Ngôi Sao Hướng Về Phía Anh

Chương 3: Giáo thảo hẹn ăn cơm


1 năm

trướctiếp

Buổi sáng hôm sau, trời mới tờ mờ sáng.

Lâm Úc Tinh nhấn tắt chuông báo thức, mang theo đôi mắt đầy quầng thâm ngồi trên giường.

Cậu mông lung hai phút, mở điện thoại ra, không thấy bài viết đâu nữa.

“…”

Lâm Úc Tinh đột nhiên thanh tỉnh lại, cậu tìm kiếm hồi lâu, thật sự không thấy bài viết nữa!

Lâm Úc Tinh cứ nghĩ là do mình không ngừng kiên trì nhắn tin nên mới có tác dụng, người đăng bài đã chủ động xóa bỏ rồi!

Chuyện này có nghĩa là cuộc sống của Lâm Úc Tinh sau này sẽ giống như trước đây, không có bất cứ sự thay đổi gì.

Tối hôm qua trên mạng có trò cười lớn như vật, chỉ có một chuyện duy nhất khiến Lâm Úc Tinh cảm thấy may mắn đó là trong ảnh chụp chỉ có bóng dáng của cậu. Như vậy thì qua mấy ngày nữa mọi người sẽ nhanh chóng quên câu chuyện vặt này thôi.

Lâm Úc Tinh lên tinh thần rất nhiều, sự khó chịu trong lòng cũng hóa thành hư không.

Khi xuống giường, cậu vì quá hưng phấn mà lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã làm nghiêng ly nước trên tủ đầu giường.

Tô Mộc ở giường kế bên cũng bị động tĩnh của cậu làm cho mơ màng tỉnh dậy, sau đó nó lại ôm đầu tiếp tục ngủ. Lâm Úc Tinh nhẹ tay nhẹ chân lại, rồi lại đánh răng rửa mặt như bình thường, sau đó mang túi giữ ấm dạng lớn lên, chuẩn bị đi ra cửa.

Sáng sớm, nhiệt độ không khí rất thấp, trước khi ra cửa, Lâm Úc Tinh cố ý lấy một cái khăn quàng cổ từ trong tủ cá nhân ra, sau đó quấn hai vòng lên cổ. Cậu đạp chiếc xe đạp sencond-hand của mình, nhanh chóng chạy đến nhà ăn ở khu tây đoạt bữa sáng.

Lâm Úc Tinh lật bản ghi chú trên điện thoại, xếp hàng ở cả năm cửa, cuối cùng cũng nhét đầy đồ vào túi giữ nhiệt của mình. Sau đó cậu đem bữa sáng đưa đến trước cửa của từng người đặt cơm theo đúng thứ tự trước bảy giờ rưỡi sáng.

Hai phần cuối cùng là của cậu và Tô Mộc.

Cậu nhanh chóng chạy lên trên cầu thang của ký túc xá, cuối cùng vừa thở phì phò vừa mở cửa phòng ký túc của mình ra.

Trong phòng, Tô Mộc vẫn còn ngủ, chuông báo thức đã kêu từ rất lâu rồi.

“Tô Mộc, mau thức dậy đi!”

Lâm Úc Tinh đặt bữa sáng xuống, theo thói quen mà tắt báo thức trên điện thoại di động được đặt ở đầu giường của Tô Mộc.

Tô Mộc kéo chăn, khó khăn ló đầu ra, vô cùng thống khổ nói: “Tiết học buổi sớm thật sự là kẻ thù vĩnh viễn của nhân loại mà…” Nó dây dưa lề mề ngồi dậy, bộ dạng uể oải không thôi, vừa nhìn đã biết lại thức cả đêm qua.

“Cậu mà còn không nhanh lên thì sẽ trễ học đấy.” Lâm Úc Tinh vừa thúc giục nó, vừa lấy phần bữa sáng của mình ra, cố gắng ăn thật nhanh.

Tô Mộc gửi được mùi bánh bao rau xanh.

Chờ đến lúc nó đánh răng rửa mặt xong xuôi, Lâm Úc Tinh cũng đã dùng xong bữa sáng, đang đứng một bên chờ nó đi học. Tô Mộc cầm lấy bánh bao trên bàn, cắn một ngụm, là miến cay của khu nhà ăn phía tây được người ta tranh giành nhiều nhất.

“Hôm nay cậu mở cửa sau cho tớ à?” Tô Mộc nhớ thương hương vị này đã lâu rồi, nhưng mà dựa vào khả năng thực dậy của nó, thật sự là cả đời cũng chẳng ăn được.

Tâm tình của Lâm Úc Tinh không tồi, cậu nói: “Hôm nay tớ đến nhà ăn sớm nhất, thế nên đã mua hết toàn bộ miến cay ở cả năm cửa.”

Tô Mộc gấp gáp gặm cần lấy một cái bánh bao mà gặm lấy gặ để, nó ăn đến mức hương vị ngập khắp miệng: “Phục cậu thật ấy, mỗi ngày đều dậy sớm như vậy.” Nó lại hỏi: “Làm sao mà cậu lại không nhầm thời gian học sáng của từng bạn vậy?”

“Đơn giản mà, lập bảng biểu hằng ngày là được.” Lâm Úc Tinh cũng không cảm thấy vất vả: “Dù sao tớ cũng phải ăn sáng, xem như thuận tiện chạy giao hàng còn có thể kiếm thêm ít tiền.”

Tô Mộc cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, thật sự không cần biết quá chi tiết.

Thân là bạn cùng phòng, vì để duy trì sự nghiệp nhỏ của Lâm Úc Tinh, Tô Mọc cũng đặt dịch vụ bữa ăn sáng cho cả học kỳ. Đương nhiên là ngoại trừ cuối tuần. Phàm là những ngày có tiết học vào buổi sáng, Lâm Úc Tinh đều sẽ nhanh chân chạy đến nhà ăn làm đồ ăn sáng ngon nhất, sau đó sẽ tùy ý mua một phần bữa sáng với giá gốc là ba rưỡi, giá cả thu phí sau cùng là ba tệ rưỡi.

Nếu có người chỉ định bữa sáng ăn cái gì thì cần báo trước một đêm, cũng sẽ thương lượng giá cả của bữa sáng, thu thêm hai tệ.

Việc này so với giao hàng bình thường tiện hơn nhiều, tuy ít lãi nhưng tiêu thụ mạnh, có không ít bạn học lười đến xếp hàng ở nhà ăn mà đến đặt đơn. Bàn tính nhỏ của Lâm Úc Tinh lại đêu leng keng, mỗi tháng chỉ riêng phần thu nhập này cũng đã ngót nghét ba bốn trăm tệ.

Đương nhiên, người được phục vụ cũng chỉ là Omega. Ký túc xá khác ở quá xa, cậu cũng không thể tùy ý ra vào, nếu không sẽ khiến Lâm Úc Tinh lên lớp trễ.

Bất luận như thế nào, Lâm Úc Tinh luôn kiếm tiền với tiền đề là không ảnh hưởng để việc học.

Khoảng chừng bảy giờ năm mươi, Lâm Úc Tinh và Tô Mộc chẳng chút hoang mang đi vào phòng học.

Giảng đường hôm nay cách chỗ ký túc xá không xa, bọn họ có thể thảnh thơi hơn một chút.

Vừa đến phòng học, Tô Mộc đạ đi thẳng xuống đến dãy cuối, mềm nhũn như bông mà nằm sấp xuống, chẳng chút tinh thần nói: “Úc Tinh à, tớ ngủ hai phút, bao giờ giảng viên đến cậu nhớ gọi tớ.” Nói xong, Tô Mộc gần như là úp mặt xuống ngủ.

Bạn học ngồi hàng trước vừa nhìn thấy Lâm Úc Tinh lập tức xoay người lại, trêu chọc: “Lâm Úc Tinh, thật sự không ngờ đến nha, cậu có mị lực như vậy. Thượng Chu là đàn anh bên khoa nghệ thuật, mà vị đàn anh Chu của khoa chúng ta, ai cũng là anh đẹp trai nha.”

Lâm Úc Tinh không muốn quan tâm đến cậu ta cho lắm, nhưng nể tình đối phương từng thuê dịch vụ của mình, cậu miễn cưỡng cười cười một cái: “Đàn anh bên khoa nghệ thuật chỉ lấy tôi làm trò cười thôi, cũng chẳng phải chuyện nghiêm túc.”

Lâm Úc Tinh nhớ đến khúc nhạc nhỏ với Thượng Chu kia, không vui mà nhíu nhíu mày. Đoạn hồi ức này hiển nhiên không quá tốt, ngay cả Tô Mộc cũng phải lắc đầu. Vì thế, Lâm Úc Tinh cũng chẳng định nói rõ ràng, mà cậu cũng không hứng thú gì.

Dù sao thì, đàn anh bên khoa nghệ thuật kia… Cử chỉ hành vi đều khiến người ta có một loại cảm giác vô cùng tùy tiện, Lâm Úc Tinh đã sớm từ chối anh ta.

Thứ cậu ta thật sự để ý là hẳn chuyện của đàn anh Cố Chung Dật bên khoa bọn họ đi.

Quả nhiên, cậu bạn kia lại tiếp tục hỏi một câu chẳng liên quan: “Vậy Cố Chung Dật thì sao? Hôm qua cậu có nghe bài đăng tám nhảm trong trường mình không? Cậu với đàn anh thật sự đang hẹn hò hả?”

“Bài tám nhảm gì?” Lâm Úc Tinh giả ngu.

“Đừng giả bộ nữa, là cái bài nói về chuyện hôm qua cậu tỏ tình với ố Chung Dật Thành công đó. Tuy rằng tớ không thấy bài đăng đó, nhưng rất nhiều người đều đoán được đó là cậu nha. Có thể yêu đương với Cố Chung Dật là chuyện nhiều người cầu còn không được, nếu là tớ, tớ đã sớm đi thông báo hết một vòng rồi, cậu sao lại không chịu nhận chứ?”

“Tớ không hiểu cậu đang nói gì cả, tớ không có xem bài đăng tám nhảm kia.”

Lâm Úc Tinh bình tĩnh mà mở cặp lấy vở của mình ra.

Bạn học kia không vui mà bĩu bĩu môi, cảm thấy Lâm Úc Tinh chẳng có ý tứ gì: “Vậy ngày hôm qua cậu có đến sân bóng rổ không?”

Lâm Úc Tinh không trả lời, cậu dùng khủy tay chọt chọt vào Tô Mộc đang say giấc nồng, cũng chẳng ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Giảng viên tới…”

Không được mấy phút, điện thoại di động đang để chế độ yên lặng của Lâm Úc Tinh nhận được một tin nhắn.

Là do cậu bạn ngồi phía trước gửi đến, hiển nhiên là vẫn muốn nhiều chuyện: [Cậu nói cho tớ biết đi, tớ cũng không đi rêu rao khắp nơi đâu! Dù sao cũng là bạn chung lớp, sao lại che giấu như vậy chứ.]

Lâm Úc Tinh nghĩ thầm: Mẹ nó, mấy người rõ ràng còn có cái diễn đàn nhỏ chuyên nói bừa kia.

May là hiện tại nó cũng không phải là vấn đề nữa. Dù sao bài viết cũng biến mất rồi, chuyện này sẽ không tiếp tục lên men nữa.

Cậu cố ý trả lời hơi muộn: [Tin tức giả vậy mà cậu cũng tin?]

Phía bên kia ở trong trạng thái đang nhập tin.

Lâm Úc Tinh đánh chữ như bay, cưa được nửa phút đã gửi thêm một tin: [Căn bản là chẳng có chuyện gì, tớ và Cố Chung Dật không hề quen biết nhau. Ngày hôm qua tớ đến sân bóng rỗ là vì phải giao hoa cho cửa hàng, kết quả là bị người ta chụp ảnh gây hiểu lầm. Nếu như là sự thật, bài viết kia làm sao lại bị người ta xóa chứ?]

Đối phương phỏng chừng là còn đang hoài nghi, chờ cả buổi chỉ có hai chữ: [Thật hả?]

Lâm Úc Tinh hỏi lại: [Nếu không thì tớ và Cố Chung Dật, cậu không cảm thấy hơi thái quá à?]

Lý do thoái thác như thế, thái độ như thế.

Hơn nữa bài viết cũng bị xóa bỏ, Lâm Úc Tinh thành ông đánh tan lời đồn.

Bạn học quay đầu lại nhìn Lâm Úc Tinh trang điểm đầy quê mùa, chậm rãi mà nghĩ thông suốt. Chỉ chốc lát sau, cậu ta vui vẻ trả lời: [Ha ha, nói cũng phải. Kỳ thật ngay từ đầu tớ đã cảm thấy rất thái quá rồi, sao có thể được chứ!]

Xuất phát từ sự hiểu biết với Lâm Úc Tinh, các bạn học cũng dần dần hiểu rõ cách nói “Ánh sáng của thế giới cổ tích không thể nào lọt vào hiện thực”, bọn họ cũng thuận ý thành chương mà làm mất đi cái gọi là hiểu lầm này.

Lâm Úc Tinh thành công thoát thân khỏi khốn cảnh.

Nhưng hiển nhiên, ông trời lại không muốn dễ dàng buông tha cậu như vậy.

Buổi trưa hôm nay, thời tiết rất đẹp.

Khu dạy học phía Bắc, lầu một.

Cố Chung Dật ngồi ở trên một chiếc ghế nghỉ chân, kiên nhẫn chờ đợi. Bình thường khi anh xuất hiện sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt của người xung quanh, đặc biệt là ở cái khu dạy học mà đa phần là Omega này.

Cửa sổ sát đất ở bốn phía giúp cho toàn bộ tòa nhà vô cùng sáng sủa, ánh mặt trời lười biếng rơi trên người Cố Chung Dật, trở thành một màn phong cảnh sáng chói rạng rỡ.

Ngón tay của Alpha thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng. Anh cầm điện thoại, lâu lâu lại liếc nhìn thời gian.

Có mấy sinh viên lớn gan đi qua, nhỏ giọng dò hỏi, muốn xin phương thức liên lạc của anh.

Cố Chung Dật ngẩng đầu, vẻ mặt như chẳng có chút cảm xúc nào, thật ra lại đang vô cùng lễ phép mà từ chối tất cả. Anh không phải người không thân thiện như trong lời đồn, nhưng tuyệt đối cũng chẳng phải là kẻ dễ gần.

Anh cứ vậy ngồi chờ nửa tiếng.

Anh cứ như vậy ngồi chờ nửa tiếng.

Mãi cho đến khi Lâm Úc Tinh xuất hiện.

Ánh mắt Cố Chung Dật hệt như nhìn thấy một đoá hoa giữa mùa đông lạnh lẽo, khoé miệng không khỏi cong cong lên. Anh đứng dậy, không màng đến ánh mắt người khác, chỉ lập tức đi qua.

Cách đó không xa, giọng của Tô Mộc hệt như máy đán chữ, lộc cộc, lộc cộc.

Nó đang oán giận giảng viên không có đức hạnh, vậy mà lại gọi nó trả lời vấn đề rất khó, phòng học lặng ngắt như tờ là hiện trường thể hiện cách giả chết tốt nhất của tất cả sinh viên hiện tại.

Tính tình Lâm Úc Tinh tốt, cậu vẫn lắng nghe mấy lời oán niệm nửa sống nửa chết của Tô Mộc, sau khi an ủi vài câu, cậu cúi đầu nhìn thời khoá biểu trên điện thoại của mình. Sau đó cậu lại cẩn thận tính toán thử xem khi nào mình có thể nhận lương, hoặc đại khái xem hôm nay có thể nhận mấy đơn, kiếm được bao nhiêu tiền, nhớ nhiều hay ít.

Còn có chuyện buổi trưa hôm nay nhà ăn nào có đặc cách, dì ở của nào phát cơm không run tay.

Đầu óc của cậu toàn mấy chuyện vụn vặt, chân lại không ngừng cất bước đi về phía trước.

Đột nhiên Tô Mộc lại túm lấy cậu, khiến cho Lâm Úc Tinh đột ngột đưng lại, thiếu chút nữa làm rơi điện thoại. Cũng may sợ bóng sợ gió một lúc, điện thoại không rơi xuống đất, nếu không Lâm Úc Tinh lại tốn một mớ tiền nữa.

Cậu siết chặt điện thoại di dộng, quay đầu tức giận nói: "Cậu muốn hù chết tớ à, xém chút nữa là làm rơi điện thoại rồi!"

Tô Mộc trợn mắt hắ mồm ý bảo cậu nhìn phía trước.

Lâm Úc Tinh không thể hiểu được mà quay đầu lại, trước mắt cậu là một bóng người che khuất ánh mặt trời. Cậu hoảng sợ phát hiện ra là Cố Chung Dật cao hơn cậu một cái đầu đang đứng ngay trước mặt.

Mùi cam đắng quanh quẩn nơi chóp mũi, quyến rũ đến mức khiến tim người ta không tự chủ mà đập lỡ một nhịp.

Lâm Úc Tinh gần như không do dự, theo bản năng mà cho rằng mình đang chắn đường người ta, thế nên thân thể theo quán tính mà xích lại gần Tô Mộc.

Tô Mộc bị động tác của cậu ảnh hưởng, hơn nữa tối hôm qua Lâm Úc Tinh cũng đã giải thích rồi, thế nên phản ứng đầu tiên của nó cũng là cho rằng mình đang chắn đường đi. Hai người cứng đờ cả người, hệt như con cua đi ngang mà dịch sang bên cạnh hai bước.

Sau đó, bọn họ vô cùng ăn ý mà đi về phía trước.

Anh cứ như vậy ngồi chờ nửa tiếng.

Mãi cho đến khi Lâm Úc Tinh xuất hiện.

Ánh mắt Cố Chung Dật hệt như nhìn thấy một đoá hoa giữa mùa đông lạnh lẽo, khoé miệng không khỏi cong cong lên. Anh đứng dậy, không màng đến ánh mắt người khác, chỉ lập tức đi qua.

Cách đó không xa, giọng của Tô Mộc hệt như máy đán chữ, lộc cộc, lộc cộc.

Nó đang oán giận giảng viên không có đức hạnh, vậy mà lại gọi nó trả lời vấn đề rất khó, phòng học lặng ngắt như tờ là hiện trường thể hiện cách giả chết tốt nhất của tất cả sinh viên hiện tại.

Tính tình Lâm Úc Tinh tốt, cậu vẫn lắng nghe mấy lời oán niệm nửa sống nửa chết của Tô Mộc, sau khi an ủi vài câu, cậu cúi đầu nhìn thời khoá biểu trên điện thoại của mình. Sau đó cậu lại cẩn thận tính toán thử xem khi nào mình có thể nhận lương, hoặc đại khái xem hôm nay có thể nhận mấy đơn, kiếm được bao nhiêu tiền, nhớ nhiều hay ít.

Còn có chuyện buổi trưa hôm nay nhà ăn nào có đặc cách, dì ở của nào phát cơm không run tay.

Đầu óc của cậu toàn mấy chuyện vụn vặt, chân lại không ngừng cất bước đi về phía trước.

Đột nhiên Tô Mộc lại túm lấy cậu, khiến cho Lâm Úc Tinh đột ngột đưng lại, thiếu chút nữa làm rơi điện thoại. Cũng may sợ bóng sợ gió một lúc, điện thoại không rơi xuống đất, nếu không Lâm Úc Tinh lại tốn một mớ tiền nữa.

Cậu siết chặt điện thoại di dộng, quay đầu tức giận nói: "Cậu muốn hù chết tớ à, xém chút nữa là làm rơi điện thoại rồi!"

Tô Mộc trợn mắt hắ mồm ý bảo cậu nhìn phía trước.

Lâm Úc Tinh không thể hiểu được mà quay đầu lại, trước mắt cậu là một bóng người che khuất ánh mặt trời. Cậu hoảng sợ phát hiện ra là Cố Chung Dật cao hơn cậu một cái đầu đang đứng ngay trước mặt.

Mùi cam đắng quanh quẩn nơi chóp mũi, quyến rũ đến mức khiến tim người ta không tự chủ mà đập lỡ một nhịp.

Lâm Úc Tinh gần như không do dự, theo bản năng mà cho rằng mình đang chắn đường người ta, thế nên thân thể theo quán tính mà xích lại gần Tô Mộc.

Tô Mộc bị động tác của cậu ảnh hưởng, hơn nữa tối hôm qua Lâm Úc Tinh cũng đã giải thích rồi, thế nên phản ứng đầu tiên của nó cũng là cho rằng mình đang chắn đường đi. Hai người cứng đờ cả người, hệt như con cua đi ngang mà dịch sang bên cạnh hai bước.

Sau đó, bọn họ vô cùng ăn ý mà đi về phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp