Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 70


2 năm

trướctiếp

Lương tiên sinh thật sự quá khổ, ôm kịch bản đi dạo một vòng, liền bị Hoắc tổng gọi lại, cẩn thận chỉnh trang lại bộ sơ mi trên người.

Sáng hôm sau, mắt Lương Tiêu mơ hồ bò dậy, trở về đoàn phim theo lịch.

Hôm nay không phải quay, chỉ cần đến điểm danh là có thể về, người đại diện cùng trợ lý không đi theo, đổi thành đội trợ lý của Tinh Quan.

Lương Tiêu ngồi trong xe bảo mẫu, bị nhân viên trong đoàn vây kín không kẽ hở, vẫn giống trước không nghĩ ra: “Tại sao tôi không được cầm xuống ……”

“Không được cầm cái gì xuống?”

Đoàn Minh khó được một ngày nghỉ không đi cùng cậu, cách điện thoại nghe không hiểu gì: “Không phải hôm nay cậu có một buổi diễn sao?”

Lương Tiêu giơ di động, thở dài với người đại diện đang ở xa: “Hôm nay không có, về sẽ có.”

Đoàn Minh: “…… Đúng.”

Lương Tiêu có chút khổ sở: “Đợi có rồi, tôi lại phải đi chép kịch bản.”

Đoàn Minh: “……”

Từ nhỏ Lương Tiêu đã sợ chuyện này, nhiều năm trôi qua như vậy cậu vẫn không thể thoát ra được, khó tránh thường hay mơ thấy ác mộng, uể oải thở dài.

Đoàn Minh thử hỏi: “Cậu có thể ghi nhớ 10 trang không?”

“Cái gì.” Lương Tiêu cảm thấy hứng thú, ngồi dậy “Tôi có thể một lần nhớ 10 trang hay không sao?”

“Đây chính là bản mềm, những chỗ có đánh dấu đen cần phải nhớ …… Quên đi.”

Đoàn Minh lướt điện thoại, như đang nhìn thứ gì, giọng nói đứt quãng: “Không có tác dụng gì với cậu.”

Vấn đề của Lương Tiêu là không nếu không bị ép, thì rất khó chuyên tâm.

Ngoại trừ để Hoắc tổng dùng thủ đoạn cứng rắn, thì không có biện pháp tốt hơn.

Đoàn Minh: “Cậu có muốn cái gì hay không?”

Lương Tiêu sửng sốt, cẩn thận nghĩ: “Không có, hiện tại tôi đầy đủ đồ dùng rồi.”

Đoàn Minh ám chỉ: “Về sau muốn gì không?”

Lương Tiêu nghiêm túc suy nghĩ: “Tương lai muốn mua nhà, nếu như đến lúc đó không cần nữa, sẽ lại phải dùng một số tiền để mua thứ khác.”

Đoàn Minh bị cậu thuyết phục: “…… Ừ.”

Đoàn Minh hít vào một hơi: “Lúc trước muốn cái gì——”

“……” Hai người cách điện thoại, Lương Tiêu thật sự không hiểu anh ta muốn cái gì, nhịn không được hỏi: “Đoàn ca, anh trúng số lúc dọn giỏ hàng sao?”

Lương Tiêu nhanh chóng quyết định: “Giúp tôi mua thêm hai thùng mì gà tây, giống cái loại lúc trước, một thùng Coca, danh thiếp của chúng ta phát xong rồi, Tiểu Cung còn muốn máy pha cà phê viên nén cơ……”

Đoàn Minh đau đầu một trận, đồng ý rồi cúp máy.

-

Ở phòng tổng thống.

Đoàn Minh buông di động, thở dài: “Không hỏi ra được gì.”

Quản gia lắc đầu: “Lần này làm khó cho cậu rồi.”

“Hoắc tổng là muốn làm sinh nhật cho Lương Tiêu sao?” Đoàn Minh hỗ trợ chọn quà, có chút chần chờ, “Cái ngày sinh nhật kia là điền bừa, dựa theo ngày trong hộ khẩu, chính là anh cũng không lo……”

Quản gia lắc đầu: “Hoắc tổng nói, chuyện đó cũng sẽ qua thôi.”

Đoàn Minh sửng sốt, một lúc sau mới cười một cái, gật đầu không nói gì nữa.

Quản gia lại gọi người đi chọn đồ sinh nhật, sửa sang lại mấy cái danh sách.

Thực ra Hoắc tổng đã sớm chuẩn bị quà cho dịp này, vốn dĩ định đem bản hợp đồng kia làm quà sinh nhật, nhưng cuối cùng lại tặng trước nên muốn bù đắp lại.

Lần đầu tặng quà sinh nhật, tiêu chuẩn của Hoắc tổng rất nghiêm khắc, mấy ngày nay mấy trăm món đều bị loại.

0 giờ đêm nay chính là sinh nhật của Lương tiên sinh, tuy nói đã chuẩn bị được mấy món quà tốt, nhưng trong lòng vẫn không thả lỏng, nỗ lực đến giây phút cuối cùng.

“Thực ra …… Cũng không cần phải làm rầm rộ như vậy.”

Đoàn Minh nghĩ nghĩ: “Qùa sinh nhật Hoắc tổng nhận được là gì? Cứ dựa theo đó mà chọn——”

Quản gia do dự, cười khổ: “Hoắc tổng không tổ chức sinh nhật.”

Đoàn Minh ngạc nhiên: “Vì sao?”

“Khi đó mẹ của Hoắc tổng ra đi ngoài ý muốn …… Bệnh nặng đã nhiều năm.”

Quản gia nói qua với anh ta về chuyện này, cũng không nói tỉ mỉ, mơ hồ giải thích: “Ông chủ không cho chúng tôi tổ chức sinh nhật cho Hoắc tổng, mỗi năm đến ngày đó cũng sẽ không mở tiệc ở nhà, sẽ đến nơi phu nhân an dưỡng giải sầu.”

Khi phu nhân muốn ra cửa, quản gia cùng đội trưởng đội bảo an đều phải thay phiên nhau canh chừng, chỉ sợ một ngày, lúc ấy làm gì có ai có tâm trạng đi chúc mừng sinh nhật đứa con nuôi như Hoắc Lan chứ.

Có một năm Hoắc Lan vừa tới nhà chính, quản gia vụng trộm làm bánh kem cho Hoắc Lan, còn chưa kịp đưa đã bị Tiên sinh bắt gặp.

Trong khoảng thời gian đó tình trạng của Phu nhân cứ không tốt, Tiên sinh tức giận không suy nghĩ, sai người ném bánh kem đi, nghiêm khắc khiển trách người trong biệt thự

Cứ thế mãi, không ai có cam đảm làm chuyện rủi ro cao này nữa.

“Đau lòng người thương.”

Đoàn Minh có thể hiểu, nhưng vẫn nhịn không được nhíu mày: “Nhưng trẻ con có làm gì sai đâu……”

Hoắc tổng không muốn nói nhiều về chủ đề này, quản gia cũng không nhiều lời, lắc đầu đáp lại: “Cho nên Hoắc tổng cũng không hiểu rõ, nên đưa quà gì.”

…… Nhưng Hoắc tổng cũng biết những đồ vật không thể tặng.

Quản gia sửa sang lại danh sách mấy trăm món bị trả về, cảm khái từ tận đáy lòng: “Dựa theo sở thích của Lương tiên sinh, chúng tôi rất muốn kiến nghị Hoắc tổng, trực tiếp đưa cho Lương tiên sinh một cái thẻ tín dụng ……”

Đoàn Minh đau đầu: “Vậy tôi sẽ đi mua mì gà tây, thùng Coca cùng máy pha cà phê.”

Lương Tiêu thích tích tiền, nhưng lại không có niềm yêu thích với tiền, mấy năm nay chuyện hoang phí nhất chính là, cho 10 đồng vào trong máy chơi trò chơi.

Vì 10 đồng này, Lương Tiêu còn đau đớn vô cùng nhắc với Đoàn Minh hết 3 ngày, Đoàn Minh phiền đến mức gửi cho cậu một bao lì xì 100 tệ.

Hi vọng cuối cùng của quản gia bị bóp nát trong vô tình, thở dài: “Lương tiên sinh lấy rồi sao?”

“Lấy rồi.” Đoàn Minh nói, “Di động của cậu ấy quá cũ, đã bị chặn hết rồi, lại phải mất hơn 200 tệ để sửa cái di động đó.”

Quản gia: “……”

Ý tưởng của hai người đều đã hết, nhìn nhau không nói gì, lấy ly cà phê vừa đặt xuống một hơi uống cạn.

Im lặng một lúc, Đoàn Minh bỗng nhiên nhớ đến: “Cái bánh kem năm đó—— Hoắc tổng đã ăn chưa?”

Quản gia lắc lắc đầu, cười khổ: “Ta đã nói lại với Hoắc tổng.”

Năm đó quản gia cố ý đáp ứng với Tiểu Hoắc Lan, kêu phụ bếp đến trộm làm bánh kem, ngàn tính vạn tính, lúc mang lên vừa hay lại đụng phải Tiên sinh.

Đừng nói ăn đến…… Đến cái bánh như nào Tiểu Hoắc Lan còn không thấy.

“Vậy về sau, Hoắc tổng liền không muốn bánh kem nữa.”

Quản gia chỉ nghĩ đơn giản, không hề nghĩ có liên quan chuyện cũ: “Có vấn đề gì sao? Lương tiên sinh ——”

“Không thành vấn đề.” Đoàn Minh nói, “Lương tiên sinh cũng chưa từng ăn.”

Quản gia giật mình.

“Không có chuyện gì đặc biệt, cậu ấy không muốn lãng phí tiền.”

Đoàn Minh nhanh chóng giải thích, mắt nhìn phòng ngủ chính: “Nhưng mà Hoắc tổng cũng không cần quá tỉ mỉ, cũng có thể đổi cái ý nghĩ ……”

Không nhất định phải là một món đồ quý giá, đến mức có thể lưu lại làm đồ gia truyền.

Thực ra Đoàn Minh có chút lo lắng không biết khi Lương Tiêu nhận được món quà đó có đầu cơ trục lợi hay không, bình tĩnh suy nghĩ, không lên tiếng: “Dù sao cái món quà kia của Hoắc tổng cũng không thích hợp tặng sinh nhật, hai người còn có thứ khác không?”

Quản gia sửng sốt một lúc, hai mắt ông bỗng sáng lên, nắm lấy tay người đại diện dùng sức quơ, đứng dậy vội vàng vào phòng ngủ chính.

-

Sau khi Lương tiên sinh trở về, thấy toàn bộ người trong nhà đều không bình thường.

Hiếm khi không thấy bóng dáng Hoắc tổng ngồi ở phòng khách, thay vào đó là mấy đầu bếp cấp bậc thấp đang đứng im thành một hàng, đội trợ lý vội vàng quay lại, mỗi người đều xách theo không ít đồ.

Quản gia đứng canh ở cửa phòng khách, thấy Lương Tiêu trở về, thần thanh khí sáng chào đón: “Lương tiên sinh ——”

Lương Tiêu cởi áo ngoài ra, nhịn không được tò mò: “Hoắc tổng đang làm gì thế?”

“Hiện tại không tiện nói cho ngài.” Quản gia tươi cười thân thiết, “Ngài trước từ từ, không bao lâu sẽ có bất ngờ giành cho ngài.”

Lương Tiêu sửng sốt, bỗng nhiên cảnh giác: “Hoắc tổng nghiên cứu chế tạo bánh mì ký ức sao?”

Quản gia mờ mịt: “Cái gì?”

Lương Tiêu giay giay trán, khôi phục vẻ bình tĩnh: “…… Không có gì.”

Lương Tiêu từng ăn qua cơm Hoắc Lan nấu, tuy rằng không rõ vì sao Hoắc Tổng lại đang làm thứ nguy hiểm gì trong phòng ngủ chính, nhưng chung quy vẫn nhịn không được mà chờ mong, nhỏ giọng dò hỏi quản gia: “Phải đợi bao lâu?”

“Không lâu lắm.” Quản gia bảo đảm, “Ngài đi học lời thoại một lát, nhiều nhất 1 tiếng.”

Không khí quá thần bí, Lương Tiêu nhịn không được sinh cảm giác thấp thỏm hưng phấn, gật đầu, trở về lấy dụng cụ để tập luyện.

……

Trong lòng nhớ nhung, quá trình chịu đựng luôn vô cùng giày vò. Lương Tiêu liên tục nhìn đồng hồ, chờ đủ một tiếng, nhanh chóng khép lại kịch bản, từ bên cạnh thò ra.

Bên ngoài không có không khí Hoắc tổng đang làm việc, mấy đầu bếp vẫn đứng thành một hàng ở cửa, đội trợ lý vội vàng xách theo không ít đồ.

Quản gia đứng ở cửa phòng khách.

Lương Tiêu trầm ngâm một lát, xác định đúng thời gian có thể di chuyển, một lần nữa kéo cửa ra.

Quản gia thấy được động tĩnh, bước nhanh lại: “Lương tiên sinh……”

Lương Tiêu hạ giọng chắp tay sau đầu nói với ông ấy: “Chưa được sao?”

“Sắp xong rồi.” Quản gia thấp giọng: “Ngài chờ thêm một tiếng nữa.”

Lương Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, khép cửa lại.

……

Một giờ sau, Lương Tiêu tiếp tục kéo cửa ra, nhưng vẫn nhìn không thấy bóng dáng Hoắc tổng ở phòng khách.

Lương Tiêu trở về nhìn thời gian đã trôi qua, định hỏi tiếp, nhìn một loạt đầu bếp đứng im cùng đội trợ lý vội vội vàng vàng.

Lương Tiêu đóng cửa lại, mở ra, nhìn quản gia đang canh giữ ở phòng khách.

Quản gia căng da đầu: “Lại đợi thêm một tiếng……”

Lương Tiêu nhịn không suy nghĩ lung tung: “Hoắc tổng không phải thật sự chế tạo bánh mì ký ức đấy chứ?”

Quản gia nghe không hiểu: “Cái gì?”

“Trong Doraemon đó.” Lương Tiêu phổ cập kiến thức khoa học cho ông ấy, “Đem những thứ cần ghi nhớ viết lên mặt bánh mì, ăn xong liền có thể nhớ.”

Lương Tiêu khụ một tiếng, hai lỗ tai đỏ hồng: “Thật ra không cần…… Tôi rất thích đọc lời thoại cùng Hoắc tổng.”

Rốt cuộc thời điểm không có sự cưỡng chế của Hoắc tổng, bản thân cậu khi đọc một lời thoại ít nhất cũng phải mất 2 3 tiếng đồng hồ, thỉnh thoảng sẽ buông kịch bản xuống chơi điện thoại.

Lương Tiêu chỉ là không thích chép sách, nhưng nói không chừng có một ngày, Hoắc Lan lo lắng cậu chép mệt, sẽ nắm tay cậu giúp cậu chép.

Cậu ngồi ở trên giường, Hoắc Lan nắm lấy tay cậu, đương nhiên không có phương tiện ở dưới giường.

Lương Tiêu đỡ cửa, cố gắng nhịn ý niệm trong lòng xuống để không phát ra ngoài.

Chỉ đọc kịch bản thôi thì rất buồn tẻ, cậu bị yêu cầu bảo trì thể lực và tích cực vận động, nên cũng không thể hoạt động cùng anh được.

Hoắc Lan nắm tay cậu chép kịch bản, hơn nửa là cậu không tập trung được. Lấy tính cách của Hoắc tổng bọn họ như vậy là đã tốt hơn không ít rồi.

Kịch bản chỉ có một bản, muốn cả hai cùng thấy, thì vị trí tất nhiên phải trùng với thị giác.

Quản gia còn đang ngơ ngác không biết Doraemon là cái gì, trơ mắt nhìn Lương Tiêu mặt biến sắc, ngẩn người: “Lương tiên sinh ——”

Lương Tiêu hoàn hồn, nghiêm khắc tự xét lại bản thân: “Tôi lại trở về đọc kịch bản thêm 1 tiếng nữa.”

……

Một giờ sau.

Lương Tiêu kéo cửa ra, vẫn không nhìn thấy Hoắc tổng một thân khí phách xuất hiện ở phòng khách, chỉ thấy một loạt đầu bếp cùng đội trợ lý.

Quản gia: “…… Lương tiên sinh.”

Lương Tiêu: “Tôi đã nhớ rồi.”

Quản gia: “……”

Lương Tiêu gấp lại cuốn kịch bản, thở dài: “Ông cho tôi biết điểm mấu chốt, muốn tôi dựa vào đấy để được kinh hỉ, trước tiên là phải ủ một chút cảm xúc.”

Tiếng chuông vang lên một lần nữa, đợi hai tiếng đến suy sút tinh thần, ba tiếng đến dũng khí cạn kiệt.

Lương Tiêu đã chép xong kịch bản, thật sự không còn việc gì để làm, thậm chí đã đem 《 Bách khoa toàn thư không cần phòng bếp vẫn có thể hoàn thành mỹ thực》 chép hai lần, mỗi món đều hiểu rõ tính khả thi cùng các bước.

Nếu còn cần đợi Hoắc tổng thêm một tiếng nữa, Lương Tiêu sẵn sàng bảo đội trợ lý làm tạm vài món ăn trước.

Quản gia khó xử một lúc lâu, căng da đầu: “Ngài…… Đi với tôi.”

Quản gia ra hiệu cho mọi người làm việc bình thường, dẫn Lương Tiêu xuyên qua phòng khách, đi vào một cánh cửa bí mật.

Lương Tiêu đã ở đây nhiều ngày như vậy, còn không biết ở đây thế mà lại còn có một con đường nhỏ, tò mò: “Đi đâu vậy?”

“Người hầu và người quét dọn, sẽ không quấy rầy khách.” Quản gia thấp giọng giải thích cho cậu, “Sau khi vào, ngài cố gắng đừng phát ra tiếng ……”

Lương Tiêu nhắm mắt lại, gật đầu.

Quản gia dẫn cậu đến một cánh cửa bí mật, nhẹ nhàng mở ra, để lộ ra một khe hở nhỏ rồi nghiêng người tránh ra.

Lương Tiêu tới gần nhìn.

……

Lương Tiêu trợn tròn mắt.

Không giống với hình ảnh trong tưởng tượng, không quá hỗn loạn.

Thậm chị văn kiện trên bàn đều đã được dọn dẹp gọn gàng, vô cùng trống trải sạch sẽ, làm gì có cái hình ảnh bánh kem cắt không ra hình dạng.

Hai bếp trưởng hết sức chăm chú canh giữ bên cạnh bàn, một người thần sắc ngưng trọng đứng ở bên cạnh, một người thường xuyên lên tiếng nhắc nhở.

Hoắc tổng cầm dao, đưa lưng về phía cửa vươn vai, hơi chỉnh chi tiết của bánh kem.

Cách phòng ngủ chính một bức tường, Lương Tiêu không dám kêu ra tiếng, lặng lẽ quay đầu dùng khẩu hình miệng nói với quản gia: “Cái bánh kem hoắc tổng đang sửa …… Có phải hơi lớn hay không?”

Quản gia nghiêng đầu qua nhìn thoáng qua, thở dài: “Lúc được gửi đến, nó còn to gấp đôi bây giờ.”

Lương Tiêu: “……”

Lương Tiêu: “Cuối cùng tôi sẽ ăn được một cái bánh kem cao 30cm sao?”

Lương Tiêu nhìn về hướng Hoắc tổng hạ dao, cẩn thận suy nghĩ: “Hoặc là nó hoàn toàn biến thành bánh kem nhỏ, chỉ có hương vị mềm mại thơm ngọt, thật sự không nhìn ra hình dáng ban đầu mà ……”

“……” Quản gia đau đầu một trận: “Hẳn là ——”

Quản gia vươn người ra nhìn nhìn, cũng không lắm chắc, hai mắt hàm chưa nước mắt: “Hẳn là sẽ…… Nếu là thế, ngài vẫn sẽ ăn sao?”

Lương Tiêu không quan tâm, gật đầu, ngồi xổm xuống góc tường nhỏ giọng nói với ông ấy: “Vì sao Hoắc tổng đột nhiên phải làm bánh kem?”

Quản gia muốn nói lại thôi, nhìn cậu.

Lương Tiêu mờ mịt.

Quản gia đã nghe nói qua lời của người đại diện, hiện tại xem ra cậu hoàn toàn không nhớ, cũng có chút bất đắc dĩ, cười cười: “Ngài đi với tôi.”

Quản gia dẫn Lương tiêu ra khỏi cửa bí mật, trở lại phòng khách, nói tỉ mỉ từ đầu cho cậu: “Lúc ngài mới ra nhập nhóm, sinh nhật có điền trên tư liệu, khi đó còn chưa có hợp đồng …… kế hoạch ban đầu của Hoắc tổng là, đem bản hợp đồng thành quà sinh nhật cho ngài”

Lương Tiêu sửng sốt: “Tôi đã nhận được rồi.”

“Đúng vậy.” quản gia kiên nhẫn giải thích, “Bởi vì đã tặng trước, cho nên liền không tính nữa, còn muốn tặng lại.”

Lương Tiêu không nghĩ tới chỉ là ngày sinh nhật thôi mà lại phiền toái như vậy, vừa mở miệng, liền nhịn không được thừa nhận lời muốn nói: “Thực ra ——”

Quản gia: “Cái gì?”

Thực ra sinh nhật đối với Lương Tiêu, chỉ cần một câu chúc, nhìn cánh cửa khép chặt cửa phòng ngủ chính, nhớ lại hình ảnh vừa mới nhìn lúc nãy.

Bánh kem đã bôi trét hơn 3 tiếng rồi, hiện giờ nhìn Hoắc tổng đã không cảm nhận được sự uy nghiêm lãnh khốc nữa rồi.

Tay áo sơ mi kéo cao, trên người dính một ít kem, không sợ dơ tay mà nắm chặt dao, cũng không nhìn ra hình ảnh Tổng tài sát phạt quyết đoán hàng ngày.

Lương Tiêu suy nghĩ một lát, chính mình nhịn cười trước: “Thực ra tôi cũng rất thích làm bánh kem.”

Quản gia đã chuẩn bị tốt để khuyên Lương tiên sinh ăn bánh sinh nhật, nghe vậy ngẩn ra, kinh ngạc nhìn cậu.

“Từ nhỏ tôi đã có một giấc mơ.” Câu nói của Lương Tiêu rất bình thường, mở miệng nói tiếp, “Mỗi lần từ bên ngoài nhìn bánh kem trong cửa hàng, đều sẽ nhìn đầu bếp làm bánh kem, tha thiết mơ ước……”

Quản gia ngơ ngác nghe, nhịn không được sinh ra một ý niệm: “Lương tiên sinh.”

Lương Tiêu: “Sao thế?”

“Ngài có phải đã từng——” quản gia dừng lại, do dự thăm dò, “Khi còn nhỏ có phải có rất nhiều ước mơ đúng không?”

Ví dụ như muốn làm nhân viên y tế.

Lúc trước Hoắc tổng có đề cập đến việc rót vốn cho một tiểu 0 của Công ty Dược Phi Dương ở Giang Nam, quản gia hết sức cảnh giác, chặn hết điện thoại của nhân tài từ bên Hướng Y.

Theo hiểu biết của quản gia về Hoắc tổng, thông thường Hoắc Lan sẽ không làm khó người khác, nhưng nếu thật sự liên quan đến chính sự, sẽ trở nên phi thường cứng rắn.

Giống như hiện tại Hoắc tổng giám sát Lương tiên sinh chép kịch bản, là bởi vì Lương tiên sinh nói không chép, thì không thể nhớ được lời thoại.

Năm đó Hoắc Lan cưỡng chết Lương Tiêu học tập, chỉ sợ hơn nửa là vì Lương Tiêu đã không thực hiện lời thề mà lừa thiếu niên Hoắc Lan, nói bản thân từ bé có một giấc mộng, muốn trở thành một nhân viên y tế vĩ đại.

“Đúng vậy.” Lương Tiêu sửng sốt, cẩn thận nhớ lại: “Chủ yếu là do còn nhỏ ấy mà, tôi rất muốn làm nhà khoa học, giáo viên, bác sĩ, đầu bếp, quản lý tiếp net, bán vé xe buýt……”

Quản gia nghe vậy, chấn động: “Vậy ngài làm diễn viên cũng không dễ dàng …… Thật đúng là không dễ dàng.”

Lương Tiêu cười cười: “Cũng được, chỉ là không phải lý tưởng ban đầu của tôi.”

Quản gia hơi giật mình: “Tại sao không phải?”

Dựa theo tốc độ chia sẻ tin tức của người đại diện với quản gia, phỏng chừng quản gia đã biết được đại khái Lương Tiêu có một người bạn ở Giang Nam, cũng không tiếp tục kiêng dè: “Lúc trước khi ở Giang Nam, tôi nói chuyện cùng một người bạn…… Tôi hỏi cậu ấy muốn làm gì.”

Ngực quản gia nảy lên, hỏi: “Cậu ta lúc ấy nói ——”

Lương Tiêu: “Cậu ấy nói cậu ấy không biết.”

Quản gia dừng một chút, bình tĩnh lại, cười khổ: “Đúng vậy.”

“Lúc ấy tôi thật sự không muốn học, nên một hai lôi kéo cậu ấy nói chuyện.” Lương Tiêu nghĩ nghĩ, “Sau này nghĩ lại chắc là tôi làm phiền cậu ấy.”

Quản gia trầm mặc một trận, thấp giọng suy đoán: “Ngài có phải nhìn ra…… Tâm trạng cậu ấy không tốt, muốn nói chuyện để cậu ấy phân tâm?”

Lương Tiêu không kịp phòng bị, đột ngột bị vạch trần, sửng sốt: “Rõ ràng như vậy sao?”

Quản gia hạ quyết tâm, chuẩn bị tìm cơ hội để tâm sự trước cùng Đoàn tiên sinh, nhất định phải nói cho Lương tiên sinh chân tướng: “Sau đó ngài nói gì tiếp.”

Lương Tiêu suy nghĩ: “Thực ra cũng không có gì…… Trong nhà cậu ấy có trưởng bối làm công việc kinh doanh liên quan đến nghề này, cậu ấy nói với tôi là cảm thấy diễn viên trên sân khấu có thể trải qua vô số cuộc đời, rất tự do, tỏa sáng.”

Quản gia nhẹ giọng đáp: “Cho nên ngài liền muốn làm diễn viên sao?”

Lương Tiêu cười cười: “Tôi thấy cậu ấy có vẻ cũng không thích làm công việc này …… Dù sao khi đó tôi cũng không biết nên sống như nào.”

Thời điểm ấy cậu khó có chỗ đứng, công việc gì cả, chỉ cần có tiền cậu đều sẽ làm.

Trong đêm khuya đầy mệt mỏi, Tiểu Lương Tiêu rơi nước mắt. nằm trên hàng ghế dài, bọc người bằng áo khoác thật dày, tựa cánh tay nằm xem ngôi sao.

Rõ ràng cố gắng như vậy lại không có tác dụng, những thứ nên quên cũng chưa quên hết. Tiểu Lương Tiêu mở to mắt, nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời không trăng, nhắm mắt lại, là những ngôi sao trong đôi mắt của thiếu niên.

“Tôi đoán với tính tình kia của cậu ấy, khi trưởng thành cũng không được tự do.”

Lương Tiêu lỗ tai ửng hồng, cười cười: “Tôi nghĩ…… Vậy thì tôi sẽ tốt bụng, chiếu sáng cho tự do của cậu ấy.”

Quản gia nhìn cậu, không nói gì.

Lương Tiêu bỗng nhiên hoàn hồn, nhỏ giọng dặn dò quản gia: “Ông đừng nói với Hoắc tổng, Hoắc tổng rất dễ ghen.”

Quản gia quyết tâm đêm nay sẽ nói với Hoắc tổng, tay nắm chặt bút ghi âm, gật đầu: “Được.”

Lương Tiêu thấy bản thân đã nói quá xa, nhớ lại tính toán ban đầu của mình, nói lại với quản gia: “Từ nhỏ tôi đã muốn trở thành đầu bếp làm bánh

“……” Quản gia yên lặng tắt bút ghi âm: “Cho nên ——”

Lương Tiêu nhanh chóng quyết định, lấy quần áo đứng lên: “Cho nên…… Tôi nhịn không được muốn tham gia làm cùng Hoắc tổng.”

Quản gia ngạc nhiên, theo bản năng muốn ngăn cậu, Lương Tiêu đã mạnh mẽ đi qua phòng khách, kéo của phòng ngủ chính ra.

-

Sau khi nghe tin người đại diện vội vàng chạy đến, thời điểm đến nơi Lương tiên sinh đã vào phòng ngủ chính được nửa tiếng.

“Cục diện hiện giờ là sao?”

Đoàn Minh lo lắng không yên: “Không phải đồ đông lạnh sao? Tan đến đâu rồi, đến chân rồi sao ——”

“Không có không có.” Quản gia vội vàng trấn an, “Lương tiên sinh không có việc gì.”

Đoàn Minh nhẹ nhàng thở ra, buông xuống lắng trong lòng.

Tuy rằng thời điểm Lương tiên sinh mở cửa, trong của thật có bay ra vài bông tuyết, nhưng lúc sau khi hai bếp trưởng đi ra nói, Hoắc tổng phát ra tin tức tổ chủ yếu vì muốn làm lạnh cái bánh kem mới nướng.

Quản gia chỉ lo lắng cái bánh kem sẽ bị hai người họ làm hỏng, đưa cho Đoàn Minh một túi bánh kem đã đóng gói xong: “Mọi người đều phải cố gắng ăn một miếng……”

Đoàn Minh: “……”

Trợ lý thấy có bánh kem ăn liền cao hứng, không để ý hình dạng, hưng phấn nếm một miếng: “Ăn ngon!”

Quản gia nhẹ nhàng thở ra, tươi cười ấm áp gật đầu: “Hương vị vẫn không có vấn đề gì.”

Cuối cùng sau khi thông qua 5 trang luận văn, Hoắc tổng đã hoàn toàn nắm giữ bí quyết nướng bánh kem.

“Đem bánh kem cắt thành 9 phần” Chỉ là thực tế thì, không phải mọi thứ đều có thể giải quyết bằng tri thức.

Hoắc tổng có yêu cầu rất cao, luôn cố gắng làm mọi thứ hoàn mỹ nhất, ngài ấy đã làm đi làm lại trong 3 tiếng.

Quản gia nhỏ giọng hỏi người đại diện: “Lương tiên sinh có am hiểu về vẽ hình tròn không?”

Đoàn Minh nghĩ nghĩ: “Giống nhau, cậu ấy đến cái bánh rán cũng không vo viên được.”

Quản gia càng thêm ưu sầu, day day trán thở dài, chuẩn bị gọi nhân viên công tác đi chuẩn bị thêm ít trứng gà sữa bò cùng bột mì.

“Nhưng mà mấy bước sau đối với cậu ấy không thành vấn đề.”

Đoàn Minh bổ sung: “Lương Tiêu đã từng làm trang trí, hơn nữa quét kem cạo râu rất chuyên nghiệp, chắc cũng giống với quét kem.”

Quản gia cảm thấy an ủi, cẩn thận nghĩ: “Về sau lúc dưới Chocolate, Hoắc tổng sẽ làm chocolate mau chóng đông lại thành hình.”

Đoàn Minh gật đầu: “Lương Tiêu có thể giúp ngài ấy xếp trái cây, cùng trang trí.”

Thấy sắc trời đã tối, hai người phá lệ có lúc rảnh rỗi mà nghiêm túc mà thảo luận nửa ngày, mơ hồ thấy sáng mai trước khi phi cơ cất cánh hy vọng có thể làm xong bánh kem, tay chân nhẹ nhàng che đi ánh hoàng hôn trong mắt.

……

Đoàn Minh khó hiểu xoa nhẹ hai mắt, quay đầu nhìn quản gia, tránh sang một bên chừa lại chỗ cho quản gia.

Quản gia ngạc nhiên, thò đầu lại gần nhìn theo.

Tình hình trong phòng ngủ còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của họ.

Lương Tiêu tự mình gọt bánh, một cái bánh kem bị cắt nhỏ nghiêng một góc 28 độ, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên bàn, nhanh chóng phết kem.

Hoắc Lan giúp cậu đỡ dụng cụ, một tay ngao chocolate, một tay thỉnh thoảng duỗi ra đỡ lấy bánh kem lung lay sắp đổ.

Rốt cuộc thì phỏng ngủ chính cũng không phải phòng bếp, khi làm nhiều lúc hai người sẽ bị rối loạn, trên mặt Lương tiên sinh có vài vệt kem, không lau đi, còn tràn đầy tin tưởng chỉ huy Hoắc Lan trang trí hoa.

Hoắc tổng chưa bao giờ làm những thứ thủ công tinh tế như vậy, chần chờ một lát, muốn nói chuyện, lại bị người không phân trần túm đến cạnh bàn.

Quản gia chưa từng gặp qua Hoắc tổng không nghiêm túc như vậy, dùng lực dụi dụi hai mắt, cẩn thận nhìn lại vào bên trong.

Xưa nay Hoắc Lan khuyết thiếu thiên phú nghệ thuật, vì vậy khi đóng túi hoa cũng phải cố gắng, sau một lúc lâu cố gắng, đã không có nhìn ra hình dạng đống kem ban đầu.

Lương Tiêu mắt nhanh tay lẹ, nắm lấy muỗng chocolate trong tay Hoắc Lan dưới lên trên: “Mau, mau hạ nhiệt——”

Hoắc Lan: “……”

Chocolate chảy xuống nhanh chóng bị nhiệt độ thấp làm cho đông lại, còn có mấy bông tuyết rơi hết xuống trên mặt bánh kem.

Lương Tiêu cảm khái từ tận đáy lòng: “Hoàn mỹ.”

Hoắc Lan rũ mắt, nhìn cái bánh kem thảm không lỡ nhìn, nắm chặt tay: “Tôi ——”

“Trường phái Ấn tượng.” Lương Tiêu xoay chiếc bánh kem, “Dòng ý thức, đổi góc độ khác có thể nhìn ra không?”

Hoắc Lan thay đổi cái góc độ, chần chờ gật đầu: “Nhìn ra…… Một ít.”

Lương Tiêu rất vừa lòng, gật đầu: “Đẹp.”

Hoắc Lan theo bản năng tin cậu, sau một lúc ngưng thần đánh giá, cúi đầu nhẹ giọng: “Thích sao?”

“Thích, về sau mỗi năm đều làm.” Lương Tiêu gật đầu, “Tôi nhất định sẽ làm thành công một cái bánh kem.”

Đoàn Minh ngồi xổm bên cạnh cửa, nhịn không được phun tào một tiếng: “Cậu ấy sẽ lại làm ra một cái bánh kem như vậy ……”

Bản thân quản gia nhìn ra được điểm mấu chốt, nhanh chóng ra hiệu cho anh ta, bịt miệng người đại diện.

Lương Tiêu lấy điện thoại ra chuyên tâm chỉnh góc độ chụp ảnh ảnh bánh kem, còn không nhịn được kéo Hoắc Lan đứng trước bánh kem, tự chụp cho mình một tấm làm ảnh nền.

Đèn ngủ ấm áp, dưới ánh đèn ấm áp Lương tiên sinh bận rộn lăn lộn, đang muốn tìm người in ảnh bánh kem làm kỉ niệm, liền bị Hoắc Lan nhẹ nhàng ôm lấy, cúi đầu hôn nên những vết kem trên mặt.

Lương tiên sinh cẩn thận, chân trái dẫm vào chân phải đầu đụng vào vai Hoắc tổng.

Hoắc Lan vươn cánh tay vững chắc đem cậu ôm vào lòng.

Lương Tiêu còn nhớ thương bánh kem, run rẩy đẩy anh ra, xê dịch bánh kem ở trung tâm bàn ra chỗ khác.

Hoắc Lan cầm lấy tay cậu, cùng nhau cắt một miếng bánh nhỏ.

Lương Tiêu ngạc nhiên: “Ăn luôn sao?!”

Lương Tiêu nhịn không được đau lòng, nhưng khi hạ thủ cũng không chậm chút nào, nhanh chóng lấy dao nhựa trên bàn, chuẩn bị cắt miếng thứ hai.

Hoắc Lan đem dao của bản thân đưa cho cậu.

Trước mặt bỗng nhiên nhiều thêm một miếng bánh kem, Lương Tiêu ngẩn người, đón nhận ánh mắt của Hoắc Lan.

Lương Tiêu do dự một lát, cúi đầu cắn một miếng.

Sợ anh đổi ý, Lương Tiêu cắn gần hết miếng bánh, hai má căng phồng ngẩng đầu: “Ăn rất ngon, anh nếm ——”

Lương Tiêu ngừng lại lời định nói, đón nhận ánh mắt của Hoắc Lan, giơ tay sờ đầu anh.

Hoắc Lan trầm mặc, cúi đầu cho cậu xoa tóc anh, nâng khóe miệng cố gắng cười nhìn cậu.

Tim Lương Tiêu đập có chút nhanh, kiên trì nói nốt: “…… Nếm thử, ăn ngon.”

Hoắc Lan gật đầu, thu tay lại, cúi đầu hôn lên trán Lương Tiêu.

Ánh đèn ấm áp, Hoắc Lan nhắm mắt lại hôn cậu, trên người mơ hồ mang theo khí chất thiếu niên ngây ngô, dưới ánh đèn dò tìm tung tích của đối phương.

Thiếu niên Hoắc Lan ôm đầu chui vô lưới kẻ lừa đảo, hai người bù đắp cho nhau, cho nhau miếng bánh đã muộn mấy năm.

Quản gia hai mắt nóng rực, đóng chặt cửa, lôi người đại diện trở về phòng khách.

App TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp