Hắc Tổng Tài Là Lão Công Của Tôi

Chương 39: Âm mưu xấu xa


1 năm

trướctiếp

Diệp Du nhiên bị tiếng thét của bà ta làm đau cả màng nhĩ. Cô cau mày nói: "Nếu công ty của bố muốn mở kênh bán hàng trực tuyến, tôi có thể cố gắng hết sức, nhờ giáo viên trong trường giúp đỡ. Tuy nhiên, nếu là muốn tiền thì tôi không có!"

Thứ mà dì Trương muốn là tiền, số tiền năm mươi vạn vừa tới tay chưa đưa bao lâu thì lại bị mất, bà ta không chấp nhận được. Nghĩ đến số tiền đó, tâm can bà ta đau nhức cả lên: "Không, tao chỉ cần tiền! Có tiền, cả bố mày và tao đều có thể tự hoàn thành được công việc, không cần người khác giúp đỡ. Để người khác giúp, ai mà biết được họ có thật lòng hay không."

“Vậy thì tôi sẽ tự mình làm, sớm muộn gì cũng có thể vực dậy, cùng lắm thì...…” Cùng lắm thì vấp ngã vài lần, không đến mức phải đi bồi thường là được. Diệp Du Nhiên nảy ra một ý tưởng như vậy, cũng xem như để bản thân học tập thêm tính tự giác.

Trước đây cô cũng từng muốn thử sức tự khởi nghiệp. Chỉ là vì chuyện trong trường, rồi chuyện của hội học sinh sinh viên và cả chuyện của đội biện luận làm cho vướng mắc quá nhiều thời gian, thế nên chỉ đành gác tạm qua một bên. Bây giờ thì.......

Tuy nhiên, cô chỉ vừa nói được một nửa ý của mình thì đã bị dì Trương không chút do dự mà thẳng thừng cắt đứt.

"Không được, mày chỉ là một đứa con gái làm sao có thể đến công ty làm được, trong đấy người ta đều là những người đàn ông con trai có thân có thế, đến tao còn chả dám đi!"

Sau khi dì Trương từ chối đề nghị của cô xong, liền tiếp tục đề đến chuyện tiền bạc: "Mày chỉ cần kêu Nam Cung Tước đưa tiền ra. Làm gì lắm lời thế không biết, nói một hồi lại lạc đề, tao còn cho rằng mày không nguyện ý muốn giúp cái nhà này thì đúng hơn.”

“Dì Trương, tôi thật sự muốn giúp gia đình.” Diệp Du Nhiên trả lời chắc nịch, dù sao thì cô cũng là người nhà họ Diệp. Tuy nhiên, cô nói với giọng chắc chắn hơn: "Nếu dì muốn tiền thì không được. Trong tài khoản ngân hàng của tôi chỉ còn lại hai nghìn tệ, nếu nhiêu đó dì nghĩ là đủ thì dùng nó cũng không sao!"

"Hai nghìn tệ còn không đủ nhét kẽ răng. Mày muốn lừa gạt ai chứ!" Dì Trương phản ứng kịch liệt. Người từng tiếp xúc qua với trăm nghìn vạn tệ như bà ta thì làm sao để mắt tới hai nghìn này của cô chứ, bà ta nói tiếp: "Hơn nữa, đây còn là tiền bố mày đã cho mày!"

Diệp Du Nhiên không muốn tiếp tục nói chuyện này với bà ta, bà ta thế mà lại đem từng đồng ra tính với cô, cô không biết từ nhỏ tới giờ mình đã tiêu bao nhiêu tiền, nhưng cô chắc chắn rằng số tiền đó không vượt quá một trăm triệu.- đọc và nghe truyện trên app TYT

Nhưng mà, nếu cô thật sự dám tính, thì dì Trương chắc chắn sẽ dám tính số tiền từ nhỏ đến lớn mà cô đã dùng. Loại chuyện nói năng không đạo lý này cô thật sự không làm được và cũng không dám làm. Việc đó sẽ khiến quan hệ của cô ấy và nhà họ Diệp hoàn toàn cắt đứt!

“Tôi không có tiền, nhưng tôi có thể thử mượn máy ảnh cho dì.” Diệp Du Nhiên nói xong liền rời đi.

Dì Trương thấy cô thực sự định bỏ đi nên không còn cách nào khác, đành phải lùi một bước: "Vậy thì lấy máy ảnh, lấy chiếc máy ảnh hãng Leica, mẫu mới ra nhất đấy. Người ta nói thương hiệu này dùng tốt." Máy ảnh của Leica đều rất đắt, mẫu mới lại còn đắt hơn, một chiếc máy mẫu mới của Leica cũng phải bán với giá hơn một trăm nghìn đô la. Bà ta đem máy ảnh này bán đi, thế nào cũng kiếm được một mớ tiền.

Diệp Du Nhiên cau mày: “Là đồ mượn, không chắc chắn là có mẫu này.” Làm sao cô biết trường có máy ảnh của hãng này hay không? Cô cần phải đi hỏi Cảnh Đồng để biết thêm chi tiết.

Dì Trương trực tiếp bỏ qua từ mượn của cô: "Không thể kém hơn cái máy ảnh này!"

Diệp Du Nhiên quay đầu bỏ đi, cô đi ra tới cửa tự bắt xe trở về biệt thự, trên đường trở về cô luôn nhắm chặt mắt, cố gắng gạt bỏ đi những suy nghĩ linh tinh trong đầu ra.

“Cô Diệp, sao sắc mặt cô lại xấu như vậy?” thím La bước tới đón cô, cau mày nói: “Để tôi đi mời Lâm Phàm qua.”

Diệp Du Nhiên yếu ớt trả lời: "Không sao, chỉ là ở trường xảy ra chút vấn đề nhỏ thôi, trong lòng không thoải mái lắm, thím không cần bận tâm."

“Vậy thì cô lên lầu nghỉ ngơi chút đi, bữa tối có thể dời lại muộn một chút rồi làm.” Thím La ân cần đề nghị.

Còn chưa đầy nửa tiếng nữa là đến giờ phải nấu cơm rồi.

Diệp Du nhiên vốn dĩ không muốn đồng ý, nhưng đầu óc cô còn đang rối bời, tâm trạng cũng không tốt lắm, cô im lặng một lát rồi mới nói: "Vậy cũng được, tới giờ thì thím nhớ đánh thức tôi dậy."

“Được!” thím La mỉm cười gật đầu.

Sau khi Diệp Du Nhiên lên lầu, bà liền đi xin phép với Nam Cung Tước. Diệp Du Nhiên ngủ đến gần mười giờ tối mới thức dậy, cô nhìn thấy giờ trên điện thoại, liền giật mình hét lên.

“Dậy rồi sao? ” Nam Cung Tước không mang nhiều cảm xúc hỏi.

"À! Ủa?Anh ăn cơm chưa?" Diệp Du Nhiên lo lắng hỏi.

“Ăn rồi, không lẽ còn đợi cô nấu cơm cho ăn hay sao hả?” Nam Cung Tước cười giễu một cái, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc.

Diệp Du Nhiên nhìn anh, bảo đảm anh không tức giận, cũng an tâm hơn vài phần: "Anh ăn rồi thì tốt."

Sau đó, cô liền quay người muốn tiếp tục ngủ.

Nam Cung Tước sắc mặt chuyển lạnh nói: "Xuống dưới ăn cơm!"

Diệp Du Nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt sắc bén của anh rồi chậm rãi nói: "Tôi không đói, tôi chỉ muốn ngủ."

Nam Cung Tước nhướng mày một cái, nằm ngay xuống giường trong khi vẫn còn đang mặc áo choàng tắm. Diệp Du Nhiên cảm thấy giường bị đè xuống, trong lòng không khỏi hơi lo lắng một chút, hơi thở chậm lại vài phần.

“Chỉ là một cái hội trưởng hội học sinh mà cũng có thể tự làm bản thân thành ra nông nỗi này sao hả?” Âm thanh cuối của Nam Cung Tước hơi nhếch lên và kéo dài , tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ.

Diệp Du Nhiên cũng không quan tâm anh làm sao biết được chuyện này, cô lẩm bẩm nói: "Là anh không biết, đâu phải là chuyện này đâu!"

“Là vì những lời đồn ở trường à?” Nam Cung Tước hiếm khi mới quan tâm một ai đó, nhưng Diệp Du Nhiên lại không hợp tác một chút nào, cô ấy vậy mà lại mê man ngủ thiếp đi.

Mặt Nam Cung Tước tối sầm lại, nhìn bóng lưng cô hồi lâu, sau đó kéo cô vào lòng mình, khi chạm vào thân thể Diệp Du Nhiên anh mới để ý đến thân nhiệt cô khá cao, liền phát hiện ra cô không ổn lắm.

Mười phút sau, khi Lâm Phàm bước tới, nhiệt kế cũng đã đo xong kết quả.

Nam Cung Tước đưa cho anh ta nhiệt kế, lạnh lùng nói: "Sốt nhẹ, kê đơn thuốc đi."

Lâm Phàm không mấy bận tâm liếc nhìn người bên cạnh, ngay lập tức liền bị cảnh cáo.

"Mắt cậu dám nhìn đi đâu hả? Mau kê đơn thuốc cho cô ấy hạ sốt." Giọng Nam Cung Tước hơi gợn sóng, nhiệt độ cũng hạ xuống tận âm độ.

“Tôi làm ngay đây.” Lâm Phàm từ hộp thuốc xách tay lấy ra những loại thuốc mà anh cần, lại viết ra giấy một tờ đơn thuốc, giao phó vài câu xong liền bị buộc rời đi.

Lần này Diệp Du Nhiên chỉ là sốt nhẹ, chỉ qua một đêm là đã hạ sốt. Chỉ là thân thể cô vẫn còn nhức mỏi, lười biếng không muốn nhúc nhích.

Nằm trên giường, dường như cô vẫn còn mang máng nhớ được cái vòng tay ấm áp trong căn phòng này ngày hôm qua.

Diệp Du Nhiên lập tức giật mình, đột nhiên mở to mắt ra, gạt đi cảm giác không nên tồn tại trong đầu, cô mặc quần áo và rời khỏi giường.

Lúc cô chuẩn bị bước ra khỏi cổng biệt thự, thím La đã ngăn cô lại: " Cô Diệp, cô hiện tại sức khỏe không tốt, xin cô đừng ra khỏi biệt thự."

Diệp Du Nhiên cau mày nói: “Thím La, tôi buộc phải quay lại trường học.” Cô chỉ vừa mới quay lại trường ngày hôm qua, nên không thể vô cớ mà lại tiếp tục xin nghỉ được. Chưa kể đến việc cô chỉ vừa từ chức hội trưởng ban văn hóa thể thao, cũng không thể cứ để như vậy mà không đến trường, như thế chẳng khác nào làm con rùa rụt cổ cả. Bên cạnh đó, cô cũng phải nhờ Cảnh Đồng giúp đỡ, để xem có thể mượn máy ảnh được hay không.

Một đống lý do như thế, nên thái độ của Diệp Du Nhiên cũng vô cùng cứng rắn. Cô tiếp xúc với Nam Cung Tước một thời gian dài rồi, dường như cô ấy đã bị lây nhiễm loại khí thế mạnh mẽ này của anh.

Thím La nhìn chằm chằm cô một hồi, rồi cũng chịu khuất phục nói: "Tôi đi xin phép cậu chủ một cái."

Diệp Du Nhiên có thể nói không sao? Nếu đã không thể thì cô chỉ có thể gật đầu.

Cô lắng nghe giọng nói bên kia điện thoại, để khi vào thời điểm quan trọng còn nói vài lời thuyết phục.

Tuy nhiên _____

Thực tế là thím La chỉ xin phép một tiếng, Nam Cung Tước liền đồng ý ngay.

Nó thực sự là quá dễ dàng rồi!

Nam Cung Tước đặt điện thoại xuống, ngước mắt lên quét qua một lượt mấy vị cấp cao đang ngồi trên bàn hội nghị dài rồi hạ giọng: "Tiếp tục."

Giám đốc quản lý tiêu thụ lau đi những giọt mồ hôi không tồn tại trên khuôn mặt rồi tiếp tục báo cáo công việc vừa rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp