Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 5


2 năm

trướctiếp

Khi mở cửa nhà ra, Lương Tiêu đã hắt xì lần thứ bảy trong hôm nay.

“Hợp đồng cuối cùng bổ sung xong, ba ngày sau sẽ vào đoàn.”

Đoàn Minh cùng đi vào, lục tìm điều khiển từ xa mở điều hòa lên: “Hai ngày này tôi và Tiểu Cung ở bên ngoài chạy đi chạy lại nhiều. Cậu ở nhà nghỉ ngơi, điều chỉnh tốt trạng thái.”

Lương Tiêu gật đầu, lại hắt xì một cái: “Các cụ ngày xưa giải thích như nào?”

“Hắt xì ư?” Trợ lý nghĩ nghĩ, “Một cái là có người nhớ, hai cái là có người mắng, ba cái là có người lo lắng.”

Lương Tiêu quấn chặt tấm thảm nhỏ: “Tám cái thì sao?”

Đoàn Minh nói tiếp: “Có người mắng cậu bốn lần.”

Lương Tiêu: “……”

Đoàn Minh nhìn cậu cuối cùng thành thật lại, chậm rãi tìm đồ lót dạ, kêu trợ lý pha một ly thuốc cảm cúm, bỏ thêm thìa mật ong vào quấy đều, để ở trước mặt cậu.

Lương Tiêu than nhẹ: “Không tan……”

Sát khí của người đại diện Beta thành công đọng lại thành pheromone.

Lương Tiêu bưng ly thuốc pha nước kia, một hơi uống sạch sẽ, vặn mở ra nước khoáng súc súc miệng.

“Ngày mai Tiểu Cung tới đón cậu đi bệnh viện kiểm tra mức độ pheromone.”

Lo lắng như tổ tông vậy, Đoàn Minh nhọc lòng đến mức chưa già đã yếu, không ngại phiền mà nhiều lần giảng giải và nhắc nhở: “Chuẩn bị phải vào đoàn, không thể cảm cúm, trạng thái tinh thần và diện mạo phải tốt nhất, tạo ấn tượng tốt với người khác.”

Đoàn phim là nơi tập trung Alpha và Omega chất lượng cao, hơn nữa khó tránh khỏi có chút động tác diễn, yêu cầu đối với pheromone ổn định rất cao, diễn viên nếu không phải là Beta mà vào đoàn đều phải đưa ra kiểm tra đo lường mức độ pheromone sắp tới. Nếu có chiều hướng không ổn định, thì phải dùng phương pháp ức chế phù hợp, để tránh ở phim trường xuất hiện ngoài ý muốn.

Hằng năm Đoàn Minh đều giúp cậu đi bệnh viện, trong di động còn có phương thức liên hệ, vừa nhắc nhở cậu, vừa thuận tay hẹn khám trước vào sáng sớm hôm sau.

Lương Tiêu sớm đã quen anh ta lải nhải, phối hợp mà gật đầu, cùng trợ lý nghiên cứu các nhãn hiệu nấu lẩu pha chế sắn có trong giỏ hàng.

Đoàn Minh đã muốn từ bỏ, không vì loại chuyện này mà nổi giận với cậu, tiếp tục nói: “Lần này là diễn thời cận đại, 《Giao thừa》, nội dung chính là cuộc tranh đấu của gián điệp.”

Cách làm việc của Tinh Quan luôn luôn nhanh nhẹn, trên đường cũng đã cùng anh ta trao đổi kịch bản, tài liệu cần thiết cũng đã chuyển qua.

Cả bộ phim là bối cảnh chiến đấu, nhưng phần của Lương Tiêu cũng không đề cập đến đánh nhau, bối cảnh cốt truyện còn đang là thế lực khắp nơi tụ tập giằng co, thuộc giai đoạn cơn giông trước bão tố.

Cậu phải diễn chính là loại thấy tiền sáng mắt, đi bịp bợm lừa tiền của đám quân phiệt giàu có khắp nơi, với ai cũng đều có thể là đối thủ hoặc cũng có thể là bạn, loại hình nhân vật này chính là kiểu công cụ thúc đẩy tình tiết.

“Lượt diễn của cậu chỉ ở mười tập trước.” Đoàn Minh lật kịch bản, “Đều là phim văn hóa, quần áo hóa trang đoàn phim sẽ chuẩn bị, thời gian quay chụp nhiều nhất là một tháng.”

Lương Tiêu nghĩ nghĩ: “Trên hợp đồng không phải 30 tập 300 vạn sao?”

Đoàn Minh: “Hai mươi tập sau cậu chủ yếu lấy ảnh đen trắng làm hình thức lên sân khấu.”

Lương Tiêu: “……”

Còn phải đưa album cho Đoàn phim lựa chọn ảnh chụp, Đoàn Minh bảo trợ lý ghi nhớ sổ ghi chép, rồi đưa kịch bản cho cậu: “Tổng giám đốc Hoắc cho ân huệ, cậu phải nhớ kỹ.”

Lương Tiêu còn đắm chìm trong rung động của việc kiếm được 200 vạn còn lại quá dễ dàng, ngẩng đầu theo bản năng: “A?”

“Đây.” Đoàn Minh mặt không chút thay đổi, đập vào giữa trán cậu một hộp mặt nạ, “Mỗi đêm trước khi ngủ mười năm phút, đắp cổ.”

-

Sáng sớm hôm sau, đúng hẹn Lương Tiêu bị lôi tới bệnh viện.

Vừa đắp cổ vừa chơi trò chơi, thành ra rạng sáng mới ngủ. Cậu vừa mới tắm rửa xong, nhưng cả người vẫn chưa tỉnh táo, vẫn còn đang trong tình trạng uể oải buồn ngủ mà đi mở cửa.

Đoàn Minh lo đến mức cả người đều biến dạng: “Có tâm một chút được không?”

Lương Tiêu nỗ lực giải thích: “Có.”

Cậu có nghiên cứu cách dùng mặt nạ mà.

Dù sao người đại diện đối với cổ của cậu gửi gắm hy vọng cao, cậu vốn dĩ tưởng đơn giản đắp lên hai miếng, thuận tiện đánh mấy ván trò chơi thả lỏng, đánh xong thì đi tắm rửa đi ngủ.

Kết quả không cẩn thận liền ngủ đến không có ý thức.

Khi tỉnh lại lớp mặt nạ đã rơi mất, trong hộp thư trò chơi còn nhận được một tin nhắn riêng chửi bới khi treo máy lặn mất tăm.

Loại chuyện này vẫn là không nên làm phiền người đại diện trăm công nghìn việc thì hơn, Lương Tiêu đấm vai cho anh ta, nhẹ nhàng nói: “Xem kịch bản.”

Đoàn Minh hiếm khi thấy cậu nghiêm túc có lòng tiến lên, đến nỗi có chút ngạc nhiên mừng rỡ: “Nhìn ra cái gì?”

Lương Tiêu nghĩ nghĩ, nói tổng kết qua loa với anh ta: “Độ khó không lớn.”

Nhân vật này của cậu thời gian lên sân khấu không nhiều lắm, không có cốt truyện để cho cậu phát huy. Đơn giản chính là dựa vào một khuôn mặt làm đối phương rơi vào buff “Cậu đẹp cậu làm gì cũng đúng”, nhân cơ hội hãm hại lừa gạt cướp giàu cứu nghèo mà kiếm tiền.

Có thể tiến có thể lùi, co được dãn được, không có nguyên tắc lập trường, chỉ cần đưa tiền cái gì cũng làm.

Đoàn Minh nghe vậy không hiểu sao lại rất quen tai, vẻ mặt phức tạp: “Thật đúng là……”

“Cái gì?” Lương Tiêu tò mò.

Khuôn mặt cậu xinh đẹp, con người so với người thường càng có vẻ trong veo rõ ràng, khi không mở to thì không lộ vẻ gì nhưng khi có hứng thú với cái gì đó, thì sẽ đặc biệt khiến người khác không rời mắt được.

Dù cho làm việc nhiều năm như vậy, Đoàn Minh vẫn là không kịp phòng ngừa, bị gương mặt này của cậu làm dao động một chút: “…… Độ khó không lớn.”

Dù sao nhân vật quá mức tả thực.

Đoàn Minh ấn ấn cái trán, lo trước tính sau nhét người trở lại chỗ ngồi, lấy ra cái kính râm đeo vào mặt cậu.

Khi xe dừng lại ở bên ngoài bệnh viện, Lương Tiêu đeo kính râm đã thuận lợi đánh xong hai ván trò chơi, bằng thực lực của mình chứng minh nếu muốn thua trận hoàn toàn không cần phải treo máy.

“Cẩn thận một chút.” Đoàn Minh tịch thu di động của cậu, ra bên ngoài nhìn nhìn, “Hiện tại cậu đang hot đến bỏng tay.”

Lương Tiêu gật gật đầu, phối hợp mà trang bị thêm khẩu trang, áo khoác, mũ lưỡi trai.

Hot search đã bị Tinh Quan xử lý vô cùng sạch sẽ, có chuyện vặt vãnh bị đưa lên để phân tán lực chú ý, những ảnh chụp đó cũng có không ít công chúng nói có lý chứng minh đó là làm giả, nhưng cho dù Hoắc Lan có bản lĩnh, cũng không thể đè xuống tất cả tin của báo lá cải xuống.

Loại thời điểm này, cậu cố gắng để bị chụp càng ít càng tốt.

Bãi đỗ xe lúc này không có người nào, trước đó đã liên hệ với bệnh viện, chỉ cần thuận lợi vào thang máy, đi thẳng lên trung tâm của tầng chuyên dụng cao nhất để kiểm tra sức khoẻ thì mọi chuyện đều thuận lợi.

“Cậu đi trước đi.” Đoàn Minh mắt sắc, phát hiện dọc đường có xe lén lút bám đuôi lại đây, kéo trợ lý làm ngụy trang hấp dẫn sự chú ý, “Chúng tôi đuổi cái đuôi kia xong sẽ đi lên tìm cậu.”

Đúng lúc phải diễn thời dân quốc, Lương Tiêu đột nhiên sinh ra cảm giác kích thích khi liên hệ với tổ chức ngầm, gật gật đầu, đè thấp vành mũ bước nhanh đến thang máy.

Mới vừa vào thang máy, cậu liền ngẩn người.

Tầng phụ là bãi đỗ xe ngầm, chỉ dành cho lãnh đạo trong bệnh viện, bình thường tầng một đều là trống không, thế nhưng hôm nay bên trong lại có người.

Người bên trong hiển nhiên cũng không nghĩ tới sớm như vậy đã có người tới bệnh viện, cũng nhấc mắt nhìn qua.

……

Còn là người quen.

Hoắc Lan một thân tây trang, đôi mắt thâm trầm, chạm vào tầm mắt không tin được của cậu.

Lương Tiêu trang bị vô cùng đầy đủ, kính râm khẩu trang áo khoác dày, mũ lưỡi trai đè thật thấp, cả người đều có vẻ như là muốn phá bỏ nguy cơ bị chụp.

Mỗi lần thấy Hoắc Lan, không phải cậu bị vướng thì chính là đi trên đường lướt qua anh, đây là lần đầu tiên gặp mặt là do số phận trùng hợp*.

Lương Tiêu cảm thấy mình chưa đến nỗi bị bại lộ, cách kính râm cẩn thận mà đánh giá Hoắc Lan một lượt, thì thấy tầm mắt đối phương ở trên mặt che kín mít của mình dừng không đến một giây, đã chuyển sang cổ.

Lương Tiêu: “……”

Có thể chứ.

Địa vị của Tổng giám đốc Hoắc tương đối đặc biệt.

Lương Tiêu sau đó xê dịch, nhìn thấy tầm mắt của tổng giám đốc Hoắc đang dừng trên vị trí quen thuộc, dời ánh mắt ngang bằng về đến hai người.

Lương Tiêu đắn đo ba giây, thong thả điềm tĩnh mà di chuyển ra bên rìa, thay đổi vị trí đứng, quy quy củ củ đứng theo một đường chéo với Hoắc Lan.

Dù sao hôm nay cậu không phun thuốc che giấu không khử trùng cũng không tắm ngày ba lần.

Có thể làm đối phương có thói ở sạch không thể chấp nhận,

Hai người đứng ở hai đầu thang máy, trong không khí bao trùm sự trầm mặc không nói gì, Lương Tiêu tránh cũng không thể tránh, bỏ kính râm, trước tiên nhìn anh cười cười: “Tổng giám đốc Hoắc, ngài cũng đến bệnh viện?”

Thiết lập tính cách của cậu hiện tại vẫn là hiền lành dịu dàng, nói chung lúc này gặp mặt bạn bè phải chào hỏi vài câu.

Dựa vào kinh nghiệm, Hoắc Lan đa số sẽ chỉ gật đầu hoặc là không gật đầu nhưng cũng ngầm thừa nhận, thực hiện chức trách bá tổng, đảm nhận nhiệm vụ quan trọng là người nhận chủ đề.

Nhưng hôm nay Hoắc Lan không giống như bình thường, tầm mắt lạnh nhạt ở trên đầu cậu ý vị không rõ mà ngừng một giây: “Tới khám bệnh.”

Lương Tiêu không suy nghĩ gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Cậu nói xong thì an tâm thoải mái đem đầu rũ trở về, muốn có vài giây ngủ gật, lại phát hiện ánh mắt Hoắc Lan vẫn còn đang nhìn mình.

……

Lương Tiêu cẩn thận nghĩ nghĩ Đoàn nói chuyện vừa rồi của hai người, cảm thấy thật sự rất khó định nghĩa thành một cuộc trò chuyện đã kết thúc, ân cần dịu dàng: “Bệnh gì vậy?”

Vẻ mặt Hoắc Lan nhàn nhạt, thu hồi tầm mắt: “Chấn động não.”

Lương Tiêu: “……”

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp