Hiệp Đồng Hôn Nhân Giúp Ta Thực Hiện Tài Vụ Tự Do

Chương 4


2 năm

trướctiếp

Trong thời đại tiền bạc, dân tình dù giàu có hay không, đều duy trì sự tò mò mãnh liệt và mong muốn theo dõi những người giàu có.

Người đàn ông bí ẩn vung tiền như rác, mua lại hòn đảo tư nhân với giá 80 triệu nhân dân tệ. Chuyện này lập tức leo lên bảng hot search vào đêm khuya, những câu chuyện nổi đình nổi đám cũng theo đó mà lan ra ngoài, nhanh chóng trở thành hot stalk thời thượng nhất Internet.

(Năm triệu? Không cần thối lại. [jpg hút thuốc])

Cư dân mạng vui vẻ ăn dưa, kêu rên cả đời mình có thể cũng không kiếm được món tiền “không cần tìm” này, đồng thời tích cực suy đoán thân phận của người mua bí ẩn.

Dù sao, tin tức đó cũng không phải không bị Nhị tiểu thư “vô tình” tiết lộ trong livestream.

Đối tượng đầu tiên, phụ nữ, họ Chung, đã kết hôn, có tiền, hoặc ít nhất là chồng có tiền. Chỉ riêng bốn điều kiện này đã có thể tiến hành sàng lọc chính xác.

Một số trang mạng xã hội đã mở đề cử trực tuyến, thậm chí còn có tài khoản tiếp thị mở một cuộc thăm dò mời cư dân mạng đặt cược thân phận người bí ẩn, trong một đêm đã có tới hai mươi vạn người tham gia bỏ phiếu.

Chung Tử Yên hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cô lau khô tóc rồi ngủ trong phòng ngủ phụ cạnh phòng ngủ của Vệ Hàn Vân.

Một hợp đồng hôn nhân không cần hy sinh, thật đúng là một ông chủ đẹp trai, hơn thế còn hiểu lòng người nữa. Chung Tử Yên thầm nghĩ.

Ngày hôm sau, ngay khi thức dậy, Chung Tử Yên nằm trên giường, lấy điện thoại ra kiểm tra tiến độ hậu cần của app mua sắm, sau đó mới đứng dậy rửa mặt.

Trong lúc đánh răng bằng bàn chải điện, cô liếc nhìn bản thân trong gương.

Đôi lông mày của thiếu nữ trong gương tinh xảo như một kiệt tác do hàng triệu họa sĩ chế tác tỉ mỉ, sống mũi cao thẳng tắp, nâng tầm toàn bộ khuôn mặt, liếc mắt một cái đã thấy khí chất không nhiễm khói bụi hồng trần.

Đó chính là kết quả của việc cường hóa huyết thống tinh linh trong không gian vô tận.

Chung Tử Yên theo bản năng vén tóc dài ra sau tai, nghiêng mặt nhìn kỹ vành tai cô một chút.

Chà, thật tròn.

May mắn thay, bộ não chính chủ không đủ bộ nhớ để sao chép toàn bộ ngoại hình mạnh mẽ của cô từ không gian vô hạn.

Cũng may, đầu não không mất trí đến mức đem toàn bộ vẻ ngoài mạnh mẽ của cô trong không gian phục chế lại.

Mặc dù nói vậy nhưng sức mạnh của cô vẫn còn, vì vậy Chung Tử Yên, phải luôn chú ý không thể hiện những sức mạnh này trước mặt người khác.

Nhưng có sức mạnh có thể kiểm soát, còn số khác thì không.

Ví dụ như giác quan quá nhạy cảm chính là thứ mà Chung Tử Yên không thể kiểm soát.

Sau khi tỉnh dậy từ giường, cô đã nghe thấy tiếng bước chân của Vệ Hàn Vân từ phòng bên cạnh bước xuống lầu.

Chung Tử Yên nhanh chóng dời chú ý, xem xét tình hình dưới lầu, thấy quản gia đã chuẩn bị xong bữa sáng mới thở phào nhẹ nhõm.

Cùng lúc, công việc đầu bếp thời vụ của cô cũng cần thời gian luyện tập.

Chờ Chung Tử Yên đi xuống dưới lầu, Vệ Hàn Vân đã dùng gần xong bữa sáng.

Cô bỏ qua cảm giác xa lạ, chào hỏi giống như bạn bè bình thường: “Chào buổi sáng.”

Vệ Hàn Vân cũng cười, buông thìa sứ màu trắng xuống: “Chào buổi sáng.”

Quản gia từ hướng khác tiến tới, cùng lúc tham gia cuộc trò chuyện: “Thưa phu nhân, cô có khách, tôi đã thông báo cho bộ phận an ninh để họ đi rồi.”

Chung Tử Yên nghiêng đầu, khuôn mặt có chút mờ mịt: “Tôi không có khách.”

Cô nhíu mày, khuôn mặt mang theo vẻ gần gũi ảm đạm dần.

Vệ Hàn Vân không nhanh không chậm nhắc nhở: “Là thứ hôm qua em mua.”

Lúc này Chung Tử Yên mới nhớ tới hòn đảo mình mua, cô đã nhận thông báo giao hàng, bất giác ồ lên một tiếng.

Sau đó, cô khiêm tốn xin ý kiến Vệ Hàn Vân về phần phản hồi của khách hàng: “Mua như thế được chứ?”

Vệ Hàn Vân bật cười: “Không tồi, tiếp tục đi.”

Yêu cầu kiểu này là lần đầu tiên Chung Tử Yên nghe được. Thật kỳ lạ. Đúng là người giàu có suy nghĩ thật khác.

Cô vui vẻ đáp ứng.

Hòn đảo rất có giá trị, rất đáng giá.

Ví như, cô thích vàng và cũng từng bị đồng đội chê cười, nhưng Chung Tử Yên không quan tâm. Vàng có giá trị và khiến cho người ta vô cùng an tâm, đúng là tiền tệ cứng!

Nếu như không phải lúc ấy trên người cô không thể mang đồ ra khỏi không gian vô hạn, Chung Tử Yên nhất định sẽ đổi một đống vàng thỏi mang theo bên mình.

Khi Vệ Hàn Vân ra khỏi cửa, khách cũng đến.

Chung Tử Yên vừa lúc đưa Vệ Hàn Vân ra cửa thì đụng phải.

Tổng cộng có ba người, một thân tây trang đầy hào hoa phong nhã, mỗi người đều mang theo một túi công văn.

Thoạt nhìn, ba người bọn họ đều có chút khẩn trương, ánh mắt của một người trong đó còn khiếp sợ dừng lại trên người Vệ Hàn Vân chốc lát.

“Khụ... Chung tiểu thư?” Luật sư trung niên dẫn đầu ho nhẹ một tiếng.

“Xin chào?” Chung Tử Yên có chút hoang mang đáp lại.

“Về hòn đảo tư nhân ở Bahamas mà cô mua vào ngày hôm qua, tôi thay mặt cho phía Bahamas mang đến giấy tờ quyền tài sản và....”

Chung Tử Yên nghe xong mở đầu liền có chút chóng mặt.

Trong một thời gian dài cô đã không nghĩ về những chuyện quá phức tạp, loại chuyện phức tạp này sẽ có những đồng nghiệp chuyên nghiệp đi làm thay cô.

Trong lúc Chung Tử Yên còn đang suy nghĩ làm thế nào để cắt ngang đối phương, Vệ Hàn Vân ở bên cạnh đã mở miệng: “Phương Nam!”

Trợ lý riêng của anh trả lời, trầm ổn: “Tôi sẽ thay mặt phu nhân xử lý việc bàn giao tài liệu, mời vào.”

Ba luật sư nước ngoài vẫn còn ngơ ngác, được Phương Nam mời vào căn biệt thự trung tâm của khu nhà cao cấp.

Chung Tử Yên thở phào nhẹ nhõm, thuận thế nịnh nọt ông chủ: “Tôi sẽ bắt đầu học nấu ăn ngay hôm nay, cố gắng sớm đạt được thành quả.”

Vệ Hàn Vân ở trong lúc rảnh rỗi đã thay giày xong, anh ừ một tiếng, đáp: “Vui vẻ một chút.”

Chung Tử Yên nhìn theo bóng dáng rực rỡ của Vệ Hàn Vân đi vào trong xe, hít sâu một hơi, cảm nhận hương vị tự do, giàu có tràn ngập trong không khí. Tâm tình thoải mái, cô quay đầu lại, chuẩn bị sẵn sàng dành một ngày ở nhà mở đồ mua sắm.

Khi ăn sáng được một nửa, quản gia cầm điện thoại tới, đưa cho Chung Tử Yên.

Chung Tử Yên vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi nhận điện thoại, lặng lẽ chào một tiếng, giọng nói của Phương Nam từ đầu kia truyền tới: “Phu nhân, là chuyện về hòn đảo mới mua, cô có muốn đổi tên cho nó không?”

Chung Tử Yên: “........” Chúng ta đang ở hai phòng cạnh nhau! Còn muốn gọi điện thoại sao! Đi bộ vài bước…..ừm, mấy trăm bước cũng không được sao!

“Phu nhân có thể giữ lại, sau này thay đổi, nhưng yêu cầu kia cần phải thực hiện một văn kiện nữa.” Phương Nam nhắc nhở.

Chung Tử Yên thuận miệng: “Vậy thì gọi nó là Claude đi.”

Phương Nam trầm mặc một lúc: “Đúng như tôi đang nghĩ sao?”

“Đúng vậy.” Chung Tử Yên gật đầu.

Xin Vệ Hàn Vân tiền để mua đảo, treo tên anh không phải là chuyện bình thường sao?

“Được rồi, tôi biết rồi.” Phương Nam khiêm tốn đáp lại: “Còn một chuyện khác, về khoản quyên góp từ thiện năm triệu kia, cô có ý định gì đặc biệt không?”

“Ý định?”

“Ví dụ như xác định nơi để chúng tôi trao số tiền từ thiện.”

Chung Tử Yên suy nghĩ: “Tôi muốn giúp đỡ các cô gái không có khả năng chi trả chi phí sinh hoạt trong thời gian đi học, được không?”

“Tất nhiên là có thể, hãy để việc đó cho tôi.”

Chung Tử Yên rất tin tưởng vào khả năng làm việc của trợ lý dưới quyền người giàu, liền ừm một tiếng rồi cúp điện thoại.

Quản gia nhận lấy điện thoại, mỉm cười: “Phu nhân hôm nay có lịch trình gì không? Khi nào cô muốn ra ngoài?”

Chung Tử Yên dừng tay một chút, có chút không tình nguyện: “Tôi muốn ra ngoài?”

“Ngoại ô có một chỗ tương đối an tĩnh mới khai trương địa điểm mua sắm, ăn uống, tôi nghĩ có thể phu nhân sẽ quan tâm!” Quản gia tủm tỉm cười, giải thích.

Chung Tử Yên sững sờ, nhìn vào bốn chữ “Cô nên tiêu tiền” hiện rõ ràng trên mặt ông.

Cô bừng tỉnh, tinh thần phấn chấn ngay lập tức: Ăn sáng xong rồi đi!”

“Vậy tôi sẽ sắp xếp chỗ ngồi và nhân viên đi theo phu nhân.” Quản gia hơi khom người một chút: “Trong số những chiếc xe phu nhân nhìn thấy hôm qua, cô có đặc biệt thích chiếc nào không?”

Chung Tử Yên không có yêu cầu gì, cô cảm thấy mỗi chiếc xe của Vệ Hàn Vân đều rất ngầu, cho dù ngay cả biển số xe cô cũng không biết, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết đều chúng rất đắt tiền, đừng nói ngồi lên, chỉ cần sờ một cái cô cũng đã mãn nguyện.

Nhưng nếu cô được chọn....

“Tôi muốn ngồi chiếc xe đắt nhất.” Cô nói dứt khoát, chắc như đinh đóng cột.

“Tôi hiểu rồi.” Quản gia cúi đầu rời đi.

Chung Tử Yên ăn xong liền trở về phòng thay quần áo, vừa vặn gặp Phương Nam dẫn theo ba luật sư xuống lầu.

Vẻ mặt Phương Nam vẫn bình tĩnh, đáng tin cậy như nửa tiếng trước, còn ba người kia lại là khuôn mặt mê man, nơi thế giới quan dường như bị tẩy rửa thô bạo một lần.

“Tôi đã để cho họ ký kết thỏa thuận bảo mật, phu nhân không cần lo lắng.” Phương Nam lạnh nhạt báo cáo với cô, biểu tình giống trong những bộ phim xã hội đen của Ý.

Chung Tử Yên không hiểu lắm: “Ô,....”. Tại sao lại có thêm thỏa thuận bảo mật chứ?

Nhìn theo bóng bốn người rời đi, Chung Tử Yên liền đem tâm tình về hòn đảo đảo vứt ra sau, xoay người đi vào phòng thay đồ lớn đến đáng sợ.

Tất nhiên, đáng sợ nhất, phòng thay đồ này đã bị lấp đầy một nửa bởi quần áo, túi xách, đồ trang sức, giày dép….. rực rỡ muôn màu.

Đối với một nửa không gian còn lại, theo giọng điệu khiêm tốn của quản gia ngày hôm qua, thì chính là “để sau này thuận tiện cho việc bày biện quần áo phu nhân mua.”

Ông cũng chu đáo nói, nếu không đủ, cô có thể dùng căn phòng bên cạnh làm phòng thay đồ thứ hai.

Mặc dù Chung Tử Yên rất hứng thú với việc mua các loại giày dép, túi xách quần áo, nhưng đối với ăn mặc hàng ngày lại khá tùy tiện.

Trước kia, nếu quần áo chiến đấu của cô không bị phá hủy các chức năng, cô sẽ không bao giờ gỡ bỏ vì chúng có chi phí lên trời.

Vì thế, đối diện với phòng thay đồ giống như một cửa hàng đầy xa xỉ, Chung Tử Yên liếc nhìn qua, tiện tay cầm một chiếc váy thay vào, lại nhặt được đôi giày cùng màu, cầm điện thoại di động thản nhiên bước xuống.

Chờ đến khi cô xuống lầu, Phương Nam đã sớm biến mất, người đứng ở đầu cầu thang chờ cô là quản gia, ông tao nhã, gật đầu với Chung Tử Yên: “Xe đã sẵn sàng rồi.”

Chung Tử Yên không hề ý thức được bản thân đang mặc quần áo quá đơn giản, chờ bốn mươi phút sau, xe dừng lại, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, rốt cuộc cũng phát hiện ra điểm không thích hợp.

Tại sao mọi người ở đây ăn mặc giống như đang tham dự tiệc tối và bước trên thảm đỏ vậy? Mái tóc tinh xảo đính kim cương đó chắc hẳn phải được làm từ hai giờ sáng nay!

Từ ghế sau của chiếc xe trước mắt Chung Tử Yên, hai cô gái trang điểm tinh tế bước ra, mặc những chiếc váy lụa nhỏ vô cùng xinh đẹp, bước trên giày cao gót bảy tám phân, tay trong tay vô cùng âu yếm.

Chung Tử Yên dụi mắt đầy ngờ vực. Con mẹ nó thực sự là có thảm đỏ thật rồi.

Trung tâm mua sắm này thực sự quá hào nhoáng, sau khi bước xuống xe, hiện ra trước mắt là thảm đỏ khoảng chừng 50 mét dẫn trực tiếp vào bên trong, những bộ tây trang tràn ngập hương thơm của tiền bạc, đầy giàu sang và cao quý .

Chung Tử Yên ngồi trên xe, yên lặng cúi đầu nhìn đôi dép để lộ ngón chân dài lạnh lẽo, lại nhìn sang chiếc điện thoại di động buộc thẻ của Vệ Hàn Vân bên trên.

Cô tự trấn an mình. Không hoảng sợ, ông chủ của cô có tài sản lên đến mười hai con số, anh không cấm cô tiêu tiền, cô có gì phải sợ chứ!

Nghĩ đến đây, Chung Tử Yên bình tĩnh lại, tiêu sái hất tóc ra sau lưng, mở cửa xe bước ra ngoài.

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp