Tại vân mộng có 2hình ảnh đang hái đài sen đang cười khúc khích 
"Tiện ca ca đệ có thể hái đài sen cho tỷ tỷ và thiên ca ca được không" nghe giang trừng nói vậy liền giận y nói: " a trừng đệ có thể hái cho sư tỷ không hái cho tên đó nghe chưa" 
   Ngụy anh nói xong a trừng khóc nói 
 " tiện ca ca ngươi thật hung dữ ta chỉ hái cho huynh ấy ăn mà huynh lại hung dữ với đệ hức.. Hức ..." giang trừng ngày càng khóc lớn hơn ngụy đành bất lực phải đáp ứng với yêu cầu của y. 
" được rồi đệ mau nín đi ngoan . chúng đi hái cho tên kia được không" .ngụy anh dứt lời a trừng liền vui trở lại 
" tiện ca ca nói thật sao " vừa chừi vừa nói nước mắt nước mũi chèn lem ra hết hai mắt đỏ ưng lên làm cho ngụy anh đau lòng
" ngoan nín đi tý chúng ta đi hái đài sen chừa cho sư tỷ và hắn được không " giang trừng nín khóc để ngụy anh dắt tay y đi hái đài sen nhưng thật ra trong lòng ngụy ann tức tối nghĩ thầm trong bụng: cái tên khó ưu đó làm mình thấy bực mình lên tại tên đó mà làm cho a trừng khóc đỏ hết mắt mối thù này ta ghim.
  
   Hai người bọn họ đi hái đài sen từ sáng tới chiều mới về họ liền tới ngự thiện phòng để cho sư tỷ họ ngụy anh biết giang yến ly luôn ở ngự thiện phòng để lo nấu ăn cho mọi người lúc nào cũng nỡ nụ cười thân thiện với người khác. Nhìn thấy bóng dáng một người cao đang dắt tay của người kia đi về hướng mình liền đó là ai nên lên tiếng:
" ngụy anh a trừng mau qua đây mau lên " 
Nhìn thấy hai người mặc mũi dính bùn trên áo và cầm trên tay những đài sen và những bông hoa sen thơm ngáp nàng cười nói 
" hai đệ lại trốn ra ngoài chơi sao không sợ nương sao " a trừng chạy lại ôm người nàng nói:" tỷ không nói cho nương biết thì sẽ ko ai bt hết nếu nương đệ chỉ bị phạt quỳ thôi hihi" 
" đệ đó đệ lại học theo a tiện rồi " nàng vừa vừa xoa đầu giang trừng.

Nàng rất cưng chiều giang trừng và ngụy anh cô có cảm tính ngụy anh rất thích giang trừng từ ngày hai người gặp nhau ngụy anh bám theo giang trừng . giang trừng ở đâu thì ngụy anh ở đó hắn rất cưng chiều giang trừng nên cầu xin phụ thân hắn ở lại giang gia để bầu bạn với giang trừng nên họ đã đồng ý với hắn cho ngụy anh ở lại giang gia còn họ đi ngao du tứ phương. 
  
    Giang trừng nhìn đông nhìn tây liền hỏi giang yến ly:" a tỷ tỷ có thấy thiên ca ca không sao đệ không thấy huynh ấy vậy" giang trừng nói xong thì giang yến ly nói
" hắn đi săn chưa về chắc mai mới về thôi "
 " vâng .đệ hiểu rồi" 
Giang yến ly nói xong mặt giang trừng buồn lại giống như thất vọng về điều gì đó . ngụy anh nhìn thấy tất cả mọi hành động của giang trừng làm cho ngụy anh đau lòng liền an ủi y .
" a trừng đệ mau đi thay y phục đi nếu đệ bệnh làm cho sư huynh buồn đó ngoan thay đồ đi" giang trừng gật đầu rồi quay đầu đi ngụy anh đau lòng chỉ biết cười thôi hắn tin rằng y còn nhỏ không tình yêu là gì chỉ y sẽ không lấy lưu văn thiên nữa mà chỉ bám vào hắn thôi . giang yến ly nhìn thấy tất cả hết ngụy anh đem lòng thích giang trừng . còn giang trừng thì lại thích lưu văn thiên thật trớ trêu cho hai người mà thật ra lưu văn thiên vào đây sau ngụy anh .

    Lưu văn thiên là con trai lớn của lưu gia nên lưu gia xin cho con trai lớn của họ học tu hành để giúp cai quản sản nghiệp của họ nên giang phong miêu đồng ý với họ cho con vào giang gia học võ . từ lúc lưu văn thiên bái sư dâng trà cho giang tông chủ và giang chủ mẫu xong dâng trà cho đại sư huynh ( tức là ngụy anh) xong giang trừng nhìn lưu văn thiên không thể rời mắt vì y cảm thấy quen mắt với lưu văn thiên. 

   Giang trừng quay về phòng mình ngẫm nghĩ về hai người gặp và nhắm mắt lại. 

     QUÁ KHỨA 

    Từ ngày ngụy anh được nhận thì giang trừng không nhận được thì chó của giang trừng không được nhận nuôi vì ngụy anh sợ chó nên giang trừng y khóc lóc đòi phụ thân gữi lại chúng nhưng vô dụng. phải đem đi cho nên gặp được lưu văn thiên và ngỏ ý hắn
" ngươi có thích chó không ngươi yên tâm chó của ta rất ngoan sẽ không quậy đâu " hắn cười nhạt làm cho giang ngơ ngác hắn nói
" ta cũng rất thích chó con đệ yên tâm ta sẽ nuôi lớn nó " nói xong đem khăn tay lau nước mắt cho mình 
" vậy huynh nuôi được nó sao " 
" ừm" giang trừng cười làm cho lưu văn thiên phải đỏ mặt
" đệ tên gì ?" 
" ta tên giang trừng tự vãn ngâm còn huynh thì sao" 
" ta tên lưu văn thiên ta phải đây nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại " hắn cười rồi quay đi và cầm theo 3chú chó của giang trừng .y cũng đã nhớ tên hắn 



Tại vân mộng có 2hình ảnh đang hái đài sen đang cười khúc khích 
"Tiện ca ca đệ có thể hái đài sen cho tỷ tỷ và thiên ca ca được không" nghe giang trừng nói vậy liền giận y nói: " a trừng đệ có thể hái cho sư tỷ không hái cho tên đó nghe chưa" 
   Ngụy anh nói xong a trừng khóc nói 
 " tiện ca ca ngươi thật hung dữ ta chỉ hái cho huynh ấy ăn mà huynh lại hung dữ với đệ hức.. Hức ..." giang trừng ngày càng khóc lớn hơn ngụy đành bất lực phải đáp ứng với yêu cầu của y. 
" được rồi đệ mau nín đi ngoan . chúng đi hái cho tên kia được không" .ngụy anh dứt lời a trừng liền vui trở lại 
" tiện ca ca nói thật sao " vừa chừi vừa nói nước mắt nước mũi chèn lem ra hết hai mắt đỏ ưng lên làm cho ngụy anh đau lòng
" ngoan nín đi tý chúng ta đi hái đài sen chừa cho sư tỷ và hắn được không " giang trừng nín khóc để ngụy anh dắt tay y đi hái đài sen nhưng thật ra trong lòng ngụy ann tức tối nghĩ thầm trong bụng: cái tên khó ưu đó làm mình thấy bực mình lên tại tên đó mà làm cho a trừng khóc đỏ hết mắt mối thù này ta ghim.
  
   Hai người bọn họ đi hái đài sen từ sáng tới chiều mới về họ liền tới ngự thiện phòng để cho sư tỷ họ ngụy anh biết giang yến ly luôn ở ngự thiện phòng để lo nấu ăn cho mọi người lúc nào cũng nỡ nụ cười thân thiện với người khác. Nhìn thấy bóng dáng một người cao đang dắt tay của người kia đi về hướng mình liền đó là ai nên lên tiếng:
" ngụy anh a trừng mau qua đây mau lên " 
Nhìn thấy hai người mặc mũi dính bùn trên áo và cầm trên tay những đài sen và những bông hoa sen thơm ngáp nàng cười nói 
" hai đệ lại trốn ra ngoài chơi sao không sợ nương sao " a trừng chạy lại ôm người nàng nói:" tỷ không nói cho nương biết thì sẽ ko ai bt hết nếu nương đệ chỉ bị phạt quỳ thôi hihi" 
" đệ đó đệ lại học theo a tiện rồi " nàng vừa vừa xoa đầu giang trừng.

Nàng rất cưng chiều giang trừng và ngụy anh cô có cảm tính ngụy anh rất thích giang trừng từ ngày hai người gặp nhau ngụy anh bám theo giang trừng . giang trừng ở đâu thì ngụy anh ở đó hắn rất cưng chiều giang trừng nên cầu xin phụ thân hắn ở lại giang gia để bầu bạn với giang trừng nên họ đã đồng ý với hắn cho ngụy anh ở lại giang gia còn họ đi ngao du tứ phương. 
  
    Giang trừng nhìn đông nhìn tây liền hỏi giang yến ly:" a tỷ tỷ có thấy thiên ca ca không sao đệ không thấy huynh ấy vậy" giang trừng nói xong thì giang yến ly nói
" hắn đi săn chưa về chắc mai mới về thôi "
 " vâng .đệ hiểu rồi" 
Giang yến ly nói xong mặt giang trừng buồn lại giống như thất vọng về điều gì đó . ngụy anh nhìn thấy tất cả mọi hành động của giang trừng làm cho ngụy anh đau lòng liền an ủi y .
" a trừng đệ mau đi thay y phục đi nếu đệ bệnh làm cho sư huynh buồn đó ngoan thay đồ đi" giang trừng gật đầu rồi quay đầu đi ngụy anh đau lòng chỉ biết cười thôi hắn tin rằng y còn nhỏ không tình yêu là gì chỉ y sẽ không lấy lưu văn thiên nữa mà chỉ bám vào hắn thôi . giang yến ly nhìn thấy tất cả hết ngụy anh đem lòng thích giang trừng . còn giang trừng thì lại thích lưu văn thiên thật trớ trêu cho hai người mà thật ra lưu văn thiên vào đây sau ngụy anh .

    Lưu văn thiên là con trai lớn của lưu gia nên lưu gia xin cho con trai lớn của họ học tu hành để giúp cai quản sản nghiệp của họ nên giang phong miêu đồng ý với họ cho con vào giang gia học võ . từ lúc lưu văn thiên bái sư dâng trà cho giang tông chủ và giang chủ mẫu xong dâng trà cho đại sư huynh ( tức là ngụy anh) xong giang trừng nhìn lưu văn thiên không thể rời mắt vì y cảm thấy quen mắt với lưu văn thiên. 

   Giang trừng quay về phòng mình ngẫm nghĩ về hai người gặp và nhắm mắt lại. 

     QUÁ KHỨA 

    Từ ngày ngụy anh được nhận thì giang trừng không nhận được thì chó của giang trừng không được nhận nuôi vì ngụy anh sợ chó nên giang trừng y khóc lóc đòi phụ thân gữi lại chúng nhưng vô dụng. phải đem đi cho nên gặp được lưu văn thiên và ngỏ ý hắn
" ngươi có thích chó không ngươi yên tâm chó của ta rất ngoan sẽ không quậy đâu " hắn cười nhạt làm cho giang ngơ ngác hắn nói
" ta cũng rất thích chó con đệ yên tâm ta sẽ nuôi lớn nó " nói xong đem khăn tay lau nước mắt cho mình 
" vậy huynh nuôi được nó sao " 
" ừm" giang trừng cười làm cho lưu văn thiên phải đỏ mặt
" đệ tên gì ?" 
" ta tên giang trừng tự vãn ngâm còn huynh thì sao" 
" ta tên lưu văn thiên ta phải đây nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại " hắn cười rồi quay đi và cầm theo 3chú chó của giang trừng .y cũng đã nhớ tên hắn 




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play