Sau Khi Tỉnh Lại Bên Cạnh Nhân Vật Phản Diện

Chương 18: Siêu sao quật khởi (18): Em cược anh yêu em...


1 năm

trướctiếp

Sở Vân Thanh nắm cổ tay Ân Tranh ấn lên vách cửa phòng vệ sinh.

Một mùi hương kỳ lạ lan ra khắp WC.

Cổ tay dưới lòng bàn tay không khống chế được run lên, Sở Vân Thanh hơi cúi đầu, kề sát vào, dường như có thể ngửi được mùi tanh ngọt sôi sục mà xinh đẹp trong máu dưới mạch máu xanh rờn của cổ tay trắng nõn thon chắc, giống như một loại nước hoa gợi cảm khác biệt.

Sở Vân Thanh đặt xuống một nụ hôn, sau đó buông cổ tay kia ra.

“Sở ca...”

Dường như Ân Tranh bị động tác này làm cho bừng tỉnh, luống cuống tay chân kéo thắt lưng, muốn rút giấy vệ sinh.

Sở Vân Thanh lại trước một bước, dùng bên tay sạch xé giấy vệ sinh, lau tay phải, giữ Ân Tranh lại lau cho cậu, rồi cài lại thắt lưng ngay ngắn.

Ân Tranh cúi mặt tùy ý Sở Vân Thanh làm hết cho mình, sau đó lúc ra khỏi buồng, cậu kéo tay Sở Vân Thanh bước một bước dài đến chỗ bồn rửa tay.

“... Chùi không sạch.”

Cậu không dám nhìn Sở Vân Thanh, lấy một lượng lớn nước rửa tay, nắm tay Sở Vân Thanh rửa kỹ.

Sở Vân Thanh không ngăn cản.

Tuy rằng về điểm này anh cũng không có thói quen sạch sẽ đặc biệt gì, nhưng có thể rửa sạch đương nhiên vẫn tốt hơn.

Chẳng qua cảm nhận được độ ấm không thuộc về mình tỉ mỉ mát xa cọ qua khe hở ngón tay và lòng bàn tay, cảm giác này có hơi kỳ lạ, không hiểu sao làm trong lòng anh hơi ngứa ngáy.

“Được rồi, phim sắp chiếu xong, sẽ có người đến WC.”

Sở Vân Thanh nghe bên ngoài trở nên xôn xao thì nói.

“Ừm.”

Ân Tranh xả nước rửa xà phòng trên tay Sở Vân Thanh, rồi lấy khăn giấy lau khô, sau đó dường như vẫn chưa yên tâm, mở bàn tay Sở Vân Thanh cúi xuống ngửi ngửi, mới xác nhận nói: “Không có mùi. Vậy chúng ta... Về nhà đi?”

Chóp mũi lành lạnh như lông vũ cọ qua lòng bàn tay.

Sở Vân Thanh liếc Ân Tranh một cái, lấy kính râm ra đeo lên cho hai người, thừa dịp phim đang chiếu đến đoạn xử bắn cao trào, vội vàng dẫn Ân Tranh theo cửa sau đi xuống sân khấu rời khỏi trước.

Lúc về Ân Tranh lái xe, bởi vì Ân Tranh sợ tay Sở Vân Thanh ‘vất vả’, cho nên mới giành công việc này.

Sở Vân Thanh thì sao cũng được, sắp tới anh rất bận rộn, có thể ngủ một lúc trên đường cũng không nhằm nhò gì, nhưng cũng có còn hơn không.

Rạng sáng về đến nhà, Sở Vân Thanh không để ý đến chuyện bên ngoài, tắm rửa xong ngã xuống giường lớn mơ màng sắp ngủ.

Ân Tranh đi vào đưa sữa bò cho anh.

Sở Vân Thanh nâng tinh thần, nhận ly sữa uống, lại nhạy cảm chú ý tới tầm mắt mơ hồ của Ân Tranh luôn cố ý vô tình ngắm nhìn bàn tay cầm ly thuỷ tinh của anh, còn Ân Tranh đã chống đỡ một ngày một đêm, lại không hề có vẻ buồn ngủ, mà tươi tỉnh giống như rất có tinh thần.

“Không buồn ngủ?”

Sở Vân Thanh đặt ly lên tủ đầu giường.

Ân Tranh ngồi xuống mép giường, cười nói: “Không buồn ngủ. Nói sao đây cũng là bộ phim điện ảnh đầu tiên của em, tuy rằng em tự nhận là quay khá tốt, nhưng dẫu sao diễn viên cũng khác với người xem, trong lòng em vẫn không nắm chắc. Còn mười mấy giờ nữa là có doanh thu phòng vé ngày đầu tiên rồi, em có hơi hồi hộp...”

“Nhưng mà Sở ca giỏi thật đấy, diễn rất tốt.”

Sở Vân Thanh nheo mắt nhìn thấy Ân Tranh mặt mày sáng lạn, dùng đôi mắt sáng như sao ngưỡng mộ và hăng hái nhìn anh.

Sở Vân Thanh cảm thấy ánh mắt toả sáng giống như trăng sao như vậy thật sự cuốn hút người khác.

Ân Tranh lại nhẹ giọng nói: “Sở ca mệt mỏi rồi thì nghỉ ngơi trước đi, ngày mai em nấu canh gà cho anh uống...”

Ân Tranh còn chưa nói xong đã bị Sở Vân Thanh nắm lấy cổ tay run rẩy giãy giụa lúc nãy, kéo vào trong lòng, thuận tay giảm nhiệt độ điều hòa xuống.

“Sở ca!”

Ân Tranh hoảng hốt, nhưng không ngồi dậy, giống như cổ tay Sở Vân Thanh đang nắm là mạch sống của cậu vậy, bị ấn nhẹ một cái cậu đã mềm nhũn ra.

Sở Vân Thanh thấy Ân Tranh không bài xích, cũng tự nhiên kéo Ân Tranh nằm xuống, giơ tay nhẹ nhàng che mắt cậu lại.

“Ngủ ở đây đi.”

Giọng Sở Vân Thanh trầm thấp.

Mắt Ân Tranh đã thâm quầng, nhưng lại không nghỉ ngơi cho tốt sẽ có hại cho sức khoẻ, nên nghe thấy Ân Tranh muốn tiếp tục thức đêm, anh đã không nghĩ nhiều trực tiếp kéo người ôm vào lòng.

Anh nhớ ở bên cạnh anh Ân Tranh tương đối thích ngủ.

“Ừm.”

Ân Tranh mơ hồ lên tiếng đồng ý, thấy Sở Vân Thanh nhắm mắt thì lặng lẽ chui vào hõm vai anh.

Cảm giác người trong lòng chậm rãi thả lỏng, bên tai hô hấp đều đều một lúc, Sở Vân Thanh mới thật sự thả lỏng tinh thần, chậm rãi ngủ.

Lần đầu tiên chân chính cùng chung chăn gối dường như cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với quan hệ của hai người.

Giữa trưa ngày hôm sau Sở Vân Thanh thức dậy, buổi chiều không đến Vân Sinh cũng không đến phòng làm việc, ngồi trên sofa hứng điều hòa với Ân Tranh, cũng vừa xem bình luận điện ảnh và số liệu.

Lễ công chiếu tối hôm qua mời không ít nhà phê bình điện ảnh, phần lớn đều tương đối khách quan, cũng rất chuyên nghiệp, suốt đêm cho ra bình luận điện ảnh. Hơn nữa còn không hề phụ sự kỳ vọng của Ân Tranh, mười bài thì ít nhất chín bài là khen ngợi.

Trong đó có một bài bình luận điện ảnh phân tích rất kỹ càng, tên là “Thiên Thanh Sát” là bộ phim điện ảnh phản chiến hay nhất những năm gần đây.

“Ảnh hưởng của chiến tranh đối với thời đại và cá nhân được phơi bày ra trắng trợn trong bộ phim điện ảnh nhỏ này... Chiến tranh chưa bao giờ là thứ có thể gói gọn trong từ ngữ, nó có nghĩa là vinh quang tối cao, là sản sinh ra anh hùng, là xương trắng chất đống, cũng có nghĩa là trao đổi ích lợi, phá hủy và xây dựng lại tín ngưỡng...”

“Có người trở nên cứng rắn, có người trở nên mềm mại, có người lại trở nên không giống người...”

“Những thứ như trong sáng lương thiện, ngay thẳng chất phác, vô số hy vọng và tốt đẹp, đúng như Đỗ Minh Diệu từng nói, chỉ có thời đại hoà bình mới đáng nhắc tới. Còn trong thời đại chiến tranh loạn lạc, là sẽ ăn người. Ở trong “Thiên Thanh Sát” nhìn như không có ai bị nuốt chửng, nhưng ai có thể khẳng định rằng thật sự không có ai chứ?”

Câu cuối cùng khiến người xem sởn tóc gáy.

Cũng khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

Trên thế giới này có hai thứ đẹp nhất, một là hủy diệt, hai là ra đời. Nếu có cái thứ ba vậy thì chính là bền vững và vĩnh hằng.

Mà điều thứ ba này chính là thứ vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn mà “Thiên Thanh Sát” bày ra trước mặt người xem, muốn họ suy ngẫm.

“Ban đầu tôi ôm tâm tình đến rạp xem Sở ca dùng tình yêu phát điện, nhưng bây giờ lại khóc rống rồi!”

“Tôi đi với bạn trai, ban đầu muốn liếm một chút nhan sắc thịnh thế của Sở ca và Tranh Tranh, nhưng cuối cùng chỉ lo xem phim mà quên mất...”

“Bộ phim này hình như tôi xem hiểu hết, lại hình như xem không hiểu gì hết... Rõ ràng hình ảnh không có nhiều áp lực, cũng không đến mức sầu thảm, nhưng lại cảm giác thở không nổi. Vốn dĩ siêu đau lòng những gì Nguyên Thanh đã trải qua, nhưng cuối cùng nhìn thấy nụ cười khi cậu bị xử bắn, tôi lại cảm thấy, trời sáng rồi.”

“Nguyên Thanh chết thật sự có ý nghĩa, cậu cười thật sự rất vui vẻ. Nhưng tôi lại càng muốn khóc hơn, hơn nửa rạp chiếu phim đều khóc, làm nhân viên công tác cũng hoảng sợ!”

“Sở ca hơn ba mươi tuổi nhưng diễn vai thiếu niên hoàn toàn không có cảm giác không thích hợp! Cảm giác thiếu niên bùng nổ luôn! Tranh Tranh mặc quân trang thích lắm luôn ấy! Vừa chính vừa tà, một quân phiệt cố chấp tàn độc lại cam nguyện hy sinh vì nước, vĩ đại chết rồi!”

“Tuy rằng mọi người đều đang khóc, nhưng vẫn muốn hai quẹt, ba quẹt, bốn quẹt điên cuồng bán amway ra ngoài, cũng không biết bộ điện ảnh này có sức hút gì. Một đống người rất muốn khóc mà không được xếp hàng mua phiếu lấy phiếu, đúng là cảnh tượng kỳ lạ trong năm!”

“Dự đoán ‘Thiên Thanh Sát’ đứng đầu phòng vé...”

Đến chiều mọi chuyện vẫn chưa dừng lại.

Chờ tới tối, các loại bình luận tìm kiếm có ít nhất một nửa bị “Thiên Thanh Sát” chiếm.

Kỳ tích, trừ những nhà phê bình điện ảnh bắt bẻ và cố ý bôi đen phim thì hầu như trên mạng đều là khen ngợi. Hơn nữa rất nhiều người tỏ vẻ có thể là sẽ xem lần thứ hai.

11 giờ tối.

Sở Vân Thanh liếc nhìn di động, nhóm đoàn phim điên cuồng spam icon lo lắng và khóc thút thít, Ân Tranh cũng hơi đứng ngồi không yên, chơi Anipop cũng không tập trung.

Đột nhiên một trong ba ông lớn trong đoàn phim đã biến mất là giám chế đột nhiên xuất hiện, giữa rừng icon gửi lên hai tin nhắn văn bản.

“Hai mươi sáu triệu!”

“Có doanh thu phòng bán vé ngày đầu rồi! Hai mươi sáu triệu!!!”

Spam icon dừng lại.

Sau đó Sở Vân Thanh lại bị một loạt spam a a a a a.

Ân Tranh cũng nhìn thấy tin, kêu lên a a a a sau đó nhào thẳng lên người Sở Vân Thanh, điên cuồng lăn qua lộn lại.

Một tay Sở Vân Thanh ôm cậu, một tay nhận điện thoại Trương Phi Phàm gọi tới: “Lão Sở! Cậu thấy chưa! Thấy chưa! Hơn hai mươi triệu! Sắp ba mươi triệu rồi! Đây mới chỉ là ngày đầu tiên thôi đấy!”

Đạo diễn Trương kích động đến dậm chân: “Suất chiếu ít như vậy mà ngày đầu tiên đã có thể được doanh thu phòng vé như thế! Tôi có linh cảm... Lão Sở, tôi có linh cảm ngày mai đám cháu trai chuỗi rạp kia phải cho chúng ta suất chiếu cao hơn rồi! Sau đó là mấy chục triệu, phá trăm triệu, phá hai trăm triệu! Ha ha ha ha chúng ta sắp giàu rồi, lão Sở! Kiếm tiền! Phất lên rồi!”

Sở Vân Thanh không hiểu về phòng bán vé giới giải trí và sắp xếp xuất chiếu cho lắm, nhưng một bộ phim điện ảnh đầu tư mấy triệu, mà trong ngày đầu tiên có thể ở trong điều kiện hoàn cảnh xấu bẩm sinh lấy được doanh thu phòng vé như vậy, hẳn là xem như không tệ.

“Tiểu Ân có ở cạnh cậu không? Nhanh nhanh nhanh! Giám chế muốn phát bao lì xì lớn, kêu Tiểu Ân plug in bao lì xì chia cho tôi đi!”

Trương Phi Phàm kêu lên.

Sở Vân Thanh liếc Ân Tranh, nhớ tới hình như mình đã từng tiện tay làm như vậy để tranh lì xì của đoàn phim cho Ân Tranh.

Ân Tranh nghe thấy giọng Trương Phi Phàm kêu lớn, rất ngay thẳng lắc đầu, kêu lên với điện thoại: “Đạo diễn Trương nói gì thế, tôi nào có cái plug in giành lì xì bao giờ. Tôi toàn dựa vào may mắn đấy chứ, Sở ca chính là cá chép gấm sống của tôi.”

Trương Phi Phàm cũng không rảnh lo bao lì xì, nhanh chóng phụ họa: “Đúng đúng đúng! Lão Sở chính là cá chép gấm sống của đoàn phim chúng ta! Cậu ấy vừa tới tôi đã tiết kiệm được không ít, còn một đường thuận lợi, đi lên đỉnh cao cuộc đời! Lão Sở mạnh thật sự!”

Sở Vân Thanh không đợi Trương Phi Phàm ba hoa thổi phồng, đã trực tiếp ngắt điện thoại.

Anh nhìn Ân Tranh nằm trong đang hưng phấn nhìn mình, giơ tay nhéo mặt cậu, trong mắt tràn đầy ý cười, bình thản nói: “Đặt bánh kem cho em rồi, lát nữa ra mở cửa, hôm nay coi như dịp đặc biệt nên cho em ăn thêm một miếng đấy.”

“Sở ca!”

Ân Tranh ôm chặt Sở Vân Thanh, cọ cọ lên mặt anh tới tấp, điên cuồng quẫy đuôi như chó con bám chủ.

Sở Vân Thanh đã phát hiện ra lúc Ân Tranh thật sự kích động và cảm động sẽ giống như người câm vậy, sẽ không nói những lời hay ho khéo léo, mà chỉ biết kêu Sở ca, Sở ca.

Có rất nhiều người gọi anh là Sở ca, nhưng chỉ có lúc Ân Tranh gọi mới có thể khiến Sở Vân Thanh cảm nhận được tình cảm mãnh liệt nóng bỏng bên trong hai chữ này, giống như dù cho trong lòng có lạnh lùng đến mức nào cũng có thể hòa tan vì nó.

Anh ôm Ân Tranh, cảm nhận được cảm xúc thay đổi.

Anh cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy có chuyện nên đưa lên nhật báo.

Không ngoài Trương Phi Phàm dự đoán.

Ngày hôm sau suất chiếu của [Thiên Thanh Sát] tăng lên.

Tuy rằng vẫn không so được với ba bộ lớn được xem trọng, nhưng tốt xấu gì cũng không bị dán nhãn con rơi giữa chợ giống trước kia.

Mà theo thời gian trôi qua, sức hút của bộ phim điện ảnh này cuối cùng chậm rãi hiện ra.

“Bộ phim điện ảnh được đầu tư thấp lội ngược dòng! Ba ngày [Thiên Thanh Sát] phá trăm triệu doanh thu phòng vé!”

“Ngựa chiến mạnh nhất mùa hè này? [Thiên Thanh Sát] hạ gục [Mối tình nhân ngư]! Doanh thu phòng vé tuần đầu tiên phá hai tỷ năm trăm triệu!”

“Chiếu ba tuần, ‘Thiên Thanh Sát’ thu về năm tỷ!”

Sau khi doanh thu phòng vé phá tỷ, điện thoại của Trương Phi Phàm giống như đòi mạng, một giờ gọi điện cho Sở Vân Thanh một lần, Sở Vân Thanh phiền không chịu nổi trực tiếp kéo anh ta vào danh sách đen.

Sau đó thấy trong nhóm đoàn phim mới phát hiện mỗi giờ đạo diễn Trương sẽ gọi điện cho mỗi người trong đoàn phim một lần, báo số liệu doanh thu phòng vé mới nhất.

Cho đến khi toàn đoàn phim kéo đen đá ông ta ra khỏi nhóm.

Từ phương diện nào đó mà nói thì “Thiên Thanh Sát” là một bộ phim nghệ thuật kén người xem không thể xác định loại hình cụ thể, theo lẽ thường thì mặc dù có danh tiếng, doanh thu phòng vé cũng sẽ không quá cao.

Nhưng không khéo bộ phim này một có hai đại lưu lượng gánh team, hai là có Sở Vân Thanh đập tiền bật đèn xanh.

Mặt khác, nói thật bộ phim này đúng là rất đáng xem.

Vì không có vẻ bi lụy quá mức, cảm giác thời đại trong phim rất mạnh mẽ, cũ kỹ, đồng thời cũng phóng khoáng tươi đẹp.

Lúc ấm áp là thật sự ấm áp, lúc điên cuồng cũng thật sự cuồng nộ. Một khi bắt đầu xem sẽ luôn lo lắng đề phòng theo cốt truyện, nôn nóng muốn biết diễn biến tiếp theo.

Mặc dù còn có rất nhiều lổ hổng và khuyết điểm, nhưng không thể phủ nhận [Thiên Thanh Sát] là một tác phẩm điện ảnh xuất sắc. - đọc tốt hơn trên app TYT

[Thiên Thanh Sát] đốt lên ngọn lửa hừng hực giữa mùa hè.

Còn Ân Tranh cũng nổi lên theo bộ phim điện ảnh này, chính thức trở lại sự nổi tiếng vốn có.

Viên Mông lại ôm một đống kịch bản đến, Ân Tranh lấy một bộ huyền huyễn trong đó ra, ở nhà không bao lâu đã lại vội vàng vào đoàn.

Sở Vân Thanh thấy mãi thành quen, dọn dẹp chút đồ, vào ký túc xá khoa học kỹ thuật Vân Sinh ở. Kỹ thuật của lúc trước đã phát triển lên rồi, nhưng đó cũng mới chỉ là bắt đầu, phía sau vẫn còn rất nhiều phiền phức đang chờ.

Kỹ thuật của lúc trước đã phát triển lên rồi, nhưng đó cũng mới chỉ là bắt đầu, phía sau vẫn còn rất nhiều phiền phức đang chờ.

Mặt khác, Vân Sinh thu mua hai trong ba công ty lớn của Chu thị, chuyện cần làm cũng không phải là ít. Sở Vân Thanh ăn ở đều ở công ty, hận không thể chia bản thân làm hai mà dùng. Hơn nữa dẫu sao anh cũng đã nghỉ mấy tuần với Ân Tranh, đã dẫn tới toàn thể kỹ thuật viên bùng nổ, ghen tỵ muốn chết, không thể lười biếng nghỉ ngơi nữa.

Hơn nữa dẫu sao anh cũng đã nghỉ mấy tuần với Ân Tranh, đã dẫn tới toàn thể kỹ thuật viên bùng nổ, ghen tỵ muốn chết, không thể lười biếng nghỉ ngơi nữa.

Thời gian thấm thoát đã đến cuối năm.

Một hôm Trương Phi Phàm hùng hổ, hiên ngang xông vào công ty Sở Vân Thanh, đập hai bức thư mời liên hoan phim Cannes lên bàn Sở Vân Thanh: “Mặc kệ anh đang chế tạo phi thuyền vũ trụ, hay là đang nghiên cứu phản ứng hạt nhân! Đi! Nhất định phải đi!”

Sở Vân Thanh rất quen thuộc với liên hoan phim Cannes này.

Bộ phim điện ảnh của nguyên chủ đã lỡ mất giải ảnh đế Cannes. Sau đó tâm lý trở nên có vấn đề, một là không thoát ra được bóng ma của nhân vật, hai là nghi ngờ bản thân, tự sa ngã.

“Sẽ đi.”

Sở Vân Thanh nhận thư mời, đặt hai bộ lễ phục, lúc sắp đến ngày thì đến đoàn phim đón Ân Tranh, cùng đoàn phim đến Pháp trước.

Sau từng vòng từng vòng thi đua khẩn trương giữa các bên, sau đó là lễ trao giải xa hoa long trọng.

“Thiên Thanh Sát” được đề cử bốn hạng mục, mặt Trương Phi Phàm vô cùng đắc chí đoan chính, chỉ có Sở Vân Thanh ngẫu nhiên mở di động lên xem tin tức, mới có thể vượt tiếng hét a a a a a của macmot trong đoàn phim, phá vỡ sóng to gió lớn dưới khuôn mặt bình tĩnh bình của đạo diễn Trương.

Sở Vân Thanh và Ân Tranh cùng nhau đi thảm đỏ.

Hai người mặc lễ phục giống nhau, nhưng dung mạo và khí chất lại khác hẳn.

Một người thuần khiết như trăng như ngọc, tao nhã xinh đẹp, một người sáng chói như trăng trên trời, sáng lạn phóng khoáng, như ánh mặt trời.

Hai gương mặt phương đông có độ nhận diện cực cao lập tức hấp dẫn ống kính của giới truyền thông.

Mà loại hấp dẫn này càng thêm bùng nổ trong lúc tuyên bố giải nam phụ xuất sắc nhất.

“Giải nam phụ xuất sắc nhất: ‘Thiên Thanh Sát’, Ân Tranh Hoa Hạ!”

Ba thứ tiếng Pháp, tiếng Anh, tiếng Hán lập lại ba lần, ánh đèn bỗng chốc chiếu lên người thanh niên nổi bật, bắt mắt.

Sở Vân Thanh đứng dậy ôm lấy cậu, nhìn khuôn mặt cậu lộ ra vẻ giật mình thì không nhịn được cười: “Đi đi, trở về cho em một bất ngờ.”

Ân Tranh lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, nở một nụ cười khéo léo, đi lên đài lãnh thưởng.

Thời đại tiến bộ, rốt cuộc liên hoan phim nước ngoài cũng đối xử bình đẳng với phim nhựa trên toàn thế giới, chỉ xem chất lượng, không nhìn quan hệ.

Sở Vân Thanh nhìn Ân Tranh từ khẩn trương nện bước đến dần dần trở nên thong dong.

Cậu lên sân khấu tiếp nhận hoa vàng, trôi chảy phát biểu bằng tiếng Pháp vì đóng phim mà học.

Bài cảm nghĩ đoạt giải của Ân Tranh rất ngắn gọn.

Sau khi nói xong dịch lại bằng tiếng Hán một lần, cuối cùng chỉ nói thêm một câu: “Có người ở bên bờ vực sâu kéo tôi lại, cứu vớt tôi, dạy dỗ tôi. Tôi biết ơn anh ấy, nhưng tất cả những chuyện tôi làm, không phải bởi là vì biết ơn...”

Đèn flash lóe lên.

Đây là cao trào trong đêm điện ảnh.

Giải nam chính xuất sắc nhất cạnh tranh rất gay gắt, nhưng biểu hiện của Sở Vân Thanh trong “Thiên Thanh Sát” là không thể nghi ngờ, giải ảnh đế không có gì ngoài ý muốn rơi vào tay anh.

Sở Vân Thanh ở trên đài rất bình tĩnh, bài cảm nghĩ đoạt giải hầu như tương đương với không có, quay đầu ôm hoa vàng đi xuống, được đoàn phim và quần chúng điên cuồng vây quanh chúc mừng đến tận khách sạn.

Sở Vân Thanh không bị chuốc say, nhưng Ân Tranh lại ói đến nửa đêm, ngày hôm sau ở trên máy bay ủ rủ suốt.

Buổi chào đón về nước cũng rất long trọng.

Giới truyền thông điên cuồng ca ngợi ảnh đế Cannes và nam phụ xuất sắc nhất, bình luận điện ảnh và hot search có liên quan đến “Thiên Thanh Sát” càng ùn ùn không dứt.

Trận ăn mừng “Thiên Thanh Sát” đại khái giằng co suốt một tháng, mới coi như là hơi lắng xuống.

Sở Vân Thanh bị đủ loại hứa hẹn đóng phim bủa vây, quay đầu lại đăng thanh minh mỗi năm chỉ nhận một bộ phim điện ảnh, cũng mặc kệ bên ngoài oán giận châm chọc, hay là kêu rên ngăn cản, làm theo ý mình, không để ý tới gì cả, đổi thông tin chứng thực trên Weibo thành nhân tài kỹ thuật cao cấp.

Không hề khiêm tốn chút nào.

Mà ở bên khác Ân Tranh cũng vội vàng sát thanh phim mới trong đêm giao thừa, ngồi máy bay về nhà.

Sau khi xuống máy bay, đầu tiên cậu đuổi Viên Mông về, sau đó tự lái xe vào một cửa hàng xa xỉ, lấy hộp quà nhỏ đã đặt từ một tháng trước.

Trên đường về, Ân Tranh khó kiềm chế kích động, gửi tin nhắn cho Sở Vân Thanh.

“Sở ca, em sắp về đến nhà rồi! Ngạc nhiên mà anh nói trong lễ trao giải lúc trước rốt cuộc là gì thế? Còn không cho nữa là ăn tết luôn rồi đấy!”

Đợi vài phút Sở Vân Thanh mới trả lời lại: “Về rồi đến thẳng tầng hầm.”

Ân Tranh nghi hoặc buông di động, không hiểu ra sao.

Sau khi về đến nhà đậu xe xong rồi, cậu thấp thỏm cầm theo cái hộp nhỏ đi vào tầng hầm, gõ cửa, đang suy nghĩ tìm từ và động tác trong lúc chờ đợi thì cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra.

Sở Vân Thanh mặc áo blouse trắng đứng trước cửa, chậm rãi cho cậu thấy thế giới phía sau cánh cửa.

Bàn thí nghiệm.

Dao phẫu thuật lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

Ống thí nghiệm màu sắc kỳ lạ.

Trong nháy mắt Ân Tranh cho rằng mình bước vào phòng thí nghiệm của tên sát nhân biến thái trong bộ phim giả tưởng của mình.

Cậu nơm nớp lo sợ, đang định nói chuyện thì Sở Vân Thanh đã kéo cậu vào bên trong cánh cửa trước, giọng nói bình tĩnh trầm thấp quanh quẩn trong tầng hầm: “Tầng hầm này anh đã bố trí suốt một tháng, là ngạc nhiên dành cho em.”

Ân Tranh: “...”

Khoan đã, có phải anh hiểu sai ý nghĩa của ngạc nhiên rồi không!

Sở Vân Thanh không nhìn ra trên mặt Ân Tranh có gì gọi là vui mừng, nhưng anh vẫn cho rằng đây là chuyện phải làm, vì thế tiếp tục nói: “Bàn thí nghiệm, dao phẫu thuật, còn có thuốc gây tê, thuốc cầm máu đều được chuẩn bị đủ cả. Mặt khác, anh còn sợ em không có kinh nghiệm, nên chuẩn bị một video hướng dẫn giải phẫu, em có thể xem thử...”

Ân Tranh hoảng hốt: “... Giải phẫu? Giải phẫu gì?”

Sở Vân Thanh thong thả ung dung cởi thắt lưng: “Giải phẫu thiến.”

Ân Tranh: “...”

Chẳng lẽ... Đây là sự chênh lệch giữa mạch não người thường và thiên tài ư?

Ân Tranh bị nghẹn suýt chút nữa không thở nổi, thấy Sở Vân Thanh muốn mở cái video giải phẫu kia, cậu lập tức nhanh như hổ đói vồ mồi nhào tới đè anh lại: “Sở ca, bình tĩnh lại chút!”

Tay Sở Vân Thanh ngừng lại, nhìn Ân Tranh.

Anh chuẩn bị cái này không phải là vì nghĩ không thông, cũng không phải là mất trí đùa giỡn, mà là anh biết rõ, chuyện anh đã làm sai, mặc kệ nguyên nhân là gì cũng phải gánh vác hậu quả.

Đây là chỗ mấu chốt giữa anh và Ân Tranh.

Mà mấu chốt này, dù bản thân Ân Tranh có thể cởi bỏ, có thể quên, nhưng Sở Vân Thanh vẫn sẽ luôn nhớ rõ, sai chính là sai. Không thể bởi vì bồi thường, và sau đó tình cảm thay đổi mà xem nhẹ quan niệm đúng sai.

Nói anh làm theo ý mình cũng được, nói anh ngu ngốc không có não cũng được, anh cũng sẽ không coi chuyện đã hứa với Ân Tranh thành dỗ người suông.

Ân Tranh vừa thấy ánh mắt Sở Vân Thanh là đã biết anh đang nghiêm túc.

Cậu ngơ ngác một lúc lâu, mới hết cách thở dài.

“Sở ca.”

Cậu ôm lấy cổ Sở Vân Thanh.

“Không cần phải vậy, lúc trước em chỉ thuận miệng nói thế thôi...” Ân Tranh nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Anh phải tin tưởng em, em nói rồi, em không tha thứ cho anh lúc đó. Nhưng em đã vượt qua điểm mấu chốt kia, em đã quên rồi, cũng muốn anh quên nó đi. Nhưng bây giờ em đổi ý rồi, em phạt anh nhớ kỹ nó.”

“Đây là trừng phạt cho sai lầm kia, so với tổn thân thương thể thượng, trong lòng áy náy sẽ càng đau khổ hơn, không phải sao?”

Sở Vân Thanh cảm giác được Ân Tranh đang run nhẹ.

“Nhưng em biết, tất cả những chuyện anh làm không phải vì áy náy.”

Giọng nói hơi khàn còn đang vang lên bên tai: “Mà việc bây giờ em làm cũng không phải bởi vì anh giúp em hay cứu em. Mà là em muốn làm như vậy. Mặc kệ lúc trước là vì nguyên nhân gì, đã xảy ra chuyện gì, em càng muốn tin tưởng anh của bây giờ đang đứng trước mặt em. Anh ngay thẳng, đáng yêu, nghiêm túc, thông minh, là người ưu tú nhất mà em từng gặp. Đừng lo lắng, nếu thật sự có một ngày sự thật chứng minh phán đoán của em sai rồi, vậy em cũng sẽ giống như anh, sẽ không trốn tránh, bằng lòng gánh vác tất cả hậu quả.”

“Sở ca, lý trí như anh chắc chắn sẽ cảm thấy em xử sự có hơi theo cảm tính, giống như dân cờ bạc. Nhưng mà... Chẳng phải tình yêu là một canh bạc đó hay sao?”

“Em đánh cược anh yêu em.”

Ân Tranh lẳng lặng buông Sở Vân Thanh, lấy cái hộp nhỏ kia mở ra.

Hai chiếc nhẫn bạch kim kiểu dáng đơn giản yên tĩnh nằm trong nhung lót.

Đầu óc Sở Vân Thanh trước giờ quy tắc rõ ràng lúc này đột nhiên rối loạn, anh không biết là mình đang ức hiếp Ân Tranh, hay là Ân Tranh đang muốn giết chết anh, nhưng anh không kịp nghĩ nhiều đã cầm lấy một chiếc nhẫn, đeo vào ngón áp út Ân Tranh.

Anh nghe thấy giọng mình nói: “Đúng vậy, anh yêu em.”

Nói xong Sở Vân Thanh mới tỉnh táo lại, muộn màng nhận ra tư thế quá mức thân mật giữa hai người và phản ứng của mình, vì thế lạnh nhạt nói: “Người yêu mới xác định, em có thể đi xuống khỏi người anh không. Anh không có mặc quần.”

Tay đeo nhẫn của Ân Tranh run lên.

Một lát sau cậu lại kiên định lắc đầu, cười hôn tới: “Anh, anh xem bàn thí nghiệm lạnh như vậy... Anh không muốn đè em xuống đó sao?”

“Em thích tầng hầm.”

Nụ hôn thân mật ướt át dần dần nuốt hết tất cả thanh âm.

Dao phẫu thuật bên cạnh bàn thí nghiệm rầm một tiếng rơi đầy đất.

Lưỡi đao sáng như tuyết phản chiếu mu bàn chân trắng nõn đột nhiên căng thẳng.



App TYT & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp