Hắc Tổng Tài Là Lão Công Của Tôi

Chương 37: Cơ hội chỉ đến một lần


1 năm

trướctiếp

Hôm nay Diệp Du Nhiên tự mình bắt taxi đến trường, nhưng so với việc trước đây khi cô bước ra từ chiếc Rolls-Royce thì ngược lại càng bị nhiều người bình luận, chỉ trỏ hơn.

"Làm bộ làm tịch", "che đậy sự thật" và "giấu diếm ai chứ?"... những từ ngữ như vậy, ban đầu từ những lời nói thì thầm, mơ hồ sau lưng, đến bây giờ là những lời nói trực tiếp, lớn tiếng lọt thẳng vào tai cô.

Cũng may là cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng Diệp Du Nhiên vẫn không tránh khỏi cảm giác thất vọng, từng bước chân của cô cũng trở nên vô cùng nặng nề.

"Du Nhiên, sao cậu không gọi điện cho tớ trước hả? Để tớ còn biết mà ra cổng trường đón cậu chứ!" Giọng nói tràn đầy năng lượng của Hữu Nhiễm Nhiễm vang lên từ xa, ngay sau đó cô ấy liền lọt vào tầm mắt của Diệp Du Nhiên.

Diệp Du Nhiên nhìn qua, mang theo nụ cười thấp thoáng trên khuôn mặt: "Đều giống nhau cả mà, không phải bây giờ cậu cũng đến rồi hay sao?"

Hữu Nhiễm Nhiễm trừng to mắt nhìn đám người xung quanh đáp: "Làm sao đều giống nhau được chứ? Tớ đến đây sớm hơn một chút, là đã có thể nói giúp cậu vài câu rồi." Cô đụng nhẹ vào vai Diệp Du Nhiên một cái: "Chúng ta về lớp trước đi, đợi tới buổi trưa ăn gì đó no nê, rồi tớ kể cậu nghe những chuyện xảy ra trong trường những ngày này."

“Được!” Diệp Du Nhiên mỉm cười gật đầu. Căn bản không cần cô bạn thân nhắc nhở, cô đương nhiên cũng biết rằng lúc này không phải là lúc thích hợp để nói những chuyện riêng tư.

Hai người nói chuyện rôm rả như thường lệ, một lúc sau Hàn Thiên Triết cũng đi tới, đứng ở phía bên cạnh của Diệp Du Nhiên: "Sao lại không gọi điện cho anh hả? Để anh còn tiện đi đón em."

“Hội trưởng à, anh đây là đang sao chép lại lời nói của em đấy.” Hữu Nhiễm Nhiễm che miệng cười khúc khích. Mọi người xung quanh đều đang nhìn, Diệp Du Nhiên làm thế nào thì cũng phải cho vị hội trưởng hội học sinh Hàn Thiên Triết một chút thể diện, thế nên cũng không tiện lạnh lùng với anh.

"Có sao? Chắc là do anh cũng quan tâm Du Nhiên không kém gì em vậy đấy." Hàn Thiên Triết nói những lời này, ánh mắt vẫn cứ nhìn chăm chăm vào Diệp Du Nhiên.

Ánh mắt của anh ta cũng quá mức trắng trợn, Diệp Du Nhiên không tránh khỏi cảm giác ớn lạnh, buồn nôn liền chuyển chủ đề khác: "Hội trưởng, buổi chiều tôi sẽ đến văn phòng hội sinh viên để báo cáo. Rồi bù lại những thông tin mấy hôm nay còn thiếu sau đó sắp xếp chúng lại rồi gửi cho anh."

Hàn Thiên Triết nghe vậy cũng không nói tiếp về chuyện trước đó nữa, mỉm cười nói: "Vừa hay buổi chiều hôm nay có cuộc họp chi bộ, thầy Lưu cũng sẽ tham gia đấy."

Diệp Du Nhiên gật gật đầu, sau đó liền kéo Hữu Nhiễm Nhiễm nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Trở lại lớp học, một tiết học còn chưa kết thúc, cô lại tiếp tục bị giảng viên kêu ra ngoài nói chuyện.

Chẳng qua cũng chỉ là những lời khuyên bảo và khuyên nhủ cô phải kiên trì, dù gia đình có khó khăn đến đâu thì hai năm còn lại cũng phải học cho xong. Nếu thực sự không thể thì vẫn còn khoản vay và trợ cấp cho sinh viên hoặc học bổng đại loại vậy. Giáo viên hướng dẫn cũng đã hướng dẫn Diệp Du Nhiên hơn hai năm, nên cũng không tin rằng cô ấy sẽ dễ dàng chấp nhận để người khác bao nuôi như vậy.

Buổi trưa, sau khi ăn xong, dưới gốc cây si ở phía nam sân vận động, Diệp Du Nhiên đem những chuyện cô trải qua trong khoảng thời gian này kể hết với Hữu Nhiễm Nhiễm nghe, hai người nói chuyện phiếm một hồi lâu, cũng sắp đến giờ buổi họp hội học sinh bắt đầu.

Diệp Du Nhiên là đại diện cho học viện của mình, cô vội vàng chạy tới phòng họp, vừa bước vào văn phòng liền bị một vài người quen nhìn với ánh mắt soi mói vô cùng kỳ lạ.

Diệp Du Nhiên cố gắng bình thản mỉm cười rồi ngồi xuống chỗ của mình. Thầy Lưu là người phụ trách của Hội sinh viên, thầy vừa bước vào là đã ném ngay một quả bom lớn cho cô.

"Hội trưởng Diệp, xét về tình hình không mấy tốt của em trong khoảng thời gian này, ở một mức độ nhất định nào đó thì hội sinh viên học sinh lại là sự đại diện cho nhà trường..... Ngay bây giờ, có mười phút cho mọi người suy nghĩ, những ai đồng ý hội trưởng Diệp tiếp tục kế nhiệm thì giơ tay trái và những ai đồng ý cách chức thì giơ tay phải."

Những người có quan hệ thân thiết một chút với Diệp Du Nhiên thì họ bắt đầu nhỏ giọng bàn luận. Cảnh Đồng là phó trưởng ban nghệ thuật, cô ta không chút lưu tình liếc nhìn sắc mặt không mấy tốt của Diệp Du Nhiên một cái, rồi tiến lại gần Hàn Thiên Triết, thấp giọng thì thầm gì đó.

Diệp Du Nhiên trong khoảng năm phút đấy, đầu óc đều là một mớ hỗn độn. Danh tiếng của cô ở trường đã tệ đến mức này rồi sao? Trước giờ chưa từng có một vị hội trưởng hội sinh viên nào bị cách chức trong hai tháng cuối của năm hai như vậy, và hậu quả sau đó là.......

Trong những phút cuối cùng, khi cuộc thảo luận của mọi người dần dần dừng lại, Diệp Du Nhiên mới từ từ hồi phục lại khả năng tư duy của mình.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuối cùng thời gian cũng kết thúc. Hàn Thiên Triết tiếp quản công việc đó, anh ta nói: "Bây giờ, xin mời mọi người giơ tay."

Từng người từng người một giơ tay, Cảnh Đồng lo lắng nhìn Diệp Du Nhiên một cái rồi giơ tay trái lên.

Diệp Du Nhiên nhận ra cánh tay của cô ta và nhìn cô bằng một cái nhìn mang đầy sự cảm kích. Nhưng lại không nhìn thấy vẻ mặt đầy sự ngạc nhiên của trưởng ban nghệ thuật đang ngồi bên cạnh Cảnh Đồng.

Kết quả nhanh chóng được đếm xong, con số là 1 : 1

Nếu lại phải bỏ phiếu thêm một lần nữa, thì lần này có lẽ là sẽ do chủ nhiệm và thầy Lưu trực tiếp bỏ phiếu quyết định.

Người giơ tay trái trở nên căng thẳng, họ đều là những người có quan hệ khá tốt với Diệp Du Nhiên hoặc là người công nhận năng lực của cô ấy. Những người giơ tay phải cũng hồi hộp không kém gì, nếu Diệp Du Nhiên tiếp tục hoạt động trong hội sinh viên, thì chắc chắn giữa bọn họ sẽ có những bất đồng khi cùng nhau làm việc.

"Mọi người hình như đã quên rồi, vừa nãy tôi chỉ lo đếm số liệu thống kê mà quên chưa giơ tay bình chọn."

Vào lúc này, Hàn Thiên Triết cười nhẹ hai lần và nói. Mọi người bắt đầu đếm nhẩm số lượng người có mặt trong phòng họp, sau đó cùng nhau quay sang nhìn anh, Diệp Du Nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng tâm trạng cô lúc này lại vô cùng bình tĩnh.

Không phải cô tự tin cho rằng Hàn Thiên Triết nhất định sẽ bỏ phiếu cho mình, mà là ngay từ trước khi tất cả mọi người bắt đầu bỏ phiếu, cô đã xác định rõ ràng anh ta sẽ bỏ phiếu cho cô.

Thầy Lưu khá là hài lòng với vị hội trưởng hội học sinh này, thầy hỏi với một nụ cười đầy chờ mong: "Vậy em giơ tay phải hay là tay trái hả?"

"Theo em thì khả năng làm việc trong thời gian qua của hội trưởng Diệp vô cùng tốt, đây là điều hiển nhiên mà tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy được. Cá nhân em cũng đánh giá vô cùng cao về tính cách và khả năng làm việc của em ấy." Hàn Thiên Triết mở đầu ngắn gọn, cuối cùng nói: "Vì vậy em giơ tay trái ạ." Anh ta nói xong, liền quay đầu lại mỉm cười với Diệp Du Nhiên, khóe mắt và lông mày của anh ta nhướng lên, tỏ ra vô cùng tự hào.

Diệp Du Nhiên gật đầu với anh, không cần biết Hàn Thiên Triết lúc này nghĩ gì, cô chỉ biết anh giúp đỡ cô thì cô phải cảm ơn anh. “ Nếu vậy, thiểu số phải tuân theo đa số, kết quả đã rõ ràng, hội trưởng Diệp sẽ tiếp tục ở lại, hy vọng sau này em sẽ có thành tích tốt hơn.” Thầy Lưu nói xong liền đưa tay ra bắt tay Diệp Du Nhiên, sau đó liền có ý định muốn rời đi. Những cuộc thảo luận sau đó, thầy không có ý định tiếp tục tham gia.

Cảnh Đồng cúi đầu che giấu sự hối hận trong mắt, sau đó mới đứng dậy vỗ tay.- đọc và nghe truyện trên app TYT

Diệp Du Nhiên tỏ ra bình tĩnh nói: "Thưa thầy Lưu, như thầy đã nói trước đó, cái ghế hội trưởng này em không còn thích hợp với nó nữa ạ. Em sẵn sàng xin rút để nhường cho người có thực lực lên đảm nhiệm chức vụ này ạ."

Thầy Lưu lại ngồi xuống, ngạc nhiên nhìn cô: "Theo số lượng sinh viên, em hoàn toàn có thể tiếp tục nhậm chức. Đây là quyết định của cả hội sinh viên chúng ta. Về ý kiến của những người khác em không cần quá để tâm làm gì."

“Cảm ơn thầy, nhưng em đã quyết định rồi ạ.” Diệp Du Nhiên lắc đầu. Cô còn phải đúng ba bữa về nhà nấu cơm cho Nam Cung Tước, thậm chí còn có khả năng sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô, chứ đừng nói đến công việc của Hội sinh viên, đặc biệt là những buổi hội nghị lớn nhỏ đó, cô căn bản không có đủ thời gian để tiếp quản chúng.

Nếu chỉ có thể một mất một còn thì cô chỉ có thể lựa chọn.

Bên phía Nam Cung Tước, cô tuyệt đối không thể kháng cự, thế nên việc từ chức hội trưởng Hội sinh viên là sự lựa chọn dễ dàng hơn nhiều so với cô.

Hơn nữa ngay từ đầu, khi cô tham gia vào hội sinh viên mục đích chính là để rèn luyện bản thân và bây giờ cô đã đạt được mục tiêu của mình rồi. Còn về các chứng chỉ danh dự và giấy khen ngợi, những thứ tương tự như vậy, chúng căn bản không quan trọng đối với cô.

"Du Nhiên?"

"Du Nhiên!"

Cảnh Đồng và Hàn Thiên Triết gần như là kêu lên cùng một lúc, Diệp Du Nhiên nhìn bọn họ rồi lắc đầu, cô nói: "Là bản thân tôi tự nguyện, tôi muốn từ chức hội trưởng ban Văn hóa Thể thao này, tôi tin rằng phó hội trưởng Tiểu Tĩnh hoàn toàn có thể thay tôi đảm nhận công việc này."

Diệp Du Nhiên tự mình cũng đã bày tỏ ý định không muốn tiếp tục đảm trách công việc này, nên kết quả cũng tự nhiên rõ mồn một.

Cuối cùng, trước khi rời đi, thầy Lưu cũng ẩn ý chấp nhận kết quả này. Những gì thuộc về cô thì tuyệt đối không để cô thiếu. Còn về buổi hội nghị này, chính cô cũng đã kiên trì đến cùng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp