Khóa Eo Thon

Chương 22


1 năm

trướctiếp

“Em nghĩ, cô ấy không vượt qua được mối quan hệ với Ôn Thời Ý, cho nên mới cố ý tránh mặt anh.”

Tạ Thiển dứt lời, thang máy vừa vặn tới. Cô ấy dẫn đầu bước vào thang máy.

Quay đầu lại thấy Ôn Cẩm Hàn còn đứng im tại chỗ — không nhúc nhích, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Anh Cẩm Hàn?”

Cả thế giới xung quanh Ôn Cẩm Hàn như yên lặng.

Tạ Thiển nói Lục Thời Hoan cũng có tình cảm với anh sao.

Sau khi lấy lại tinh thần, liền dồn dập mà hít thở.

Anh mới chậm rãi đi vào thang máy.

Anh không có đáp lại Tạ Thiển, chỉ là đứng ở một góc thang máy, ánh mắt phức tạp mà nhìn chằm chằm vào hai cánh cửa thang máy đang từ từ khép lại kia.

Chỉ nghe Tạ Thiển nói tiếp: “Chuyện này anh cũng đừng nói cho Hoan Hoan biết là em tiết lộ cho anh.”

Ôn Cẩm Hàn rốt cuộc mới có một chút phản ứng, thanh âm nhàn nhạt: “Cảm ơn.”

Nháy mắt liền cảm thấy vui sướng, tựa như một con sóng lớn bao phủ mọi vọng tưởng của Ôn Cẩm Hàn.

Thích và yêu còn kém nhau khá xa, căn bản nói lên được gì.

Huống chi bây giờ Lục Thời Hoan còn đang mâu thuẫn cảm xúc lẫn lộn, điều này đối Ôn Cẩm Hàn mà nói không thể nghi ngờ đó chính là trở ngại lớn.

Đương nhiên, Lục Thời Hoan mâu thuẫn sẽ trốn tránh anh, bản thân Ôn Cẩm Hàn cũng dự kiến được.

Bởi vì Lục Thời Hoan lớn lên trong tình cảnh hạnh phúc của ba mẹ. Có lẽ ở cô tình yêu rất quan trọng. Sự chung thủy và tình cảm lâu dài là cách giải thích tốt nhất về tình yêu.

Cô không thể tin được rằng mình sẽ hoàn toàn buông bỏ mối tình 10 năm và yêu một người đàn ông khác trong vòng chưa đầy hai tháng.

Cô sợ mình muốn thoát khỏi cơn đau của Ôn Thời Ý nhanh hơn, nên vô thức ghim chặt cảm xúc của mình vào người khác giới thân thiết gần đây nhất.

Nếu đúng như vậy, thì Lục Thời Hoan chắc chắn đang lợi dụng Ôn Cẩm Hàn để chữa lành vết thương cho chính mình.

Cô không thể chấp thuận hành vi này. Vì vậy, cô đã chọn cách xa anh.

Nghĩ xong, Ôn Cẩm Hàn cười khổ, bất lực.

Trên thực tế, có đôi khi anh thực sự hy vọng rằng Lục Thời Hoan có thể dùng anh để bù đắp lại tổn thương mà Ôn Thời Ý đã mang lại cho cô càng sớm càng tốt.

Anh sẵn sàng trở thành công cụ của cô, nhưng anh tôn trọng sự lựa chọn của Lục Thời Hoan hơn.

Vì vậy, Ôn Cẩm Hàn chấp nhận nghe theo ý của Lục Thời Hoan. Khi cô cố gắng hết sức tránh mặt anh, anh cũng sẽ cố gắng hết sức kiềm chế ý muốn gặp cô và không làm tâm trạng cô bị xáo trộn.

Khi hai người tránh mặt nhau, việc gặp gỡ trở nên khó khăn.

-

Không nghi ngờ gì nữa, Lục Thời Hoan tránh gặp anh trong vài ngày là rất hữu ích.

Trái tim bị xáo trộn của cô đã hồi phục, thiện chí của cô đối với Ôn Cẩm Hàn dường như đã bị dập tắt thành công.

Vào ngày từ chức, Lục Thời Hoan đã chụp ảnh chung cùng với Văn Na, người mới đến để thay thế vị trí của cô.

Văn Na cũng là sinh viên vừa tốt nghiệp, trạc tuổi Lục Thời Hoan, cô ấy trang điểm tinh tế, trang nhã, mặc một bộ đồ bản mùa thu mới của Chanel, trông ngọt ngào đúng kiểu con gái như Lục Thời Hoan.

Nhưng cô ấy hoạt bát hơn Lục Thời Hoan, giống như một con chim hoàng yến vừa bay ra khỏi lâu đài, đầy tò mò về mọi thứ từ thế giới bên ngoài.

Ngược lại, sự ngọt ngào của Lục Thời Hoan lại trầm lắng hơn.

Giống như đóa hoa trà trắng tinh nở rộ trong rừng sâu núi thẳm, sáng hơn ánh trăng, trong trẻo hơn tuyết, toàn thân toát ra hương thơm ngào ngạt.

Người ta không thể không muốn đến gần hơn một chút để tìm hiểu.

Việc bàn giao kết thúc vừa kịp đến giờ nghỉ giải lao buổi sáng.

Lục Thời Hoan sợ rằng sau khi cô rời đi sẽ không bao giờ có cơ hội ăn cơm trong nhà ăn của đội cứu hỏa, vì vậy cô quyết định sẽ rời đi sau khi ăn trưa ở căng tin.

Văn Na cùng cô đi dạo, trước khi đến nhà ăn cô ấy lấy trong ba lô LV của mình ra một hộp bánh quy kẹp sô cô la được đóng gói đẹp mắt.

Cô ấy nói rằng đó là do cô ấy tự làm ở nhà và muốn tặng nó cho người yêu của mình.

Khi nhắc đến người yêu, gương mặt Văn Na lộ ra vẻ vui mừng không che giấu được, điều này cho thấy cô ấy thích người đó đến nhường nào.

Lục Thời Hoan ngưỡng mộ sự thẳng thắn của cô ấy, thản nhiên hỏi: "Người yêu của cô là ai?"

Lúc đó, họ đã tìm được một chỗ ngồi ở góc nhà ăn, một chiếc bàn dài đã được kê sẵn.

Lục Thời Hoan ngồi vào chỗ của mình, sẵn sàng ăn trưa.

Cô gọi hai phần canh sườn lợn, lúc này cô đều đang suy nghĩ về món sườn lợn, hoàn toàn không quan tâm đến câu trả lời của Văn Na.

Cho đến khi Văn Na đứng dậy cầm hộp bánh quy đã chuẩn bị kỹ càng, trong trẻo kêu lên: "Ôn Cẩm Hàn !"

Hành động cắt xương sườn của Lục Thời Hoan dừng lại, cô như bị bất động.

Cô hoàn toàn không tin vào tai mình, bởi vì đây là thời điểm cô quyết định tránh xa Ôn Cẩm Hàn mà lại nghe thấy tên anh.

Văn Na đã cầm hộp bánh quy được chuẩn bị cẩn thận của cô ấy đi qua.

Trước sự chứng kiến của rất nhiều người trong nhà ăn, cô ấy trực tiếp nhét gói bánh quy đẹp mắt cho Ôn Cẩm Hàn, cao hứng nói: "Em nói chúng ta sẽ gặp lại nhau mà."

"Đây là bánh em tự làm."

Văn Na mím môi cười, nhìn chằm chằm người đàn ông vừa từ bên ngoài tiến vào nhà ăn không chớp mắt, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn thấy Chu Khiêm và các thành viên khác trong đội.

Đến lúc đó những người đàn ông cũng ngầm hiểu, ăn ý nhìn chằm chằm vào chiếc hộp tinh xảo trên tay Ôn Cẩm Hàn.

Tất cả bọn họ đều tò mò, ngoại trừ Chu Khiêm. Cảnh tượng như thế này, Chu Khiêm đã trở nên quá quen thuộc.

Xét cho cùng, Ôn Cẩm Hàn đi tới đâu cũng không ngừng kích thích hormone, và đây không phải là lần đầu tiên một ai đó chặn anh để tặng quà. App TYT tytnovel.com

Ngay cả hormone cũng đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Đầu tiên là một lời cảm ơn lịch sự, sau đó trả lại đồ vật cho người kia, và cuối cùng thêm một lời xin lỗi.

Thật tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy lại từ chối.

Nghĩ đến đây, Chu Khiêm không khỏi liếc lên nhìn cô gái đang cầm đồ trong tay.

Khi nhìn vào nó, sẽ gợi lại một số ký ức tồi tệ trong anh

. -

 Một tuần trước, Ôn Cẩm Hàn và nhóm của anh đến Công viên giải trí Chengnan trong một nhiệm vụ.

Vào thời điểm đó, anh nhận được một cuộc gọi từ quần chúng nhân dân, nói rằng đó là Công viên giải trí Chengnan - thiết bị giải trí bị trục trặc, và việc hơn chục du khách treo mình ở độ cao sẽ rất nguy hiểm.

Đám đông người vây xem gọi số 119, đây tình cờ là nhiệm vụ của Ôn Cẩm Hàn và nhóm của anh.

Sau khi nắm được tình hình tại hiện trường, họ nhanh chóng triển khai chiến dịch cứu hộ.

Văn Na là một trong những mục tiêu giải cứu ngày hôm đó

Cô sợ độ cao, lúc trước đó được bạn trai dụ dỗ chơi trò nhảy máy rút bằng ghế bay.

Không ngờ may rủi vô cùng, gặp phải sự cố thiết bị và bị treo lơ lửng trên bầu trời.

Trong lúc giải cứu, Văn Na không chịu để Chu Khiêm trên bàn làm việc thang máy bế cô ra khỏi ghế bay, cô khóc đến phát run.

Chu Khiêm thực sự không chịu được, vì vậy anh ấy đi xuống và thay thế Ôn Cẩm Hàn trên bàn làm việc.

Ôn Cẩm Hàn kiên nhẫn thuyết phục Văn Na gần mười phút ở độ cao trước khi cứu người.

Kết quả, sau khi đáp đất, Văn Na liền nắm chặt tay áo đồng phục của Ôn Cẩm Hàn không chịu buông ra, cuối cùng Ôn Cẩm Hàn phải cùng cô ấy đến bệnh viện.

Những gì xảy ra, Chu Khiêm không rõ ràng.

Nhưng anh ấy có một kỷ niệm sâu sắc về Văn Na, bởi vì sau khi Ôn Cẩm Hàn từ bệnh viện trở về ngày hôm đó, anh đã một tay bổ sung Chu Khiêm với nội dung huấn luyện cá nhân, nói rằng Văn Na từ chối để anh ấy giúp vì anh quá gầy.

Không an toàn.

Vì vậy, để Chu Khiêm không bị quần chúng nghi ngờ trong các chiến dịch giải cứu sau này, Ôn Cẩm Hàn nên huấn luyện anh ấy thật tốt và để anh ấy yên tâm hơn.

Làm sao quên được.

Vì vậy, khi nhìn thấy Văn Na lần đầu tiên anh ấy đã nhận ra cô.

Đáng tiếc Ôn Cẩm Hàn không có.

Tuy rằng Văn Na lớn lên rất xinh đẹp, điều đó được rất nhiều người công nhận.

Nhưng đối với Ôn Cẩm Hàn mà nói, một cô gái xinh đẹp cũng bất quá là một đoá hoa bình thường, không đáng lưu ý.

Cho nên lúc này anh mới nhướng mày, nhìn cô gái trước mặt, cố tìm trong ký ức của mình.

Muốn nhớ xem tìm thông tin về cô gái này.

Thực đáng tiếc, Ôn Cẩm Hàn không thể nhớ được.

Nhưng này cũng không ảnh hưởng việc anh từ chối ý tứ của Văn Na, đem đồ vật trở về.

Lục Thời Hoan thấy anh nhìn chằm chằm Văn Na liền rời khỏi nhà ăn.

Cô đem đồ ăn đóng gói lại, từ nhà ăn đi cửa sau ra ngoài, không kinh động bất kì ai.

Cho đến khi rời xa nhà ăn, cảm giác xúc động trong lòng Lục Thời Hoan mới được thư thái.

Trong đầu chợt lóe lên thân ảnh của Ôn Cẩm Hàn rồi nhanh chóng biến mất.

Lục Thời Hoan hướng nhìn mắt phía chân trời không biết từ khi nào đã kết thành mây đen, những tầng mây màu sắc, mênh mông lại có chút cô đơn.

Lái xe trên đường trở về, Lục Thời Hoan đưa ra một quyết định.

Cô tính toán dọn tới kí túc xá giáo viên trong trường, cách Ôn Cẩm Hàn xa hơn một chút, hoàn toàn đoạn tuyệt mối quan hệ.

Nếu không Lục Thời Hoan sợ chính mình sớm hay muộn sẽ luân hãm rồi giống như Văn Na.

Rốt cuộc Ôn Cẩm Hàn quá hoàn hảo, toàn thân đều tản ra khí chất của người đàn ông  thành thục ôn nhu cùng ổn trọng và mị lực khó chắn.

Ôn Cẩm Hàn thật sự không thiếu những người ái mộ như Văn Na, Lục Thời Hoan tự nhận mình không có gì đặc biệt, sợ là rất khó thể hiện được gì từ đám động.

Hơn nữa mối quan hệ giữa họ quá phức tạp, Lục Thời Hoan đã lựa chọn dao sắc chặt đứt tất cả những tâm tư này.

Hiện tại  đối với anh còn chỉ có một chút hảo cảm, cô vẫn còn có thể thoát thân.

Quyết định chuyển nhà, đêm đó Lục Thời Hoan đã báo cho Tạ Thiển.

Bị Tạ Thiển khuyên hơn nửa tiếng đồng hồ, Lục Thời Hoan vẫn không có thay đổi chủ ý.

Không có biện pháp, Tạ Thiển đành phải lặng lẽ đem chuyện này nói cho Ôn Cẩm Hàn, cũng coi như là cho anh chuẩn bị tâm lý sớm. -App-truyện-TYT

Nhưng Tạ Thiển không nghĩ tới chính là, buổi tối hôm sau, Ôn Cẩm Hàn đã đến gõ cửa phòng trọ các cô. 

Lúc ấy Lục Thời Hoan đang đắp mặt nạ vừa đọc sách, hai chân ngồi ở trên sô pha, vô cùng nhập tâm .

Tiếng đập cửa vang lên một lúc, cuối cùng vẫn là Tạ Thiển từ trong phòng bếp ra mở cửa.

Thấy người ngoài cửa đang đứng là Ôn Cẩm Hàn, Tạ Thiển sửng sốt hai giây, sau đó đã mời anh vào nhà.

Ôn Cẩm Hàn nói: “ Anh muốn hỏi tối ngày mai hai người có rảnh không cùng nhau ăn một bữa cơm.” 

Vóc người anh cao gầy, mặc dù Tạ Thiển che ở giữa, cũng không gây trở ngại cho anh đánh giá Lục Thời Hoan đang ngồi trên sofa bên kia.

Thanh âm của người đàn ông truyền vào trong căn phòng theo gió thổi tới tai Lục Thời Hoan.

Ánh mắt theo bản năng như ngừng lại trên trang sách, tầm mắt mơ hồ, vô ý ngắm nhìn.

Im lặng chú ý động tĩnh , nghe thấy Ôn Cẩm Hàn nói: “Anh muốn chuyển nhà, muốn mời mọi người ăn một bữa cơm đi.”

“Coi như là tiếp viện các người tiếp phong yến.”

Ôn Cẩm Hàn nói lời này không có một khuyết điểm nào, giống như một người bạn thân thiết đối đãi với nhau.

Tạ Thiển đã đáp ứng, Lục Thời Hoan tự nhiên cũng không thể một mực cự tuyệt.

Chỉ là trong lòng cô cũng giống như Tạ Thiển đầy kinh ngạc, không rõ tại sao Ôn Cẩm bỗng nhiên lại phải chuyển nhà.

Lục Thời Hoan cũng không hỏi, toàn bộ câu chuyện chỉ cùng Ôn Cẩm Hàn nói qua một câu nói.

Đó là Ôn Cẩm Hàn cùng cô và Tạ Thiển chúc ngủ ngon, theo phép lịch sự đáp lại một câu: “Ngủ ngon.”

Phanh ——

Cửa phòng đóng lại.

Tiếng gió đột nhiên im bặt, tóc Lục Thời Hoan bị thổi loạn nằm trên đầu vai cô.

Tạ Thiển im lặng trở về trong, phòng sắc mặt ngưng trọng, cái gì cũng chưa nói.

Cô ấy mơ hồ đoán được lý do Ôn Cẩm Hàn chuyển nhà, chắc là sợ Lục Thời Hoan cảm thấy phiền toái đi. Rốt cuộc Lục Thời Hoan chuyển nhà là bởi vì muốn hoàn toàn rời xa anh, cho nên hai người bọn họ ai dọn đi đều là giống nhau.

Nghĩ nghĩ, Tạ Thiển thuận thế giữ Lục Thời Hoan lại: “Anh Cẩm Hàn muốn dọn đi ở cùng bạn bè, cậu cũng đừng dọn tới học ký túc xá ở đi, mình nghe nói kí tức xá của giáo viên tam trung đã làm từ lâu, điều kiện bên trong quá khó khăn”

“Cậu đi đến đó khẳng định không quen, hơn nữa cậu đi rồi, một mình ở phòng lớn như vậy thật quá cô đơn.”

Lần này khuyên bảo nhưng thật ra lại thành công, Lục Thời Hoan đã đồng ý ở lại.

Bởi vì như Tạ Thiển suy nghĩ, cô dọn đi là bởi vì Ôn Cẩm Hàn. Hiện tại nếu Ôn Cẩm Hàn muốn chuyển nhà, Lục Thời Hoan cũng không có lý do gì phải chuyển đi nữa.

Cô đương nhiên cũng luyến tiếc Tạ Thiển.

-

Cách 7 giờ tối còn xa, Lục Thời Hoan cùng Tạ Thiển đã đến gặp Ôn Cẩm Hàn.

Lúc đó Ôn Cẩm Hàn đã tìm công ty chuyển nhà đem vật dụng dọn hết tới chỗ Khúc Thành Phong, bởi vì còn có mấy quyển sách quên lấy, nên đã đổi địa điểm ăn cơm thành tiệm lẩu ở gần tiểu khu.

Ngoại trừ Lục Thời Hoan cùng Tạ Thiển, Ôn Cẩm Hàn còn mời thêm Khúc Thành Phong.

Trong bữa tiệc bầu không khí còn tính hòa hợp, hai người đàn ông uống chút rượu, khi đi ra ngoài tiệm lẩu, khuôn mặt Ôn Cẩm Hàn đã hiện lên những mảng đỏ khả nghi.

Anh gọi Khúc Thành Phong lấy xe chạy đến chờ trước cửa tiểu khu, chính mình đi theo Lục Thời Hoan cùng Tạ Thiển lên lầu đi lấy mấy quyển sách kia.

Ba người mới vừa tiến vào toà nhà, Tạ Thiển bảo nghe điện thoại, nói có việc muốn chạy đến cục.

Lục Thời Hoan giương miệng, trơ mắt nhìn cô ấy chạy khỏi toà nhà, tim đập không khỏi nhanh hơn.

Bởi vì Tạ Thiển đã rời đi, chỉ còn lại có mình cô cùng Ôn Cẩm Hàn đơn độc ở chung.

Đinh ——

Thang máy tới rồi, Ôn Cẩm Hàn chân dài đi vào trước, anh giơ tay đỡ cửa chờ Lục Thời Hoan tiến vào.

Lục Thời Hoan ngừng thở, ngẩng đầu nhìn thang máy cùng dáng người cao gầy của người đàn ông, cô cắn răng, hạ thấp mi mắt bước vào.

Ôn Cẩm Hàn mặc một bộ trang phục trắng đen, đeo trên đỉnh đầu một chiếc mũ lưỡi trai màu đen.

Thân hình to lớn của anh đứng trong thang máy, có vẻ càng khiến cho không gian trở nên chật chội, nhỏ hẹp.

Lục Thời Hoan tiến vào sau đó cô dựa vào cửa góc bên phải. Bởi vì khẩn trương, cô lấy từ trong túi ra một chiếc kẹo que vị vải, tính toán dùng đường bên ngoài ổn định lại cảm xúc.

Kết quả Lục Thời Hoan mới vừa định đem vỏ bọc lột ra, giơ tay cầm kẹo que lên đã bị một bàn tay dày rộng ấm áp cầm lấy.

Tim cô đập mãnh mẽ lên từng hồi, theo bản năng ngước mắt nhìn về phía cái tay kia và chủ nhân của nó, ánh mắt liền cùng Ôn Cẩm Hàn đột nhiên đối mặt.

Cặp mắt của người đàn ông sâu không thấy đáy đôi mắt nhìn xuống ánh đèn sáng trong thang máy, không rõ cảm xúc.

Nhưng bị anh nhìn chăm chú đủ để khiến Lục Thời Hoan bị đánh cho tơi bời, tâm thần hoảng loạn.

Lục Thời Hoan thậm chí quên mất việc tự hỏi, chỉ trừng đôi mắt hạnh xinh đẹp, trơ mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông dần dần hạ thấp, chậm rãi phóng đại trước mắt……

Anh vừa uống rượu xong, hơi thở nhàn nhạt mùi rượu ấm áp lộn xộn ở cùng một chỗ, lẫn vào hô hấp của Lục Thời Hoan.

Cứ như vậy vài giây, Lục Thời Hoan cho rằng Ôn Cẩm Hàn đây là uống say, muốn thân mật với cô.

Trái tim cô đập cực nhanh, vài giây còn làm cho cô có rất nhiều liên tưởng, như thế nào cũng không nghĩ tới, mục đích cuối cùng của Ôn Cẩm Hàn lại là kẹo que trong tay cô.

Lúc Lục Thời Hoan đang ngây người, người đàn ông đã nắm chặt tay cô hơi hơi hướng lên trên, cầm tay cô đem chiếc kẹo mới vừa lột ra đưa vào chính miệng anh.

Lục Thời Hoan thả lỏng lực đạo ở đầu ngón tay, chăm chú mà nhìn Ôn Cẩm Hàn ăn kẹo từ trong tay cô.

Cô mặt đỏ như máu, tâm trạng quay cuồng.

App TYT & Vườn Nhà Cam


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp