Sau Khi Tỉnh Lại Bên Cạnh Nhân Vật Phản Diện

Chương 15: Siêu sao quật khởi 15


1 năm

trướctiếp

Cuộc họp báo này châm ngòi nổ trên mạng internet.

Video cắt nối biên tập đoạn sau của cuộc họp báo bị chuyển phát điên cuồng. Hai từ Đào An và bạch liên hoa phiên bản đời thực xếp vị trí thứ ba trong hot search.

[Anh Sở: Người khác xứng, nhưng cậu không xứng!]

[Anh Sở ngầu quá! Tôi chỉ thích xem dáng vẻ anh Sở thản nhiên, mặt không đổi sắc phất ống tay áo vả mặt bôm bốp!]

“Không giấu gì mọi người, khi anh Sở nói ra câu ‘cậu không xứng’ kia, trong đầu tôi đã tự động tìm một hình meme rất xứng với anh ấy. ‘Đánh chìa khóa, ba tệ một chùm, mười tệ ba chùm, bạn có đánh không? Bạn không đánh hả! Cái gì có đánh hả? Bạn đánh mấy chùm? Đầu gấu trúc jpg’.]

*Ảnh meme, chơi chữ cùng hình khác nghĩa của từ 配.

[Sao Đào An lại đểu cáng như vậy! Trước kia tôi còn từng thích cậu ta đấy...]

[Tôi cũng thế…]

[Tôi nghe bạn bè trong giới nói rằng Ân Tranh đều tự mình tuyển trợ lý. Mỗi tháng cậu ấy sẽ trả tiền lương một vạn hai, còn bao ăn ở và bảo hiểm đầy đủ. Hơn nữa, những người quen biết Ân Tranh đều biết cậu ấy rộng rãi, phá của. Những dịp lễ tết đều tặng lì xì năm sáu chữ số cho trợ lý... Đào An nhận tiền lương của ông chủ, làm chân chạy vặt cho chủ của mình. Chẳng phải đây là công việc của trợ lý ư? Bây giờ lại ra mặt tỏ vẻ đáng thương gì chứ?]

[Nói gì mà vì áy náy tự trách nên sức khỏe suy sụp, không thể gặp mặt chỉ đành gọi điện. Hơn nữa cậu ta còn cố tình gọi vào số của phóng viên ngay trong cuộc họp báo. Nếu nói việc này không phải cố ý, dư luận ép buộc thì tôi lập tức bẻ đầu xuống cho cậu ta!]

[Con hàng khốn khiếp của nhà nào đó thật rất có mặt mũi mà! Anh trai An An nhỏ nhà tôi không giống như nhà các người, có thủ đoạn và chỗ dựa. Đúng là An An không thể so được. Cậu ấy chỉ muốn dựa vào sự cố gắng và chân thành của bản thân đóng phim thật tốt. Làm phiền các vị thủy quân để lại cho con đường sống, có được không?]

[An An lại đắc tội với người khác à?]

[Cầm tiền lương của người ta thì phải chịu mắng mỏ, tùy ý bị quấy rối tình dục nơi công sở hả? Fans của nhà nào đó có thể có chút kiến thức về pháp luật và đạo đức hay không? Nếu các bạn cảm thấy không có vấn đề gì, vậy thì chúc cho các người ngày nào cũng bị ông chủ chửi là thương, đánh là yêu nhé!]

[Quấy rối tình dục? Các người không thể mở to đôi mắt chó của mình ra mà xem chứng cứ? Họ Đào kia có fan hâm mộ bình thường không? Tốt nghiệp cấp một chưa? Nếu đã xem xong bằng chứng rồi, thì sẽ không nói ra những lời như đống chứng cứ này là giả, là vu khống được. Đối phương có quyền có thế, lẽ nào chúng tôi không ấm ức ư?”

[Sau lưng Đào An không có chỗ dựa, không hề tỏ ra mưu mô hả? Mẹ nó, tôi chết cười mất thôi! Chủ Tử Ngôn và Đào An có mối quan hệ gì, tôi đã không muốn nói nhiều nữa, nói chán rồi!]

Chị gái cuối cùng này vô cùng cấp lực, một mạch đăng mấy dòng trạng thái weibo. Tất cả đều là ảnh chụp khá thân mật giữa Chu Tử Ngôn và Đào An.

Nếu những bức ảnh đó quang minh chính đại thì cũng thôi đi, còn có thể tẩy trắng thành chụp sai vị. Nhưng cố tình chúng không phải là chụp ở nhà hàng tình nhân lãng mạn, thì lại là lối vào của tiệc rượu hay tiệc từ thiện gì đó.

Có thể nói, đã giữ kín sự riêng tư của những người khác. Những gì nên để lộ thì cũng đã tung ra, vô cùng có chừng mực.

Thật ra, người trong giới đều biết, quan hệ giữa Đào An và Chu Tử Ngôn không bình thường.

Tuy nhiên, mối quan hệ kiểu này thường hay được chia ra làm kim chủ và người tình nhỏ. Nếu không lúc trước, cũng sẽ không xảy ra chuyện có nghệ sĩ ganh ghét Đào An, bất ngờ tung scandal của Ân Tranh và cậu ta ra.

Quả nhiên, tuy rằng mấy bức ảnh này hơi mơ hồ, nhưng không lâu sau, những bức ảnh có độ chân thực cực cao lập tức hot.

Đám fan cố gắng tẩy trắng giúp Đào An thành kẻ đáng thương trước kia bị vả mặt sưng vù. Họ còn bị quần chúng ăn dưa đông đảo gắn cho danh hiệu “fan bạch liên”. Người không biết còn tưởng rằng họ là tín đồ thời đại mới của giáo phái Bạch Liên.

Fan hâm mộ của Đào An lập tức im lặng, yên tĩnh như gà.

Nhóm thủy quân và truyền thông Chu Tử Ngôn sắp xếp chỉ có thể điên cuồng xóa bỏ những bức ảnh này. Nhưng lực lượng quần chúng vĩ đạo, đăng nhiều đến mức họ không kịp xóa.

“Đầu có Sở Vân Thanh có bệnh hả?” - đọc tốt hơn trên app TYT

Thư ký đứng ở bên cạnh Chu Tử Ngôn, nhìn những bức ảnh trên màn hình, thật sự không dám tin: “Anh ta cứ tung những bức ảnh này ra như vậy hả? Anh ta lấy được mấy thứ này từ đâu ra thế? Anh ta... anh ta không sợ bị bài xích khỏi giới thượng lưu ư?”

“Anh ta hoàn toàn không bận tâm đến những điều này.”

Vẻ mặt Chu Tử Ngôn trở nên âm trầm.

Tuy rằng, anh ta đã từng có một cuộc gặp mặt ngắn ngủi với Sở Thanh Vân. Nhưng Chu Tử Ngôn lại rất rõ, người đàn ông kia hoàn toàn chính là tên tâm thần không làm theo lẽ thường.

“Tổng giám đốc Chu, chúng ta đã liên hệ với bên phía weibo, nhưng hoàn toàn không thể xóa bỏ mấy tin này.” Thư ký liếc nhìn vẻ mặt của Chu Tử Ngôn rồi rụt rè nói.

Chu Tử Ngôn xoa mày, sau đó lạnh lùng nói: “Không cần để ý, cứ im lặng không nhận. Tôi tìm người phía trên phong tỏa một thời gian. Cư dân mạng rất hay quên, chỉ thích những thứ mới mẻ, cũng rút nhóm thủy quân và truyền thông bên kia đi...”

Anh ta nói xong, rồi lấy di động ra bắt đầu bấm số.

Nhưng Chu Tử Ngôn không nghĩ tới, mình còn chưa kịp gọi cuộc điện thoại này, thì cửa văn phòng đã bị người hốt hoảng đẩy ra:

Tổng giám đốc Chu, Cục thuế gọi điện tới, nói rằng lát nữa sẽ có người tới điều tra.”

Chu Tử Ngôn ngẩn ra, ánh mắt lập tức lạnh xuống.

Ngày hôm sau, tin tức lớn “Chu Thị bị điều tra, trốn và lậu thuế lên đến trăm triệu tệ” chiếm trọn các đầu đề.

Ân Tranh vươn đôi chân dài, ngồi trong phòng điều hòa của Sở Vân Thanh ôm dưa hấu. Cậu nhàn nhã thoải mái lướt di động, vừa liếc mắt thì đã thấy ngay tin hót, thìa múc dưa hấu ngậm trong miệng ‘cộp’ một tiếng rơi xuống đất.

“Chu Thị bị tra xét… Anh Sở, chuyện này là do anh làm hả?”

Cậu ôm dưa hấu nhìn Tổng giám đốc Sở với vẻ mặt chân thành: “Đây là trời lạnh rồi, làm Chu Thị phá sản đi hả, Tổng giám đốc Sở?”

Sở Vân Thanh di chuyển tầm mắt khỏi đống mã số. Anh thừa dịp Ân Tranh đang kinh ngạc, múc trộm một miếng dưa hấu ướp lạnh của cậu: “Mới một trăm triệu tệ thôi, Chu Thị vẫn chưa thể phá sản được. Cục thuế đã đưa ra thông báo, chỉ cần họ nộp đủ tiền thuế thì sẽ không sao. Những vụ trốn lậu thuế thường xử lý nắng cách, lấy việc nộp bù để tránh bị phạt và phán tội. Anh chỉ cử báo theo pháp luật, không định lợi dụng các mối quan hệ tạo áp lực hay ác ý cạnh tranh.”

Ân Tranh nghe vậy, trái lại cũng không hề tỏ ra thất vọng.

“Em ăn nửa quả này kha khá rồi, còn nửa trái nữa để lại cho anh đấy...”

Cậu thấy Sở Thanh Vân múc dưa hấu, vội vàng kéo tủ lạnh nhỏ trong văn phòng ra. Sau đó, Ân Tranh bê nửa trái khác hoàn chỉnh ra, vừa bóc màng bọc vừa nói: “Nói như vậy thì thật ra chuyện lần này không ảnh hưởng gì đến Chu Thị đâu nhỉ?”

“Đánh lạc sự chú ý của Chu Tử Ngôn. Sản phẩm mới nhất của họ đã kéo dài thời hạn ba tháng, kỹ thuật chưa lão luyện. Mấy ngày trước, vì để đấu với Vân Sinh họ đã đẩy ra trước. Anh đã mua mấy loại về nghiên cứu, sản phẩm này sẽ xuất hiện vấn đề.”

Sở Vân Thanh ngồi lên thảm trải nền, đưa mắt nhìn dưa hấu trên bàn uống nước. Anh phát hiện bên cạnh còn có thêm một chút đá bào, bên trong đặt đống viên dưa hấu bị đá phủ lên.

“Sao lại thừa một miếng thế?”

Anh nhận chiếc muỗng trong tay Ân Tranh.

Ân Tranh ngồi ở đối diện, cúi đầu xem di động, “ừ” một tiếng: “Người ta thường nói vị trí chính giữa của dưa hấu mới ngọt nhất. Nhưng mà em không thích ăn ngọt lắm... Anh Sở, anh định phân tán sự chú ý của Chu Tử Ngôn, không để anh ta chú ý tới sản phẩm mới có vấn đề. Sau đó bất ngờ ra tay khiến anh ta trở tay không kịp, đúng không?”

Hình như đề tài này bị chuyển dời vô cùng tự nhiên.

Sở Vân Thanh liếc nhìn đỉnh đầu của Ân Tranh, múc thịt dưa hấu trong nửa trái cậu ăn còn thừa kia, sau đó nói: “Đối với những công ty như Chu Thị cùng Vân Sinh mà nói, kỹ thuật cùng sản phẩm mới là điều quan trọng nhất. Anh không định làm Chu Thị bị phá sản, mà cũng không dễ. Hơn nữa việc này sẽ dẫn tới rất nhiều người thất nghiệp, kế tiếp sẽ phải xử lý rất nhiều rắc rối…”

Ân Tranh cười rộ lên: “Anh Sở, chẳng qua là anh ngại phiền thôi.”

Ở cùng Sở Vân Thanh càng lâu, thì cậu càng phát hiện người này là một tên lười điển hình.

Với cái đầu sáng suốt của anh, có rất nhiều chuyện không phải anh nghĩ không ra. Mà chẳng qua là anh lười phải suy nghĩ, vì vậy bình thường sẽ sử dụng biện pháp ít phiền toái và cách xử lý mau lẹ nhất.

“Vậy anh tính toán thế nào?”

Ân Tranh trông thấy tư thế này, cũng không giống dễ dàng buông tha cho Chu Thị như vậy.

“Vân Sinh sẽ tranh thủ lúc cháy nhà đi hôi của, sát nhập Chu Thị.”

“Thì ra là thế.”

Ân Tranh giơ lên ngón tay cái lên khen ngợi, dù cho bản thân nghe mà chẳng hiểu gì cả.

Nhưng trên mặt cậu lại không hề tỏ ra kinh ngạc.

Từ sau khi rời khỏi đoàn làm phim “Thiên Thanh Sát”, cậu biết được những việc hoang đường mà Sở Vân Thanh làm sau lưng mình xong. Dường như bản thân đã trải qua tôi rèn, không còn chuyện lớn nào có thể khiến cậu thay đổi sắc mặt.

Giống như những gì fan hâm mộ của Sở Vân Thanh đã nói. Cho dù ngày nào đó anh Sở nói rằng muốn dẫn mình cùng nhau lên phi thuyền vũ trụ để di dân, thì cậu cũng không ngạc nhiên cho lắm.

“Thiên Thanh Sát sắp chiếu, đoàn phim không có tiền để tuyên truyền. Nhưng dạo này khá lắm việc, em có thể nghỉ ngơi cho tốt.”

Sở Vân Thanh vừa nói.

“Ừ, bên ngoài quá nóng, em chẳng muốn ra ngoài chút nào...”

Ân Tranh thở dài chẳng khác cá mặn, đang định mở phần mềm gọi cơm hộp ra đặt mấy thứ đồ uống lạnh cho mọi người trong văn phòng, thì bỗng nhiên đỉnh đầu bị ấn nhẹ một chút.

Ngón tay thon dài xuyên qua làn tóc, da đầu Ân Tranh bị kích thích đến độ tê dại cả một vùng.

Cậu ngẩng đầu, bàn tay kia tiện đà đưa ra sau cổ cậu, kéo Ân Tranh về phía trước một chút. Một chiếc muỗng đựng miếng dưa hấu đỏ tươi đưa đến bên môi cậu.

Ân Tranh nghe thấy Sở Vân Thanh khẽ cất tiếng: “Đây là thịt của nửa trái dưa hấu kia của anh, cho em ăn đấy.”

Giọng nói lãnh đạm trầm thấp, âm cuối hơi khàn xen lẫn chút dịu dàng. Như thể không phải đưa trái cây gì đó, mà là một trái tim tươi mát ngọt ngào vậy.

Tai Ân Tranh lập tức đỏ bừng.

Sở Vân Thanh đưa chiếc muỗng tới phía trước, xúc cảm mát lạnh đụng tới trên môi.

Ân Tranh há miệng theo bản năng, ngậm miếng dưa hấu kia.

Hương vị ngọt mát lạnh lẽo lập tức ngập tràn kẽ răng.

Nhưng vị mát lạnh này lại không hề xua tan lửa nóng trên người của cậu một chút nào. Trái lại, cùng với sự thoải mái là vẻ ngọt ngào trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Cậu thong thả nhai dưa hấu rồi nuốt xuống, sau đó đưa ta ra túm lấy cổ áo sơ mi của Sở Vân Thanh qua chiếc bàn nhỏ. Cậu nhìn thẳng vào anh với ánh mắt đen láy, trong trẻo.

“Sao thế?”

Sở Vân Thanh hơi nghiêng cơ thể, cúi thấp khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt.

Ân Tranh lăn lộn yết hầu nhưng chỉ im lặng.

Sở Vân Thanh dùng ngón tay xoa chiếc gáy trơn bóng và mềm mại của Ân Tranh, giống như đang vuốt ve một miếng ngọc thạch lành lạnh.

An rũ tầm mắt, nhìn cánh môi hồng nhạt vẫn còn vương nước dưa hấu mát lạnh của Ân Tranh. Anh nghĩ ngợi một chút, chuyển người phía trước, rồi đè lên trên bàn uống nước, sau đó ghé lại gần khẽ khàng liếm mút: “Miếng này không ngon lắm, em càng ngọt hơn.”

Ân Tranh: “…”

Anh Sở đã nhịn thành dáng vẻ này rồi cơ à? Cậu phải biểu diễn tự cháy ngay tại chỗ không nhỉ?

“Ăn lạnh nhiều quá không tốt cho dạ dày.”

Sở Vân Thanh buông người ra, thừa dịp Ân Tranh vẫn còn đang ngây ngốc, tịch thu mấy thứ như kem và đồ uống lạnh khác mà cậu để trong văn phòng mấy ngày nay lại.

Lúc anh đi ngang qua bên người Ân Tranh, đột nhiên bị cậu túm lấy ống quần. Vốn anh còn tưởng rằng cậu muốn phản đối mình. Nhưng vừa cúi đầu nhìn, thì chỉ thấy Ân Tranh đang ngồi trên đất ngẩng mặt lên. Cánh môi hơi hé, đôi mắt trong trẻo nhìn mình đầy chờ mong, đột nhiên nói: “Anh Sở, bên trong... mới ngọt!”

Sở Vân Thanh còn trông thấy đầu lưỡi hồng hào, ướt át như ẩn như hiện.

Vì thế, anh không hề khách sáo, lại nhấm nháp đồ vật càng ngọt hơn một chút.

Mãi đến khi hôn người đang nằm trên đùi, cả người chảy đầy mồ hôi nhớp nháp, ngay cả trong phòng mở điều hòa cũng không bớt chút nào. Một lúc sau, anh mới hơi mơ hồ lên tiếng rồi buông người ra, rõ ràng còn chưa đã thèm.

Sở Thanh Vân cài cúc áo sơ mi cẩn thận, nghiêm túc trở lại bàn làm việc. Anh lấy đồng hồ đo độ ngọt ngào ra tới, vô cùng cẩn thận sửa một chút...

Độ ngọt Max: “Nắm trong tay.”



App TYT & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp