Rút Thẻ Vô Tận, Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 7: Trảm kích của kiếm tu


1 năm

trướctiếp

Băng nhóm tội phạm cấp A này tên là Đỉa Độc, thành lập được 5 năm, trừ một nội gián ra thì số thành viên đã biết có 48 tên. Đây là một băng nhóm tội phạm thành phố rất lớn. Theo lý mà nói số người càng nhiều thì càng dễ lộ ra sơ hở, càng dễ dàng bị bắt, tuy nhiên số người của băng nhóm này nhiều như vậy nhưng lại có thể tồn tại trong thành phố tới tận năm năm, chuyện này hẳn có lý do đặc biệt.

Mặt đất vẫn còn rung chuyển, cấp trên của Tào Văn, Tưởng Hào Anh vốn đang sống dở chết dở, nghe Tào Văn báo cáo xong liền tức giận đến máu dồn lên não: “Mẹ kiếp! Lúc này cậu gọi điện tới chỉ để nói với tôi cậu đang nằm mơ giữa ban ngày hả?”

Tào Văn biết lúc này yêu cầu chi viện là không thích hợp, nhưng tình hình bây giờ thực sự rất cấp bách: “Thủ trưởng, anh nghe tôi nói đã, tôi thề là bây giờ tôi tuyệt đối không có nói lung tung, đây là sự thật, anh lập tức cử người tới đây đi là biết có phải tôi đang nói vớ vẩn không.”

Tào Văn đang nói thì đột nhiên dừng lại, anh ta phát hiện mình không còn nhớ nổi Giang Tinh Chước trông như thế nào nữa, bất kể có cố gắng thế nào thì hình ảnh trong đầu cũng đều rất mơ hồ.

“Được rồi, bây giờ không rảnh, chờ kết thúc rồi nói, cậu tự bảo vệ mình đi nhé!”

Tưởng Hào Anh cúp điện thoại, nhìn hình ảnh trên màn hình lớn trước mắt, tóc tai dường như cũng bốc cháy: “Người nhà họ Tần vẫn chưa đến hả!”

“Nói là sắp đến rồi.”

“Mẹ nó, câu này đã nói nửa tiếng trước rồi! Thành phố B cách thành phố A có bao xa đâu, chẳng lẽ họ không đi máy bay mà cưỡi ngựa tới à!”

“Còn không phải sao!” Phía sau, một lính cảnh vệ trẻ tuổi đầy vẻ tức giận nói: “Đám thế gia này, đều là một đám rác rưởi cậy có võ mà không coi ai ra gì! Lại có thể trơ mắt nhìn nhiều người dân vô tội như vậy...”

“Đừng nói nữa.” Một người đàn ông khác có vẻ là một chỉ huy nhã nhặn, nói: “Bị nghe thấy lại có lý do gây sự đó. Hơn nữa không phải nhà nào cũng đều như thế.”

...

Mặt đất vẫn còn đang rung chuyển, không biết tại sao lại duy trì lâu như vậy, từ lúc băng nhóm tội phạm bắt đầu chia của là đã rung chuyển rồi, Giang Tinh Chước vẫn còn nhớ rõ dáng v ẻ như đã quá quen của những tên kia.

Tuy nhiên sự rung chuyển này không phải là động đất, mà giống như từ đằng xa truyền tới, rất không theo một quy luật thời gian nào, vả lại còn kéo dài.

Căn cứ của băng nhóm tội nằm ở nơi rất vắng vẻ, cách xa trung tâm thành phố, Giang Tinh Chước cũng không tiện trộm xe người ta, vậy nên ban đầu định bắt xe buýt hoặc đi tàu điện ngầm nhưng không ngờ cuối cùng, ra đến đường lớn lại nhìn thấy trên đường có rất nhiều xe đậu lộn xộn, mấy chiếc xe buýt cũng dừng lại, còn cả mấy chiếc xe máy và xe điện ngã xuống đất, như thể lái xe đột nhiên gặp chuyện gì đó nên vội vàng bỏ xe mà chạy.

Cả thành phố rơi vào trạng thái yên tĩnh kỳ lạ, giống như tất cả mọi người đều biến mất, mọi thứ ngừng hoạt động vậy.

Cùng lúc này, Giang Tinh Chước chú ý tới hai bên đường, cứ mỗi khoảng 50 mét là lại có một cánh cửa đen, cửa nằm trên mặt đất nên hẳn là lối vào được xây được dưới lòng đất, nhìn không giống như lối vào ga tàu điện ngầm.

Giang Tinh Chước đi tới chỗ cửa, ngồi xổm xuống gõ thử, cầm lấy tay nắm cửa cong cong ra sức kéo mạnh... không mở được.

Giang Tinh Chước khẽ cau mày, ngón tay tỏa ra một chùm ánh sáng nhàn nhạt. Một tấm thẻ bài từ từ xuất hiện, bị cô kẹp ở đầu ngón tay, lật lại, trên thẻ bài trong suốt là hình vẽ một cái tai, nó nhọn nhọn giống như tai của yêu tinh vậy.

Thuận Phong Nhĩ, có thể nghe thấy tất cả âm thanh của con người trong phạm vi năm trăm mét, hơn nữa còn có thể dùng ý niệm để điều khiển phương hướng nghe và số lượng người muốn nghe. Điểm tiêu hao là 30 nghìn.

Giang Tinh Chước thở dài, giai đoạn đầu bỏ ra rất nhiều, nhất định phải nhanh chóng tìm được miếng mồi béo bở rồi kiếm chác từ đó để bổ sung vào mới được.

Thẻ bài hóa thành ánh sáng, tiến vào trong cơ thể Giang Tinh Chước. Đôi tai dưới chiếc mũ trùm của Giang Tinh Chước biến thành hình dáng tai yêu tinh, trong nháy mắt, vô số âm thanh ồn ào lọt vào tai cô.

Giang Tinh Chước vừa giật mình vừa hoảng hốt đến nỗi phản xạ có điều kiện, khẽ run lên. Vậy mà trong phạm vi năm trăm mét lại có nhiều người đến vậy, đã thế âm thanh còn rất lớn!

Giang Tinh Chước vội vàng thu nhỏ phạm vi nghe trộm, rồi lại thu nhỏ hơn nữa, cuối cùng cô phát hiện những âm thanh này đến từ dưới lòng đất.

“Mấy người nhìn thiết bị giám sát đi, thật sự không có ai cả!”

“Nhưng chúng tôi mới vừa nghe thấy có người kéo cửa phòng an toàn thật mà!”

“Đừng hù dọa người khác nữa, hù chết người ta anh có chịu trách nhiệm không?!”

“Sợ cái gì chứ, cửa này đến cả bom cũng không phá được đâu.”

“Hu hu hu rốt cuộc đến khi nào mới kết thúc đây...”

“Này! Người phía dưới lại đi xuống nữa rồi!”

“Hu hu hu tại sao chứ, trong tù chẳng lẽ không lôi ra được 50 tên tội phạm giết người hả? Vốn dĩ đã là người đáng chết rồi, nên đẩy bọn chúng ra đi!”

“...”

Giọng nói này cách Giang Tinh Chước rất gần, gần đến mức tưởng như đang ở ngay trước mắt. Giang Tinh Chước nhìn cánh cửa đen trên mặt đất ở đằng trước, lại tạo ra mắt nhìn xuyên tường, mới đó cô đã trông thấy cảnh tượng dưới cánh cửa đen này. Trên bậc thang dài thông xuống lòng đất có rất nhiều người chen chúc đứng ở đó, họ giống như những con cá mòi đang chen nhau, sợ hãi ngẩng đầu nhìn cánh cửa bên trên.

Giang Tinh Chước nhìn nỗi sợ ẩn sâu trong mắt họ, bộ dạng quen thuộc này khiến cô nhíu chặt lông mày, khuôn mặt luôn nở nụ cười lộ ra vẻ nghiêm túc và lạnh lùng.

Cô thay bằng giày giảm trọng lượng, chạy về phía tâm địa chấn.

Giày giảm trọng lượng giúp làm giảm lực hút trái đất, vì thế mà Giang Tinh Chước có thể thoải mái chạy vừa nhanh lại vừa xa, nhảy vừa nhẹ lại vừa cao. Cô rất dễ dàng nhảy lên từ tầng một, giẫm vào rào chắn hành lang rồi vọt lên mái nhà. Bởi vì Giang Tinh Chước khoác áo tàng hình nên không ai có thể nhìn thấy cái bóng nhảy vọt thoăn thoắt giữa những tòa nhà cao tầng.

Tốc độ trên một đường thẳng rất nhanh, mới đó Giang Tinh Chước đã trông thấy cảnh tượng ở tâm địa chấn. - App TYT tytnovel.com

Cô đứng trên đỉnh một tòa tháp, gió lạnh thấu xương, áo choàng bị thổi bay phấp phới, cô giơ tay giữ lấy mũ rồi kéo xuống, bóng tối bao trùm, không ai có thể nhìn rõ biểu cảm của cô.

Một con quái vật khổng lồ đang tàn sát phía trước, nó lấy tay tạt một cái, cả tòa nhà lập tức nghiêng đổ, xi măng cốt thép tan tành, từng khối xi măng giống như từng quả đạn pháo, đè chết một người lính phía ngoài.

Xe tăng bắn ra đạn pháo, đập vào người quái vật, nhưng quái vật có lớp giáp rất dày, đạn pháo rơi xuống người nó chỉ như một túi bột mì đập vào, không có bất kỳ lực sát thương nào.

Giang Tinh Chước nghe thấy một người lính đau đớn hét lớn: “Ngăn nó lại! Ngăn nó lại! Bên kia trong bệnh viện Đệ Tam còn có rất nhiều người! Ngăn lại đi!”

“Người nhà họ Tần đâu rồi! Còn chưa tới sao?”

Ngoài ra còn có những tiếng rên rỉ đầy đau đớn và tuyệt vọng ở khắp nơi lọt vào tai Giang Tinh Chước thông qua Thuận Phong Nhĩ. Có thể thấy hẳn là quái vật xuất hiện quá đột ngột, hoặc là người dân thành phố quá đông nên rất nhiều người chưa kịp xuống dưới hầm an toàn để lánh nạn.

Cùng lúc đó, một chiếc máy bay đáp xuống một sân bay trong thành phố A, Triệu Lam đã chờ ở đó từ trước, kìm nén gân xanh đang nổi lên trên trán, nhanh chân tới đón.

Tuy nhiên, cửa khoang máy bay vừa mở, có hai người đàn ông cao to vạm vỡ lưng đeo kiếm bước ra, bọn họ đứng trên thang như thần giữ cửa.

“Đây... đây là ý gì?”

Một trong số hai thần giữ cửa nói: “Chờ đi.”

“Chờ cái gì? Mấy người không biết tình hình lúc này đang thế nào hả?” Triệu Lam không kiềm chế nổi, lập tức cao giọng.

“Vậy thì cũng phải chờ, đại sư huynh nhà chúng tôi say máy bay, phải nghỉ ngơi một lát.”

Sắc mặt Triệu Lam tái mét, anh ta đã hiểu rồi, xem ra lần này nhà họ Tần gia đã quyết tâm muốn giành quyền kiểm soát thành phố A từ tay chính phủ.

Trong máy bay.

Bốn người trẻ cả nam lẫn nữ đầy vẻ nhàn nhã dựa trên chiếc ghế êm ái, có người đang uống trà, có người đang lau kiếm của mình, có người đang chơi game, chỉ có duy nhất một người trông có vẻ đứng ngồi không yên, muốn nói rồi lại thôi.

“Đại, đại sư huynh, mọi người nhìn đi, tình hình đang rất nghiêm trọng, chúng ta thật sự còn... còn định tiếp tục trì hoãn nữa sao?” Cô gái đứng ngồi không yên nhìn hình ảnh phát ra trong điện thoại thông qua vệ tinh.

Thật là... quá tàn khốc, hủy hoại biết bao tòa nhà, chết biết bao nhiêu người...”

“Tần Ngọc, nếu em không nhìn nổi nữa thì đi cứu người đi, mang theo kiếm của em mà đi đấu với con quái vật kia một trận, để xem em có thể cứu được mấy người.” Một cô gái khác trong số bốn người họ nói. Cô ta lau kiếm từng chút một, lạnh lùng nhìn cô gái kia.

“Nhị sư tỷ, tiểu sư muội là như thế đấy, nội lực không có nhưng lòng dạ lại rất mềm yếu, đáng yêu quá đi.” Người đàn ông đang chơi game ngẩng đầu lên, mỉm cười hệt như một anh chàng phong lưu, đưa tay nhéo hai má phúng phính của cô gái kia, không hề để ý đến, hoặc là vốn dĩ không thèm để ý đến nhị sư tỷ vì hành động này mà lộ ra vẻ mặt ghen tỵ.

“Sư muội ngốc, chúng ta cũng hết cách rồi, em nghĩ đi, từ hai mươi năm trước, khi lò sát sinh xuất hiện, những gia tộc ẩn dật như chúng ta dốc lòng lo việc nghĩa, đứng mũi chịu sào, hi sinh biết bao nhiêu người? Có thể nói chúng ta chính là thần bảo vệ của cái thành phố này, không có chúng ta thì e là thành phố A này đã không còn tồn tại nữa. Sự việc đi đến bước đường này, quyền quản lý thành phố A do nhà chúng ta nắm giữ chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?”

“Nhưng mà...”

“Quyền quản lý về tay chúng ta, mỗi người dân thành phố đều sẽ như người nhà họ Tần chúng ta, đến lúc đó có thể khiến cho nhiều người học nội công tâm pháp và kiếm pháp nhà chúng ta hơn, như vậy chẳng phải là càng có lợi cho hòa bình quốc gia, càng bảo đảm tính mạng và tài sản an toàn cho mọi người sao?” Vừa nói trong mắt anh ta vừa hiện lên vẻ phiền muộn: “Vậy mà cuối cùng họ lại bác bỏ yêu cầu của chúng ta một cách không hề do dự, không cho chúng ta chút mặt mũi nào, anh thấy họ không thức thời rồi.”

Miệng Tần Ngọc giật giật, không dám nói lời nào, nhìn về phía đại sư huynh vẫn luôn uống trà.

Đại sư huynh cũng vô cùng bình thản, như thể những tiếng nổ, tiếng la hét của quân lính cùng tiếng kêu thảm thiết của người dân đang phát trong video đều không khiến anh ta dao động một chút nào.

Sau khi chính phủ bác bỏ yêu cầu của họ ngay tại chỗ, người nhà họ Tần đều đi du lịch ở tỉnh khác. Lần này họ đi, lò sát sinh xuất hiện, không ai có thể ra mặt giải quyết nó hoặc làm nó bị thương, thế là cả thành phố A bị tàn sát như ngày hôm nay.

Chính phủ có rất nhiều vũ khí có lực sát thương mạnh, cuối cùng vẫn có thể giết chết quái vật, chỉ là phải mất rất nhiều thời gian, hao tổn sức lực chiến đấu, hỏa lực gây ra thiệt hại cho thành phố, tất cả đều tốn công hơn nhiều so với những gia tộc ẩn dật có võ công tâm pháp trong truyền thuyết. Dẫu sao quân lính cũng chỉ là người bình thường bằng xương bằng thịt, không thể vượt nóc băng tường để chiến đấu với quái vật ở khoảng cách gần được.

Cuối cùng, chính phủ chắc chắn sẽ phải cúi đầu, không lần này thì cũng là lần tiếp theo, để xem ai trì hoãn được lâu, xem ai sẽ bị dư luận bức tử.

Tần Ngọc thấp cổ bé họng, chỉ có thể ngậm miệng lại, không đành lòng nhìn video. Bỗng nhiên, cô ấy nhìn thấy thứ gì đó, ra sức chớp chớp mắt.

Hả? Là ảo giác sao? Hình như cô ấy vừa nhìn thấy một bóng người lướt qua?

...

Giang Tinh Chước nghĩ ra một kế hoạch, vẫn chưa kịp nghĩ kỹ, nhưng trước giờ cô rất quyết đoán, nói là làm ngay.

Dùng điểm năng lượng để tạo ra một lớp da mới, rồi lại tạo thêm một chiếc mũ che màu đỏ chống bẩn có thể biến hình, dùng sợi kim tuyến để may một chiếc áo choàng có họa tiết bí ẩn xinh đẹp, giống như sự kết hợp giữa chữ và hoa văn trên thẻ bài.

Cô khoác lên lớp da mới và áo choàng đỏ, biến mất khỏi đỉnh tháp, tiêu hủy áo choàng tàng hình ở giữa không trung, lộ ra hình thể.

Bên kia, quái vật phát ra tiếng gầm rú, nó bị một viên đạn pháo bắn trúng con mắt yếu ớt liền nổi giận. Như quân lính mong muốn, nó buông tha cho bệnh viện, quay đầu xông về phía quân lính.

Con quái vật này có thân hình khổng lồ, giống như khủng long hóa quái vật, kéo theo chiếc đuôi to khỏe, chạy rất nhanh. Mặt đất rung chuyển, cùng với mùi máu tanh phả thẳng vào mặt. Mà đối mặt với thể loại khủng bố này, cho dù binh lính mạnh tới đâu cũng không khỏi tim đập chân run, nảy sinh sợ hãi. Nó tung một cước đã có thể giẫm bẹp ba người.

“Nã pháo!!”

“Nã pháo!!”

Không, từng người trong số họ đều biết rõ, không thể nào ngăn cản được nó. Nhưng bọn họ vẫn không thể manh động, mục đích của bọn họ là dẫn dụ tới nơi rộng rãi, cách xa đám người, sau đó dùng vũ khí có lực sát thương mạnh, chẳng hạn như lựu đạn, hoặc tên lửa xuyên lục địa để giết chết nó. Bọn họ đã nhận thấy những con quái vật này ít nhiều cũng có trí thông minh, quay đầu lên xe phóng đi quá sớm là nó sẽ lập tức ngừng đuổi theo để đi tìm thức ăn ở nơi gần nhất mà nó có thể tìm thấy.

Nhưng trong khoảng thời gian này, chắc chắn sẽ có đồng đội hi sinh, may mà bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

“Tránh ra!” Một tiếng kêu xé tan không trung, lập tức truyền đến tai mọi người.

Tất cả còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy loáng choáng một màu đỏ rực rỡ đập vào tầm mắt, chắn ngay trước mặt bọn họ.

Một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay Giang Tinh Chước, năng lượng tiêu hao cực nhanh, một tấm thẻ bài dùng một lần duy nhất có tên là “trảm kích của kiếm tu đại năng” ra đời, hóa thành ánh sáng, rơi xuống trên thanh trường kiếm. Giây phút hai chân Giang Tinh Chước chạm đất cũng là lúc trảm kích mạnh mẽ bổ xuống, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên khiến mái tóc đen và chiếc áo choàng màu đỏ tươi của cô tung bay.

Con quái vật to như núi kia bị xẻ ra, ngay cả mặt đường nhựa cũng bị nứt một đường dài.



TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp