Hồ Đào Cái Kẹp

Chương 6


1 năm

trướctiếp

Cơm nước xong, thu dọn rác rưởi một chút, hai người nằm trên sô pha nghỉ ngơi, khó có được khoảng thời gian yên tĩnh như này.

Hồ Đào đột nhiên hỏi: “Khi nào cậu đi?" Vừa hỏi sự bình thản khó có được như vậy cũng không còn sót lại chút gì.

Tiết Vọng chậc chậc một tiếng, hiển nhiên anh vô cùng bất mãn với câu hỏi của cô: "Cậu không thích nhìn thấy tôi như vậy sao?”

"Đúng vậy."

"Tôi sẽ không rời đi, làm cho cậu tức chết."

Hồ Đào cười lạnh một tiếng, không thèm để ý tới anh nữa, cô vùi đầu vào chơi điện thoại di động.

BGM của Đấu Địa Chủ từ trong điện thoại di động vang lên, cơ thể Tiết Vọng chấn động: "Không phải chứ, cậu vẫn còn chơi đấu địa chủ sao?”

Vốn dĩ anh tưởng rằng tảng băng trôi Hồ Đào không dính khói bụi nhân gian như vậy sẽ không nhiệt tình với loại trò chơi này.

"Như thế nào, không được sao?"

"Không có, không có." Tiết Vọng khoát tay áo.

Tiết Vọng định ngồi nghe BGM một lát, cuối cùng không kiềm chế được, cái mông lặng yên không một tiếng động khẽ tiến về phía Hồ Đào.

"Tiểu Hồ Đào, để bổn tiểu gia đến bày mưu tính kế cho cậu một chút." Tiết Vọng tiến lại gần xem bài trong điện thoại di động của cô.

Hồ Đào theo tiếng vừa ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt Tiết Vọng gần trong gang tấc, giờ phút này hai người dựa rất gần, giữa môi và môi thoáng tới gần liền muốn hôn.

Hai người đều sững sờ một lát rồi lập tức văng ra.

"Nhanh lên, nhanh lên." Âm thanh từ trong điện thoại di động đột ngột vang lên, Hồ Đào phục hồi tinh thần lại tiếp tục cúi đầu đánh bài.

Tiết Vọng lần nữa tới gần, lần này anh duy trì khoảng cách rất tốt, không cách gần như vậy nữa.

"Nào nào, có Tiết quân sư ở đây bảo đảm cậu thắng mười trận liên tiếp."

"Cậu cứ thổi đi." Hồ Đào khinh thường.

Sau một vài hiệp, Tiết Vọng một mực ở bên cạnh kêu to không ngừng.

“Nên đánh đôi, làm sao có thể đánh bài đơn đây!”

"Ai da cậu có đánh hay không, đè anh ta."

"Nổ! Nổ anh ta chết cho tôi!”

“...... Cậu sang một bên cho tôi. "Hồ Đào bịt lỗ tai bị thương nặng.

"Rõ ràng tôi đang chỉ cho cậu..." Tiết Vọng bất mãn thay mình giải thích, lời còn chưa dứt, chuông điện thoại vang lên, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía màn hình điện thoại di động, phía trên hiển thị Hồ Chi Minh gọi điện thoại.

Hồ Đào dừng một chút, cầm lấy điện thoại di động đi ra ngoài cửa.

Tiết Vọng thấy cái tên quen thuộc này gãi gãi đầu, buồn bực Hồ Chi Minh rốt cuộc là ai, nhận điện thoại còn thần bí như vậy.

Hồ Đào nhận điện thoại, đầu dây bên kia là âm nhạc ồn ào cùng giọng nói của người bên kia.

Hồ Đào nhíu mày, lúc này Hồ Chi Minh mới mở miệng: "Này, chị, cho tôi mượn chút tiền.”

"Không có tiền."

"Chậc chậc lừa ai đây, không phải là chị kiếm được rất nhiều tiền từ thứ âm nhạc tệ hại của mình sao?"

"Tôi nói không có tiền, đừng đến làm phiền tôi nữa."

Hồ Đào không kiên nhẫn cúp điện thoại, cô cầm điện thoại di động đi vào trong phòng.

Tiết Vọng thấy sắc mặt cô không tốt, có chút lo lắng: "Làm sao vậy?”

"Không có gì."

"Hồ Chi Minh kia rốt cuộc là ai?"

"Không biết."

Tiết Vọng thấy cô không muốn nói, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.

Hồ Đào không nói một lời nằm ngủ trưa trên sô pha, Tiết Vọng cũng rất thức thời không quấy rầy cô.

Cho đến khi đồng hồ báo thức vang lên, Hồ Đào đứng dậy tắt, quay đầu nói với Tiết Vọng đang chơi điện thoại di động: "Tôi đi trước." Hồ Đào giúp Tiết Vọng xin nghỉ một ngày, cho nên buổi chiều anh cũng không cần đi học.

"Được, tôi sẽ rất nhớ cậu."

Hồ Đào đã dần dần miễn dịch với những lời nói oai hét đê tiện của anh, cô cầm cặp sách lên rồi ra cửa. - app TYT tytnovel.com

Tiết Vọng chơi điện thoại di động cả buổi chiều, anh đợi đến lúc tan học gọi điện thoại cho Hồ Đào: "Cậu có muốn tới ăn cơm tối cùng tôi hay không.”

"Không cần, tôi ăn ở căng tin."

"Được rồi."

Hồ Đào ăn cơm tối xong rồi đi tới lớp tự học buổi tối, Tiết Vọng ở nhà chờ đến nhàm chán, anh bấm vào đoạn đối thoại với Hồ Đào trên wechat ra, gửi cho cô một loạt tin nhắn để câu giờ.

Hồ Đào nằm sấp trên bàn học ngủ, nhưng nửa ngày cũng không ngủ được, đột nhiên cảm thấy bàn học rung lên, cô đưa tay vào trong gầm bàn sờ soạng, phát hiện là điện thoại di động đang không ngừng rung lên.

Cô ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, tạm thời không có giáo viên đến tuần tra. Vì thế yên tâm cúi đầu mở điện thoại di động, không ngoài dự đoán của cô là Tiết Vọng lại đang làm loạn wechat của cô, tin nhắn vẫn là giọng nói.

Cô khó có được hứng thú, chậm rãi lấy tai nghe từ trong túi xách cắm vào, mở giọng nói định nghe Tiết Vọng này nói cái gì.

Không ngờ giọng nói của Tiết Vọng vang vọng cả lớp học: "Tiểu Hồ Đào, khi nào cậu trở về.”

Tất cả các bạn cùng lớp nghe thấy âm thanh đều tò mò nhìn qua, trong lòng Hồ Đào cả kinh, sao lại phát ra ngoài, nhìn kỹ lỗ tai nghe, tai nghe lại không cắm vào hết.

Cô luống cuống tay chân muốn tắt giọng nói, nhưng giọng nói wechat có chức năng tự động phát xuống, một chuỗi dài giọng nói của Tiết Vọng liên tiếp không ngừng phát ra.

"Tiểu Hồ Đào, tôi nghĩ cậu không ngủ được."

"Cậu mau trở về chơi với tôi."

"Tiểu Hồ Đào..." Hồ Đào tắt wechat, giọng nói của Tiết Vọng đột nhiên dừng lại.

Cô vuốt ve ngực của mình như vừa mới sống sót sau tai nạn, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện tất cả mọi người có vẻ mặt kì quái đang nhìn mình.

Cô đỡ trán, xong rồi, vốn dĩ trong lớp đã có chút tin đồn, lần này là hoàn toàn chắc chắn, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Fan CP Tần Y và Quan Tư Tư lại xì xào bàn tán: "Hai người bọn họ thật đúng là ở cùng một chỗ như Phương Đồng nói, tôi còn tưởng là nói giỡn.”

"Hả? Không phải chứ?”

"Cậu không nghe vừa nãy Tiết Vọng nói tôi chờ cậu trở về à, đây không phải là ở cùng một chỗ thì là cái gì."

"Mẹ kiếp, đã tiến triển đến bước này rồi sao? Đây cũng quá nhanh đi!”

“Tôi lại dập đầu!”

Hồ Đào một lần nữa cẩn thận mở wechat ra, đánh chữ trả lời Tiết Vọng: Tôi nói với cậu một điều.

Vốn dĩ Tiết Vọng còn tưởng rằng cô sẽ không trả lời mình giống buổi tự học hôm trước, không nghĩ tới cô sẽ trả lời, anh cao hứng trả lời Hồ Đào: Cái gì?

Tiểu Hồ Đào: Cậu cần phải chuẩn bị tâm lý.

Tiết Vọng: Rốt cuộc là cái gì?

Tiểu Hồ Đào: Tôi vừa vô tình ấn vào giọng nói của cậu phát ra ngoài, cả lớp đã nghe thấy.

Tiết Vọng thấy tin tức này, nụ cười trên mặt đông cứng lại, anh cảm giác tuy rằng hiện tại mình không ở trong phòng học, nhưng đã bị xã hội tính tử vong năm trăm lần rồi.

Tiết Vọng: Bây giờ tôi chuyển trường còn kịp không?

Tiểu Hồ Đào: Cậu vẫn là nên chuyển đến hành tinh khác sống đi.

Tiết Vọng:...

Hồ Đào không trả lời nữa, cô cất điện thoại di động phá lệ làm bài tập về nhà.

——

Tiếng chuông tan học vang lên, Hồ Đào xách cặp sách đi ra cổng trường, đi về phía phòng thu. - đọc

Khi cô đi bộ đến phòng thu, cô thấy một bóng người dưới ánh đèn đường, nhưng trời tối nên không thể nhìn thấy rõ mặt.

Cô không thèm để ý tiếp tục đi về phía trước, lại bị người nọ nắm chặt cổ tay.

"Chị, đã lâu không gặp." Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc mở to hai mắt, quay đầu nhìn quả nhiên là Hồ Chi Minh.

"Cậu đến đây làm gì?"

"Chị, gần đây em hơi kẹt."

"Không phải tháng nào ba mẹ cũng cho cậu rất nhiều tiền tiêu vặt sao?"

"Chút tiền đấy đâu có đủ, đã tiêu hết rồi."

"Vậy cậu lại tìm bọn họ đi, tôi nói tôi không có tiền."

Nói xong Hồ Đào làm bộ muốn đi, lại không thể thoát khỏi cổ tay đang bị Hồ Chi Minh giam cầm.

"Hồ Chi Minh, cậu mau buông tôi ra."

"Hồ Đào, thức thời cho tôi một chút tiền, bằng không cô cũng đừng nghĩ đi." Hồ Chi Minh suy sụp mặt, cũng không gọi cô là chị, có lẽ là thấy thái độ của cô không hề thay đổi, nên không muốn tiếp tục ngụy trang nữa.

Tiết Vọng ở trong phòng thu chờ hồi lâu cũng không thấy Hồ Đào trở về, trong lòng có chút lo lắng, anh không biết mình đã nhìn đồng hồ bao nhiêu lần, thật sự ngồi không yên, nên ra cửa đi tìm.

Không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Hồ Chi Minh cùng Hồ Đào cách đó không xa, anh vội vàng chạy tới, hô to: "Hồ Đào!”

Hồ Chi Minh nhướng mày, khinh miệt nói: "Ôi, từ khi nào đã quyến rũ được một người đàn ông đến làm anh hùng cứu mỹ nhân vậy.”

Tiết Vọng nghe vậy sắc mặt lạnh lùng: "Miệng cậu để sạch sẽ một chút.”

"Thế nào? Còn không cho tôi nói sao?”

Tiết Vọng thấy biểu tình muốn ăn đòn của anh ta nhịn không được nắm chặt nắm tay, vừa định ra tay đã phát hiện bên cạnh có người tốc độ còn nhanh hơn, một bóng dáng vụt qua.

Tiết Vọng vừa nhìn Hồ Đào đứng bên cạnh mình đã không còn bóng dáng, lúc này mới phản ứng lại thì ra người ra tay nhanh hơn chính là Hồ Đào.

Anh đứng ở một bên nhìn Hồ Đào đánh Hồ Chi Minh bị thương, không biết nên cảm nghĩ như thế nào.

"Chị ơi! Chị ơi! Tôi sai rồi, đừng đánh!” Hồ Chi Minh ôm đầu kêu rên.

Hồ Đào nghe vậy lại bổ sung thêm vài cái, mới lui lại vài bước để Hồ Chi Minh cút đi.

Hồ Đào đánh có chút phí thể lực, cô thở hổn hển đi tới trước mặt Tiết Vọng, quay đầu nói: "Đi.”

Tiết Vọng theo cô trở về phòng thu âm, nhìn kỹ xác nhận cô không bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm nằm trên sô pha.

Hồ Đào rót một ly nước đứng trước sô pha uống một hơi cạn sạch, Tiết Vọng nằm ở phía sau cô rầu rĩ cười.

Hồ Đào trừng mắt nhìn anh: “Cậu cười cái gì vậy?”

"Tôi cười anh hùng này của tôi coi như không thành, mỹ nhân đã tự cứu mình trước rồi."

"Tôi coi như cậu đang khen tôi."

"Người kia có quan hệ gì với cậu, tôi thấy thái độ của anh ta đối với cậu hình như không được tốt cho lắm." Tiết Vọng bỗng nhiên hỏi.

Hồ Đào dừng lại một chút, vô cảm đáp: “Là em trai tôi.”

"Cậu thật sự có em trai sao? Cậu ta không phải gọi là hồ tiêu chứ?”

“...... Không, nó tên là Hồ Chi Minh.”

"À, thì ra người ban ngày gọi điện thoại cho cậu là người kia, cậu ta tìm cậu làm gì?"

"Nó tìm tôi đòi tiền."

"Đòi tiền? Ba mẹ cậu không đưa tiền cho cậu ta sao?”

"Mỗi tháng đều cho nó rất nhiều, nhưng nó cũng tiêu tiền rất lợi hại, tiêu xong liền thích tới tìm tôi đòi."

"Mẹ nó, còn có loại em trai này, đây thật sự là con ruột sao?" Tiết Vọng nhịn không được mắng thô tục.

Hồ Đào cười chua xót, cô ngược lại cảm thấy mình không phải con ruột.

Ba mẹ Hồ Đào đều trọng nam khinh nữ, sau khi sinh cô ra biết được là con gái thì không thèm đợi gặp cô, nhưng sau khi có Hồ Chi Minh lại luôn dịu dàng với cậu ta, cậu ta muốn gì được đó.

Dưới sự cưng chiều này Hồ Chi Minh càng trở nên ngang ngược, khi còn bé luôn thích ỷ vào sự cưng chiều của ba mẹ bắt nạt Hồ Đào, nhưng cho dù Hồ Đào có nói cho bọn họ biết thì họ cũng chỉ bênh vực Hồ Chi Minh và ngược lại đến trách cứ cô.

Một trong những câu nói cô nghe nhiều nhất là: "Con phải nhường nhịn em trai của mình nhiều hơn." 

Vì thế cô nhường Hồ Chi Minh lên trung học cơ sở, thật sự là không thể nhường nhịn được nữa.

Từ khi lên trung học cơ sở Hồ Chi Minh kết giao với một đống côn đồ, cả ngày chỉ biết hút thuốc uống rượu, chơi game suốt đêm không về nhà.

Mẹ Hồ Đào là Phan Bình nhìn thấy, lo lắng không thôi, nhưng đối với Hồ Chi Minh muốn gì được đó quen rồi, không quản được cậu ta, vì thế liền để Hồ Đào đi quản.

Hồ Đào đến tiệm net tìm cậu ta vô số lần, khuyên thế nào cũng không khuyên được, trong một lần bị Hồ Chi Minh không kiên nhẫn đẩy sang một bên đập vào góc bàn, về đến nhà lại còn phải chịu đau đớn bị Phan Bình nói vô dụng.

Còn ba Hồ Đào là Hồ Chí lại chỉ giữ im lặng.

Vì vậy, cuối cùng cô không thể chịu đựng được nữa, chuyển ra ngoài thuê một căn phòng nhỏ để sống, dựa vào kỳ nghỉ đi làm việc để duy trì cuộc sống.

Sau đó, cô tiếp xúc với rap và thấy rằng nó có thể làm cho mình quên đi những khó chịu và cống hiến hết mình cho âm nhạc.

Âm nhạc là người bạn đồng hành duy nhất của cô.

Tiết Vọng nghe cô nói những lời này, đột nhiên liền hiểu được tính cách của cô vì sao lại như thế.

Không được yêu thương và thấu hiểu, khi buồn bã và bất lực, không có người bạn nào có thể lắng nghe suy nghĩ của cô, chỉ có thể tiêu hóa những cảm xúc này vào âm nhạc.

Tiết Vọng không biết nên an ủi cô như thế nào, chỉ có thể vỗ vỗ bả vai cô: "Không sao, tiểu Hồ Đào, cậu còn có bổn thiếu gia đây.” Anh cố ý nói nhẹ nhàng, thản nhiên.

Hồ Đào cười cười, nhưng không nói lời nào, chỉ ngồi xuống bên cạnh anh.

Anh lại đột nhiên ngồi dậy, đến gần khuôn mặt của cô, ngũ quan của anh phóng đại trước mặt cô.

"Đúng vậy, chính là phải cười nhiều mới đẹp." Tiết Vọng bỗng nhiên mở miệng.

Hồ Đào ngây ngốc, một thân một mình cô đơn mười mấy năm, lần đầu tiên cô nghe thấy có người nói muốn cô cười nhiều hơn.

"Sửng sốt làm gì, rót cho tôi một ly nước." Tiết Vọng chỉ vào bình nước trên bàn.

Cô phục hồi lại tinh thần, lặng lẽ đứng dậy cầm lấy một cái ly rót nước.

App TYT & Vườn Nhà Cam


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp