Tôi Là Nhân Vật Phản Diện Lớn

CHƯƠNG 32: ANH TRAI TỐT NHẤT THẾ GIỚI (6)


1 năm

trướctiếp

Quá rùng rợn!

Lại Tam tự nhận đời này bản thân y làm rất nhiều chuyện trái với lương tâm, y trói những cô gái muốn chạy trốn, y có thể đánh các cô ấy đến da tróc thịt bong, "giết gà dọa khỉ" ở trước mặt các cô gái khác để làm gương. Nhưng loại chuyện như thực sự ra tay giết người, y đúng là chưa từng làm. Cho dù bởi vì y mà biết bao nhiêu người tự sát, bởi vì y mà biết bao gia đình tan nát, không riêng gì cả nhà Yến Chử.

"Lạch cạch!".

Sau khi cửa mở, ánh sáng đèn pin trong tay Lại Tam và những người khác đúng lúc rọi vào đôi mắt Lâm Hữu Đức, đôi mắt của hắn bị ánh sáng làm cho đau nhức, vô thức dùng tay che mặt lại, chiếc rìu trong tay cũng theo đó mà rơi xuống. Những thanh niên trai tráng trong thôn đưa mắt nhìn nhau, xúm lại tiến lên đè Lâm Hữu Đức ở dưới, những người lớn tuổi chạy tới phòng lương thực Lâm gia tìm dây thừng, một đám người cùng nhau phối hợp để trói chặt ông ta.

Tất cả họ đều nhìn thấy, trong số những cái xác nằm khắp nền đất lúc nãy không chỉ có người nhà ông Trương, mà còn có em trai Lâm Hữu Tài của Lâm Hữu Đức. Có ai không biết ông ta thương yêu đứa em trai này của ông ta đến nhường nào, có thể xuống tay giết chết em trai, nói không chừng Lâm Hữu Đức đã điên rồi. Để đề phòng ông ta lại gây tổn hại đến người khác, trói chặt ông ta lại vẫn tốt hơn.

"Lại Tam, sao chú lại đến đây?".

Ánh sáng dịu đi, cuối cùng Lâm Hữu Đức cũng có thể miễn cưỡng nhìn rõ mọi người. Ông ta không để ý hành động muốn trói chặt ông ta của người dân trong thôn, đôi mắt đục ngầu, nhìn đám người Lại Tâm đột ngột xuất hiện.

Lại Tâm còn đang khiếp sợ trước cảnh tượng máu me y mới vừa nhìn thấy, y nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Lâm Hữu Đức, sao trước kia lại không nhận ra gã đàn ông này mắc bệnh tâm thần nhỉ?

"Anh còn hỏi vì sao tôi tới đây à, chẳng phải anh gọi điện bảo tôi lên núi sao?". Y cảm thấy tình hình hiện tại của Lâm Hữu Đức không ổn lắm, mặc dù ông ta đã bị trói chặt, y vẫn không khỏi trốn tránh đằng sau đám đông.

"Không thể nào! Không có tín hiệu, cầu lên núi cũng đã bị chặt đứt rồi…không thể nào!".

Lâm Hữu Đức ngơ ngác, ông ta lẩm bẩm. Nhìn thấy dáng vẻ của ông ta thế này, cho dù đã thật sự trói chặt ông ta, mọi người cũng phải tản ra xung quanh, không dám tới gần.

"Là nó…là con nhỏ đó muốn báo thù, là nó…".

Giọng nói của ông ta rất nhỏ, những người đó lại ở khá xa, dường như cũng không nghe được rốt cuộc ông ta đang nói gì, chỉ nhìn thấy khuôn miệng của ông ta đang mấp máy.

"Có chuyện gì thế này?".

Cảnh tượng trong phòng quá thảm thiết, mùi máu tươi nồng đậm. Thi thể đã bị chém ra như vậy, chắc chắn sẽ không có ai sống sót. Đám người nhốt Lâm Hữu Đức ở phòng bếp bên cạnh, dùng một cái xích sắt thật to khoá chặt cửa lại. Sau đó cả đám vội vội vàng vàng lui ra ngoài, không dám ở lại đó lâu hơn nữa. Máu đã chảy đầy mặt đất, rất dễ dính vào người. Cũng chính vì như vậy, họ đã bỏ lỡ cơ hội biết được chân tướng. Cho dù bây giờ để cho Lâm Hữu Đức được nói, có lẽ người dân trong thôn cũng sẽ không tin tưởng lời nói của ông ta. Không chỉ vì trong lòng họ không tin tưởng và cảm thấy mấy chuyện ma quỷ thật là vớ vẩn, mà còn vì Lâm Hữu Đức có thể chém em trai ruột thịt của ông ta thành thịt vụn, người này chẳng khác gì kẻ điên, lời nói của một kẻ điên có thể tin được không?

Lâm Hữu Đức là người có uy nhất trong thôn lại xảy ra chuyện, người chủ trì đại cục hiển nhiên trở thành người già cao tuổi nhất ở trong thôn. Mà Lại Tam là người chứng kiến, cũng là người có quan hệ thân thiết với thôn này, nên y được mới đến tham gia.

"Đã có năm người chết rồi, báo cảnh sát đi!", một cụ già lên tiếng.

Ông Trương và những đứa con của ông ấy cũng như Lâm Hữu Tài không giống những cô gái bị mua vào thôn, họ đều đã có đăng ký hộ khẩu thường trú ở trong thôn. Cùng lúc chết năm người, không thể nào qua loa cho qua chuyện được. Nhất là ông Trương kia còn có hai đứa em gái, đã gả đến chân núi. Cách khoảng nửa tháng mười ngày sẽ lên núi thăm hỏi người anh này. Nói ông lão và bà đứa cháu trai đột nhiên mất tích, hai cô em gái kia của ông lão cũng sẽ không tin. Hơn nữa, người dân trong thôn không cần phải giấu giếm những chuyện này cho Lâm Hữu Đức.

"Không được báo cảnh sát!".

Lại Tam vô cùng kiêng dè cảnh sát. Mặc dù ở nơi huyện lị hẻo lánh này, buôn người đã trở thành chuyện mà trong lòng ai cũng biết rõ ràng, nhưng có câu nói "dân không tố cáo, quan chức không truy cứu". Người dân ở các thôn xóm bên này vô cùng đoàn kết, cảnh sát chưa chắc sẽ ra mặt cho những cô gái đó. Cho dù có hành động đi chăng nữa, mấy trăm người dân trong thôn tạo thành lá chắn thịt ngăn cản không cho cảnh sát mang người đi, liệu cảnh sát còn dám nổ súng sao? #tytnovel.com #tyt

Dụ dỗ và buôn bán phụ nữ chỉ bị kết án chừng bảy tám năm là cùng, chứ đừng nói gì đến tội mua người, tội đó càng nhẹ hơn. Nếu cảnh sát dám nổ súng, trừ khi không cần chức vị cảnh sát của họ nữa. Nhưng chuyện gì cũng mang tính tương đối, Lại Tam cảm thấy như bây giờ khá ổn, y không muốn dính dáng đến cảnh sát chút nào.

Người dân trong thôn nghe Lại Tam lên tiếng, cùng với những cô gái đang rưng rưng nước mắt sau lưng y, đã bị cảnh tượng máu me làm cho mất hồn, họ cũng lập tức lặng thinh.

"Không được báo cảnh sát…không được báo cảnh sát!".

Vợ của Lâm Hữu Đức khóc lóc xông vào, phía sau còn có ba đứa con gái đi theo. Mặc dù Lâm Hữu Đức đối xử với bà cũng không tốt, nhưng ông ta vẫn là trụ cột gia đình. Nếu bởi vì giết người mà bị bắt vào tù, bảo mẹ con bà phải sống thế nào đây?

"Chúng tôi đền tiền, phải đền bao nhiêu tiền chúng tôi sẽ đền bấy nhiêu tiền. Chú Lý…chú Lâm…chú Căn…các chú đã nhìn Hữu Đức lớn lên, ông ấy là người như thế nào các chú còn không biết sao? Chuyện này chắc chắn là tại nạn ngoài ý muốn, các người không thể đưa ông ấy đến đó!".

Vợ của Lâm Hữu Đức than trời trách đất, nghe xong lời nói của bà ta thì tất cả mọi người đều do dự. Cũng không phải là bởi vì đồng cảm, mà là bởi vì vợ của Lâm Hữu Đức đã nhắc đến tiền. Chuyện hôm nay tất cả họ đều đã nhìn thấy, cho nên dù sao cũng phải có tiền bịt miệng. Năm trăm hoặc một ngàn, số tiền để mua nàng dâu cũng sắp đủ rồi. Con trai, con dâu, cháu trai…đời người chẳng phải tranh thủ vì những điều này sao? Vả lại người cũng không phải do họ giết, họ chỉ xem như không nhìn thấy tất cả chuyện này thôi.

Lại Tam không đếm xỉa đến mấy đồng tiền đó, y cũng không muốn liên can vào những chuyện này. Mặc dù sắc trời đã hoàn toàn tối đen, nhưng y không muốn tiếp tục ở lại nơi này. Y lập tức dẫn theo người và "hàng hoá" của y chuẩn bị xuống núi, mối làm ăn này tạm thời y không có tâm tình thương lượng.

"Anh Tam, đường xuống núi đã bị chặt đứt rồi!". Một tên đàn em của y vội vội vàng vàng chạy tới chỗ Lại Tam và nói.

"Đụ má, lúc tới chẳng phải vẫn còn êm đẹp sao? Sao lại bị chặt đứt rồi?". Lại Tam nhíu mày, cảm thấy tâm trạng đặc biệt hỏng bét.

"Được rồi, tạm thời ở tạm trong thôn thêm mấy ngày, trông chừng người cho cẩn thận. Chờ sau khi cầu sửa xong thì xuống núi ngay lập tức". Lại Tam xem di động của y, không có tín hiệu. Dường như ngoài ở lại trong núi này, y cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

"Lại Tam, trong mấy ngày này chú phải trông chừng đám con gái này cho cẩn thận, đừng để các cô ấy chạy thoát. Trong thôn có một phượt thủ tới xem mặt trời mọc thì bị mưa lớn làm cho kẹt lại trên núi, nếu để cậu ta nhìn thấy thứ gì đó thì không hay đâu". Lão Căn Đầu vừa đánh giá năm "con hàng" Lại Tam mang đến lần này, vừa dặn dò y.

"Được rồi, tôi biết rồi!". Lại Tam cảm thấy vận khí của y đúng là đen đủi, nhưng y đã quen với những chuyện này nên cũng không cảm thấy quá phiền phức. Dù sao thì những cô gái này đều đã bị trói chặt, chỉ cần nhốt các cô ấy ở trong phòng, cho một người trông coi là được.

Cả đám người hiện tại rõ ràng là còn cảm thấy sợ hãi trong lòng bởi cảnh tượng vừa được chứng kiến, tạm thời chưa bàn bạc xong nên xử lý những thi thể kia và Lâm Hữu Đức như thế nào. Trời càng lúc càng tối, mọi người cũng tính toán lần lượt trở về, chờ đến sáng mai lại tới xử lý mấy chuyện này.

Lúc Lão Căn Đầu quay trở lại phòng, còn cảnh giác đi đến gian phòng Yến Chử đang thuê để kiểm tra một cái. Bên trong đã tắt đèn, có thể lờ mờ nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ. Ông lão yên tâm, thở dài rồi mới đi vào phòng mình. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chờ Lão Căn Đầu đi khỏi, Yến Chử bất chợt mở mắt. Anh lấy đi động ra, đăng tải nội dung đã được soạn thảo từ trước lên các trang mạng lớn. Anh còn sửa đổi một phần mềm vi-rút nhỏ, một khi những bài viết này bị xoá đi, chúng sẽ tải lên một lần nữa. Xoá bao nhiêu lần, đăng lại bấy nhiêu lần. Nếu lúc này Lâm Hữu Đức và Lại Tam có mặt ở đây, họ sẽ kinh ngạc khi nhận ra tín hiệu di động của Yến Chử lại là đầy cột sóng.

*****

[ Quá man rợ, nửa đêm bị doạ đến tỉnh luôn. ]

[ Đã kiểm tra rồi, hình ảnh không có dấu vết photoshop. ]

Lúc này trên mạng có một bài đăng đang được chia sẻ và thảo luận không ngừng, giọng văn từ góc nhìn của một người đứng ngoài, miêu tả tội ác của một địa phương nghèo khó gọi là "Huyện Lễ". Đặc biệt là trong đó có một thôn làng nhỏ có tên là "Thôn Ngũ Đức", mua bán phụ nữ, ép buộc phụ nữ quan hệ tình dục, giết người,...mỗi một tội ác đều chấn động lòng người. Đặc biệt là kết hợp với những hình ảnh trong bài viết, mặt đất vương vãi máu thịt khắp nơi và một người đàn ông giơ rìu đứng ở giữa căn phòng máu thịt, người dân trong thôn xúm lại xem, mấy cô gái trẻ đột nhiên bị trói…Tất cả, tất cả, không thể nghi ngờ đã kích thích thần kinh của cư dân mạng.

[ Là giả đúng không, tôi là người huyện Lễ đây, chỗ đó của chúng tôi mặc dù nghèo khó nhưng tính tình của người dân vô cùng chất phác. ]

[ Tôi cũng là người huyện Lễ đây. Thành thật xin lỗi, thật ra tôi vẫn luôn biết ở chỗ chúng tôi có những vụ mua bán tội lỗi như thế. Nhiều thôn tương trợ lẫn nhau, có cô gái bị bắt cóc muốn chạy trốn, mười mấy thôn xung quanh sẽ cùng nhau giúp đỡ tìm kiếm. Ga xe lửa, nhà nghỉ, toàn bộ tỉnh lỵ đều có tai mắt của họ. Cảnh sát không muốn can thiệp, cũng chẳng dám can thiệp. Tôi không có can đảm cứu những cô gái đó ra, cho nên tôi mới lựa chọn rời khỏi quê nhà. Tính đến bây giờ đã hơn mười năm rồi tôi không trở về quê, tôi biết rằng mấy chuyện này càng ngày càng lan rộng. Nhưng tôi không ngờ lại có kẻ sát nhân như trong ảnh, thật sự hy vọng Chính phủ có thể quan tâm hơn. ]

[ Mẹ kiếp! Cô gái mặc quần áo màu đỏ đang bị trói kia chính là chị họ của tôi…Tuần trước chị ấy ra ngoài mua thức ăn, sau đó không thấy quay lại. Chú và dì của tôi đều lo lắng như điên, nhất là chú của tôi, sức khoẻ vốn dĩ đã không được tốt, bây giờ còn đang được theo dõi ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU*. Bọn buôn người đó xứng đáng diệt trừ cả nhà. Cảm ơn chủ bài đăng, tôi phải báo cho dì của tôi biết, cả nhà chúng tôi phải lập tức đi đến huyện Lễ tìm chị họ của tôi. Nếu chị họ của tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ giết sạch những người ở thôn đó, lấy mạng trả mạng tôi cũng không tiếc. ]

(*Khu Chăm sóc Tích cực (ICU) là một khoa chuyên môn cao dành cho các bệnh nhân cần theo dõi, chăm sóc điều dưỡng chuyên sâu và hỗ trợ hô hấp phức tạp.)

Không biết là ngoài ý muốn hay là trùng hợp, khuôn mặt của những cô gái đó đều mờ mịt không rõ, nhưng quần áo trên người các cô ấy đều hết sức rõ ràng. Vốn dĩ những gia đình có con cái mất tích, người lớn vô cùng quan tâm đến những thông tin trên mạng. Dường như chẳng mất bao lâu, trong số năm cô gái, đã có ba cô gái lần lượt được người nhà nhận ra. Trong khoảng thời gian ngắn, trên mạng đã nổ tung. Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa bài đăng này là sự thật. Có một tỉnh lỵ nhỏ bé như vậy, tùy ý dung túng cho vấn nạn buôn người. Còn có người đàn ông giết người trong ảnh nữa, đó là kẻ sát nhân thế hệ mới. Nếu để cho hắn sống sót, chẳng phải sẽ càng có nhiều người chết hơn sao.

Chỉ trong một buổi tối, đường dây nóng của cảnh sát ở nhiều nơi như muốn nổ tung. Huyện Lễ thuộc thành phố Thanh Châu, thành phố Thanh Châu thuộc tỉnh Nghi Xuyên. Toàn thể ban lãnh đạo, lực lượng cảnh sát, lãnh đạo ban tuyên giáo đều bị đánh thức từ trên giường vào tối qua. Lúc này họ mới biết được đã xảy ra sự kiện nghiệm trọng cực kỳ trong địa bàn quản lý của họ. Chỉ trong vòng một buổi tối, bê bối lan truyền rộng khắp cả nước, thậm chí bởi vì tình tiết quá mức ghê rợn, đã nhanh chóng được người ta dịch lại và truyền đến nước ngoài. Nếu không xử lý tốt chuyện này, nó sẽ trở thành một vụ bê bối quốc tế.

Trời còn chưa sáng, lực lượng cảnh sát, lực lượng vũ trang đã tập kết, còn có vô số gia đình không tìm được con gái bị mất tích và người dân ôm tâm lý hiếu kỳ, biến huyện lỵ nhỏ như huyện Lễ trở thành nơi tập trung đông đúc. Mà người dân thôn Ngũ Đức còn đang say giấc nồng, và đám người Lại Tam giờ phút này vẫn đang đắm chìm trong mộng đẹp.

*****

"Bạch Mân, cậu biết tin gì chưa?".

Hai giờ sáng, thời gian này sinh viên năm nhất vừa khai giảng chưa được bao lâu. Đám học sinh cấp ba vẫn còn hưng phấn với cuộc sống đại học hoàn toàn chưa ngủ được.

Bạch Mân nhìn tin nhắn wechat được gửi tới, tò mò bấm vào, là tin nhắn của bạn học cấp ba của cô - Vu Sở Sở. Tin tức gì chứ? Cô không có hứng thú với mấy tin tức như thế này, nên cũng lười mở ra.

"Huyện Lễ, là huyện Lễ đó. Cậu có còn nhớ Yến Nhân đã mất tích ở chỗ nào không? Làm sao bây giờ, hình như chúng ta gặp rắc rối to rồi!".

Vu Sở Sở liên tục gửi tin nhắn tới, Bạch Mân nhìn thấy hai chữ quen thuộc kia, trong lòng cũng căng thẳng, nhanh chóng bấm mở đường link Vu Sở Sở vừa mới gửi lúc nãy mà cô vẫn chưa kịp mở ra.

App TYT và Autumnnolove

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp