Bảy Ngày Bảy Đêm

Chương 42: Hiện thực


1 năm

trướctiếp

Lúc mở mắt ra, đã biến thành một đám người ngồi chổm hỗm chờ đợi.

Người khác thì chờ điểm thành tựu, còn Tô Nhĩ chờ chính là sự xử tội công khai.

Rất nhiều người đều đang quan sát Kỷ Hành, không tiện tiếp cận anh, Tô Nhĩ liền dời bước sang cạnh Vệ Tuấn, nhỏ giọng nói: "Nhỡ đâu không có điểm thành tựu, chẳng phải sẽ rất quê sao?"

Vệ Tuấn bình tĩnh nói: "Nếu như không có, liền chứng minh trò chơi có nội tình đen tối."

Hành động hủy thiên diệt địa như vậy, nếu nói không có điểm thành tựu, ai tin chứ?

Tô Nhĩ thở dài, kì thực cậu mới nãy muốn trực tiếp quay về thế giới thực, tiếc là đã thất bại, không chỉ thế, cõi lòng đầy kỳ vọng cúi đầu nghiên cứu trị số trên huy hiệu, phát hiện chẳng tăng thêm chút gì cả.

Nhìn bốn phía, những người còn lại tựa hồ cũng không hề thay đổi. Chợt nhớ tới Kỷ Hành đã từng nói, dùng đạo cụ tổ đội, một bên chết thì người bên kia coi như là qua cửa cũng không lấy được điểm tích lũy nào. Ai có thể nghĩ rằng loại tổ chức thành đoàn thể lớn như vậy, dù tỉ lệ sống sót từ chín phần mười trở lên, cũng không được phép.

Nhìn ra phiền muộn của cậu, Vệ Tuấn giảng giải: "Đạo cụ tổ đội có thể mang đến cho người chơi lợi ích lớn, hạn chế đương nhiên cũng nhiều."

Tô Nhĩ nói về chuyện thất bại khi muốn trực tiếp quay về thế giới thực.

Vệ Tuấn bật cười: "Dưới tình huống thành viên tổ đội còn sống, phải cùng lúc thoát ra."

Tô Nhĩ: "Mạo hiểm chẳng phải là rất lớn sao?"

Vệ Tuấn nhướng mày.

Tô Nhĩ: "Một bên đổ thừa không đi, bên khác chẳng phải không có cách rời đi sao?"

Ở lại trạm trung chuyển bốn ngày trở lên, sẽ bị truyền tống vào phó bản có độ khó cao.

Vệ Tuấn gật đầu: "Vì vậy thứ này phải dùng cẩn thận."

Nhìn cậu một bộ như có điều suy nghĩ, Vệ Tuấn nhịn không được lắc đầu: "Cậu thật sự nghĩ cái đồ chơi này là rau cải trắng à? Rất ít người chơi có đạo cụ tổ đội."

Huống chi trước khi sử dụng đều là cẩn thận cân nhắc qua các loại tình huống, đưa ra sách lược tương ứng.

Tô Nhĩ âm thầm cân nhắc trong chốc lát, thẳng đến lúc nghe thấy Vệ Tuấn nói 'đến rồi' mới làm cho cậu lấy lại tinh thần.

Ngẩng đầu nhìn lên, mây đen trên trời tụ lại, như là bị sóng lớn đẩy đi, một lớp rồi lại một lớp cứ thế dâng trào. So với lúc trước, lần này bầu trời càng thêm âm trầm, làm cho mọi người khó chịu đến mức gần như ngộp thở.

Thanh âm nhắc nhở của thế giới không phụ sự mong đợi của mọi người mà vang lên ——

[ chúc mừng người chơi Tô Nhĩ đạt được thành tựu 'Phụ trái tử hoàn*'. ]

*父债子还: cha mẹ nợ con phải trả

[ chúc mừng người chơi Tô Nhĩ đạt được thành tựu 'Mối quan hệ đáng ghét'. ]

Hai thành tựu cùng một lúc?

Vệ Tuấn sợ run một giây, sau đó cười cười với Tô Nhĩ: "Vẫn là rất phù hợp với cậu."

Trước bởi vì minh hôn được mệnh khắc chồng, lại còn phụ từ tử hiếu, cuối cùng thậm chí có người chủ trì cưỡng chế giúp đỡ ăn gian, ai có thể có quan hệ nhiều như cậu?

Nhưng bản thân Tô Nhĩ lại đang nhớ tới Chúc Vân trước tiên, sau khi mình tiến vào trò chơi có thể có được vốn liếng sống sót không thể thiếu sự trợ giúp của Chúc Vân.

Trong lúc tán gẫu với nhau, mây đen không có tản đi ngược lại vẫn như cũ, âm u tụ lại dường như tùy thời sẽ áp xuống, thanh âm nhắc nhở của thế giới lại một lần nữa vang lên:

[ chúc mừng người chơi Tô Nhĩ, đạt được thành tựu 'Nhất nhân đắc đạo*'. ]

[ chúc mừng người chơi Kỷ Hành, Vệ Tuấn, Lý Ly, Tống Giai Nguyệt, Tào Nhạc Đạo... ]

Mười mấy cái tên đồng thời được báo ra, người chơi vây xem đi ngang qua sắc mặt đại biến, chẳng lẽ trò chơi có bug à?

Bất kể bọn họ nghĩ như thế nào, thông báo vẫn còn tiếp tục:

[ Những người chơi trên đã đạt được thành tựu 'Kê khuyển phi thiên*.' ]

*Nhất nhân đắc đạo, kê khuyển phi thiên: một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, một người làm quan cả họ được nhờ.

"..."

Im lặng.

Giờ phút này trong trời đất đều cùng chung duy nhất một nhận thức là im lặng.

Như là bị sét đánh một cái, Lý Ly ban đầu còn đắm chìm trong vui sướng khi sống sót thoát khỏi phó bản, đột nhiên bị điểm danh, sửng sốt: "... Cái quỷ gì vậy? "

Rồi cúi đầu xuống, trên huy hiệu nhiều ra một dòng chữ nhỏ, thành tựu lần này lại là màu vàng, dù nhỏ, nhưng cách vài mét, thị lực tốt vẫn có thể thấy rõ.

Ngoại trừ Tô Nhĩ, thành viên cùng đội đều giống như thế, Kỷ Hành cũng không thể may mắn thoát khỏi. Về phần Tô Nhĩ... chữ 'Nhân' trên huy hiệu chẳng những màu vàng, còn lóe sáng lấp lánh, phảng phất toát lên ánh sáng trong bản chất con người (?).

Bây giờ mười mấy người đứng chung một chỗ, một mình cậu dẫn đầu.

"Đm!"

Lần thứ hai trong đời Vệ Tuấn bị buộc phải chửi tục, cái điểm thành tựu này ai muốn thì đi mà lấy!

"Rời đi đây trước đã." Kỷ Hành phản ứng nhanh, thấp giọng nói một câu.

Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng!

Thành viên cùng đội rất nhanh đã lần lượt đè xuống hoa văn lõm trêm huy hiệu, chuẩn bị trở về thế giới thực... Nếu không rời đi, chờ người chơi vây xem kịp phản ứng, còn không phải là bị cười nhạo một phen sao!

Thành công trở lại công viên, chuyện đầu tiên Tô Nhĩ làm chính là đi tìm người chơi đã chết trong trò chơi. Nếu như thời gian tĩnh lại, người có lẽ vẫn còn đó. Nhưng mà nhìn mấy lần, cũng không thấy người.

Kỷ Hành hiểu rõ tâm tư của cậu, cũng không chờ Tô Nhĩ mở miệng hỏi, nói thẳng: "Người chơi đã chết trong hiện thực sẽ mất tích, quỹ tích hành động ngày hôm nay của hắn cũng sẽ bị sửa đổi."

Cho dù từ giám sát nhìn lại, ngay từ đầu đi vào cửa công viên cũng chỉ có mười hai người.

Tô Nhĩ khẽ nhíu mày, vậy thì ngày đó Chúc Vân đến tột cùng là làm như thế nào đến đưa cho mình súng phóng điện? Đáng tiếc hoang mang nhiều hơn nữa, cũng không có cách nào hỏi, nói tiếng 'Cám ơn.'

Đối với những chỗ khó hiểu trong trò chơi, Kỷ Hành lúc nào cũng sẽ kiên nhẫn giải đáp.

"Không có gì." Kỷ Hành khóe miệng hơi nhấc lên: "Nhờ hồng phúc của cậu, tôi mới có thể thăng thiên."

"..."

Ở trong phó bản, Tô Nhĩ có thể không sợ hãi chút nào mà đối mặt cùng Quỷ Vương, nhưng bây giờ cậu không thể nhìn những người chơi khác. Cái ký hiệu ánh vàng lóng lánh kia quả thực là không đành lòng nhìn thẳng!. Truyện mới cập nhật

"Tôi vẫn rất cảm kích cậu." Tào Nhạc Đạo vỗ vỗ bờ vai của cậu.

Bảo vệ được tính mạng, thành tựu khó nghe một chút tính là cái gì? Chỉ là vừa nghĩ tới cách vài mét cũng có thể thấy hai chữ 'Kê khuyển' trên huy hiệu, xác thực làm người ta đau đầu.

Tống Giai Nguyệt ho nhẹ một tiếng: "Không sai, là trò chơi chó chết cố ý châm ngòi, cùng cậu không có liên..."

một chữ cuối cùng thật sự là nói không nên lời, nếu nói là không hề liên quan đến Tô Nhĩ căn bản không có khả năng, cô chưa từng thấy qua người nào tác phong lẳng lơ như vậy trong phó bản.

Chuyện nào ra chuyện đó, vận khí của Tô Nhĩ với tư duy năng lực kỳ thật cũng không kém, Tống Giai Nguyệt không khỏi thầm than Vấn Thế đã bỏ qua một hạt giống tốt. Trận tân thủ ngày đó, Vấn Thế cũng có người tới xem, Trầm Giang Bắc cũng nổi lên tâm tư mời chào, chỉ là bởi vì phong cách tổ chức từ trước đến nay yêu cầu sự ổn định, mới không có ném cành ô-liu.

Vệ Tuấn hoà giải: "Mấy chuyện tụ họp cùng nhau ăn cơm thì miễn đi, đều trở về nghỉ ngơi sớm chút đi."

Trạng thái bây giờ của hắn ôn hòa hơn nhiều trong trò chơi, mọi người cũng tiếp thu lời này, trêu đùa nhau vài câu.

Trước khi chia tay, giọng điệu của Vệ Tuấn trở nên nghiêm túc: "Nếu như đã biết rõ tác dụng của giá trị mị lực, có khả năng thì vẫn nên nghĩ cách làm tăng lên nó lên."

Có thể hút âm khí, thời điểm mấu chốt đối phó với mấy đồ vật không sạch sẽ, cái này vẫn là rất có tác dụng.

Mỗi khi nói về chuyện trong trò chơi, bầu không khí sẽ trở nên ngưng trọng, sau khi miễn cưỡng cười cười mọi người vẫy tay tạm biệt.

Trong chốc lát chỉ còn lại có ba người Vệ Tuấn, Kỷ Hành cùng Tô Nhĩ.

Vệ Tuấn nhìn về phía Kỷ Hành: "Uống một chén không?"

Kỷ Hành gật đầu.

Vệ Tuấn cười cười, rồi hướng Tô Nhĩ nói: "Đi cùng chứ? Uống ti rượu trái cây không?"

Tô Nhĩ lắc đầu: "Không được. Tôi phải về cày đề Ngũ Tam."

"..."

Trơ mắt nhìn cậu đi xa, Vệ Tuấn ồ một tiếng: "Tố chất tâm lý mạnh thật đấy!"

Kỷ Hành: "Phân tán lực chú ý với cậu ấy mới có lợi."

Rất nhiều người tiến vào trò chơi trải qua thời gian ăn bữa hôm lo bữa mai, sẽ tự động vứt bỏ một phần sinh hoạt trong hiện thực.

Bây giờ còn là buổi sáng, quán bar không mở, thuê xe dạo qua một vòng, cuối cùng Vệ Tuấn đi siêu thị mua hai chai rượu, lại trở về công viên, ngồi trên ghế dài vừa uống vừa trò chuyện với Kỷ Hành.

Nhẹ cụng chai giữa không trung, Vệ Tuấn nuốt rượu xuống, mím môi nói: "Đã có rất nhiều người bắt đầu điều tra Tô Nhĩ."

"Không điều tra ra được gì."

Vệ Tuấn nhíu mày: "Cậu thu xếp hết rồi à?"

Kỷ Hành lắc đầu: "Tin tức của Tô Nhĩ đều rất bình thường."

Đối phương lần trước nhờ hắn tra xét tin tức cha mẹ kết quả,điều tra không có gì dị thường. Nhưng có câu Kỷ Hành chưa nói, có đôi khi quá bình thường lại chính là không bình thường.

Nhất là họ hàng của Tô Nhĩ, Kỷ Hành đã âm thầm tiếp xúc qua mấy lần, lúc khéo léo nhắc đến Tô Nhĩ, mỗi người đều trả lời là đứa bé không dễ dàng gì, cũng may cha mẹ để lại không ít di sản, thế mà lại không có bất kỳ ai tỏ vẻ ra ý tứ muốn qua lại nhiều hơn.

Vệ Tuấn bật cười: "Tôi đại khái cũng điên rồi, thật sự nghĩ cậu ấy có lai lịch rất lớn."

Thật sự là tác phong của Tô Nhĩ quá mức kinh người, vận khí cũng không tầm thường.

"Có cậu chăm sóc, trong hiện thực không xảy ra được chuyện lớn gì," dừng một chút Vệ Tuấn quay đầu nhìn anh: "Trong trò chơi làm sao bây giờ?"

Một lần đạt được nhiều điểm thành tựu, loại chuyện này mới chỉ nghe lần đầu tiên, người lén lút đánh chủ ý khẳng định không ít. Một bộ phận thì vẫn có lý trí, chỉ sợ những kẻ tâm lý vặn vẹo trường kỳ ở trong trò chơi, chuyên môn đánh lén người chơi ưu tú trong phó bản.

Kỷ Hành: "Có kế hoạch cần cậu phối hợp."

Thấp giọng nói vài câu.

Chai rượu trong tay Vệ Tuấn suýt nữa thì trượt khỏi tay: "Đem tiêu điểm chuyển dời lên người chủ trì?"

Kỷ Hành: "Có lý có cứ. Dù sao chỉ một lễ minh hôn, đã khiến cho Tô Nhĩ thu lợi gấp mấy lần."

Vệ Tuấn: "Cậu sẽ không phải... đã thả tiếng gió rồi chứ?"

Kỷ Hành chỉ nói: "Còn cần một người trung gian, đem bán tin tức đi."

Vệ Tuấn nhíu mày: "Cậu muốn tôi làm người truyền tin?"

Cẩn thận ngẫm lại, hắn quả thực phù hợp với điều kiện này, rất nhiều người chơi biết mình cùng Kỷ Hành có chút giao tình, nhưng lại cũng không biết quan hệ cá nhân của bọn họ rất sâu.

Kỷ Hành đưa tới một phần danh sách: "Để cho bọn họ dùng đạo cụ đổi, như thế càng đáng tin hơn."

Đơn giản quá mức trái lại sẽ làm nảy sinh sự hoài nghi.

Vệ Tuấn nhìn qua, trong đó có mấy người nổi danh là kẻ không từ thủ đoạn.

Kỷ Hành: "Khi nào chuyện làm xong thì nhắn lại với tôi, tôi sẽ để Tô Nhĩ vào phó bản."

Trò chơi cưỡng chế người chơi một tháng hai lần vào phó bản, Tô Nhĩ chỉ cần trước cuối tháng lại vào một lần, giữa chừng có đầy đủ thời gian để hoàn thành chuyện này.

Lúc này Tô Nhĩ còn không biết người chơi sắp thay đổi thái độ đối với người chủ trì, vừa về tới nhà liền nắm chặt thời gian lao đầu vào đề làm bài tập. Khi lật xem sách giáo khoa vô tình trông thấy Chúc Vân vẽ một người đội mũ xanh với quyển sách ghi chú 'Đại dự ngôn thuật' kia, nhịn không được suy nghĩ nhiều vài phần.

Bản chất phó bản trước chính là lời tiên đoán, cậu lại gặp được Chúc Vân ở trong đó, chẳng lẽ cái gọi là Đại dự ngôn thuật không phải tiện tay vẽ bậy, mà là có thật sao?

Người đội nón xanh quỷ dị đứng chắp tay ở trang cuối, làm cho da đầu người ta run lên.

Tô Nhĩ ngay lập tức cưỡng chế chính mình bỏ đi ý nghĩ đáng sợ vừa nãy.

Cuộc sống yên bình kéo dài được mấy ngày, chế độ sinh hoạt của cậu giống như hầu hết các học sinh cấp ba khác. Tô Nhĩ cho rằng đánh vỡ sự yên bình này sẽ là Kỷ Hành nhắn tin về trò chơi, nhưng không ngờ lại là một lần thi thử.

Thành tích môn toán lại không đạt yêu cầu.

Lúc bị Diêu Tri gọi vào văn phòng, Tô Nhĩ cũng rất thất vọng, cùng bị phê bình còn có ba người nữa.

Sau khi phân tích xong bài thi, Tô Nhĩ bị bỏ lại một mình dưới ánh mắt thương hại của các đồng học.

Diêu Tri vặn bình giữ nhiệt uống một hớp: "Nghe nói em làm cho Kỷ Hành đạt thành tựu 'Kê khuyển thăng thiên'."

"..."

Xin đừng nói lại nữa mà.

Diêu Tri đẩy kính mắt mỉm cười: "Đúng rồi, lần này điểm sinh học và hóa học của em đều cao nhất lóp, đúng là có đủ khả năng gây ra nguy cơ sinh hóa."

Cười híp mắt đâm dao, đâm từng nhát từng nhát một.

Tô Nhĩ: "... Em cam đoan, thành tích toán học lần sau nhất định sẽ vào trong top 20 của lớp."

Đã nhận được câu trả lời mình muốn, Diêu Tri lúc này mới vẫy vẫy tay buông tha cậu.

­___________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tô Nhĩ: Một ngày nào đó tôi muốn một kẻ làm quan cả họ được nhờ! Trở thành ác mộng của tất cả người chủ trì!

Kỷ Hành:... Tôi nên nói gì đây?

Tô Nhĩ: Ôm tôi nói 'Đại lão, cầu mang theo" hoặc là hô to 666.

Kỷ Hành:...

***

Chúc mọi người năm mới vui vẻ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp