Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 78


2 năm

trướctiếp

Kẹo quá ngọt.

Lương Tiêu đau đến vội vàng nhắm mắt lại, kêu rên một tiếng.

“Đừng… … Tôi cảm cúm.”

Lương Tiêu dây dưa một lúc, hơi chút tỉnh táo từ trong ranh giới giữa mơ cùng hiện thực, lùi về phía sau: “Chủ nhiệm phim nói là cảm cúm, dễ dàng bị lây — —”

Hoắc Lan ôm lấy tấm lưng nhễ nhại mồ hôi của cậu, hôn hôn bờ môi Lương Tiêu, bế cả người lên.

Hoắc Lan ôm cậu, đi thẳng vào phòng bên cạnh.

Lương Tiêu không nói nên lời, nhắm chặt đôi mắt, đè xuống cảm giác choáng váng bất chợt.

“Tôi ở đây.” Hoắc Lan nhẹ nhàng hôn cậu, “Tôi sẽ không đi.”

Lương Tiêu cố gắng giương khóe miệng: “Tôi biết.”

Hoắc Lan nhìn cậu nắm chặt vạt áo chính mình tay hơi hơi phát run, không nói chuyện, lòng bàn tay bao lấy đốt ngón tay trở nên trắng bệch của Lương Tiêu.

Anh ở phòng bên không yên tâm, đi xuống lầu, muốn chờ ngài Lương cùng nhau trở về rồi mới làm việc.

Khi Lương Tiêu trở về thì đã ngủ say rồi, người đại diện vốn muốn lay Lương Tiêu dậy, Hoắc Lan không cho người quấy rầy, ôm Lương Tiêu trở về phòng.

Mới đầu còn không có cái gì dị thường, ngủ không đến nửa tiếng, Lương Tiêu liền bắt đầu gặp ác mộng.

Không kêu rên một tiếng, khớp hàm cắn chặt không buông.

Cái gì cũng không nói, chỉ liều mạng co lại, nhắm chặt mắt im hơi lặng tiếng rơi nước mắt.

Hoắc Lan không gọi được cậu, khẩn cấp tìm bác sĩ kiểm tra, xác nhận chỉ là cảm cúm lại thêm mấy tuần này áp lực còn suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn như cũ cho dù như thế nào đều không thể yên tâm, ở mép giường trông chừng đến nửa đêm.

Vẫn luôn trông chừng đến khi Lương Tiêu truyền nước biển, trên người ít nhiều thoải mái một chút, ác mộng xem ra cũng gần như là biến mất, dần dần yên giấc.

Hoắc Lan ngồi không được, từ miệng người đại diện hỏi ra ngài Lương muốn ăn viên kẹo.

“Xin lỗi.”

Hoắc Lan một lần lại một lần vỗ về sống lưng cậu, nhẹ giọng: “Sau này sẽ không nữa.”

Lương Tiêu bị nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh bao lấy, dừng lại không ít, sắc mặt tái nhợt giật nhẹ khóe miệng: “Tại tôi, nhất kinh nhất sạ(1).”

Hoắc Lan là đi mua kẹo cho cậu, chuyện này trước đó lừa còn thú vị, sau này không lừa nữa, không có bất ngờ gì đáng nói.

Lần tới Hoắc Lan lại ra ngoài, cậu còn có thể mai phục ở cửa, nhân cơ hội mở cửa nhảy lên trên người chủ tịch Hoắc bọn họ, plus thêm cho Hoắc Lan một bất ngờ từ trên trời rơi xuống.

Lương Tiêu còn rất quý trọng cơ hội này, hít hít cái mũi lỗ tai chính mình nghĩ mà đỏ luôn, thấp giọng lẩm bà lẩm bẩm: “Thật đó, tuyệt đối không thể nói cho tôi trước — —”

Hoắc Lan nhẹ giọng: “Sẽ đưa cậu cùng đi.”

Lương Tiêu hé hé miệng, sửng sốt nửa ngày, bị trình độ mê hoặc của điều kiện này đánh bại: “……”

Lương Tiêu khụ một tiếng, nhanh chóng đổi ý: “…… Nhất định phải nói cho tôi trước.”

Hoắc Lan trầm ngâm nhìn cậu một lúc, xác nhận sắc mặt Lương Tiêu so với trước đó hồng hào không ít, khóe môi cũng theo đó hạ xuống.

Hoắc Lan áp sát lại cậu, để Lương Tiêu thả lỏng dựa vào chính mình, gật gật đầu.

Lương Tiêu cọ cọ ở cần cổ anh, có chút ngượng ngùng: “Có bị dọa không? Tôi không sao…… Chỉ là bị cảm.”

Buổi tối Lương Tiêu không ăn cái gì, lúc này khựng lại, cũng cảm thấy có chút đói, lục lọi trong túi Hoắc Lan: “Tôi không quen uống thuốc cảm cúm, mỗi lần uống xong đều ngủ say như chết, còn gặp phải ác mộng, thật ra không sao cả……”

Hoắc Lan nhẹ giọng: “Mộng gì?”

Lương Tiêu ngẩn ra, cúi đầu cười cười, không nói chuyện.

Hoắc Lan không truy hỏi cậu, cúi đầu nhìn Lương Tiêu một lúc, nhẹ giọng: “Chờ tôi.”

Lương Tiêu phỏng đoán anh muốn đi lấy đồ, chủ động giơ tay: “Tôi muốn ăn mì ăn liền.”

Hoắc Lan hơi giật mình: “Cái gì?”

“Tôi muốn ăn mì ăn liền.”

Lương Tiêu lỗ tai có chút nóng, da mặt dày làm ra vẻ với anh: “Không cần nấu, bò kho, không cần cái nắp đậy, đậy lại ăn không ngon.”

Hoắc Lan yên lặng lắng nghe, theo thứ tự ghi nhớ: “Được.”

Lương Tiêu cậy sủng mà kiêu(2): “Còn muốn thêm một cây giăm bông.”

Hoắc Lan nhếch khóe môi: “Được.”

Đêm nay Lương Tiêu đã mất mặt đủ rồi, cũng không thiếu cái này, kẻ tài cao gan cũng lớn(3): “Còn muốn hôn một chút.”

Hoắc Lan đang muốn đáp lời, nghe vậy dừng một chút, cánh tay vẫn bao lấy cậu, tầm mắt dừng ở trên người cậu.

“Đừng ngậm kẹo.”

Kẹo là Hoắc Lan chạy đi rất xa mua, Lương Tiêu thật đau lòng, không nỡ lãng phí như vậy: “Thì, thì hôn một chút.”

Lương Tiêu nghĩ rất chu toàn: “Nếu tôi không há mồm, chắc là không lây……”

Hoắc Lan không để cậu nói xong, ôm lấy bả vai, cúi đầu hôn Lương Tiêu.

Lương Tiêu sợ liên lụy anh dính cảm cúm, nhận ra ý đồ của Hoắc Lan, không tự giác giật giật, tránh sang bên cạnh.

Mới vừa trốn, đã bị Hoắc Lan chặt chẽ giam lại.

Hoắc Lan hơi thở cũng có chút không ổn, đỡ cái trán cậu, giọng nói hơi khàn: “Muốn hôn cậu.”

Lương Tiêu chịu không nổi cái này, bị giọng trầm thấp của chủ tịch Hoắc bọn họ kích thích đến mức giật mình, theo bản năng há miệng, bị Hoắc Lan nhẹ nhàng hôn tiến vào.

Lương Tiêu bị hấp chín, lại không dám thở dốc lớn, hít từng ngụm từng ngụm khí, nóng hầm hập túm chặt góc áo Hoắc Lan.

Hoắc Lan bọc lấy tay cậu, nhắm mắt toàn tâm toàn ý hôn sâu cậu, bỗng nhiên ở trong miệng Lương Tiêu nếm được vị ngọt, không khỏi hơi giật mình.

Lương Tiêu căng thẳng, ực ực một tiếng nuốt xuống.

Lương Tiêu: “……”

Hoắc Lan hơi hơi tách ra về phía sau, nhìn Lương Tiêu, bình ổn hơi thở, suy nghĩ rõ ràng là chuyện gì.

Lồng ngực Hoắc Lan đau: “Như thế nào còn chưa ăn xong?”

“Ngậm……” Lương Tiêu keo kiệt bủn xỉn giấu viên kẹo cũng bị tóm, hơi xấu hổ, mặt đỏ tai hồng, “Tan rất chậm.”

Còn thừa nửa viên, nói ít một chút có thể ngậm mười phút ấy.

Lương Tiêu bóp cổ tay tiếc hận, víu túi quần áo Hoắc Lan lại sờ một viên, không dấu vết giấu ở phía dưới gối đầu.

Hoắc Lan rũ mắt thấy được rõ ràng, không mở miệng vạch trần, thay cậu lau sạch sẽ mồ hôi mỏng giữa trán, hôn thái dương: “Tôi rất nhanh sẽ quay lại.”

Chủ tịch Hoắc nói được thì làm được, rời đi không đến mười phút, đã mang theo mì ăn liền ngài Lương gọi trở về phòng.

Lương Tiêu có lúc không ăn loại thức ăn nhanh nghe nói là không có dinh dưỡng thực phẩm này, ngửi thấy mùi vị liền thèm ăn, nhanh nhẹn ngồi dậy.

“Còn chưa pha xong.” Hoắc Lan kê ở một bên, nắm tay cậu bao lại, lấy hòm thuốc, “Chờ chút nữa ăn.”

Tay Lương Tiêu bị giày vò đủ thấy thê thảm, trên mu bàn tay bởi vì vội vã rút kim mà lưu lại máu, cổ tay còn bị cắn ra vết máu dường như có chút ghê người.

Lương Tiêu cúi đầu nhìn nhìn, cũng bị dọa sợ: “Thảm như vậy sao……”

Hoắc Lan ngước mắt liếc cậu một cái, không nỡ nói cậu, hít sâu: “Sau này đừng như vậy.”

Chính Lương Tiêu cũng không quá nhẫn tâm nhìn, quay đầu khép mắt, gật đầu.

“Quá khó chịu…… Có thể cắn tôi.”

Hoắc Lan thay cậu xử lý vết thương trên mu bàn tay, xác nhận cổ tay không bị cắn hỏng, cầm lòng bàn tay cẩn thận che lại: “Tôi không dùng lực.”

Lương Tiêu đại khái có thể lý giải những lời này ý là trong số người có cơ bắp bọn họ “Cho cậu cắn đứt”, nhưng vẫn lờ mờ cảm thấy cả câu nói nghe có vẻ không đúng lắm, hoảng hốt gật đầu: “Được……”

Hoắc Lan không muốn liên lụy cậu tâm sự, không nhắc thêm gì nữa, lấy bàn vuông sang giúp cậu đặt, bưng mì đã pha xong qua.

Lương Tiêu uống canh bên trên cảm thấy mỹ mãn, chọc cục giăm bông, vô cùng vui vẻ nhét vào trong miệng: “Đúng rồi…… Chủ tịch Hoắc, anh vừa muốn đi lấy cái gì?”

Hoắc Lan bị cậu hỏi, bả vai hơi căng thẳng, im lặng một lúc hạ quyết tâm, lấy ra quyển notebook nửa cũ đưa qua.

Lương Tiêu sửng sốt: “Là cái gì?”

Hoắc Lan cầm notebook tay hơi nắm chặt, giao cho cậu, rút tay về: “Lúc nào cậu có thời gian thì xem.”

Anh không rõ lắm rốt cuộc Lương Tiêu mơ thấy cái gì, nhưng vẫn dựa vào trực giác đoán được, những cảnh trong mơ đó không nghi ngờ gì có liên quan đến chuyện xưa Giang Nam.

Bọn họ cũng không thể ở bên nhau rất lâu, nhưng trong mấy năm nay đoạn thời gian đó, có lẽ không chỉ một mình anh một người chống đỡ.

Khi phải chống đỡ chuyện cũ tiến về phía trước, bị vướng bận cùng chấp niệm mài đau ra máu, cũng tuyệt không chỉ có mình anh một người.

Lương Tiêu mơ hồ phát giác nghiêm túc, đôi tay trịnh trọng nhận lấy, sờ sờ: “Nhật ký?”

Hoắc Lan khép mắt: “Phải.”

Lần này trở lại Đế Đô, Hoắc Lan không chỉ mang theo một quyển nhật ký trở về, ngoại trừ quyển đợi tiêu hủy bị khóa nhiều lần kia, quyển này nhớ rõ là toàn bộ nội dung khi ở Giang Nam.

“Sau khi xem xong……”

Hoắc Lan cũng không nhìn cậu, thấp giọng: “Có cái gì muốn hỏi, đều có thể tới tìm tôi.”

Lương Tiêu theo bản năng gật gật đầu: “Được.”

Hoắc Lan nhẹ nắm chặt tay, lặng im một lát sửa miệng: “Đều phải tới tìm tôi.”

Mấy ngày nay từ đầu đến cuối anh không dám làm rõ, không chỉ là bởi vì ngài Lương mỗi lần đều nhào lên che kín miệng anh khi anh muốn nói sự thật.

Hoắc Lan không nắm chắc, cũng không rõ ràng lắm sau khi Lương Tiêu biết những cái này, sẽ có phản ứng gì.

Tựa như lúc đầu Lương Tiêu không chắc anh có hoài nghi hay không, Hoắc Lan cũng không chắc, Lương Tiêu khớp anh với người quen cũ Giang Nam, sau đó sẽ làm thế nào.

Lúc đầu anh quả thật dùng hết toàn lực đi tìm Lương Tiêu…… Nhưng tựa như Lương Tiêu nói, thế sự trêu người.

Trời xui đất khiến, anh nghe nhầm biệt danh của mình.

Đặt sai tên cho nhà máy thuốc.

Hoắc Lan khó có thể khống chế bản thân có chút ảo não, khép mắt cố gắng đè xuống ý nghĩ, gom lại tất cả tâm trạng.

Sau khi hai người tách ra, mấy năm nay Lương Tiêu đi tới, chỉ có thể càng gian nan.

Cho nên cho dù không thể xác định phản ứng sau khi Lương Tiêu biết được chân tướng, anh cũng không có quyền chỉ vì giữ bình tĩnh trước mắt, lại không cùng Lương Tiêu triệt để giải thích rõ ràng.

……

Thái độ chủ tịch Hoắc bọn họ quả thực là nghiêm túc quá mức, Lương Tiêu nhận lấy cuốn sổ nhật ký, không dám lập tức mở ra, cẩn thận giấu xuống phía dưới gối đầu.

Hoắc Lan cũng không thúc giục cậu, lấy phần công việc còn chưa có hoàn thành, ngồi ở đầu giường.

Lương Tiêu còn muốn ghi nhớ lời kịch, sờ qua kịch bản, bọc chăn càng dịch càng gần, đầu chạm đầu chủ tịch Hoắc bọn họ chen chúc cùng một chỗ.

Buổi tối không có thể ngủ ngon, sáng sớm hôm sau, Lương Tiêu đúng giờ tỉnh lại bò dậy, cảm thấy đầu cũng theo đó mê man có chút nặng đầu.

“Không thoải mái cũng đừng quay nữa.”

Đoàn Minh cùng cậu tới đoàn phim, cau mày nhìn sắc mặt cậu: “Đạo diễn Cận cũng không phải không cho cậu xin nghỉ.”

“Muốn xin cũng phải xin trước mấy ngày……” Lương Tiêu khụ hai tiếng, đỡ cái trán cười cười, “Không sao, không nghiêm trọng.”

Tiến độ quay chụp mỗi ngày của đoàn phim đều là có sắp xếp cả, sẽ làm chuẩn bị trước hai ngày thậm chí ba ngày. Đạo cụ bối cảnh còn có thể chờ, diễn viên quần chúng cùng nhân viên công tác có liên quan đều là dựa theo ngày mà tính tiền, ngoài ý muốn bỏ một ngày, có không ít đầu tư theo đó ném đá trên sông(4).

Tuy nói đoàn phim có sắp xếp dự trữ tài chính, khi có thể thì tận lực phối hợp, Lương Tiêu vẫn không muốn làm xáo trộn kế hoạch.

Lương Tiêu day day cái trán, cầm lấy miếng dán hạ sốt, lại nhịn không được lấy ra quyển nhật ký kia nhìn hai lần.

Đoàn Minh đã bị cậu khoe khoang lúc sáng, đại khái biết trước tình hình, liếc nhìn: “Xem đến chỗ nào rồi?”

Lương Tiêu rất thỏa mãn: “Bìa ngoài.”

Đoàn Minh: “……”

Đoàn Minh buông lịch trình trong ngày trong tay xuống, đi qua nhét vào miệng cậu que nhiệt kế.

Lương Tiêu khụ một tiếng, có chút ngượng ngùng, giải thích: “Xem một trang sẽ ít một trang.”

Lương Tiêu ngậm nhiệt kế, lẩm bà lẩm bẩm kế hoạch: “Tổng cộng 90 trang, ba ngày xem một trang, có thể xem 270 ngày.”

Đoàn Minh đã quen tật xấu cái gì cũng tích trữ này của cậu, vẫn như cũ nhịn không được nói: “Ngày xửa ngày xưa có một con sóc, nhặt được hạt giống không nỡ ăn, còn sợ người khác phát hiện, đào hố chôn đem toàn bộ giấu đi……”

Trợ lý đã nghe mười mấy lần câu chuyện cổ tích này, từ trong trò chơi di động ngẩng đầu, vô cùng vui vẻ tiếp lời: “Sau đó nó ở trong một vườn hoa nhỏ đói khóc.”

Lương Tiêu: “……”

Lương Tiêu đi theo hai người FA đến tận bây giờ nói không rõ ràng lắm, ôm nhật ký, lấy ra viên kẹo nhét vào trong miệng.

Đoàn phim mấy ngày nay diễn không nhiều, phần lớn là một vài cảnh cảnh tiếp nối không thể không quay lại không có cảnh cận cảnh gì, yêu cầu đối với thể lực không cao, quay cũng không tính là khó bao nhiêu.

Lương Tiêu vừa lúc đuổi kịp tình tiết tiểu hầu gia bị bệnh ở miếu hoang, nửa thật nửa giả ho khan một ngày, khi kết thúc gần như đã có chút nói không nên lời.

“Cực khổ cực khổ.” Phó đạo diễn phụ trách quay hàng ngày ở bên cạnh phim trường đón cậu, đưa Lương Tiêu nước đường làm dịu giọng, “Cảnh cuối, ho xong là xong rồi…… Cậu nghỉ ngơi một chút.”

Lương Tiêu vốn không có nghĩ nhiều, nhìn thuốc được chuẩn bị tốt, mơ hồ cảm thấy không đúng: “Mấy ngày nay đạo diễn Cận có phải nói chuyện cùng đạo diễn Tống Kỳ hay không?”

Phó đạo diễn kinh ngạc: “Sao cậu biết?”

“Đạo diễn Tống có kế hoạch quay phim giành giải cuối năm, muốn cùng đạo diễn Cận mượn tạm camera và tạo hình mỹ thuật.”

Phó đạo diễn ăn ngay nói thật: “Thời gian làm việc của thầy Trần gấp gáp, không nhất định có thời gian, còn đang bàn bạc……”

Lương Tiêu xoa xoa cái trán, nhận lấy nước đường làm dịu giọng rót mấy ngụm, đổi bình nước súc miệng.

Người tẫn kỳ tài, vật tẫn kỳ dụng(5).

Cái khác không rõ ràng lắm, chủ ý bị cảm thì dứt khoát để cậu ho một ngày, không thể nghi ngờ gì là chủ ý lúc trước đạo diễn Tống có thể nghĩ ra khiến cho Giang Bình Triều khóc suốt một tuần.

“Không có gì.” Lương Tiêu thanh thanh giọng nói, cảm giác đỡ hơn không ít, nhận lấy đạo cụ túi máu, “cảnh quay tiếp theo có yêu cầu gì không?”

Phó đạo diễn ngẩn người: “Yêu cầu gì?”

Lương Tiêu không chắc đạo diễn Cận bị nhiễm đạo diễn Tống đến trình độ nào rồi: “Ví dụ như khi tôi hộc máu, bắt đầu giây thứ mấy, từ khóe miệng bên nào, máu phải bắn thành dạng gì ……”

Phó đạo diễn nghe được rất là kính nể: “Không có không có, biểu hiện ra tâm trạng lung lay là được rồi.”

Một màn này là Vân Lang khi chạy nạn bởi vì bị bệnh mà ở lại miếu hoang, gặp gỡ kinh sư bỗng nhiên giới nghiêm, lặng ngắt như tờ chuông trống không một âm thanh gì, thẳng đến rạng sáng, bên trong nội thành hành cung chùa miếu bỗng nhiên vang lên âm thanh dài của tiếng chuông trống.

Tiếng chuông kéo dài, tiên đế băng hà, biên cảnh cấp truyền kim cổ(6), khói báo hiệu mơ hồ có hiện tượng phất lên lần nữa.

Vân Lang vốn đã bệnh đến hôn mê mệnh xế chiều, trong miếu hoang kiên cường sặc ra một ngụm máu, bò dậy, đổi một miếng ngọc bội cuối cùng bên người lấy thuốc.

Không có dày vò, cậu nhai nát từng miếng từng miếng gắng gượng nuốt xuống, từng bước một đi trở về kinh thành.

“Tiên đế là người duy nhất trên đời này cậu còn vướng bận.”

Phó đạo diễn cùng nghe biên kịch phân tích, giúp cậu truyền đạt: “Tội nhà bọn họ là thật, tùy tiện đặc xá là không được, mấy năm nay nếu không phải tiên đế phái người âm thầm bảo vệ, cậu cũng không thể thuận lợi thoát được như vậy.”

Phó đạo diễn: “Trong di chiếu của Tiên đế, cố ý nói muốn đại xá thiên hạ.”

Lương Tiêu gật gật đầu: “Vốn cậu cũng sẽ được đặc xá vô tội.”

“Nhưng tân đế lên ngôi muốn nhổ cỏ tận gốc, xếp cậu ngoài ngạch đại xá.”

Phó đạo diễn gật gật đầu: “Tiên đế cũng không còn nữa, trên thế gian này liền triệt để chỉ còn một mình hắn.”

Trong kịch bản gốc thật ra cũng không một thân một mình đến nước này, Vân Lang cũng không biết, năm đó tiểu hoàng tôn bị cậu tùy tay quăng cái hạt dẻ nện trúng cũng ở kinh thành giống như điên rồi không màng hậu quả xuất ra hết át chủ bài.

Hai người cuối cùng thất vọng kề vai, tiểu hoàng tôn trữ lương thực quân binh, mang theo con ngựa lúc trước bị Vân Lang vơ vét tài sản không biết ngày đêm đuổi tới biên cương, pháo hoa còn sót lại trong tay Vân Lang vừa triệt để lạnh lẽo.

Nhưng biên kịch cùng đạo diễn Cận thương lượng, vẫn là cắt hết các tình tiết khác, chỉ để lại quân thần phụ tử bị triều đình thay đổi cuốn theo.

Lương Tiêu trong lòng hiểu rõ, gật gật đầu: “Biết rồi.”

Phó đạo diễn yên tâm, sắp xếp người dẫn cậu đi qua chỗ chùm sáng, lại bận rộn đi sắp xếp vị trí camera.

Cảnh này đã quay mấy lần, từ chạng vạng đến khi sắc trời hoàn toàn đen kịt.

Đạo diễn Cận không có yêu cầu gì đối với bộ dạng hộc máu, nhưng yêu cầu Lương Tiêu có thể biểu hiện ra nội tâm biến hóa phức tạp của nhân vật, tăng thêm tia sáng khác tạo nên hiệu quả bất đồng đối với ánh sáng của cảnh phim, lặp lại thử vài lần, rốt cuộc tìm được trạng thái tốt nhất.

Loại cảnh diễn ẩn nhẫn bùng nổ mất sức giống nhau, Lương Tiêu nghe thấy sau ống kính hô “CUT”, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, lấy sức lực đứng lên, đi qua cùng xem.

“Được rồi, có kiên định gánh vác, trạng thái ghét thuốc nhai sống không muốn uống cũng rất khớp.”

Đạo diễn Cận nhìn camera giám sát, gật đầu khen cậu: “Không tồi.”

Lương Tiêu là thật sự chê khó uống, trong miệng cay chua mặn ngọt vị gì cũng có, bây giờ đầu lưỡi vẫn tê: “…… Cảm ơn ông.”

Đạo diễn Cận xua xua tay: “Hôm nay quay cảnh đêm, buổi sáng ngày mai nghỉ ngơi, trở về đi.”

Lương Tiêu nhận khăn ướt, xoa xoa khóe môi lòng bàn tay loang lổ máu.

Cảnh cuối cùng tâm hao tâm tổn sức, lại phải tìm đúng cảm thụ của nhân vật, nhìn không có động tác gì lớn, thật ra quay cũng không nhẹ nhàng gì.

Lương Tiêu day day cái trán, kết thúc chuẩn bị đi tẩy trang, mới từ bên phim trường đi một nửa, đã bị nhiều tầm mắt nhìn chằm chằm cậu hôm nay túm chặt bước chân.

Lương Tiêu không phải lần đầu tiên quay xong phim khắp người toàn là máu, không khỏi tò mò, cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên người: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, chúng tôi hít drama nè.”

Giám chế nhạc đi ra, có chuyện cùng bà tám với cậu: “Cũng không biết tên nhiều chuyện từ đâu chui ra, bịa đặt mất trí không có điểm dừng.”

Giám chế đưa điện thoại cho cậu: “Hai ngày nay trên mạng không phải đều thảo luận cậu rốt cuộc có bối cảnh như thế nào sao? Hôm nay lại xuất hiện cái mới, còn mua cái hot search…… Cũng không biết nghĩ như thế nào.”

“Phỏng chừng linh cảm đến từ trong bộ phim trước của anh Lương.”

Một người diễn viên trẻ tuổi bên cạnh ăn không nói có: “Hư hư thực thực cấu kết lừa dối đồng đội, lừa gạt học sinh vô tội, xuất quỷ nhập thần lừa tài lừa vật…… Không biết còn tưởng rằng là fanfic nhân vật Vân Liễm cơ.”

Mọi người đều biết 《Trừ Tịch》,không nhịn được cười vang ra tiếng.

Lương Tiêu nhận lấy di động, nhìn nhìn.

“Được rồi, đều thu liễm một chút.”

Chủ nhiệm phim qua đây duy trì kỷ luật, thấy Lương Tiêu nghiêm túc nhìn, cũng không nhịn được cười: “Quả thật thái quá…… Giống như còn cầm tờ giấy nói là chứng cứ.”

“Không cần coi là thật, kiểu đùa cợt này phòng làm việc gạt bỏ tin đồn là được.”

Chủ nhiệm phim thấy nhiều chuyện khôi hài này rồi, giúp cậu giải sầu: “Tờ giấy thì tính chứng cứ cái gì? Lần sau tôi viết tờ giấy, nói tôi cho đạo diễn Cận mượn một ngàn vạn(~ 35 tỉ VND), ông ấy không trả tiền chẳng lẽ chính là mặt người dạ thú?”

Trong giới không ai không phiền những cái này, dễ dàng lòng đầy căm phẫn nhất tìm tiếng nói chung, cố gắng kìm chế cười nửa ngày, lại mồm năm miệng mười mà tổn hại account marketing(7).

Đoàn Minh vội vàng chạy tới, thấy Lương Tiêu bị một đám người vừa nói vừa cười vây quanh, trong lòng liền trùng xuống hơn nửa.

Đoàn Minh bước nhanh giữ chặt Lương Tiêu, cùng chủ nhiệm phim chào hỏi: “Phòng làm việc tìm Lương Tiêu có việc……”

Chủ nhiệm phim rất phối hợp, gật gật đầu: “Mau đi đi.”

Đoàn Minh nhìn thoáng qua Lương Tiêu, lấy lại điện thoại trả lại giám chế, kéo cậu ra khỏi đoàn người.

“Cậu đừng lo lắng…… Chuyện này không lớn, không khó xử lý.”

Đoàn Minh tìm căn phòng nghỉ, để Lương Tiêu ngồi xuống, thấp giọng an ủi cậu: “Tuy rằng không biết bọn họ như thế nào thiếu kiên nhẫn, có điều chuyện này có lợi đối với chúng ta.”

Không phải là bọn họ không đoán trước được chuyện này , chỉ là đều cho rằng đối phương cho dù nắm thóp, cũng sẽ đợi đến cuối cùng mới tung ra, chờ đến lúc hiệu quả cao nhất thì một phát nổi luôn.

Không ngờ vậy mà sớm như vậy đã liền tung ra.

Bây giờ bị đào ra, có quá nhiều lỗ hổng trong thao tác, huống hồ《 Trừ Tịch 》vừa mới bắt đầu tuyên truyền, đầy người có cái nhìn giống người trong đoàn phim. Tuy rằng nhảy lên hot search, thì đa số cũng là trào phúng hít drama, cũng không có mấy người thật sự bị cái gọi là chứng cứ thuyết phục tin tưởng.

Tinh Quan cũng là vì cái này, cũng không gấp gáp ứng phó xử lý.

“Có thể là bị gì đó dồn ép làm liều.” Đoàn Minh thấp giọng, “Con giun xéo lắm cũng oằn…… Không cần gấp. Chúng ta bên này còn có bom mìn này, cho bọn chúng liều lĩnh một lần, nhiều nhất cũng chỉ cái pháo xịt.”

Đoàn Minh nhìn sắc mặt cậu, trước mặt cậu khua tay hai cái: “Không sao chứ?”

Lương Tiêu hoàn hồn, cười: “Vâng.”

Cậu càng bình tĩnh bình thản tích trữ như vàng, Đoàn Minh càng không yên tâm: “Làm sao vậy…… Bọn họ thật sự nắm được thóp ư?”

Lương Tiêu nghĩ nghĩ: “Tờ giấy — —”

Lương Tiêu không thể xác định: “Tờ giấy viết cái gì?”

“Tôi cũng không rõ lắm, bên kia còn chưa tung ra toàn bộ, chắc là để lại đường lui.”

Đoàn Minh: “Tinh Quan bên này có con đường, đại khái rất sâu…… Hình như là để lại cho vệ sĩ nhà bọn họ.”

Kiểu này bác bỏ tin đồn là có thể giải quyết, Đoàn Minh không nghiêm túc lắng nghe, cố gắng nhớ lại: “Hình như là nói, cậu chê mua đồ không tốt, giáo huấn bọn họ, khiến bọn họ quay trở lại mua nhiều lần……”

Lương Tiêu gật đầu.

Đoàn Minh sửng sốt hai giây, nhìn sắc mặt cậu, trong lòng lộp bộp trùng xuống: “Cậu thật viết? Là khi ở Giang Nam cùng một chỗ với người kia sao?”

“Cậu viết cái này…… Là giúp anh ta đánh vệ sĩ nhà bọn họ?”

Đoàn Minh lờ mờ đoán ra chuyện là như thế nào, nhăn chặt mày: “Cậu còn liên lạc với người kia không? Có biết anh ta là ai hay không?”

Lương Tiêu: “Không phải anh ta nói.”

Đoàn Minh trong lòng bất an, thấp giọng: “Cậu đừng lo.”

“Tôi không lo.”

Lương Tiêu lắc lắc đầu: “Tôi…… chưa liên lạc với anh ta.”

Lương Tiêu cố gắng nhếch nhếch khóe môi, cười cười: “Chủ tịch Hoắc nói anh ta không giận tôi, muốn gặp tôi, cơ hồ chính là mấy ngày nay.”

Đoàn Minh há miệng, giọng nghẹn ứ: “Anh ta có biết cậu viết tờ giấy hay không?”

“Tôi không biết.” Lương Tiêu nói, “Tôi cảm thấy…… Anh ta không biết.”

Lương Tiêu muốn giải thích, lại không biết nên bắt đầu từ đâu, há miệng, không nhịn được ho khan dựa ở trên bàn.

Đoàn Minh bị dọa mất mật, cẩn thận vỗ lưng thay cậu: “Không thể là anh ta bán đứng cậu, nói không chừng là tờ giấy rơi vào tay kẻ khác. Không phải cậu đưa cho vệ sĩ nhà bọn họ rồi sao? Nói không chừng quan hệ giữa anh ta với người nhà không tốt……”

Đoàn Minh càng nghĩ càng thấy đạo lý: “Nếu quan hệ tốt, sao có thể cho anh ta hàng fake? Khẳng định là giống kiểu nhà chủ tịch Hoắc bọn họ, con cháu gia chủ ở phân gia chịu tội, bị phân gia lén lút dày vò .”

Lương Tiêu gật gật đầu: “Tôi biết.”

Đoàn Minh sắp bị cậu dọa điên rồi, mơ hồ cảm thấy lời mình nói một câu cậu cũng không nghe lọt, đỡ đầu Lương Tiêu để cậu nhìn mình, bị nóng rụt tay lại: “Sao lại nóng thế này?”

Lương Tiêu giật mình, chính mình thử một chút độ ấm: “Không sao.”

“Đừng đùa nữa.” Đoàn Minh không tin cậu, “Một lúc nữa chủ tịch Hoắc sẽ qua đây đón cậu, cậu nói cho tôi biết, điều cậu lo lắng nhất là cái gì, chúng tôi lập tức đi giúp cậu xử lý.”

Chuyện này căn bản không khó xử lý, bất luận là con giun xéo lắm cũng oằn hay là nguyên do gì, đối phương đã tung át chủ bài ra trước tiên, Tinh Quan căn bản không cần tốn bao nhiêu sức lực là có thể xử đẹp.

Đoàn Minh cố gắng chạm tầm mắt Lương Tiêu, kêu cậu tập trung tinh thần: “Không có gì, có chủ tịch Hoắc ở đây, cái gì cũng có thể xử lý.”

Lương Tiêu há miệng, không thể phát ra tiếng.

Tầm mắt thật ra không mấy rõ ràng, Lương Tiêu chớp đôi mắt vài lần, chịu đựng đầu đau, thấp giọng: “Không phải anh ta.”

“Chắc là không phải.” Đoàn Minh gật gật đầu: “Anh ta phỏng chừng cũng không biết.”

Đoàn Minh sắp bị đoạn nghiệt duyên của cậu ở Giang Nam tức chết, không nhịn được: “Nếu thật sự là anh ta, tôi khẳng định ủng hộ chủ tịch Hoắc đóng băng anh ta ném vào trong biển……”

Lương Tiêu lắc đầu: “Không phải anh ta.”

Đoàn Minh không dám nói nữa, chỉ thuận theo cậu gật đầu: “Đúng đúng, khẳng định không phải anh ta.”

Lương Tiêu gắng sức mấy lần, chống mép bàn đứng dậy.

Đoàn Minh vội vàng đỡ cậu: “Cậu muốn làm gì?”

Lương Tiêu ngơ ngác: “Tẩy trang.”

“Không vội……” Đoàn Minh sợ trạng thái này tẩy trang lại xảy ra chuyện gì, không dám để Lương Tiêu đi, túm cậu, “Mấy năm nay cậu vẫn luôn nhớ đến anh ta, cho nên mới có thể chịu đựng, có phải hay không?”

Lương Tiêu nhẹ giật mình, nhắm mắt vài lần, thấp giọng: “Không phải anh ta……”

Lương Tiêu có chút đứng không vững, cúi thắt lưng.

“Phải phải, tôi biết không phải anh ta.”

Đoàn Minh cẩn thận đỡ cậu ngồi trở lại: “Đừng nghĩ anh ta nữa, cậu nghĩ chủ tịch Hoắc, nghĩ đến chủ tịch Hoắc.”

Lương Tiêu bĩu môi, tìm kiếm vài lần, tìm được viên kẹo nắm trong lòng bàn tay.

Đoàn Minh nhớ tới cái gì, lấy ra quyển nhật ký kia đưa cho cậu: “Cậu xem cái này, xem cái này tâm trạng sẽ tốt lên.”

Lương Tiêu không nỡ xem, lắc lắc đầu, ôm nhật ký vào trong ngực.

“Cậu nhìn xem, nhỡ đâu chủ tịch Hoắc chính là dã Alpha cậu nhặt ở Giang Nam thì sao?”

Đoàn Minh gấp đến độ không biết làm sao, lung tung dỗ cậu: “Cậu xem, cái gì cũng ăn khớp. Chủ tịch Hoắc bị phân gia nhằm vào, đám vệ sĩ kia không tận tâm, cậu thay chủ tịch Hoắc viết tờ giấy giáo huấn đám khốn nạn đó, tờ giấy rơi vào tay phân gia, chủ tịch Hoắc từ đầu đến cuối không biết……”

Lương Tiêu bị anh đùa giương khóe miệng, nhẹ giọng “Ừm” một tiếng, im lặng một lát lại đổi ý, lắc đầu: “Không được.”

Đoàn Minh sửng sốt: “Cái gì?”

Lương Tiêu: “Không thể là chủ tịch Hoắc.”

Đoàn Minh nghĩ không thông: “Vì sao? Rõ ràng ——”

Lương Tiêu lắc lắc đầu, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên ngẩng đầu, tầm mắt dừng ở cửa.

Hoắc Lan mày cau sắt dính vào nhau, mở cửa tiến vào, cởi quần áo thay Lương Tiêu bọc vào, ôm cả người cậu vào trong lòng: “Làm sao thế này?”

Đoàn Minh không biết nên nói như thế nào, ậm ừ: “Là — — là chuyện nhà cậu ấy……”

Hoắc Lan nhìn quyển nhật ký Lương Tiêu ôm vào trong ngực kia, nhẹ giọng: “Không xem?”

Lương Tiêu ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn anh, lắc đầu.

Hoắc Lan áp xuống ngực bị đau, che chở người vào trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống giữa trán nóng hầm hập: “Là sơ suất của tôi.”

Anh không trì hoãn, ôm Lương Tiêu bước nhanh ra cửa, lên xe, không trở lại khách sạn, trực tiếp kêu tài xế đi bệnh viện.

Lương Tiêu bị anh che chở kín mít, sốt có chút mê mang, khép nửa mắt dựa vào cần cổ anh.

“Anh ta không bán đứng cậu…… Anh ta không biết.”

Hoắc Lan nắm lấy tay Lương Tiêu, nhẹ nhàng mở ra đốt ngón tay cậu nắm chặt đến phát cứng, lấy ra điện thoại màn hình đã tắt đặt ở một bên.

Hoắc Lan dùng sức nhắm mắt, tiếng nói nghẹn đến lợi hại: “Anh ta cái gì cũng không biết. Lúc trước cậu trải qua những gì, bây giờ trải qua những gì, thay anh ta làm những gì, anh ta một chút cũng không biết, cũng chỉ yên tâm thoải mái mà trôi qua hàng ngày……”

Hoắc Lan cẩn thận hôn đôi mắt Lương Tiêu, thấp giọng: “Anh ta có lỗi với cậu, cho nên vẫn luôn không dám nói với cậu.”

Lương Tiêu nghe không rõ lắm, cũng rất khó đem câu chữ xâu chuỗi có nghĩa, gối cánh tay Hoắc Lan chớp đôi mắt, cố gắng quay về phía anh cười cười.

Trong cổ họng Hoắc Lan gần như lan ra vị máu, đường nhìn rơi vào đáy mắt Lương Tiêu: “Lương Tiêu.”

Lương Tiêu ngẩn ra, theo bản năng tập trung tinh thần, ngẩng đầu.

“Anh ta ở đây, đang ôm cậu.”

Hoắc Lan khép lại mắt, giọng nghèn nghẹn: “Cậu muốn trừng phạt anh ta như thế nào.”

Lương Tiêu thoáng mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn anh, khó khăn duỗi tay sờ cái trán mình.

“Cậu đang phát sốt.” Hoắc Lan nắm lấy tay cậu, “Không phải ảo giác, cũng không nghe nhầm.”

Hoắc Lan ngực phập phồng vài lần: “Tôi vốn cho rằng, cậu sẽ xem nhật ký ——”

Lương Tiêu nhẹ giọng kêu anh: “Hoắc Lan.”

Hoắc Lan bả vai căng chặt, không nói nữa, tầm mắt chăm chú dừng ở trên người cậu.

Lương Tiêu nắm bàn tay anh, sờ sờ: “Là anh sao?”

“Phải.” Lòng bàn tay Hoắc Lan run rẩy, thử thăm dò một chút nắm ngược lại, “Người cậu gặp ở Giang Nam chính là tôi, vẫn luôn là — —”

Lương Tiêu: “Anh sống có tốt không?”

Hoắc Lan gần như thở không nổi, cố gắng nhắm mắt, cúi đầu cười với cậu: “Rất tốt.”

“Tôi cũng — —”

Lương Tiêu nhếch môi cười: “Tôi cũng sống rất tốt.”

Hoắc Lan mấy ngày nay luôn để ý tất cả vụ việc Lương Tiêu bị account marketing đào ra, từng vụ từng việc đều đâm vào tim, lắc đầu, bọc lấy tay cậu.

“Thật sự.” Lương Tiêu nói, “Chúng ta đều sống rất tốt.”

Lương Tiêu: “Anh sống không tốt.”

Hoắc Lan ngơ ngẩn, không thể nói được gì.

Lương Tiêu: “Anh ta rất cố gắng.”

Lương Tiêu cố gắng tránh xoay người, ôm lấy Hoắc Lan, ở ngực anh hôn xuống: “Đừng bắt nạt anh ta.”

Hoắc Lan cánh tay gần như có chút phát run, cố gắng ôm vững Lương Tiêu.

Lương Tiêu không yên tâm, nắm hắn anh: “Đừng ——”

Hoắc Lan giọng nghèn nghẹn: “Được.”

Lương Tiêu cười cười: “Ừm.”

Lương Tiêu không nói nữa, dựa vào trong ngực Hoắc Lan, nhắm mắt lại.

Hoắc Lan thở gấp mấy hơi, vội vàng khép mắt lại, ôm chặt Lương Tiêu vào trong ngực.

• Tinh thần con người căng thẳng hoặc hưng phấn quá độ, hành vi cử chỉ làm quá không giống với thường ngày, khiến cho mọi người khiếp sợ.

• Dựa vào ơn và sự cưng chiều của người khác dành cho mà ngang ngược kiêu ngạo.

• Người có bản lĩnh làm việc gì cũng sẽ không nhát gan hay sợ sệt.

• Đầu tư tiền bạc, thời gian, công sức làm một chuyện nào đó nhưng không có hồi đáp. Thường dùng để hình dung đầu tư thất bại.

• Ngạn ngữ. Mỗi người đều nên dốc sức phát huy toàn bộ tài năng, các loại đồ vật đều nên phát huy toàn bộ công dụng.

• Kim Cổ đại biểu tín hiệu hành quân và chiến đấu. Khi quân đội cổ đại hành quân đánh giặc không thể thiếu Kim Cổ, khi lệnh cho quân đội hành động và tấn công hoặc lệnh cho quân đội dừng lại và lùi lại thì sẽ gõ trống.

• Là phương tiện truyền thông để tuyên truyền tiếp thị, ví dụ như phương tiện truyền thông sở hữu hoặc phương tiện truyền thông trả phí.

App TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp