Sau Khi Tỉnh Lại Bên Cạnh Nhân Vật Phản Diện

Chương 8: Siêu sao quật khởi 8


1 năm

trướctiếp

"Đậu má, tôi không nhìn lầm đấy chứ?"

"Ba tháng rồi, không ngờ bài đăng Weibo đầu tiên của Sở ảnh đế lại là thông báo livestream!"

"Sở ca ngoi lên rồi! Sở ca ngoi lên rồi! Phận fan mừng rớt nước mắt!"

Sở Vân Thanh đăng Weibo được một phút đồng hồ, trong nháy mắt đã khiến dân mạng chấn động tràn vào.

Dưới bình luận toàn là dấu chấm than và dấu hỏi chấm, lướt mười phút mới thấy những bình luận có chữ.

Tuy rằng sức chiến đầu của fan Sở Vân Thanh không mạnh, còn khá phật hệ, nhưng dù sao anh cũng là ảnh đế, mười triệu fan bày trận, không quá một tiếng sau, Weibo thông báo phát sóng trực tiếp đã được chia sẻ rầm rộ, toàn thể fan bôn ba thông báo cho nhau, ôm đầu khóc rống.

"Còn đang tăng ca nè, điện thoại vừa ting một cái, nhìn thấy ba chữ Sở Vân Thanh tui còn bồn chồn một lúc, đây là ai đây, còn cài thông báo đặc biệt nữa..."

"Tui hình như còn quên Sở ca trông như thế nào..."

"Tui cũng vậy..."

"Ngày Sở ca đi bồi dưỡng về, khi cúng bái tui chớ quên báo tui biết!"

Hậu viện hội fan toàn cầu của Sở Vân Thanh kích động share lại bài tận mười lần, chỉ biết gào khóc.

Đã hơn một năm rồi, ngoại trừ các quảng cáo do phòng làm việc đăng, Sở Vân Thanh chưa từng đích thân đăng một bài nào. Tất cả các show giải trí, lễ trao giải đều không đi, nơi duy nhất có thể nhìn thấy Sở Vân Thanh chính là mấy trang báo lá cải và blogger.

Mà bản thân Sở Vân Thanh cũng chưa bao giờ phát biểu ý kiến về việc này, giống như những gì anh đã nói trước đây, tạm biệt một thời gian, bế quan học tập, ngăn cách thế sự.

Đương nhiên, không ai nghi ngờ thông báo của Sở Vân Thanh, anh xử lý mọi chuyện rất ổn thoải, cho nên hơn một năm rồi cũng không ai phát hiện ra anh có bệnh tâm lý.

Một người thông minh nếu như thật sự muốn phong bế tất cả, cố tình muốn che giấu một điều thì người khác rất khó phát hiện ra.

Hotsearch 'Thiên Thanh Sát' vừa mới xuống được một ngày đã lại bị đẩy lên.

Sở Vân Thanh im lặng một năm, bộ phim đầu tiên trở lại, đương nhiên sẽ bị chú ý nhiều hơn.

Lúc trước không có thông báo, phòng làm việc của Sở Vân Thanh cũng không bày tỏ thái độ gì, nhóm fan cũng không biết gì, phật hệ ăn dưa, không quá tin đại lão sẽ nhận bộ phim nghèo mạt rệp này, cho nên mặc kệ người khác nói gì, fan Sở Vân Thanh cũng không quan tâm.

Nhưng bây giờ không như thế nữa rồi.

Sở Vân Thanh muốn livestream, cuối cùng anh cũng ra mặt rồi. Fandom kích động vô cùng, khua chiêng gõ chống ăn mừng, không quan tâm thật giả, cứ treo đẩy hotsearch cho Sở ca trước đã.

Còn về đám anti fan kia, fandom phật hệ tự có cách đối phó.

[Ảnh đế thì sao? Ảnh đế thì giỏi lắm hả? Không phải chỉ là diễn một vai phản diện tâm thần giết người thôi sao? Ngoài vai phản diện ra thì còn diễn được vai nào khác nữa đâu, chẳng trách không được ảnh đế Kim Nạp!]

Fan rep: [Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn, Sở ca sẽ tiếp tục cố gắng]

[Diễn xuất của Sở Vân Thanh cũng chỉ đến thế mà thôi, sao gáy to thế không biết? Mấy diễn viên gạo cội trong nước ai chẳng giỏi hơn anh ta? Hơn nữa, cho dù diễn xuất có tốt thì nhân phẩm cũng chỉ đến thế mà thôi, giao du với cái cậu đồng tính dùng quy tắc ngầm kia, chậc chậc.]

Fan rep: [Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn, Sở ca sẽ tiếp tục cố gắng.]

[Sở Vân Thanh là tuesday kia á hả? Diễn xuất tốt thì có ích gì, nhân phẩm rác rưởi, trâu già ba chục tuổi rồi còn đòi ăn thịt thiên nga...]

Fan rep: [Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn, Sở ca sẽ tiếp tục cố gắng.]

[Fan Sở Vân Thanh bị điên à? Nhai lại mãi thế?]

Fan rep: [Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn, fandom sẽ tiếp tục cố gắng nhai lại.]

[...]

Mấy blogger lớn lướt một loạt bình luận, tất cả đều giống nhau như đúc, còn tưởng rằng Weibo bị lỗi.

Có lực lượng copy paste thần bí, một đêm cứ trôi qua một cách bình tĩnh và hài hòa như vậy.

Bảy giờ sáng ngày hôm sau, đồng hồ báo thức của rất nhiều người đều đồng loạt vang lên.

Hôm nay là thứ bảy, phần lớn mọi người không cần đi học, đi làm, nhưng tốc độ rời khỏi giường còn nhanh hơn ngày thường đến lớp điểm danh, chấm công. Những người này, antifan cũng có, quần chúng ăn dưa, người qua đường cũng có, giờ phút này tất cả không hẹn mà đồng loạt lót dép ngồi đợi Sở Vân Thanh livestream.

Đúng tám giờ, trong kênh livestream của Sở Vân Thanh đột nhiên truyền đến tiếng bàn chải điện.

Màn hình tối đen đột nhiên sáng lên, người xem thấy màn hình rung lên, chỉ thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng, thon dài hữu lực đung đưa trước camera, giống như tiện tay đặt máy ở chỗ nào đó.

Chủ nhân của bàn tay lùi về sau một chút, bình tĩnh nhìn hình ảnh trên điện thoại, sau đó ngẩng đầu lên tiếp tục đánh răng, rửa mặt, cạo râu, không hề có chút gánh nặng thần tượng nào.

Bình luận: [...]

Một lát sau, cuối cùng cũng có một dòng bình luận phá vỡ sự yên tĩnh kỳ lạ này.

"Tui nhớ rõ năm nay Sở ca 35 rồi..."

Mọi người nhìn gương mặt đẹp trai cùng lắm mới hai mươi kia của Sở Vân Thanh, rơi vào trầm mặc.

Sở Vân Thanh thản nhiên rửa mặt, không hề liếc nhìn điện thoại, như thể quên mất lúc này mình đang livestream, ngay cả chào hỏi fan cũng không thèm, cực kỳ không kính nghiệp.

Ngay tại thời điểm antifan chuẩn bị chửi Sở Vân Thanh vô văn hóa thì cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, Ân Tranh mặc đồ ngủ con thỏ, đầu tóc bù xù, mặt còn ngái ngủ, lắc lư đi vào như hồn ma.

"Sở ca, chào buổi sáng."

Ân Tranh xốc tinh thần chào hỏi một câu, vừa lấy bàn chải đánh răng, vừa liếc mắt nhìn Sở Vân Thanh đã rửa mặt xong, đang cầm điện thoại di động nhường chỗ cho mình.

Điện thoại bị bỏ vào túi áo một cách rất tự nhiên, Ân Tranh cũng không để ý đến điện thoại của Sở Vân Thanh.

Nhưng cậu để ý tới thứ khác.

"Sở ca, anh lại không dưỡng da."

Ân Tranh phẫn nộ: "Tôi đã xếp sẵn một hai ba bốn cho anh rồi, anh cứ bôi theo trình tự là được, cũng có mất mấy phút đâu. Gần đây phải quay mấy cảnh đêm liền, anh dưỡng da đàng hoàng đi, đừng có lúc nào cũng qua loa, đàn ông phải chăm chút một chút..."

Sở Vân Thanh bị Ân Tranh nói, không thể không quay lại trước gương, cầm lấy một lọ toner dán số 1 thật lớn, vỗ lên mặt.

Không dễ dàng gì mới dùng hết mấy lọ, Sở Vân Thanh thành công lui bước ra ngoài, một lúc sau, Ân Tranh cũng đi ra, hai người lên xe đi đến phim trường gần đó.

Trên đường đi, Sở Vân Thanh đều nói nói về kịch bản và vai diễn, hướng dẫn Ân Tranh.

Thực ra Sở Vân Thanh không quên mình đang livestream, nhưng trước kia anh chưa từng tiếp xúc với mấy thứ này, còn Viên Mông thì hoàn toàn không ngờ rằng Sở Vân Thanh sẽ livestream, hơn nữa gần đây anh ta cũng bị Sở Vân Thanh sai bảo quay mòng mòng, nhìn qua thấy livestream không có vấn đề gì nên vất sang một bên trước đã.

Về phần đoàn sản xuất hoàn toàn khép kín này, ngoài Trương Phi Phàm đã được thông báo, anh ta mơ hồ có ấn tượng như vậy, những người khác bị ngắt kết nối Internet cũng hoàn toàn không biết.

Thật ra phòng làm việc của Sở Vân Thanh có biết, nhưng bọn họ thấy Viên Mông không có ý kiến gì, Sở Vân Thanh lại luôn là người đáng tin cậy, nên bọn họ vẫn nghĩ là hiệu quả chương trình, hoàn toàn không để tâm.

Cho nên hiệu quả của buổi livestream của Sở Vân Thanh ra sao, không nghĩ cũng biết.

Cả phòng phát trực tiếp thấy Sở Vân Thanh thản nhiên nhét điện thoại vào túi áo thì đều ngơ ra, một loạt dấu chấm hỏi hiện lên, đều cho rằng chủ phòng rớt mạng.

Nhưng rất nhanh tiếng Ân Tranh rì rầm truyền đến, fan tỉnh táo lại, tuy rằng vẫn không hiểu mô tê gì, nhưng vẫn có thể chắc chắn rằng chủ phòng livestream vẫn online, chỉ là bọn họ đang bị quên mất thôi.

Không có hình ảnh chỉ có âm thanh, bình luận chạy trên màn hình có nghi hoặc, có chửi, có châm chọc, còn có người thấy ngại vì Ân Tranh xuất hiện, mắng Ân Tranh xen vào việc của người khác, ôm đùi la liếm, nghĩ mình là ai.

Nhưng chửi người phải có qua có lại mới có nghĩa.

Nhưng trong lúc livestream, camera của Sở Vân Thanh tối đen, fan của Sở Vân Thanh điên cuồng rep lại, còn có quản lý phòng livestream đang xem và xử lý, thủy quân lần đầu tiên cảm nhận được sự vô vị khi chửi người khác.

Bình luận rất nhanh đã sạch đi nhiều.

Trong màn ảnh tối đen như mực, người xem nghe thấy Sở Vân Thanh và Ân Tranh đi ra ngoài, biên kịch và thư ký trường quay đi nhờ xe, mấy người cùng nhau đi đến trường quay.

Khán giả nghĩ thầm, còn có người ngồi xe mà không chơi điện thoại sao? Lần này chắc anh phải lấy điện thoại ra cho bọn này nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa chứ?

Cả bọn mừng thầm, chuẩn bị một tràng câu hỏi dìm chết người để chất vấn chủ phòng livestream không chuyên nghiệp này.

Nhưng không ngờ, đám người này lên xe cũng không chơi điện thoại!

Toàn bộ đoàn làm phim bị phong bế, bọn họ cuối cùng cũng biết phong bế của 'Thiên Thanh Sát' khác phong bế của nhà khác ở chỗ nào, 'Thiên Thanh Sát' cmn mới là phong bế chân chính!

Cắt mạng cắt liên lạc, trở về cuộc sống nguyên thủy, cảm nhận chân lý của nghệ thuật, vừa mới mẻ vừa không làm màu.

Không đợi được trời sáng, cả đám lại phải ngậm ngùi nghe tiếng.

Sau đó bọn họ phát hiện ra, đám Sở Vân Thanh vừa ăn quẩy uống sữa đậu nành, vừa thảo luận việc quay phim.

Ân Tranh còn ham học như học sinh tiểu học, bắt lấy Sở Vân Thanh hỏi không ngừng, tận dụng mọi thứ trong lời thoại, rất giống một diễn viên chuyên nghiệp.

Bình luận chế nhạo: [Livestream chắc là để tẩy trắng cho Ân Tranh chứ gì, bày đặt học tập kỹ năng diễn...]

[Sở Vân Thanh cố gắng tẩy trắng cho Ân Tranh như thế, không biết là quan hệ gì nhỉ.]

[Không hổ là diễn viên, đúng là giỏi diễn trò.]

Nhưng những bình luận này chỉ như cho người mù xem.

Những người ở ngoài túi áo hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, Sở Vân Thanh và Ân Tranh tận dụng thời gian đi đường phân tích cảnh diễn ngày hôm nay, đây là thói quen được luyện thành mỗi ngày của bọn họ, biên kịch Vương và thư ký trường quay, thỉnh thoảng lại chêm vào đôi ba câu, cùng nhau thảo luận.

Tới phim trường, hóa trang, tạo hình, khai máy.

Sở Vân Thanh tiện tay ném điện thoại lên ghế, sau đó đi quay phim.

Người xem được chui ra khỏi túi áo đều mừng rớt nước mắt, ai nấy đều hoảng hốt: "Tui nhìn thấy rồi, mẹ ơi, con nhìn thấy rồi!"

Camera hơi ngửa lên, không quay được phim trường, âm thanh cũng mơ hồ vì khoảng cách khá xa, rất nhiều tạp âm. Nhưng vẫn còn hơn ở trong túi áo không nhìn thấy ánh mặt trời, bây giờ có thể nhìn thấy trần nhà vách tường người xem cũng cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.

[Không ngờ yêu cầu xem livestream của tui đã tụt xuống thấp như vậy...]

Bình luận ồn ào một trận.

Nhưng quay phim thực sự là một việc quá nhàm chán.

Không ngừng sửa, lặp lại, lúc thuận lợi cũng mệt, lúc không thuận lợi cũng sứt đầu mẻ trán.

Ở phim trường ai cũng bận bịu, nhất là đoàn làm phim vừa nghèo vừa khắc khổ của Trương Phi Phàm, ai nấy chỉ hận không thể phân thân làm ba, chẳng ai rảnh rỗi. Cho dù là lúc tạm nghỉ thì cũng vẫn có người không ngừng kiểm tra lại đạo cụ trường quay, đủ loại việc.

Sở Vân Thanh và Ân Tranh thì càng khỏi phải nói, thời gian nghỉ ngơi nếu không xem lại cảnh quay cùng Trương Phi Phàm thì cũng là đối diễn với nhau.

Ở đây quá nhàm chán, khán giả trong phòng trực tiếp đã giảm đi rất nhiều, nhưng những người bị bỏ lại cũng có cảm giác khác.

Công việc của diễn viên cũng không khác gì những nghề khác, đều vất vả như nhau, cũng sẽ bị mắng, đều phải học tập trau dồi bản thân không ngừng.

Họ sẽ bước trên thảm đỏ một cách tỏa sáng và xuất hiện trên nhiều bảng quảng cáo khác nhau, nhưng lại không thể ngồi xổm trên bậc thang một cách không có hình tượng, không thể bộc lộ đủ loại cảm xúc như bị thần kinh để tìm cảm giác, lúc gặp vấn đề nan giải cũng sẽ tự nghi ngờ chính mình, cảm thấy mình diễn không tốt, sẽ tự mắng mình là loser ngu ngốc.

Bình luận trầm lặng hơn hẳn.

Mà Viên Mông cuối cùng cũng phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, đang định gọi điện cho Sở Vân Thanh lại đột nhiên nhận thấy tình hình này hình như cũng không tệ lắm.

Xuất phát từ sự tín nhiệm mù quáng đối với Sở Vân Thanh, Viên Mông quyết định xem thêm chút nữa.

Xem một lèo đến giữa trưa.

Đoàn làm phim phát cơm hộp, hai món chay, nửa quả trứng ngâm tương.

Sở Vân Thanh kéo một cái bàn nhỏ qua, cùng Ân Tranh ngồi xuống ghế ăn cơm.

Ăn xong, Sở Vân Thanh lấy ra hai lọ sữa chua, mỗi người một lọ, chọc ống hút vào uống.

Từ sau khi phát hiện Ân Tranh thích uống sữa chua, Sở Vân Thanh bảo trợ lý mua hai thùng, để vào tủ lạnh, ngày nào cũng mang mấy chai đến đoàn làm phim.

Phòng trực tiếp: [...]

[Cơm hộp bủn xỉn ghê, khóc.]

[Một hộp có đến năm tệ không?]

[Sớm đã nghe nói 'Thiên Thanh Sát' là đoàn phim nghèo rớt mồng tơi, đạo diễn có tiền đều đổ hết vào phục trang rồi, những thứ khác một xu cũng không có, nhưng không ngờ, cơm hộp lại...]

[Chẳng trách Sở ca của em gầy sọp đi rồi, bây giờ donate tiền cho 'Thiên Thanh Sát' mua cơm hộp liệu còn kịp không?']

Fandom đau lòng vô cùng, cảm xúc dâng trào không khác gì Sở Vân Thanh ngày hôm trước nhìn thấy ba trụ cột hùn vốn mua thủy quân.

Ngay khi trong bình luận bắt đầu huy động donate tiền mua cơm hộp thì Âm Tranh đang ngồi bên cạnh Sở Vân Thanh vừa thu dọn rác rưởi gọn gàng, vừa nhìn Sở Vân Thanh với đôi mắt sáng ngời: "Sở ca, tập một đoạn nhé?"

Sở Vân Thanh đã quen: "Cậu chọn đi."

Tiện tay đưa khăn ướt cho Ân Tranh.

Ân Tranh nhận lấy lau miệng, chỉ vào một đoạn trên kịch bản, vẻ mặt thay đổi, bắt đầu biểu diễn.

Phân đoạn này là đoạn mà Ân Tranh đã nghiền ngẫm và tập đi luyện lại nhiều lần dạo gần đây, và đó là một cảnh tương đối khó đối với cậu.

Trong cảnh này, Đỗ Minh Diệu ép Nguyên Thanh ăn thuốc phiện.

Đỗ Minh Diệu là người có ham muốn khống chế rất mạnh, mà anh ta nhìn người rất chuẩn, anh ta biết Nguyên Thanh chưa chắc đã bị anh ta nắm chắc trong lòng bàn tay. Anh ta cầm một sợi dây thừng, buộc vào cổ Nguyên Thanh. Sủng ái là sợi dây thừng này, nha phiến đã được cân đo đong đếm liều lượng cũng vậy.

Ân Tranh ngồi trên ghế đôn nhỏ, cánh tay gác lên ghế dựa bên cạnh, vừa nâng mắt, khí thế lập tức thay đổi.

Trong bình luận đầy dấu chấm hỏi.

[Ân Tranh show diễn xuất? Chắc không phải làm trò hề đấy chứ?]

[... Là tôi bị ảo giác sao? Sao tự nhiên lại thấy hình như Ân Tranh thay đổi nhỉ.]

Bình luận trôi chưa được bao lâu, Ân Tranh đã cất tiếng.

Đỗ Minh Diệu vừa cường thế vừa tự phụ, anh ta ở trước mặt Nguyên Thanh cũng không muốn bày ra vẻ dịu dàng giả dối, cái gọi là sủng ái bao gồm cả ép buộc.

Anh ta ngồi trong ánh sáng lờ mờ, khẽ hất cằm, thờ ơ nói: "Làm chơi thôi, nhân lúc còn nóng ăn đi.”

Phong lưu biếng nhác, nhưng lại cường ngạnh không thể nghi ngờ.

Nguyên Thanh nhìn về phía mặt bàn.

Đó là thuộc phiện.

Anh ta ở trong ổ thuốc phiện lâu như vậy, hiểu biết về thuốc phiện vượt xa người thường.

Nguyên Thanh không ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Minh Diệu, chỉ lẳng lặng ngồi đó, tấm lưng cao ngất, mí mắt hơi cụp xuống.

Nguyên Thanh nhìn đĩa điểm tâm kia một hồi, rồi từ tốn giơ tay nhón một miếng, đặt ở chóp mũi ngửi.

Đỗ Minh Diệu cong khóe môi, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tay Nguyên Thanh, đôi mắt sáng lên hứng thú.

Nguyên Thanh cắn một miếng điểm tâm, cười nhạt nhướng mày: "Hương vị không tệ."

Đỗ Minh Diệu cười, nhẹ nhàng kéo cổ áo quân trang, từ đầu đến giờ tư thái lười nhác chưa từng thay đổi, nhưng hình như đã có thứ gì đó khác đi: "Cậu thích là tốt rồi."

Diễn thử một đoạn ngắn, sóng ngầm cuồn cuộn.

Ân Tranh đọc xong lời thoại, đập kịch bản vào mặt, ảo não nói: "Còn thiếu thiếu gì đó... Rốt cục là thiếu cái gì nhỉ..."

Sở Vân Thanh đưa cho cậu một quả táo, bắt đầu phân tích đoạn đối diễn vừa rồi cho Ân Tranh: "Đoạn này là một sự chuyển biến tâ, lý của Đỗ Minh Diệu và Nguyên Thanh. Ban đầu trong mắt Đỗ Minh Diệu, Nguyên Thanh chẳng có tác dụng gì, anh ta sẽ không bỏ qua gián điệp mà mình cẩn thận bồi dưỡng không dùng đến, đi bồi dưỡng một kẻ giữa đường nhảy ra, ăn nói còn không được lưu loát, tâm tư anh ta dần thay đổi từng chút một, mà cảnh này, cũng được xem là một cảnh bộc lộ rất rõ ràng, vừa thể hiện vừa nội liễm..."

Sở Vân Thanh không biết dạy người khác, nhưng hướng dẫn Ân Tranh đơn giản thì không thành vấn đề.

Vừa nghe Sở Vân Thanh nói, Ân Tranh lập tức cắn một miếng táo, rất nghiêm túc nghe giảng, thỉnh thoảng lại đặt câu hỏi, phản bác lại Sở Vân Thanh, hai người thảo luận rất sôi nổi.

Mà bình luận trong livestream khi hai người đối diễn cũng thay đổi.

[Tuy rằng không biết bọn họ đang diễn tình tiết gì, nhưng diễn cũng tốt thật đó, bầu không khí căng thẳng ghê, tôi nhìn mà không dám thở luôn...]

[Cứ nói quá, nhưng mà đoạn này đúng là xem có chút băn khoăn thật, tình tiết tuyệt đối không phải là một bữa cơm đầm ấm gì!]

[Ánh mắt của Ân Tranh cũng nhập tâm quá đi mất, hình như anh ta đang ép Sở Vân Thanh ăn gì đó, nhưng có chút không giống, bầu không khí cứ là lạ thế nào ấy, tôi hơi sợ..."

"Đối diễn với Sở ca mà không bị chèn ép, diễn xuất của Ân Tranh cũng được đấy chứ.]

[Diễn xuất tốt thì có tác dụng gì, nhân phẩm rác rưởi.]

Mặc kệ bình luận nói gì, đoàn làm phim vẫn sinh hoạt như cũ.

Livestream đến chạng vạng tối, người xem mới bắt đầu buồn bực, sao lại livestream thời gian dài thế rồi mà vẫn chưa tắt, sau đó ngẩng đầu lên thì thấy tiêu đề trong phòng livestream: "Một ngày của tôi ở đoàn làm phim".

Thành thật quá, nói một ngày là một ngày thật.

Đêm nay Sở ảnh đế rất thành thật có cảnh quay. Ân Tranh không có cảnh, nhưng cũng không về, ngồi ở một bên cùng phó đạo diễn nghiên cứu kịch bản, vô cùng khắc khổ. - đọc tốt hơn trên app TYT

Quay xong cảnh đêm cũng tầm mười giờ rồi, lúc ra về Trương Phi Phàm và nhà sản xuất đi nhờ xe bảo mẫu của Sở Vân Thanh, điện thoại lại bị bỏ vào túi, kênh livestream lại một lần nữa tối đen.

Buổi tối người xem livestream lại đông lên, nhưng về cơ bản mọi người đã quen với bóng tối, chỉ có người qua đường mới thắc mắc.

Trên xe rất yên lặng, tất cả đều mệt mỏi, không có tinh thần nói chuyện, chỉ có Ân Tranh vẫn đang ôm kịch bản lẩm bẩm đọc thoại.

Người xem livestream nghe mà buồn ngủ, đang định coi như hát ru nằm xuống đánh một giấc thì bỗng nhiên nghe thấy nhà sản xuất nói bằng giọng Tứ Xuyên: "Haizz, tài chính của đoàn phim thực sự không đủ nữa rồi, lão Sở, để phòng làm việc của cậu gánh hết khâu tuyên truyền tôi cũng thấy ngại lắm, hay là chúng ta nghĩ cách gì đó đi, theo trào lưu một tí, xảo CP gì đó đi?"

Bình luận: [...]

Hình như chúng ta đã nghe được bí mật kinh thiên động địa gì đó!

Nhưng mà người ta còn chưa kịp bình luận thì Trương Phi Phàm đã từ chối: "Thế không được, tôi phản đối!"

Trương Phi Phàm thở dài: "Tuy rằng phim của chúng ta có nội dung BL, nhưng đây không phải nội dung chủ yếu, không cần kéo sự chú ý của người xem, để mọi người xem phim bình thường là được rồi. Hơn nữa vết nhơ của Tiểu Ân vẫn chưa rửa sạch, xào CP nói không chừng còn phản tác dụng. Hơn nữa Đỗ Minh Diệu trong phim cường thế hơn, nhưng hiện thực lão Sở khí thế cao tận hai mét tám, chẳng hợp nguyên tác gì cả.”

Nhà sản xuất: "Cũng đúng, đây chắc là cp ngược mà mấy cô gái trẻ nói nhỉ... E là cho dù có sao tác thì hiệu quả cũng không tốt lắm, Quên đi, đợi quay xong chúng ta đừng ăn liên hoan nữa, tiết kiệm tiền mua cái hotsearch vậy..."

Trương Phi Phàm vỗ tay: "Đúng đúng đúng!"

Sở Vân Thanh: "..."

Ân Tranh: "..."

Bình luận chuẩn bị lao ra: "... Đây là đoàn phim nghèo khổ ngu ngốc gì thế!"

Lúc này tuy rằng Trương đạo diễn đã biết Sở Vân Thanh muốn livestream, nhưng anh ta không chú ý đến động thái trên Weibo, cũng không biết lúc nào thì Sở Vân Thanh livestream, hơn nữa anh ta cũng thật sự nghiêm túc nghĩ rằng xào cp, mua hotsearch là chuyện bình thường, cho nên hoàn toàn không biết bộ mặt nghèo khổ của mình đã bị mấy triệu người chứng kiến.

Buổi tối về lại khu dân cư, Sở Vân Thanh và Ân Tranh lại xem tư liệu, nghiền ngẫm nhân vật đến mười hai giờ đêm.

Ân Tranh đun sữa xong đưa cho Sở Vân Thanh xong thì tắm rửa rồi đi ngủ.

Sở Vân Thanh bưng sữa quay về phòng ngủ, tiện tay để điện thoại lên bàn, lấy ra một cái kính gọng vàng đeo lên, mở máy tính xách tay ra bắt đầu làm việc.

Tiếng bàn phím lạch cạch không ngừng.

Thỉnh thoảng anh lại nghe điện thoại, tất cả đều là ngoại ngữ, người xem livestream ngơ ngác, hoàn toàn không biết cuộc sống về đêm của ảnh đế hóa ra lại thâm ảo khó hiểu như vậy.

Ba giờ sáng.

Cuối cùng người hâm mộ cũng nhìn thấy người đàn ông bại hoại có văn hóa kia tắt máy tính lên giường, cầm điện thoại nói câu đầu tiên từ lúc anh bắt đầu livestream đến giờ: "Tám giờ sáng mai, livestream Tinh Tinh, không gặp không về."

Phòng trực tiếp: "..."

Không gặp, biến đi!

Mà cũng chính vào đêm nay, cuộc phỏng vấn trước đó của Đào An đã được phát, trong cuộc phỏng vấn anh ta có nói đến chuyện bị Ân Tranh quấy rối.

Đào An thoải mái trả lời, không trốn tránh, cũng không tỏ ý muốn bỏ đá xuống giếng dẫm Ân Tranh, mà là hy vọng mọi người "tha thứ" cho Ân Tranh "nhất thời phạm sai lầm".

Ngày hôm sau mở livestream lên, nhìn thấy trong bình luận có người nhắc đến chuyện này, Sở Vân Thanh không khỏi mỉm cười.

Quả nhiên đã đến.

Anh livestream cũng không phải là không có mục đích, ở trong nội dung tiểu thuyết có một đoạn như thế này, Đào An nhờ cuộc phỏng vấn xây dựng hình tượng hào phóng khoan dung, còn Ân Tranh bị ép phải chấp nhận, thanh danh càng lúc càng nát.

Sở Vân Thanh nhớ rõ mốc thời điểm này, cho nên mới lựa chọn livestream hai ngày liên tiếp.

Đối với câu hỏi ở mục bình luận, Sở Vân Thanh không muốn trả lời.

Nhưng gương mặt thất thần và chán nản khi bị sốt của Âm Tranh lại lướt qua trong đầu anh.

Anh thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình: "Tôi cảm thấy Ân Tranh không làm gì Đào An đâu. Cậu ấy không thích Đào An."

Nhìn thấy bình luận đầu mỉa mai, Sở Vân Thanh lại trầm ổn bình tĩnh tiếp tục nói: "Ân Tranh không thích đàn ông, cho dù thích, cậu ấy cũng phải thích kiểu như tôi... Tôi cảm thấy, tôi chắc hẳn chính là kiểu công ôn nhu si tình trong truyện hay viết nhỉ."

Bình luận: [Tôi nhất thời không biết nên hỏi Sở ca xem đấy là truyện gì, hay là nên hỏi tại sao Sở ca lại không biết xấu hổ như thế...]

[Lần đầu tiên nhìn thấy minh tinh có hình tượng công ôn nhu si tình đấy...]


App TYT & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp