Lời Âu Yếm Hơi Ngọt

Chương 3: Cầu giúp đỡ!


1 năm

trướctiếp

Xung quanh thật yên tĩnh, ánh sáng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ kiểu Pháp làm nổi bật đường nét tinh tế trên khuôn mặt của người đàn ông. Anh nghe thấy âm thanh quen thuộc, hơi nghiêng đầu và nhìn Miểu Miểu với đôi mắt sâu.

Hoắc Tư Diễn dường như có chút kinh ngạc khi nhìn thấy cô ở nơi này, trong mắt anh hiện rõ điều đó.

Anh vẫn giữ động tác giơ tay cầm lấy cuốn sách, ánh sáng của chiếc dây đồng hồ màu bạc phản chiếu trong đôi mắt mở to của Miểu Miểu, cô đột nhiên rút tay trở về.

Khóe mắt Hoắc Tư Diễn quét qua tay cô vô tình nhìn thấy chiếc đồng hồ hình trăng trên cổ tay mảnh mai của cô.

Trong ánh sáng, Miểu Miểu không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh nhưng mơ hồ cảm thấy ... có lẽ anh đã nhìn thấy nó.

Hành động này của cô rõ ràng là lạy ông tôi ở bụi này.

Hmm, có nên giải thích với anh không đây?

Đồng hồ là món quà mà anh cô tặng cô vào sinh nhật năm ngoái chứ không phải cô cố tình mua chiếc đồng hồ giống với chiếc mà anh đã đeo trong quán cà phê cách đây vài ngày. Ngoài ra, hôm nay gặp anh trong thư viện chỉ là một cuộc gặp tình cờ, thực sự chỉ là một sự tình cờ…

Cô bây giờ ... không có bất kì ý gì không an phận với anh.

Tuy nhiên càng phân chia ranh giới rõ ràng không phải là càng khơi gợi hoài nghi hơn, giấu đầu hở đuôi sao?

“Em cũng đang tìm cuốn sách này à?” Hoắc Tư Diễn rút sách ra.

“Đúng vậy.” Miểu Miểu gật đầu: “Em cần viết luận văn.”

Anh nhìn laptop của cô suy nghĩ một chút: "Luận án tiến sĩ?"

Miểu Miểu hơi xấu hổ nhún vai: "Ừm."

Thấy Hoắc Tư Diễn trầm ngâm, cô giải thích: "Em đã nghỉ trong thời gian học đại học nên bây giờ mới học năm thứ hai cao học."

Miểu Miểu đi học sớm nên cô nhỏ hơn các bạn trong lớp hai tuổi, vào đại học năm mười bảy tuổi sau đó cô đã nghỉ hai năm chỉ để bù đắp cho sự chênh lệch tuổi tác.

Hoắc Tư Diễn ngẩn ra một hồi, cô đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng đến mức bị đình chỉ học? Nhưng đây là chuyện riêng anh cũng không tiện hỏi kĩ, chỉ bình luận đơn giản: “Làm nghiên cứu sinh thì tốt rồi”.

Thật ra Miểu Miểu không có tham vọng gì cao cả, chỉ là không biết làm gì sau khi tốt nghiệp cử nhân, may mắn được học khối A nên học tiếp.

"Với em học hành cũng chỉ là tùy tiện thôi."

Miểu Miểu chợt nhận ra mình đã nói ra nỗi lòng của mình liền nhanh chóng ngậm miệng lại. Trời ạ, cô cũng từng là học bá có thể nói những lời này sao? Thật muốn cốc vào đầu mình một cái mà.

“Phải không?” Hoắc Tư Diễn liếc cô một cái. “Trông dáng vẻ của em cũng không đến nỗi học đại chứ?”

Miểu Miểu: "..." Anh nói nghiêm túc à? Thật không biết phải trả lời câu hỏi của anh như thế nào.

“Đùa thôi.” Anh đưa sách cho cô “Trước tiên đưa cho em”.

Vẫn phong thái như trước.

Đôi bàn tay anh đặt ngay trước mặt cô, đôi bàn tay xinh đẹp này vốn dĩ được dùng để cầm dao mổ.

Miểu Miểu tự nhiên nhận lấy rồi nói: "Cảm ơn anh." Cô suy nghĩ một hồi, "Khi nào đọc xong em sẽ đưa cho anh. Chậm nhất là sáng mai."

Vậy là cả đêm nay xác định thức trắng rồi.

“Không vội.” Hoắc Tư Diễn vẫn nói với giọng điệu bình tĩnh, “Ngày mai tôi đến thành phố S, mãi đến thứ tư tuần sau mới quay lại”. App TYT tytnovel.com

Vì thế...

"Cái đó…" Miểu Miểu tim đập loạn nhịp, bình tĩnh nhẹ giọng hỏi anh: "Vậy có tiện cho em phương thức liên lạc với anh không? Em sẽ liên lạc với anh sau."

“Ừ.” Hoắc Tư Diễn nói một số điện thoại.

Miểu Miểu có trí nhớ tốt, cô có thể nhớ dù chỉ nghe qua một lần nhưng để an toàn cô vẫn lấy điện thoại di động trong túi ra và nhập mười một số một cách nghiêm túc.

Mỗi khi gõ một con số, một chuỗi bong bóng hạnh phúc sẽ bật lên từ tận đáy lòng như thể trở lại thuở mới yêu.

Cái này gọi là gì? Đi mòn giày sắt chẳng tìm thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn công.

Miểu Miểu không khỏi nhíu mày mỉm cười, Tư Diễn ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ của cô khóe môi cũng khẽ cong lên, đúng vậy, anh quả thực đang cười mỉm.

Không có gì khác.

Chỉ vì có cơ hội một lần nữa đứng trước mặt cô, lại có cơ hội nhìn thấy ... Cô sẵn sàng mỉm cười với anh.

Hoắc Tư Diễn còn có việc quan trọng phải làm, sau đó liền vội rời đi. Miểu Miểu đi quanh phòng làm việc và phòng đọc sách nhưng không tìm được chỗ trống nên cô đến góc cà phê ở tầng một.

Ở đây cũng đông đúc nhưng Miểu Miểu thật may mắn, vừa bước vào đã thấy một cô gái tóc dài không nói không rằng đứng dậy hất ly cà phê vào anh chàng bên cạnh rồi giận dỗi bỏ đi trên đôi giày cao gót.

Anh chàng vội đuổi theo cô.

Miểu Miểu nhanh chóng ôm laptop và đi qua anh ta, thành công chiếm được chỗ ngồi trước đó của bạn gái anh ta, ánh mắt hài lòng nhìn vào bóng lưng cao lớn của anh ta.

Anh chàng chân dài, bước hai ba bước liền đuổi kịp bạn gái, ôm chặt eo cô xoay người dựa vào cây cột ... Sau đó, một tiếng "bốp" vang lên.

Miểu Miểu vô thức chạm vào má mình.

Tiểu Kiều nói quả nhiên không sai, tình yêu ắt sẽ có rủi ro, thương tâm càng thương thân.

Miểu Miểu gạt những suy nghĩ vẩn vơ, gọi một tách cà phê, mở sách ra và đọc.

Thời gian đến 2:45 chiều.

Miểu Miểu dụi mắt nhìn thấy nhiều người lần lượt ra về, cô vô cùng ngạc nhiên, chợt nhớ ra lúc ba giờ trong phòng báo cáo cạnh thư viện có buổi giới thiệu tuyển dụng của một công ty nổi tiếng.

Cô không định tham gia liền nghỉ ngơi một chút sau đó tiếp tục đọc sách.

Đọc đến trang 106, chuông báo hết giờ học vang lên, Miểu Miểu mở điện thoại lên, đã đến 5 rưỡi chiều, cô bấm vào tin nhắn chưa đọc, Tiểu Kiều nói rằng sẽ đến gặp cô sau.

Miểu Miểu nhấp lại vào sổ địa chỉ và thay đổi nhận xét của số mới.

"Tạ An Miểu Miểu?"

Nghe thấy có người gọi tên mình, Miểu Miểu nhìn lên và thấy một người phụ nữ xinh đẹp lạ lùng đang tiến lại gần: "Thực sự là cậu!"

"Cậu là?"

Miểu Miểu rất chắc chắn cô không biết người phụ nữ này, nhưng giọng nói này nghe có chút quen thuộc?

“Cậu không nhớ mình sao?” Người phụ nữ kéo ghế ngồi xuống “Năm hai trung học chúng ta ngồi chung bàn.”

Miểu Miểu cố hết sức tìm kiếm những ký ức nhỏ bé đáng thương trong tâm trí cũng không nhớ cô gái trước mặt là ai. Nếu cô nhớ không lầm ngồi cùng bàn cô năm hai trung học là một cô gái da đen, gầy, vậy thì...

Không, mặc dù ngũ quan đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một chút bóng dáng của quá khứ.

Có lẽ nào đây là kỹ thuật thay đổi khuôn mặt trong truyền thuyết?

Miểu Miểu khó khăn nói, "Quế Phân?"

Người phụ nữ nghe xong hai chữ này thì sắc mặt trở nên tối sầm, trên mặt nhanh chóng nở nụ cười trừ, từ trong túi LV lấy ra một tấm danh thiếp: "Tớ đã đổi tên rồi."

Miểu Miểu cầm lấy tấm danh thiếp mạ vàng tinh xảo, trên đó có ghi Phó giám đốc bộ phận nhân sự của Công nghiệp Tinh Thành, Đại Vãn Hảo và một loạt thông tin liên hệ bên dưới.

Cả người và tên đều quá xa lạ.

Đại Vãn Hảo mỉm cười nhìn cô: "Không ngờ lại gặp được cậu ở đây. Chúng ta không gặp nhau bao lâu rồi? Tám năm? Không, chín năm mới đúng."

“Sao, cậu vẫn đang học à?” Đại Vãn Hảo cầm quyển sách trên bàn lên lật xem ngẫu nhiên vài trang, chiếc vòng tay Cartier sáng bóng cứ đung đưa trước mắt Miểu Miểu.

Miểu Miểu nhanh chóng lấy lại tâm trạng sau cú sốc: "Đúng vậy."

Thực hả giận.

Đại Vãn Hảo mỉm cười đắc ý, đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào Miểu Miểu như một tia sáng dưới đáy biển sâu.

Nhớ trước đây mình chỉ có thể làm nền cho Tạ An Miểu Miểu, bị vùi dập khắp nơi, bây giờ thời thế đã thay đổi, sau bao nhiêu năm khổ luyện cuối cùng cô cũng đã leo lên được vị trí cao, công thành danh toại, kẻ theo đuổi nhiều vô số kể chẳng khác gì cá diếc qua sông.

Mà khi đó, Tạ An Miểu Miểu, người cùng xuất thân trong gia đình bình thường nhưng lại vô cùng nổi bật trong ánh đèn sân khấu, tuy khuôn mặt vẫn xinh đẹp như trước nhưng bề ngoài nhất là cách ăn mặc và ngoại hình, còn kém xa Đại Vãn Hảo cô vạn dặm?

Nghĩ về điều này, cảm giác trên cơ của Đại Vãn Hảo gần như trào dâng: "Tớ hiện đang trong quá trình nhậm chức. Nếu cậu có yêu cầu gì có thể đến gặp tớ bất cứ lúc nào."

Thấy phản ứng của Miểu Miểu không mạnh mẽ như cô tưởng tượng, cô hỏi lại: "Cậu biết công ty Tinh Thành đúng không?"

"Tớ từng nghe nói về nó." Miểu Miểu gật đầu "Nó thuộc top 10 công ty hàng đầu ở Hà Nội."

Đại Vãn Hảo nhấn mạnh: "Là công ty liên kết quốc tế."

Miểu Miểu từ đầu đã cảm thấy đây không phải là việc ôn lại chuyện cũ đơn thuần giữa những người bạn, xem ra nó thiên về khoe khoang hơn? Cô muốn nói chuyện qua loa ứng phó rồi chuồn nhưng không ngờ Đại Vãn Hảo lại nhắc tới Hoắc Tư Diễn, lại còn thần bí hạ giọng giống như đang chia sẻ bí mật với một người bạn tốt: "Cậu biết không? Tớ nghe nói Hoắc Tư Diễn đã trở về Trung Quốc."

Miểu Miểu cũng giả vờ hợp tác biểu hiện tựa hồ rất muốn nghe chi tiết, nhưng những thông tin Đại Vãn Hảo nói chỉ là thông tin vô giá trị. Cuối cùng cô nói thêm câu: “Thật bội phục cậu năm đó có dũng khí theo đuổi anh ấy, bất quá nói đi cũng phải nói lại, trước kia khoảng cách giữa hai người là khá lớn còn bây giờ nó thậm chí còn... "

Cô khéo léo để lại phần cuối của câu chuyện, chờ Miểu Miểu tìm ra.

Miểu Miểu bất lực thở dài buồn bã như ý cô ấy muốn.

Đại Vãn Hảo thầm thưởng thức vẻ mặt bực bội của Miểu Miểu, thậm chí có chút hả hê giả vờ thương cảm an ủi cô: "Không sao, vốn dĩ mây tầng nào gặp mây tầng đó. Anh Tư Diễn vốn là cực phẩm, có lẽ phải lấy một người phụ nữ tốt mới xứng đáng!"

"Này, trợ lý của tớ gọi điện. Chắc là đang giục tớ. Lát nữa tớ còn có hẹn cùng phó khoa ăn cơm. Về trước nhé." Cô cầm điện thoại lắc lắc: "Tớ sẽ liên lạc với cậu sau. Có gì mai mốt mời cậu ăn cơm."

Ngay khi Đại Vãn Hảo rời đi, Kiều Tiểu Kiều liền bước vào. Cô thấy Miểu Miểu đang gục đầu xuống không biết đang nhìn cái gì. Trông cô còn nghiêm túc hơn cả cậu em trai đang quay phim cầu vượt chợ vào buổi tối.

"Hù!! Đang nhìn gì đó?"

“Tiểu Kiều!” Miểu Miểu vỗ về trái tim của mình: “Làm người ta muốn bắn tim ra ngoài luôn quá.”

"Vậy mà cũng sợ? Nói xem, cậu bị sao vậy?"

Miểu Miểu vỗ vỗ bàn tay nhéo mặt mình, điện thoại lại gắt: "Tớ lo lắng chuyện luận văn."

“Lo cái gì?” Tiểu Kiều phản bác cười nói: “Đừng quên, cô Tạ đây còn có xưởng thiết kế quần áo cao cấp và xưởng may quần áo đang chờ cô kế thừa a.”

Càng nói càng không có lối thoát.

Miểu Miểu cất sách và máy tính vào cặp: "Đi ăn thôi."

“Chờ đã, có người mời mình chơi game, chơi một ván rồi đi.” Tiêu Kiều cầm điện thoại, hai mắt sáng lên, “Lúc này trong phòng ăn có rất nhiều người.”

Quả thực là như vậy.

Miểu Miểu lại ngồi xuống, nhìn Tiểu Kiều đang hăng say chiến đấu trong trò chơi, cô bất lực chống cằm suy nghĩ xoay quanh Hoắc Tư Diễn.

Thật kỳ lạ.

Không phải nói anh là bác sĩ phẫu thuật, tất cả bằng cấp y tế của anh ở nước ngoài cũng là bằng liên quan đến y khoa, vậy tại sao anh lại có hứng thú với những cuốn sách chuyên môn liên quan đến máy tính?

Ngoài ra, câu nói của người anh họ "Đã từng, còn bây giờ thì không biết" nghĩa là gì?

Trong đầu Miểu Miểu có quá nhiều nghi vấn, cô định hỏi Tạ Nam Trưng khi nào anh xong việc.

***

Sau khi Tạ Nam Trưng phẫu thuật, lúc ra khỏi bệnh viện cũng đã chạng vạng tối, anh định ăn cơm ở một nhà hàng gần đó sau khi ăn xong mới quay lại xem xét hồ sơ bệnh án. App TYT tytnovel.com

Ánh sáng hoàng hôn được rửa sạch bởi những cơn mưa rào đặc biệt rõ ràng và rực rỡ, giống như một bức tranh sơn dầu được vẽ bằng ánh sáng treo trên cao của thành phố.

Gió chiều mát rượi.

Anh đi bộ vài trăm mét, đợi đèn đỏ mười giây, băng qua ngã tư liền đến nhà hàng ở ngay trước mặt.

Khi anh bước đi, một bóng đen tiến lại phía sau anh, trước khi Tạ Nam Trưng quay đầu lại, một cô gái xinh đẹp trong chiếc áo sơ mi thắt lưng màu xanh nhạt và chiếc váy denim ngắn cũn ôm lấy cánh tay anh một cách thân mật: "Anh à, cuối cùng anh cũng đến."

Tạ Nam Trưng nhìn cô một cách khó hiểu.

“Anh chàng đẹp trai, xin hãy giúp đỡ.” Cô gái tóc ngắn có đôi mắt khẩn cầu, và giọng nói trầm xuống “Có hai tên quỷ đang theo dõi tôi. Anh có thể giả làm bạn trai của tôi không… làm ơn!”.

Tạ Nam Trưng ngay lập tức cúi đầu giả vờ nói nhỏ với cô, từ cửa kính của cửa hàng phía trước có thể nhìn thấy hai người thanh niên tóc nhuộm màu vàng đang đứng sau ngọn đèn đường, hung hăng nhìn chằm chằm bên này, nhìn một hồi thấy họ vẫn dính nhau như keo, sau khi hai người liếc mắt ra hiệu chẳng mấy chốc đã lọt thỏm trong đám đông người qua lại.

Phỏng chừng là đang tìm kiếm con mồi mới.

Cô gái có vẻ rất sợ hãi, ôm Tạ Nam Trưng không buông, giọng nói nhỏ nhẹ: “Cũng tại tôi, đáng nhẽ khi ra ngoài không nên ăn mặc như thế này, nếu không sẽ bị bọn họ để ý... "

Đại khái bản chất nam nhân đều có tố chất thương hại phụ nữ yếu đuối, Tạ Nam Trưng ôn tồn an ủi: "Không phải lỗi của cô."

Anh lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cảnh sát thì cô nói bạn cô đã báo nhờ giúp đỡ. Cô cũng thấy ánh mắt ôn nhu mà người đàn ông nhìn cô khi anh nói chuyện. Điều đó khiến cô không khỏi mỉm cười: "Vừa rồi cảm ơn anh rất nhiều."

"Không có gì."

Một lúc sau, cô gái nhận được cuộc gọi báo có người bạn đến đón.

Cô đi vài bước, sau đó quay lại: "Anh chàng đẹp trai, quên hỏi tên anh."

Tạ Nam Trưng một tay đút vào túi quần, nhướng mày: "Nam Trưng!."

Cô gái nghe thấy có chút bối rối, một nụ cười sảng khoái bật ra từ đôi môi đỏ mọng như anh đào của cô.

Người đàn ông này thật thú vị.

“Rất vui được gặp anh.” Cô ấy đưa hai ngón tay ra và đặt lên thái dương. “Tên tôi là Mỹ Nữ.”

Lời giới thiệu bản thân có đi có lại này khiến Tạ Nam Trưng mỉm cười, cô gái lại gạt nụ cười sang một bên và vãy tay chào anh: "Tạm biệt."

Tạ Nam Trưng bước vào nhà hàng sau khi tiễn cô đi.

Ăn xong anh quay lại bệnh viện tiếp tục làm thêm, tầm mười giờ mới về đến nhà, anh vừa lấy chai nước trong tủ lạnh ra thì điện thoại trên bàn rung lên, tiện tay cầm lên quẹt màn hình. Thì ra chỉ là tin rác, anh liền xóa rồi nhấp lại vào WeChat, thấy một tin nhắn do Miểu Miểu gửi vào lúc hơn bảy giờ.

"Anh, anh còn bận sao?"

Tạ Nam Trưng: "Vừa về đến nhà."

Lúc này Miểu Miểu mới tắm xong, ngồi ở trên ghế sa lon, dùng khăn tắm lau tóc ướt rồi tán gẫu với chị họ không thiếu một chủ đề nào.

Tạ Nam Trưng nhìn ba chữ "Hoắc Tư Diễn" trong tin tức mới, trong lòng thầm nghĩ con nhóc này là lần đầu tiên chú ý tới một người đàn ông như vậy, chẳng lẽ là bị hấp dẫn sao? Yêu từ cái nhìn đầu tiên?

Lần này câu trả lời của anh không còn là "Nghĩa trên mặt chữ" nữa, mà là: "Liên quan đến chuyện riêng tư, không tiện nói!"

Miểu Miểu gửi một biểu cảm "Ồ" cho anh

"Anh, em hỏi hộ một người bạn không muốn nêu tên, anh Tư Diễn đó có bạn gái chưa?"

Tạ Nam Trưng gửi một loạt các dấu hỏi chấm.

Miểu Miểu: "Hì ~"

Một vài giây sau.

Tạ Nam Trưng: "Giúp anh chuyển lời tới người bạn giấu tên của em là..."

Chuyển cái gì?

Miểu Miểu đếm đầu ngón tay chờ đợi mãi không thấy anh trả lời nữa, đây không phải là cố ý khiêu khích cô để cô mất ngủ đêm nay sao?

Khi cô định gọi điện để hỏi cho ra lẽ thì cuối cùng câu trả lời của Tạ Nam Trưng cũng đến.

"Cô ấy đừng ôm quá nhiều hy vọng."

Tim Miểu Miểu đập thình thịch.

Có một tin nhắn mới khác gửi đến——

Tạ Nam Trưng: "Có người nói rằng cậu ấy đã có một người bạn gái thời trung học, đó là mối tình đầu của cậu ấy."



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp