Hắc Tổng Tài Là Lão Công Của Tôi

Chương 41: Cuồng nộ


1 năm

trướctiếp

Nam Cung Tước nhìn chằm chằm vào ánh mắt vô tội, mơ màng và trong veo như nước của cô, thì nổi lên một ngọn lửa trong lòng, tức giận đến mức đấm về phía mặt Diệp Du Nhiên!

“Chết tiệt!” Anh lại chửi rủa, ước gì ngay lập tức có thể nuốt sống Diệp Du Nhiên.

Diệp Du Nhiên nhìn nắm đấm của anh càng ngày càng gần mình hơn, phóng to dần trong tròng mắt cô, thậm chí cô có thể nhìn rõ từng lỗ chân lông của anh. Thế nhưng cô dường như bị ai đó đóng đinh vào ghế, không một chút né tránh.

Hoặc là nói ngay giây phút đấy, tâm trí cô đang gào thét phát tránh né, nhưng cơ thể lại không hề nghe theo mệnh lệnh của não bộ!

Diệp Du Nhiên nhắm mắt chờ cơn đau ập đến. Nhưng cô chỉ nghe thấy một tiếng động lớn như sấm, cô khẽ mở mắt ra để quan sát động tác của Nam Cung Tước.

Một lúc lâu, cô nghe thấy giọng nói tức giận của Nam Cung Tước phát ra: "Tôi đã nói từ rất lâu rồi, không được phép để Hàn Thiên Triết chạm vào cô."

“Tôi không có cho anh ta chạm vào!” Diệp Du Nhiên đột nhiên sửng sốt mở to mắt.

Ánh mắt của cả hai cách nhau chỉ tầm vài centimet, thậm chí cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên trán của Nam Cung Tước, chưa kể đến việc hơi thở đang trao đổi khí oxy, hòa tan thành một vào trong không khí.

Cô lúng túng muốn quay đầu đi, nhưng cô lại bị Nam Cung Tước cố định chặt quai hàm.

“Buông tôi ra đi.” Diệp Du Nhiên lạnh lùng nói, ngón tay đặt lên cằm cô siết chặt một cái, như thể muốn kẹp gãy cả xương quai hàm của cô.

"Đau quá.......A......." Cô đau không chịu nổi phải thét lên một tiếng, phía bên kia sức lực mới nhẹ lại.

Nam Cung Tước nhìn cô, ánh sáng của băng và lửa đan xen vào nhau trong mắt anh, đó là sự lạnh lẽo tột cùng của cái lạnh và lửa giận tột cùng của cái nóng!

Cơ thể Diệp Du Nhiên không khỏi khẽ run lên, cô cố gắng ngăn cản, nhưng càng lúc càng run hơn.

“Tôi, tôi thật sự không có, để cho anh ta chạm vào.” Trong một câu nói, cô phải ngắt quãng vài lần, chỉ có thể để từng chữ phun ra một cách rõ ràng.

Đôi mắt đen láy của Nam Cung Tước nhìn cô chằm chằm hồi lâu, anh lạnh giọng ra lệnh: "Nói chuyện cũng không được."

Diệp Du Nhiên mím môi, thật lâu sau mới nói: "Tôi chỉ có thể đảm bảo sẽ không chủ động nói chuyện với anh ta."

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Nam Cung Tước, gió lạnh nghiêm ngặt: "Vậy thì tôi sẽ khiến nó không thể nói được."

“Anh định làm gì?!” Diệp Du Nhiên giật mình, nghĩ đến một khả năng, sắc mặt lập tức tái nhợt.

“Cô lo lắng cho nó sao?” Nam Cung Tước lạnh giọng hỏi, giọng nói vô cùng lạnh lùng, cho người khác cảm giác như đang ép từng mảng băng sắt bén từng chút từng chút một vào cơ thể, chảy dọc theo mạch máu đi vào cơ thể.

Hàn Thiên Triết tuy không phải là gì đáng để anh bận tâm, nhưng nếu người phụ nữ này có lòng với anh ta thì anh cũng không ngại giơ chân giẫm chết anh ta.

“Tôi không có mà!” Diệp Du Nhiên cau mày và khẳng định. Cô cố gắng hết sức để giọng nói mình bình tĩnh hơn: "Ngài Nam Cung, tôi không hiểu anh đây là có ý gì. Mặc dù tôi bây giờ tạm thời bị anh khống chế, nhưng tôi nói chuyện với ai đó là quyền tự do của riêng tôi và mong anh đừng xen vào."

Ngọn lửa trong mắt Nam Cung Tước lại lần nữa dâng lên, sau khi ánh sáng lạnh lẽo trong mắt anh lóe lên một lúc, anh đột nhiên quay trở lại vị trí lái xe.

Thấy Nam Cung Tước có vẻ đã bình tĩnh trở lại, Diệp Du Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng mình đã thoát nạn.

Tuy nhiên, đợi cho đến khi quay về biệt thự. Nam Cung Tước ôm ngang người cô và đôi mắt ngấm ngầm nổi lửa, cô mới nhận ra không ổn rồi, trong lòng cũng bắt đầu đánh trống, không biết Nam Cung Tước sẽ đối xử với cô như thế nào.

Cô bị ném ngã trên chiếc giường lớn mềm mại, nhưng vì anh dùng lực quá lớn nên vẫn khiến cô có chút đau.

Diệp Du Nhiên chưa kịp hoàn hồn, thì vội vàng hét lên: "Ngài Nam Cung, trước đây anh từng nói khinh thường khi làm chuyện này với tôi mà."

Cô nghiến chặt răng, thậm chí vì sự an toàn của bản thân mà cô không ngại hét lên với âm lượng vô cùng to lớn.

“Hiện tại tâm trạng tôi rất tệ. Nếu cô còn chống cự, đến lúc đó người bị thương sẽ chính là cô.” Hành động của Nam Cung Tước chỉ là khựng lại một chút, sau đó anh càng trở nên thô lỗ hơn.

Diệp Du Nhiên đau đến mức suýt rơi nước mắt, cô cảm thấy bây giờ mình giống như gần kề với cái chết vậy.

"Đừng......a! Tôi.........tôi, không.......đừng......." Lời nói cuối cùng bị cô nuốt vào trong cổ họng.

Cho dù cô có dùng hết sức chống trả như thế nào đi chăng nữa, thì sức mạnh lẫn kỹ thuật của cô cũng không thể nào sánh bằng Nam Cung Tước. Hơn nữa, người đàn ông đang trong cơn tức giận thì không bao giờ có ý định kiềm chế lại sức mạnh của mình.

Được bao phủ bởi cơ thể cường tráng của người đàn ông, đôi môi và hàm răng bị anh cướp đoạt, cả cơ thể đều bị bao bọc bởi hơi thở của anh ta, trong đầu Diệp Du Nhiên bỗng nhiên lóe lên khoảnh khắc của đêm đó.

Toàn thân cô nhanh chóng nóng bừng, giống như có dòng nước nóng đang dâng trào trong mạch máu của cô. Cảm giác này rất viển vông, nhưng lại rõ ràng đến như vậy.

Rốt cuộc là vấn đề gì chứ?! Diệp Du Nhiên đột ngột mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đen láy rực lửa của Nam Cung Tước, sâu thẳm như vực hồ.

Bị tra tấn kiểu này cho đến hơn nửa đêm, cô mơ mơ màng màng ngất đi và lại vì những cơn đau mà tỉnh giấc.

Trong cơn đau đớn, cô cắn phải tự cắn chặt răng mình, thậm chí còn mắng chửi trong lòng. Nhưng Nam Cung Tước chỉ là trút giận, sau khi trút hết cảm xúc tiêu cực, vẻ mặt mới trở lại lạnh lùng nghiêm nghị ôm cô vào phòng tắm gội rửa sạch sẽ.

Cả đêm nay, Diệp Du Nhiên đều ngủ không yên. Vòng tay khiến cô cảm thấy ấm áp trước đây, thậm chí là trong tình trạng mơ mơ màng màng cô cũng muốn trốn chạy, nhưng Nam Cung Tước ngược lại ôm chặt cô không buông.

............

Ngày hôm sau, mãi đến buổi trưa cô mới tỉnh dậy, cơ thể cô như vừa bị ai đó nghiền nát xong, sau đó lại nặn trở lại. Cả bàn tay và bàn chân cô đều hoàn chỉnh, nhưng việc di chuyển dường như lại rất khó khăn.

“Cô Diệp, cô ăn một chút cháo nóng đi.” Thím La bưng bát cháo nóng hổi và một ít thức ăn mặn đi vào, nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của cô bây giờ, trong mắt bà lóe lên một chút xót xa.

Diệp Du Nhiên không hề nghe thấy tiếng gõ cửa của bà, trong lúc hoảng loạn, cô đã tốn rất nhiều sức lực để kéo chăn che đi những vết bầm tím trên người của mình.- đọc và nghe truyện trên app TYT

“Tôi không muốn ăn, thím dọn đi.” Giọng cô lạnh lùng, tuy có chút khàn khàn, nhưng vẫn thấy được sự dứt khoát.

Mặc dù Nam Cung Tước trước đây cũng từng đối xử với cô như thế này rồi, nhưng lần đó cô xem nó như là một cuộc giao dịch, đem bản thân dâng trả cho anh. Do đó, cho dù lúc đó cô rất đau nhưng cũng không xem là gì.

Nhưng tối hôm qua, hành vi của Nam Cung Tước có khác gì cưỡng bức cô đâu chứ?!

“Cô Diệp, món cháo này là do đích thân cậu chủ đặc biệt căn dặn làm cho cô đấy, hay là cô nếm thử một chút đi, sẽ giúp cơ thể cô hồi phục nhanh hơn đấy.” Thím La tiếp tục thuyết phục.

Vẻ mặt của Diệp Du Nhiên vẫn không thay đổi, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà mà không hề để ý tới lời bà.

“Thím dọn đi, tôi sẽ không ăn đâu.” Chăm sóc bản thân xong, rồi lại để Nam Cung Tước hành hạ hay sao?

Cô sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy nữa! Nam Cung Tước chỉ đơn giản là kẻ buồn vui thất thường, tàn nhẫn và vô tình, lời nói của anh ta tuyệt đối không thể tin tưởng được!

Giọng nói của thím La nhẹ nhàng hơn một chút: “Cô Diệp, cậu chủ bảo rằng cuối tuần cô còn có chuyện khác phải làm, nếu như tới lúc đó mà sức khỏe của cô vẫn không tốt lên được thì cô sẽ bị cấm ra ngoài.” Tuy bà nói như vậy nhưng trong lòng bà cũng không khỏi thở dài. Với cách đe dọa như thế này, cho dù cô Diệp có đồng ý đi chăng nữa thì trong lòng cô vẫn sẽ nuôi lòng oán hận. Đây không phải là cách hay lâu dài để hai người cùng chung sống hòa thuận.

Diệp Du Nhiên đột ngột quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào thím La với vẻ mặt đầy căm hận. Nhìn thím La trước mặt mình như thể đang nhìn Nam Cung Tước vậy: "Đúng là ăn hiếp người quá đáng!"

Ngay cả bùn đất cũng có tính cách riêng của bùn đất, huống chi cô vẫn còn là một người đang sống sờ sờ ngay đây!

Diệp Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay, vừa thẹn vừa bướng bỉnh, khác hẳn với khuôn mặt vẫn luôn mang sự lãnh đạm trước đây của cô. Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn cô có loại cảm giác căm phẫn một ai đó như thế này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp