Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 63


2 năm

trướctiếp

Đèn pin.

 

Đội trưởng đội bảo an thân kinh bách chiến, vẻ mặt vẫn như cũ không bị ảnh hưởng, lúc đuổi tới phòng ngủ chính, đã thấy Lương tiên sinh chạy ra ngoài cửa rồi. 

 

Hoắc tổng bị tập kích đột ngột, nằm yên trên giường một lúc, tự mình chống mép giường ngồi dậy. 

 

Đội trưởng đội bảo an kinh hồn khiếp vía: “Hoắc tổng……”

 

Đội trưởng đội bảo an cho rằng một phút còn lại sẽ không có chuyện gì, nhất thời sơ ý, lúc phát hiện hối hận đã không kịp: “Ngài không có việc gì đúng không?”

 

Hoắc Lan không lên tiếng, giơ tay chạm vào khóe môi. 

 

Đội trưởng đội bảo an nhìn vết sưng nơi khóe miệng Hoắc tổng kêu một tiếng nhỏ: “……”

 

Sáng nay quản gia có nhắc nhở, đem an toàn tính mạng của Hoắc tổng giao cho cậu ấy, còn cố ý dặn dò cậu ấy mọi việc đều phải cẩn thận.  

 

Ngàn tính vạn tính, chỉ thiếu một chút cuối. 

 

“Cần hay không cần…… Ngài có muốn chúng tôi nói cho Lương tiên sinh không?”

 

Đội trưởng đội bảo an khó nén tự trách: “Nghe nói ngài còn muốn nghỉ ngơi, tôi sẽ bảo Lương tiên sinh về sau buổi sáng không cần——”

 

Hoắc Lan: “Không cần.”

 

Hoắc Lan cũng không để ý vết bầm ở khóe miệng, liếc cậu ấy một cái, thay đổi ngữ khí nghiêm túc: “Không cần đi tìm Lương tiên sinh.”

 

Đội trưởng đội bảo an nghi hoặc: “Vì sao ạ?”

 

“……” Thần sắc Hoắc lan trầm mặc, không trả lời, đứng dậy bước đến cửa sổ.  

 

Động tác Lương Tiêu vô cùng nhanh, hai phút trước còn nhảy từ trên người anh xuống, giờ đã ngồi yên vị trong xe bảo mẫu, một đường đến thẳng đoàn phim.  

 

Hoắc Lan rũ mắt, bỏ hai cánh tay chạm vào hư không xuống. 

 

Hoắc Lan tận lực nhớ lại cảm giác vừa rồi, không kìm chế được có chút hối hận.  

 

Lúc Lương Tiêu vào cửa anh còn đang ngủ miên man, bỗng nhiên bị cậu cắn một cái làm tỉnh dậy. tinh thần thanh tỉnh không thể ngủ tiếp, nhưng lúc đó chưa cũng chưa kịp định hình. 

 

Chờ lấy lại tinh thần, Lương Tiêu cũng đã không thấy ở cửa rồi. 

 

Hoắc Lan rất muốn nghe lại cảnh Lương tiên sinh vào cửa, nhìn xe bảo mẫu đi xa, trầm mặc một lúc: “Là ai phụ trách phòng ngủ chính?”

 

Đội trưởng đội bảo an căng da đầu: “Tôi.”

 

Hoắc Lan có lòng hỏi cậu ấy: “Cậu ——”

 

Đội trưởng đội bảo an không chút do dự, lớn tiếng trả lời: “Không nhìn thấy!”

 

Hoắc Lan: “……”

 

Đội trưởng đội bảo an hiểu, nghiêm túc giữ gìn sự riêng tư của Hoắc tổng, kéo một loạt bảo tiêu theo: “Bọn họ cũng chưa nhìn thấy cái gì, có đúng không?”

 

Mấy bảo tiêu không rõ nội tình, gật đầu: “Đúng đúng đúng……”

 

Đội trưởng đội bảo an tận trung với cương vị công tác, chính khí lẫm liệt ưỡn ngực ngẩng đầu. 

 

Hoắc Lan quét mắt liếc nhìn nhóm bảo tiểu, trầm mặc một lúc: “Đem video theo dõi tới đây.”

 

Quả đúng như đội trưởng nói tâm tư Hoắc tổng thật kín đáo, lắc đầu liên tục, giải thích: “Ngài yên tâm, phòng ngủ cũng không có camera theo dõi.”

 

Phòng ngủ là nơi riêng tư, đội trưởng đội bảo an cố tình dẫn người qua kiểm tra, để phòng ngừa tai họa ngầm xuất hiện.  

 

Đội trưởng đội bảo an kiên định bảo đảm: “Sẽ không có bất kỳ ký giả nào vào, nếu bọn họ dám vào, chúng tôi nhất định sẽ không nhân từ với bọn họ.”

 

Hoắc Lan: “……”

 

Hoắc Lan quay lại nhìn phía ngoài cửa sổ, tận lực đè cảm xúc trong lòng xuống. 

 

Hoắc Lan không ngăn cản, lạnh giọng hỏi: “Quản gia đâu?”

 

Đội trưởng đội bảo an thấy nhiệt độ bỗng nhiên hạ xuống, không rõ vì sao Hoắc tổng lại sinh khí, lúng ta lúng túng: “Còn chưa nói……”

 

Hoắc Lan: “Nói bảo ông ấy tới.”

 

Đội trưởng đội bảo an ngẩn người: “Ngài tìm quản gia có việc gì sao?”

 

Đội trưởng đội bảo an sợ Hoắc tổng không hiểu rõ cách phân chia công việc, giải thích cho anh: “Hai chúng tôi đã chia khu vực phụ trách, quyền hạn giống nhau.”

 

Đội trưởng đội bảo vệ: “Ngài có chuyện gì cần xử lý, ngài nói với tôi cũng như nhau——”

 

“Nói cho ông ấy.” Hoắc Lan xử lý, “Sau này không cần chia nữa.”

 

-

 

“Nói về sau không cần chia nữa.”

 

Đoàn Minh buông di động: “Nói vậy toàn quyền đều giao cho Hoắc quản gia, đội trưởng đội bảo an tạm dừng phụ trách khu vực đã được phân, sau này chỉ cần phụ trách an toàn bên ngoài…… Vì sao anh lại làm vậy?”

 

Lương Tiêu còn chưa từ kích thích cực hạn 57 giây tỉnh lại, nghe tiếng ngẩng đầu: “A?”

 

Đoàn Minh thở dài: “Không có gì, cảm giác lúc đó như nào.”

 

Lương Tiêu xấu hổ, khụ một tiếng: “Kỳ thật cũng không có gì.”

 

“Dừng.” Đoàn Minh rất quen thuộc với tình huống này: “Dù sao cậu không có việc gì cũng sẽ nhớ Hoắc tổng, hiện giờ nghĩ nhiều một chút, lúc đến đoàn phim sẽ không có thời gian để phân tâm đâu.”

 

Mấy cảnh diễn ngày hôm nay đều là ngoại cảnh, có cảnh cưỡi ngựa bắn tên, muốn diễn tốt vai tiểu hầu gia tuyệt thế thiên tài, thì không thể thiếu sự cảm quyết của thiếu niên, khí chất thông minh sắc bén cũng cần phải điều chỉnh. 

 

Đoàn Minh sợ cậu nhớ quá khiến bản thân không tập trung, rất khoan dung: “Nghĩ đi, nghĩ cho đủ đỡ bị lơ là.”

 

Lương Tiêu xoa xoa hai rặng mây hồng trên mặt, tận lực thu liễm tinh thần, cầm lấy kịch bản: “Cũng không phải tôi…… Cũng không phải không có việc gì liền nhớ Hoắc tổng.”

 

Đoàn Minh tin: “Cậu tự đánh giá xem lời của cậu có đáng tin không.”

 

Lương Tiêu bị anh ta trêu từ lúc sáng sớm đến giờ, thẹn quá hóa giận: “Tôi không nói nghĩ đến nữa được chưa?!”

 

“Được.” Đoạn Minh thật sự nhìn không được tò mò, mở một tờ kịch bản, “Nên đọc kịch bản từ ——”

 

Lương Tiêu không khống chế được: “Nhóm biên kịch chính của đoàn phim đã nói, để nhóm 2, nhóm 4 tự luyện tập ……”

 

Đoàn Minh cuối cùng cũng hiểu vì sao Lương Tiêu lại chăm chỉ tập luyện như vậy, nhìn cậu, gật gật đầu.  

 

Lương Tiêu lấy lại tinh thần, nhẩm lại lời thoại: “…… Tổ 3 đã thông qua xét duyệt của hội đồng.”

 

Đoàn Minh không nói nhiều lời, vỗ vỗ bả vai cậu, đem kịch bản nhét trở lại trong lồng ngực Lương Tiêu.  

 

Đoàn Minh đã gửi tin nhắn, bảo trợ lý trong đoàn đi mua bút nhớ dòng.  

 

-

 

Tuy nói nội dung cần ghi nhớ không ít, thuần thục ngâm nga đọc kịch bản, vẫn như cũ không cần sự trợ giúp tự minh cảm thụ nhân vật. 

 

Chờ nhân viên công tác chuẩn bị xong cảnh quay lễ hội mùa xuân xong, Lương Tiêu đã hóa trang trở về, trước thử luyện trường thương tiểu hầu gia hay dùng trước máy quay.  

 

Không đợi đạo diễn Cận hô, đã mơ hồ cảm thấy cảm giác tới. 

 

“Thật đẹp!”

 

Giám đốc sản xuất nhìn đến cao hứng, đuổi theo Cận Chấn Ba: “Lần này đúng là nhặt được bảo vật! Cậu ta từ chân đến đầu đều tuyệt hảo! Đặc biệt tốt……”

 

Cận Chấn Ba làm đạo diễn nhiều năm, gặp qua nhiều vai võ phu lợi hại, không giống Giám đốc sản xuất không có kiến thức, kéo máy quay sang để nhìn.  

 

Lương Tiêu đi tới: “Đạo diễn Cận.”

 

“Cảm giác còn đúng.” Cận Chấn Ba không lưu tình chút nói: “Ngạo khí không đủ, khi tùy tiện vứt cây cung cho hạ nhâ, không đủ kiêu căng.”

 

Lương Tiêu suy nghĩ một chút, gật gật đầu.

 

Cận Chấn Ba cau mày, nói ra từng lỗi một: “Lúc thu thương không đủ nhanh, lực yếu, hơi thở không tốt …… Trong khoảng thời gian này có phải chưa tập luyện đúng không?”

 

Cận Chấn Ba ngữ khí nghiêm khắc: “Kiến thức cơ bản không thể bỏ qua, trong lòng cậu không rõ sao?”

 

Trong mắt mọi người biểu hiện của Lương Tiêu có thể nói là hoàn mỹ, Giám đốc sản xuất trơ mắt nhìn cậu bị đạo diễn Cận mắng từ đầu đến chân, muốn xen vào, liền bị Tổng giám chế kéo trở về. 

 

Mấy diễn viên trẻ đóng vai phụ vừa rồi còn xem đến tinh thần kích động, nhịn không được nhỏ giọng trầm trồ khen ngợi. Giờ sợ đến mức không dám động, im như ve sầu mùa đông. 

 

Lương Tiêu nhỏ giọng trả lời: “Hiểu rõ.”

 

“Khó khăn lắm mới đi lên, đừng lãng phí nền tảng.”

 

Cận Chấn Ba thấy thái độ của cậu tốt, ngữ khí hơi hòa hoãn: “Ông trời thưởng cơm cho cậu, chính vì muốn cậu đem ổn định bát cơm của mình.”

 

Lương Tiêu gật đầu.

 

Lần đầu Đoàn Minh thấy cậu bị giáo huấn như vậy, tuy rằng biết tiêu chuẩn của Cận đạo diễn rất cao, nhưng vẫn nhịn không được nhíu mày. 

 

Tố chất thân thể Lương Tiêu vốn không được tốt lắm, so với các Omega khác chỉ nhỉnh hơn một chút, gần đây lại mới đổ mấy trận bện, còn vừa trải qua thời kỳ động dục, mấy hôm trước ăn uống nghỉ ngơi không tốt, khó tránh khỏi có chút yếu ớt. 

 

Cũng không phải thái độ tệ. 

 

Đoàn Minh trong tâm thế chuẩn bị đi giải thích giúp Lương Tiêu, do dự hạ thấp giọng: “Cận đạo ——”

 

“Ngài yên tâm.” Lương Tiêu cười cười, chặn lại câu chuẩn bị nói của người đại diện, “Tôi trở về liền khôi phục lại huấn luyện.”

 

Cận Chấn Ba hơi vừa lòng, không giáo huấn cậu nữa: “Trước khi cậu gia nhập tổ, phần lớn vai diễn trong những đoàn phim cậu tham gia đều là cổ trang tiên hiệp, võ thuật thiết kế theo hướng phiêu dật linh động, lần này thì không giống.”

 

Lương Tiêu: “Vân Lang là tướng quân sát phạt sa trường.”

 

Cận Chấn Ba hơi kinh ngạc, liếc nhìn cậu một cái, gật đầu: “Mấy động tác hoa mỹ trên chiến trường là vô dụng nhất, bất luận là thương pháp kiếm pháp, đều là muốn mạng người.”

 

“Võ sư sẽ chỉ cho cậu động tác lại một lần nữa, luyện thương thoạt nhìn bình thường, thực ra trong cảnh đầu tiên chính là để ám chỉ thân phận Tướng quân, ngôn ngữ cơ thể phải phô bày hết trên màn hình.”

 

Cận Chấn Ba: “Trong vòng một tuần, cậu đem sức lực điều chỉnh tốt, luyện đi luyện lại một động tác.”

 

Lương Tiêu gật đầu: “Được.”

 

Phó đạo diễn chần chờ hỏi: “Vậy lễ hội mùa xuân thì sao? Đoạn bẻ cành liễu, là phân đoạn quan trọng nhất của chúng ta——”

 

“Cảnh người dạo chơi, người xem có thể sẽ thích…… Dù cảnh lớn, nhưng độ khó không cao.”

 

Cận Chấn Ba không để bụng: “Ta chỉ quan tâm đến nhân vật, những thứ khác các người thấy được rồi thì cho qua, chỉ nhìn chằm chằm vào viễn cảnh, cho cậu ta bắn ba lần là được rồi.”

 

Cận Chấn Ba nhớ lại lúc cậu diễn thử, càng thêm cường điệu: “Đừng để cậu ta nhìn vào màn hình, cũng bảo cậu ta chưa kéo căng cung đã bắn, như vậy rất khó coi, yêu cầu quay lại lúc bước hụt lên vó ngựa.”

 

Lương Tiêu khụ một tiếng, muốn bổ sung: “Cận đạo ——”

 

“Đừng tin những gì cậu ta nói.”

 

Cận đạo diễn lạnh nhạt nói: “Mỗi Phó đạo diễn cậu thấy đều là những phó đạo diễn ưu tú nhất cậu từng gặp qua.”

 

Lương Tiêu: “……”

 

Cận Chấn Ba lạnh nhạt mà nhìn cậu một cái, hô mọi người bắt đầu quay, rồi quay qua trao đổi phong cách cùng Giám đốc nghệ thuật. 

 

Màn biểu diễn võ thuật hội xuân, là cảnh quay lớn nhất kể từ khi đoàn phim bắt đầu quay. 

 

Trần Hoành Văn tự minh khai đao, dựa theo sách cổ, đã chuẩn bị ngoại cảnh hữu tình này nửa năm. 

 

Bối cảnh của cảnh này vẫn chưa được kích hoạt, đội công tác chuẩn bị ngoại cảnh đang trong bước cuối cùng. Tường thành cao ngất kín mít, kéo dài đến tận cửa thành, những binh sĩ mặc áo giáp cầm cờ đứng sát nhau, Quỳnh Lâm Uyển phồn hoa như lụa, Kim Minh Trì tĩnh lặng như nước, ánh đèn dầu nối nhau đến trung tâm của Ngọc Bảo lâu. 

 

Mấy diễn viên trẻ ở phía sau nhìn đến chấn động hết cả tinh thần lẫn thể xác: “Thật đồ sộ……”

 

“Để quay 《 Mộng Hoa Lục 》, đã tốn không ít sức.”

 

Tổng giám chế cười giải thích: “Các đoàn phim cổ trang thường hỗ trợ lẫn nhau, chế tác những cảnh xuất sắc, biểu hiện của diễn viên cũng phải xuất sắc, nếu không ngược lại dễ dàng biến thành kỹ xảo 3 xu.”

 

Phó đạo diễn gật đầu: “Trong ngoài hỗ trợ lẫn nhau, chỉ tốn nhiều tiền là không được.”

 

Chế tác cảnh càng tinh tế, thì càng yêu cầu cao đối với thực lực của diễn viên. Cận Chấn Ba khắc nghiệt với với Lương Tieu, không chỉ có lòng đề cử cậu, mà còn vì yêu cầu khách quan khi quay. 

 

Mấy diễn viên trẻ gật đầu thụ giáo, nhịn không được cảm khái: “Thật không dễ dàng.”

 

Lương Tiêu cười cười, cầm lấy bản phân cảnh do người phụ trách đưa tới, nhìn qua mấy lần liền nhớ, tiếp nhận phân kính chuyện xưa người phụ trách đưa tới, đi đến chỗ Phó đạo diễn chỉ định. 

 

Cảnh quay ngoại cảnh hôm nay là ở Kim Minh Trì, biểu diễn võ thuật hội xuân, Vân Lang từ trên lầu Bảo Tân nhìn xuống, nhìn người đang thúc ngựa đuổi theo con ngựa cắm cành liễu, đã thay 8 người, nhưng vẫn liên tiếp không trúng. 

 

Hoàng Thượng không vui, thống lĩnh cấm quân nhìn mặt Hoàng Thượng, gấp đến độ lửa giận thiêu đốt. 

 

Tổng quản thái giám thấy vậy cười cười hòa giải, giải vây cho những người kia. 

 

“Khó như vậy sao?”

 

Mấy diễn viên trẻ đứng ngoài quan sát, nhìn cảnh thôi đầu cũng đã rối lên: “Nhiều máy quay như vậy……”

 

“Trên dưới đều có máy quay.” Có người còn nhón chân lên nhìn, nhỏ giọng xác nhận với những người khác, “Trên không trung cũng có máy quay nữa.”

 

Tổng giám chế không cho là chuyện gì lớn, bổ sung thêm: “Còn có máy quay co duỗi, trên đài cũng có mấy cái camera.”

 

Mấy diễn viên trẻ tuổi lần đầu tiên thấy quy mô kiểu này, tranh nhau lùi ra sau, không dám nói tiếp nữa. 

 

Lương Tiêu mới vừa đeo dây thép lên người, mặc đồ phòng hộ cẩn thận, đang khoa tay múa chân trên sân khấu làm tư thế chuẩn bị tiêu chuẩn.” 

 

Cấm quân đứng lên, tiếng nhạc tiếng trống vang lên, cái bia một lần nữa thay hồng tâm mới.  

 

Phó đạo diễn ra hiệu, máy quay bốn phía bắt đầu hoạt động. 

 

Tiểu hầu gia lười biếng xuống lầu. 

 

Vân Lang đi không chút để ý, chậm rãi đi hết mấy bậc cuối cùng của cầu thang, khóe miệng nâng lên, giẫm chân, quét mắt nhìn Ngựa mã tư dắt ngựa đến.  

 

Ngự mã tư hoảng sợ: “Thế tử, ngài còn chưa đóng yên——”

 

Vân Lang không để ý tới, tùy tay lấy cung tên thư đồng đưa, vừa thúc ngựa hướng về phía cung, vừa thử cung tên trong tay. 

 

Anh đã quen dùng dây cung chắc chắn, đối với loại dây cung mềm như bông này có chút không quen, miễn cưỡng chịu đựng, xoay qua đầu ngắm hồng tâm, vươn tay lấy tên. 

 

Điêu cung căng như trăng tròn, mũi tên trắng xuyên qua cắm thẳng vào không khí, lập tức xuyên qua hồng tâm đỏ tươi. 

 

Tiếng trống tiếng nhạc vừa mới vang lên một lần, mũi tên đã cắm chặt vào hồng tâm, đuôi mũi tên vẫn run rẩy chưa cố định. 

 

Hoàng Thượng đại hỉ, từ trên lầu xa nhìn, nhịn không được hô lên một tiếng, bốn phía lập tức trầm trồ khen ngợi. 

 

Vân Lang hoàn toàn mặc kệ, Phi ngựa thẳng đến chỗ con ngựa cắm cành liễu. 

 

Cành liễu bị gãy làm đôi nằm yên trên mặt đất. Những cây liễu mới mọi chồi non, bị gió thổi lắc lư không ngừng, bình thường muốn lấy đã không dễ, huống chi ngựa còn đang phi nước đại. 

 

Con ngựa kia của Vân Lang không có yên cùng bàn đạp, Thống lĩnh cấm quân xem đến kinh hồn khiếp đảm, sợ hắn không cẩn thận ngã xuống: “Tiểu hầu gia——”

 

Thân thể Vân Lang nhanh nhẹn, ấn đầu ngựa xoay người, nhảy lên, hái mầm liễu to nhất. 

 

Ngự mã không dừng lại tiếp tục chạy về phía trước.  

 

Vân Lang giẫm lên một cành liễu khô, hơi mượn lực, vừa hay đứng vững vàng trên lưng ngựa. 

 

Ngoài sân một trận yên tĩnh, không đợi Hoàng Thượng lên tiếng, đã kích động hô to vài tiếng. 

 

……

 

Cận Chấn Ba mặc kệ lời cậu nói, nhìn máy quay, đáy mắt khó nén thưởng thức: “Qua.”

 

Cả cảnh diễn liền mạch lưu loát, từ góc độ máy quay, Lương Tiêu chỉ chạy vài cái, rồi từ trên ngựa nhảy xuống, hơi thở đã có chút không xong. 

 

Đoàn Minh chạy tới, đỡ cậu từ trên ngựa xuống. 

 

Lương Tiêu hít vào một hơi: “Đoàn ca ——”

 

“Trước đừng nói chuyện, Hít thở đều.”

 

Đoàn Minh không dám cho cậu uống nước luôn, đánh gãy lời Lương Tiêu, không rảnh lo chuyện khác, trước giúp cậu cởi dây thép trên người. 

 

Bản lĩnh bay nhảy nơi nơi của tiểu hầu gia, Lương Tiêu không có, tiểu hầu gia bản lĩnh nơi nơi bay loạn, Lương Tiêu không có, còn phải phối hợp với máy quay, liên tục vận động ở trạng thái cao. 

 

Lương Tiêu dựa vào kinh nghiệm phong phú để tránh khỏi đụng vào dây thép, nhưng vì mặc khá nhiều áo cho nên vẫn không tránh khỏi bị dây thép hằn vào. 

 

Đoàn Minh cởi mấy cúc áo, đem dây thép bỏ xuống, nhịn không được nhíu mày. 

 

Lương Tiêu dựa vào cánh tay anh ta đứng vững, quay đầu nhìn lướt qua. 

 

Thời điểm vừa bị kéo bay lên, cậu mơ hồ thấy một bóng người quen thuộc. 

 

…… Nhưng cũng chỉ là liếc mắt một cái. 

 

Xuống dưới nhìn lại, lại không thấy.  

 

“Lau mồ hôi đi, đừng để bị cảm lạnh.”

 

Đoàn Minh lấy áo khoác choàng lên người cậu, bọc cậu lại: “Đau không? Lúc về tìm rượu thuốc, xoa một chút cho cậu ……”

 

Lương Tiêu cười cười: “Không có gì.”

 

Trước kia khi đóng phim cũng thường gặp phải dây thép chất lượng kém, mấy vai phụ trong võ hiệp cũng chỉ có vài cái dây, bay loạn đầy trời. 

 

Lương Tiêu cảm thấy bản thân đã quen không có vấn đề gì, không muốn liên lụy người đại diện, thấp giọng an ủi anh ta: “Không có việc gì to tát, trở về nghỉ 2 ngày là được.”

 

Đoàn Minh tức giận trừng cậu: “Bị như này mà không coi là không có việc gì lớn.”

 

Đồ bảo hộ Lương Tiêu mặc bên trong, đã bị ướt sũng, mấy chỗ cạnh dây thép, đã chảy một ít máu. 

 

Đoàn Minh muốn xem cho cậu, nhưng lại không có cách: “Nói với Cận đạo diễn, điều chỉnh cảnh quay một chút?”

 

“Không cần.” Lương Tiêu lắc đầu, lại nhịn không được tiếp tục nhìn, “Một tiếng trốn làm tinh thần thêm hăng hái, trở lại trạng thái bình thường.”

 

Mấy cảnh còn lại chỉ đơn giản là được ban thưởng, xem thi đấu thơ ca, không hao thể lực, trừ lời thoại hơi nhiều thì không có khuyết điểm gì. 

 

Lương Tiêu đã sớm học thuộc lòng, vừa ngẩng đầu vừa xem: “Thật không quan trọng, không phải tinh thần của tôi vẫn tốt……”

 

Đoàn Minh thật sự không nhịn được, nhìn theo hướng cậu nhìn, hơi nhón chân nhìn: “Nhìn cái gì thế?”

 

Lương Tiêu khụ một tiếng: “…… Làm gì thế.”

 

Đoàn Minh: “A?”

 

Lương Tiêu khiển trách anh ta: “Đoàn ca, anh không được làm em phân tâm.”

 

Một dấu chấm hỏi hiện trong đầu Đoàn Minh: “Tôi làm gì khiến cậu mất tập trung?”

 

Lương Tiêu không nói tiếp tục nhìn kịch bản, khó khăn lắm mới duy trì được trạng thái Tiểu Hầu gia trong phim, lắc đầu: “Không thể nói.”

 

Bây giờ mà gặp mà, hiển nhiên là không phù hợp với hợp đồng sáng nay của bọn họ. Lấy sự khắc nghiệt của Hoắc Lan, có thể nhịn không được xuất hiện ở phụ cận đoàn phim, đã coi như là cực hạn. 

 

Nếu cậu không ở trên trời, thì cũng không thấy được Hoắc Lan. 

 

Không thể bội ước.  

 

Một khi đã nói…… Lấy sự kiềm chế bản thân nghiêm khắc không lưu tình của Hoắc tổng, hơn 50% bản thân sẽ bị phạt, về sau nửa đêm mỗi ngày cũng sẽ không đi tìm Lương tiên sinh. 

 

Vào thời điểm Lương tiên sinh đánh dấu, chỉ có thể dùng một cánh tay để ôm, một tay để phía sau lưng. 

 

Thời điểm Lương tiên sinh hôn, chỉ có thể để mắt hướng lên trên, quyết không nhìn xuống một tấc.

 

Thời điểm ngày Lương tiên sinh ……

 

Lương tiên sinh bị suy nghĩ của mình dọa sợ, kiên trung bất khuất, bịt kín miệng: “Không có gì.”

 

Cuối cùng còn phải diễn tiếp, Đoàn Minh cũng không giữ cậu, nhìn cậu nửa ngày, không thể hiểu được cậu nhìn cái gì. 

 

Tinh thần Lương Tiêu bình tĩnh trở lại, mặc quần áo xong, đi theo phó đạo diễn tiếp tục cảnh quay tiếp theo 

 

-

 

Quản gia tìm Hoắc Lan nửa tiếng, xem hết toàn bộ phòng tổng thống, rốt cuộc lại thấy người ở cửa thang máy.  

 

“Hoắc tổng!” Quản gia như trút được gánh nặng, chạy nhanh qua, “Ngài đi đâu vậy? Bên Tinh Quan có mấy bản báo cáo……”

 

Hoắc Lan đứng ở cửa một lúc lâu, không trả lời, trực tiếp nhận báo cáo rồi ngồi xuống bàn. 

 

Thời tiết hôm nay khá đẹp, anh đứng dưới nắng lâu, trên người mang theo sự ấm áp mùa đông hiếm có. 

 

Quản gia vừa định hỏi trưa nay anh muốn ăn gì, nhận ra điểm lạ, nghi hoặc hỏi: “Ngài ra cửa sao?”

 

Hoắc Lan vươn vai: “…… Tập thể dục buổi sáng.”

 

Quản gia nhìn giờ, đem mặt đồng hồ điểm 12 giờ che đi, chần chờ gật đầu. 

 

Đêm qua Hoắc tổng ngủ không ngon, sáng nay lại bị Lương tiên sinh hôn tỉnh, lúc sau có ngủ thêm mấy tiếng, lúc dậy cũng muộn hơn so với ngày thường. 

 

Hoắc tổng luôn làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, tỉnh lại liền nhịn không được, thật không nghĩ ra là đi tập thể dục buổi sáng. 

 

Rất Logic.

 

Quản gia tự thuyết phục bản thân, sửa miệng: “Bữa sáng ngài muốn ăn món gì?”

 

Hoắc Lan: “……”

 

Hoắc Lan trầm mặc, chung quy khó có thể yên tâm, thừa nhận: “Tôi đi xem Lương tiên sinh.”

 

Quản gia ngẩn người.

 

“Là tôi có hành vi bội ước.” Hoắc Lan trầm giọng, “Nói cho Lương tiên sinh, tôi ——”

 

Quản gia nhanh chóng đánh gãy lời anh: “Hoắc tổng, ngài có thấy Lương tiên sinh không?”

 

Hoắc Lan ngẩn ra, nhíu mày: “Thấy.”

 

Hoắc Lan rũ mắt: “Nhìn…… Liếc mắt một cái.”

 

Sau khi anh tỉnh lại, đã cố gắng thu liễm ý đồ để tập chung cho công việc, nhưng vẫn nhịn không được nghĩ lại chuyện lúc sáng. 

 

Hoắc Lan điều chỉnh giờ giấc, để trợ lý về sau trước 6 giờ 50 mỗi ngày đánh thức anh, nhưng vẫn không kiềm chế được buồn bực trong lòng, đành gác lại công việc đi ra ngoài tản bộ. 

 

Cứ đi theo vô thức, đến lúc nhận ra đã ở phụ cận đoàn phim. 

 

Quản gia đã chuẩn bị xong lý do thoái thác, nghe vậy ngạc nhiên: “Mới liếc mắt một cái?”

 

Hoắc Lan nhìn quản gia, trầm mặc gật đầu, thấp giọng giải thích: “Một cái liếc mắt vô cùng đáng giá.”

 

Anh chỉ đến nhìn một cái, thấy Lương Tiêu dựa vào dây thép bay, cánh tay bị dây thép hằn lên trên toàn bộ cánh tay, động tác tiêu soái lưu loát, đem chồi non của cây liễu nắm trong bàn tay.  

 

Gần như sáng lên. 

 

Hoắc Lan: “Tôi đã thấy, so ra đều kém cậu ấy.”

 

Quản gia không rõ vì sao Hoắc tổng của bọn họ có thể từ một cái liếc mắt nhìn ra nhiều như vậy, hơi do dự, có gì không nên hỏi thì không hỏi: “Cái liếc mắt này…… Có đến 57 giây sao?”

 

Hoắc Lan không biết ông ấy đang nói cái gì: “Cái gì 57 giây?”

 

Quản gia kiên định: “Ngài chỉ cần nói có hay không.”

 

Hoắc Lan lắc đầu: “Không có.”

 

Lương Tiêu ở trên trời, nếu lấy chồi liễu chỉ mất 57 giây, khả năng đã bay trở về khách sạn rồi. 

 

Quản gia yên tâm, giúp anh phân tích: “Hiệp ước của ngài và Lương tiên sinh, chỉ quy định thời gian, nhưng sáng nay Lương tiên sinh đơn phương hành động 57 giây, ngài cũng chưa kịp làm gì.”

 

Quản gia: “Không chỉ chưa hôn lại, thậm chí còn chưa sờ lại Lương tiên sinh.”

 

Hoắc Lan: “……”

 

Hoắc Lan không hiểu sao không thích câu nói của ông ấy: “Tôi đã ôm Lương tiên sinh.”

 

Quản gia từng bước ép sát: “Đã ôm rồi?”

 

Hoắc Lan không định nói chuyện, trầm mặc giữ miệng. 

 

Buổi sáng quản gia không ở hiện trường, căn cứ từ thông tin người đại diện đã tìm hiểu, giúp ông tổng kết: “Sáng nay Lương tiên sinh ôm ngài, hôn ngài, nhưng ngài chưa kịp làm cái gì, thậm chí lúc Lương tiên sinh hôn ngài còn khiến ngài bị tỉnh.”

 

Quản gia thuần thục lau đi một tầng sương: “Cho nên 57 giây này đối với ngài mà nói, đối với ngài hoàn toàn lãng phí.”

 

“……” Hoắc Lan không muốn nghe, sắc mặt lãnh xuống, đứng dậy định đi.

 

Quản gia nhanh chóng nói: “Cho nên về nguyên tắc ngài hoàn toàn có thể yêu cầu Lương tiên sinh bồi thường khoảng thời gian này!”

 

Hoắc Lan ngẩn ra, hơi nâng mi nhìn ông ấy. 

 

“Lương tiên sinh đơn phương hôn ngài, ngài cũng đơn phương nhìn Lương tiên sinh, thậm chí không đến 57 giây.”

 

Quản gia kéo anh lại, dứt khoát nói: “Nếu như vậy, Lương tiên sinh vẫn thiếu ngài!”

 

Hoắc Lan mơ hồ bị logic của ông ấy làm cho hoang mang, theo bản năng cảm thấy không đúng, thần sắc vững vàng dựa trên bàn.  

 

Thủ đoạn ở thương trường có thể nhiều, nhưng phải cần tuân thủ hiệp ước. Hoắc Lan tuy rằng chỉ là vô ý, nhưng cuối cùng cũng bội ước, trong lòng tự phạt, hai ngày này không thể đến phòng Lương tiên sinh. 

 

Nhưng…… Theo cách nói của quản gia, dường như có chút không hợp lý. 

 

Hoắc Lan đứng ở cạnh bàn, rũ mắt trầm ngâm suy nghĩ.

 

“Lương tiên sinh còn thiếu ngài mấy chục giây.”

 

Quản gia thật sự không biết sự tình này sao có thể nói tới chuyện giành giật từng giây, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng, ông chỉ có thể tận lực cố hết sức nhìn về phía trước: “Nếu trừ đi, 11 giờ 59 hôm nay có thể đi xem Lương tiên sinh.”

 

Hoắc Lan ngước mắt, tầm mắt dừng ở quản gia trên người.

 

Quản gia đối với cảm xúc của Hoắc tổng hiểu rất rõ, trong lòng mềm nhũn, kiên định gật đầu: “Thật sự.”

 

Hoắc Lan rất muốn lúc 11h59 đi xem Lương tiên sinh, thật sự không nhịn được dụ hoặc, cằm thật sự không nhịn được dụ hoặc, cằm hạ đầu, bị ông hoàn toàn thuyết phục, ngồi trở lại bàn. 

 

Quản gia đã giải quyết xong chuyện quan trọng nhất, nhẹ nhàng thở ra, đem mấy báo cáo mở ra giúp anh.  

 

Công việc của Tinh Quan đại khái có thể tự quyết, trừ những việc quan trọng, còn báo cáo cần Hoắc tổng xem qua, chính là việc có liên quan đến Lương tiên sinh. 

 

“Tuần sau có một buổi tiệc, sẽ có giao lưu trong giới.”

 

Quản gia đã xem qua một lần, tổng kết trọng điểm: “Bộ phận truyền thông nói, Lương tiên sinh muốn đổi phong cách, buổi tiệc này rất thích hợp.”

 

Quản gia: “Hai ngày này đội Stylist sẽ tới đây, chờ Lương tiên sinh có thời gian, liền đo kích thước làm lễ phục.”

 

Hoắc Lan trầm mặc, không nói. 

 

Quản gia ngẩn người, cho rằng anh không muốn: “…… Hoắc tổng?”

 

Quản gia thấy anh dường như có chuyện muốn nói, săn sóc mà ngậm miệng lại, ngưng thần chờ đợi. 

 

Hoắc Lan vươn vai, một lúc sau: “Tôi biết kích cỡ của Lương tiên sinh.”

 

Quản gia: “……”

 

Quản gia vì cản lại anh nói mấy lời tự phạt, xác thực có nói vài câu kích thích anh, nhưng không nghĩ đến Hoắc tổng của bọn họ lại bị khơi dậy ý chí chiến đấu như thế. 

 

Hoắc Lan thấp giọng nói một câu, không thấy ông phản ứng, nhướng mày nhìn.

 

“Oa!” Quản gia kinh hô, “Lúc ôm Lương tiên sinh ngài đo luôn sao?!”

 

Vành tai Hoắc Lan ửng hồng, tận lực nhẫn nại, thấp giọng nói: “Tôi còn…… Sờ soạng Lương tiên sinh.”

 

Quản gia: “!!”

 

“Là thật.” Hoắc Lan nói, “Tối hôm qua tôi không ngủ được, ôm Lương tiên sinh, muốn biết thân thể cậu ấy có tốt không, nên sờ sờ cậu ấy ——”

 

Quản gia nghe xong có chút lo lắng, nhanh chóng bỏ qua bối cảnh, giải thích: “Ngài đã sờ nhưng chỗ nào rồi?”

 

“……” Bản năng cho Hoắc Lan thấy đoạn đối thoại này có chút cổ quái, nhưng theo lời quản gia nói sáng nay xác định có chút quá phận, nhịn không được nói thêm vài câu: “Chỗ sờ được đều sờ hết, Lương tiên sinh rất gầy.”

 

Tuy rằng diễn viên luôn cần có một vóc dáng cân đối, nhưn tổng thể gầy như vậy cũng không được, Hoắc Lan nghĩ nghĩ, chung quy vẫn không yên tâm: “Gọi hết các đội dinh dưỡng đến đây đi.”

 

Quản gia tuy còn bất ngờ nhưng vẫn gật đầu còn ở phía trước nửa câu chấn động: “…… Vâng.”

 

Trên thực tế, quản gia cũng không rõ lắm, nguyên tắc của Hoắc tổng là sỡ những chỗ “Có thể sờ” vậy chỗ “Có thể sờ” là chỗ nào.

 

Vai lưng cánh tay chắc là có, không biết có eo hay không.  

 

Chân có lẽ có, xương quay xanh hẳn là không có vấn đề gì. 

 

…… Còn lại, hơn nửa là không sờ được. 

 

Quản gia vừa mừng vừa lo: “Là như thế này…… Lương tiên sinh không quá thích người khác đo cơ thể.”

 

Hoắc Lan nhíu mày: “Vì sao?”

 

Quản gia giải thích: “Không rõ lắm, ngài cũng…… đừng vội hỏi Lương tiên sinh.”

 

Ít nhất phải đợi cùng Lương tiên sinh trở về, mới có thể đi hỏi.

 

Vẻ mặt Hoắc Lan trầm xuống, gật đầu: “Đã biết.”

 

Quản gia: “Nhưng mà, chúng ta vẫn phải thiết kế lễ phục.”

 

Hoắc Lan: “Dùng nhà thiết kế của tôi.”

 

“Chắc chắn sẽ dùng nhà thiết kế của ngài.” Quản gia gật đầu, “Nhưng còn cần ngài cung cấp kích cỡ của Lương tiên sinh.”

 

Hoắc Lan chỉ là nhất thời chịu kích thích, không nhịn được nói cái này, lúc lấy lại tinh thần liền cảm thấy quá mức tùy tiện, trầm giọng: “Chuyện này không cần nhắc lại.”

 

Quản gia phối hợp, đổi sang chuyện khác: “Ngài có biết biết đo kích cỡ ở những chỗ nào không?”

 

Hoắc Lan lắc đầu.

 

Quản gia: “Ngực, eo, vai, cổ, chân.”

 

Hoắc Lan cầm bút: “Tôi biết, gọi bọn họ ——”

 

Quản gia không thẹn với lương tâm: “Mông.”

 

Hoắc Lan: “……”

 

“Viết tắt là HO.” Quản gia vô cùng chuyên nghiệp giải thích cho anh, “Khi đo phải chú ý đến thước dây, phải luôn thả lỏng, riêng mông thì quấn một vòng quanh chỗ đầy đặn nhất.”

 

Hoắc Lan: “……”

 

Quản gia: “Việc điều chỉnh tính cách của Lương tiên sinh, không chỉ có lợi cho sự phát triển của Lương tiên sinh, còn giúp ích cho những vai diễn.”

 

Hoắc Lan hạ mắt, gian nan: “Tôi ——”

 

Quản gia thâm tình, rơm rớm nước mắt: “Lương tiên sinh, rất cần một bộ lễ phục.”

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp