Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 57


2 năm

trướctiếp

Giám đốc sản xuất tạm thời để Lương Tiêu vào trường quay lớn của đoàn phim rồi vội vàng ra ngoài nửa đêm, khi trở lại, gương mặt của ông ta vô cùng khó coi.

“Không thành vấn đề.” Lương Tiêu chủ động nói: “Tôi không vào cửa.”

"Thật may khi cậu không vào."

Giám đốc sản xuất thở dài: "Tôi quay lại xem, camera lỗ kim được lắp đặt dưới TV, nhìn kỹ mọi người cũng không tìm được......"

Lương Tiêu gật đầu: "Phòng của những thầy cô khác tốt nhất cũng nên kiểm tra.”

"Tôi đã liên hệ với đoàn đội rồi, đêm nay sẽ tổ chức điều tra, bên khách sạn sẽ phải chịu trách nhiệm vào sáng mai."

Giám đốc sản xuất đóng cửa lại, cân nhắc hồi lâu, rồi nói một câu với bọn họ: "Cũng không nhất định là mấy người tìm đến…... Buổi quay phim này chắc sẽ có một tổ chức đánh bạc diễn ra.”

Đoàn Minh đột nhiên hiểu ra: “ Có người làm loạn?”

“Thật khó nói.” Giám đốc sản xuất xoa trán: “ Thật sự có chuyện xảy ra, cú đánh này khẳng định nặng hơn nhiều so với quay phim thông thường.”

Đạo diễn Cận một lòng quay phim, cũng không quản những việc này, nhưng kinh phí để quay một bộ kịch cổ trang vốn đã rất cao, nay lại còn đòi hỏi mang tính mỹ thuật cao, gần đây ngành điện ảnh cũng đang lạnh hẳn, muốn kéo đầu tư cũng càng ngày càng gian nan.

Đạo diễn Cận quay phim nhiều năm như thế, gây hấn với người khác là điều không thể. Đối với vấn đề thỏa thuận của tổ chức đánh bạc có vấn đề, chỉ là chút áp lực phải bỏ tiền túi ra bồi thường, là có thể khiến ban ê-kíp trực tiếp dừng lại.

Trong lòng giám đốc sản xuất còn sợ hãi, nói cảm ơn với Lương Tiêu: “Cũng may cậu phát hiện sớm.”

Lương Tiêu cười lắc đầu.

“Yên tâm, loại thủ đoạn này chỉ được một lần, nếu lần sau lại xảy ra thì nhờ đến pháp luật.”

Giám đốc sản xuất: "Đặt lại khách sạn, một số phòng sạch đã được mở lại, đều đã được kiểm tra cẩn thận, mọi người ――”

Đoàn Minh kịp thời chen lời: “Không cần đâu, chúng tôi ra ngoài ở là được.”

Giám đốc sản xuất sững sờ, do dự một lúc không lên tiếng.

“Là vấn đề bên chúng tôi.” Đoàn Minh nhìn vào mắt Lương Tiêu, có chút trầm ngâm, rồi thấp giọng biện giải: “ Tôi vừa mới chuyển đến Tinh Quan, vừa mới kết thúc hợp đồng, mọi chuyện vẫn phải cẩn thận chút……”

Giám đốc sản xuất lập tức hiểu ra: “Tôi hiểu, tôi hiểu.”

Không cần biết vấn đề nằm ở phía nào, không thể có chuyện một công ty thích một nghệ sĩ chỉ biết gây rắc rối.

Đối mặt với tình huống bất ngờ như vậy, Lương Tiêu càng phải thận trọng hơn, xin ra ngoài ở riêng cũng là điều hợp lý.

“Đó là một yêu cầu hợp lý.” Giám đốc sản xuất lật điện thoại thông báo cho bộ phận tài chính: “Lương tiên sinh ra ngoài ở riêng, đoàn phim sẽ chi trả chi phí tiêu dùng.”

Đoàn Minh không từ chối, ngược lại còn cảm ơn.

Giám đốc sản xuất liên tục xua tay, lại nghiêm túc nói lời xin lỗi vì sơ suất tối nay, đồng thời tiễn bọn họ ra cửa.

Lương Tiêu nhận ra tình hình còn quá sớm, đoàn phim sẽ tận tâm xử lý hết sức thận trọng, cả khách sạn và bên ngoài đều yên lặng đến nỗi không còn một chút âm thanh nào.

Các loại kiến thức này đang xoay mòng trong đầu trợ lý, vô cùng lo lắng: "Liệu sau này có còn như vậy không?"

“Sẽ không.” Lương Tiêu lắc đầu: “Loại chuyện này chỉ được một lần.”

Trong giới cũng có những quy tắc bất thành văn, loại thủ đoạn mờ ám này đã được sử dụng, rồi bị lật tẩy một cách tàn bạo trước khi gây xôn xao dư luận nổ ra, những người đứng sau chuyện này đương nhiên không muốn bị trả thù nên đã biến mất khỏi giới, tự nhiên họ sẽ tỉnh táo và dừng lại.

Trợ lý nhẹ thở dài: “Ngày mai đạo diễn Cận nhất định sẽ tức chết.”

Lương Tiêu cười cười, đi vài bước, nhưng thật sự không nhịn được vô cùng tò mò: “Anh Đoàn?”

Đoàn Minh hoàn hồn: “Cái gì?”

Lương Tiêu quơ quơ tay trước mặt anh ta: “Đang nghĩ gì đấy?”

“Không nghĩ ――”

Đoàn Minh nghẹn nửa ngày, mệt nhọc thở dài: “Không có gì, chỉ là tôi đang…… suy nghĩ vớ vẩn mà thôi.”

Đoàn Minh xoa mặt thật mạnh, nhỏ giọng nói: “Trước khi giám đốc sản xuất trở lại, tôi nghĩ…... Đề phòng tổng giám đốc Hoắc tới, muốn cho cậu một bất ngờ.”

Tuy với tính cách của tổng giám đốc Hoắc, không có nhiều khả năng sẽ làm ra loại chuyện bất kính với ngài Lương, nhưng không chừng lại bị quản gia suy diễn ra logic nào đó, nhất thời đầu óc bị che mất

Đoàn Minh vốn còn một tia hi vọng, nhưng không ngờ kết quả chỉ là một con rồng đen, đoàn phim trở về mang theo mấy tượng điêu khắc băng tuyết mời bọn họ qua.

Lương Tiêu rất tỉnh táo lắc đầu: "Vậy tôi cứ dán chặt vào cửa."

Đoàn Minh: “.....”

Lương Tiêu thấy sắc mặt anh không tốt, chủ động giúp người đại diện phân tích: “Với tốc độ sửa sang phòng bếp và sửa sang nhà cửa của tổng giám đốc Hoắc, lần sau lại đến có lẽ là một hoặc hai ngày nữa.

Đoàn Minh: “Tốc độ sửa chữa nhà của tổng giám đốc Hoắc, không thể thay đổi sao?”

Lương Tiêu thật sự không nghĩ tới chuyện này, cậu sững sờ một hồi, còn đang tính toán, Đoàn Minh đã nhét xong hai mảnh dán giữ ấm rồi.

Lương Tiêu không cảm thấy lạnh: “Không cần.”

Đoàn Minh giúp cậu xé ra: “Đeo lên”

Khi Lương Tiêu trở về từ trường quay, đến giờ cậu vẫn chưa được tắm nước nóng, không nhận ra rằng môi mình đã trắng tái đi vì lạnh.

Đoàn Minh thấy hối hận vì không về phòng lấy cho cậu mấy bộ quần áo dày, gửi tin nhắn cho nhóm Tinh Quan, lại hỏi xem đến đâu: "Tối nay ở chỗ nào?"

Vừa rồi Đoàn Minh đã kiểm tra, nhưng cũng không tìm được chỗ nào thích hợp: "Trung tâm thành phố có mấy khách sạn, có điều nằm hơi xa, bây giờ qua đó sợ rằng sẽ là nửa đêm. Thêm vào đó, gần đây chỉ còn lại một khách sạn năm sao…... "

Lương Tiêu đưa cho anh phong bì đỏ do giám đốc sản xuất nhét cho cậu: "Anh Đoàn, đưa Tiểu Cung đi chọn một nơi để ở."

Đoàn Minh sửng sốt: “Cậu muốn một bên khóc một bên chạy về nhà tìm tổng giám đốc Hoắc?”

Lương Tiêu không thể tưởng tượng mà nhìn anh ta: “……”

Đoàn Minh thu hồi lời nói: “ Cậu phải làm sao?”

“Tôi không sao.” Lương Tiêu bối rối “ Ngày mai trực tiếp gặp mặt đoàn phim để họp.”

Đoàn Minh trầm mặc một hồi, dịch lại: “Hôm nay cậu không chuẩn bị chỗ ngủ, muốn ở trong xe qua đêm.”

Lương Tiêu cứng miệng, không nói gì, cúi đầu cười một cái.

Trong lòng Đoàn Minh nghẹn ngào: “Chúng tôi cũng không đi, bên cậu.”

Lương Tiêu: “......Anh Đoàn.”

Đoàn Minh đưa bao lì xì cho cậu.

Lương Tiêu không nhận, cậu nắm chặt tay, lát sau lên tiếng: “Trên xe không chứa nổi 3 người, các anh không ở trên xe, tôi còn có thể nằm một lát.”

Đoàn Minh: “......”

Cô giúp việc mở rộng không gian xe, có điều hòa lẫn sô pha nhỏ, cùng nhau nằm 1 đêm, kỳ thật cũng không quá khó chịu.

Lương Tiêu không muốn ôm người đại diện và trợ lý cùng nhau ngủ, có chút khó xử, sau khi cân nhắc vẫn muốn thuyết phục tí nữa, nhưng lại bị Đoàn Minh che miệng lời nuốt trở về.

Đoàn Minh bị cậu làm cho tức đến đau cả đầu, sau khi im lặng một lúc, khẽ thở dài: “Đừng có cổ hủ như vậy.”

Lương Tiêu bất ngờ: “Gì cơ?”

“Kìm nén.” Đoàn Minh nói: “Năm đó cậu kìm nén, chúng tôi ai cũng biết cậu khó chịu, nhưng cái gì cậu cũng không chịu nói, một hai phải đợi lúc say rượu mới chịu thư giãn khóc lóc một hồi……”

Lương Tiêu chớp chớp mắt, không nói gì.

Trợ lý nhỏ giọng giải thích giúp Lương Tiêu: “Anh Tiêu không có, là do anh Tiêu uống say ở bồn hoa, cho rằng mình đang ở trên sân thượng, cảm thấy gió quá lớn bị dọa khóc.”

“……” Lương Tiêu vỗ vỗ cậu ta: “Cảm ơn.”

Trợ lý kiên định đứng bên này, gật gật đầu với Lương Tiêu, dịch người về phía cậu.

Đoàn Minh không nói gì bước xuống, xem thời gian, bên ngoài cửa sổ là một mảnh đen nhánh, tìm tìm bóng dáng của xe.

Ngày đó Lương Tiêu xây sẩm mặt mày, không dám náo loạn ra khỏi đường ranh giới, cuối cùng bọn họ cũng vất vả dùng dây an toàn giải cứu cậu khỏi bồn hoa cách mặt đất chưa tới nửa mét, vẫn còn rơi nước mắt lã chã.

Cậu lớn lên vô cùng sạch sẽ, đôi lông mày sắc xuân toát lên khí chất của một người thiếu niên thuần khiết, bản thân lại khóc thành một đoàn tàu nhỏ không thể tách rời.

Đám nhân viên cứu viện dở khóc dở cười cũng mềm lòng theo, nửa lời cũng không nói, trùm chăn lên người cậu, đưa cậu đến một căn phòng yên tĩnh nghỉ ngơi.

Đoàn Minh vội đến nên tâm trạng hơi bực dọc, mặt mày đen như hũ tro nói lời cảm ơn, rồi trở về định mắng người.

Cửa phòng nghỉ khép hờ, lộ ra một khe hở nhỏ.

Đoàn Minh tính đẩy cửa vào, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.

Lương Tiêu say đến nỗi nhân sự không rõ, quỳ trên mặt đất ôm chăn, khóc đến mức cả người run rẩy không thở nên hơi.

……

Đoàn Minh chưa từng thấy cậu như thế bao giờ, muốn gọi ngay cho tổng giám đốc Hoắc bọn họ đè người lên bàn làm việc: “Cậu có muốn…… gọi điện cho tổng giám đốc Hoắc không?”

Lương Tiêu tự quấn lên người mình mấy lớp vải ấm, nghe vậy liền ngạc nghiên: “Bây giờ?”

Thời gian đã qua buổi chiều, Đoàn Minh nhìn màn đêm đen kịt, nản lòng: “Đúng vậy, khả năng tổng giám đốc Hoắc cũng mệt mỏi.”

Lương Tiêu trùm kín mít, bao bọc bởi áo khoác.

“Không có gì, tôi chỉ hỏi thôi, chính là tiềm thức trỗi dậy…… Chủ quan không khống chế được.” Lương Tiêu đến bên cửa, thấp giọng giải thích với anh ta: “Mấy năm nữa thôi thì sẽ tốt rồi.”

Đoàn Minh nhìn cậu, không nói gì.

Lương Tiêu đứng yên hồi lâu, kéo cửa ra, ra ngoài nhìn nhìn.

Không trăng không ánh sáng, ánh đèn trong gió run run, ánh sáng gần như không hoà tan được cùng với màn đêm khuya vắng.

Đoàn Minh chịu không nổi nữa, duỗi tay kéo cậu về: “Trở về ――”

Lương Tiêu chỉ chỉ ra ngoài cửa“Xe tới.”

Đoàn Minh sửng sốt, nhìn người giúp việc đứng ở bên cửa xe, lắc lắc đầu hồi thần, kéo chặt lấy cậu: “Đợi chút, chúng ta hãy đi trước.”

Giọng Lương Tiêu hơi khàn: “Không quan trọng.”

“Cẩn thận nhiều chút là sẽ không sao.” Đoàn Minh kéo cậu trở về: “Lỡ như trên xe có vấn đề gì, cậu lại bộc phát lần nữa, vậy chẳng phải tôi và Tiểu Cung phải ngủ chung với cậu dưới gầm cầu……”

Lương Tiêu không nhịn được cười: “Sẽ không, lần này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”

Đoàn Minh nhíu mày: “Vì sao?”

“Huyền học.” Lương Tiêu nhìn ra ngoài cửa: “ Kinh nghiệm giác quan thứ sáu được luyện ra của tôi.”

Đoàn Minh: “……”

“Thật là, vậy cảnh cửa lúc trước phát hiện có gì đó không đúng cũng là.”

Lương Tiêu kéo cửa ra: “Cũng là do giác quan thứ sáu nói với tôi, cánh cửa kia chắc chắn có vấn đề.”

Đoàn Minh nén bi thương, diễn vai phụ chết lặng: “Vậy còn lần này thì sao?”

Cánh cửa lần này không đóng, Lương Tiêu nhận ra tài xế mà Tinh Quan đã cho cậu, vừa rồi đã dựa theo ánh đèn từ phòng điều khiển nhìn kỹ.

Lương Tiêu vô cùng chắc chắn: “Không có vấn đề gì, đây chỉ là chiếc xe đưa đón bình thường, bên trong là một tài xế bình thường, còn lại cái gì cũng không có.”

Người lái xe yên ổn bên cửa, Lương Tiêu đang an ủi tâm hồn của người đại diện, lời thề son sắt: “Chắc chắn không có vấn đề, hãy tin tưởng trực giác của tôi.”

Đoàn Minh: “Trong xe không có gì hết?”

“Trong xe không có gì hết.”

Lương Tiêu tin Tinh Quan, cũng tuyệt đối tin tưởng Hoắc Lan chắc chắn sẽ không để cậu gặp nguy hiểm.

Lương Tiêu yên tâm kéo cửa ra: “Kinh nghiệm giác quan thứ sáu của tôi đã được rèn luyện――”

Lương Tiêu: “……”

Đoàn Minh: “Sao thế?”

Lương Tiêu: “Sai rồi.”

Đoàn Minh ngẩn người, còn muốn hỏi lại, liền trơ mắt thấy Lương Tiêu nhanh như bay đóng cửa xe lại.

Lương Tiêu quay đầu lại, ném phong lì xì vào tay anh ta: “Anh Đoàn, anh mang Tiểu Cung đến khách sạn 5 sao, không đủ tiền tôi cho thêm……”

Lần đầu Đoàn Minh thấy cậu hào phóng như vậy, nhận lấy lì xì rồi nói năng bậy bạ: “Còn cậu thì sao, tận tình đi bao Alpha một đêm phát tiết tình dục sao?”

Lương Tiêu trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng được, vành tai hơi nóng lên: “……Đúng.”

Đoàn Minh: “???”

Lương Tiêu không tốn công giải thích, kéo anh ta và Tiểu Cung lên chiếc xe phía sau, rồi chạy vài bước tới, nhẹ thở gấp kéo cửa ra vào xe.

Ánh đèn nóng bỏng, dọc theo khe cửa mạnh mẽ trào ra, bóng đêm trầm lắng từ từ tràn ngập.

Bị một cú ôm vững chắc ngay cửa, phải tận tình bao một đêm tràn ngập sắc dục của Alpha, trên người chỉ vội mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.

Cổ áo chưa được bẻ gọn gàng, nút ống tay áo cũng chưa kịp cài nghiêm chỉnh, đôi mắt đen trầm bình tĩnh dán chặt vào người cậu.

“Lương Tiêu.”

Hoắc Lan duỗi tay: “Về nhà.”

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp