Sương Mù

Chương 7: “Thời gian gọi, 9 giây”


2 năm

trướctiếp

“Bác sĩ, em về ký túc xá trước được không?” Giang Đàm nãy giờ vẫn im lặng mở miệng hỏi.

Trên mặt cậu ta không có biểu cảm gì cả, giọng điệu cũng rất hờ hững, cho dù là ngoại hình hay là giọng nói, cũng chẳng giống có ý muốn mãnh liệt gì lắm.

Nếu đã không mãnh liệt, như vậy thì bác sĩ Hồ càng phải đảm bảo an toàn chứ: “Không được, phải theo dõi đủ giờ mới được đi.”

Hôm nay cấp cứu có nhiều ca bệnh kỳ hoặc lắm.

Ba đứa này chỉ là một ca, còn tất cả các ca ở phòng khác đều được xem như bình thường, nhưng sau khi hỏi kĩ lại thì lại phát hiện mấy vấn đề kì lạ.

Giang Đàm không tranh cãi nữa, sau khi bị từ chối thì nghiêng đầu dựa tường, nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng Nhâm Phi Vũ cảm thấy cậu ta có vẻ không hiểu lắm nhíu nhíu mi.

Ra là người này cũng có cảm xúc ha, nhưng mà cách biểu hiện ra thì khá là mờ mịt.

Nhâm Phi Vũ đang ngạc nhiên với vị bạn mới này trong lòng, chợt nghe bác sĩ Hồ nói: “Nhâm Phi Vũ, không phải tôi nói cậu….”

Không phải tôi nói cậu, nghĩa là tôi đang nói cậu đấy.

Nhâm Phi Vũ phối hợp cúi đầu, mặc kệ đúng sai, tranh thủ bày tỏ thái độ tốt: “Dạ….”

Bác sĩ Hồ: “Cậu dũng cảm quên mình cứu bạn học, tinh thần đáng khen ngợi….”

Nhâm Phi Vũ gật đầu như giã tỏi. Cứ như vậy đi, nhưng mà.

Bác sĩ Hồ: “Nhưng không biết bơi mà lại nhảy xuống nước thì lại quá nguy hiểm!”

“Dạ…. dạ?” Nhâm Phi Vụ ngẩng đầu lên, giải thích theo bản năng “Em biết bơi mà…..”

“Biết bơi cũng không hẳn là cứu người được.” Bác sĩ Hồ rất tức giận nói “Cứu người bị đuối nước là có phương pháp khoa học đàng hoàng, không thể làm bậy bạ được.”

Giọng điệu của Nhâm Phi Vũ nhỏ dần: “Em không có làm bậy bạ đâu…”

Khí thế bác sĩ Hồ lại ngày càng mạnh: “Không làm bậy mà bị sặc nước tới vậy hả? Trời mà tối tí thôi là cậu gặp nguy hiểm đó, có biết không!”

Nhâm Phi Vũ thật sự muốn nói cậu cứu người rất là đúng quy chuẩn luôn, ai mà ngờ được người kia quay ngược lại ôm khóa lấy cậu, đúng là muốn chơi đồng quy vu tận mà.

Nhưng mà bác sĩ có nói cái bạn bị đuối nước này cũng không nhớ rõ gì cả, người ta còn kêu bác sĩ qua cảm ơn giùm, mà giờ cậu ta cảm thấy, hình như bác sĩ đang có ý muốn trách mắng cậu, cảm thấy không tốt lắm, huống chi người ta cũng đâu phải cố ý đâu…

Suy nghĩ linh tinh một đống, Nhâm Phi Vũ lại thuyết phục chính mình: “Dạ, em biết rồi.”

Âm thanh của cậu ta lầm bầm như là con muỗi, bác sĩ Hồ cũng không đành lòng nghiêm khắc nữa, thở dài, vẻ mặt trở nên nhu hòa đi.

Giang Đàm ở giường bên cạnh bỗng nhiên thốt lên một câu: “Cậu ấy cứu người đúng rồi, từ phía sau lưng vòng qua nách người đuối nước mà ôm, sau đó là nhanh chóng nổi lên mặt nước, kĩ thuật như thế là đúng rồi.”

Nhâm Phi Vũ kinh ngạc nhìn về phía Giang Đàm.

Lúc mình cứu người cậu ấy thấy được à? Hèn chi sau khi có chuyện ngoài ý muốn cậu ấy lại là người đầu tiên nhảy xuống cứu.

Cơ mà Giang Đàm bây giờ nói giúp cho cậu ta, là chuyện Nhâm Phi Vũ không hề nghĩ tới.

Bác sĩ Hồ hoang mang: “Kĩ thuật đúng? Vậy là sao….”

“Không rõ lắm ạ,” Giang Đàm nói, “Theo như em nghĩ thì chắc là bạn kia ở dưới nước bỗng nhiên tỉnh lại một lát, hoặc là phản xạ có điều kiện, làm cho cậu ta liều lĩnh ôm lấy bạn học này, mới làm cho từ cứu người thành cả hai gặp nạn ạ.”

Bác sĩ Hồ trầm mặc, có chút đăm chiêu.

“Không được, tôi phải qua đó xem.” Cô xoay người vội vã đi ra ngoài, gần đi ra cửa thì quay đầu lại dặn dò, “Hai em phải ở trong đây đấy, chưa tới giờ thì không được ra.”

Sau khi bác sĩ rời đi, phòng quan sát lại có một sự im lặng đầy xấu hổ.

Nhâm Phi Vũ nhìn về phía Giang Đàm: “Ấy….”

Điện thoại của người nọ lại bỗng nhiên vang lên.

Giang Đàm liếc mắt nhìn tên, xác nhận là ai, mới nhận điện thoại: “Vương Dã.”

Nhâm Phi Vũ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, sau đó nghe Giang Đàm ở bên kia nói: “Có thể….. Nhưng cậu chờ tí…… Ở bệnh viện trường…. Tớ……”

Tút tút tút.

Giang Đàm nói tổng cộng ba câu rưỡi, mười một chữ, đã bị người bên kia cúp máy.

Nhâm Phi Vũ nhìn Giang Đàm cất điện thoại đi, mặt cũng không có vẻ gì là khó chịu khi bị cúp điện thoại, lúc này mới cẩn thận mở miệng: “Ấy, cảm ơn cậu nha….”

Giang Đàm quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cậu ta: “Cậu đã nói mấy lần rồi ấy.”

“Tôi nói là hồi nãy cơ,” Nhâm Phi Vũ nói, “Cảm ơn cậu đã giúp tôi giải thích cho bác sĩ Hồ.”

“Không có giúp cậu, tôi chỉ là đơn gian trần thuật lại sự thật khách quan thôi.” Giang Đàm nói, “Còn nữa, cậu nhảy xuống cứu người cũng thật là liều lĩnh, lúc ấy cậu đã hô có người đuối nước, hai thầy cứu hộ đều chạy tới rồi, hoàn toàn có thể xử lí tốt hơn cậu.”

Nhâm Phi Vũ bị nói đầu càng ngày càng cúi thấp xuống, còn thấp hơn khi cả bị bác sĩ Hồ mắng, trong lòng ủy khuất vô cùng, miệng cũng theo bản năng nói: “Xin lỗi, lần sau không có….”

Giang Đàm vô cùng lý trí mà lắc đầu: “Không cần cam đoan với tôi, cuộc đời là của cậu, cậu có quyền quyết định.”

Nhâm Phi Vũ: “…..”

Nói chuyện cũng khó khăn ghê ha.

Nhưng mà chuyện gì cũng có hai mặt, Giang Đàm tuy là khó nói chuyện, lại bình tĩnh quyết đoán, cái sự khống chế cảm xúc đã làm cho một đứa gặp chuyện gì cũng hoảng loạn như Nhâm Phi Vũ hâm mộ gần chết.

Trên người của người này gần như có hết những tính cách mà cậu ta muốn có mà không có được.

Đã như vậy, Nhâm Phi Vũ phải ra tay bằng bất cứ giá nào —

“Ân nhân ơi, thêm WeChat được không?”

Lâm Vụ nhờ vào chiếc điện thoại bị vứt ở dưới đất mà biết được chuyện ở hồ bơi, nghe xong toàn bộ quá trình, lòng thắt lại. Ngay cả lúc Nhâm Phi Vũ quay lại nói chuyện điện thoại, dùng những tiếng ho mạnh mẽ muốn nói là mình không sao đâu, chưa nói xong, Lâm Vụ đã treo điện thoại đi thẳng đến bệnh viện trường.

Kết quả là mở cửa phòng quan sát ra, đã thấy Nhâm Phi Vũ cầm điện thoại, vẻ mặt ngây ngô nhìn một bạn nam giường kế bên: “Ân nhân, xin được add nè, cậu chấp nhận đi.”

Ừm, không sao thật.

Bạn nam kia phát hiện ra cậu, thản nhiên giương mắt nhìn qua.

Nhâm Phi Vũ nhìn theo tầm mắt của cậu ta, mới thấy được bạn cùng phòng nhà mình: “Úi? Sao cậu tới đây vậy?”

Lâm Vụ tức giận đi qua: “Tớ đến xem cao thủ bơi lội bơi kiểu gì bơi đến bệnh viện trường nè.”

Nhâm Phi Vũ: “Do là tớ cứu người mà…”

Lâm Vũ nói: “Ừm, rồi sau đó tự mình góp vui ở đây luôn.”

Nhâm Phi Vũ mếu máo, sự vui vẻ khi add WeChat với Giang Đàm cũng theo gió mà bay luôn.

Lâm Vụ thấy bộ dạng tội nghiệp của cậu ta như vậy thì mềm lòng, sờ lung tung trên đầu cậu ta một chút, cứ như là vuốt lông: “Được rồi, người không sao là tốt rồi.”

Nhâm Phi Vũ nãy giờ vẫn giữ vẻ kiên cường, thấy Lâm Vụ an ủi như vậy, trong lòng không chịu được nữa, đối mặt với người nhà, không khống chế sự tủi thân: “Tớ không nghĩ tới cậu ta ở dưới nước đột nhiên ôm tớ… Thật ấy…. Đáng lẽ vẫn thuận lợi mà…”

Lâm Vụ thật ra nghe chẳng hiểu lắm, chỉ nghe thấy tiếng của Nhâm Phi Vũ thật tủi thân, giọng cũng đổi.

Cậu vội vàng vỗ vỗ phía sau lưng đối phương, ghé sát vào nhỏ giọng khuyên: “Nhịn lại đi, về ký túc rồi khóc, bên cạnh còn có người mà….”

Này đã nhắc nhở được Nhâm Phi Vũ.

Ân nhân còn ở bên cạnh, cậu ta mà khóc oe oe thì cũng mất mặt quá đi!

“Lâm Vụ, đây là Giang Đàm, ngành máy móc, là ân nhân cứu mạng của tớ—” Nhâm Phi Vũ đẩy bạn cùng phòng ra, cánh tay giơ về phía cái giường kế bên, cứ như là tiếp khách, tinh thần thoải mái, âm thanh cũng to.

Lâm Vụ “…..”

Cậu trở mặt cũng nhanh đấy.

“Người anh em, cảm ơn cậu.” Lâm Vụ xoay người, nói với Giang Đàm, “Tôi tên là Lâm Vụ, ngành môi trường.”

Giang Đàm nhạt nhẽo gật đầu với cậu, tên rồi ngành đều bị Nhâm Phi Vũ giới thiệu hết mất rồi, cậu ta cũng không định giới thiệu lại thêm lần nữa.

Thấy người ta lạnh nhạt như vậy làm cho Lâm Vụ thấy có hơi khó chịu, nhưng cũng không thể nói gì cả, người ta đã cứu Nhâm Phi Vũ, còn tính cách như thế, đã không phải là bạn bè thì quản được người ta sao.

Cơ mà Nhâm Phi Vũ thì nhìn như hoàn toàn không biết ân nhân có vấn đề gì, ánh mắt nhìn chằm chằm Giang Đàm rất giống như đang nhìn nam thần vậy.

Có nam thần nào mà tối tăm vậy không, cả người chả có tí sinh khí gì, da thì trắng, ngay cả môi cũng nhợt nhạt. Lâm Vụ nhìn cậu ta, không biết ra sao, mà cứ luôn liên tưởng đến hoàng hôn giữa mùa đông nặng nề.

“Việc gì đây, cậu sao lại vào bệnh viện” Cửa phòng quan sát lại một lần nữa bị đây ra, một người mang theo gió vào trong.

Người này đi vào, cả phòng quan sát đều có vẻ nhỏ đi. Không riêng gì vóc người hắn cao, cả hào quang mạnh mẽ nữa, bộc lộ cảm giác của một thằng xã hội đen với một đám đàn em đi theo sau ấy.

Quan trọng là kiểu tóc của hắn cũng giống như giang hồ ở ngoài đường.

Đầu trọc tràn đầy kiêu ngạo, chả có một tí gì hòa nhã, đẹp trai đến tùy hứng…… Ủa đợi một tí!

Lâm Vụ bỗng dưng trừng mắt to ra.

Sương mù dày đặc mê ly.

Dưới bức tường.

Từ chối chị gái.

Kêu mèo Nhị Mao….

Ủa không phải là cái đứa kêu không thích con người kia sao!

Gọi là gì ta? Vương Dã?

Người đi vào đi thẳng đến chỗ Giang Đàm, không liếc mắt nhìn xung quanh gì cả, đứng trước giường bệnh đánh giá nửa ngày, nhíu mày: “Có bị sao không?”

Giang Đàm nhàn nhạt nói: “Chả có bị sao đâu.”

Biểu tình của Vương Dã như là đang bị lừa: “Vậy sao cậu không nói trên điện thoại.”

Giang Đàm giơ điện thoại lên, trên màn hình chói lọi lịch sử trò chuyện: “Thời gian gọi, 9 giây.”

Vương Dã: “…….”

Lâm Vụ nói thầm trong lòng rằng điện thoại là vật chết, còn người thì sống, cúp máy thì gọi lại. Nhưng có vẻ hai bạn học này không có ý định nói về chủ đề này nữa, giống như là “chỉ gọi một lần” là vô cùng hợp lý ấy.

Chị gái tỏ tình với Vương Dã là ngành máy móc, Giang Đàm được Vương Dã thăm bệnh cũng là ngành máy móc, Lâm Vũ nghĩ nghĩ, chắc là Vương Dã cũng là ngành máy móc, nói không chừng thì hai người này cùng ký túc xá, giống như cậu với Nhâm Phi Vũ vậy.

Cho nên là, tình anh em rất tốt à, vừa nghe người gặp chuyện không may đã không hỏi nhiều chạy tới rồi.

À mà…. Anh em có tính là con người không ta?

Đang ngẫm nghĩ, tầm mắt của Vương Dã đột nhiên đảo qua đây, như là mới phát hiện ở bên đây cũng có người.

Lâm Vụ sợ tới mức thở không thông.

Cậu cũng không biết có phải do mình chột dạ không, cho dù bị nhận ra, cậu cũng không có cố ý nghe lén đâu, là một người thứ ba có thiện ý mà, huống chi lúc đó Vương Dã đâu có bị gì đâu, người bị từ chối là chị gái mà, chuyện như vậy có thấy cũng có sao đây.

Có thể suy ra là, phản xạ có điều kiện vẫn khó mà khống chế được.

Lâm Vụ chỉ có thể đổ thừa tại khí chất trên người Vương Dã thôi. Chính là cái kiểu vừa dữ vừa mạnh, nhìn không có dễ nói chuyện gì — Cậu nhìn gì hả? Nhìn cậu thì sao? — rồi đáp lại là một chai rượu bị đập vào đầu.

Cơ mà tầm mắt của Vương Dã cũng chỉ lướt qua trên người cậu thôi, cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt.

Ngược lại, Nhâm Phi Vũ lập tức nhiệt tình giới thiệu: “Xin chào, tôi là Nhâm Phi Vũ, ngành môi trường, may là Giang Đàm xuống nước cứu tôi, không là tôi thăng thiên rồi!”

“À,” Vương Dã đơn giản nói một chút “Vương Dã, ngành máy móc.” Sau đó không nhìn nữa, đi qua lấy ghế đặt mông ngồi cạnh giường bệnh Giang Đàm.

Lâm Vụ: “….”

Sao mà hai người này làm bạn với nhau được hay vậy, đều tỏa ra một loại cảm giác đừng có tới gần mãnh liệt như vậy nè. Nhưng mà Vương Dã còn tốt hơn Giang Đàm một tí, “Vương Dã, ngành máy móc” ít ra còn trả lời được năm từ, không đúng, còn có chữ “À” nữa, sáu từ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp