Sau Khi Tỉnh Lại Bên Cạnh Nhân Vật Phản Diện

Chương 10: Siêu sao quật khởi 10


1 năm

trướctiếp

#Sở ảnh đế quá đỉnh, quay phim xong lại đi nghiên cứu khoa học#

#Sở Vân Thanh livestream#

#Công ty khoa học kỹ thuật Vân Sinh Sở Vân Thanh#

...

Fandom của Sở ảnh đế lần đầu tiên phát hiện, Sở ca của bọn họ đã tiến hóa thành thể chất hotsearch điển hình, cứ cách hai ba tháng lại chiếm lấy tin trang đầu của các trang giải trí.

Đoạn video trực tiếp tối hôm qua bị cắt ra và lan truyền rầm rộ trên Weibo. Cho dù là fan, antifan hay người qua đường, khi mở video ra xem đều bị khí chất ngầu bá cháy của tiến sĩ Sở dọa cho kinh ngạc. Khi hồi hồn lại thì đoạn video càng đón nhận nhiều nghi ngờ hơn.

[Viện nghiên cứu Đế Đô? Cảm phiền Sở Vân Thanh đóng kịch thì diễn chuyên nghiệp chút được không?]

[Công ty khoa học kỹ thuật Vân Sinh là cái quái gì? Trước giờ chưa nghe tới... Lại còn kỹ thuật mới về pin lithium polymer nữa chứ, nếu nói Sở Vân Thanh đầu tư vào lĩnh vực này thì tôi tin, nhưng nếu nói là do anh ta nghiên cứu ra, lừa ai thế không biết.]

[Sở Vân Thanh tốt nghiệp khóa đào tạo chính quy chuyên ngành điện ảnh, mà lại biết nghiên cứu vật lý hóa học? Có thể thực tế một chút được không? Thèm hot đến phát điên rồi hả?]

[@Viện nghiên cứu Đế Đô, mau ngoi lên bác bỏ tin đồn đi!]

[Ha ha ha, cười chết mất! Sở Vân Thanh ngầu đấy, chấm 101 điểm luôn, một điểm lẻ kia để anh ta bớt ảo tưởng, nếu Viện nghiên cứu Đế Đô mời anh ta thật, tôi không tin anh ta còn cao giọng được như vậy! Đề nghị sau này đổi kịch bản khác đi, không những giả mà còn dễ bị mời đi uống nước chè nữa chứ.]

Trên mạng không ngừng trào phúng Sở Vân Thanh.

Nhưng chỉ nửa ngày sau, Weibo của viện nghiên cứu Đế Đô lại đột nhiên đăng bài, còn tag Sở Vân Thanh và tài khoản của Công ty khoa học kỹ thuật Vân Sinh có tích V xanh mới đăng ký chưa lâu.

[Công nghệ mới để lọc sạch pin lithium polymer....... Cải thiện đáng kể khả năng làm sạch của hệ thống điện phân, giảm các yêu cầu bảo vệ đối với điều khiển mạch và kéo dài tuổi thọ pin...... Pin lithium được tối ưu hóa có thể được sử dụng rộng rãi hơn trong Điện tử, Doanh nghiệp Quân đội...]

Chiều hôm đó, mục bình luận lại bị chiếm đóng.

[Đậu má!!!]

[Không ngờ là thật...]

[Diễn viên không biết về kỹ thuật thì không phải giám đốc giỏi hả?]

[Trước đấy tui nói rồi mà, tôi học hóa đấy, sách Sở Vân Thanh đọc vào buổi tối lúc livestream có rất nhiều cuốn mà thầy hướng dẫn của bọn tui bắt đọc, còn có chồng luận văn kia nữa. Pin lithium không phải thích là nghiên cứu được đâu...]

Chỉ trong một buổi chiều, tên tuổi của Chu Yunsheng đã được chuyển từ mảng giải trí sang mảng công nghệ, trong tương lai rất có thể còn sẽ phát triển sang mảng tài chính.

Viên Mông xử lý chuyện trên Weibo của Sở Vân Thanh rớt cả tròng mắt ra ngoài.

Chẳng trách trước đó mấy hôm Sở Vân Thanh cứ nằng nặc đòi anh ta xoay vốn, toàn quyền xử lý công việc của phòng làm việc, chẳng trách "Khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất đi đầu", chẳng trách bên ngoài mưa gió bão bùng, Sở Vân Thanh vẫn lù lù bất động, hóa ra đã có dự tính trước.

Hóa ra đây mới là thế giới của đại lão!

Viên Mông ngộ ra.

Nhưng vẫn như bình thường, bên ngoài loạn xị ngầu, nhưng đoàn phim 'Thiên Thanh Sát' vẫn êm đềm như cũ.

Sở Vân Thành càng quay càng mượt, tới cảnh quay cuối cùng có thể nói là bùng nổ diễn xuất một lần nữa, khiến cho anh có một cảm giác diễn rất chân thực, chứ không phải giống như làm đề toán, có trình tự từng bước.

"Cắt!"

"Qua!"

Trương Phi Phàm quơ loa từ trên ghế đạo diễn nhảy dựng lên, hét ầm: "Mọi người, đóng máy rồi! Đóng máy rồi! Đóng máy rôi!"

"Đóng máy rồi!"

"Sở ca, chúc mừng đóng máy!"

Ân Tranh ôm hoa xông lên, nhảy bổ lên người Sở Vân Thanh.

Cậu kích động nhảy lên, vốn dĩ định tụt xuống, nhưng không ngờ Sở Vân Thanh lại theo bản năng đưa tay ra đỡ, một tay ôm lấy cậu.

Bàn tay ấm áp của anh đặt trên đùi cậu, nóng bỏng khiến cậu run rẩy, vội vàng vùng ra.

"Gầy quá rồi đấy."

Cảm nhận được trọng lượng của người trong lòng mình, Sở Vân Thanh nhớ tới dáng người gầy yếu trắng ngần trước kia, theo phản xạ vỗ nhẹ vào mông Ân Tranh, nói.

"Sở ca, nhìn bên này!"

Đèn nháy sáng lên.

Sở Vân Thanh buông tay, Ân Tranh không phản ứng lại kịp, vẫn bám trên người Sở Vân Thanh, hai người cụng đầu vào nhau, bị máy ảnh của cameraman chụp lại.

"Chúc mừng đóng máy!"

Diễn viên và nhân viên đoàn phim đều la ó ầm ĩ, ôm lấy nhau, vô cùng hưng phấn.

Cả đám người nhanh chóng thu dọn phim trường, cùng nhau đi về khách sạn.

Cuối cùng tiệc mừng đóng máy cũng không dùng để thuê thủy quân, nhân viên đoàn làm phim đau khổ ăn rau xanh cơm trắng ba tháng cuối cùng cũng được trông thấy thức ăn mặn, cắn miếng thịt kho tàu trên bàn cơm, đừng nói đến người khác, ngay cả Sở Vân Thanh cũng có chút cảm động.

Ăn tiệc đóng máy xong, tất cả mọi người trong đoàn trao đổi phương thức liên hệ, luôn miệng nói sau này sẽ hợp tác tiếp, sau đó lại đi ăn uống chơi bời, đợi sau này phim đạt doanh thu khủng trong lần công chiếu đầu tiên sẽ bứt lông gà của Trương Phi Phàm.

Rượu chè vui vẻ, không ai nỡ tan cuộc.

Nhưng cho dù không nỡ thì sau bữa tiệc mọi người vẫn còn rất nhiều việc, mọi người cũng có cuộc sống riêng của mình.

Ngay sau khi đóng máy, hôm sau Sở Vân Thanh an vị trên máy bay bay đến Đế Đô trước, đi cùng còn có Ân Tranh và trợ lý.

Lúc Ân Tranh bị lôi ra khỏi ổ chăn thì còn chưa đến năm giờ sáng, trời mới tảng sáng, cậu bị Sở Vân Thanh dắt đi mặc quần áo, sau đó xách hành lý ngồi lên xe, đến khi lên máy bay rồi mới phản ứng lại không ngờ mình đã bị lừa đến tận đây.

Nhưng Ân Tranh còn chưa kịp chất vấn Sở Vân Thanh thì Sở Vân Thanh đã trả lại chiếc điện thoại bị giấu hơn ba tháng của Ân Tranh lại cho cậu.

Ân Tranh ôm điện thoại khóc nức nở, như thể đã ly biệt mấy đời.

Cậu mở điện thoại lên, tranh thủ lướt Weibo trước khi máy bay cất cánh, xem hotsearch hôm nay, sau đó không ngoài dự liệu, cậu nhìn thấy động thái mới của Sở ảnh đế dạo gần đây.

Từ bê bối quy tắc ngầm đến việc livestream đều đặn, đến hotsearch của viện nghiên cứu...

Ân Tranh nhìn thoáng qua, đọc được rất nhiều bình luận hâm mộ, cũng có rất nhiều lời chửi rủa chê bai.

Cậu nhìn những nội dung này có chút không dám tin, nhưng cũng có chút xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn là cảm động và ấm áp.

Thực ra Sở Vân Thanh hoàn toàn không cần làm những chuyện này.

Giới giải trí nhiều người dung quy tắc ngầm, có những giao dịch anh tình tôi nguyện, cũng có những kế hoạch âm hiểm.

Sau khi Ân tranh rời khỏi Sở vân Thanh, cậu chỉ mất một tuần để thuyết phục bản thân chấp nhận tất cả những điều này, và lợi dụng tất cả vì lợi ích lớn nhất của bản thân mình.

Vả lại nói trắng ra, cho dù cậu cá chết lưới rách thì cũng không tạo ra ảnh hưởng lớn gì cho Sở Vân Thanh.

Một ngôi sao đã bị ngập trong nước bẩn, những lời nói ra chẳng ai thèm tin.

Sở Vân Thanh chỉ là chơi đùa với cậu thôi, anh đạp cậu một cước thì cậu cũng không còn cách nào.

Nhưng Sở Vân Thanh không làm vậy.

Cậu nhớ rõ chuyện lúc trước bị chuốc thuốc hôn mê, nhưng cũng nhớ Sở Vân Thanh tặng cậu mồi lửa để sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi lạnh lẽo.

Ân Tranh nắm chặt điện thoại, nhắm mắt lại, sau đó lại mở Weibo của mình lên xem.

Những bình luận top vẫn là chửi rủa, cậu đọc từng dòng một, nhưng tâm trạng lại bình tĩnh một cách kỳ lạ.

Ân Tranh nghiêng đầu nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa đổ, cảm thấy bản thân thật sự là kỳ tích mới đi được đến hôm nay.

Còn ở bên cạnh.

Sở Vân Thanh có chút hối hận khi trả điện thoại lại cho Ân Tranh.

Bởi vì anh phát hiện, từ sau khi Ân Tranh lấy lại điện thoại, từ lúc xuống máy bay đến khách sạn ở đế đô, cậu không hề rời mắt khỏi điện thoại, giống như muốn chơi bù ba tháng không có điện thoại vậy.

Hơn nữa ngón tay của Ân Trang không ngừng gõ bàn phím, cảm xúc có vẻ rất kích động.

Sở Vân Thanh loa lắng Ân Tranh đang khẩu chiến với người ta, vì thế sau khi đến khách sạn, tắm rửa xong, anh quyết định đến gõ cửa phòng Ân Tranh.

"Sở ca, ăn cơm rồi hả?"

Ân Tranh cúi gằm mặt ra mở cửa, lúc mới nhìn thấy Sở Vân Thanh còn có chút giật mình.

Sở Vân Thanh cau mày, giật lấy điện thoại của Ân Tranh.

Ân Tranh lập tức hốt hoảng, vội vàng ôm điện thoại vào lòng, nhưng tốc độ của cậu có nhanh mấy cũng không nhanh bằng Sở Vân Thanh.

Sở Vân Thanh lấy lại điện thoại của Ân Tranh dễ như trở bàn tay. - đọc tốt hơn trên app TYT

"Sở ca, điện thoại của tôi!"

Ân Tranh gấp đến độ chóp mũi đổ mồ hôi.

"Buồn ngủ thế rồi vẫn còn chơi điện thoại? Đi ngủ một giấc đi đã, để tôi gọi cơ, trưa..."

Trong lúc Sở Vân Thanh nói, vô ý liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của Ân Tranh, lời nói nhất thời kẹt lại trong họng, sau đó anh đổi giọng nghi hoặc: "Sở ca vừa giỏi vừa đẹp, cực kỳ lợi hại, không phải chỉ là cục pin thôi sao, nói không chừng ngày nào đó Sở ca còn lên trời chế tạo phi thuyền nữa kìa. Antifan dẹp hết ra, Sở ca của tôi mãi mãi mười tám, đẹp như hoa, mãi không già, cứ ngồi đấy mà cay cú đi..."

Ân Tranh: "..."

Đúng là quá xấu hổ!

Ân Tranh hận không thể xông lên bịt miệng Sở Vân Thanh lại.

Cậu bị vạch trần ngay tại chỗ, xấu hổ chỉ muốn độn thổ, lúng túng nói: "Sở ca, anh đừng đọc nữa... Tôi viết linh tinh đấy, đám anti mắng người khó nghe quá."

"Cho nên cậu mới dùng acc clone đi khống bình?"

Sở Vân Thanh ấn Ân Tranh ngồi xuống sô pha, ô cùng thích thú nhìn "fanboy" của mình.

"Tôi cũng đâu muốn thế, gõ chữ mỏi hết cả tay..."

Ân Tranh tựa vào sô pha, cố gắng thả lỏng nói: "Sở ca, anh lợi hại như thế, anh có biết hack không? Anh có thể viết một chương trình tự động mắng lại antifan được không?"

Sở Vân Thanh vỗ đầu gối: "Được."

Mắt Ân Tranh sáng lên.

Sở Vân Thanh thản nhiên nói nốt nửa câu còn lại: "Một trăm nghìn tệ. Hoàn toàn tự động, không lặp lại, biện chứng dựa trên lý trí và chứng cứ, các IP khác nhau sẽ không bị ban. Cần không?"

Ân Tranh xót xa than thở: "Bỏ đi, tôi không có tiền, chỉ có cái mạng này thôi."

Sở Vân Thanh liếc mắt nhìn Ân Tranh, cảm thấy đoàn phim 'Thiên Thanh Sát' quả nhiên có độc, giống như bệnh truyền nhiễm vậy, có thể biến tất cả mọi người thành người nghèo bủn xỉn.

Nhưng Sở Vân Thanh biết, thật sự Ân Tranh không còn bao nhiêu tiền, bản thân cậu là ngôi sao tiêu tiền như nước, không tích góp được bao nhiêu, để đền bù hợp đồng mà phải bán cả nhà, có thể nói là không còn một xu nào.

Nghĩ đến nhà ở, Sở Vân Thanh đột nhiên nhận ra bây giờ Ân Tranh không còn nhà để về nữa.

Theo nguyên tác khoảng thời gian này Ân Tranh đều ở khách sạn, sau đó thì bị Sở Vân Thanh nhốt trong nhà để lăng nhục, sau này vẫn phải trộm tiền của Sở Vân Thanh mới ra nước ngoài được. Vì thế, từ sau khi Ân Tranh cắt đứt hợp đồng thì vẫn không có nhà ở.

Vừa đúng lúc chỗ ở trước đây đã bị phóng viên phát hiện ra, Sở Vân Thanh cũng muốn chuyển nhà. Vì thế anh không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp mở lời: "Ngày mai tôi đến viện nghiên cứu, cậu đi chuyển nhà cùng Viên Mông đi, mang cả đồ của tôi chuyển đến chung cư ở ngoại ô. Ngày mai tôi sẽ bảo Viên Mông đến đón cậu, sau này cậu ta sẽ là người đại diện của cậu."

Thấy Ân Tranh sửng sốt, có vẻ muốn từ chối, Sở Vân Thanh lập tức động não suy nghĩ, trước khi Ân Tranh mở miệng thì nhanh chóng nói thêm một câu: "Gần đây tôi mất ngủ. Rất thích uống sữa cậu đun, ở gần thì uống sẽ tiện hơn."

Ân Tranh nhìn Sở Vân Thanh, chầm chậm lấy cái gối ôm trên sô pha ôm vào trong ngực.

Hơi ngứa.


App TYT & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp