Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 67


2 năm

trướctiếp

Khách sạn.

Quản gia buông báo cáo: “Cơ bản chính là như vậy.”

Quản gia: “Lương tiên sinh bên kia hẳn cũng đã xác nhận, bên bộ ngoại giao chuẩn bị cách làm như vậy, muốn báo cáo lại với ngài một tiếng.”

Hoắc Lan khép máy tính, sắc mặt bình tĩnh: “Hiểu rồi.”

Quản gia không quá yên tâm: “Cái này…… Là bịa ra.”

Quản gia chính mắt chứng kiến một câu chuyện được dệt nên, trơ mắt nhìn tình tiết dần dần phức tạp, từ thấy hơi tiền nổi máu tham một mạch phát triển đến ân oán hào môn, sự xấu hổ chấn động từ thể xác đến tinh thần.

Lo lắng Hoắc Lan tin là thật, quản gia cứ vậy báo cáo, cố ý giải thích từng câu: “Câu đầu tiên là nghe trên mạng đồn, câu thứ hai là Lương tiên sinh bịa ra, câu thứ ba là đoạn người đại diện……”

Hoắc Lan: “Tôi biết biết.”

Quản gia nhẹ nhàng thở ra: “Vâng.”

Hoắc Lan không hiểu được thái độ cổ quái của ông ấy, mà nhíu mày: “Bịa lại chuyện xưa, vì sao tôi phải làm như vậy?”

Quản gia: “……”

Quản gia cũng muốn biết, nhưng quản gia không dám hỏi, lặng lẽ thu hồi kích cỡ vòng mông của Lương tiên sinh lại, rót cho Hoắc Lan ly cà phê: “Ngài đang suy nghĩ cái gì sao?”

Hoắc Lan lấy phần báo cáo kia qua, nhìn nhìn nhưng không nói gì.

Những việc này bản thân Lương Tiêu sẽ không nhắc tới, Hoắc Lan không muốn Lương Tiêu vướng bận chuyện cũ, nên cũng chưa từng hỏi qua.

Lương Tiêu vì cái gì mà rời đi, vì cái gì không để lại tin tức gì, vì cái gì tin tức tố lại bộc phát mất kiểm soát.

Vì cái gì lại không trở về tìm anh.

Hoắc Lan trầm mặc một hồi, thấp giọng: “Người đại diện của cậu ấy chưa từng nói qua, lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Quản gia ngẩn người, lắc đầu: “Cái này xác thật chưa nói rõ ràng, bất quá cái tin mà chúng ta biết được gần như là chính xác nhất.”

Thời điểm Đoàn Minh chạm trán với Tinh Quan bên này, cũng coi như đã lật bài tẩy của Lương Tiêu, chỉ là hàm hồ chút chi tiết, nói Lương Tiêu năm đó không có người nhà chăm sóc, bị một đám kẻ lừa đảo bắt cóc, lại gặp chút ngoài ý muốn.

Quản gia cùng người đại diện lén nói chuyện phiếm, nhưng thật ra mơ hồ nghe nói chút chuyện xưa năm đó: “Bất quá nghe Đoàn tiên sinh nói, Lương tiên sinh năm đó rời Giang Nam ——”

Hoắc Lan hơi thở sâu trầm, ngước mắt nhìn thẳng hắn.

Quản gia giật mình, theo bản năng nói xong: “Hình như là bởi vì…… đám lừa đảo ra tay với cậu ấy.”

Lồng ngực Hoắc Lan bức rức nghẹn ngào, cố gắng đè nén, nhắm mắt thấp giọng: “Chuyện sau đó thì sao?”

Anh thật sự không phải là không đoán được điều này.

Đã biết chuyện Lương Tiêu từng bị nhốt trong hang ổ đám lừa đảo, nên cũng đã có thể giải thích không ít chuyện.

Năm đó Tiểu Lương Tiêu vì cái gì sẽ bỗng nhiên không duyên cớ xuất hiện, vì cái gì từ chối nói rõ thân thế, vì cái gì từ tên đến thân phận tất cả đều là giả.

Vì cái gì anh trở về bổn gia, vận dụng hết tất cả mọi cách để đi tra, nhưng đều không thu hoạch được gì.

Hoắc Lan đã mơ hồ có suy đoán, chỉ là vẫn như cũ không thể khẳng định, năm đó Tiểu Lương Tiêu có an toàn hay không, có thuận lợi hay không, có phải ra khỏi nhà một cách tốt đẹp hay không.

Quản gia không quá rõ ràng, có chút chần chờ: “Hẳn là không có, Đoàn tiên sinh nói là ‘muốn’ động thủ, Lương tiên sinh phát hiện, cho nên trước tiên đi rồi.”

Ngực Hoắc Lan phập phồng vài lần, dùng sức ấn lên huyệt Thái Dương, nhắm mắt lại, dựa vào phía sau lưng ghế.

“Ngài là…… Đau lòng vì Lương tiên sinh sao?”

Quản gia xem sắc mặt anh, cẩn thận khuyên: “Năm đó ngài không ở đây, không thể trách ngài……”

Quản gia thấp giọng: “Hiện tại ngài đã ở đây, có ngài, Lương tiên sinh sẽ không sao đâu.”

Vai lưng Hoắc Lan không tiếng động căng thẳng, chậm rãi nắm chặt thành quyền.

Tin tức tố lại bắt đầu không ổn định, anh có chút đau đầu, giơ tay ở giữa mày dùng sức đè đè: “Tôi ở đây.”

Quản gia sửng sốt: “Cái gì?”

Hoắc Lan: “Tôi ở đây.”

“Tôi sớm nên phát hiện.” Hoắc Lan rũ tầm mắt thấp giọng: “Cậu ấy muốn tôi giải quyết công việc, là bởi vì Cậu ấy dù như thế nào đều không muốn làm cái này.”

Quản gia mơ hồ nhớ rõ đến chuyện này, cân nhắc một hồi, sắc mặt hoàn toàn thay đổi: “Ngài ở Giang Nam gặp được ——”

Quản gia dùng hết toàn lực đem từ “tiểu dã o” nuốt trở về, nhìn Hoắc Lan, khó có thể tin: “Làm sao có thể……”

Hoắc Lan nhắm mắt lại.

Tiểu Lương Tiêu một lòng một dạ muốn thẻ cơm của anh, là vì có thể ăn cơm no.

Tiểu Lương Tiêu làm việc bận rộn cả ngày, sức lực không đủ, trên người ngã đến mức một mảng xanh một mảng tím, mệt đến đứng dậy không nổi, là bởi vì kẻ lừa đảo kia muốn tiền.

Muốn vòi tiền từ trên người Tiểu Lương Tiêu.

Thiếu niên Hoắc Lan gia cảnh ưu tú, muốn thứ gì đều có người chuẩn bị tốt, một lòng học tập, lại không lang chạ với kẻ khác, hầu như không biết tiền có lợi ích gì

Tiểu Lương Tiêu thậm chí không cần phải lấy cớ lừa, động động miệng là có thể muốn được.

Tiền sinh hoạt phí được bổn gia gửi đến thì đặt bên trong ngăn kéo, bên cạnh thẻ ngân hàng chính là tờ ghi chú mật khẩu.

Tiểu Lương Tiêu một lần cũng chưa lấy.

……

Hoắc Lan lúc này mới nhìn lại, cơ hồ nghĩ không thông bản thân mình lúc ấy đần độn đến mức nào mà không phát hiện ra.

Rõ ràng năm đó Lương Tiêu cũng bất quá là một kẻ lừa đảo mới ra đời.

Cho dù cậu có chuẩn bị hoàn hảo, thời điểm lộ ra tâm tính thiếu niên, cũng đã lộ ra một tia chân tình thoáng qua.

“Lương tiên sinh…… Nói không chừng đều sắp xếp ổn thỏa.”

Ban đầu quản gia còn muốn nói với Hoắc Lan ngày tháng Lương Tiêu một mình ở đế đô, càng đẩy nhanh tốc độ đau lòng của tổng giám đốc Hoắc với Lương tiên sinh, nhưng trước mắt cho dù như thế nào cũng không dám nói, châm chước nhẹ giọng: “Ra đi hẳn cũng là kế hoạch tốt.”

Quản gia tận lực hồi tưởng, liên kết hai người thành một: “Lương tiên sinh không phải còn vẽ cho ngài hai cái vòng một cái tiêm sao?”

Hoắc Lan thấp giọng: “Cậu ấy tại sao lại vẽ?”

Quản gia sửng sốt, há miệng thở dốc không ra tiếng.

Hoắc Lan khép lại mắt: “Tôi…… Cái gì cũng không biết.”

Lúc Tiểu Lương Tiêu bị tên lừa đảo bắt cóc, anh không hề nhận ra, thậm chí còn bởi vì Tiểu Lương Tiêu không đọc sách đàng hoàng phạt cậu đứng.

Lúc những người đó muốn xuống tay về hướng Tiểu Lương Tiêu, anh thậm chí cũng không phát hiện, không thể hiểu được hôn mê một đêm, tỉnh lại thậm chí còn bởi vì bản thân phân hoá thành công mà có chút cao hứng.

Hoắc Lan không được khống chế được mà liên tục chất vấn chính mình, năm đó Lương Tiêu một mình chạy ra ngoài, chịu tội quá nhiều, ăn khổ quá sâu.

Bên ngoài không thể dùng thẻ cơm, Tiểu Lương Tiêu ăn cái gì uống cái gì?

Một cậu nhóc, còn chưa thành niên, có thể tìm công việc gì, có thể sống ở đâu?

Muốn mưu sinh, muốn trốn tránh những người đó, muốn nghĩ cách tìm được đường sống sót.

Tiểu Lương Tiêu phân hoá khi nào, tin tức tố bạo phát, vì sao thuốc ức chế không có tác dụng?

…… Anh cũng không biết.

Mấy năm nay, Lương Tiêu một mình vùng vẫy tranh giành sự sống, anh hoàn toàn không biết gì cả.

Quản gia trầm mặc thật lâu sau, nhẹ giọng hỏi: “Ngài…… Hỏi qua Lương tiên sinh chuyện này chưa?”

Hoắc Lan thấp giọng: “Cậu ấy còn không biết.”

Quản gia có chút kinh ngạc: “Lương tiên sinh cũng không nhận ra ngài sao?”

Hoắc Lan lắc lắc đầu.

Quản gia sửng sốt sau một lúc lâu, nhớ tới dáng vẻ thiếu niên của Hoắc Lan, đã hiểu: “Khi đó ngài còn chưa phân hoá……”

Thiếu niên Alpha lúc chưa phân hoá, tố chất thân thể cũng không xuất hiện khác biệt rõ rệt. Tiểu Hoắc Lan khi đó yếu ớt gầy gò, tính cách quái gở nghiêm túc, lại đeo mắt kính, nhìn thế nào đều kém hơn hiện tại rất nhiều.

Hoắc Lan gật đầu, ngữ khí trầm ổn: “Năm đó ở Giang Nam, cậu ấy cũng không cho phép tôi nói tên của mình cho cậu ấy biết.”

Quản gia đứng dưới tuyết, trong lòng chua xót: “Năm đó Lương tiên sinh có thể là sợ động lòng với ngài.”

Quản gia thấp giọng giải thích thay Lương Tiêu: “Lương tiên sinh năm đó tuổi còn nhỏ, Chắc là cậu ấy cảm thấy…… Không hỏi tên, không biết chuyện của ngài thì sẽ không động lòng với.”

Bông tuyết trên đỉnh đầu Hoắc Lan tung bay, càng yên lặng: “Cậu ấy cũng chưa từng động lòng với ta.”

Quản gia: “……”

Quản gia dè dặt nói: “Làm sao ngài biết?”

“Ngày tôi tỏ tình với cậu ấy, cậu ấy nói với tôi.”

Hoắc Lan nói: “Cậu ấy chỉ nhận người năm đó là bạn bè.”

Quản gia yếu ớt: “Cậu ấy cũng không thể nào nói với ngài lúc ngài tỏ tình được, năm đó người kia là tình cũ chưa dứt của cậu ấy……”

Tình cảnh lúc đó quá mức phức tạp, Hoắc Lan giải thích không rõ, ngước mắt nhìn quản gia liếc mắt một cái, không hề nhiều lời.

Quản gia ngẫm nghĩ, giúp anh nghĩ cách: “Ngài thử hỏi qua Lương tiên sinh chưa? Trước tiên không cần nói rõ, nói bóng nói gió một chút, hỏi Lương tiên sinh có nhớ người cũ không?”

Hoắc Lan hạ mắt: “Hỏi qua rồi.”

Quản gia theo đó một trận khẩn trương: “Lương tiên sinh nói như thế nào?”

“Không nhớ.”

Hoắc Lan: “Lương tiên sinh nói, nếu có ngày gặp lại, cậu ấy nhất định chạy càng xa càng tốt.”

Quản gia truy hỏi: “Tại sao?”

Hoắc Lan cũng không biết, lắc lắc đầu: “Tôi không biết.”

Quản gia là biết năm đó tiểu Hoắc Lan đã từng động lòng, tiếp nhận giả thiết Lương tiên sinh là Giang Nam tiểu dã o, bản năng đem nồi từ người đó ném về đầu tổng giám đốc Hoắc bọn họ.

“Có phải do năm đó ngài không đủ nỗ lực, không làm Lương tiên sinh nhận thấy tâm ý của ngài?”

Quản gia thử sức:”Ngài lúc ấy nói rõ với cậu ấy sao?”

“Tôi…… Tận lực.”

Hoắc Lan thấp giọng: “Tôi mỗi ngày đều cùng cậu ấy làm bài tập, giúp cậu ấy học bài, cùng cậu ấy luyện chữ. Bài tập cậu ấy đã làm, tôi đều sẽ xem xét qua một lần, có lỗi sai sẽ để cậu ấy làm lại.”

Quản gia: “……”

Hoắc Lan: “Cậu ấy không chủ động hỏi, tôi cũng vẫn luôn giảng đến khi cậu ấy nghe hiểu, nội dung nào không thuộc, tôi sẽ luôn giám sát đến khi cậu ấy học thuộc lòng.”

Quản gia: “……”

“Tôi cũng thử nói rõ ràng với cậu ấy.”

Hoắc Lan tầm mắt rơi xuống: “Trước ngày cậu ấy biến mất, ta…… Lấy hết can đảm nói với cậu ấy.”

Quản gia đau tim: “Nói cái gì?”

Hoắc Lan: “Tôi nguyện ý cùng cậu ấy học bài cả đời.”

Quản gia khí tuyệt.

Đỉnh đầu Hoắc Lan lại nặng thêm một tầng tuyết dày, thanh âm càng thấp: “Nhưng cậu ấy vẫn rời đi.”

Quản gia đè đè trái tim, thở sâu, khó khăn phản bác: “Câu này của ngài có lẽ không nên dùng……”

Hoắc Lan sửng sốt: “Vậy dùng cái gì?”

Thâm tâm quản gia lời nói vô nghĩa đương nhiên không nên dùng rồi, Lương tiên sinh năm đó thế mà lại có thể kiên trì lâu như vậy mới đi, quả thực động tình thiên địa.

Đổi lại người khác, nói không chừng không cần tổ chức lừa đảo đuổi giết, ngày đầu tiên đã thu dọn đồ đạc chạy mất.

Quản gia chửi thầm một lúc lâu, sau đó đón nhận ánh mắt Hoắc Lan, chung quy không đành lòng: “Sau đó thì sao.”

Hoắc Lan giật mình, sờ qua hạch đào nắm ở trong tay, theo đó sửa miệng: “Sau đó……”

Hoắc Lan nhẹ giọng: “Cậu ấy vẫn là rời đi.”

Hoắc Lan cúi đầu, nhìn hạch đào trong tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Cái đêm mà Tiểu Lương Tiêu đi, anh đau đầu đến phát sốt, thật sự xem sách không nổi, lo lắng Tiểu Lương Tiêu học bài nhiều tổn thương não, liền giúp cậu tách một ít hạch đào.

Tiểu Lương Tiêu thực kén chọn, nhân hạch đào một hai phải hoàn chỉnh, không hoàn chỉnh nhìn không đẹp mắt, nói cái gì cũng không chịu ăn.

Thiếu niên Hoắc Lan khống chế không tốt lực đạo, ở trong phòng cố gắng lột một túi lớn, cũng chỉ tích cóp ra một vài hạch đào nguyên hạt.

Sáng hôm sau tỉnh lại, những nhân hạch đào đó vẫn còn giấu ở trong ngăn kéo.

Còn chưa kịp đưa đi nữa.

Quản gia ở bên cạnh đi cùng anh, âm thầm sửa lại bản hợp đồng, rốt cuộc hoàn toàn biết rõ khúc mắc của tiểu Hoắc Lan năm đó.

Quản gia cẩn thận kéo tổng giám đốc Hoắc ra khỏi tuyết: “Khi đó ngài trở về, là vì tìm Lương tiên sinh sao?”

Tin tức tố của Tiểu Hoắc Lan sau khi phân hoá đối chọi với phu nhân, bị tiên sinh nghiêm cấm quay về nhà họ Hoắc. Nhưng tiên sinh kỳ thật không biết, sau khi tiểu Hoắc Lan phân hoá, đã từng vụng trộm chạy về đế đô một lần.

Khi đó tiên sinh dẫn theo phu nhân đi ra ngoài giải sầu, quản gia canh giữ ở trong nhà, nhận được tin tức, lẻn ra ngoài tìm gặp tiểu Hoắc Lan.

Thiếu niên Alpha sau khi phân hóa, bị đại lượng tin tức tố tra tấn đến sốt cao, gầy đến mình hạc xương mai, trên ng có loại cảm giác đạm mạc không ai có thể tới gần, trong mắt đã có loại lãnh lệ tuyệt tình của sau này.

Quản gia không rõ anh trở về làm cái gì, chỉ là bị tiểu Hoắc Lan phân hóa làm trong lòng sợ hãi kéo dài, ép buộc đưa anh đi bệnh viện để kiểm tra.

Lúc đó kiểm tra kỳ thật không tra ra vấn đề gì, quản gia cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó lại qua mấy năm, tuyến thể của Hoắc Lan đã phân hoàn toàn, tin tức tố không ổn định cũng dần dần lộ rõ, không thể xem nhẹ, ảnh hưởng do năm đó phân hoá vội vàng xảy đến một cách ngoài ý muốn

Hoắc Lan suy nghĩ một lúc, khép lại mắt: “Cậu ấy……vẫn cứ hỏi tôi đế đô là thứ gì.”

Hoắc Lan: “Tôi không biết nên đi đến nơi nào tìm cậu ấy……”

“Nhưng hiện tại ngài không phải tìm được rồi sao?”

Quản gia không cho anh tiếp tục chìm sâu vào ảo tưởng, nhẹ giọng ngắt lời: “Duyên phận của ngài cùng Lương tiên sinh đánh không tan kéo không rách, chẳng lẽ còn không nên ấn Lương tiên sinh lên cửa và hôn cậu ấy sao?”

Hoắc Lan: “……”

Hoắc Lan ngực còn đau, nhịn không được nhíu mày, ngữ khí hơi trầm xuống: “Các người mỗi ngày đều suy nghĩ cái này?”

Quản gia chết lặng thở dài: “Không vậy thì sao, ngài ấn Lương tiên sinh trên cửa, bắt Lương tiên sinh trả bài sao?”

Hoắc Lan sững người, nắm chặt quyền, rũ mắt không nói.

Quản gia nhanh chóng phát tin tức khắp nhà, thay mật mã cho thư phòng của phu nhân, cố ý nhấn mạnh mỗi ngày đổi mật mã một lần, còn không được cho tổng giám đốc Hoắc biết.

Rốt cuộc tri thức cũng không phải lực lượng vĩ đại nhất.

Nếu lại để Lương tiên sinh chạy một lần nữa, khả năng là mọi người đều không thể sống tiếp.

“Chuyện gì cũng cần phải nói rõ ràng.”

Quản gia kiên nhẫn khuyên anh: “Ngài tìm cơ hội nói chuyện cùng Lương tiên sinh, từng bước tiến lên, phải làm Lương tiên sinh tiếp nhận từ trong tiềm thức trước đã....”

Hoắc Lan thấp giọng: “Tôi biết.”

“Chúng tôi cũng sẽ giúp ngài dó hỏi, năm đó sau khi Lương tiên sinh rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Quản gia nói: “Ngài muốn chịu trách nhiệm, chỉ có thể ngày qua ngày sống thật với Lương tiên sinh.”

Đôi mắt Hoắc Lan vốn nhìn xuống, bị ông ấy chạm đến chỗ yếu lòng, bất chợt ngước mắt lên.

Quản gia: “Lương tiên sinh hai ngày này —— tâm tình không tốt lắm.”

Hoắc Lan nhíu mày: “Tại sao?”

Quản gia nghe được từ phía Lương tiên sinh, trong lòng nói hơn phân nửa là bởi vì ngài sờ soạng mông người ta còn không hài lòng, lời nói đến bên miệng liền nuốt trở về: “Không biết.”

Quản gia nghĩ nghĩ: “Có thể là bởi vì hai ngày này muốn ứng phó dư luận, nhớ tới chuyện trước kia, trong lòng có chút buồn bực.”

Hoắc Lan gật đầu, thấp giọng: “Cậu ấy đúng là có nhiều tật xấu hơn trước kia.”

Hoắc Lan nắm chặt tay: “Lúc cậu ấy đau đớn tột cùng…… Cũng không chịu cắn tôi.”

Quản gia: “……”

Quản gia nhìn đôi vai cơ bắp của tổng giám đốc Hoắc, cảm thấy Lương tiên sinh hầu như là cắn không nổi.

Quản gia không dám nhiều lời, gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Quản gia: “Lương tiên sinh cần sự đồng hành và sự an ủi của ngài nhiều hơn.”

Hoắc Lan gật gật đầu.

Quản gia: “Ngài đối Lương tiên sinh cũng phải ôn nhu chút.”

Không thể mỗi ngày nửa đêm ép Lương tiên sinh đọc kịch bản, đọc không được liền chép một lần.

Quản gia tổ chức từ ngữ: “Đối xử Lương tiên sinh, giống như, như đối với một giấc mộng trân bảo mỏng manh vậy.”

Hoắc Lan bị ông ấy chọc trúng đáy lòng đang rỉ máu, giật mình nhẹ, gật đầu: “Tôi sẽ ——”

Lời chưa kịp nói hết, lúc kim giây chỉ 10 giờ 59, cửa chính phòng ngủ bỗng nhiên phanh một tiếng bị đẩy ra.

Lương Tiêu hôm nay luyện mông cả đêm, thật vất vả tìm được trạng thái tốt nhất, mới vừa tắm nước ấm xong, hơi nước còn chưa tan hết đã vội vã tiến vào.

Hoắc Lan ngước mắt, ngơ ngẩn nhìn cậu.

Trân bảo mỏng manh của anh hưng phấn đến cực điểm, bắt lấy tay anh, ấn lên mông của mình: “Thế nào, tròn không?”

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp