Những Ngày Du Lịch Cùng Idol

Chương 11


2 năm

trướctiếp

Sau khi phân tích như vậy, Thời Tiêu Ngư mới thở phào nhẹ nhõm hơn khi nãy.

Kiếp trước khi xem tiết mục cô cảm thấy trong tiết mục này Kính Gia Uyên rất ít khi ăn, sau đó, khi họ phát hiện ra anh mắc chứng biếng ăn, rất nhiều người hâm mộ đã quay lại xem tiết mục này, kết luận đưa ra lúc đó chính là, trước khi bắt đầu tiết mục, Kính Gia Uyên đã có phản ứng bài xích đối với đồ ăn rồi.

Sau khi cố diễn đi diễn lại tiết mục này, tình trạng bệnh của Kính Gia Uyên càng về sau càng xấu đi nghiêm trọng.

Nhưng bây giờ, sau khi quan sát thời gian ăn sáng, cô mới biết ít ra anh vẫn còn chút hứng thú với đồ ăn.

Nếu không, những người thật sự không quan tâm đến ăn uống sẽ không lấy đi lấy lại nhiều loại đồ ăn như thế.

Nghĩ đến cảnh thần tượng của mình vừa ăn xong đồ ăn trong đĩa rồi lại đứng lên lấy đồ ăn tiếp, Thời Tiêu Ngư không khỏi bật cười.

Trước đây khi xem tiết mục, đã từng được chỉnh sửa cắt đi, chẳng có cảm giác gì cả.

Nhưng lần này được xem tận mắt, cảm giác thần tượng của cô thực sự rất dễ thương, đáng yêu lại còn lanh lợi nữa, chẳng trách kiếp trước từ đầu đến cuối cô đều là fan và fan mẹ chính hiệu.

Khi nghĩ đến Kính Gia Uyên, ánh mắt Thời Tiêu Ngư liền trở nên ấm áp, anh, quả nhiên là người ấm áp và lương thiện nhất trên thế giới.

Mỗi khi Thời Tiêu Ngư nghĩ về Kính Gia Uyên, thì cô không khỏi ngơ ngác.

Khi định thần lại, chỉ còn mười phút nữa là đến thời gian tập hợp ở dưới lầu.

Cô chợt giật mình, nhanh chóng đứng dậy thu dọn hành lý, cũng may hành lý của cô không quá nhiều, thu dọn xong nhanh chóng vác túi lên lưng rồi chạy ra ngoài.

Vừa mở cửa, cô tình cờ đụng phải Kính Gia Uyên cũng đã thu dọn đồ đạc và đi ra.

Bước chân của Thời Tiêu Ngư đột nhiên dừng lại.

Cô nhìn Kính Gia Uyên đang đứng trước mặt mình, một lúc sau mới nghẹn ngào thốt ra hai chữ: “Thật là trùng hợp.”

Kính Gia Uyên hơi nhướng mắt nhìn cô, nhẹ giọng đáp: “Trùng hợp thật.”

Khi anh thốt ra ba chữ này, Thời Tiêu Ngư không có thời gian để kịp hối hận.

Giữa cô và những kẻ ép bắt chuyện 强行搭讪 trên mạng xã hội có khác biệt gì, nhưng điều khiến cô đỏ mặt hơn cả chính là idol lại đáp lại lời của cô như thế.

Thời Tiêu Ngư cảm thấy trên mặt mình hơi nóng bừng, liền lặng lẽ đi theo phía sau.

Nhưng cô không ngờ là, Kính Gia Uyên đang từ từ đi chậm lại, một giọng nói rất trầm truyền vào tai cô: “Ăn nhiều như vậy, không căng bụng sao?”

“A?” Thời Tiêu Ngư sững sờ một lúc.

Khóe môi Kính Gia Uyên nhếch lên một đường vòng cung rất nông, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường: “Vẫn là, đồ ăn cô lấy ăn ngon hơn?”

Nói xong, anh bước nhanh xuống lầu.

Còn Thời Tiêu Ngư thì vẫn sững sờ tại chỗ, không nói nên lời.

Anh… đã phát hiện ra rồi sao?

Không phải, lời này của idol là có ý gì? Anh biết cô đang ăn những loại thức ăn đó cùng anh, cho nên mới cố ý ăn nhiều như thế? Mỗi loại đều nếm thử một chút?

Vậy rốt cuộc anh có thích ăn những thứ đó không? Hay là sau khi phát hiện cô đang ăn cùng anh, vì muốn để cô ăn nhiều một chút cho nên mới cố ý ăn như thế?

Thế vừa rồi xém chút cô ăn đến căng bụng, nếu không phải bản thân Kính Gia Uyên chịu ăn, thế chẳng phải phí công rồi sao?

Thời Tiêu Ngư có hơi suy sụp.

Trong đầu cô không khỏi nhớ lại những lời nói đó của idol, khóe mắt như ẩn chứa nụ cười.

Kính Gia Uyên thông minh? Hiểu chuyện? Chu đáo? Dịu dàng?

Idol à anh mất hình tượng rồi anh có biết không?

Thời Tiêu Ngư xộc xệch đi xuống lầu, khi xuống lầu đã thấy Kính Gia Uyên vẫn như mọi khi, anh đứng đợi ở đó, thái độ lịch sự nhưng vẫn khá xa cách, như thể những người còn lại không liên quan gì đến anh.

Lạnh lùng xa lánh, Thời Tiêu Ngư thậm chí còn nghi ngờ ban nãy bản thân cô bị ảo giác.

Thời Tiêu Ngư lật đật bước đến bên cạnh, tìm một chỗ ngồi xuống, đợi Tiêu Nhã đi xuống lầu.

Ánh mắt cô thỉnh thoảng lại liếc nhìn Kính Gia Uyên, ngoài cảm giác bối rối ra, trong lòng cô chẳng còn cảm xúc gì khác.

Người quay phim cũng nhận thấy tình huống này, nắm bắt cơ hội điên cuồng chụp hình Thời Tiêu Ngư.

Tạch tạch, còn lấy góc nhìn của cô, chụp luôn Kính Gia Uyên.

Hiệu ứng này, như thể Thời Tiêu Ngư không an tâm, đang lên kế hoạch gì đó cho Kính Gia Uyên.

Thời Tiêu Ngư: “...”

Được rồi, cô không nên lộ liễu như vậy.

Ngay lập tức, cô cũng thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước không liếc mắt.

Bọn họ cũng không phải đợi lâu, có Tiêu Nhã với bài học buổi sáng, bọn họ không dám đến muôn, cô ấy cũng đã xuống lầu như trong thời gian đã hẹn.

Sau khi cả ba người trả phòng, PD Trương lại mỉm cười bước tới.

Lần này, trong số ba người, Thời Tiêu Ngư và Tiêu Nhã đều nhìn PD Trương bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

PD Trương dường như đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này, trực tiếp phớt lờ ánh nhìn của ba người họ, bắt đầu nói chuyện công: “Xin chúc mừng, các người sẽ chính thức bắt đầu cuộc hành trình tiếp theo của mình, hành trình tiếp theo đây, bên chương trình chúng tôi sẽ không can dự vào, đặt nhà hàng gì, đến nơi nào chơi đều do các người quyết định.”

Thời Tiêu Ngư nghe thấy lời này, cô lập tức nhướng mày.

Tổ chương trình không can thiệp? Sao có thể như thế được?

Quả nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, bản chất của PD Trương đã lộ ra, ông ấy mỉm cười và đưa một tấm thẻ cho ba người họ.

Cả ba nghi ngờ cầm lấy tấm thẻ, chỉ thấy trên đó có viết tên ba nhiệm vụ.

Nhiệm vụ 1: Chuông gió ở Kathmandu.

Nhiệm vụ 2: Dấu ấn của Kathmandu.

Nhiệm vụ 3: Đóa hoa ở Kathmandu.

Ba người bọn họ sau khi đọc xong, trong lòng nảy ra một câu, đó là thứ gì...

PD Trương kiên nhẫn đợi ba người bọn họ tự tưởng tượng xong rồi mới giới thiệu: “Đây là nhiệm vụ tiếp theo mà các người cần phải đối mặt ở Kathmandu, bây giờ chỉ cho các người gợi ý nhiệm vụ, còn nội dung cụ thể và tiêu chuẩn hoàn thành sẽ từ từ thông báo cho các người.”

“Nhiệm vụ này, chúng tôi bắt buộc phải hoàn thành sao?” Kính Gia Uyên đọc xong, anh hơi nhướng mắt lên, nhẹ giọng hỏi.

Khóe môi PD Trương nhếch lên: “Đương nhiên không cần, tôi nói rồi, hành trình tiếp theo của các người do các người tự quyết định, bên tổ chương trình chúng tôi không can thiệp nữa, chỉ là… nhiệm vụ này có liên quan đến kinh phí hành trình sau này của các người.”

PD Trương duỗi ba ngón tay ra vẫy vẫy trước mặt họ: “Chi phí đi lại ở Kathmandu của các người đã được thông báo cho các người rồi, nhưng tiếp theo, chi phí cho điểm dừng chân tiếp theo sẽ được chia thành ba mức, phân làm mỗi người một mức năm trăm tệ, bốn trăm tệ và ba trăm tệ mỗi ngày, mức tiền nào mà các người có thể nhận được từ ba cấp độ này tùy thuộc vào mức độ hoàn thành nhiệm vụ của các người.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Thời Tiêu Ngư: “...”

Hành trình do chính họ quyết định, những lời đe dọa cũng thốt ra rồi, bọn họ dám không hoàn thành nhiệm vụ, tự quyết định hành trình sao?

Nhưng cô đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm rồi, hành trình lần này, tổ chương trình sẽ không để bọn họ vượt qua dễ dàng đâu.

Vì vậy, sau khi nhận lời, cô hỏi: “Thế khi nào mới đưa cho bọn tôi bảng miêu tả nhiệm vụ cụ thể?”

PD Trương: “Nhiệm vụ đầu tiên sẽ được thông báo sau khi các người tìm được khách sạn tiếp theo, đồng thời thành công vào ở trong khách sạn đó, hai nhiệm vụ sau đó khi nào hoàn thành xong nhiệm vụ trước mới thông báo.”

Thời Tiêu Ngư gật đầu, cho thấy cô đã hiểu.

Thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, PD Trương vui vẻ rời khỏi đó, trước khi rời đi ông ta còn nói một câu chúc: “Bốn ngày tới ở Kathmandu, chúc mọi người có một khoảng thời gian vui vẻ.”

Ba người nhìn tấm thẻ trong tay một lúc, Thời Tiêu Ngư hít sâu một hơi nói: “Vậy dù sao, mục tiêu chính hiện giờ của chúng ta chính là tìm được khách sạn đúng không?”

Tiêu Nhã gật đầu: “Đúng vậy, không cần biết nhiệm vụ hoàn thành như thế nào, mau chóng tìm được khách sạn vào ở, đối với chúng ta cũng nhẹ nhàng hơn một chút.”

Nói xong, cô ấy bất giác nhìn Kính Gia Uyên: “Gia Uyên, hình như tối hôm qua anh đã xem đại khái rồi, anh nói gần đây không có khách sạn nào thích hợp?”

Kính Gia Uyên khẽ gật đầu và nói với giọng bình tĩnh: “Vị trí khách sạn hiện tại của chúng ta không xa sân bay, gần đó cũng không có khách sạn nào khác ngoại trừ khách sạn này. Khu vực có nhiều khách sạn bình dân nhất ở Kathmandu là ở khu Thamel, cách đây khoảng bốn mươi phút lái xe.”

“Vẫn còn xa vậy sao…” Tiêu Nhã trước giờ chưa từng ở bên ngoài một mình, nghe nói còn có một hành trình chưa xác định, trong lòng có chút lo lắng: “Vậy chúng ta có cần phải tới nơi trước rồi mới tìm không?”

“Tôi nghĩ tốt hơn là chúng ta nên tìm khách sạn trên điện thoại di động trước, sau đó đặt lịch rồi mới đến, như vậy có phải tốt hơn không.” Thời Tiêu Ngư kiến nghị: “Nếu không, dù chúng ta đến nơi, đi lòng vòng cũng khá là phiền phức.”

Kính Gia Uyên hơi nheo mắt, liếc nhìn Thời Tiêu Ngư, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt: “Ừm, tôi cũng nghĩ vậy.”

Tiêu Nhã thấy hai người họ đều nói như vậy, cũng ý thức được khi nãy bản thân mình suy nghĩ không chu đáo, với lòng tự trọng của cô ấy, hình như cô ấy hơi kém so với hai người bọn họ, cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cô ấy vẫn không thể hiện lên gương mặt.

Sau khi cả ba quyết định trình tự xong, thì lấy chiếc điện thoại thông minh duy nhất ra, mở phòng mềm booking, bắt đầu tìm kiếm khách sạn thích hợp.

Chỉ không ngờ là ba người lại cãi nhau ở khâu chọn khách sạn.

Tiêu Nhã cầm điện thoại nhìn một hồi: “Không ngờ khách sạn ở nơi này cũng không tệ, các người nhìn khách sạn bốn sao khu Thamel này, môi trường rất tốt, được cung cấp bữa sáng, giá của phòng giường đôi và phòng một giường lớn đều là ba trăm năm mươi tệ, cũng không đắt.”

Kính Gia Uyên cầm lấy điện thoại lên xem, gật đầu nói: “Không tệ.”

Thời Tiêu Ngư vừa nghe giá thì tim đập phình phịch một cái, tiền thuê giá phòng một ngày phải mất bảy trăm tệ?

“Một ngày bảy trăm tệ… phí thuê có phải hơi cao quá rồi không?” Thời Tiêu Ngư ngập ngừng đưa ra kiến nghị.

“Bảy trăm ba người, cao sao?” Tiêu Nhã khẽ nhíu mày.

Cô ấy biết tham gia chương trình này không giống như một mình đi du lịch, bọn họ bị hạn chế về tài chính và không thể tiêu tiền một cách tùy tiện.

Nhưng một đêm ba trăm năm mươi tệ đối với cô ấy mà nói là đã tiết kiệm lắm rồi.

“Ừm, tôi cảm thấy không ổn lắm, bây giờ trong tay chúng ta có tổng cộng hai nghìn tám trăm tệ, tương đương mỗi ngày một người chỉ có hai trăm ba, vốn đã rất eo hẹp, ở loại khách sạn chiếm dụng kinh phí như thế này, số tiền để ăn của chúng ta sẽ còn lại rất ít, hơn nữa, PD Trương cũng đã nói, tiếp theo chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn sẽ phải tốn tiền hơn, chúng ta cần phải chuẩn bị trước.” Thời Tiêu Ngư ngay lập tức phản đối.

Cô nhớ rất rõ, trong chương trình kiếp trước, chính vì mọi người ở trong khách sạn cao cấp, dẫn đến kinh phí trong tay thiếu hụt, phải ăn những thứ đồ ăn khó nuốt.

Trong nhiều ngày, cô chẳng thể thấy mình được ăn một bữa no.

Lần này, chắc chắn cô không thể để chuyện tương tự xảy ra.

Tiêu Nhã biết những gì Thời Tiêu Ngư nói là rất có lý, nhưng cô ấy không khỏi có chút khó chịu khi khách sạn mình ưng ý bị từ chối, cô ấy đưa điện thoại di động cho Thời Tiêu Ngư: “Cô nhìn lại đi, hơn ba trăm là giá tương đối bình dân, nếu cô cảm thấy không hài lòng, thì cô tự chọn đi.”

Lúc đưa điện thoại sang, trong lòng Tiêu Nhã không khỏi giễu cợt.

Cô ấy đã có thể chịu được cực khổ, cô ấy không tin Thời Tiêu Ngư sống trong nhung lụa lại chịu chọn một khách sạn kém hơn của cô ấy.

Thời Tiêu Ngư cầm điện thoại lên xem, chắc chắn giá cả hiển thị trên trang web của khách sạn đều là ba bốn trăm trở lên, cô vốn không rành về phần mềm này nên đã nghiên cứu kỹ lưỡng một chút, cuối cùng thở dài một hơi, trong mắt lại mang theo ý cười, cô nói: “Trang này được tự động sắp xếp theo đề cử, đương nhiên ưu tiên hiển thị những khách sạn có số sao và đánh giá hơi cao một chút, chúng ta xem thử sắp xếp theo giá coi thế nào.”

Cô ấn vào chỗ sắp xếp theo giá, quả nhiên tìm ra được rất nhiều khách sạn chỉ có mấy chục tệ.

Tiêu Nhã: “...”

Tiêu Nhã nhìn hình ảnh hiển thị, hình ảnh rõ ràng đã được chỉnh sửa qua, nhưng cho dù có chỉnh sửa cho đẹp thì cũng có thể cảm nhận được vết hằn của thời gian. Nói trắng ra thì nó rất tồi tàn! Trên một số hình ảnh, có phòng còn có giấy dán tường bị bong tróc.

Loại phòng này, là một nói mà người ta có thể ở sao?

Thời Tiêu Ngư này không phải là người ông trời phái xuống để chỉnh cô ấy đấy chứ!

“Không, tôi không thể sống trong căn phòng như thế này.” Tiêu Nhã thẳng thừng từ chối.

TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp