Khóa Eo Thon

Chương 20


1 năm

trướctiếp

Giọng điệu Ôn Thời Ý mơ hồ lộ ra một chút khẩn trương. Rõ ràng vừa rồi trong phòng riêng, Ôn Cẩm Hàn ở bên cạnh chăm sóc Lục Thời Hoan làm cho anh ta có cảm giác khủng hoảng.

 Nhìn thấy Ôn Cẩm Hàn đi vào nhà vệ sinh một mình, nhưng không thấy bóng dáng Lục Thời Hoan đâu Ôn Thời Ý liền thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, anh ta bước vài bước bắt kịp Ôn Cẩm Hàn để hỏi rõ mọi chuyện.

Hai đôi mắt đối diện nhau, Ôn Thời Ý rũ mắt, anh ta nín thở, không biết đang căng thẳng vì lí do gì nhưng toàn thân lại căng cứng như dây cung, tinh thần tập trung cao độ.

-

Lời nói của anh ta cũng khiến Lục Thời Hoan ở trong góc phải thở phào một hơi.

Nhịp tim giống như con ngựa hoang đứt cương, điên cuồng phi đại trong lồng ngực của cô, càng lúc càng nhanh.

Lục Thời Hoan không ngờ Ôn Thời Ý sẽ hỏi Ôn Cẩm Hàn như vậy, sau khi suy nghĩ kĩ một chút, có lẽ là bởi vì Ôn Thời Ý đã hiểu lầm sự chăm sóc của Ôn Cẩm Hàn với cô trong phòng ăn.

Điều này khiến Lục Thời Hoan cảm thấy không ổn.

Cô cảm thấy Ôn Cẩm Hàn bị chính mình kéo xuống nước, rất vô tội.

Sau khi nín thở chờ đợi một lát, Lục Thời Hoan nghe thấy giọng nói trầm ấm êm tai của Ôn Cẩm Hàn vang lên lạnh lẽo trong hành lang im ắng.

Anh không trả lời câu hỏi, mà hỏi Ôn Thời Ý: "Em và Cao Mình Nguyệt có chuyện gì vậy?"

Gió trên hành lang thổi qua, giọng nói của Ôn Cẩm Hàn so với gió đêm còn lạnh và trầm  thấp hơn.

Đây có lẽ là lần đầu tiên anh dùng giọng điệu như vậy nói với Ôn Thời Ý, trong lời nói còn có cảm giác uy nghiêm của một người anh.

Ôn Thời Ý bị giật mình bởi vẻ mặt nghiêm nghị của người đàn ông, một lúc sau mới bình phục lại.

Mím môi, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ôn Cẩm Hàn hồi lâu rồi chìm vào im lặng.

Rõ ràng là, Ôn Thời Ý đã thua ở nước cờ này.

Suy nghĩ của anh ta đã bị phân tán thành công và rơi vào trầm ngâm.

Một lúc lâu sau, Ôn Thời Ý cau mày, nghiêng người dựa vào tường, anh ta không nhìn Ôn Cẩm Hàn nữa, mà trầm giọng nói: "Cô ấy thích em."

Ngay từ đầu Ôn Thời Ý đã biết suy nghĩ của Cao Minh Nguyệt.

Mặc dù Cao Minh Nguyệt chưa bao giờ nói rằng thích anh ta, nhưng cô ta lại thể hiện rõ ràng trước mặt anh ta, đến nỗi ngay cả Quan Định Thành cũng có thể nhìn thấy.

Ôn Thời Ý không mù cũng không ngốc, làm sao có thể không hiểu.

Anh ta chỉ giả vờ như không biết.

“Còn em?” Đôi mắt Ôn Cẩm Hàn nheo lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ôn Thời Ý, không có bất kỳ phản ứng nào.

Ôn Thời Ý không trả lời câu hỏi của anh ta ngay lập tức, nhưng lông mi rũ xuống của anh ta khẽ run lên, sau đó lông mày nhíu chặt hơn một chút.

"Bình thường.." Để yên tâm nên đã đuổi theo Ôn Cẩm Hàn ra khỏi phòng ăn.

Đúng, anh ta không ghét Cao Minh Nguyệt .

Phải nói rằng, bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng không ghét một cô gái nổi bật cả về thân hình lẫn khuôn mặt như Cao Minh Nguyệt.

Huống chi cô ta vốn là thiên kim của điện ảnh Minh Thị, có thể trợ giúp cho sự nghiệp diễn xuất của Ôn Thời Ý.

Trầm mặc một hồi, Ôn Thời Ý ghé mắt một lần nữa đối mặt với ánh mắt của Ôn Cẩm Hàn, lại bổ sung thêm một câu: “Em cùng cô ấy là trong sạch.”

Không chán ghét nhưng cũng chưa từng có tình cảm nam nữ.

Ôn Cẩm Hàn nghe xong, chỉ híp híp mắt, bộ dạng âm trầm: “Em không nên mượn Cao Minh Nguyệt kích thích Hoan Hoan.”

“Nếu em còn yêu cô ấy, hẳn là nên thấu hiểu và nhường nhịn một chút.”

Những lời này, vốn dĩ Ôn Cẩm Hàn là không muốn nói cho Ôn Thời Ý nghe. Bởi vì đối với anh mà nói, Ôn Thời Ý cùng Lục Thời Hoan chia tay là chuyện tốt.

Nếu là Ôn Thời Ý cùng Cao Minh Nguyệt thật sự ở bên nhau, anh cùng Lục Thời Hoan cũng có khả năng đến gần hơn nữa.

Nhưng tưởng tượng đến Lục Thời Hoan vì Ôn Thời Ý mà hai hốc mắt đỏ bừng, ướt át đáng thương, Ôn Cẩm Hàn lại đau lòng. App TYT tytnovel.com

Anh biết Lục Thời Hoan chắc chắn còn chưa hoàn toàn buông bỏ Ôn Thời Ý, nếu Ôn Thời Ý cùng Cao Minh Nguyệt ở bên nhau, Hoan Hoan của anh khẳng định sẽ tổn thương.

Cho nên anh mới mở miệng khuyên bảo Ôn Thời Ý, muốn người mà Lục Thời Hoan nhớ mãi không quên có một cơ hội cuối cùng.

Nhưng Ôn Cẩm Hàn cũng không biết mình nói câu nói kia sai rồi, thần sắc vốn tính bình tĩnh của Ôn Thời Ý đột nhiên lạnh nhạt mím môi, ánh mắt ám trầm rất nhiều.

“Nhường cô ấy?” Vài giây sau người đàn ông cười nhẹ một tiếng, tự giễu mà nhìn về phía Ôn Cẩm Hàn: “Em vì cô ấy đã từ bỏ đủ nhiều rồi.”

"Còn muốn nhường nhịn cô ấy như thế nào nữa?"

Vẻ mặt của Ôn Thời Ý trở nên cực kì nghiêm túc, tuy rằng khóe môi cong lên nhưng trong mắt lại không có một chút ý cười.

Nghĩ đến tài nguyên mà mình đã mất vì Lục Thời Hoan trong bốn năm qua, trong lòng anh ta càng thêm bất bình, cuối cùng hai mắt đỏ hoe, giọng nói khàn khàn: "Em còn tưởng rằng cô ấy sẽ là người duy nhất trên đời có thể hiểu và ủng hộ em nhất ... Cũng như em ủng hộ cô ấy trong sự nghiệp giáo viên."

"Huống hồ, sao anh không nghĩ tới em nhiều hơn? Bốn năm qua em đã vất vả như thế nào, cô ấy không biết sao?"

Cuối cùng, Ôn Thời Ý dường như tuyệt vọng.

Giọng điệu của anh ta vẫn trìu mến như thường, tình cảm đến mức Lục Thời Hoan không khỏi bắt đầu suy nghĩ, có phải thật sự là có chuyện gì xảy ra không, hay là do chính anh  ta quá nhỏ nhen?

Dù là giáo viên hay nghệ sĩ, đó đều là ước mơ của cô và Ôn Thời Ý.

Có lẽ cô thực sự đòi hỏi quá nhiều, xem nhẹ nghề nghiệp của Ôn Thời Ý, điều này khiến anh ta không thể buông bỏ việc theo đuổi ước mơ của mình.

Sau khi ý nghĩ này nảy sinh trong đầu Lục Thời Hoan, cô dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo ở góc.

Mắt mở lớn, nhìn thẳng vô định về phía trước.

Trái tim cô ngột ngạt và đau đớn, giống như bị nhốt trong một không gian khép kín, tối tăm, không thể thở và không thể nhìn thấy ánh sáng.

Lục Thời Hoan cực kỳ ghét cảm giác này, cô cũng hận chính bản thân luôn bị lời nói và hành động của Ôn Thời Ý làm ảnh hưởng.

Nhưng cô cần thời gian để sửa thói quen xấu này.

Cảm giác nặng trĩu trong lòng lúc này không thể bỏ qua.

-

Hành lang chìm vào im lặng, bên tai chỉ mơ hồ tiếng gió thoảng qua.

Sau khi Ôn Thời Ý hét lên với Ôn Cẩm Hàn để trút giận, anh ta bình tĩnh nhìn anh bằng ánh mắt "Tôi không sai".

Anh ta cho rằng lần này Ôn Cẩm Hàn có thể hiểu được khó khăn của mình, đứng về phía mình mà trách móc Lục Thời Hoan.

Dù gì thì họ cũng là anh em, Ôn Cẩm Hàn chính là anh cả của anh ta.

Tuy rằng Ôn Cẩm Hàn lên tiếng, nhưng giọng nói càng lạnh lùng hơn: "Không ai kề dao vào cổ bắt em phải trả giá."

"Hoan Hoan là bạn gái của em. Em không nên dùng sự hy sinh và nhượng bộ của mình để buộc cô ấy phải tha thứ cho lỗi lầm của bản thân."

"Đây không gọi là yêu, gọi là đạo đức giả."

Trên thực tế, Ôn Cẩm Hàn không biết chi tiết về mối quan hệ của Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý.

Nhưng trên đường sắt cao tốc ngày hôm đó, Lục Thời Hoan dịu dàng thuyết phục, Ôn Cẩm Hàn vẫn nhớ như in.

Hoan Hoan của anh lại không được yêu thương như vậy.

Cô buồn vì Ôn Thời Ý không giữ lời hứa, vậy thôi.

Ôn Cẩm Hàn tin rằng qua thời gian, Ôn Thời Ý cũng có thể hiểu ra điều này. Anh ta bây giờ hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc bản thân mình, cảm thấy thiệt thòi, vì vậy anh ta đã oán hận Lục Thời Hoan.

Cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, đại để đó là như thế.

Một người cho rằng mình đã phải trả giá quá đắt, bản thân làm ra chuyện sai lầm cũng chỉ là thân bất do kỉ, còn người kia thì cứ kéo  chân mình lại cho nên mới dẫn đến chia tay… Riêng bản thân cuối cùng lại đi vào ngõ cụt của oán hận. tytnovel.com

Một điều quan trọng nữa là lời hứa và thái độ.

Cho nên xét đến cùng, nguyên nhân Lục Thời Hoan cùng Ôn Thời Ý chia tay ở chỗ bọn họ có điểm mấu chốt khác nhau, không thể cùng một tần số mà thôi.

Đều là đàn ông, Ôn Cẩm Hàn hiểu được suy nghĩ của Ôn Thời Ý.

Cho nên anh mới có thể nói những lời này, mong muốn Ôn Thời Ý thức tỉnh.

Hành lang lại lần nữa lâm vào trầm mặc, Ôn Thời Ý bị lời nói của Ôn Cẩm Hàn kinh sợ, toàn thân cứng đờ mà dựa vào trên tường, rũ mắt một hồi lâu chưa động.

Ánh đèn mờ nhạt phủ trên người anh ta như một tầng sa mỏng, nhưng cũng không che được vẻ cô đơn và buồn bã tỏa ra từ Ôn Thời Ý.

Ôn Cẩm Hàn nghiêm túc liếc mắt nhìn anh ta một cái, cuối cùng vẫn là giơ tay vỗ thật mạnh  vào bả vai của người đối diện, nói một câu: “Tự giải quyết cho tốt.”

Dứt lời, anh xoay người đi vào nhà vệ sinh, trong lòng cũng là nặng trĩu, ngũ vị trần tạp.

Ôn Cẩm Hàn có thể rõ ràng cảm nhận được đôi tay của mình đang run rẩy trong túi quần, đó là điều mà anh sợ hãi.

Sợ lời này của mình hôm nay sẽ thật sự đánh thức Ôn Thời Ý, sợ Ôn Thời Ý cùng Lục Thời Hoan chọn một ngày đẹp trời sẽ quay lại , sợ chính mình lại một lần trở thành người ngoài cuộc.

Nỗi sợ hãi này chính là đám mây đen trên đầu Ôn Cẩm Hàn, vào lúc này khi anh bước đi, sấm chớp và sấm sét không ngừng nổ tung.

Ôn Cẩm Hàn đi vào nhà vệ sinh.

Ôn Thời Ý đang dựa vào tường rốt cuộc cũng nhúc nhích, nhướng mắt nhìn theo.

Anh mơ hồ hiểu được ý của Ôn Cẩm Hàn, đồng thời cũng biết mình sai rồi.

Nhưng anh ta không muốn thỏa hiệp chuyện này, anh ta chỉ muốn đợi Lục Thời Hoan hối hận quay đầu lại, anh ta chắc chắn cô sẽ như vậy.

Sau khi Ôn Thời Hoan uống một viên "thuốc an thần" cho mình, thất hồn lạc phách quay về phòng ăn.

Trên hành lang trống trải, chỉ còn lại Lục Thời Hoan, dựa vào bức tường lạnh lẽo ở góc.

Ánh mắt của cô cuối cùng cũng tập trung vào phía trước, như có một làn gió lướt qua cơ thể, làm phẳng tất cả các nếp gấp trong lòng và đả thông đường kinh mạch.

Tóm lại, sau khi nghe những gì Ôn Cẩm Hàn và Ôn Thời Ý nói, lòng cô chợt hiểu ra, toàn thân trở nhẹ nhõm hẳn.

Đúng vậy, trong mối quan hệ với Ôn Thời Ý, cô chưa bao giờ chủ động đưa ra những điều kiện để níu giữ anh ta.

Tất cả xiềng xích đều do Ôn Thời Ý tự mình đeo vào, lúc này anh ta cảm thấy mệt mỏi muốn tìm cách cởi nó ra, liền đổ hết tội cho cô.

Trong trường hợp này, Lục Thời Hoan không có gì để xin lỗi.

Rốt cuộc, trong mối quan hệ của họ cô đã luôn yêu anh ta bằng cả trái tim mình.

Sau khi cởi bỏ tảng đá nặng nề trong lòng, Lục Thời Hoan trở về phòng, bước chân đã nhẹ đi rất nhiều.

Lúc đó, Ôn Cẩm Hàn và Ôn Thời Ý đã lần lượt quay lại.

Áp suất không khí trong phòng rất thấp, bầu không khí căng thẳng giữa Tạ Thiển và Cao Minh Nguyệt chỉ dịu đi khi Lục Thời Hoan trở lại.

Tạ Thiển có chút lo lắng cho Lục Thời Hoan , muốn hỏi quan tâm vài câu, nhưng lại nhìn thấy khóe miệng Lục Thời Hoan nở nụ cười, đôi mắt như ánh sao sáng ngời.

Vẻ mặt thoải mái và vui vẻ không có vẻ gì là giả vờ.

Lục Thời Hoan dường như không buồn lắm, và cũng không cần sự an ủi của cô ấy cho lắm.

Tạ Thiển có chút sững sờ, há miệng rồi ngậm lại.

“Thiển Thiển, mình có thể ăn thêm một đĩa tôm luộc được không?” Sau khi Lục Thời Hoan vào chỗ ngồi, cô liếc nhìn Tạ Thiển thoải mái hỏi một câu.

Tạ Thiển vẫn còn đang sững sờ, không khỏi trợn to hai mắt, sau vài giây, sững sờ gật đầu "Được, được ..."

Có được sự đồng ý của Tạ Thiển, Lục Thời Hoan liền gọi người phục vụ đang đến giao đồ uống và gọi thêm một suất tôm luộc khác.

Trước đây cô không thoải mái, ăn không biết mùi vị gì. Bây giờ tâm trạng đã tốt hơn, cảm giác thèm ăn cũng tự nhiên được cải thiện, cô chỉ cảm thấy món tôm luộc rất ngon, ăn còn chưa no.

Sau khi người phục vụ dọn món ăn, Lục Thời Hoan dẫn đầu đặt một con tôm lên đĩa rồi từ từ bóc vỏ.

Trước sự chứng kiến của mọi người, cô nhúng con tôm đã được bóc vỏ cẩn thận vào bát của Ôn Cẩm Hàn.

App TYT & Vườn Nhà Cam


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp