Tôi Là Nhân Vật Phản Diện Lớn

CHƯƠNG 36: ANH TRAI TỐT NHẤT THẾ GIỚI (10)


1 năm

trướctiếp

Đám người Bạch Mân mơ màng tỉnh dậy, phát hiện bản thân lại đang ở trong một nhà kho nhỏ tối tăm cũ nát. Mặt đất lạnh lẽo và ẩm ướt, còn có cảm giác nhớp nháp kỳ lạ. Họ lập tức giật mình, hoàn toàn tỉnh táo lại.

"Vu Sở Sở, chuyện quái gì đang diễn ra ở đây thế?".

Hứa Trạch cau mày nhìn những chiếc vòng sắt trên tay và chân mình, chúng được làm bằng kim loại, còn lóe lên ánh sáng đỏ rực, không biết rõ chúng là thứ gì, chỉ biết những thức đó được gắn chặt ở vị trí từng khớp xương, hoàn toàn không thể thoát ra được. Họ nhớ rõ ràng bản thân bị Vu Sở Sở gọi tới, nói rằng cô ta nghe ngóng được tin tức của Yến Nhân. Còn nói Yến Nhân hình như muốn trả thù họ, cô ta còn đặc biệt yêu cầu họ xin nghỉ ở trường và đến đây để bàn bạc đối sách.

Bên trong kho hàng có tổng cộng chín người.

Hứa Trạch, “hot-boy học đường” ở trường học cấp ba của họ, được rất nhiều nữ sinh thầm thương trộm nhớ và xem cậu ta là nam thần trong lòng. Cậu ta có vẻ ngoài bảnh bao, là một anh chàng đẹp trai trong mắt đám đông. Hứa Trạch đẹp trai theo kiểu đứng đắn, không nữ tính. Ngoài ra cậu ta còn yêu thích thể thao, vóc dáng tráng kiện khiến cho người ta có cảm giác an toàn vô cùng. Ba của Hứa Trạch là quản lý cấp cao ở một công ty tư nhân, mẹ của Hứa Trạch là giảng viên đại học. Hứa Trạch có điều kiện gia đình tốt, thành tích giỏi, cuộc sống thuận buồm xuôi gió.

Bạch Mân và Hứa Trạch là thanh mai trúc mã, Bạch Mân vẫn luôn âm thầm tương tư Hứa Trạch. Hai người đã học cùng lớp từ khi bắt đầu học mẫu giáo, thuở mới biết yêu, Bạch Mân đã xác định Hứa Trạch sẽ là người chồng tương lai của cô ta. Ba của Bạch Mân làm chủ một công ty thời trang, mẹ của Bạch Mân là một bà nội trợ. Gia cảnh giàu có, lại biết ăn diện, nhất là sau khi tốt nghiệp cấp ba, đã không còn bị hạn chế bởi nghĩa vụ học sinh, Bạch Mân bắt đầu sử dụng thuần thục một số đồ trang điểm. Vẻ ngoài vốn dĩ chỉ có sáu điểm lại được chăm chút tới tám điểm, vào đại học cũng có rất nhiều nam sinh theo đuổi.

Hai người họ học cùng một trường đại học, bởi vì Bạch Mân và Hứa Trạch dính nhau như sam, trong trường học cũng có rất nhiều người mặc định họ là một đôi. Trên thực tế, theo hướng đi của cốt truyện ở thế giới này, Hứa Trạch cảm thấy cuộc sống không dễ dàng gì sau khi bảy người bạn thân liên tiếp chết đi, chấp nhận tình cảm chân thành này của Bạch Mân và ở bên cô ta.

Bảy người còn lại, lần lượt là Vu Sở Sở, Lý Mỹ Mỹ, Hạ Vũ Hân, Vương Chí Hàm, Giang Nhất, Từ Thần và Trần Thu. Trong đó có ba nữ bốn nam, chín người cộng với Yến Nhân đang mất tích, tạo thành một đoàn du lịch tốt nghiệp gồm có mười người. Ba mẹ Yến gia cũng đã xem xét mười người bạn này rồi, trong đó có Vu Sở Sở mà cả nhà họ đều quen biết, còn có năm bạn nam, có thể đảm bảo an toàn, cho nên họ mới đồng ý cho con gái bảo bối có một chuyến đi kỷ niệm đáng nhớ. Nào ngờ, chính những người mà họ từng nghĩ đáng tin cậy này đã lấy đi mạng sống của họ và con gái.

“Chuyện…chuyện gì xảy ra thế?”.

Bản thân Vu Sở Sở cũng đang ngơ ngác, ban đầu cô chỉ nghĩ nếu như hồn ma Yến Nhân trở về tìm cô, vậy thì cô sẽ dứt khoát tập hợp tất cả những người tham gia trò chơi khăm lại với nhau, để Yến Nhân xử lý những người chân chính đề xuất trò chơi này đi. Cô cũng không nghĩ tới, một giây trước cô còn đang ở trong nhà nghỉ mà cô thuê tạm, một giây sau cả đám đã xuất hiện ở nhà kho xa lạ này. Chẳng lẽ là hồn ma Yến Nhân đã trói họ và đưa đến nơi này?

Vu Sở Sở run rẩy, dùng ánh mắt sợ hãi đánh giá xung quanh.

"Vu Sở Sở, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?". Bạch Mân nhìn dáng vẻ này của Vu Sở Sở, tức giận hỏi.

"Đúng đó, sao lại thế này?". Những người khác cũng mồm năm miệng mười chất vấn. Dù sao thì họ đều tới đây sau khi nghe Vu Sở Sở nói, vả lại nhìn thái độ hiện tại của Vu Sở Sở, hình như cô ta biết rốt cuộc là ai đã đưa họ đến chỗ này.

"Mình muốn chơi một trò chơi cùng các cậu". Một giọng nói khàn khàn vang vọng từ xung quanh khu nhà kho kín bưng, mặc dù có một chút nghẹn ngào, nhưng chín người ở đây nghe xong lập tức có thể nhận ra đây là giọng nói của Yến Nhân đang mất tích.

"Yến Nhân, cậu đang làm cái quái gì vậy? Còn không nhanh chóng thả chúng tôi ra ngoài, cậu có biết giam cầm chúng tôi ở chỗ này như thế là phạm pháp không?". Vẻ mặt Bạch Mân hơi hoảng loạn, miệng hùm gan sứa* quay ngoắt người lại, cất tiếng nói với không khí xung quanh. Cô nghe ra được ở đây chắc chắn có thiết bị ghi âm, Yến Nhân không có ở trong nhà kho. Có lẽ cô ấy đang tránh ở một góc nào đó âm thầm quan sát họ, trong nhà kho chỉ có những đoạn ghi âm đã được thu sẵn mà thôi.

(*Miệng hùm gan sứa: ngoài mạnh trong yếu, bên ngoài mạnh miệng nhưng trong lòng nhát gan sợ hãi.)

"Yến Nhân chết rồi…cậu ấy chết rồi!". Vu Sở Sở mất khống chế thét lên: "Là quỷ…là quỷ bắt chúng ta tới nơi này, cậu ấy trở về trả thù chúng ta".

"Cậu nói hươu nói vượn gì vậy, trên đời này làm gì có quỷ". Lý Mỹ Mỹ phản bác lời nói của Vu Sở Sở, cô cảm thấy đầu óc Vu Sở Sở dường như có vấn đề gì đó. Vốn dĩ nơi này đã vô cùng u ám và khủng bố rồi, cô ta còn nhắc đến ma quỷ gì đó, ai biết cô ta có bị ma nhập hay không chứ.

“Là thật đó! Mình đã tận mắt nhìn thấy, cả người cậu ấy toàn là máu, những vết thương trên người đều đã thối rữa, còn sủi bọt khí đen nữa. Cậu ấy hỏi mình rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì, mình sợ quá nên đã kể hết tất cả mọi chuyện cho cậu ấy, bây giờ cậu ấy tới để báo thù đó”.

Vu Sở Sở vô cùng hối hận, Yến Nhân thật vô tình. Cô ấy cũng đã chết rồi, vì sao lại không thể tha thứ cho cô chứ. Cô vẫn còn trẻ tuổi, cô vẫn còn ba mẹ, nếu như họ biết cô xảy ra chuyện thì sẽ đau buồn đến nhường nào đây. Cô suy sụp ôm lấy bả vai của chính mình mà khóc rống lên, rồi lại nấc nghẹn.

“Vu Sở Sở, cậu đừng gây thêm phiền phức nữa. Có phải đây là trò đùa của cậu hay không, cậu là Yến Nhân hợp tác trêu chọc chúng tôi có phải không?”. Tính cách của Giang Nhất khá gan dạ, cậu ta bước lên túm tóc của Vu Sở Sở, muốn cô ta dừng trò đùa này lại. Trong tiềm thức, họ không muốn tin rằng Yến Nhân thật sự đã chết, nếu không chẳng phải họ chính là hung thủ gián tiếp giết chết cô ấy sao. Họ càng muốn tìn rằng Yến Nhân thật sự gặp nạn, nhưng còn sống và trở về. Bởi vì cô ấy tức giận với họ, cho nên mới hợp tác với Vu Sở Sở chơi khăm họ.

"Các cậu không nghe mình nói, mình rất không vui đó!”.

Giọng nói nghẹn ngào lại vang lên thêm một lần nữa, giây tiếp theo, tiếng nổ “ầm” vang lên...cánh tay đang túm tóc Vu Sở Sở của Giang Nhất đột nhiên nổ mạnh, tia lửa bắn tung tóe trên mái tóc và gò má của Vu Sở Sở, hai người họ thét lên đầy thảm thiết ngay sau đó. Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng này, chính là chiếc vòng kim loại cột trên tay mỗi người họ đã nổ mạnh. Cánh tay của Giang Nhất lúc này đã cháy thành than, bàn tay rơi xuống đất, khuỷu tay trống không.

“A…”. Giang Nhất đau đớn lăn lộn trên mặt đất. Tất cả mọi người bị tình huống trước mặt làm cho choáng váng, điên cuồng muốn tháo chiếc vòng kim loại trên người xuống, nhưng chỉ phí công vô ích.

"Mình nói là…mình muốn chơi một trò chơi với các cậu. Giống như lúc trước các cậu chơi trò chơi cướp đoạt mạng sống của mình mà không có sự đồng ý của mình đó”.

Giọng nói nghẹn ngào mang theo oán hận vô tận, động tác của tất cả mọi người khựng lại, rùng mình một cái. Yến Nhân thật sự đã chết, Vu Sở Sở nói không sai. Sắc mặt Bạch Mân trắng bệch, cô nhìn một mảnh bỏng rộp trên khuôn mặt đã khó có thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu của Vu Sở Sở, và một bàn tay bị đứt lìa của Giang Nhất, cô không muốn trở thành dáng vẻ đó.

"Nhân Nhân, chuốc say và ném cậu ở cửa khách sạn đều là ý tưởng của Bạch Mân. Nếu cậu muốn trả thù thì cứ tìm một mình cậu ấy là được rồi, thả bọn mình ra đi, bọn mình không phải cố ý đâu". Lúc này Lý Mỹ Mỹ đã không còn nói trên thế giới này làm gì có ma quỷ, cô chỉ muốn trở về nhà.

"Lý Mỹ Mỹ, lúc đó đề nghị chơi trò chơi đó cậu chính là người đầu tiên hưởng ứng mà. Đừng tưởng rằng mọi người không biết cậu thích anh hai của Yến Nhân, nhưng lại tức giận vì cậu ấy không chịu giới thiệu anh hai của câụ ấy cho cậu làm quen. Cho dù tôi không đề nghị, nói không chừng cậu cũng đã nghĩ ra cách trêu chọc cậu ấy từ lâu rồi".

Bạch Mân tức giận phản bác: "Vả lại, bạn đầu tôi cũng chỉ cảm thấy chơi đùa như vậy rất vui thôi. Ai ngờ trong nửa tiếng ngắn ngủi cậu ấy lại xảy ra chuyện, hơn nữa camera khách sạn cũng hỏng rồi, cho nên chúng ta mới không biết được cuối cùng là do cậu ấy tự đi khỏi hay là do bị người khác mang đi".

Cô không biết rốt cuộc Yến Nhân là người hay quỷ, nhưng bây giờ tính mạng của cô đang nằm trong tay Yến Nhân, tuyệt đối không thể để đám người này tùy tiện hất nước bẩn lên người cô.

"Yến Nhân, mình biết cậu là một cô gái hiền lành. Cái chết của cậu không phải là điều bọn mình mong muốn. Chúng ta chính là bạn thân mà, vả lại ngay cả Bạch Mân cũng thế, ý định ban đầu của bọn mình thật sự chỉ là trêu đùa cậu một chút thôi. Cậu đừng bị thù hận làm mờ mắt, làm ra những chuyện mất trí này”. Hứa Trạch nhíu mày, cậu ta không biết Yến Nhân đang đứng ở đâu mà nhìn cậu ta. Nhưng vẫn dõng dạc hùng hồn nói với không khí, muốn khuyên nhủ Yến Nhân lầm đường lạc lối biết quay đầu.

“Mình và các cậu chơi một trò chơi có tên là “Thành thật mới là đứa bé ngoan”, mỗi người các cậu nói ra một chuyện đã từng làm sai, mình sẽ cho các cậu chìa khóa để mở khóa từng chiếc vòng kim loại trên người các cậu. Các cậu biết đó, mình là quỷ mà, cái gì mình cũng biết. Điều sai trái mà mình muốn các cậu nói ra…không phải là chuyện ăn vụng bánh kẹo, hay không cẩn thận làm vỡ cửa sổ của nhà người ta, chẳng có gì thú vị cả. Số lượng vòng trên người mỗi người không giống nhau, có nghĩa là trong lòng mình các cậu đã làm những chuyện sai trái không thể tha thứ được. Có thể giữ được bao nhiêu bộ phận trên người, quyền quyết định nằm ở trong tay các cậu đó”.

Chủ nhân của giọng nói không hề để ý đến việc họ đang thao thao bất tuyệt, chỉ thông báo luật chơi của mình rành mạch rõ ràng.

Đám người trao đổi ánh mắt với nhau, trong đó số vòng kim loại trên người Bạch Mân là nhiều nhất. Tổng cộng có sáu cái, bốn cái ở cổ tay và cổ chân, một cái ở trên cổ và một cái trên đùi phải của cô ta, siết thật chặt vào da thịt. Cũng không trách được lúc này cô ta hoàn toàn đang đứng bằng một chân, bởi vì máu không tuần hoàn, đùi của cô ta càng lúc càng sưng tấy. Càng kéo dài thời gian, sợ là những chiếc vòng kim loại còn chưa kịp nổ mạnh, dây thần kinh trên đùi cô ta cũng sẽ bị hoại tử. Tiếp theo là Hứa Trạch, có bốn cái. Bảy người còn lại, trên cơ bản đều là một hoặc hai cái.

Những người còn lại nhìn số lượng vòng kim loại trên người Bạch Mân và Hứa Trạch, thái độ có hơi khác thường. Dựa trên những gì Yến Nhân nói, hai người họ đã làm rất nhiều chuyện không thể tha thứ sao?

Vận may của Giang Nhất xem như kém cỏi nhất, trên người cậu ta cũng chỉ có một cái vòng. Nhưng mới vừa rồi giết gà dọa khỉ, cái vòng của cậu ta đã nổ mạnh đầu tiên. Tuy nhiên nhớ lại, khi đó họ cũng hơi lo lắng, trên đường từng bảo Giang Nhất quay lại sảnh lớn tầng một của khách sạn để nhìn Yến Nhân, kết quả là thằng nhóc này lại không quan tâm, lén lút trở về phòng và ngủ ngon, Yến Nhân không trút giận lên cậu ta thì trút giận lên ai đây. Lúc này cậu ta đã đau đớn đến ngất xỉu, vả lại trên người cậu ta cũng chẳng còn vòng, trò chơi này không còn liên quan gì đến cậu ta nữa.

“Tôi nói trước!”.

Từ Thần học Đại học thể dục thể thao, thành tích của cậu ta không tốt, cậu ta có thể nhập học trường đại học hiện tại bởi vì giải thưởng quán quân bộ môn chạy đường dài và là vận động viên cấp hai quốc gia. Trên người cậu ta có hai cái vòng kim loại, lần lượt ở đùi trái và đùi phải của cậu ta. Hoàn cảnh gia đình của cậu ta ở mức trung bình, nếu đôi chân này của cậu ta bị chặt đứt thì cả đời này cũng xong rồi.

"Lần đầu tiên tôi xem phim sex là vào năm mười bốn tuổi, vô cùng kích thích. Lúc đó em họ của tôi đang ở nhà tôi, con bé mới bảy tuổi, tôi đã cho con bé kẹo, kéo hai chân con bé ra và giải quyết một lần”.

Từ Thần nhìn ánh mắt của những người bạn thân bên cạnh, nhanh chóng giải thích: “Lúc đó tôi còn nhỏ mà, tôi chỉ là một đứa trẻ thôi. Vả lại cũng chỉ có một lần, từ đó về sau tôi đã không làm chuyện như vậy nữa”.

Đáng tiếc không có ai nghe cậu ta nói, đó là em họ của cậu ta, hơn nữa mới có bảy tuổi, súc sinh mới có thể ra tay làm chuyện như vậy.

Ở một nơi khác, trong một công ty nọ, người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi đang siết chặt nắm tay. Ông ấy đang xem hình ảnh phát sóng trực tiếp trên nền tảng Panda, hai mắt đỏ ngầu, hận không thể kéo đứa cháu trong đó ra và đích thân chặt đứt “cái chân thứ ba”* của nó.

(*Ám chỉ bộ phận sinh dục nam.)

Một tiếng trước, ba nền tảng phát sóng trực tiếp lớn nhất Trung Quốc là Panda, Cá cứng đầu và Nanh sói bỗng nhiên bị một hacker không rõ danh tính xâm nhập. Tất cả các cửa sổ đang phát sóng trực tiếp bị cưỡng chế thay thế bởi một chương trình phát sóng trực tiếp khác. Trong màn hình, chín sinh viên giống như bị người khác nhốt trong một căn phòng. Ban đầu, nghe họ nói chuyện không khác gì lọt vào sương mù, tất cả mọi người chỉ xem đây là một trò đùa, còn báo cáo với nền tảng phát sóng trực tiếp. Nhưng sau khi tiếng nổ lớn vang lên, cánh tay của một nam sinh trong đó bị nổ đứt lìa, tất cả mọi người mới ý thức được rằng, đây không phải là trò chơi, mà là hình ảnh thật sự.

Vốn dĩ ở phần bình luận mọi người còn đang lên án chủ kênh đăng tải những nội dung này, nhưng dần dần lại xuất hiện nhiều ý kiến trái chiều. Bởi vì dựa trên cuộc trò chuyện của những sinh viên đó, hình như họ đã làm những chuyện khó có thể tha thứ được, nên bị người khác trả thù. Cũng có một số người cảm thấy có lẽ thật sự có oan hồn báo thù, trước đó đã có rất nhiều chuyện ồn ào huyên náo, chẳng phải hiện tại còn chưa hoàn toàn kết thúc điều tra tin đồn vụ án huyện Lễ là do nữ quỷ báo thù sao?

Tất nhiên, lúc cánh tay của Giang Nhất bị đứt lìa, đa số người xem vẫn còn cho rằng chủ kênh phát sóng đã ra tay quá nặng, dù sao cũng không thể sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như thế được. Nhưng mà sau khi nghe Từ Thần nói xong, họ lại cảm thấy chủ kênh phát sóng chưa đủ mạnh tay. Loại súc sinh này, nên để cho tay chân của bọn chúng bị nổ tung mới là kết cục tốt nhất cho bọn chúng.

Từ Tu Viễn - bác cả của Từ Thần, những năm đầu ông ấy đã chăm chỉ thu gom phế liệu, dựa vào số vốn ban đầu mà mở ra một trạm thu mua phế liệu của riêng mình. Bây giờ ông ấy đã có nhà có xe, ông ấy kết hôn muộn, hơn ba mươi tuổi mới có được một đứa con gái bảo bối. Hơn nữa con gái vô cùng có tương lai, thành tích học tập rất tốt. Từ Tu Viễn đã suy nghĩ kỹ càng, chờ ông ấy dành dụm được thêm một khoản tiền nữa, sẽ cho con gái đi du học nước ngoài. Ông ấy cũng chỉ như thói quen ngày thường, mở nền tảng phát sóng trực tiếp để theo dõi một chủ kênh phát sóng trực tiếp về trò chơi mà ông ấy yêu thích. Ai ngờ ngay sau khi màn ảnh vừa thay đổi, đã biến thành một cái nhà kho cũ nát, và cháu trai Từ Thần của ông ấy cũng đồng thời xuất hiện trên màn hình.

Em trai Từ Tu Viễn không có bản lĩnh, cuộc sống của cả nhà khá vất vả. Từ Tu Viễn không đành lòng, thường xuyên bảo vợ mình mua ít thức ăn và quần áo cho cả nhà em trai, riêng ông cũng sẽ thỉnh thoảng lén lút cho đứa cháu trai Từ Thần này ít tiền. Nghe những lời Từ Thần vừa nói ra, Từ Tu Viễn hận không thể tự tát bản thân mấy bạt tay. Con gái bảo bối của ông ấy đã bị súc sinh này làm tổn thương khi nào ông chẳng biết.

“Từ Tu Viễn! Ông lập tức đoạn tuyệt quan hệ với cả nhà em trai ông cho tôi, nếu không tôi sẽ ly hôn với ông và dẫn Hi Hi đi!”.

Từ Tu Viễn như đã chết lặng khi nhận điện thoại. Đầu dây bên kia là tiếng gào rống chói tai của vợ Từ Tu Viễn, giờ phút này bà ấy cũng đang theo dõi phát sóng trực tiếp.

“Bà đưa Hi Hi ra nước ngoài đi, không cần chờ đến đại học! Học cấp hai ở nước ngoài đi, ngay lập tức…ngay lập tức!”. Từ Tu Viễn không thể nào tưởng tượng ra sau này sẽ có bao nhiêu người chỉ trỏ soi mói đứa con gái vô tội của ông, ông cần phải đưa con gái đi khi cô bé vẫn chưa hay biết gì. Đầu dây bên kia, vợ của Từ Tu Viễn suy sụp khóc lóc, vì sao điều này lại xảy ra với họ. #tytnovel.com #tyt

Phát sóng trực tiếp còn đang tiếp tục. Những người ở trong nhà kho hoàn toàn không biết, mỗi hành vi cử chỉ của họ vào giờ phút này đã bị công bố trước cư dân mạng cả nước. Thậm chí chúng còn được lan truyền với quy mô lớn hơn bằng hình thức lây truyền vi-rút.

“Lạch cạch!”.

Gần như ngay sau khi Từ Thần nói xong, có lẽ là từ trên trần nhà, cũng có lẽ là từ chỗ nào đó ở không trung, có một chiếc chìa khóa nhỏ rơi xuống. Từ Thần không nghĩ ngợi gì thêm, nhặt lấy chìa khóa và mở vòng kim loại trên đùi phải của cậu ta, mở không được. Cậu ta lại dùng nó mở khóa ở chân trái, lúc này mới thuận lợi mở được.

“Tất cả chìa khóa đều ở phía trên”.

Hứa Trạch không muốn nói ra những chuyện cậu ta đã từng làm trước mặt nhiều người như vậy, cậu ta vẫn luôn chờ đợi người đầu tiên lên tiếng, muốn biết rốt cuộc đối phương sẽ dùng cách gì để đưa chìa khóa cho họ mở khóa. Nhưng mà nhà kho này khá cao, chiều cao khoảng chừng năm sáu mét, không có cầu thang hay bàn ghế gì cả. Họ hoàn toàn không thể trèo lên được vị trí cao đến thế, cho dù có dựng tháp người cũng không tới. Cũng phải, nếu để cho họ tự mình tìm được chìa khóa dễ dàng thì trò chơi này còn cần phải tiếp tục chơi sao?

“Tôi cũng nói”.

Lý Mỹ Kỳ là người thứ hai lên tiếng. Vòng khóa kim loại ở trên eo của cô ta, nếu chiếc vòng kim loại này nổ mạnh, cô ta sẽ lập tức bị nổ thành hai khúc. Không giống như vị trí ở cổ tay hay cổ chân, ngay cả cơ hội giữ được mạng sống cô ta cũng chẳng có.

“Trước đó mình tình cờ nghe được Bạch Mân nói chuyện với một đám xã hội đen ăn mặc như những tên côn đồ. Cậu ấy bảo rằng sau khi bọn mình chuốc say cậu và đặt cậu ở trước cửa khách sạn, những người đó sẽ âm thầm đưa cậu đi. Sau đó luân phiên cưỡng hiếp cậu, chụp ảnh khỏa thân của cậu và giao cho cậu ấy…”.

Lý Mỹ Kỳ khống chế nỗi sợ, vừa khóc vừa nói: “Lúc đó chúng ta vừa mới đối chiếu đáp án bài thi xong, mình biết cậu tự chấm bài thi được 720 điểm. Mình ghen tị với cậu, vả lại khi đó mình cũng muốn anh cậu tham gia chuyến du lịch tốt nghiệp cùng chúng ta. Cậu lấy lý do anh trai phải thi lên thạc sĩ mà từ chối mình, mình nhất thời tức giận nên mới giấu giếm và không nói cho cậu biết. Hu hu hu, Yến Nhân…cậu tha cho mình đi! Đều là do Bạch Mân, cậu đi tìm cậu ấy đi!”.

“Đồng chí cảnh sát, đồng chí có nghe được Mỹ Mỹ nhà chúng tôi nói gì không? Con bé vô tội đó, tất cả đều tại con nhỏ tên Bạch Mân kia, nó quá xấu xa. Các đồng chí lập tức cứu Mỹ Mỹ của chúng tôi ra đi, con bé cũng chỉ là một đứa trẻ thôi. Nếu con bé có mệnh hệ gì, các đồng chí bảo hai vợ chồng chúng tôi phải sống như thế nào đây!”.

Nhà của Lý Mỹ Mỹ ở Nghi Xuyên, cô ta không trúng tuyển Đại học Nghi Xuyên, mà là một trường trung cấp kém cạnh hơn nhiều. Lúc này ba mẹ của Lý Mỹ Mỹ đang ở bên trong Cục cảnh sát, khóc lóc cầu cứu với cảnh sát trực ban, có vẻ như sẽ không để yên nếu không cứu được con gái của họ ra.

Ảnh hưởng của buổi phát sóng trực tiếp này quá lớn, lãnh đạo cấp cao đã thành lập tổ chuyên án và yêu cầu ba nền tảng phát sóng trực tiếp Panda, Cá cứng đầu và Nanh sói ngắt kết nối máy chủ của họ, ngăn chặn video phát sóng trực tiếp khủng khiếp này lan tràn trên mạng. Ba nền tảng phát sóng trực tiếp này có chỗ dựa, ngắt kết nối máy chủ sẽ tạo nên một con số thiệt hại khổng lồ. Muốn làm cho họ đồng ý, cần phải có thông báo từ phía Chính phủ, gửi báo cáo cho từng phòng ban cũng cần một khoảng thời gian nhất định. Hơn nữa sau khi ngắt kết nối máy chủ của Panda, Cá cứng đầu và Nanh sói, ai biết hacker bí ẩn kia có thể chuyển phát sóng trực tiếp đến các nền tảng phát sóng trực tiếp khác hay không. Khi đó, có khi nó sẽ còn lan rộng tầm ảnh hưởng hơn nữa.

Nhóm cảnh sát nhìn hai người đàn ông đàn bà trung niên đang khóc nháo này, nếu không phải còn nhớ rõ những lời trách móc, chắc chắn họ sẽ muốn ném cho hai vợ chồng này mấy cái trợn mắt. Đều là con cái, chẳng lẽ cô bé bị con gái của họ hại chết không phải là con cái sao. Họ vừa tìm ra danh tính của chín đứa trẻ trong video này, những đứa trẻ này lại liên quan đến vụ án ở huyện Lễ. Yến Nhân - cũng chính là cô bé bị họ gián tiếp hại chết, đã được xác nhận là một trong những cô gái bị hại ở thôn Ngũ Đức. Chẳng qua đội tìm kiếm đã tìm được cây cổ thụ ở sau núi đã từng là nơi chôn xương cốt của cô ấy, họ cũng đã kiểm tra xét nghiệm phản ứng vết máu, nhưng không tìm được xương cốt vốn nên được chôn ở bên trong. Lý Nghị có một suy đoán lớn mật, có lẽ xương cốt đang ở trong tay Yến Chử, mà hacker bí ẩn tạo ra trò chơi phát sóng trực tiếp cũng là dấu ấn của Yến Chử.

Lúc này Lý Nghị đang trên đường dẫn người chạy đến khách sạn Yến Chử ở tạm. Nếu tất cả đều là kế hoạch của cậu ta, ông có thể tìm ra được chứng cứ cậu ta đang điều khiển từ xa trò chơi phát sóng trực tiếp ở chỗ ở của cậu ta. Ông thông cảm với những chuyện xảy ra với Yến Chử, nhưng đây chắc chắn không phải là lý do để cậu ta xem thường pháp luật.

Lý Nghị ngồi ở ghế phụ, đồng thời cũng mở di động theo dõi phát sóng trực tiếp. Lý Mỹ Mỹ thú nhận những sai lầm của bản thân, cô ta cũng nhận được chìa khóa để mở khóa vòng kim loại trên người.

“Tôi cũng thú nhận”.

Đã có Lý Mỹ Mỹ và Từ Thần đi trước, tất cả mọi người bắt đầu thu nhận sai lầm bản thân từng phạm phải. Dường như sai lầm lớn nhất đời này của mỗi người đều liên quan đến Yến Nhân. Thật ra họ hiểu rất rõ, sự giấu giếm của họ chính là thủ phạm lớn nhất trong cái chết của Yến Nhân và ba mẹ Yến gia. Nhưng trước kia họ đều tự lừa dối bản thân, tất cả những chuyện này chẳng liên quan gì đến họ, muốn cuộc sống của họ bằng phẳng hơn một chút thôi.

“Tôi không thích Yến Nhân. Ba mẹ của cậu ấy chỉ là công nhân bình thường thôi, không cùng đẳng cấp với nhà tôi, nhưng thành tích của cậu ấy lại quá tốt. Từ khi cậu ấy nhảy lớp đến cấp ba, lần nào cậu ấy cũng là người hạng nhất. Trước kia vị trí này đều là của tôi, ban đầu tôi muốn dụ dỗ cậu ấy yêu đương, làm cho cậu ấy bị phân tâm, tôi sẽ quay trở lại vị trí hạng nhất một lần nữa. Nhưng không ngờ cậu ấy lại ngoan ngoãn như thế, bảo thủ như thế, kiên trì với cái gọi là “hẹn ước cùng anh hai” buồn cười, trước mười tám tuổi không được yêu đương, lần nào cũng khéo léo từ chối tôi”.

“Tôi biết Bạch Mân đề nghị chơi trò này chắc chắn không đơn giản chỉ là một trò chơi, chắc chắn cậu ấy còn chuẩn bị những kế hoạch khách để chơi khăm Yến Nhân. Nhưng tôi vẫn không hề ngăn cản, tôi cũng chỉ muốn cậu ấy được dạy dỗ một chút thôi”.

Hứa Trạch nói xong, Bạch Mân ngạc nhiên nhìn cậu ta. Cô làm nhiều chuyện như vậy, ghen tị với Yến Nhân lâu như vậy, hóa ra ngọn nguồn của toàn bộ mọi chuyện chỉ là bởi vì Hứa Trạch đố kỵ. Quá vớ vẩn!

Vòng khóa trên người mỗi người đã giảm bớt, họ không dám nói dối, bởi vì vết xe đổ của Giang Nhất vẫn còn ở đó, những gì Bạch Mân trải qua càng đa dạng sắc màu hơn những người trước đó. Cô ta biết ba mẹ vẫn luôn muốn sinh một đứa con trai, mẹ của cô ta là bà nội trợ, cô ta đã bỏ thuốc tránh thai hằng ngày vào thức ăn của mẹ. Ba mẹ cô ta xuất thân nông thôn, tuy bây giờ sự nghiệp to lớn nhưng vẫn còn mang tư tưởng cổ hủ, bệnh tình không quá nghiêm trọng thì sẽ không đi đến bệnh viện. Họ cho rằng họ đã sinh được một đứa con gái Bạch Mân rồi, có nghĩa là sức khỏe của họ không có bất kỳ vấn đề gì. Bởi vì sử dụng thuốc tránh thai trong thời gian dài, kinh nguyệt của mẹ Bạch Mân bị rối loạn và xuất hiện nhiều tác dụng phụ khác. Bạch Mân nhìn thấy tất cả, nhưng lại không nói gì.

Ngoài ra, Bạch Mân cũng hiểu rõ cô ta cần nói gì để có thể mở khóa chiếc vòng cuối cùng trên người cô ta. Thật ra vào ngày Yến Nhân bị bọn buôn người bắt đi, Bạch Mân đã có mặt ở hiện trường. Ban đầu cô ta muốn nhìn người của mình đưa Yến Nhân đi, không nghĩ tới đám người Lại Tam đột nhiên xuất hiện và giành trước một bước. Phát hiện Yến Nhân uống say đến bất tỉnh nhân sự, đám đàn ông to lớn làm ra vẻ vất vả lắm mới tìm được con gái tức giận bỏ nhà trốn đi, rồi khiêng người đi mất. Bạch Mân nhận ra có lẽ đây chính là bọn buôn người, nhưng cuối cùng cô ta vẫn đứng yên trong góc, không có ngăn cản hành động của những người đó. Lúc đó cô ta nghĩ, Hứa Trạch thích Yến Nhân rất nhiều, nhỡ đầu cậu ấy không quan tâm chuyện Yến Nhân không còn trinh thì sao. Nếu đã như vậy, dứt khoát để cho Yến Nhân hoàn toàn biến mất vẫn tốt hơn. Bọn buôn người đó bắt cóc những cô gái xinh đẹp, đa số đều được bán đến miền núi, chắc chắn không có cơ hội chạy trốn. Cô ta cũng không muốn làm đến mức này, nhưng ai bảo Hứa Trạch lại thích Yến Nhân, Hứa Trạch chỉ có thể thuộc về Bạch Mân mà thôi.

Nghe Bạch Mân và tất cả mọi người thú nhận xong, bỗng nhiên họ nhận ra bản thân họ sao lại xa lạ như thế, những người bạn đã từng thân thiết sao lại xa lạ đến thế.

“Rất tốt! Mình tuyên bố, trò chơi kết thúc!”.

Sau một hồi im lặng, giọng nói nghẹn ngào lại vang lên bên trong căn phòng. Cùng lúc, đám người Lý Nghị đã đến trước cửa phòng Yến Chử. Theo lời của nhân viên tạp vụ, bắt đầu từ sáng hôm qua, Yến Chử chưa từng ra khỏi cửa phòng. Lý Nghị cầm súng, cho cấp dưới phá cửa phòng, sau đó một đám người xông vào.

“Sếp Lý à, chú không gõ cửa đã xông vào đây rồi, hành vi như vậy có vẻ không được tốt lắm!”.

Yến Chử còn đang ngủ, lúc cảnh sát tiến vào, anh ngáp một cái, chậm chạp bước xuống giường. Trên người Yến Chử chỉ có quần đùi, lộ ra phần bụng phẳng lì và mấy cây xương sườn có thể nhìn thấy một cách rõ ràng. Cố chủ là sinh viên y khoa quanh năm ở trong phòng thí nghiệm và phòng học, hoàn toàn không có thời gian rèn luyện. Cơ bụng hay cơ ngực gì đó, có vẻ như quá xa vời đối với hắn. Hơn nữa, sau khi ba mẹ và em gái xảy ra chuyện, sụt cân cũng là chuyện bình thường.

“Sếp Lý, không có gì cả!”.

Trong lúc nói chuyện, các cảnh sát khác đã khám xét kỹ lưỡng bên trong căn phòng, chẳng tìm ra được thứ gì.

“Trước khi chia tay, mình muốn tặng cho các cậu một món quà”.

Điện thoại của Lý Nghị đang bật chế loa ngoài, ông nhìn vẻ mặt vô tội của Yến Chử, cầm di động của mình lên và tiếp tục theo dõi tình hình bên trong. Hiện tại Yến Chử đang ở trước mặt ông rồi, nhưng phát sóng trực tiếp vẫn đang tiếp tục.

Sau khi giọng nói nghẹn ngào kia nói xong, “ầm ầm ầm”, vô số tiếng nổ vang trời không ngừng. Những chiếc vòng kim loại vốn dĩ bị họ tháo bỏ và vứt trên mặt đất liên tiếp nổ mạnh, đám người sợ hãi bỏ chạy khắp nơi, nhưng cuối cùng phản ứng vẫn chậm hơn một bước, hai chân của mỗi người đều bị nổ trúng máu chảy đầm đìa.

“Họ đang ở đâu?”, Lý Nghị chất vấn Yến Chử.

“Tôi không hiểu sếp Lý đang nói cái gì?”, Yến Chử buông tay.

“Yến Chử! Cậu phải biết rằng, có lẽ ba mẹ và em gái của cậu không mong muốn cậu làm những chuyện này”. Lý Nghị biết Yến Chử vô cùng thông minh, nhưng cuộc đời của cậu ta không nên bị hủy hoại bởi vì chuyện báo thù này.

“Sếp Lý, tôi thật sự không biết. Tôi còn đang ngủ, chú đã dẫn người của chú xông vào”. Yến Chử cũng không sợ ánh mắt sắc bén của Lý Nghị, hai mắt nhìn thẳng và nói.

“Dẫn đi!”.

Lý Nghị lực bất tòng tâm, ra lệnh cho cấp dưới. Vì Yến Chử chỉ bị nghi ngờ, nhưng không có chứng cứ, nên anh không bị còng tay. Anh thong thả mặc quần áo vào, nhìn ánh nắng ấm áp bên ngoài ô cửa sổ. Mọi thứ đã kết thúc, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu lại.

*****

Buổi phát sóng trực tiếp đã thu hút sự quan tâm đặc biệt từ các cơ quan chính phủ, dù sao thì sức ảnh hưởng của nó quá mức nghiêm trọng. Mặc dù cuối cùng đã tìm thấy chín sinh viên đó, nhưng nó cũng khiến cho mỗi người trong số họ bị tàn tật ở những mức độ khác nhau. Vì những sai lầm phạm phải mà họ đã thừa nhận trong phát sóng trực tiếp và tai hại nghiêm trọng của chúng, cả chín người đều bị trường đại học của họ đuổi học. Ngay cả ba mẹ của họ cũng bị người ta tìm thấy thông tin, mẹ của Hứa Trạch dạy ra đứa con trai như vậy thì không xứng đáng làm một giáo viên, ba của Hứa Trạch cũng bị công ty sa thải. Công ty của ba Bạch Mân bởi vì cô ta mà cuối cùng không thể nhận được đơn hàng, tất cả mọi người đều biết ông ấy có một đứa con gái tàn nhẫn và độc ác đến nhường nào. Hầu hết ba mẹ của những người khác cũng bị như thế, dường như họ đi đến đâu cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ soi mói, do họ đã dạy ra những đứa con như vậy.

Còn người trong cuộc như đám người Bạch Mân, thậm chí đã tới mức bị người ta ném trứng thối mỗi khi bị người ta nhận ra. Bởi vì một số người đùa dai, bởi vì một số người cố ý, một cô gái đáng ra đang ở thời khắc thanh xuân mơn mởn như hoa nở lại chết đi một cách thê thảm. Họ phải trả giá, còn lâu mới đủ, họ phải dùng cả đời để chuộc tội. Đây chính là quả báo mà xã hội dành cho họ. Còn pháp luật ư, Bạch Mân quá đáng nhất trong đó, cũng chỉ gây án không thành, kết án mấy tháng tù là xong. Đâu có ai quy định “không làm việc nghĩa” là phạm tội đâu, cô ta nhìn Yến Nhân bị bọn buôn người mang đi lại không có đứng ra, đây là vấn đề về đạo đức, không phải là vấn đề về pháp luật. Còn những người khác, hầu hết thậm chí không cần phải ngồi tù.

Lúc Lý Nghị tiễn Yến Chử ra khỏi Cục cảnh sát, khuôn mặt của ông ấy đỏ bừng. Ông ấy vẫn luôn nói với Yến Chử rằng phải tin tưởng pháp luật, phải tin tưởng cảnh sát. Nhưng đây là pháp luật đây, đây là cảnh sát đây. Thực tế luôn luôn bất lực, đối với người thân của những người bị hại, có lẽ vế trước chính là thứ họ không muốn quan tâm đến.

“Cậu đã làm xong chuyện cậu muốn làm rồi, ngừng lại đi!”.

Cuối cùng họ không tìm được bất kỳ chứng cứ nào có liên quan đến Yến Chử. Thời điểm những người đó mất tích, Yến Chử đang ở căn-tin của khách sạn. Cậu ta có vô số người làm chứng, nơi ở của cậu ta cũng không tìm ra được thiết bị điều khiển từ xa, tất cả chứng cứ chỉ chứng minh Yến Chử vô tội. Không hiểu vì sao, cuối cùng Lý Nghị còn có cảm giác như trút được gánh nặng. Mặc dù trong lòng ông đã hoàn toàn khẳng định, là Yến Chử ra tay. Ông không biết Yến Chử đã thực hiện bằng cách nào, ông chỉ biết cách thực phạm tội như vậy, một khi đối phương lầm đường lạc lối, sẽ trở thành khắc tinh của cảnh sát, cũng sẽ trở thành tai họa cho xã hội. Cũng không phải tất cả tội phạm ngay từ đầu là tội ác.

“Nhưng em gái của tôi đã không trở về nữa, gia đình của tôi cũng không trở về nữa!”. Yến Chử nhìn sếp Lý một cái thật sâu, xoay người rời đi. Lý Nghị ngẩn ngơ, không biết nên nói gì.

“Anh hai!”. Một cô bé mặc váy trắng tinh, tóc dài ngang lưng, làn da trắng như tuyết và trong suốt, đôi mắt trong veo như hồ nước. ( truyện trên app T𝕪T )

“Kiếp sau em vẫn muốn làm em gái của anh!”. Cô bé đã trở về hình dáng ban đầu, nhìn anh trai của cô bé đầy lưu luyến và không nỡ. Cô bé cười, vừa cười vừa khóc.

“Được!”. Đôi mắt của Yến Chử cũng ngân ngấn nước, nhìn về phía hoàng hôn. Bóng dáng bên cạnh anh dần dần hóa thành trong suốt, rồi biến mất trong hư vô.

******

Yến Chử - chuyên gia khoa não nổi tiếng, tận tâm làm từ thiện cả đời, đến lúc qua đời cũng chưa lập gia đình, hưởng thọ 89 tuổi.

******

“Năng lực của cậu nằm ngoài sự tưởng tượng của tôi!”.

Lần này khi Yến Chử quay trở lại không gian hệ thống, 007 đã chờ anh ở đó.

“Cậu đã hoàn thành hai nhiệm vụ chính song song. Tôi không hiểu, rõ ràng cậu lựa chọn báo thù, vì sao nhiệm vụ chính thứ nhất cậu cũng hoàn thành. Nhưng cậu đâu có giết chết Bạch Mân và Hứa Trạch, mà vẫn hoàn thành nhiệm vụ chính thứ hai do cố chủ phó thác”.

“Rất đơn giả mà. Không phải Yến Nhân không muốn báo thù, chẳng qua cô ấy không muốn liên lụy anh trai của cô ấy thôi. Cuối cùng tôi đã thành danh, đây là điều cô ấy muốn nhìn thấy. Còn về cố chủ, vốn dĩ cậu ấy cũng muốn trả thù, nhưng cuối cùng cậu ấy nhận ra hóa ra có lúc tồn tài còn khổ sở hơn chết đi, tự nhiên cậu ấy sẽ đánh giá nhiệm vụ thành công”.

Sau khi rời khỏi không gian đó, mọi cảm xúc đều đã được gột rửa. Yến Chử đặt tay lên trái tim, không biết vì sao vẫn cảm thấy ngột ngạt.

“Lần này, cậu nhận được tổng cộng 3,400 điểm với nhiệm vụ chính kép và nhiệm vụ phụ trả thù người dân thôn Ngũ Đức cũng như đám người Vu Sở Sở”.

“Nhưng cậu đã mua quyền sử dụng kỹ thuật hack siêu cấp vĩnh viễn trị giá 2,000 điểm và bùa gọi hồn trị giá 600 điểm ở cửa hàng của hệ thống. Vì không đủ điểm, hệ thống từng cho cậu vay 400 điểm, lãi suất gấp đôi, tổng cộng là 1,200 điểm. Hiện tại còn lại 2,200 điểm”.

Hóa ra Yến Chử có thể triệu hồi hồn phách của Yến Nhân là bởi vì có lá bùa gọi hồn kia, và kỹ thuật hack ngay cả chính phủ cũng không thể phá giải cũng được mua từ cửa hàng của hệ thống.

“Cậu đánh cược thành công, nhưng không phải lần nào cũng có thể may mắn như vậy”.

007 cảm thấy bản thân đã nhìn lầm rồi, ký chủ số 17 này của nó không ổn định chút nào cả. Những gì cậu ấy làm lần này, suýt nữa đã hại chết bản thân cậu ấy rồi. Nếu cậu ấy thất bại ở nhiệm vụ này, không đạt được điểm thưởng ở thế giới này, không trả nổi điểm gốc và điểm lãi cho cửa hàng của hệ thống, điều đón chờ cậu ấy chinh là cái chết.

Yến Chử không trả lời 007 vấn đề này. Anh lựa chọn chấp hành tất cả những nhiệm vụ này là vì anh cảm thấy rằng trong mỗi một thế giới, sự tồn tại của anh có ý nghĩa nào đó. Nếu quyết định làm theo những gì hệ thống nói, lựa chọn nhiệm vụ đơn giản để lấy điểm, nhìn những hung thủ đó ung dung ngoài vòng pháp luật, cho dù có bất tử cũng có ý nghĩa gì đâu chứ!

“Bắt đầu thế giới tiếp theo đi!”. Yến Chử nói.

007 biết Yến Chử không nghe lọt những gì nó nói, bộ não kim loại không khỏi cảm thấy đau đầu.

*****

Thế giới này là câu chuyện của một “gã phượng hoàng”*. Yến Chử xem xong hướng đi nổi bật của thế giới này và ký ức của cố chủ, tự hỏi có phải 007 đang trả thù anh hay không. Tại sao ngoại trừ thế giới vừa rồi, anh toàn phải sắm vai đàn ông cặn bã thế nhỉ, nhân vật này không hợp với khí chất của anh chút nào.

(*Gã phượng hoàng/phượng hoàng nam: chỉ người đàn ông nghèo bám váy vợ, có lối sống xa hoa trác táng. Khi vợ qua đời thì ăn chơi đổ đốn, gái gú đàn đúm rượu chè. Hoặc ám chỉ loại đàn ông xuất thân nông thôn nhưng cực kỳ sĩ diện.)


App TYT và Autumnnolove

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp