Hắc Tổng Tài Là Lão Công Của Tôi

Chương 29. Phiền phức đến cửa


1 năm

trướctiếp

Chỗ ở mới của nhà họ Diệp nằm trong khu dân cư cũ kỹ, bao gồm một phòng ngủ và một phòng khách. Diện tích nhỏ hẹp, cách bố trí đồ đạc đơn giản đến mức giản dị, quả thực khác xa một trời một vực với căn hộ đắt đỏ ngày trước.

Móng tay sơn đỏ lòe loẹt của dì Trương đều đã loang lổ, chẳng còn sáng bóng như trước kia. Bà ta và Diệp Thiên Thành dựa lưng vào giường, cất giọng the thé: "Không phải Tổng giám đốc Chu thích con nhóc kia sao? Gả nó cho ông Chu, có lẽ cuộc sống của chúng ta cũng tốt hơn đôi chút!"

Diệp Thiên Thành hơi khom lưng, kiên trì phản đối: "Du Nhiên không thích lão già họ Chu ấy. Chuyện làm ăn không được như trước, chúng ta cũng không nên để con bé chịu khổ."

"Gả cho Tổng giám đốc Chu thì ăn uống có người cung kẻ cấp, không cần vất vả đi làm, sau sinh một đứa trẻ còn được chia nửa phần gia sản, thế mà bảo là chịu khổ à?" Dì Trương mạnh mẽ xoay người, cay nghiệt chất vấn.

Diệp Thiên Thành suy sụp thở dài: "Bây giờ nó là người của Chủ tịch Nam Cung, dù Tổng giám đốc Chu có ý định cũng không thể cưới."

"Tôi biết ngay mà! Ông còn tưởng con nhóc thối ấy leo lên cành cao! Chẳng biết nhìn xem nếu nó đi theo người đàn ông này (Tổng giám đốc Chu), chúng ta có thể lấy được một chút lợi ích! Gả cho Tổng giám đốc Chu, ít nhất người ta còn chịu giúp ông mở công ty lần nữa..." Dì Trương hùng hổ quát lên.

Đôi mắt đục ngầu của Diệp Thiên Thành lóe lên sự đấu tranh, ông ta do dự nói: "Cứ xem tình hình đã."

Dì Trương vỗ vào giường: "Muốn xem tới bao giờ? Tôi đây không muốn sống những ngày tháng tồi tệ nữa!"

Đúng lúc ấy, hàng xóm bên cạnh đấm vào tường mấy lần, đồng thời vang lên tiếng la: "Sáng sớm mà gào thét vớ vẩn gì đấy! Có để cho người ta ngủ không?!"

Dì Trương thở phì phò đứng dậy: "Ông không đi tìm nó thì tôi đi, dù thế nào cũng phải lấy được ít tiền!" Vách tường cũng không cách âm, nói chuyện lớn tiếng có thể làm hàng xóm nghe thấy. Nhà cửa thế này, chỉ e chưa tới một tuần, bà ta đã không chịu nổi nữa!

Nam Cung Tước đến công ty, Diệp Du Nhiên ở lại biệt thự chẳng làm gì. Cô xem TV một lát, lúc thím La đi ngang qua phòng khách, cô hỏi bà: "Hôm nay cháu không cần quét dọn vệ sinh phải không ạ?"

Thím La gật đầu: "Đúng vậy. Trước khi cơ thể khỏe lại, cô không cần làm những việc nặng ấy."

"Vậy cháu có thể về thăm nhà một lát chứ?" Lần này Diệp Du Nhiên cẩn thận hỏi trước, bây giờ cô chẳng biết nhà họ Diệp chuyển đến đâu, đương nhiên lo lắng không nguôi; hơn nữa còn chuyện ở trường, nếu như có thể, cô không muốn trì hoãn việc học.

Thím La cười cười xin lỗi: "Trước khi cô khỏe hẳn, cậu chủ không để cô đi đâu."

Diệp Du Nhiên vô cùng thất vọng nhưng cũng không bất ngờ. Cô đã đoán trước được điều ấy, chẳng qua chưa từ bỏ ý định mà thôi.

"Nếu trưa nay anh Nam Cung trở về, phiền thím cho cháu biết trước ạ." Đến lúc đó, cô sẽ tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối, khi anh đang vui thì sẽ nhân cơ hội hỏi thăm chút chuyện về nhà họ Diệp.

Tất nhiên thím La không thể từ chối.

Không cần quét dọn vệ sinh, cũng không thể rời biệt thự, Diệp Du Nhiên nhàm chán đi loanh quanh trong vườn hoa nhằm giết thời gian.

Khoảng chín giờ, di động của cô vang lên - là Hữu Nhiễm Nhiễm gọi đến.

Sau khi nhận cuộc gọi, Hữu Nhiễm Nhiễm vào thẳng vấn đề: "Du Nhiên, bây giờ cậu còn ở biệt thự của Nam Cung Tước không?"

Diệp Du Nhiên ngạc nhiên trước câu hỏi của bạn mình, cô hỏi: "Tớ đang ở đây, sao vậy?"

Hữu Nhiễm Nhiễm thở dài, buồn bực lo lắng : "Vậy sức khỏe cậu thế nào? Cậu sao rồi?" Ngày hôm qua tan học, Hữu Nhiễm Nhiễm đến phòng y tế tìm Diệp Du Nhiên thì nghe Cảnh Đồng ở đấy báo rằng bạn thân đã được Nam Cung Tước đón đi.

"Ổn mà, tinh thần tớ vẫn khỏe khoắn." Trong lòng Diệp Du Nhiên trở nên nặng nề, cô hỏi: "Cậu nói thật cho tớ biết, ở trường xảy ra chuyện gì sao?"

Hữu Nhiễm Nhiễm vốn là người thẳng tính, không thể nào giấu diếm. Vừa nghe cô hỏi vậy, cô ấy lập tức giận dữ nói: "Dì Trương của cậu đến trường làm loạn!"

"Cái gì?" Diệp Du Nhiên kêu lên: "Dì Trương tới trường làm loạn gì thế?"

"Bà ta đến trường tìm cậu nhưng không tìm được, thế là đến chỗ Chủ nhiệm để giải quyết cho cậu thôi học, nói rằng nhà mình phá sản, không có khả năng cung cấp cho cậu ăn học nữa." Hữu Nhiễm Nhiễm cực kỳ tức giận, hối hận lúc ấy mình trốn tiết làm gì, bằng không có thể biết chuyện này sớm hơn, cản được thì càng tốt.

Diệp Du Nhiên bỗng chốc căng thẳng, cô truy hỏi: "Sau đó thế nào? Mình không có mặt, chắc là không thể thôi học chứ?"

"Đúng là không giải quyết xong vụ đó, nhưng bà ta đứng ngoài lớp học lớn tiếng, nhiều người trong lớp đều nghe thấy. Sau này chẳng biết vì sao mà có tin đồn cậu được người ta bao nuôi..."

Diệp Du Nhiên ngồi sững sờ trên ghế mây, gương mặt đơ như khúc gỗ: "Tất cả mọi người đều biết ư?"

"Bây giờ còn chưa nghiêm trọng như vậy đâu." Hữu Nhiễm Nhiễm cắn răng nói: "Mấy ngày tới cậu không đến trường cũng được, qua một thời gian sẽ ổn thôi."

Hiện giờ không có gì, nhưng với chủ đề nhạy cảm thế này, qua vài ngày nữa sẽ càng đồn mãnh liệt hơn, khả năng chuyện này dập xuống quá thấp.

Diệp Du Nhiên hiểu rõ, Hữu Nhiễm Nhiễm chỉ đang an ủi mình thôi: "Tớ biết rồi."

Hữu Nhiễm Nhiễm vô cùng lo lắng: "Du Nhiên, cậu đừng quá đau lòng, suy nghĩ thoáng ra..."

"Nhiễm Nhiễm, mình chỉ muốn yên tĩnh. Đợi mấy ngày nữa đi học, mình sẽ gọi điện cho cậu." Diệp Du Nhiên ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói xong rồi cúp máy.

"Tớ... vậy cũng được." Hữu Nhiễm Nhiễm nắm chặt điện thoại rồi trở về lớp. Đám bạn học vốn đang bàn tán lung tung, vừa thấy Hữu Nhiễm Nhiễm bước vào, bọn họ đột nhiên nhỏ giọng hơn hẳn, nhưng vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng xì xào xung quanh.

Diệp Du Nhiên ngồi dựa vào ghế mây, cô nhắm mắt lại, suy nghĩ về tình hình hiện giờ.- đọc và nghe truyện trên app TYT

Tưởng rằng mình khỏi bệnh thì mọi chuyện sẽ kết thúc, cuộc sống của mình có thể trở về quỹ đạo ngày trước; ngờ đâu dì Trương lại bắt mình thôi học vào lúc này, vì vậy mới khiến mình rơi vào tình cảnh hỏng bét đến mức ấy.

Thật sự phải thôi học hoặc tạm thời nghỉ học sao? Không, cô không muốn từ bỏ việc học. Huống hồ cô và Nam Cung Tước chỉ làm một hợp đồng giao dịch mà thôi, chứ cô không hề bị người đàn ông độc tài kia bao nuôi, tại sao phải lùi một bước để chứng thực chuyện bao nuôi ấy?!

Nếu cô có thể nhanh chóng ứng phó chuyện trong nhà rồi đi học như thường lệ, thậm chí ở ký túc xá trong trường, chỉ cần vững vàng chống lại ánh mắt khác thường và miệng lưỡi người khác thì có thể tiếp tục sự nghiệp học hành...

Diệp Du Nhiên hiểu rất rõ tình cảnh của mình. Lúc này đây, thím La bước đến cạnh cô và nói nhỏ: "Cô Diệp ơi, cô ngủ rồi ư?"

"Chưa ạ, anh Nam Cung đã về sao?" Diệp Du Nhiên mở mắt ra, ánh mắt trong sáng rõ ràng.

"Cậu chủ vẫn chưa đến giờ tan làm, là mẹ cô đến đây. Bà ấy muốn gặp cô." Trước giờ thím La luôn treo một nụ cười trên môi, thế mà bây giờ lại nhăn mày.

Trái tim Diệp Du Nhiên bỗng nảy lên: "Sao bà ấy lại đến đây?" Nghĩ đến chuyện dì Trương tới trường làm loạn, cô sợ lại xảy ra thêm chuyện. Không đợi thím La trả lời, cô vội vã đứng dậy: "Cháu qua đó xem ạ."

Do dì Trương mới đến, sau khi xác nhận với người giúp việc rằng Diệp Du Nhiên đang ở đây, bà ta lập tức mở miệng mắng chửi. Tuy thím La biết rõ thân phận của bà ta nhưng cũng không mời vào, điều đó càng khiến lửa giận trong người dì Trương bốc cháy hừng hực.

"Dì Trương, sao dì lại đến đây thế?" Diệp Du Nhiên bước đến, trông thấy dì Trương đang thở phì phò, mặt mũi như muốn nhảy dựng lên.

"Con nhỏ chết giẫm kia, mày vẫn chưa quên tao với ba mày nhỉ!" Dì Trương giận dữ trợn mắt, chỉ vào mũi cô mà mắng: "Bọn tao túng quẫn ở trong cái nhà rách, sầu muộn vì chuyện cơm áo, vậy mà mày lại ở biệt thự đắt giá nhất khu biệt thự Giang Thành, được người ta hầu hạ! Mày là đồ ăn cháo đá bát, phải bị Thiên Lôi đánh chết!"

Vừa mắng, bà ta vừa đảo mắt nhìn quanh, quan sát kỹ càng những gì có thể nhìn thấy ở biệt thự này. Dì Trương tính toán xem có thể đưa nhà mình đến đây ở không, dù không thể thì đòi ít tiền cũng được.

Diệp Du Nhiên nhăn mày: "Dì Trương, dì nói nhỏ chút. Con cũng chỉ là người làm công ở đây, đâu có được hầu hạ ăn uống ngon miệng."

Cô đang nói sự thật, bởi vì một triệu bạc liên lụy nên mới xảy ra chuyện. Diệp Du Nhiên sống trong biệt thự mà vô cùng bực bội, điều đó còn không bằng cầm tiền lương cao, được người ta hầu hạ thoải mái.

Nhưng dì Trương nghe vào lại thấy chói tai, cho rằng cô đang tính toán phân rõ giới hạn với mình và Diệp Thiên Thành. Bà ta véo tai Diệp Du Nhiên: "Mày đừng quên nhà tao đã nuôi mày từ nhỏ đến lớn. Nếu mày dám bất hiếu với bọn tao, tao sẽ tố cáo mày lên tòa án, truyền ra mọi chuyện giữa mày và Nam Cung Tước..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp