Tôi Là Nhân Vật Phản Diện Lớn

CHƯƠNG 34: ANH TRAI TỐT NHẤT THẾ GIỚI (8)


1 năm

trướctiếp

Trong vòng hai tiếng ngắn ngủi, thông tin về lai lịch của Yến Chử và lý lịch của các thành viên trong gia đình đã xuất hiện một cách hoàn chỉnh trên tay Lý Nghị.

Sinh viên năm cuối của Đại học Y Trung Quốc, trong giai đoạn quan trọng tuyển sinh thạc sĩ thì xin tạm nghỉ học một năm. Hiện tại cậu ta chỉ là một sinh viên bình thường ngay cả bằng tốt nghiệp chính quy cũng chưa nhận được. Thành phần gia đình ngoài trừ ba mẹ còn có một người em gái, em gái Yến Nhân này mất tích trong lúc đi du lịch tốt nghiệp cấp ba. Ba mẹ đã báo án, nhưng vẫn luôn chưa tìm được. Hai vợ chồng này trong một lần gặp sự cố tai nạn giao thông đã tử vong cả hai. Cả nhà bốn người hạnh phúc, bây giờ chỉ còn lại một mình Yến Chử. Có lẽ đây là lý do cậu ta xin tạm nghỉ học.

Lý Nghị xem lời nhận xét về Yến Chử của hàng xóm, giáo sư đại học và bạn học, tất cả đều nhận xét cậu ta là người vui vẻ hào sảng, chân thành nhiệt tình. Cậu ta là một người anh trai tốt, là một đứa con trai ngoan ngoãn, là một cậu học trò giỏi,...Nếu không xảy ra những chuyện ngoài ý muốn đó, bây giờ cậu ta đã trở thành nghiên cứu sinh. Dù sao thì trong bốn năm đại học của cậu ta, năm nào cậu ta cũng được nhận học bổng quốc gia.

Một chàng trai được mọi người tán dương, tương lai xán lạn, lại xuất hiện ở thôn xóm nhỏ cằn cỗi và tràn ngập tội lỗi. Lý Nghị suy đoán, có lẽ cô em gái mất tích hơn ba tháng của Yến Chử đã được Yến Chử tìm thấy.

Lý Nghị ngồi vào vị trí đối diện Yến Chử, bên cạnh ông ấy còn có một cảnh sát trẻ đi theo phụ trách ghi chép.

"Đây là ảnh chụp em gái cậu. Sau khi thôn dân ở thôn Ngũ Đức nhận dạng và xác nhận, hơn ba tháng trước cô ấy đã bị bán tới thôn này. Hộ gia đình mua cô ấy chính là cha con Trương gia đã chết vào tối qua".

Sếp Lý nhìn cậu thanh niên từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ được bình tĩnh, ngay cả độ cong trên khoé môi cũng không xuất hiện một chút thay đổi nào. Trong lòng sếp Lý càng thêm tin tưởng, quả nhiên cậu ta đã biết tất cả.

"Xin lỗi! Có khả năng em gái của cậu đã gặp nạn. Cảnh sát chúng tôi đã tiến hành tìm kiếm hài cốt em gái của cậu. Yến Chử này, chúng tôi vô cùng thấu hiểu nỗi đau và tiếc nuối trước cái chết của em gái cậu, nhưng cậu không thể để thù hận che mờ lý trí được. Tội phạm thật sự tất nhiên sẽ có pháp luật trừng trị họ, không có bất kỳ cảm xúc cá nhân hay thế lực nào có thể vượt qua được pháp luật, cậu có hiểu không?”.

Người đăng tải bài viết kia nhất định đang ở trong thôn không lệch đi đâu được, người dân trong thôn không có động cơ, đám người Lại Tâm càng không có động cơ. Người duy nhất có khả năng làm ra chuyện này cũng chỉ có chàng trai trước mắt.

Em gái của Yến Chử chết vì cha con Trương gia, ba mẹ cậu ta cũng đang trên đường tìm kiếm con gái mất tích mà gặp phải tai nạn giao thông. Cảm xúc của chàng trai này hiện tại vô cùng không ổn định, cho dù thái độ của cậu ta hết sức bình tĩnh, nhưng bên trong lại đang ấp ủ một tòa núi lửa. Một khi núi lửa phun trào, hậu quả không thể nào lường trước được. Hay nói đúng hơn, tòa núi lửa này...đã phun trào rồi.

Lý Nghị nghĩ mãi không ra, vì sao Lâm Hữu Đức có thể tự tay giết chết em trai của ông ta. Lý Nghị không tin vào chuyện ma quỷ lộng hành gì đó, ông càng tin tưởng rằng tất cả có lẽ là có người đứng sau giật dây. Có rất rất nhiều loại thuốc kích thích thần kinh có thể làm cho người ta mất kiểm soát bản thân trong một thời gian ngắn, hoặc khiến họ nhìn thấy ảo giác. Nếu như nói sau khi Lâm Hữu Đức nhìn thấy quỷ mới phát điên, sếp Lý cho rằng tất cả những gì ông ta nhìn thấy đều chỉ là ảo giác của bản thân ông ta. Lâm Hữu Đức và những thi thể bị chém nát vụn đều đã được đưa đi xét nghiệm rồi, nếu phát hiện ra có dấu vết của một loại dược liệu nào đó, thì chàng trai đối diện này chính là nghi phạm lớn nhất. Cậu ta học y, những thứ thuộc lĩnh vực này cậu ta am hiểu hơn bất kỳ ai.

"Sếp Lý, tôi có thể xưng hô với chú như thế không?". Ánh mắt của Yến Chử chưa từng rời khỏi tấm ảnh chụp em gái của anh đang nở nụ cười rạng rỡ, đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt qua gò má trắng nõn mềm mềm của em gái. Giọng nói khàn đặc, đây là câu đầu tiên Yến Chử nói từ lúc bước chân vào Cục cảnh sát.

Lý Nghị cau mày.

"Chú cảm thấy em gái của tôi đã chết như thế nào?".

“Cô ấy bị…”.

Lý Nghị hơi hé môi, lại không biết nên nói như thế nào. Bởi vì họ đã chắp vá được sự thật từ lời khai của người dân trong thôn. Cô gái trẻ tuổi đương độ thanh xuân đáng thương kia, không chỉ trở thành người vợ chung của ba anh em Trương gia, còn phải nhận lấy sự nhục nhã thê thảm từ Lâm Hữu Đức bởi vì ông ta đã cho Trương gia mượn số tiền đó. Lý Nghị cũng có một đứa con gái năm tuổi, ông ấy không thể nào tưởng tượng nổi nếu như con gái của ông ấy bị nhục nhã như vậy thì bản thân ông ấy sẽ làm ra những chuyện gì. Nhưng ông ấy lại là một cảnh sát, nếu ngày cả ông ấy cũng không tin vào pháp luật có thể trừng trị tội phạm thích đáng, thì những người khác sao có thể tin được. Một khi cơ quan chấp pháp không còn uy tín nữa, ngày trật tự xã hội hỗn loạn cũng không còn xa. Sếp Lý kiên định với quan điểm này, còn kiên định chấp hành nó.

Chàng trai đối diện là một người đáng thương đã mất đi cả ba người thân, trước khi có bằng chứng chứng minh cậu ta có liên quan đến tất cả những chuyện trước đó, Lý Nghị không thể nào nói nặng lời với cậu ta. Ngay cả khi chứng cứ thực sự chứng minh cậu ta có liên quan đến tất cả đi chăng nữa, Lý Nghị cũng không thể nào dùng thái độ đối xử với những tội phạm khác để đối xử với cậu ta. Ai bảo những người mà cậu ta giết đều là những kẻ đáng chết!

"Em gái của cậu trong lúc chạy trốn đã chạy lạc ra sau núi, bị thú dữ tấn công và mất mạng. Cảnh sát chúng tôi đã dựa theo lời khai của người dân trong thôn để tiến hành tìm kiếm hài cốt của em gái cậu, tôi tin chắc sẽ có kết quả sớm thôi”.

Sếp Lý bỏ qua trải nghiệm đau lòng của Yến Chử mà họ đã điều tra ra được, trực tiếp nói tới kết quả.

“Đó là tất cả sao?”.

Yến Chử ngẩng đầu, lúc này anh đang cười. Nụ cười làm cho Lý Nghị nhíu mày khó chịu, ông luôn cảm thấy trong lòng bỗng nhiên ớn lạnh.

"Trình độ điều tra chỉ có như vậy…chú bảo tôi làm sao dám tin pháp luật có thể cho tôi một đáp án công bằng đây? Chú bảo tôi làm sao dám tin tội phạm thực sự sẽ bị trừng trị thích đáng đây?".

Ánh mắt của Yến Chử tràn đầy châm chọc. Nếu không phải vì cảnh sát địa phương không hành động, nếu không phải vì họ giữ vững thái độ làm theo lẽ công bằng, dung túng cho đám sâu mọt xã hội liên tục sinh sôi nảy nở,..Em gái của anh có lẽ đã không gặp phải chuyện như vậy. Anh biết suy nghĩ này rất cực đoan, nhưng chân chính đối diện với nỗi đau mất đi người thân, anh cũng chỉ có thể suy nghĩ tới đây thôi.

Trong lòng Lý Nghị chùng xuống, nghe ra ẩn ý trong lời nói của Yến Chử, chẳng lẽ chuyện này còn có chỗ nào đáng ngờ sao? #tytnovel.com #tyt

Nhưng bây giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể của Yến Nhân, không thể tiến hành tới bước khám nghiệm tử thi. Ông cũng không thể nào đưa ra nhiều phán đoán hơn được, nếu bên kia có đủ chứng cứ thì…

"Cậu đã biết được những gì?". Lý Nghị hỏi lại.

"Sếp Lý, lừa bán phụ nữ có thể bị phán bao nhiêu năm nhỉ?".

Lý Nghị: "...", ông ấy không biết vì sao Yến Chử đột nhiên hỏi đến vấn đề này.

"Mua lại phụ nữ bị bắt cóc có thể bị phán bao nhiêu năm nhỉ?".

"Không tham gia lừa bán phụ nữ, không có mua phụ nữ bị bắt cóc…nhưng trong lúc các cô ấy chạy trốn lại tham gia tìm kiếm và vây bắt, cái này có thể bị phán bao nhiêu năm nhỉ…À không, pháp luật có khung hình phạt cho tội này sao? Có lẽ là tôi không đọc nhiều sách và chưa nghiên cứu tới, sếp Lý, chú có thể nói cho tôi biết được không?”.

Yến Chử chống khuỷu tay lên bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt màu nâu đen đang nhìn thẳng Lý Nghị, vẻ mặt cười như không cười. Trong lòng Lý Nghị chùng xuống, ông đã biết rốt cuộc Yến Chử muốn hỏi chuyện gì. Em gái của cậu ấy mất đi mạng sống, ba mẹ của cậu ấy cũng vì chuyện này mà ra đi mãi mãi. Ba mạng người, cộng thêm nhiều mạng người khác nữa mất đi vì những hành động xấu xa như vậy. Liệu mức độ hình phạt trước mắt có thật sự làm cho gia đình của những người bị hại thỏa mãn không?

Ngay cả bản thân Lý Nghị cũng không thể đưa ra được một câu trả lời chắc chắn.

"Các đồng chí không giúp được tôi, nhưng mà ông trời sẽ giúp tôi thôi. Sếp Lý, chú đã từng nghe câu này chưa. Không phải không có quả báo, chẳng qua là nó chưa tới thôi. Những người đó…nên trả giá cho những hành động của họ".

Yến Chử thả lỏng và dựa ra phía sau: “Nhân quả tuần hoàn, cần phải như thế. Sếp Lý, tôi chính là một công dân tốt đó!”.

Khí thế của Yến Chử có thể thu tỏa tự nhiên, ngay cả người lão làng như Lý Nghị khi đối mặt và chất vấn Yến Chử cũng không khỏi toát ra một trận mồ hôi lạnh. Lý Nghị thấy rằng Yến Chữ đổ hết tất cả mọi chuyện cho nhân quả báo ứng, dường như đã hoàn toàn phủi sạch cảm giác tồn tại của cậu ta trong chuyện này. Ông cũng nhịn không được mà cảm thấy hơi khó giải quyết, bởi vì xem thái độ của cậu ta, hoặc là chuyện này thật sự không liên quan gì đến cậu ta, hoặc là cậu ta đã nắm chắc tuyệt đối cảnh sát sẽ không tìm ra bất cứ chứng cứ nào cho thấy cậu ta đã ra tay. Không hiểu vì sao, Lý Nghị cảm thấy rất có khả năng sẽ là trường hợp thứ hai.

Sau khi thẩm vấn, về cơ bản Lý Nghị hoàn toàn không hỏi ra được chuyện gì, ông cảm thấy hơi đau đầu. Nhưng Yến Chử lại là người nhà của người bị hại, ở bên ngoài còn có năm vụ án giết người liên quan đến thôn Ngũ Đức. Cảnh sát ngoại trừ mời Yến Chử đến lấy lời khai, cũng không có quyền giam giữ anh. Cuối cùng, sếp Lý đành phải cho Yến Chử ra về. Chờ đến khi tìm thấy hài cốt của em gái cậu ta, lúc kết án sẽ thông báo cho cậu ta.

"Sếp Lý, thật ra em cảm thấy có lẽ chuyện này thật sự không liên quan đến Yến Chử. Người dân trong thôn đó đã làm rất nhiều chuyện xấu xa, nói không chừng đúng là báo ứng".

"Hơn nữa, cho dù đúng là cậu ấy làm, em cũng khâm phục cậu ấy. Dựa trên pháp luật, cái thôn đó được bao nhiêu người ngồi tù chứ, cho dù có ngồi tù cũng không quá mấy năm. Nhất là hai anh em Lâm gia kia, có ngồi tù cũng chỉ mười năm là cùng. Đến lúc đó còn không phải là lại gây hoạ một vùng sao, chết sớm càng tốt".

Nửa đoạn sau của lời nói, giọng nói của viên cảnh sát trẻ nhỏ dần. Thấy đội trưởng trừng mắt nhìn mình, viên cảnh sát trẻ còn có chút không phục.

Lý Nghị nhìn theo bóng dáng Yến Chử rời đi, thở dài. Bây giờ những gì ông có thể làm chính là tận lực làm cho đám người Lại Tam thú nhận, phụ nữ mà họ buôn bán trong mấy năm qua chắc chắn không chỉ dừng lại ở một thôn Ngũ Đức này. Kết cục thê thảm như Yến Nhân tốt nhất là không thể tiếp diễn.

"Sếp Lý, không hay rồi…đã xảy ra chuyện rồi!". Mấy viên cảnh sát vội vội vàng vàng chạy đến, chống vào vách tường và không ngừng thở hổn hển.

"Đã xảy ra chuyện gì?", Lý Nghị biến sắc, khẩn trương hỏi.

"Giết…giết người rồi!".

Cục cảnh sát huyện Lễ rất nhỏ, trước đó đã bắt giữ người dân của mấy thôn. Không chỉ có thôn Ngũ Đức, còn có người dân ở những thôn khác trên đỉnh núi và chân núi cũng tham gia mua bán phụ nữ. Các phòng giam ở Cục cảnh sát đã hoàn toàn chật kín người. Đám người Lại Tam và Lâm Hữu Đức tội nặng nhất nên được nhốt cùng phòng, còn lại bị nhốt trong cùng một phòng khác. Bởi vì họ quá nguy hiểm nên một bàn tay của mỗi người đều bị còng vào vào song sắt, đề phòng họ đấu đá lẫn nhau. Nhất là Lâm Hữu Đức, bất kể là vì lí do gì, ông ta vừa mới bị nghi ngờ là giết chết năm người đấy thôi.

Ai biết mới đây còn đang êm đẹp, đám người Lại Tam bỗng nhiên giống như cùng nhau phát điên và thoát khỏi còng tay. Da thịt bong tróc, lộ ra xương trắng. Có vẻ như họ cũng không cảm thấy đau đớn chút nào, điên loạn nhào về phía Lâm Hữu Đức. Có mấy người đè Lâm Hữu Đức xuống dưới, rồi cắn một người sống sờ sờ từng miếng từng miếng một cho đến khi chết đi.

Toàn bộ chiến sĩ cảnh sát vẫn chưa ăn uống gì, cả đêm di chuyển lên núi bắt người. Vừa mới đặt mấy hộp cơm, trong phòng chỉ chừa lại mấy viên cảnh sát, những người khác đều đi giúp đỡ lấy cơm. Không chỉ mỗi căn phòng này của đám Lại Tam, những căn phòng tạm giam người dân trong thôn ít nhiều cũng xuất hiện những tình huống khác thường. Anh cắn lỗ tai tôi, tôi cắn cánh tay anh, cũng không biết đang phát điên cái gì, đám cảnh sát hoàn toàn không khống chế được cục diện này. May mắn là bây giờ chỉ có một mình Lâm Hữu tử vong, nhưng ông ta bị đám người Lại Tam hành hạ cho đến chết đều đã được camera ghi lại chân thực, tội cố ý giết người thì chạy không thoát rồi.

Tình hình hiện tại về cơ bản đã được khống chế, căn phòng tạm giam nghi phạm nơi nơi đều có mùi máu tươi. Cảnh sát vũ trang tiến vào khống chế những thôn dân đột nhiên phát điên, kinh hoàng nhận ra trên người họ ngoại trừ những vết cắn to to nhỏ nhỏ, bộ phận quan trọng nhất của đàn ông đều bị họ xé toạc lẫn nhau. Lúc này dường như đã khôi phục thần trí, một đám đang rên rỉ kêu la cứu mạng.

Họ mua bán phụ nữ chẳng phải là vì cái gọi là "kéo dài hương khói" sao, tất cả đều đã trở thành thái giám cả rồi, còn hương với chả khói. Đúng là quả báo!

Lý Nghị đau đầu một lúc, Yến Chử đã đi rồi, mấy tiếng đồng hồ trôi qua cậu ta hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với những thôn dân đó. Chẳng lẽ giống những gì Lâm Hữu Đức đã nói trước đó, do quỷ gây ra?

Không thể nào, phải có lý do nào đó ở đây!

Lý Nghị nhìn thấy những đơn vị truyền thông đang canh giữ bên ngoài Cục cảnh sát để lấy tin, đột nhiên cảm thấy đầu óc lại đau nhức thêm một trận nữa.

*****

"Lúc nãy chơi có vui không?". Yến Chử cầm ô, hỏi cô bé bên cạnh anh.

Cô bé mặc chiếc váy trắng bồng bềnh, nghĩ lại hết sức vui vẻ. Những người qua đường nhìn chàng trai trẻ có ngoại hình tuấn tú lướt qua họ, trong ánh mắt có chút ngạc nhiên. Trời mùa thu không có mưa lại dùng ô che nắng, còn lẩm bẩm một mình. Đáng tiếc cho ngoại hình xán lạn, thì ra lại là một đứa ngốc.

App TYT và Autumnnolove

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp