Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 38: Thiệp mời đồng (14)


1 năm

trướctiếp

Nếu nói chưa tới giờ làm, e rằng ngoài bệnh viện ra chính là cục công an.

Đây là lần đầu tiên Ngụy Nhung thức dậy từ trên giường lúc sáu giờ, mà không có nhiệm vụ khẩn cấp, sau khi nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ xong, bèn gọi điện cho Hứa Tiểu Ca người vừa mới chìm vào giấc ngủ.

"Mọt sách, đừng ngủ nữa, bây giờ tôi tới đón cậu, khoảng mười năm phút nữa sẽ tới, mau chóng chuẩn bị cho tôi." Cô ấy giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, Ngụy Nhung vốn dĩ muốn lái xe sedan, nhưng khi cô ấy suy nghĩ lung tung một lúc, sợ xe bốn bánh dễ gặp tắc đường nên chọn, nên bộ não quay sang lựa chọn xe moto lâu không lái.

Ngụy Nhung đội mũ bảo hiểm vào, lái xe máy, trong xe phát ra tiếng nhỏ "bùm, bùm", cái bô vừ phun ra một làn khói trắng, chiếc xe đã lao ra ngoài cửa cùng Ngụy Nhung.

Con đường lúc sáu giờ sáng ngoại trừ một vài học sinh dậy sớm chăm chỉ học bài, trông có vẻ hơi vắng. Ngụy Nhung đã lâu không cảm thấy cảm giác đi với tốc độ cao, cảm giác kích động do tiếng hú trong gió mang tới, tuyệt.

Mà Hứa Tiểu Ca vừa bị cúp điện thoại, vẫn còn buồn ngủ ngồi trên giường. Một lúc lâu sau mới nhận ra người vừa gọi mình là Ngụy Nhung, cậu lập tức nhảy dựng lên, trí nhớ trong đại não lập tức khôi phục, cậu nhớ ra Ngụy Nhung hình như đã nói với mình sẽ tới đón cậu trong mười lăm phút phút nữa.

Mười lăm phút?

Cậu cúi đầu nhìn xuống thời điểm cậu bị cúp điện thoại và thời gian hiện tại, đã năm phút trôi qua. Hứa Tiểu Ca đột nhiên hoảng sợ, vụng về nhảy xuống giường, nhưng lại vấp phải chăn bông, ngã từ trên giường xuống.

"Mẹ nó ..." vô tình thốt ra những lời chửi thề, Hứa Tiểu Ca lập tức phản ứng lại, "phỉ”, rồi nhanh chóng bò dậy từ trên mặt đất, chạy vào trong nhà vệ sinh, vốn mỗi ngày phải mất mười phút mới làm xong, lần này cậu chỉ cần mất năm phút là làm xong.

Năm phút còn lại,cậu nghĩ đi nghĩ lại xem có nên đi vệ sinh hay không, nhưng lại lo lắng khi mình đang ngồi trong nhà vệ sinh thì Ngụy Nhung tới, phải làm sao đây. Sau khi phân vân năm phút đồng hồ, Ngụy Nhung vẫn chưa đến, Hứa Tiểu Ca hít một hơi thật sâu rồi lao vào nhà vệ sinh, nhưng vừa cởi quần, ngồi xổm xuống, tiếng chuông cửa và tiếng hét vang lên.

Ngụy Nhung tay cầm mũ bảo hiểm đứng ở cửa nhà của Hứa Tiểu Ca, vừa chỉnh sửa lại tóc bị mũ bảo hiểm làm bẹp, vừa hét lớn: "Mọt sách, ra đây, tới cửa rồi, mau chóng đi ra đây cho tôi!"

Hứa Tiểu Ca cau mày lập tức mặc quần lao ra khỏi cửa, vừa mở cửa liền nhìn thấy Ngụy Nhung ném thứ gì đó về phía mình, cậu vô thức đưa tay ra đỡ, đó là một chiếc mũ bảo hiểm xe máy có họa tiết hoạt hình trên đó.

Ngụy Nhung ngồi trên xe, đội mũ bảo hiểm vỗ vào ghế sau, cộc cằn hét lên với Hứa Tiểu Ca: "Còn ngây ra đó làm gì, mau lên xe đi, đến trễ thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu."

Hứa Tiểu Ca lên xe với một chút do dự, tay tay không biết phải để đâu mới được. Vừa mới định nắm vào yên xe phía sau, Ngụy Nhung không thèm chào hỏi, nổ máy ống xả gầm lên tiếng "Bùm", chiếc xe lao về phía trước.

Hứa Tiểu Ca suýt nữa bị văng ra ngoài, vô thức muốn giơ tay ra ôm eo Ngụy Nhung. Nhưng khi vừa ôm cậu đã cảm thấy tay mình như cầm một củ khoai tây nóng hổi, lập tức thu tay lại, nhưng do chiếc xe lao quá nhanh, cậu cảm thấy bản thân có thể bay ra cứ lúc nào, vì vậy cậu lại âm thầm vòng tay qua eo Ngụy Nhung, lo lắng nói với Ngụy Nhung: "Chị Ngụy Nhung, em xin lỗi, mượn eo chị cho em ôm nhờ một cái."

Gió thổi từ trước đến sau, Ngụy Nhung không nghe rõ Hứa Tiểu Ca nói, còn tưởng cậu hỏi đi đâu. Cô ấy dõng dạc đáp lại: “Tối hôm qua sếp nhắn cho tôi tới bộ phận khảo sát để lấy báo cáo”.

Lấy báo cáo sớm như vậy?

Hứa Tiểu Ca hỏi ra nghi ngờ trong lòng, Ngụy Nhung nói "chậc chậc" hai lần, vẻ mặt kích động trả lời cậu: "Mau lấy báo cáo về, tôi đưa cậu về cục, chờ lão đại, tôi cược lão đại nhất định sẽ xuất hiện chung với đội trưởng Chu!"

Hứa Tiểu Ca không hiểu: "Xuất hiện chung có gì bất thường sao?"

"Nói cậu là mọt sách cậu đúng là không thể linh hoạt được!" Ngụy Nhung hét lớn: "Xuất hiện cùng nhau chứng tỏ bọn họ đã qua đêm với nhau, qua đêm với nhau thì có ý gì, hehehe..."

Nghe thấy tiếng cười của Ngụy Nhung, Hứa Tiểu Ca có chút phiền muộn, không hiểu sao chuyện riêng của lão đại có gì hay ho cần chú ý, cũng không cẩm nhận được độ buồn cười của chuyện này ở đâu, chỉ đành cười “hi hi” Ngụy Nhung.

Ngay từ sáng sớm đã có rất nhiều ô tô đậu ở bãi đậu xe bên ngoài của cục, có rất nhiều đồng nghiệp đã đến tăng ca từ sáng sớm.

Sau khi xuống xe, Thẩm Duệ rẽ vào cửa hàng ăn sáng bên cạnh cục công an, mua hai hộp sủi cảo trước khi tiến vào trong cục với Chu Nguyên, vừa vào cửa liền bị Ngụy Nhung và Hứa Tiểu Ca đứng đợi ở cửa gọi đứng lại.

Ngụy Nhung cầm bản báo cáo kích động chạy đến bên cạnh anh, đôi mắt xẹt qua tia X quang như muốn bắn xuyên qua anh: "Đại lão, anh và đội trưởng Chu cùng nhau ra ngoài sao?"

“Nói nhảm.” Thẩm Duệ đẩy khuôn mặt sấn tới của Ngụy Nhung ra, giật lấy bản báo cáo trong tay Ngụy Nhung, đi về phía phòng làm việc: “Hai người có thúc giục báo cáo kết quả phân tích nét chữ viết không? Cậu nhóc, Tiền Đông và Lý Thế Mậu có quan hệ gì, đã điều tra ra chưa? "

Hứa Tiểu Ca lập tức căng thẳngtrả lời: "Đại lão, điều tra rồi, theo quan hệ quanh của Tiền Đông và Lý Thế Mậu còn mối liên quan giữa tuổi tác của họ, từ thông tin tôi điều tra được không có sự trùng lặp. Hơn nữa Tiền Đông mới chuyển tới đây từ tỉnh khác trong hai tháng gần đây. "

“Hoàn toàn không có khả năng quen biết xác suất?” Thẩm Duệ có chút kinh ngạc, với câu trả lời này.

Chu Nguyên ở bên cạnh không khỏi nhíu mày khi nghe câu trả lời này. Bởi vì theo suy đoán của cậu, Lý Thế Mậu và Tiền Đông phải có mối liên hệ nào đó. Nếu không, những ghi chép trên Thiệp mời đồng, đến từ đâu?

Người viết Thiệp mời đồng, chắc chắn phải có quan hệ nhân quả với người bị loại bỏ. Lẽ nào do tư duy quán tính của cậu, đóng khung theo những tư tưởng xưa cũ của Thiệp mời đồng, từ đó đi chệch hướng đúng đắn?

Chu Nguyên nói với Hứa Tiểu Ca: "Nhờ cậu kiểm tra lại xem, giữa họ có thể có người trung gian nào không, nếu giữa hai người không có tiếp xúc thực nào, vậy thì có thể họ liên hệ với nhau theo kiểu nào đó do một người trung gian nào đó."

Hứa Tiểu Ca gật đầu: “Được, tôi sẽ điều tra ngay.” Nói xong, Hứa Tiểu Ca vội vàng trở về chỗ ngồi.

Ngụy Nhung đi theo Thẩm Duệ, cô ấy vẫn rõ ràng chuyện công và chuyện tư, cô ấy lắc đầu trả lời: "Đại lão, tôi hỏi về việc phân tích nét chữ rồi, nhưng còn chưa đến giờ làm việc, nên tôi chào hỏi qua, bên đó nói khoảng chín giờ rưỡi sẽ quét và gửi fax cho chúng ta."

Thẩm Duệ gật đầu đi vào phòng làm việc, thấy Chu Nguyên không đi theo mình vào phòng làm việc, liền xoay người kéo cậu vào phòng làm việc, đẩy một hộp sủi cảo đến trước mặt cậu, nhỏ giọng nói: “Chú Đặng nói cậu thường xuyên bỏ bữa sáng, cậu đúng là không coi trọng thân thể mình gì cả, mau ăn đi, ăn xong còn có chuyện giờ cậu giúp." - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Vừa nói, anh vừa dùng chân đá vào cửa phòng làm việc, cô lập Ngụy Nhung đang nhìn trộm.

Thẩm Duệ mở bản báo cáo, khoa khảo sát đã thăm dò dấu vết hiện trường tử vong của Tiền Đông, cửa sổ, cửa ra vào, đại sảnh không thể lấy được bất kỳ dấu vân tay và tóc của người nào khác, đồng thời từ ma sát của mặt đất và tay nắm cửa, cũng loại trừ khả năng đánh nhau.

Kết hợp với báo cáo khám nghiệm tử thi được thực hiện mà Dương Châu làm đêm qua, không có chấn thương nào khác trên cơ thể, ngoại trừ chảy máu quá nhiều từ động mạch chủ ở cổ tay.

Nếu như thế, giống như trường hợp chết của Lý Thế Mậu, cũng là vụ án chết trong phòng kín. Giả sử rằng Tiền Đông chưa chết, anh ta thực sự là kẻ giết Lý Thế Mậu, anh ta làm thế nào vào phòng của Lý Thế Mậu lúc đó?

Bây giờ, nếu cái chết của Tiền Đông không phải là tự sát, thì ai là hung thủ? Tại sao trong nhà không có dấu vết của người khác, Tiền Đông lại tự nguyện để bị giết?

Một loạt nghi vấn, Thẩm Duệ cảm thấy mặc dù đã tìm được "Tiền Đông", nhưng vụ án của Lý Thế Mậu vẫn chưa được giải quyết, hiện tại vụ án của Tiền Đông lại xuất hiện, chỉ số phức tạp lại tăng lên gấp bội.

Anh mê mẩn nhìn bản báo cáo, Chu Nguyên chậm rãi ăn sủi cảo, từ vẻ mặt của Thẩm Duệ cậu đại khái cũng biết được kết quả điều tra dấu vết tại hiện trường là gì. Ăn xong chiếc sủi cảo cuối cùng, cậu đặt đũa xuống, nhẹ giọng nói: "Lát nữa bảo người của bộ phận kỹ thuật cùng nhau đến biệt thự Thiên Tinh kiểm tra lộ trình đi, tôi cần tới biệt thự của Lý Thế Mậu xem."

Thẩm Duệ bị lời nói của cậu kéo tỉnh táo lại, gật đầu đáp: "Được."

Tới khu biệt thự Thiên Tinh, Thẩm Duệ vốn định để Chu Nguyên đến gặp nhân viên kỹ thuật để kiểm tra vấn đề hệ thống dây điện, nhưng Chu Nguyên từ chối, cậu nói rằng muốn đến nhà Lý Thế Mậu trước.

Thẩm Duệ vốn dĩ muốn cùng Chu Nguyên đến nhà Lý Thế Mậu, nhưng nhân viên kỹ thuật cần anh ở lại giúp đỡ, nên anh đành để Chu Nguyên một mình đến biệt thự của Lý Thế Mậu.

Tuy là ban ngày, không biết có phải vì không có ai sống ở đó nhưng trông có vẻ hơi u ám.

Chu Nguyên bước vào, lần này thay vì trực tiếp tìm phòng của Lý Thế Mậu, cậu xoay người vào biệt thự. Sau vài lần đến đây, Chu Nguyên những người khác không hề ý đến những vị trí khác của ngôi nhà.

Có ba phòng trên tầng hai, với hành lang ở giữa là ranh giới đối xứng, bên cạnh phòng của Lý Thế Mậu là phòng làm việc. Đồng thời, ở phía đối diện, có hai phòng. Nếu hướng phòng của Lý Thế Mậu đối diện với cổng, thì hai phòng đối diện hướng về khu vực sau núi.

Cửa và cửa sổ phòng Lý Thế Mậu đều bị khóa, Chu Nguyên tin rằng hung thủ nhất định sẽ không chọn cách vào từ cửa sổ đối diện với con đường, vì vậy chỉ có thể tới từ cửa phòng, dù sao thì sau khi vào có thể đóng lại, tạp thành vẹ án trong phòng kín.

Nhưng theo tiền đề này, nhất định phải khiến Lý Thế Mậu mở mới vào được. Mà tiền đề để một người mở cửa là "quen biết" hoặc nghĩ là người quen. Khi Quan Xuân rời khỏi biệt thự, theo video giám sát bên ngoài, cửa chính đóng chặt, không có người khả nghi nào bước vào, vì vậy có thể loại trừ khả năng hung thủ vào bằng cửa chính.

Vào thời điểm xảy ra vụ án, các cửa sổ và cửa ra vào ở tầng một đều đóng chặt nên nhiều khả năng hung thủ vào biệt thự là qua cửa sổ ở tầng hai.

Nghĩ đến đây, Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào hai căn phòng đóng cửa đối diện với phòng của Lý Thế Mậu, đi tới đẩy mở một cái, trang trí có chút hoa mắt, trên tường treo rất nhiều hình siêu nhân hoặc người sắt, là phòng của trẻ con. phòng.

Chu Nguyên nghĩ đến con trai của Lý Thế Mậu.

Cậu liếc nhìn căn phòng một lượt, chỉ có một cửa sổ, hơn nữa còn được hàn thêm lưới chống trộm, chim bên trong bay ra ngoài cũng khó, đừng nói là có người muốn từ bên ngoài vào.

Sau khi ra khỏi phòng, Chu Nguyên bước sang phòng bên cạnh, lại mở cửa. Căn phòng rất đơn giản trang nhã, nói cách khác, nếu căn phòng bên cạnh là phòng tổng thống, thì căn phòng này chỉ có thể coi là phòng hạng phổ thông. Một chiếc giường, một cái bàn trang điểm và một tủ quần áo, ngoài ra, Chu Nguyên nhìn thấy trên bàn có hai cuốn sách.

"Sự tu dưỡng để không tức giận" và "Làm thế nào để khiến bản thân trở nên càng thất vọng càng dũng cảm.”

Chu Nguyên cầm hai cuốn sách đi về phía trước, thiết kế của căn phòng này có phần khác với căn phòng bên cạnh, bên ngoài có ban công, ở giữa có một tấm cửa kính ngăn cách. Cậu bước đến cửa kính, vặn tay nắm cửa và đẩy cửa kính ra...



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp