Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Đại Lão Tàn Nhẫn

Chương 2: Về nhà


2 năm

trướctiếp

Quân Thanh Dư đâm thẳng vào đàn nhân ngư đang lao tới.

“Ục ục”

Bong bóng dày đặc xen kẽ giữa đám nhân ngư, trong một khoảnh khắc nào đó, Quân Thanh Dư thậm chí không thể nhìn thấy hướng của dòng nước.

Dừng lại một chút, Quân Thanh Dư khéo léo bơi qua khoảng trống.

Đuôi cá lắc lư không chút trật tự nào, ngay cả khi bị nước cản lại, cùng với tiếng 'bốp' vang lên, cánh tay của Quân Thanh Dư run rẩy.

Nhưng cậu không có thời gian để do dự, dừng một chút là lại tiếp tục bơi về phía trước.

Tóc của Knoll vẫn đang nhỏ nước, không quan tâm đến hình tượng của mình, liếc nhìn Phó Viễn Xuyên sau đó nhìn về phía hồ, hừ lạnh rồi lẩm bẩm chỉ gà mắng chó: “Gần đây căn cứ gây giống nhân ngư thiếu tiền à, sao loại người nào cũng vào được thế.”

Thấy Phó Viễn Xuyên phớt lờ, như không chút để ý đến bên này vậy.

Knoll càng bực bội hơn, nghiến răng nghiến lợi mập mờ nói: “Vừa mới xuất hiện đã làm cho nhân ngự sợ chạy mất rồi, đến lúc đó nhân ngư mà chết hay bị thương gì thì có thể gánh nổi trách nhiệm này không?”

Nói đến đây, Knoll bỗng nhiên nói to: “Quản lý đâu? Chết rồi à! Làm cái gì thế hả! Còn không mau qua đây!”

Người bên cạnh vội vàng thấp giọng khuyên: “Điện hạ đừng tức giận, hắn ta cũng không mua được nhân ngư đâu, với lại cơ thể của anh ta... còn có thể chống đỡ được mấy ngày nữa đâu. Nói nhỏ chút, không chừng đợi hắn ta đi rồi thì nhân ngư đó lại bơi tới thôi.”

...

Phó Viễn Xuyên hờ hững không cảm xúc, ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời này, anh nhìn xuống hồ nước trước mặt đã trở nên trống rỗng vì sự tồn tại của mình, trong đầu toàn là bóng dáng hoảng loạn bỏ chạy của những nhân ngư đó sau khi nhìn thấy anh, anh im lặng hồi lâu rồi xoay người định rời đi.

Lúc này lại nghe thấy một giọng nói kinh ngạc.

“Trời ạ, nhân ngư kia bị sao vậy?”

Phó Viễn Xuyên khựng chân nhìn lại, chỉ thấy một tiểu nhân ngư đuôi màu vàng đang bơi ngược đám nhân ngư kia, cố gắng bơi về phía anh.

Trong đám nhân ngư phía xa chỉ có một nhân ngư là bơi ngược hướng nên rất nổi bật.

Đám nhân ngư đông đúc và hoảng loạn, hướng bơi hỗn loạn, nhân ngư bị cả bầy bao quanh trông nhỏ bé vô cùng.

Quân Thanh Dư bị đám nhân ngư đẩy lệch hướng vài lần, nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại.

Đi ngang qua vài tiểu nhân ngư cuối cùng, Quân Thanh Dư cố gắng vẫy đuôi trong vùng nước trống rồi bơi về phía bờ.

Khoảnh khắc đặt tay lên bờ, Quân Thanh Dư thở phào nhẹ nhõm, từ từ điều chỉnh lại hô hấp của mình.

Cậu ngẩng đầu nhìn Phó Viễn Xuyên, mở miệng định nói gì đó, nhưng ngay lúc mở miệng lại cảm thấy có quá nhiều điều muốn nói, nhất thời không biết nên bắt đầu như thế nào.

Phó Viễn Xuyên cũng đang nhìn cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt vàng nhạt của tiểu nhân ngư nhỏ tràn đầy hình bóng của Phó Viễn Xuyên.

Ngay lập tức, dường như bốn phía xung quanh đều trở nên im ắng.

Quân Thanh Dư nghĩ, Phó Viễn Xuyên không hổ là nhân vật chính trong truyện, cho dù là đang ốm nặng cũng chỉ trông xanh xao và yếu ớt thôi, không những không xấu xí mà ngược lại còn mang cảm giác gầy yếu.

Nếu không phải là phần kết dở ẹc, hẳn là Phó Viễn Xuyên sẽ có một tương lai tươi sáng.

Trong khi Quân Thanh Dư đang suy nghĩ, không để ý Phó Viễn Xuyên đã ngồi xổm xuống từ khi nào, tới lức cậu hoàn hồn lại thì một bàn tay đã giơ lên trước mắt mình.

Năm ngón tay thon dài trắng nõn, còn thoang thoảng mùi thuốc.

Quân Thanh Dư, người hành động luôn nhanh hơn suy nghĩ, lập tức đưa tay ra và nắm lấy ngón tay của Phó Viễn Xuyên.

Ngón tay vô thức co lại lau khóe miệng, Quân Thanh Dư chợt sửng sốt, nhận ra sự căng thẳng của anh, cậu nhẹ nhàng ngoe nguẩy cái đuôi, trèo thẳng lên tay Phó Viễn Xuyên.

Cảm nhận về lực tinh thần của Quân Thanh Dư không quá rõ ràng, không giống như những nhân ngư khác, có thể cảm nhận được tính công kích của lực tinh thần từ rất xa, hoảng loạn quá nên bỏ chạy.

Chỉ khi tới gần, cậu mới cảm nhận được lực tinh thần của Phó Viễn Xuyên rất không ổn định, tuy bề ngoài thì bình tĩnh không gợn sóng nhưng anh vẫn luôn chịu đựng cơn đau do thức hải chấn động.

Quân Thanh Dư hơi mím môi, cậu lặng lẽ đặt tay lên lòng bàn tay của Phó Viễn Xuyên, cố gắng dùng linh lực giúp anh giảm bớt đau đớn.

Phó Viễn Xuyên nhìn tiểu nhân ngư trong lòng bàn tay, vốn nghĩ rằng tiểu nhân ngư này chỉ tò mò nên mới đến gần thôi.

Sau khi đến gần, nhận thấy có điều gì đó không ổn sẽ quay người rời đi không chút do dự.

Nhưng lúc này tiểu nhân ngư lại đang ngoan ngoãn nép vào lòng bàn tay anh.

Cảnh hoảng loạn chạy trốn trong tưởng tượng không xuất hiện.

Tiểu nhân ngư chủ động ôm tay anh, hôn lên ngón tay của anh.

Rõ ràng thân nhiệt của nhân ngư rất thấp, nhưng nơi nắm lấy tiểu nhân ngư lại có một cảm giác ấm áp khó tả.

“Không thể nào!” Giọng nói tức giận của Knoll phá tan bầu không khí yên tĩnh, vừa nhìn hắn ta đã nhận ra tiểu nhân ngư này chính là nhân ngư đã tấn công mình.

Lúc này nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn tựa vào của nhân ngư, trong mắt hắn ta lộ ra vẻ không thể tin được: “Đầu của nhân ngư này có vấn đề à? Lại không đánh... mà còn dám đến gần anh!”

Biểu cảm của những người khác cũng hơi sững sờ, không thể tin được cảnh tượng xảy ra trước mắt là thật.

Điều đáng giận hơn nữa là không lâu trước đây, nhân ngư này đã tát Knoll một cái, điều đó cho thấy tính cách của nó tệ đến mức nào.

Nhưng lúc này lại yên lặng ngoan ngoãn nằm trong tay Phó Viễn Xuyên như vậy?!

Sự thay đổi quá lớn này khiến ai cũng phải há hốc mồm.

Quân Thanh Dư ngồi dậy liếc nhìn Knoll, thấy mặt mũi hắn ta sưng vù lên rồi mà còn đứng đó làm loạn, nếu như không có Phó Viễn Xuyên ở đó thì kiểu gì cậu cũng phải bơi qua đánh thêm cái nữa cho nó cân.

Phó Viễn Xuyên vuốt lại mái tóc vàng rối bù của tiểu nhân ngư vì vừa nãy va chạm với đàn nhân ngư.

Đưa đầu ngón tay lướt qua má cậu, Quân Thanh Dư sững sờ, sau đó thu hồi tầm mắt nhìn Phó Viễn Xuyên, chỉ thấy người đàn ông đang nhìn mình chăm chú.

Quân Thanh Dư bất giác cảm thấy hơi xấu hổ, từ từ cúi đầu xuống, nằm lại trong lòng bàn tay của người đàn ông.

Đột nhiên, Quân Thanh Dư cảm thấy cơ thể mình nhẹ bỗng, hình như bị đẩy ra, cậu không khỏi lùi lại. Cậu nhanh chóng dùng đuôi để giữ thăng bằng, loạng choạng quay một vòng trong nước, sau khi hoàn hồn lại thì Phó Viễn Xuyên đã đứng dậy và rời đi từ lâu rồi.

Đi, đi rồi á?!

Nhìn bóng lưng người đàn ông đang xa dần, Quân Thanh Dư ngơ ngác một hồi, hai tay chống lên bờ muốn đuổi theo.

Sau đó, cậu nhìn thấy Phó Viễn Xuyên lấy chiếc hộp đựng nhân ngư.

Lúc này Quân Thanh Dư mới yên tâm, nhìn thấy người đàn ông vừa quay người đã nhanh chóng trở lại mặt nước chờ đợi. ( tytnovel.com )

Người quản lý đi sau Phó Viễn Xuyên.

Lấy hộp tức là chắc chắn muốn mua, đương nhiên quản lý phải theo sau.

Chủ yếu là quản lý hơi tò mò, không ai trong căn cứ là không biết về việc Phó Viễn Xuyên bị tiểu nhân ngư bài xích cả.

Nhân ngư sợ anh đến mức lúc ăn cơm nhìn thấy anh cũng bỏ lại thức ăn đang ăn dở rồi chạy mất.

Đến mấy lần đều ra về tay trắng, hoàn toàn không có nhân ngư nào muốn đi cùng anh.

Sao lần này lại qua lấy hộp rồi?

Quản lý đi theo suốt dọc đường, cúi đầu nhìn nhân ngư duy nhất còn sót lại bên bờ, nói: “Bỏ hộp vào trong nước, chỉ có nhân ngư tự nguyện chủ động bơi vào trong hộp thì anh mới có thể đưa nhân ngư đi.”

Quản lý bổ sung: “Tôi có mang thiết bị ghi hình, chỉ cần anh có bất kỳ hành vi ép buộc nào, chúng tôi đều sẽ hủy bỏ tư cách mua nhân ngư của anh.”

Phó Viễn Xuyên mở nắp và cho vào trong nước.

Ngay cả khi hộp được đổ đầy nước, nó sẽ không chìm xuống đáy mà sẽ nổi trên mặt nước.

Điều này nhằm tránh việc khi hộp chìm xuống đáy nhân ngư tò mò đi vào, quản lý không thể phán đoán nhân ngư đã chọn người mua hay chỉ đơn giản là đang chơi đùa.

Quản lý nhìn Phó Viễn Xuyên thậm chí còn không dỗ dành câu nào đã đặt hộp xuống.

Anh ta nhắc nhở: “Nhân ngư khá cẩn trọng, anh dịu dàng một chút, chịu khó dỗ dành, không chừng nó sẽ đi theo anh, anh cứ đợi như vậy thì trời tối nhân ngư cũng sẽ không vào…”

Quân Thanh Dư không chờ quản lý nói xong, chống lên thành hộp rồi cố gắng nhảy vào trong, nhờ lực nổi của nước nhẹ nhàng chạy vào.

Quản lý: “…?”

Sau khi Quân Thanh Dư vào trong, nước bên trong tràn ra không ít, còn lại vừa hay ngập đến đuôi cá.

Phó Viễn Xuyên cầm chiếc hộp lên và hỏi: “Như thế này à?”

“Ờm… Đúng vậy.” Quản lý nói: “Qua phía sau tôi sẽ nói với anh một số điều cấm kỵ đối với nhân ngư và một số mục cần chú ý trong cuộc sống hàng ngày.”

Phó Viễn Xuyên: “Được.”

Quân Thanh Dư cuộn tròn trong hộp, được Phó Viễn Xuyên cầm trên tay.

Chiếc hộp này thực ra hơi nhỏ nên phải cuộn phần đuôi lại khi nằm bên trong.

Cũng không biết “phía sau” mà quản lý nói là bao xa, còn phải đi bao lâu.

Hành lang nhìn không thấy điểm cuối, Quân Thanh Dư khó khăn trở mình trong hộp, duỗi thẳng thân trên và nằm bò trên mép hộp, như vậy mới có thể miễn cưỡng duỗi được đuôi.

Nhưng mà lên xuống như vậy, nước trong hộp khó tránh khỏi sẽ bị văng ra ngoài.

Quân Thanh Dư lúc đầu không để ý, cho đến khi phát hiện hình như phần áo trước ngực của Phó Viễn Xuyên đã bị ướt sũng.

Quân Thanh Dư: “...”

Còn chưa được mua về mà đã làm bẩn áo của người ta rồi.

Sẽ không để lại ấn tượng cậu rất hoạt bát và thích gây rắc rối cho Phó Viễn Xuyên đấy chứ?

Nghĩ như vậy, Quân Thanh Dư cảm thấy rằng chiếc hộp đang chuyển động dừng lại.

Từ từ ngẩng đầu lên, Phó Viễn Xuyên đang cúi đầu nhìn cậu.

Quân Thanh Dư: “...”

Còn gì đáng xấu hổ hơn là bị bắt ngay tại trận chứ?

Quân Thanh Dư mím môi, đối diện với ánh mắt của Phó Viễn Xuyên, cậu từ từ đứng thẳng người, muốn đến gần mảng áo ướt đẫm.

Trong lòng nghĩ, chỉ là nước biển thôi mà, tôi thổi khô cho anh còn không được à?

Tuy nhiên, ngay khi cậu vừa mới đến gần đã bị đầu ngón tay đè lên trán.

Quân Thanh Dư chớp mắt, vô tội nhìn Phó Viễn Xuyên.

“Không ăn được đâu.”

Quân Thanh Dư: “?”

Ai muốn ăn chứ?

Phó Viễn Xuyên nhìn quản lý rồi hỏi: “Có đồ ăn cho nhân ngư không?”

“Có.” Người quản lý mang đồ ăn vặt nhân ngư thích theo người, đưa cho anh một gói cá khô nhỏ.

Phó Viễn Xuyên nói: “Tính vào hóa đơn của tôi.”

“Không cần đâu, những đồ ăn vặt này vốn dĩ là chuẩn bị cho nhân ngư mà.” Người quản lý nhìn thấy tay của Phó Viễn Xuyên vẫn đang đặt trên trán tiểu nhân ngư, mà tiểu nhân ngư thậm chí còn không có ý tránh né hay tấn công.

Quản lý không khỏi vươn tay nói: “Màu sắc của tiểu nhân ngư này...”

Đang nói thì bỗng dưng im bặt, tay cũng dừng lại trên không, bởi khi tay anh ta đến gần, tiểu nhân ngư lập tức lặn xuống nước trốn.

Quản lý im lặng thu tay lại, tuy tính cách của nhân ngư khác nhau, nhưng trong tình huống bình thường sẽ không bài xích con người đến gần, tính tình của nhân ngư này dễ xấu hổ thật đấy.

Ban đầu Phó Viễn Xuyên còn muốn xê dịch chiếc hộp, nhưng khi thấy tiểu nhân ngư tự mình trốn đi liền không nhúc nhích nữa, bỏ cá khô nhỏ vào trong nước: “Ăn đi.”

Quân Thanh Dư ôm con cá khô nhỏ, cắn một miếng.

Cậu vẫn chưa đói.

Nhưng mà mấy ngày sau khi xuyên sách vẫn luôn ăn rong biển, miệng cũng không còn hương vị khác nữa.

Mặc dù trong căn cứ cho ăn đúng giờ, nhưng Quân Thanh Dư chỉ nhìn thấy thức ăn cho cá một lần, cái mùi kỳ lạ đó suýt chút nữa đã làm cho cậu ngất đi, từ đó trở đi cậu không qua đó khi họ cho ăn nữa.

Ăn nhiều rong biển quá nên bây giờ ngửi mùi cá khô cũng thấy thơm.

Quân Thanh Dư chậm rãi dùng răng mài mòn cá khô để ăn, đi đến căn phòng trong chỗ rẽ, Quân Thanh Dư được đặt trên bàn uống nước.

Quản lý lấy ra một vài cuốn sách hướng dẫn nuôi dưỡng nhân ngư siêu dày, anh ta ngồi xuống đối diện, bắt đầu giải thích từng điều một.

Quân Thanh Dư dựa vào hộp ăn cá khô, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Phó Viễn Xuyên, thấy người đàn ông nghe rất nghiêm túc.

Rồi lại nhìn quản lý, nói rất hào hứng, hết quyết này đến quyển khác.

Quân Thanh Dư nghe đến đau tai, thậm chí còn nói về việc chuẩn bị thức ăn cho nhân ngư, hơi chi tiết quá mức.

Cậu luôn không thích những cuộc nói chuyện dài dòng như vậy, vậy là dứt khoát cúi đầu tập trung ăn cá khô.

Một con cá nhỏ không quá lớn, khi cậu ăn miếng cuối cùng thì quản lý vẫn còn đang nói.

Quân Thanh Dư mím môi, đang định ló đầu ra thì một con cá khô nhỏ khác lại rơi xuống từ trên đỉnh đầu mình.

Quân Thanh Dư cầm con cá khô rồi nhìn Phó Viễn Xuyên.

Đôi mắt của người đàn ông luôn nhìn về phía đống sách hướng dẫn nuôi dưỡng, còn không liếc mắt nhìn cậu lấy một cái.

Nhưng tay lại đang dùng khăn giấy lau nước trên đầu ngón tay.

Quân Thanh Dư thấy vậy liền cười thầm, trong nước đột nhiên xuất hiện một chuỗi bong bóng nhỏ.

Cậu gạt bong bóng đi, ôm con cá khô và chìm xuống đáy.

Không biết đã qua bao lâu, Quân Thanh Dư lại ăn thêm mấy con cá khô nữa, trên tay vẫn còn ôm một con cá khô mới chưa ăn, cậu gần như đã ngủ thiếp đi bên trong rồi.

Quản lý đặt tài liệu xuống và nói: “Được rồi, đại khái là như vậy, sau khi thanh toán xong anh có thể đưa nhân ngư đi, có vấn đề gì thì có thể nhờ tư vấn bất cứ lúc nào. Bên phía chúng tôi mở quang não 24/24.”

Quân Thanh Dư ngáp một cái rồi ngồi dậy.

Cuối cùng cũng xong rồi.

Khi Phó Viễn Xuyên thanh toán đã đưa thêm một khoản tiền: “Gói một bộ đồ dùng hàng ngày của nhân ngư rồi chuyển đến địa chỉ này.”

Quản lý gật đầu: “Vâng.”

Sau khi quản lý đi khỏi, Phó Viễn Xuyên cầm chiếc hộp có chứa tiểu nhân ngư lên.

Phó Viễn Xuyên nhìn tiểu nhân ngư màu vàng nhạt trong chiếc hộp, chưa hoàn hồn lại được.

Một lúc lâu sau, Phó Viễn Xuyên nhẹ nhàng nói: “Chúng ta...”

Quân Thanh Dư đứng thẳng dậy vỗ vỗ mu bàn tay của Phó Viễn Xuyên, hào hứng ngắt lời anh: “Ya!”

… Về nhà!

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp