Bảy Ngày Bảy Đêm

Chương 54


1 năm

trướctiếp

Cho dù nhịp tim đã đập chậm lại, nhưng Tô Nhĩ rõ ràng cảm giác được ánh mắt mọi người xung quanh nhìn chằm chằm mình rất khác thường, chỉ có Kỷ Hành nhìn cậu vẫn giống như trước.

Tô Nhĩ nhướng mày... Quả nhiên chỉ có anh hiểu tôi.

Kỷ Hành khẽ gật đầu... Chính vì hiểu cậu là kiểu người gì, vậy nên hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc.

Đọc hiểu được ẩn ý trong đó, Tô Nhĩ bĩu môi, nhìn về phía khác.

Đợi đến lúc Nguyệt Quý thân sĩ bảo cậu gỡ kẹp xuống, nhịp tim đã giảm xuống bảy mươi.

"Vị khách quý này hình như không hài lòng với đối tượng rung động cho lắm," Nguyệt Quý thân sĩ tự mình giúp Lộ Toàn Cầu đeo kẹp: "Hy vọng cậu là thật sự rung động với đối tượng mình chọn."

Hơi thở có nhiệt độ thấp phả vào mặt, Lộ Toàn Cầu rùng mình một cái, nghiêng đầu muốn tránh đi, mâu thuẫn sinh lý làm cho nhịp tim không cao lên mà lại hạ xuống. Thẳng đến khi Nguyệt Quý thân sĩ lùi ra sau một bước, sợi dây căng thẳng trong đầu hắn mới giãn ra một chút.

Lộ Toàn Cầu không nhìn Mãn Giang Sơn trước, ngược lại đi nhìn Tô Nhĩ với ánh mắt kì lạ...

Người này rốt cuộc phải có tâm lý gì, nhịp tim mới có thể tăng vọt đến một trăm ba mươi khi đối mặt với người chủ trì?!

Mãn Giang Sơn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thu hút sự chú ý của Lộ Toàn Cầu, hắn xin lỗi cười cười, ánh mắt hai người chạm giữa không trung. Lộ Toàn Cầu cố gắng thôi miên bản thân để nhịp tim tăng lên, đáng tiếc đã thất bại.

Mãn Giang Sơn có khuôn mặt rất thanh tú, vóc dáng cao, tóc ngắn, toát lên một loại mị lực đặc biệt. Thế nhưng đây không phải gu của Lộ Toàn Cầu, chọn cô ấy làm đối tượng rung động, là vì Mãn Giang Sơn làm cho người ta cảm thấy rất nhanh nhẹn gọn gàng, thích hợp làm đồng đội.

Nguyệt Quý thân sĩ chậc chậc hai tiếng: "Chỉ số rung động này cũng không cao lắm nhỉ."

Lộ Toàn Cầu có chút khẩn trương, lo lắng trong lời nói người chủ trì có ẩn ý gì đó. Phó bản có rất nhiều thiết lập kỳ diệu, nhịp tim không cao có thể sẽ khiến hắn gặp bất lợi, nuốt một ngụm nước bọt cứu chữa: "Cá nhân tôi tôn sùng kiểu lâu ngày sinh tình hơn."

Nguyệt Quý thân sĩ không có vạch trần.

Mỗi một tổ chỉ rút một người chơi ra đo nhịp tim, hắn vỗ tay một cái, xung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng nhạc êm dịu, Tô Nhĩ kinh ngạc mà nhìn về phía nhân viên công tác đang thao tác mở nhạc, BGM không phải hậu kỳ mới thêm vào sao?

Hiển nhiên nhân viên công tác có ý nghĩ độc đáo của riêng mình, mở một bài hát kinh điển từ lâu.

Nguyệt Quý thân sĩ tiếp tục thực hiện chức trách tiêu chuẩn của người chủ trì, không để cho bầu không khí trở nên nhạt nhẽo: "Dù là vừa thấy đã yêu hay là lâu ngày sinh tình, muốn xác định hai người có thích hợp hay không vẫn phải thông qua tiếp xúc. Để giúp mọi người bồi dưỡng sự ăn ý, tổ chương trình đặc biệt sắp xếp một trận thi đấu nhỏ."

Hắn đưa mọi người đến một sân cỏ, nơi này bày ba cái bàn tròn, mỗi bàn đều được đặt vật phẩm trang sức, có hoa hồng, dạ lan hương, còn có cả... bụi gai.

Dạ lan hương hay còn gọi là hoa tiên ông hoặc phong tín tử

Khúc Thanh Minh vén lọn tóc xoăn sóng, nhiệt tình lôi kéo đồng đội đi đến trước bàn có đặt hoa hồng, Mãn Giang Sơn và Lộ Toàn Cầu nhìn nhau, lựa chọn chiếc bàn có dạ lan hương.

Tô Nhĩ không có lựa chọn khác, đứng trước bàn tròn phủ đầy bụi gai, thuận tiện nói với Kỷ Hành: "Thật ra tôi thích bạc hà hơn."

Nâng cao tinh thần đầu óc nghe cũng không tồi.

Nhân viên công tác chuyển sang giai điệu sôi động, chỉ thấy bên kia có một hàng người đẹp mặc sườn xám đi giày cao gót, nhoẻn miệng cười với bọn họ, lần lượt đặt khay trong tay xuống.

Nhưng trong nháy mắt cúi đầu, điểm đầu tiên làm cho người ta chú ý tới không phải là độ dày và nhiều của tóc, mà là mấy con mắt mọc ra từ thái dương.

Một vị mỹ nữ trong đó nhìn chằm chằm Tô Nhĩ một cách thèm thuồng: "Mùi vị của cậu còn thơm hơn cả những người khác."

Lúc cô ta xoay người để tiến lại gần một chút, Tô Nhĩ cau mày ngửa người ra sau.

Mỹ nữ cười cong mắt, dùng giọng điệu ôn nhu nói: "Cậu nhất định sẽ bị tôi nuốt sống."

Tô Nhĩ dường như thật sự có sức hấp dẫn rất lớn với cô ta, giống như một đĩa thịt kho tàu ngon miệng, trong nháy mắt cậu thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của đối phương.

"Củi gạo dầu muối là một bộ phận của sinh hoạt, mời mọi người phối hợp với nhau, trong vòng 20 phút làm ra một món ăn." Nguyệt Quý thân sĩ lờ đi màn này, giới thiệu quy tắc: "Do ban giám khảo chấm điểm, điểm cao nhất sẽ đạt được một thẻ tin tức."

Khúc Thanh Minh: "Thẻ tin tức?"

Nguyệt Quý thân sĩ búng tay: "Trên đó ghi chép về tin tức của sát thủ tình yêu."

Bầu không khí hơi có chút căng thẳng.

Chỉ có Tô Nhĩ là nhìn xung quanh, càng quan tâm việc ban giám khảo ở chỗ nào hơn.

Nguyệt Quý thân sĩ duỗi ra ba ngón tay: "Ban giám khảo sẽ dựa trên ba phương diện là sự sáng tạo, sự ăn ý của đồng đội và hương vị món ăn để tổng hợp lại chấm điểm."

Toàn bộ quy tắc đã được giới thiệu xong, ban giám khảo khoan thai đến chậm.

Tổng cộng có bốn vị giám khảo.

Người đi ở đằng trước có cái miệng rất lớn, khóe miệng gần như kéo đến mang tai, hắn nói một câu tràn ngập ẩn ý: "Tôi đã rất lâu không ăn thịt người rồi."

Cô gái tóc vàng bên cạnh đeo kính râm, ngón tay mảnh khảnh kéo kính râm xuống một chút, lộ ra hai lỗ máu: "Mùi vị máu tươi mới làm cho người ta mê muội nhất."

"Suốt ngày chỉ có biết ăn người," giọng nói khinh thường cất lên từ phía sau, người đàn ông da ngăm đen khoác da thú lộ ra hàm răng sắc bén: "Tôi càng thích ăn quỷ hơn."

Cuối cùng là một cô bé õng ẹo, vân vê ngón tay: "Tôi... Tôi cũng thích nữa."

Nhìn ra được, cô gái tóc vàng và người đàn ông miệng rộng cực kỳ kiêng kỵ hai 'người' này, mặt không biểu cảm dịch ghế sang bên cạnh một chút.

Nguyệt Quý thân sĩ cười hoà giải: "Xin mọi người nắm chặt thời gian bắt đầu, nhắc nhở một chút, nếu món ăn làm ra vừa vặn hợp khẩu vị của ban giám khảo, sẽ được thêm điểm."

Có thể thấy được ác ý ẩn chứa trong đó, muốn đạt được điểm cao, sẽ phải đón ý nói hùa theo sở thích của ban giám khảo. Hai người phía sau thì khỏi cần cân nhắc, về phần máu tươi và thịt người... Chẳng lẽ lại muốn bọn họ tự róc thịt trên người xuống?

Nguyệt Quý thân sĩ tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của mọi người, nụ cười càng thêm sáng lạn: "Trận đấu trước có một người chơi thông minh chém đứt một ngón tay của đồng đội, đã nhận được điểm đánh giá gần như tối đa của một vị giám khảo."

Tô Nhĩ thấp giọng nói: "Đây là cổ vũ chúng ta tự giết lẫn nhau à?"

Kỷ Hành: "Mánh khóe thông thường thôi."

Lúc này nhân viên công tác chuyển tới một cái máy tính giờ rất lớn, mỗi lần di chuyển được một ô vuông nhỏ, sẽ phát ra một tiếng 'Lạch cạch' khoa trương, tạo ra ảo giác thời gian cấp bách.

Lộ Toàn Cầu là một người tính tình nôn nóng, hắn là người đầu tiên mở cái khay mà vị mỹ nữ bưng tới vừa nãy, chỉ nghe thấy một tiếng 'ọc', một con cóc nhảy ra ngoài, nhảy hai lần trên bãi cỏ, nháy mắt đã nháy xa vài mét.

Ai cũng không ngờ tới nguyên liệu nấu ăn cho sẵn là vật sống, Mãn Giang Sơn giận dữ nhìn hắn, không vui về sự lỗ mãng của đối phương. Nhưng bây giờ không có thời gian cãi nhau, hai người một người cầm lấy cái nắp trên bàn, một người trực tiếp bổ nhào qua bắt lấy con cóc chạy trốn.

Tiếp thu kinh nghiệm của bọn họ, những người còn lại lúc xốc lên, đều cẩn thận từng li từng tí.

Kỷ Hành rút khăn trải bàn ren trắng ra làm thành một cái lưới đơn giản, lấy thêm chén đĩa rồi úp vào trong, con cóc bị đổ vào, ra sức đạp chân.

Tô Nhĩ ở bên cạnh giúp đỡ, đột nhiên nghe thấy phía bên phải truyền đến một tiếng kêu thảm thiết quái dị, quay đầu nhìn lại, Khúc Thanh Minh giơ tay chém xuống, mắt cũng không chớp làm thịt con cóc. Máu tươi bắn tung tóe lên trên chiếc cổ thiên nga, thậm chí còn mang một vẻ đẹp tàn ác.

Dường như cảm giác được sự dòm ngó của cậu, Khúc Thanh Minh ngẩng đầu, nở một nụ cười diêm dúa lẳng lơ.

Phản ứng đầu tiên của Tô Nhĩ là nữ nhân này đẹp đến có độc.

Sau đó mơ hồ có chút tuyệt vọng, sống lâu trong phó bản, cậu đã nhìn thấy đủ loại người chơi kì quặc, biết rõ việc không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Ở chung với những người xa lạ cũng càng ngày càng cẩn thận, lâu dần sớm muộn gì cũng sẽ không được chào đón, cô đơn cả đời.

Có lẽ là để bảo đảm mùi vị tươi sống hợp khẩu vị của ban giám khảo, nhóm của Khúc Thanh Minh trước đó đã chọn cách nấu. Lúc bọn họ đun sôi nồi nước không sai biệt lắm, Mãn Giang Sơn cũng thành công bắt được con cóc, cô thì thầm vài câu với Lộ Toàn Cầu, người sau mặc dù có chút không tình nguyện, vẫn để tay xuống bàn tròn, dùng dao lấy một ít thịt ở bụng ngón tay.

Tự cho là làm vô cùng bí mật, lại không biết đã sớm bị nhìn ở trong mắt.

"Đầu óc chắc là bị lừa đá rồi." Kỷ Hành nói câu.

Anh châm chọc với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng ý trào phúng lại càng nồng đậm hơn.

Tô Nhĩ cũng không đồng ý, nếu tất cả mọi người cái gì cũng không làm, có thể duy trì sự cân bằng vi diệu. Thế mà cái nhóm này lại có một tên hỏng đầu, một khi có người đầu tiên cắt thịt lấy máu, những người khác để đạt được thẻ tin tức, không thể không noi theo. So sánh như vậy, cái tiêu hao chính là sức mạnh của bản thân người chơi, thậm chí còn tăng thêm độ thù hận lẫn nhau.

Bên kia Khúc Thanh Minh đập con dao phay lên bàn, lạnh lùng nói: "Chỉ sợ đồng đội heo."

Trương Bái Thiên không muốn bầu không khí trở nên quá cứng ngắc, nhỏ giọng nói vài câu, nếu như không phải hắn mở miệng trấn an, Tô Nhĩ sẽ không chút nghi ngờ vài giây sau đó Khúc Thanh Minh sẽ mài dao soàn soạt hướng hai người khác.

Kỷ Hành: "Ai mổ chính?"

Tô Nhĩ mắt nhìn con cóc trong lưới, ba cái chân, trên thân nổi đầy những cục như bong bóng cá trong suốt, nhìn thế nào cũng giống quái vật biến dị.

"Anh tới giết đi." Cậu có chút mâu thuẫn tâm lý với cái đồ chơi này.

Lúc Kỷ Hành sắp vung dao, Tô Nhĩ: "Cố gắng đừng để dính phải những cục này."

"Dính cũng không sao," Khúc Thanh Minh sâu xa nói: "Bên trong có lượng độc tố rất nhỏ, nhiều lắm là gây ra một chút mẩn ngứa."

Tô Nhĩ phát hiện cổ của cô có chút phiếm hồng.

Khúc Thanh Minh không chú ý động tác của bọn họ nữa, mà bắt đầu trao đổi với Trương Bái Thiên, thảo luận rốt cuộc muốn cắt thịt hay không. Không hề nghi ngờ, một khi bọn họ cũng cắt, sẽ nhấc lên một trận ganh đua ác ý. Nhưng cái gì cũng không làm, đồng nghĩa với việc trơ mắt tặng cơ hội chiến thắng cho đối phương.

Trương Bái Thiên làm cho người ta cảm thấy rất ôn hòa, khẽ nói vài điều gì đó.

"Đừng để biểu hiện giả dối bên ngoài che mắt." Kỷ Hành thấy Tô Nhĩ dáng vẻ trông ngóng xem thế nào, thản nhiên nói: "Trương Bái Thiên và Khúc Thanh Minh nói thật ra thì không giỏi lắm, lúc trận đấu sắp kết thúc làm thịt hai người kia đi."

Tô Nhĩ nghĩ tới chuyện anh sẽ làm, sửng sốt: "... Trò chơi cấm người chơi tàn sát lẫn nhau."

Kỷ Hành gật đầu: "Khúc Thanh Minh cũng nói như vậy, vì thế Trương Bái Thiên thay đổi mạch suy nghĩ, chuẩn bị chớp thời cơ cướp đoạt món ăn Mãn Giang Sơn đã làm xong vào phút chót."

Nguyệt Quý thân sĩ không yêu cầu rõ ràng cấm không được tranh đoạt của nhau, Tô Nhĩ ý thức được lỗ hổng trong đó: "Vậy còn anh? Chuẩn bị làm như thế nào?"

Kỷ Hành: "Tự nhiên là phá hủy hết tác phẩm của hai nhóm bọn họ."

"..." Kiến thức được việc đời hiểm ác, Tô Nhĩ rũ mắt: "Không phải vạn bất đắc dĩ, tôi muốn cố gắng giúp mọi người làm điều tốt."

Kỷ Hành ngoắc khóe miệng: "Ồ?"

Tô Nhĩ gật đầu: "Thật ra có thể đổi mạch suy nghĩ khác, không phải có hai vị giám khảo nói thích ăn quỷ à?" Ngừng một chút nói: "Trên sân trừ người chơi ra hình như cũng không phải người."

Kỷ Hành ừ một tiếng.

Tô Nhĩ nhỏ giọng hỏi: "Anh cảm thấy ai yếu nhất?"

Kỷ Hành liếc mắt về phía một hàng mỹ nữ đứng đó.

Tô Nhĩ tin tưởng phán đoán của anh, ngẩng đầu cười cười, không chút báo hiệu nào chợt túm lấy vị mỹ nữ phát ngôn bừa bãi với mình tới đây, sử dụng giá trị mị lực ——

Mỹ nữ còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, đã cảm thấy quỷ khí trong cơ thể mất đi một chút.

Vòng eo thon thả, làn da trắng như tuyết, Tô Nhĩ lại coi như không thấy.

Quỷ chính là quỷ, túi da dù tốt đẹp hơn nữa cũng chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.

"Tôi không thích bị người khác coi là đồ ăn trong đĩa" Tô Nhĩ nhếch mép cười: "Cô lại cứ nói muốn ăn tôi."

Kịp phản ứng đối phương đang xơi tái quỷ khí trong cơ thể mình, trong cổ họng mỹ nữ phát ra một loại thanh âm làm cho người ta sợ hãi, thân thể không còn mềm mại nữa, thay vào đó là một con nhện lưng đốm có ít nhất tám cái chân.

Con nhện này có kích thước tương đương với một người đàn ông trưởng thành, biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho người ở hai bàn bên cạnh vô thức lùi về sau một bước.

Tô Nhĩ không có lùi lại, cậu tin tưởng phán đoán của Kỷ Hành, con nhện này sẽ không quá mạnh mẽ. Huống chi còn có đại lão đứng ngay bên cạnh, bảo đảm an toàn tính mạng.

Lúc cậu cố sức muốn ngăn cản con nhện, Kỷ Hành gọn gàng mà dùng dao phay chém một đường ngang, một giây sau con nhện há cái miệng hôi thối của nó, trực tiếp cắn dao phay làm hai. Vẻ mặt Kỷ Hành không đổi, dùng sức ấn một cái, trực tiếp làm cho chuôi đao cắm vào lớp vỏ cứng rắn.

Tô Nhĩ thấy vậy vô cùng hâm mộ, thì ra giá trị võ lực đạt tới cực hạn thật sự có thể muốn làm gì thì làm.

Không dám trễ nãi quá lâu, vội vàng hút vài hơi, lần này không có trực tiếp thôn phệ, ngược lại cố gắng rót vào thi thể con cóc ba chân, sau đó dùng sức vỗ vỗ đập đập, đảo mắt một vòng rồi nhìn về phía nhân viên công tác: "Phiền cung cấp thêm hai con dao nữa."

Nhân viên công tác vẻ mặt cứng ngắc mà đưa hai chiếc dao phay qua.

"Cảm ơn." Tô Nhĩ rất lễ phép.

Hai tay đồng thời băm, trong lúc lấy tay lau đi mồ hôi trên trán, hỏi Kỷ Hành: "Làm thành thịt viên?"

Kỷ Hành gật đầu, giúp cậu thêm tí đường vào đống thịt nát, có ích cho việc kết dính thịt viên.

Tô Nhĩ rất có tâm đắc với việc làm thịt viên, từ trận phó bản phúc lợi, cậu dùng thịt quái vật vo thành những viên thịt trắng như tuyết, còn chế biến thành mì trường thọ, đáng tiếc không giành được niềm vui của thợ làm vườn.

Tổng kết kinh nghiệm lúc trước, lần này càng dùng sức của chín trâu hai hổ, rất có tiềm năng trở thành một đại trù thần.

Thủ pháp của Kỷ Hành thì nhẹ nhàng hơn nhiều, bẻ gãy chân nhện đã chết, gấp làm đôi ba lần tạo thành hình con cua... đem nấu!

"Thơm quá." Cô bé õng ẹo trong ban giám khảo lộ ra vẻ mặt thèm thuồng.

"Không sai." Người đàn ông da ngăm đen khoác da thú cũng gật đầu.

Hai giám khảo khác thì không nghĩ vậy, bọn họ thuộc loại thực lực không mạnh, thích hành hạ kẻ yếu đến chết để tìm cảm giác tồn tại. Bỗng nhiên trông thấy cảnh làm thịt quỷ trước mặt mọi người, sắc mặt khẽ biến. Liếc nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc giống nhau ——

Hai tên này rốt cuộc là người, là quỷ, hay là súc sinh vậy?

Ánh mắt giống nhau dao găm rơi xuống, Tô Nhĩ liếc mắt nhìn ban giám khảo, tiếp tục bận rộn với động tác trên tay. Nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên cẩn thận chú ý động tĩnh bên cạnh, nghe thấy hai nhóm người chơi khác bỗng nhúc nhích xê dịch vị trí, ung dung cười cười: "Trên sân có không ít nhện, thực lực cũng không mạnh, muốn bắt thì phái càng sớm càng tốt."

Nhưng mà ngẩng đầu, phát hiện lời còn chưa nói hết, một dàn mỹ nữ mặc sườn xám đẹp mắt đã sớm hóa thành hình dáng chim thú chạy trốn.

Tô Nhĩ mấp máy môi, dùng tay bắt đầu nặn thịt, lần nữa rũ mắt xuống: "Cũng hoan nghênh người muốn không làm mà hưởng cướp đoạt món ăn có sẵn."

Hai nhóm còn lại quả thực có nảy sinh ý nghĩ tranh đoạt, nhưng thấy Kỷ Hành mặt không đổi nấu con nhện, Tô Nhĩ bình tĩnh thong dong nặn thịt viên, còn thỉnh thoảng lộ ra nụ cười quỷ dị... Ngọn lửa kiêu ngạo lập tức dập tắt đi vài phần.

"Được rồi." Giọng nói Trương Bái Thiên rất nhỏ: "Hai người cũng không phải loại lương thiện gì, huống chi đối phó xong nhóm này còn có hai người khác nữa."

Khúc Thanh Minh gật gật đầu, cảm thấy có chút nóng, cuốn mái tóc xoăn sóng lên. Trong lúc đó liếc mắt nhìn thấy miệng vết thương trên tay Lộ Toàn Cầu, đã có sự đối lập, trong lòng dễ chịu hơn chút, ít nhất thì bọn họ không làm chuyện lỗ vốn.

Mỗi người bận việc của mình, máy tính giờ lạch cạch chuyển động, cuối cùng, nó bắt đầu kêu ông ông vang dội.

"Đã hết giờ."

Không biết có phải ảo giác của Tô Nhĩ hay không, nụ cười trên mặt Nguyệt Quý thân sĩ lạnh nhạt đi rất nhiều.

Tô Nhĩ là người thứ nhất nộp tác phẩm, rất dụng tâm bày thịt viên thành một đường viền hình trái tim. Đáng tiếc hình thể con nhện quá lớn, cho dù bị bẻ gãy gập lại nhiều lần, nhưng trông vẫn rất gớm ghiếc, Tô Nhĩ hoài nghi chỉ nấu chín được bảy phần.

Kỷ Hành nói câu không hề có sức thuyết phục: "Như vậy mùi vị sẽ càng ngon hơn."

Cuộc nói chuyện của hai người bị cắt đứt, nụ cười của Nguyệt Quý thân sĩ hoàn toàn biến mất: "Xem ra mọi người phối hợp không tệ, tiếp theo đây mời lần lượt giới thiệu khách quan tác phẩm của mình với ban giám khảo."

Dựa theo chỗ ngồi của ban giám khảo, nhóm Khúc Thanh Minh càng gần hơn, là người thứ nhất mở miệng nói: "Canh cóc, chọn lựa phần thịt đùi của cóc, được ninh trên lửa nhỏ, bảo đảm vào miệng là tan."

Đối với trận đấu này cô không có ôm quá nhiều hy vọng, đơn giản tóm tắt vài câu liền ngậm miệng không nói nữa.

Đến phiên Tô Nhĩ và Kỷ Hành, Kỷ Hành gật gật đầu, ý bảo cậu lên nói.

Một học sinh cấp 3 ngày đêm cày đề, vô cùng am hiểu việc nắm bắt ý chính. Tô Nhĩ cẩn thận đánh giá câu nói kia của người chủ trì, nhanh chóng bắt lấy từ mấu chốt: Khách quan.

Cái gọi là khách quan, tức là thật sự cần phải nêu ra ưu điểm, lại phải tìm ra chỗ thiếu sót, như vậy thì đánh giá mới có thể đáng tin được.

Sắp xếp câu từ, Tô Nhĩ đẩy đĩa lên phía trước, thuận tiện biểu diễn tốt hơn: "Nhện hầm kết hợp với thịt cóc viên, cam kết chọn lựa nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhất, nhện ngon, thịt viên chắc chắn; khuyết điểm duy nhất là hao phí nhân viên công tác."

Nói xong nhìn thoáng qua mỹ nữ run lẩy bẩy phía xa.

Sự thật tàn khốc đã chứng minh để hoàn thành mỗi một món ăn như vậy, phó bản sẽ thiếu đi một con nhện tinh.

_________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Người chủ trì: Khuyến khích mọi người tự giết lẫn nhau.

Tô Nhĩ: Tôi luôn luôn giúp mọi người làm điều tốt.

Kỷ Hành: Đã nhìn ra.

Tô Nhĩ: Dao mổ nhất định phải giơ về phía quỷ quái.

Kỷ Hành: Cậu nói rất đúng.

Người chủ trì:... Mời cút ra khỏi phó bản của tôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp