Ngôi Sao Hướng Về Phía Anh

Chương 5: Giáo thảo hạ phàm rồi!


1 năm

trướctiếp

Nhưng chuyện đáng sợ hơn vẫn chưa đến.

Sau khi tan tiết học buổi chiều, Tô Mộc nắm tay Lâm Úc Tinh rời khỏi phòng học, chạy như bay về ký túc xá.

“Lâm Úc Tinh, cậu gặp chuyện lớn rồi!”

Vừa kết thúc chương trình học dày đặc lúc ban trưa, Lâm Úc Tinh vẫn còn mơ mơ màng màng, hoàn toàn mất tập trung: “Cái gì?”

Lúc này trời đã nhá nhem tối, những tin nhắn chưa đọc không ngừng hiện lên trên điện thoại.

“Tô Mộc, cậu cứ từ từ, tớ nhận đơn đã.” Lâm Úc Tinh nhận đơn trước theo phản xạ.

Tô Mộc giật điện thoại của Lâm Úc Tinh, rồi nhét điện thoại của mình vào tay cậu: “Trước tiên cậu mặc kệ mấy cái đơn chạy vặt đi đã, cậu có biết cậu lại vừa được lên diễn đàn không! Cậu nhìn xem!”

Mà lần này nội dung của diễn đàn lại càng thêm táo bạo: “Bắt ngay tại trận, chứng cứ rõ ràng.”

Trên màn hình, vẫn là giao diện quen thuộc như xưa, vẫn là những chữ số ID không biết là ai như cũ.

Điều khác biệt là, lần trước chỉ có một bài đăng, lần này lại có đến tận… Một hai ba bốn năm… Tám chín mười bài viết?!

Trái tim bé nhỏ của Lâm Úc Tinh suýt vọt ra khỏi cổ họng, những tiêu đề hiện ra trước mắt cái sau lại càng hài hước hơn cái trước:

[Ngạc nhiên chưa cả nhà ơi, hóa ra giáo thảo cũng sẽ hạ phàm nha!]

[Buổi trưa hôm nay, bá tổng và tiểu kiều thê của ảnh.]

[Ở nhà ăn phía bắc, tui bất hạnh, thấy được một cảnh này…]

[Vị của cá thu đao, cả mèo và cưng đều đã biết ~ nhưng hương vị của Cố giáo thảo, cưng và tui đều không có duyên phận ~]

[Thạch Chùy Bá Báo: Ha ha, vô hóng đê! Tui có ảnh chụp nè!]



Bên cạnh tiêu đề của bài đăng được gắn thêm ảnh chụp có một ngọn lửa nho nhỏ, nhanh như chớp đã vọt lên đứng đầu chuyên mục nóng hổi.

Lâm Úc Tinh ỉu xìu xìu như một cụ già tám mươi, run rẩy bấm xuống, vừa đọc bài viết, liền choáng hết cả người.

Tất cả bình luận bên dưới đều có tên của cậu.

Trong đó còn có một bình luận: [Hôm nay Lâm Úc Tinh còn chối đây đẩy, vậy mà giờ đã đường đường chính chính dung dăng dung dẻ vào nhà ăn? Thật tình chả biết cứ vờ vịt làm gì.]

“Ai dung dăng dung dẻ với anh ta!”

Lâm Úc Tinh hú lên một tràng, chỉ thấy ảnh chụp cậu đang gặm một miếng sườn, hoàn toàn không có hình tượng.

Xong rồi, xong thật rồi, cậu còn mặt mũi nào nữa.

Tô Mộc vỗ vỗ lưng cậu, đã thế lại còn thêm dầu vào lửa: “Hai người các cậu bị ngáo à, bỗng dưng lại đến ăn cơm ở nhà ăn? Không sợ khó giữ bí mật nếu bị nhiều người biết hả?”

Lâm Úc Tinh một lời khó nói, không có mặt mũi để giải thích cho Tô Mộc biết. Cậu sợ đồ ăn bên ngoài quá đắt nên đã chọn nhà ăn phía bắc. Ai ngờ, nhà ăn vốn luôn luôn vắng vẻ hôm nay lại đông người như vậy?

“Thôi xong rồi.” Lâm Úc Tinh kiệt quệ ngã xuống giường, tuyệt vọng nói. “Có nhiều bài đăng như vậy, tớ phải nhắn tin đến năm nào tháng nào đây…”

Điều tồi tệ nhất chính là, đêm nay cậu không kiếm thêm được một đồng nào.

Lâm Úc Tinh vốn đã phải chịu gánh nặng sinh hoạt, bây giờ còn bị những lời đồn đãi trong trường học bao vây, khổ không nói nổi.

Cậu buồn bã hỏi: “Ngoài hóng hớt ra thì cậu không còn đam mê nào khác hả?”

Tô Mộc buông tay: “Không.”

Điều may mắn trong bất hạnh là Lâm Úc Tinh còn có ông bạn cùng phòng tốt Tô Mộc này.

Hai người ngồi khoanh chân trên giường, mỗi người cầm một cái điện thoại, thành khẩn gửi tin nhắn cho từng người đăng bài xin họ xóa bài viết. Thật không may, đề tài nóng hổi, người hóng hớt càng ngày càng đông, hai người họ thậm chí còn bị nghi ngờ danh tính thật.

Lâm Úc Tinh bực bội đến nỗi suýt chụp thẻ sinh viên cho họ xem.

Bụng Tô Mộc đang sôi sùng sục, Lâm Túc Tinh bèn lấy trong ngăn kéo một túi bánh mì nướng được đổi từ thẻ tích điểm, đưa cho Tô Mộc.

Tô Mộc nhai miếng bánh mì nướng vô vị, khổ sở nuốt cho trôi: “Đúng rồi, hôm nay cậu nói chuyện với Cố Chung Dật, có cảm thấy anh ta giống…”

“Cái gì?” Lâm Úc Tinh cắn một miếng bánh mì thật to.

“Ngăn đá tủ lạnh.”

“?”

Tô Mộc nhớ lại: “Từ khi còn nhỏ tớ đã cảm thấy anh ta giống như một tảng băng, lúc nhìn thấy bài viết ngày hôm qua, còn ngỡ rằng sự nóng lên toàn cầu cũng làm tan ảnh rồi.”

Nhắc mới nhớ, Tô Mộc và Cố Chung Dật cũng có thể coi như là “họ hàng xa”, từng gặp qua vài lần.

Nhưng mà, cái “họ hàng xa” này đến thế hệ của bọn họ, thì đã trở thành cách xa vạn dặm. Hai nhà phải tìm về ba thế hệ trước thì mới có thể thấy được gốc gác họ hàng.

Nhưng nhà họ Tô đã không làm kinh doanh buôn bán từ thế hệ của ông nội Tô Mộc, nên hiện tại nhà của Tô Mộc cũng chỉ là một gia đình bình thường.

Bởi vì cha mẹ Tô Mộc là người có thể bỏ qua thể diện để kiếm sống, họ đã chủ động kết thân với nhà họ Cố, cho nên hiện tại đôi bên có liên lạc qua loa, ổn định công việc trong tập đoàn nhà họ Cố, không đến nỗi gặp nguy cơ thất nghiệp.

Tuy nhiên, nói đúng ra, nhà Tô Mộc không thuộc “Cố gia” của Cố Chung Dật, mà là bà con của bác trai Cố Chung Dật.

Mối quan hệ mỏng manh này khiến Tô Mộc và Cố Chung Dật hoàn toàn xa lạ. Nói không ngoa thì chỉ có mỗi Tô Mộc biết đến Cố Chung Dật, nhưng Cố Chung Dật chưa từng nhớ đến một người bà con vô danh tiểu tốt tên Tô Mộc.

Tô Mộc còn nhớ rõ, khi cậu ta còn nhỏ đã từng chủ động chào hỏi Cố Chung Dật mấy lần, nhưng lần nào cũng ăn bơ.

Tuy nhiên cậu em họ Omega Cố Noãn của Cố Chung Dật lại chơi thân với Tô Mộc, vẫn giữ liên lạc qua nhiều năm đến giờ.

Lâm Úc Tinh chỉ đơn giản cho rằng đây là sự hiểu lầm của người ngoài đối với Cố Chung Dật: “Anh ấy không giống tảng băng một chút nào. Lúc ăn trưa anh ấy cười nhiều lắm, còn gắp thức ăn cho tớ nữa. Là một người khá tốt.”

Ngoại trừ cảm giác hơi khép kín, dường như trên người được bao phủ bởi một lớp thủy tinh, khiến người ta không thể nhìn thấu gương mặt chân thật nhất.

Tô Mộc suýt chết vì sặc nước bọt.

“Cậu bị anh ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi à?” Tô Mộc dứt khoát cho rằng Lâm Úc Tinh có động cơ thầm kín nào đó. “Ừ thì đúng là anh ta đẹp trai thật, nhưng cậu cũng không thể mù quáng như vậy chứ?”

“Tớ không nói dối cậu đâu.” Lâm Úc Tinh không thể giải thích rõ ràng. “Thôi, tụi mình đến nhà ăn ăn cơm đi, tớ đói quá.”

“Bây giờ cậu là người nổi tiếng trong trường rồi, cậu vẫn dám ‘xuất đầu lộ diện’ đi ra ngoài hả?” Tô Mộc trêu chọc cậu.

“Trường học có nhiều người như vậy, không phải ai cũng hóng hớt trên diễn đàn.”

Người là sắt cơm là thép, dù sao cũng không thể chỉ vì chuyện này mà không đến nhà ăn.

Trước khi bước ra cửa, Lâm Úc Tinh đặc biệt đội thêm một cái mũ lưỡi trai để hạ thấp sự tồn tại. Kết quả là khi đi trên đường, chẳng ai thèm liếc cậu lấy một lần. Dù sao nhà ăn cũng đã qua giờ cao điểm, vắng vẻ đến mức không ai thèm chú ý đến cậu.

Hôm nay Lâm Úc Tinh bị thiệt hại không ít nên cậu chỉ gọi một suất cơm và một bát canh trứng rong biển miễn phí. Cả tháng nay cậu còn chưa gom góp đủ số tiền để gửi về nhà, nên không dám tiêu xài hoang phí.

Tô Mộc thấy Lâm Úc Tinh ăn canh vô cùng ngon lành, bèn thèm thuồng múc thử một bát. Tuy nhiên không ăn thì còn đỡ, ăn xong thì giật hết cả mình. Không hổ là canh miễn phí, không có chút hương vị nào.

Tô Mộc thật sự không hiểu nổi Lâm Úc Tinh ăn hết kiểu gì.

Cậu ta gắp vài miếng thịt nướng lên đĩa của Lâm Úc Tinh, đường hoàng nói: “Đừng từ chối, chẳng phải anh em mình đã nói có gì tốt thì cũng cưa đôi à, vừa nãy tớ đã ăn hai miếng bánh mì nướng của cậu!”

Lâm Úc Tinh cảm kích nói: “Mai cậu muốn ăn sáng cái gì, tớ rút hầu bao cho cậu.”

“Thôi thôi, ngày mai không có tiết học sáng, tớ không dậy nổi.”

“Vậy ngày kia!”

“Được!”

Sau đó, bàn đi bàn lại, cuộc trò chuyện của Tô Mộc và cậu lại quay về Cố Chung Dật.

Thấy xung quanh không có ai, Tô Mộc bắt đầu tán gẫu: “Hồi trước tớ đã luôn cảm thấy cái anh Cố Chung Dật này, lạnh lùng thì lạnh lùng thật đó, nhưng người ta cũng có phần đáng thương.”

Lâm Úc Tinh ngẩng đầu.

Tô Mộc gắp một miếng cơm vào miệng, nhồm nhoàm nói: “Trước kia tớ nghe mẹ kể rằng, mẹ ruột Cố Chung Dật vốn là người giúp việc của nhà họ Cố. Bởi vì môn không đăng hộ không đối nên chẳng mấy chốc sau khi sinh anh ta thì đã bị đuổi đi. Mặc dù mẹ kế của anh ta không có con, nhưng bà hoàn toàn không quan tâm đến anh ấy.”

Lâm Úc Tinh hỏi: “Thế bố anh ta đâu?”

Tô Mộc cắn một xiên thịt nướng, nhớ lại, cường điệu nói: “Bố anh ta đáng sợ cực! Hồi trước ấy à tớ nghe nói, khi Cố Chung Dật còn học tiểu học, anh ấy muốn đi tìm mẹ ruột mình, nhưng suýt nữa thì bị bố ảnh đánh gãy chân, còn bị nhốt ở trong nhà một thời gian dài.”

Tô Mộc không thể tin nổi thời đại nào rồi mà còn có một gia đình đậm chất phong kiến như vậy: “Từ khi đó tính tình Cố Chung Dật thay đổi, lạnh lùng hơn, không ai thích chơi với anh ta nữa.”

Trước đó, Cố Chung Dật còn có thể trò chuyện đôi câu với mọi người, nhưng càng về sau càng kiệm lời trầm mặc, chỉ còn lại duy nhất một người bạn bên cạnh là Dương Thanh.

Theo như Tô Mộc biết, Dương Thanh có thể chịu đựng tính tình quái gở của Cố Chung Dật là vì bố mẹ Dương Thanh đang làm việc dưới trướng của bố Cố Chung Dật.

Tô Mộc tiếc nuối nói: “Ôi, tớ cứ tưởng đóa Thiên Sơn tuyết liên ngàn năm sắp nở hoa, ai ngờ mấy cậu chỉ là hiểu lầm.” Cậu ta căng bụng rồi, bèn buông đũa, dặn dò. “Úc Tinh, tớ chỉ kể chuyện này cho mỗi cậu thôi, cậu tuyệt đối đừng hé môi ra ngoài nhé.”

“Ừ.”

Lâm Úc Tinh sửng sốt, nhớ lại những lời nói và hành động dịu dàng của Cố Chung Dật lúc ban ngày, hoàn toàn không thể tìm ra điểm chung giữa anh với Cố Chung Dật trong miệng của Tô Mộc.

Như thể là hai người khác nhau.

-

Đêm đã khuya.

Ở một khu vực nội thành, qua khung cảnh rực rỡ của buổi đêm, qua cửa kính sát đất khổng lồ, hiện ra trước mắt, là một căn hộ được bài trí tối giản và tinh tế.

Dưới ánh đèn dịu mát, trên bàn cà phê đặt một cốc trà sữa rẻ tiền lạc lõng giữa phong cách bài trí xung quanh.

11 giờ, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Cố Chung Dật để trần nửa thân trên bước ra.

Căn hộ quạnh quẽ được mở máy sưởi với nhiệt độ vừa đủ. Cố Chung Dật thay áo ngủ, cầm máy tính bảng đặt trên sô pha. Những ngón tay thon dài của anh di chuyển trên giao diện, cẩn thận xem xét màn hình.

Điện thoại bên cạnh bỗng rung lên vài lần.

Tên người gọi: Dương Thanh.

Cố Chung Dật mở loa.

Chất giọng oang oang của Dương Thanh vang lên: “Những bài đăng mà ông nhờ tôi xóa đã được giải quyết xong xuôi rồi.” Như thể tranh công, anh ta thề son sắt. “Sau này, những bài viết có liên quan đến Lâm Úc Tinh, một cái cũng không để lại.”

Cố Chung Dật kiểm tra giao diện của diễn đàn. Quả thật đã sạch sẽ.

“Chung Dật này, chẳng phải mấy hôm trước ông còn nhờ tôi cử người quan sát cái tên Từ Hướng Trì bên ban nghệ thuật à?” Giọng anh ta rất lớn, có lẽ còn đang lang thang bên ngoài. “Tôi mới nhận được một tin, cái thằng Từ Hướng Trì này tuần trước vừa tỏ tình với Lâm Úc Tinh. Chẳng trách ông nhờ tôi theo dõi nó… Ông cứ yên tâm, đàn em một lòng một dạ với ông, chắc chắn đã dứt khoát từ chối nó rồi.”

Khi nghe thấy cái tên Từ Hướng Trì, Cố Chung Dật khẽ cau mày, như thể nghe thấy thứ gì đó dơ bẩn.

“Tôi biết.”

Chính vì biết chuyện này nên Cố Chung Dật mới không yên tâm.

Vì thế nên hôm nay, sau khi xác định Lâm Úc Tinh đã từ chối rõ ràng, Cố Chung Dật đưa ra quyết định.

“Dương Thanh, lát nữa sẽ có một người dùng mới đăng bài viết có liên quan, không cần phải xóa.” Cố Chung Dật nói. “Sau đó, ông giúp tôi tìm anh bạn bên ban nghệ thuật kia, tìm cách gửi bài đăng cho Từ Hướng Trì.”

“Ái chà, thật ra ông không cần quá coi trọng Từ Hướng Trì đâu! Cái người này, dù là diện mạo, nhân cách hay gia cảnh đều kém xa ông. Chỉ cần là người có mắt thì chắc chắn sẽ chọn anh!”

Dương Thanh tự cho rằng Cố Chung Dật đang lo lắng quá nhiều.

Nhưng không hiểu vì sao Cố Chung Dật vẫn khăng khăng muốn làm như vậy.

“Thôi được rồi.” Dương Thanh không nhìn thấy vẻ mặt của Cố Chung Dật, bèn trêu chọc nói. “Xem ông nóng nảy đến mức nào nè, có phải ông đang để ý Lâm Úc Tinh không?”

Cố Chung Dật thản nhiên lên tiếng, không trực tiếp trả lời Dương Thanh, anh nhanh chóng lập một ID mới trên diễn đàn.

Gương mặt anh nghiêm túc, thành thạo gõ từng chữ trên màn hình cảm ứng. Sau khi mọi thứ xong xuôi, anh xoa cằm suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nhấn phím Enter.

Bài viết mới: [Chúc phúc] Đăng thành công.

Trên đầu topic là một bức ảnh chụp anh và Lâm Úc Tinh cùng bước vào nhà ăn, kèm theo một dòng chữ đơn giản: Tôi nghĩ là rất đẹp đôi, chúc hạnh phúc.

Sau đó Cố Chung Dật hỏi Dương Thanh: “Ông đã xóa bài viết ngày hôm qua rồi à?”

“Ồ đúng vậy, tôi nghĩ là ông sẽ không thích xem.” Dương Thành đá đá chân. “Ngày mốt ông sẽ về quê với Cố tổng đúng không? Đi bao lâu thế?”

“Khoảng một tuần.”

“Cần tôi không?” Dương Thanh hỏi.

Cố Chung Dật đáp: “Không cần.”

Dương Thanh gãi gãi đầu: “Vậy thì ông nhớ ổn định cảm xúc, đừng gây hiềm khích với Cố tổng nữa.”

Biết Dương Thanh đang lo lắng cho mình, Cố Chung Dật trả lời: “Dương Thanh, cảm ơn chuyện bài viết, hôm nào sẽ đãi ông một bữa.”

Sau khi nhận được một lời cảm ơn của Cố Chung Dật, Dương Thanh lơ lửng như đang bay, anh ta bỗng nói: “Chung Dật… Tôi cảm thấy ông đã thay đổi rất nhiều kể từ khi vào Đại học.”

“Vậy ư.”

Cố Chung Dật thản nhiên đáp, không hề ngạc nhiên vì sao Dương Thanh lại đột nhiên nói những lời này.

Tính tình Dương Thanh vốn thẳng như ruột ngựa, nghĩ sao bèn nói vậy: “Đôi lúc tôi còn trăn trở không biết có phải là ai đó đã nhập hồn vào xác ông.”

Cố Chung Dật trước kia không bao giờ nói lời cảm ơn với Dương Thanh, cũng sẽ không muốn chơi bóng rổ với Dương Thanh. Bình thường, Cố Chung Dật còn chẳng cho Dương Thanh một gương mặt tươi cười chứ nói gì đến một lời cảm ơn.

Điều này khiến cho Dương Thanh cảm thấy rằng mình chẳng khác nào cục nợ của Cố Chung Dật từ khi còn nhỏ, nhưng vì bố mẹ, nên anh ta phải gắn bó với Cố Chung Dật như một “người bạn”.

Đó cũng là sự sắp xếp từ cha của Cố Chung Dật.

Thế nhưng, một ngày sau kỳ thi đại học của họ, sau một vụ tai nạn giao thông, Cố Chung Dật lạnh nhạt và u ám dường như đã thay da đổi thịt.

-

Hiện tại, với tư cách là một người bạn, Dương Thanh chân thành nói: “Bây giờ ông đang làm rất tốt, còn tìm được người mình thích nữa cơ. Chuyện trước kia, theo quan điểm của tôi… Không có tư cách gì để khuyên bảo ông. Nhưng làm người, dù sao cũng phải tiến về phía trước để xem sau này sẽ ra sao.”

Cố Chung Dật không phản bác, anh vươn tay cầm cốc trà sữa trên bàn.

Khi nhìn thấy nhãn dán “Không đường” trên nắp, khóe miệng Cố Chung Dật nhếch lên, trầm giọng nói: “Đúng vậy, tiến về phía trước đi.”

Kết thúc cuộc gọi, Cố Chung Dật dựa vào ghế sô pha một lúc lâu.

Sau đó, anh uống một ly trà sữa giá rẻ lần đầu tiên trong đời, hương vị hóa ra cũng không tệ lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp