Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Đại Lão Tàn Nhẫn

Chương 7: Ăn trộm


2 năm

trướctiếp

Phó Viễn Xuyên vừa đi, trong phòng liền trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

Thí Khải Tân cười cười sáp lại gần nhìn tiểu nhân ngư đáng yêu hết nấc, nói: “Xin chào nhóc tiểu nhân ngư nha, anh là ai có lẽ nhóc cũng biết...”

Anh ta còn chưa kịp dứt lời, Quân Thành Dư đã xụ mặt trực tiếp lặn xuống đáy nước, đến nhìn cũng không thèm nhìn anh ta lấy một cái.

Thí Khải Tân: “???”

Vừa rồi lúc đối mặt với Nguyên soái nhóc không phải như thế này mà!

Quân Thanh Dư mặt mày lạnh lùng.

Nghĩ về tiểu nhân ngư mềm mại đáng yêu làm nũng trong tay Phó Viễn Xuyên, Thí Khải Tân hâm mộ không biết để đâu cho hết.

Anh ta nhìn tiểu nhân ngư đang bơi vào trong vỏ sò, nói: “Được rồi được rồi, nhóc ngủ đi, anh không làm phiền nhóc nữa đâu.”

“Nếu đói rồi thì nói với anh, anh sẽ lấy đồ ăn ngon cho nhóc nhá.”

Quân Thanh Dư quấn chăn ấm nệm êm nhắm mắt ngủ bù.

Nhưng mà cậu vừa mới nhắm mắt không được bao lâu, tiếng chuông cửa lại vang lên nữa.

Quân Thanh Dư vội vàng mở vỏ sò bơi ra ngoài, có phải là Phó Viễn Xuyên về không?

Có thể là quên mang theo thứ gì đó.

Thí Khải Tân đi ra mở cửa.

Quân Thanh Dư nghiêng đầu nhìn thử: “Y… Ya?” người tới là một cặp vợ chồng.

Thấy người không phải là Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư vẻ mặt uể oải lui lại vào trong nước.

Thí Khải Tân nói: “Chú Phó, dì Phó, sao hai người lại tới đây?”

Quân Thanh Dư lười biếng phun ra một bong bóng nước, họ Phó, vậy là cùng một dòng họ với Phó Viễn Xuyên.

Họ Phó?!

Quân Thanh Dư kinh ngạc nhìn hai người đang đứng ngoài cửa.

Trong nguyên tác, kẻ nhân lúc Phó Viễn Xuyên không có ở nhà tới ăn cắp tín vật quân đoàn của anh không phải chính là cậu của Phó Viễn Xuyên - Phó Dương Hồng sao!

Nhưng mà không đúng nha, tại sao Phó Dương Hồng lại tới đây? Còn dẫn theo mợ của Phó Viễn Xuyên nữa?

Cậu cảm thấy không giống tình tiết tới trộm đồ như trong nguyên tác lắm.

Nguyên tác miêu tả rất ít về người nhà Phó Viễn Xuyên, ngoại trừ lúc trộm tín vật họ xuất hiện một lần ra thì trên cơ bản không có đất diễn nào cả.

Cũng không biết lần này hai người đó tới làm gì nữa.

Quân Thanh Dư ngẫm nghĩ, ngồi trên vỏ dò quan sát hai người này.

Phó Dương Hồng hết sức lo lắng nói: “Lâu rồi Viễn Xuyên không liên lạc về nhà, chúng tôi lo lắng cho cơ thể nó nên nhân chút thời gian rảnh tới đây thăm nó một chút.”

Phó Dương Hồng vừa nói vừa đi vào nhà, đau lòng nói: “Cậu nhìn nơi này xem, đến một chút dáng vẻ của một ngôi nhà cũng không có.”

Phó Dương Hồng thở dài nói tiếp: “Bảo nó về nhà thì nó một hai không chịu, ở bên ngoài một mình sống những ngày gì đâu không biết.”

Ông ta là trưởng bối của Phó Viễn Xuyên, Thí Khải Tân không tiện tiếp lời ông ta, liền uyển chuyển nói: “Bây giờ Nguyên soái không có ở nhà, hay là chú Phó với dì về trước đi, đợi lần sau...”

“Không cần đâu, dù sao thì cũng không làm gì, tôi ở đây chờ nó về là được rồi.” Phó Dương Hồng chỉ làm theo ý mình mở tấm chống bụi trên sofa ra rồi ngồi xuống.

Quân Thanh Dư nhìn nhìn Phó Dương Hồng, người ta thường nói mặt sao thì lòng vậy, người này vừa nhìn đã biết ngay không phải loại hiền lành gì.

Một lão già vô lương tâm bán đứng cả cháu ruột của mình.

Nhưng lại diễn thành dáng vẻ như lương thiện lắm, nếu không phải cậu biết trước nội dung thì nói không chừng cậu cũng đã bị lừa rồi.

Phó Dương Hồng chú ý tới bể cá trên bàn trà, ông ta nói: “Nhân ngư này chính là nhân ngư mà Phó Viễn Xuyên mang về đó sao?”

Thí Khải Tân nói: “Đúng vậy.”

Phó Dương Hồng buồn bực nói: “Sao nhìn có vẻ dữ dằn dữ thế? Mua cũng chẳng biết đường mua một con tính tình tốt hơn chút sao, tính tình thúi quắc như này sao mà chữa bệnh được?”

Quân Thanh Dư hơi nhướng mày, tôi không tìm ông gây chuyện ông lại cứ kiếm chuyện với tôi, dựa vào ông mà cũng xứng hả?

Quân Thanh Dư bơi lên trên mặt nước, trong tay cậu cầm cục đá dùng để trang trí dưới bể cá lên, cậu nhếch khóe miệng nhìn Phó Dương Hồng: “Hây ya!”

Phó Dương Hồng lại nói: “Giờ này thì hay... á!”

Hòn đá mượt mà trực tiếp nện vào trên mắt trái của ông ta!

Phó Dương Hồng lập tức nổi đom đóm mắt, đầu váng mắt hoa: “Mày!”

Phó Dương Hồng cắn răng, trở tay tát một cái về phía cậu.

Sự chú ý của Thí Khải Tân vẫn luôn đặt trên người tiểu nhân ngư, thấy thế thì lập tức bước dài tới trước ôm ấy bể cá, một tay giữ chặt cổ tay Phó Dương Hồng.

Phó Dương Hồng tức tới mức ho khan: “Thí Khải Tân!”

Lúc đi Phó Viễn Xuyên đã dặn dò anh ta, phải đặt an toàn của tiểu nhân ngư lên hàng đầu.

Thí Khải Tân không kịp suy nghĩ gì đã trực tiếp ra tay, lúc này liền vội vàng thả cổ tay Phó Dương Hồng ra, ngượng ngùng nói: “Chú Phó, nhân ngư này chính là miếng thịt trên đầu quả tim Nguyên soái, nhóc ấy đùa với chút chút thôi.”

Quân Thanh Dư lặn dưới nước hừ nhẹ một tiếng.

Người phụ nữ vẫn luôn giữ im lặng bên cạnh nhẹ giọng nói: “Lão Phó, ông đừng làm loạn nữa, lát nữa Viễn Xuyên về lại cãi nhau với ông nữa bây giờ.”

Phó Dương Hồng bực bội nói: “Tôi làm sao, tôi làm loạn cái gì?”

Hai vợ chồng nói qua nói lại, Thí Khải Tân cúi đầu, trưng ra bộ mặt bất đắc dĩ với tiểu nhân ngư.

Tôi sống khó khăn quá mà.

Đột nhiên, có tiếng động truyền tới từ phòng làm việc trên lầu.

Thí Khải Tân sửng sốt: “Ai ở đó?!”

Anh ta không nói hai lời liền ôm bể cá chạy lên lầu.

Phó Dương Hồng và người phụ nữ kia cùng sững sờ, nét mặt hai người đều hơi ngưng trọng, họ nhìn nhau một cái rồi vội vàng đứng dậy chạy theo sau.

Thí Khải Tân đang đứng trước cửa phòng làm việc, mặt không cảm xúc nhìn vào bên trong.

Người phụ nữ kia thấy thế thì đi lên vỗ vai Thí Khải Tân, nói: “Tiểu Thí, đừng lo lắng quá, đi vào trong cùng dì xem.”

Thí Khải Tân mắt điếc tai ngơ.

Anh ta đi vào phòng làm việc, làm như không có chuyện gì đặt bể cá xuống, ngay sau đó liền sét đánh không kịp bưng tai đá về phía tủ gỗ bên dưới bàn làm việc!

“Á!” Người đàn ông đang cuộn mình nấp bên trong chật vật lăn ra ngoài.

Quân Thanh Dư chỉ nhìn người đàn ông đó một cái liền thu tầm mắt về, không quen biết.

Người đáng để cậu chú ý hơn là Phó Dương Hồng và người phụ nữ kia kìa.

Trước đây cậu còn ngờ vực rằng tình tiết trong nguyên tác không khớp nhau.

Nhưng bây giờ đã xác định được rồi.

Bây giờ chính là lúc tín vật quân đoàn bị trộm mất trong nội dung nguyên tác, còn về phần tại sao nhân số lại có thay đổi...

Khóe miệng Quân Thanh Dư hơi mím lại, trong nguyên tác Phó Viễn Xuyên một thân một mình, cũng không có nhân ngư, anh đi ra ngoài rồi thì trong nhà cũng vườn không nhà trống.

Nhưng bây giờ cậu ở đây, Phó Viễn Xuyên lại giữ Thí Khải Tân lại bảo vệ cậu, cứ như thế, trong nhà có người bọn họ cũng không tiện trộm cắp.

Vậy nên mới xảy ra thay đổi...

Phó Viễn Xuyên vừa đi hai người kia đã tới, thời gian chuẩn đến từng giây.

Xem ra bên cạnh Phó Viễn Xuyên thật sự có tai mắt của người lãnh đạo Đế quốc.

Ngay từ đầu Quân Thanh Dư không dám bại lộ chuyện mình biết nói chuyện chính là vì sợ điều này.

Nhân ngư mặc dù có thể nghe hiểu người Tinh Tế nói chuyện, nhưng không biết mở miệng nói tiếng người, đây là nhận thức chung của Tinh Tế.

Nếu bị người lãnh đạo Đế quốc biết được chuyện cậu biết nói chuyện, chỉ sợ đến lúc đó cậu có muốn ở lại bên cạnh Phó Viễn Xuyên cũng không được nữa.

Sự thật chứng minh rằng, cậu cẩn thận như thế là đúng.

Đám người Đế quốc chó má kia...

Chỉ tốn thời gian chớp mắt, Thí Khải Tân đã tóm được người đàn ông vào phòng làm việc ăn trộm rồi, anh ta đang vặn tay tên kia kéo ra ngoài.

Quân Thanh Dư nhận thấy được trên người người phụ nữ kia có chút không bình thường, cậu đứng dậy kêu lên: “Ya.”

Thí Khải Tân dừng một lát, anh ta không rảnh tay ôm bể cá nên nói: “Tiểu nhân ngư, nhóc đợi một lát, anh...”

“Để dì ôm cho.” Người phụ nữ kia mỉm cười đi tới, nói: “Để dì ôm nó ra ngoài giúp cậu.”

Tiểu nhân ngư vừa mới làm trời làm đất với Phó Dương Hồng nên Thí Khải Tân không yên tâm lắm, anh ta nói: “Không cần phiền dì đâu, để nó ở đó đợi một chút cũng được.”

Nhưng người phụ nữ này không để ý, bà ta chìa tay muốn ôm bể cá lên.

Quân Thanh Dư canh chuẩn thời gian vẩy đuôi một cái, cậu dùng sức nhảy lên khỏi mặt nước, một phát nhảy trúng phóc vào dây tua rua bà ta đang đeo trên eo.

Sau khi chụp được dây tua rua rồi, Quân Thanh Dư liền sức cùng lực kiệt, thẳng tắp rơi xuống, té oạch trên đất.

May mà độ cao không cao lắm, mặt đất cũng được lót thảm mềm rồi.

“A!” Người phụ nữ kia dường như bị dọa giật mình, bà ta lảo đảo, chớp mắt là đã sắp giẫm lên cậu.

Quân Thanh Dư thấy thế thì quả quyết lăn tròn sang bên trái.

Người phụ nữ kia đạp trúng khoảng không, đang muốn làm lại bước nữa thì đã nghe thấy Thí Khải Tân quát chói tai: “Đừng động đậy!”

Anh ta đang muốn đi lên trước nhưng chân lại bị tên trộm kia kéo lại.

Người phụ nữ đó bị dọa hết hồn, nhanh chóng nhìn Phó Dương Hồng một cái.

Phó Dương Hồng bước lên hai bước, nắm lấy cổ tay người phụ nữ kia, kéo bà ta lại: “Sao cả một cái bể cá mà cũng ôm không được hả!”

Nhìn tiểu nhân ngư đang nằm dưới đất, Phó Dương Hồng nghĩ đến con mắt đến giờ vẫn còn đau âm ỉ của mình, ông ta cắn răng nghiến lợi, trên mặt chợt lóe lên nét tàn nhẫn.

Quân Thanh Dư cảm nhận được điều bất thường, sau đấy lập tức thấy Phó Dương Hồng đập một cái vào bể cá người phụ nữ kia đang bưng trên tay.

Bể cá tràn đầy nước thẳng tắp rơi xuống người cậu!

Đồng tử Thí Khải Tân co rụt lại, anh ta đá văng tên trộm đang ôm chân mình.

Anh ta xông tới vươn tay ra muốn chụp lại, nhưng lại bắt hụt mất bể cá đang rơi xuống, cứ thế mở mắt trừng trừng nhìn bể cá rơi xuống.

“Không!”

Quân Thanh Dư đang nghĩ phải trốn, đột nhiên cổ tay cậu lại đau nhức, động đậy không kịp, nằm sấp tại chỗ cũ lần nữa.

‘Bộp’ một tiếng.

Thủy tinh mỏng manh vỡ toan, bắn tung tóe khắp nơi.

“Tiểu Ngư!”

Trong chớp mắt, Quân Thanh Dư dường như nhìn thấy bóng dáng Phó Viễn Xuyên ở cửa, cậu không kịp mở miệng đã mất đi ý thức.

Vụn thủy tinh văng tứ tung, đá màu trang trí nặng trình trịch và cỏ nước được đan nhau thành tấm che kín mít, gắt gao đè chặt tiểu nhân ngư ở bên dưới.

Trong phòng làm việc vô cùng yên lặng.

Thí Khải Tân lướt mắt nhìn qua đống hỗn độn đầy đất, rồi từ từ ngẩng đầy lên nhìn Phó Viễn Xuyên đang đứng ở cửa, anh ta run giọng nói: “Nguyên, Nguyên soái...”

Một giây sau, lực tinh thần bạo ngược xao động càn quét toàn bộ phòng làm việc.



Mình... mình chết rồi sao?

Quân Thanh Dư nhăn mày, cảm thấy không giống lắm, cậu không thấy đau chút nào cả. ( tytnovel.com )

Quân Thanh Dư từ từ mở mắt ra, cậu phát hiện cả người mình đang ở trên một mảnh đất trồng rau, bên tay là một giàn nho tốt kinh người.

Đây là...

Không gian sao?!

Quân Thanh Dư nhìn cổ tay mình một cái.

Cậu không chết, hơn nữa còn mở lại được không gian?

Quân Thanh Dư vui như chảy hội, không gian mở ra rồi, vậy là cậu có thể cho Phó Viễn Xuyên ăn rau củ có chứa linh lực.

Như thế thì bệnh của Phó Viễn Xuyên có thể hồi phục càng nhanh hơn.

Nghĩ tới Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư lại ngây người ra, vừa rồi hình như cậu nhìn thấy Phó Viễn Xuyên đã về!

Quân Thanh Dư không kịp để ý gì tới không gian nữa, cậu nhắm mắt vận chuyển linh lực, lần nữa xuất hiện trong phòng làm việc.

Ra vào không gian cũng có phạm vi di động tối đa, Quân Thanh Dư lựa chọn phạm vi di động lớn nhất, lúc cậu ra liền rơi xuống chỗ trống cách đống hỗn độn kia không xa.

Cậu nhìn quanh bốn phía, phòng làm việc loạn tùng phèo, vụn thủy tinh vỡ đầy đất, nơi Quân Thanh Dư đang nằm chính là chỗ trống sạch sẽ duy nhất bên trong phòng làm việc.

Mảnh vỡ bể cá vẫn còn ở nguyên tại chỗ, một đống đá cuội nặng trịch văng tung tóe xung quanh.

Trên mảnh thủy tinh vỡ có máu, có lẽ là lúc đẩy đống thủy tinh kia ra không cẩn thận bị cứa đứt tay.

Cậu ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy vảy màu vàng kim và một thứ đỏ như máu đang nằm trong đống hỗn độn đó.

Quân Thanh Dư nhìn một cái liền nhận ra đó chính là vảy lúc trước cậu thay vảy rơi xuống, cậu đều đã nhét chúng vào trong bể cá.

Bây giờ bể cá đã vỡ, vảy cá liền lẫn lộn bên trong đá cuội.

Lại thêm mùi máu nhàn nhạt trong phòng nữa.

Ai không biết còn cho rằng nhân ngư đã bị...

Quân Thanh Dư chỉ nhìn một cái rồi lập tức dời tầm mắt đi.

Lúc này, trong phòng vô cùng im lặng, một bóng người cũng không có.

Quân Thanh Dư nhíu mày lại, thời gian từ lúc cậu vào không gian cho đến khi đi ra chẳng qua cũng chỉ vài phút thôi, mới một lát mà sao phòng làm việc đã biến thành thế này rồi?

Lúc Quân Thanh Dư còn đang khó hiểu thì liền nghe thấy âm thanh bên ngoài.

“Nguyên soái, Nguyên soái, anh bình tĩnh lại một chút...”

“Thuốc trấn tĩnh, thuốc trấn tĩnh đâu?!”

“Nhanh tới giúp với…!”

Hình như bên ngoài rất loạn, âm thanh đánh nhau và âm thanh đồ đạc các loại vỡ nát trộn lẫn vào nhau.

Quân Thanh Dư lờ mờ cảm nhận được lực tinh thần của Phó Viễn Xuyên trong không khí.

Một người không nhạy bén với lực tinh thần như cậu mà cũng có thể cảm nhận được, có thể thấy được bây giờ lực tinh thần của Phó Viễn Xuyên đã bạo động tới trình mức nào rồi.

Quân Thanh Dư lớn tiếng hét lên: “Ya!”

Phó Viễn Xuyên, anh không thể xảy ra chuyện gì được...

Nhưng trong tình trạng hỗn loạn thế này, âm thanh của nhân ngư hiển nhiên quá nhỏ yếu.

Quân Thanh Dư ngẫm nghĩ, sau đó dứt khoát ngồi yên tại chỗ, phóng ra linh lực.

Nếu không đụng vào, linh lực sẽ chỉ trôi nổi trên bề mặt.

Quân Thanh Dư không ôm hy vọng rằng một chút linh lực này của mình có thể trấn an được Phó Viễn Xuyên, cậu chỉ muốn để Phó Viễn Xuyên chú ý tới, cậu vẫn chưa chết, cậu vẫn còn ở trong này nè.

Hình như có hơi xa.

Quân Thanh Dư khẽ mím môi, cậu trườn về phía trước, tiếp tục phóng ra linh lực.

Khoảng cách dự kiến quá phiền phức.

Cuối cùng, cậu dứt khoát vừa trườn vừa phóng thích linh lực.

Vì không phải đang dưới nước nên tốc độ hành động của nhân ngư rất chậm chạp.

Phòng khách là một mảnh hỗn loạn, người phụ nữ kia đang nằm trên đất hôn mê bất tỉnh.

Phó Viễn Xuyên vẻ mặt xơ xác tiêu điều đang bóp cổ Phó Dương Hồng, bàn tay không ngừng siết chặt lại.

Phó Dương Hồng đỏ bừng như máu, ông ta đang bị treo lơ lửng giữa không trung, đôi tay không ngừng đấm vào tay Phó Viễn Xuyên, nhưng không cách nào lay động nó dù chỉ một chút.

Mấy tên cấp dưới ngã trên mặt đất, bị lực tinh thần của Phó Viễn Xuyên ép tới mức muốn đứng cũng đứng không nổi.

“Làm thế nào? Phải làm thế nào đây?”

“Xong hết rồi, nếu xảy ra chuyện...” Thí Khải Tân chà máu nơi khóe miệng, đang muốn đi tới ngăn cản Phó Viễn Xuyên.

Nhưng lại thấy Phó Viễn Xuyên đột nhiên ngẩn người, sau đó anh buông tay, thả Phó Dương Hồng ra.

Thí Khải Tân cho rằng Phó Viễn Xuyên đã khôi phục lại ý thức rồi nên thử gọi một tiếng: “Nguyên soái?”

Phó Viễn Xuyên liếc anh ta một cái.

Thí Khải Tân đối diện với đôi mắt đỏ thẫm đó thì trái tim liền nghẽn lại, không đúng, vẫn còn đang trong quá trình lực tinh thần bạo loạn.

Nhưng sao lại...

Thí Khải Tân nhìn Phó Dương Hồng đang bò trên đống hỗn loạn trên mặt đất, có hơi không hiểu lắm gọi: “Nguyên...”

Phó Viễn Xuyên quay người, chầm chậm đi vào hành lang, sau đó dừng ở trước cửa phòng làm việc.

Quân Thanh Dư đột nhiên cảm thấy ánh sáng trong phòng tối sầm lại, cậu ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Phó Viễn Xuyên đang cúi đầu nhìn xuống.

Trạng thái của Phó Viễn Xuyên rất không bình thường.

Không kịp nghĩ ngợi nhiều thêm, Quân Thanh Dư vội vàng vươn tay về phía anh: “Ya!”

Cả người Phó Viễn Xuyên cứng đờ, anh đi tới gần tiểu nhân ngư, chầm chậm ngồi xổm xuống, vươn tay ra.

Tay của tiểu nhân ngư rơi vào lòng bàn tay anh.

Trong nháy mắt, tinh thần bạo động liền được dịu dàng trấn an.

Lực tinh thần đang hừng hực như biển lửa ngập trời được linh lực dùng phương pháp ôn hòa áp chế.

Phó Viễn Xuyên nhẹ nhàng ôm tiểu nhân ngư trong tay, ngón cái lau đi vết máu trên mặt cậu.

Trái tim đang căng chặt của anh dường như đã tìm được nơi nó thuộc về.

Anh ôm báu vật đã mất đi rồi lại có được của anh, cảm thấy vô cùng an tâm.

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp