Tôi Là Nhân Vật Phản Diện Lớn

CHƯƠNG 41: GÃ PHƯỢNG HOÀNG QUA CẦU RÚT VÁN (5)


1 năm

trướctiếp

Đau đớn, khó thở, giống như người chết đuối…Khương Mạt Lị cảm thấy bản thân dường như đang chết dần chết mòn. Cô hối hận rồi, không phải hối hận vì bản thân đã hại chết hai vợ chồng giúp đỡ cô thoát khỏi vùng sâu vùng xa, hai người họ giả nhân giả nghĩa, chết là đúng tội. Cũng không phải hối hận vì bản thân đã hại chết Mạnh Hân Âm, cô ta đối xử với cô tốt chẳng qua là muốn thu hoạch cảm giác thống trị của kẻ mạnh đối với kẻ yếu từ trên người cô, muốn để cho cô trở thành phông nền làm tôn lên sự nổi bật của cô ta. Cô hối hận bởi vì cô không nên giết Yến Chử và ở bên cạnh Tống Côn.

Tống Côn, cũng là học sinh được Mạnh Quốc Hoa và Vu Thu Nguyệt tài trợ giống như cô. Hắn lớn hơn cô bốn tuổi, cũng là học sinh tiêu biểu ở Đại học Thiên Thủy của họ. Khương Mạt Lị gặp Tống Côn lần đầu vào lúc cô học năm nhất, khi đó cô mới vừa đến thành phố phồn hoa này, tất cả đều trở nên xa lạ. Ở quê cô, bởi vì có sự giúp đỡ của Vu Thu Nguyệt, cô cũng không thua kém gì những đứa trẻ trong huyện. Mặc dù xuất thân nghèo hèn, nhưng thành tích học tập của cô rất tốt, xếp hạng nhất hạng nhì trong trường. Các giáo viên đều nói cô có thể thi đậu đại học số một số hai trong nước, cô cũng tin tưởng bản thân có thể dựa vào thực lực mà tạo ra được cuộc sống tốt hơn những bạn học khác gấp trăm ngàn lần. Nhưng khi nhập học Đại học Thiên Thủy, sinh viên trong trường đại học đều là những sinh viên giỏi nhất ở khắp các tỉnh thành giống như cô. Họ không chỉ có bộ óc thông minh, còn có xuất thân vượt trội. Ở chỗ này, cô thậm chí còn không đạt được thành tích gì khiến bản thân cô tự hào.

Đi tới thành phố Tân, Khương Mạt Lị mới biết được thì ra tùy tiện gọi một ly trà sữa cũng mất mười mấy hai mươi tệ rồi, thì ra son môi còn có thể đắt đỏ đến hai ba trăm tệ một cây. Louis Vuitton gì đó, những thứ xa xỉ đó trước giờ cô chưa từng nghe nói đến. Chỉ cần bỏ ra một chiếc, là có thể mua được một căn nhà nhỏ ở quê của cô rồi.

Những nữ sinh viên đó ai cũng xinh đẹp như nhau, chói mắt như nhau. Khương Mạt Lị cất hết tất cả những món quần áo mà cô thích nhất, cô bắt đầu học theo những người bạn cùng phòng của cô, dùng những món đồ trang điểm đắt tiền để tô điểm cho bản thân. Cô bắt đầu mua quần áo hai ba trăm tệ, không có thu nhập, sinh hoạt phí học kỳ đầu tiên Vu Thu Nguyệt cho cô đã hết sạch nhanh như nước chảy.

Đúng lúc này, Khương Mạt Lị quen biết Tống Côn, cũng biết hắn không khác gì cô, đều là những học sinh được Vu Thu Nguyệt tài trợ. Bây giờ Tống Côn đã tốt nghiệp, năm thứ tư đại học hắn đã bắt đầu thực tập ở công ty của Vu Thu Nguyệt, bởi vì biểu hiện nổi bật nên nhanh chóng được chuyển lên làm chính thức. Hắn là một trong những sinh viên đứng đầu tại Đại học Thiên Thủy, mức lương mỗi tháng là 8,000 tệ, đây gần như là khoảng thu nhập cả năm của ba mẹ Khương Mạt Lị. Nhưng từ trong lời nói của Tống Côn, khoản tiền này cũng chỉ ngang ngửa giả cả một bộ quần áo bất kỳ của đại tiểu thư Mạnh gia mà thôi. Bộ quần áo đó, có lẽ cô ta cũng chỉ mặc có vài lần.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp