Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 60


2 năm

trướctiếp

Sau khi Lương Tiêu thu dọn gọn gàng, ăn bữa trưa xong thì lưu luyến ôm cửa phòng ngủ chính rồi được xe bảo mẫu vô cùng chu đáo chở về đoàn phim.

Đoạn Minh còn chưa đoán ra được: “Rốt cuộc hai người các cậu có chuyện gì vậy...”

Lương Tiêu sợ anh ta lên cơn đau tim, tốt bụng lắc đầu: “Không thể hỏi.”

Đoạn Minh chỉ lo lắng giữa hai người bọn họ xảy ra mâu thuẫn gì, bây giờ nhìn thấy sắc mặt của Lương Tiêu vẫn còn tốt nên ít nhiều thả lỏng: “… Được rồi.”

Đoạn Minh không nhịn được mà nói: “Thu liễm lại chút đi, đừng có vênh váo đắc ý quá.”

Sáng hôm nay đạo diễn Cận đều là gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật, cho dù Lương Tiêu là khổ chủ thì đi đến đoàn phim với khuôn mặt gió xuân như vậy thì chỉ sợ là khó tránh khỏi muốn gặp đen đủi.

Đoạn Minh nhìn khoé miệng cong cong không kìm nổi của Lương Tiêu, lên tiếng nhắc nhở: “Tới đoàn phim rồi thì nhớ kỹ đi vòng quanh đạo diễn Cận đi.”

Đoạn Minh ở đoàn phim một buổi sáng, bây giờ ngẫm lại, vẫn cảm thấy trong lòng sợ hãi: “Đạo diễn Cận sắp tức giận đến phát điên rồi, giống như củi khô bùng lửa, chạm vào một cái là bùng cháy.”

Lương Tiêu vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị của chuyện tối hôm qua, nghe nhưng không lọt tai một chữ nào, không kìm được mà vươn tay chạm lên môi, mơ màng gật đầu.

Đoạn Minh: “Tôi vừa nói cái gì hả?”

Lương Tiêu tâm viên ý mã* đáp: “Củi khô bùng lửa.”

(Chú thích: Tâm viên ý mã là chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người)

Đoạn Minh: “…”

Lương Tiêu: “Chạm vào một cái là…”

Đoạn Minh lười quan tâm đến cậu, lấy một chiếc khẩu trang đưa cho chế kín mít mặt rồi xoay người lại ngủ bù.

-

Đoàn phim đã hỗn loạn suốt một buổi sáng và khi sóng gió qua đi, thật ra đã bình tĩnh hơn không ít.

Đoàn phim của Cận Chấn Ba là một đoàn đội đã làm việc với nhau lâu năm, việc lợi dụng cơ hội hỗn loạn lúc bấm máy thật sự là sự cố không kể, chỗ nào nên giải quyết thì vẫn sẽ được giấu quyết dứt khoát, tuyệt đối không có chuyện mập mờ.

Lúc Lương Tiêu đến thì khách sạn mới cũng đã được hoàn thiện, gửi lời giải thích về chuyện đàm phán đến các đoàn đội nghệ sĩ và cũng tiến hành nghiêm túc truy cứu trách nhiệm về sự sơ suất ban đầu của mình.

“Không có nội dung gì quan trọng cả.”

Đoạn Minh nhận lấy lá thư rồi xem sơ qua một lần: “ Phải bảo mật về hiệp đồng thương lượng của chúng ta với bên ngoài, không được để lộ chi tiết với giới truyền thông bên ngoài. Bù lại thì thù lao đóng phim tháng đầu tiên sẽ được tăng thêm 10%…”

Lương Tiêu tâm viên ý mã một đường, bỗng nhiên bừng tỉnh: “Đây mà không quan trọng sao?”

Đoạn Minh không ngờ rằng cậu và Hoắc tổng đã phát triển đến mức này mà vẫn còn không quên tâm niệm ban đầu: “… Quan trọng.”

Lương Tiêu không thất thần, nhận lấy bức thư rồi cẩn thận đọc một lần, sau đó giao cho trợ lý giữ lại.

Mới khai máy mà đã gây ra loại chuyện như thế này, nếu mà để truyền thông biết được thì khó tránh khỏi sẽ ầm ĩ khắp mặt báo, chuyện phong tỏa tin tức và hợp đồng giữ bí mật là điều tất nhiên.

Lần này tổn thất đã kịp thời được ngăn chặn, nhưng dù sao cũng có rất nhiều người đi theo sợ bóng sợ gió, đoàn phim của đạo diễn Cận từ trước đến nay đều là nói được làm được, nên chuyện bồi thường cũng sẽ không phải là viết cho vui đâu.

“Chuyện cần xử lý thì tối hôm qua đều đã xử lý rồi, bên phía đoàn phim cũng đã có lời giải thích.”

Đoạn Minh nhận lấy cuốn lịch quay rồi đưa cho cậu: “Tôi đã giúp cậu nói với chủ nhiệm sản xuất rồi, nói là bên phía Tinh Quan sẽ cung cấp chỗ ở nên sau này chúng ta sẽ ở riêng ở bên ngoài… Bên phía đoàn phim hoàn toàn có thể hiểu được mà.”

Không chỉ có thể hiểu mà lúc sau khi nghe được tin đồn Lương Tiêu sống khổ cực nên mới đi ăn máng khác thì chủ nhiệm sản xuất còn rất quan tâm, xác nhận lại vài lần xem chuyện lần này có thể ảnh hưởng đến ấn tượng của Lương Tiêu ở công ty hay không.

Tối hôm qua thậm chí còn suýt chút nữa chủ động gọi điện thoại cho Tinh Quan, giúp Lương Tiêu giải thích một câu.

Đoạn Minh nghĩ đến hiệu quả của việc để cho chủ nhiệm sản xuất gọi điện thoại cho Hoắc tổng tối hôm qua, ấn mạnh vào trán, khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “ Cậu cứ tập trung đóng phim đi, không cần phải để ý chuyện khác đâu.”

Lương Tiêu gật đầu: “Anh Đoạn, vất vả cho anh rồi.”

Đoạn Minh không khách sáo với cậu, xua tay rồi đưa cuốn lịch trình cho cậu: “Hai cảnh diễn của cậu đều vào buổi tối cả để ánh sáng trong trường quay trông tự nhiên.”

Lương Tiêu gật đầu, nhớ kỹ phân cảnh mình sẽ quay.

Quay những cảnh diễn vào ban ngày trong phim trường thì không có ảnh hưởng lớn nhưng đôi khi hiệu quả mà ánh sáng ban ngày mang lại là không đủ nên người ta sẽ còn dựa vào nguồn sáng nhân tạo để mô phỏng ánh sáng tự nhiên, nhằm đạt được hiệu quả lên hình tốt nhất.

Sau một buổi sáng hỗn loạn, mới khởi quay không lâu nên những cảnh diễn buổi chiều tất nhiên sẽ dời lịch tới tối.

Lương Tiêu mở kịch bản ra, bỗng nhiên không kìm được mà cảm thán: “Thật đúng là…”

Đoạn Minh hỏi: “Cái gì thật đúng là?”

“Lúc em quay về thì Hoắc tổng đã ngủ rồi.” Lương Tiêu nói chuyện chưa từng chuẩn chỉnh như vậy, nắm chặt kịch bản rồi nghĩ lại: “Chẳng lẽ đó là cái giá phải trả sao?”

Có được cái gì thì chắc chắn phải mất đi một cái khác.

Hôn một cái thì sớm chiều suốt ba ngày không được gặp nhau.

Nếu như vậy mà… lỡ như một ngày nào đó củi khô bùng lửa.

Lương Tiêu phát sầu: “Vậy chẳng lẽ là phải chờ đợi ít nhất mười năm sao…”

Đoạn Minh vẫn không nghe hiểu ra cái gì: “Muốn sữa chua à?”

Lương Tiêu thở dài một tiếng: “Vị đào vàng.”

Đoạn Minh lục lọi trong chiếc túi đựng đồ ăn vặt của trợ lý, lấy ra một bình sữa chua yến mạch vị đào vàng, vặn ra rồi đưa qua cho cậu.

Lương Tiêu mượn sữa giải sầu, đau khổ uống hai ngụm để an ủi tinh thần rồi tiếp tục xem kịch bản.

Tuy nói là tai bay vạ gió nhưng từ trên xuống dưới đoàn phim đều được gõ một hồi chuông cảnh báo, cả ngày đều làm việc hết mình, tốt hơn cả lúc trước nữa, tiến độ công việc dường như cũng nhanh hơn ngày thường rất nhiều.

Lương Tiêu vốn định đợi đến nửa đêm, nhưng vừa báo cáo thời gian ước chừng cho quản gia thì người phụ trách vội vàng chạy tới hỏi: “Bây giờ cậu có tiện quay không vậy?”

“Nhanh như vậy à?” Đoạn Minh đứng lên: “Không phải là phía trước còn có cảnh quay sao?”

“Quay nhanh thôi, diễn viên ở cảnh quay trước đó vẫn chưa trang điểm xong.”

Người phụ trách chạy qua chạy lại nửa ngày, ngượng ngùng giải thích: “Ý là, nếu có thể thì hãy cố gắng… đừng để cho đạo diễn Cận có thời gian rảnh rỗi.”

Dù sao thì để đạo diễn Cận rảnh rỗi thì sẽ không nhịn được mà nhớ đến chuyện tối hôm qua, càng nghĩ thì sẽ càng tức, mà càng tức thì sẽ càng không nhịn được mà muốn mắng người.

Mấy phó đạo diễn đều phải vô cùng cẩn trọng, sắp xếp lịch quay kín mít không có kẽ hở, cần phải bảo đảm đạo diễn Cận vừa mới ngẩng đầu lên từ máy quay này thì đã bắt đầu đi xác định chỗ đặt đèn cho cảnh tiếp theo.

Lương Tiêu hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu đáp: “Vâng ạ.”

Mấy cảnh quay này đều không tính là khó, ban đầu Lương Tiêu còn lo lắng mình sẽ nhớ thương Hoắc tổng đang ở nhà, không thể bình tĩnh vào trạng thái diễn được nhưng không ngờ lúc nhập vai lại thuận lợi vượt mong đợi như vậy.

“Tôi lập tức qua đó đây.” Lương Tiêu cất cuốn kịch bản: “Vất vả cho anh rồi.”

Người phụ trách vô cùng vui vẻ, liên tục xua tay, nhanh chóng chạy về báo tin.

Đoạn Minh nhận lấy áo khoác lông vũ trên người Lương Tiêu: “Không có vấn đề gì chứ?”

Lương Tiêu gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Hoặc là… Cũng có thể nói là cậu đang vô cùng bình tĩnh.

Mọi người đều đang ở chỗ kia, vừa ngẩng đầu liền thấy, biết rằng chỉ còn chưa đầy mười phút đi đường nữa.

Trước sau lo lắng căng thẳng nhưng khi dốc sức tập trung thì ngược lại trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Lương Tiêu đang chuẩn bị qua đó nhưng tính toán thời gian một chút rồi vòng trở lại: “À… Còn có chuyện này nữa.”

Đoạn Minh hỏi: “Chuyện gì?”

Lương Tiêu mở điện thoại lên nhìn thời gian.

Tuy rằng buổi tối quay về chỉ cách nhau một bức tường, nhưng Hoắc tổng của bọn họ từ sau khi tiếp nhận thiết lập “một cánh cửa ngăn dòng nước chảy, không được lui tới”, vẫn y theo quy tắc cũ khi một người trong đoàn phim, một người ở biệt thự, hẹn thời gian gọi điện thoại bàn chuyện công việc với anh.

Ban đầu đã sắp xếp ổn thỏa không có vấn đề gì nữa nhưng bây giờ phải đi quay trước, cậu thật sự muốn quay… thì không kịp mất.

Lương Tiêu nghĩ một lúc.

Dựa theo trạng thái bừng lửa của đạo diễn Cận trước mắt thì nếu cậu mà dám gọi điện thoại ở phim trường thì chắc có lẽ đêm nay Hoắc Lan sẽ nhận được một người chết cháy từ góc độ vật lý là cậu.

“Anh Đoạn à, chờ bận việc xong rồi thì để tiểu Cung bớt thời giờ đi giúp em một chuyến nhé…”

Lương Tiêu nghĩ tới đây thì lấy một tờ giấy được gấp cẩn thận rồi đưa cho Đoạn Minh: “Giúp em đưa cái này cho Hoắc tổng nhé.”

Đoạn Minh ngạc nhiên: “Hai người các cậu tụt hậu đến mức dùng phương thức liên lạc kiểu này sao?”

Lương Tiêu: “Hả?”

Đoạn Minh trơ mắt nhìn hai người kia từ gặp mặt thoái hóa đến gọi điện thoại, từ gọi điện thoại tụt xuống nhờ bồ câu đưa thư, anh ta thật sự không kìm lòng được mà lo lắng: “Sau này có phải lại tìm tấm gỗ khắc mấy chữ không?”

Lương Tiêu chỉ là muốn cùng Hoắc tổng tìm lại cảm giác kích thích của việc truyền giấy một chút thôi, cậu không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn anh ta.

Đoạn Minh càng nghĩ càng lo lắng: “Rồi sau đó, cậu sẽ lấy một cái dây thừng, một đầu bện thành mấy cái nút, nhờ chúng tôi giúp cậu chuyển cho Hoắc tổng…”

Lương Tiêu: “……”

Đoạn Minh thật sự sợ cậu sẽ làm chuyện bện dây này, “Có không?”

“…… Sẽ không đâu.” Lương Tiêu thở dài một hơi, “Lần sau em sẽ gọi video với Hoắc tổng.”

Đoạn Minh nhìn cậu lại trở lại vòng tay ấm áp của khoa học kỹ thuật hiện đại, thở ra một hơi: “Vậy thì tốt.”

Lương Tiêu có chút lo lắng gần đây có phải cấp trên ra áp lực quá lớn với nhân viên công tác hay không, cậu muốn nói Đoạn Minh nghỉ ngơi đi, nhưng lại sợ anh nghĩ nhiều, nên không dám nói ngay mà viết thêm vào trong bảng kế hoạch cho đoàn đội của mình thêm một kỳ nghỉ.

Đoạn Minh cầm lấy tờ giấy, vỗ vai Lương Tiêu, quay đầu đi tìm trợ lý.

-

Phòng ngủ chính.

Hoắc Lan nhìn báo cáo trong tay mấy lần, đặt sang một bên, lại nhìn thoáng qua điện thoại.

Quản gia ngập ngừng nói: “Phía bên đoàn phim… Đột nhiên phát sinh rất nhiều chuyện.”

Quản gia sợ anh hiểu lầm nên thấp giọng giải thích: “Lương tiên sinh nhất định không phải cố ý không gọi điện thoại.”

Hoắc Lan: “Tôi biết.”

Quản gia sửng sốt.

Hoắc Lan nhắm mắt, dùng sức bóp thái dương, kéo sự chú ý từ điện thoại hiếm khi yên lặng trở lại.

Lương Tiêu ở trong đoàn phim, vốn đã cực kỳ bận rộn, việc phải làm có rất nhiều, thỉnh thoảng lại phải ứng phó với các sắp xếp khác.

Hoắc Lan suy nghĩ rõ ràng, cố gắng không nghĩ đến chuyện này, im lặng một hồi lâu mới hỏi, “Mấy giờ rồi?”

Quản gia thở dài trong lòng: “9 giờ 37.

Đã quá thời gian hẹn gọi điện của Lương tiên sinh 7 phút 3 giây rồi.

Trong bảy phút ba giây ngắn ngủi này, Hoắc tổng đã hỏi giờ ba lần và nhìn vào điện thoại di động của mình năm lần.

Ban đầu lúc đoàn phim ở đế đô còn chưa chính thức khai máy thì mặc dù Lương tiên sinh mỗi ngày đều bận rộn nhưng chung quy là vẫn được tự chủ về mặt thời gian, chưa lần nào xảy ra tình trạng như ngày hôm nay.

Lần này, hai người cách nhau chưa tới 10 phút đi xe, Lương tiên sinh lại bị vướng chuyện bên đoàn phim, không có cơ hội được tự do.

Quản gia thật ra rất muốn hỏi Hoắc tổng vì sao không thể đi thăm ban, cuối cùng đành nhịn xuống: “Hay tôi gọi điện cho Đoạn tiên sinh? Chắc cậu ấy biết…”

Hoắc Lan lắc đầu: “Không cần đâu.”

Quản gia nắm cổ tay: “Đúng vậy.”

Hoắc Lan từ lúc 9 giờ 29 đã bồn chồn mất tập trung, anh nhắm mắt im lặng, nghĩ lại: “Lương tiên sinh nói rất đúng.”

Quản gia sửng sốt: “Lương tiên sinh nói cái gì?”

Hoắc Lan: “Không nhìn thấy thì sẽ không bị ảnh hưởng.”

Hôm nay lúc Lương Tiêu lên xe bảo mẫu rời đi, anh đã không kìm được mà luôn nhìn theo phía bên ngoài cửa sổ, từ lúc Lương Tiêu ra cửa đến lúc lên xe.

Sau khi xe đi, anh còn đứng ở cửa sổ suốt năm phút.

Hoắc Lan thấp giọng nói: “Là do tôi đã quá phóng túng rồi.”

Quản gia mơ hồ cảm thấy ý của Lương tiên sinh chắc chắn không phải như thế này: “Cũng… Không ảnh hưởng nhiều lắm đâu.”

Quản gia nhìn đồng hồ thấp giọng nhắc nhở Hoắc tổng, người đang sống một ngày bằng một năm của bọn họ: “Từ lúc ngài không tập trung xem văn kiện đến tận bây giờ, tổng cộng cũng chỉ mới tám phút…”

Ngày thường Hoắc Lan bởi vì kỳ nhạy cảm nên giấc ngủ rất kém, đầu đau nhức không thể nghỉ ngơi, những cái đó còn lâu hơn cả bây giờ.

Buổi sáng hôm nay lúc Lương tiên sinh ôm lấy cửa phòng ngủ chính thì Hoắc tổng của bọn họ cũng đang dựa vào bên kia cửa.

Sau khi Lương tiên sinh, Hoắc tổng đang có tâm trạng thoải mái để giải quyết hàng tá báo cáo của từng quý tẻ nhạt.

Nhìn tổng thể, quản gia cảm thấy từ khi Hoắc Lan đến đây, hiệu quả công việc tổng thể thực sự cải thiện hơn một chút.

Hoắc Lan không tin, nhướng mày lên hỏi: “Mới tám phút sao?”

Quản gia sửa miệng: “Chín phút.”

Hoắc Lan: “……”

Hoắc Lan cảm thấy dường như đã qua chín giờ, ánh mắt u ám, dùng sức đè giữa mày lại.

“Hơn nữa —— thật ra vấn đề cũng không lớn đâu.”

Quản gia không hiểu rõ mọi chuyện, mơ hồ thăm dò suy nghĩ của Hoắc Lan, sau đó tiếp tục nói: “Ngài nghĩ thử xem, lúc sáng khi Lương tiên sinh ra ngoài thì đúng lúc là ngài giờ hành chính của ngài, chờ đến khi Lương tiên sinh quay về thì ngài đã nghỉ ngơi rồi.”

Quản gia tận lực nói với anh: “Đừng nương tay, vốn dĩ ngài cũng không được thấy Lương tiên sinh được vài lần.”

Hoắc Lan: “……”

Quản gia: “……”

Quản gia lau mái tóc trắng như tuyết, ngẫm nghĩ lại xem rốt cuộc mình lại nói câu nào không đúng rồi.

Hoắc Lan tận lực áp chế tin tức tố, lại nhìn về phía chồng báo cáo kia mấy lần, cuối cùng nhắm mắt lại nói: “Thuốc ức chế.”

Quản gia có chút lo lắng: “Tốt nhất… là đừng dùng.”

Hoắc Lan rất cực đoan mẫn cảm với thuốc ức chế, không thể dựa vào tin tức tố tự mình dao động để kịp thời điều tiết nên sẽ rất dễ dàng bị quá liều.

Mà một khi đã quá liều thì các tác dụng phụ và các triệu chứng của kỳ nhạy cảm sẽ làm tăng đáng kể sự khó chịu về thể chất.

Hoắc Lan đợi một lúc, thấy ông ấy bất động thì đứng dậy tự mình đi lấy.

Quản gia vội vàng kêu lên: “Hoắc tổng ——”

Hoắc Lan không dao động, lấy ra thuốc ức chế đặc biệt dạng valu, mở bao ra.

Quản gia vô cùng lo lắng sốt ruột, còn muốn chạy lại khuyên thì đội trưởng đội bảo an bỗng nhiên gõ rồi mở cửa, ghé đầu vào: “Hoắc tổng?”

Quản gia sợ cậu ấy lại làm phiền nên ngăn người ở ngoài cửa lại: “Tìm Hoắc tổng có chuyện gì vậy?”

“Người bên phía Lương tiên sinh tới, nói rằng họ không thể gọi điện thoại trước khi buổi quay kết thúc được.”

Đội trưởng đội bảo an lấy ra tờ giấy được gấp chỉnh tề: “Nhờ ông giúp tôi chuyển nó cho Hoắc tổng…”

Quản gia do dự quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc tổng của bọn họ lúc nãy còn đang rất mệt mỏi, nhanh chóng nhận lấy rồi đưa qua cho anh.

Hoắc Lan sững sờ cầm lấy tờ giấy.

Hoắc Lan cầm tờ giấy kia, trên tay cũng không dám dùng lực, một lúc sau mới cẩn thận đặt vào lòng bàn tay, xoay người quay về ngồi trước bàn làm việc.

Quản gia nhốt chặt đội trưởng đội bảo an ở ngoài cửa: “Ngài —— muốn tìm cái gì?”

“Thư.” Hoắc Lan nói, “Cậu ấy đưa một tờ giấy cho tôi thì chắc chắn sau này sẽ hỏi lại.”

Quản gia sửng sốt: “Hả?”

Hoắc Lan lại cầm tờ giấy được xếp thành hình vuông kia, yên lặng nhìn một hồi, mọi phiền muộn áp lực đều tan thành mây khói, anh tìm kiếm ở trên bàn.

Tiểu Lương Tiêu rất nghiêm khắc, mỗi lần hai người cùng nhau ghé vào dưới ánh đèn làm bài tập thì sẽ ngẫu nhiên kiểm tra xem anh đã để chúng ở đâu, và còn hỏi có tìm ra gì hay không.

Tiểu Hoắc Lan lúc đầu không để ý đến mấy tờ giấy này, nhưng sau đó lại thành thói quen, liền cẩn thận làm phẳng rồi kẹp hết tất cả vào một cuốn sách.

Sau này… Khi Tiểu Lương Tiêu rời đi cũng đã mang theo tất cả những tờ giấy đó.

Hoắc Lan đã nghi ngờ rằng mình đã nhớ lầm cuốn sách, đã từng liều mạng đi tìm. Trong phòng làm việc nhỏ của biệt thự có tất cả bài tập sách giáo khoa, tài liệu tham khảo, các bài đọc tuyển chọn trong và ngoài phòng học mà anh sở hữu năm đó, thiếu niên Hoắc Lan hồi ấy đã từng tự nhốt mình ở trong thư phòng nhỏ suốt ba ngày, tỉ mỉ lật qua từng cuốn sách một.

Ngoại trừ QAQ ở chân album luyện tập thì Lương Tiêu không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Bây giờ đã quay lại rồi.

Tờ giấy đã qua tay vài người, đội trưởng đội bảo an khá bất cẩn nên túm chặt làm tờ giấy hơi nhăn.

Hoắc Lan đặt nó lên bàn, đè lại một chút cho bằng, vuốt phẳng mấy chỗ nếp bị nhăn rồi cẩn thận lấy một cuốn sách lại và kẹp vào.

Quản gia nhìn một lúc lâu rồi ngơ ngác: “Hoắc tổng…”

Hoắc Lan ngước mắt: “Chuyện gì thế?”

Quản gia không quá thích ứng với dáng vẻ bình thản này của anh, cứng đờ một lúc rồi lắp bắp: “Ngài —— không mở ra xem một lần sao?”

“Lỡ như Lương tiên sinh có chuyện gì gấp……”

Sau khi quản gia nói ra giả thuyết trái lương tâm giả một lúc lâu, cuối cùng cũng không thuyết phục được cả mình: “…… Không có việc gì đâu.”

Nếu Lương tiên sinh có việc gì gấp thì tất nhiên sẽ trực tiếp gọi điện thoại rồi.

Cho dù thực sự là bởi vì một vài lý do không tưởng, tới rồi cấp tốc, lại cần phải gửi một tờ giấy theo cách kỳ quái như thế này thì cũng sẽ dính đủ loại thứ linh tinh, gửi được đến nơi thì chuyện cũng hết gấp rồi.

Sẽ không qua tay chậm rãi rồi mới chuyển qua đây đâu.

Quản gia thở dài, nuốt hết những lời còn nói dở vào.

“Bây giờ thì không xem.”

Hoắc Lan hiểu ý của ông ấy, trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: “Lần sau… tôi sẽ xem.”

Quản gia ngẩn người: “Cái gì mà lần sau?”

Hoắc Lan không muốn giải thích, lắc đầu, lấy văn kiện qua lần nữa, giải quyết mấy chỗ còn sơ hở.

Quản gia không ngờ rằng tờ giấy của Lương tiên sinh lại hữu dụng như vậy, hay là bây giờ đi tìm Lương Tiêu nhờ cậu viết thêm tám mươi hoặc một trăm tờ gì đó để lúc cần thiết sẽ lấy ra một tờ cho tình huống nguy cấp: “Ngài bận việc đi ạ.”

Quản gia vô cùng vui mừng trong lòng: “Bây giờ thì tốt rồi, Lương tiên sinh rất ổn, ngài cũng không cần lo lắng……”

Đáy mắt của Hoắc Lan vừa mới giãn ra vài phần, nghe vậy lại bắt đầu u ám: “Cậu ấy không ổn.”

Trái tim của quản gia lại đập nhanh như đi tàu lượn siêu tốc: “Ai?”

“Lương tiên sinh.” Hoắc Lan nói, “Mỗi lần cậu ấy gửi giấy cho tôi thì đều là vì cậu ấy không muốn nói chuyện.”

Quản gia giật mình, trong lòng thầm hỏi Lương tiên sinh còn gửi giấy cho ngài lần nào nữa vậy nhưng tạm thời phải nuốt trở vào: “Vì sao Lương tiên sinh lại không muốn nói chuyện vậy?”

Hoắc Lan: “Cậu ấy sợ bị tôi phát hiện.”

Đã mơ hồ biết được những chuyện lúc trước Lương Tiêu đã trải qua, Hoắc Lan đại khái cũng có thể lờ mờ đoán ra được lúc trước khi anh và Tiểu Lương Tiêu ở bên nhau thì cuộc sống của cậu chính là cái dạng gì.

Tiểu Lương Tiêu phải làm việc bán thời gian để kiếm tiền, phải chịu đựng cơn buồn ngủ để tham gia các bài giảng, buổi tối quay về nhà còn phải cưỡng ép chính mình học tập rồi đọc sách.

Bây giờ Hoắc Lan nhớ lại, mỗi lần Tiểu Lương Tiêu ở dưới đèn lấy khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào anh, rồi đưa cho anh một tờ giấy viết nguệch ngoạc thì đều là lúc anh đang bận lòng về chuyện gia đình chia rẽ hoặc là bị cha mẹ thờ ơ.

Lúc Tiểu Lương Tiêu không mệt, phát hiện anh có tâm sự thì sẽ quấn lấy anh làm phiền không ngừng, ầm ĩ đến khi mọi tâm phiền ý loạn của anh đều biến mất sạch sẽ mới thôi.

Chuyển cho anh tờ giấy này… Là bởi vì Tiểu Lương Tiêu cũng thấy rất mệt.

Mệt đến mức cánh tay đều không thể nâng dậy nổi, cũng không có lăn lộn sức lực nữa.

Tiểu Lương Tiêu không muốn Hoắc Lan lo lắng cho mình cũng không muốn để Hoắc Lan thấy cô đơn.

“Cậu ấy nói tin tôi…”

Hoắc Lan khép mắt lại: “Nhưng thật ra trong lòng cậu ấy chỉ tin tưởng vào chính mình.”

Dù đau đớn mệt mỏi như thế nào cũng không muốn chia sẻ cho người khác cùng gánh vác.

Khóc cũng không thể khóc ở trước mặt người khác, cho dù thật sự chịu đựng không nổi mà rơi nước mắt thì cũng muốn liều mạng chịu đựng, không phát ra dù chỉ là một chút âm thanh nào.

Hoắc Lan thấp giọng: “Chuyện tối hôm qua, thật ra cậu ấy cũng không hoàn toàn giải tỏa ra đâu, chỉ là không muốn để tôi lo lắng thôi.”

Quản gia nghe xong, trong lòng cũng cảm thấy chua xót: “Lương tiên sinh đã quen một mình gánh vác…”

Hoắc Lan: “Sau này sẽ không.”

Quản gia thật sự muốn hai người này trao đổi lời âu yếm với nhau, nhớ lại một lúc rồi nhanh chóng móc bút ghi âm ra: “Đúng thế… Sau này sẽ không, sau này Lương tiên sinh đã có ngài.”

Hoắc Lan gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng từ từ.”

Quản gia dẫn dắt: “Đúng thế, trong lòng ngài luôn nhớ về Lương tiên sinh.”

Hoắc Lan bị lời của ông ấy kích động nỗi lòng, sau một lúc lâu im lặng thì nhắm mắt lại nói: “Sau này… tôi sẽ cố gắng hết sức mình.”

Quản gia lợi dụng lúc Hoắc Lan chưa phát hiện, ấn nút thu âm.

Hoắc Lan: “Một ngày nào đó, tôi sẽ ôm chặt Lương tiên sinh, khiến cho Lương tiên sinh lớn tiếng khóc lóc.”

Quản gia: “……”

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp