Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 43


2 năm

trướctiếp

Lương Tiêu nằm trên giường Hoắc tổng suốt ba ngày.

Kỳ động dục quả nhiên danh bất hư truyền, mãi đến ngày thứ ba, Lương Tiêu khó khăn lắm mới tích cóp được chút sức lực tự mình đứng lên.

Hoắc Lan đến công ty, Lương Tiêu thật sự nằm không nổi nữa. Ở trên giường lăn qua lộn lại mấy lần, mặc thêm quần áo, lắc lư đi ra cửa.

Trợ lý canh ở cửa bị cậu làm hoảng sợ: “Lương tiên sinh ——”

“Không có việc gì cả.” Lương Tiêu cười cười, “Tôi ra ngoài hít thở chút thôi.”

Trợ lý là do Tinh Quan cấp cho Lương Tiêu, Lương Tiêu cũng không biết rõ lắm lai lịch của anh ta, chỉ biết là Hoắc tổng phá lệ mà coi trọng nghệ sĩ, lo lắng đề phòng, sợ chỗ nào làm không tốt lại đắc tội anh.

Lương Tiêu nói với anh ta vài câu, ngược lại không tính là quá quen thuộc.

Hoắc tổng lúc chuẩn bị đi đã cố ý dặn dò phải chăm sóc Lương tiên sinh thật tốt, trợ lý do dự một phen, cẩn thận cất tiếng: “Ngài muốn đi đâu vậy? Tôi đỡ ngài ——”

“Không cần, không cần.” Lương Tiêu vui vẻ đáp, “Tôi biết đường, tôi tự đi là được rồi.”

Trước lúc thực hiện hợp đồng, kỳ thật cậu cũng đã tới Hoắc trạch.

Mấy ngày nay cậu đều ở phòng ngủ chính, bên cạnh phòng ngủ chính là phòng ngủ phụ, cạnh phòng ngủ phụ chính là văn phòng.

Văn phòng vòng trở lại còn có một phòng ngủ nhỏ.

Lương Tiêu đặc biệt có hứng thú với phòng tắm trong phòng ngủ nhỏ, cậu còn ở trong phòng ngủ nhỏ đem tri thức y học sâu rộng nện trên đầu Hoắc tổng.

Sau này lúc ra ngoài lại quá hấp tấp nên mới làm paparazzi chui vào được chỗ trống, chụp một loạt ảnh mơ mơ màng màng nhìn không rõ ra ai với ai.

Lương Tiêu chỉ nghĩ sẽ ra ngoài hít thở không khí nên không gọi trợ lý đi theo, tự mình bước đi chậm rãi nửa vòng trên con đường quen thuộc.

Trước kia cũng không phải là không bị bệnh qua, chỉ là so với lúc này đây có chút lực bất tòng tâm thì không giống nhau cho lắm. Tuyến thể sau cổ còn chưa thể lăn lộn được, rõ ràng là không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái vậy mà một tí sức lực lại không có.

Đi đến vòng thứ hai, trên trán Lương Tiêu dường như đã toát mồ hôi, không thể không nhắm mắt che lại tầm nhìn dưới bông tuyết, dựa vào cửa nghỉ ngơi một lát.

Lương Tiêu cố sức vài lần, còn chưa có đứng vững, bỗng nhiên đã được ai đó chạy tới đỡ lấy: “Chạy ra đây làm gì?”

Lương Tiêu sửng sốt, mở to mắt nhìn: “Đoàn ca?”

“Hoắc tổng, tôi với Tiểu Cung đều ở đây cả.”

Đoàn Minh biết cậu muốn hỏi cái gì, nên trả lời trước: “Sợ cậu ở biệt thự nhà người ta không quen.”

Lương Tiêu không nghĩ tới sẽ còn có chuyện mà Hoắc Lan cũng phải nghĩ, ngẩn ra trong chốc lát, cười cười: “Tôi không có việc gì cả…… Mọi người vất vả rồi.”

“Tiểu Cung được ở biệt thự đã vui đến điên lên rồi.”

Đoàn Minh không quen nhìn Lương Tiêu như này, tùy tay đẩy cửa ra, đỡ cậu ngồi xuống: “Nghỉ một lát rồi chậm rãi mà đi.”

Trước đây, mỗi lần đều là ở bên ngoài chờ Lương Tiêu, đây vẫn là lần đầu tiên trợ lý vào biệt thự, vui đến không tả được.

Đoàn Minh sợ cậu ta gây hoạ, giữ cả một buổi sáng, chờ Hoắc tổng đi rồi mới thả người ra xem náo nhiệt.

“Nói với cậu ta.” Đoàn Minh nói, “Chỉ cho đi dạo bên ngoài, không được vào nhà, không được chạm vào bất cứ đồ vật nào.”

Lương Tiêu cười: “Thật ra cũng không cần nghiêm khắc như vậy……”

Đoàn Minh: “Nghiêm vẫn tốt hơn.”

Lương Tiêu vẫn còn chưa hết choáng đầu, cậu không nói nữa, gật gật đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Không việc gì cả chứ?” Đoàn Minh không yên tâm, đỡ cậu, “Ngất có nghiêm trọng lắm không, mấy ngày nay vẫn luôn như vậy à?”

“Mấy ngày hôm trước càng nghiêm trọng hơn.” Lương Tiêu mở to mắt, trong lòng còn sợ hãi, “Tôi cảm thấy mình như đang ở trên chiếc thuyền nhỏ cùng sóng gió mãnh liệt nhào lộn theo từng cơn sóng biển phía trước.”

Đoàn Minh: “……”

Đoàn Minh muốn hỏi rằng cái kiểu so sánh này là từ đâu mà có, nhưng cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm: “Hoắc tổng vẫn luôn ở cạnh cậu?”

Lương Tiêu hơi kinh ngạc: “Đoàn ca, sao anh lại biết?”

Đoàn Minh nghĩ trong lòng rằng chỉ sợ toàn bộ người Hoắc gia đều đã biết, vỗ vỗ bả vai Lương Tiêu, lau mồ hôi trên trán cho cậu.

Đã ba ngày Hoắc tổng không bước ra từ trong phòng ngủ, công việc đều dựa vào quản gia truyền đạt lại, đến hội nghị cũng chỉ có vài văn bản thảo luận ngắn ngủi, ngay cả video cũng chưa chuyển được đến quá một lần.

Tinh Quan cách khá xa, người biết nội tình cũng không nhiều lắm.

Trên dưới Hoắc gia từ bảo mẫu, đầu bếp đến đội ngũ bảo tiêu cũng đều lặng lẽ bàn tán, Hoắc tổng lần này chỉ sợ là thật sự sẽ mang về một Omega.

“Ba ngày này……”

Đoàn Minh tự mình cũng nhịn không được tò mò, hạ giọng: “Hoắc tổng đã làm gì với cậu?”

Lương Tiêu ở trên giường trầm tư suy nghĩ ba ngày, liền chuẩn bị được một đáp án: “Đánh dấu lâm thời.”

“Tuyến thể của tôi đã ổn định hơn nhiều rồi.”

Lương Tiêu đã chuẩn bị đầy đủ, trầm ổn giải thích: “Đánh dấu lâm thời nhiều thêm vài lần, có thể giúp khơi thông tin tức tố. Trong khoảng thời gian này tin tức tố của Hoắc tổng dồi dào, cũng có thể dựa vào đánh dấu lâm thời mà ổn định xuống.”

Đoàn Minh nhìn Lương Tiêu gặp biến mà không hoảng thì có chút kinh ngạc, cẩn thận nhìn chằm chằm cậu một phen.

Lương Tiêu gật đầu: “Đôi bên cùng có lợi.”

“Hoắc tổng cắn cậu.” Đoàn Minh cẩn thận nghĩ nghĩ về đáp án của cậu, phiên dịch ra, “Cắn suốt ba ngày.”

Lương Tiêu: “……”

Đoàn Minh không có quá nhiều hiểu biết về đánh dấu lâm thời, nhưng dựa theo mỗi lần Lương Tiêu đi cùng Hoắc tổng làm giao dịch tiền tài, lại cảm thấy chuyện như vậy không dùng được ba ngày: “Không đúng a, phía trước cậu ——”

Đoàn Minh giơ tay quơ quơ trước mắt Lương Tiêu: “Làm sao vậy?”

Lương Tiêu trở tay không kịp, há miệng thở dốc, không ra tiếng.

“……” Đoàn Minh đã hiểu: “A a a xin lỗi xin lỗi ——”

Lương Tiêu như thể sắp khóc tới nơi: “Đoàn ca!”

Đoàn Minh cũng phối hợp theo: “Tôi không hỏi, không hỏi nữa.”

Tuyến thể của Lương Tiêu lại bắt đầu không ổn định, thở sâu, sau vài lần chậm rãi thở ra, nhiệt độ cơ thể cũng hạ bớt xuống.

……

Ba ngày này, Hoắc Lan quả thật vẫn luôn ở thế đánh dấu lâm thời cho cậu.

Trong kỳ động dục, tuyến thể mẫn cảm là bản năng thân thể của Omega, Lương Tiêu vốn cho rằng nhịn qua vài lần là sẽ chậm rãi thích ứng được, không ngờ tới vậy mà lại không có lấy nửa điểm chuyển biến tốt nào.

Hoắc tổng thật ra…… Thiên phú nổi bật.

Rõ ràng lần đầu tiên còn ấn tả cánh tay xuống vẫn không giữ được tay, ôm lấy bả vai áp cũng không giữ được eo.

Bây giờ vậy mà đã có thể lưu loát thả toàn phần mà áp chế cậu ở trong ngực, một bên thấp giọng hống hắn dỗ cậu đừng sợ, một bên đưa cổ tay cho cậu cắn, rồi lại thuần thục mà cắn cổ cậu.

Lương Tiêu không thể xoay chuyển đất trời, mơ mơ màng màng bị cắn suốt ba ngày, bây giờ nhớ lại vẫn là không yên lòng được như cũ.

Đoàn Minh thấy sắc mặt cậu biến đổi không ngừng, phần nào đã đoán được chuyện xảy ra trong ba ngày này, không hề kích thích Lương Tiêu, thay đổi mọi chuyện: “Áo ngủ của cậu đến đây rồi.”

Lương Tiêu còn hoảng hốt, nghe thấy anh ta nói ngủ, lại nhịn không được mà nhớ đến Hoắc tổng đã chăm sóc cậu ba ngày vẫn không chợp mắt, quần áo thế nào cũng không cởi ra được: “Áo ngủ gì chứ?”

“Không phải cậu mua sao?” Đoàn Minh lo rằng cậu bị cắn đến choáng váng rồi, sờ sờ trán cậu, “Đưa cho Hoắc tổng, đây là hạch đào đáp lễ.”

Lương Tiêu lúc này mới hoàn hồn, nhớ lại từ đầu đến cuối: “…… Đúng rồi.”

Hạch đào đã ăn xong được vài bát, Hoắc tổng trong kỳ nhạy cảm có chấp niệm rất mạnh đối với hạch đào, trong phòng ngủ còn trữ không ít.

Khi Lương Tiêu không thoải mái, vừa mở mắt đã thấy được Hoắc Lan bên cạnh, một tấc cũng không rời. Chờ khi hôn mê qua đi, dễ chịu một chút sẽ ngẫu nhiên trong mơ mơ màng màng tỉnh lại, cũng sẽ thấy Hoắc Lan đang ngồi dưới đèn bóc hạch đào.

Thoạt nhìn còn thấy công cụ được dùng rất chuyên nghiệp, vừa kẹp xuống, vỏ hạch đào mở tung, tinh tế tách vỏ, lấy nhân bên trong ra ngoài.

Động tác thuần thục, nhanh nhẹn không tiếng động.

Mấy ngày nay, Lương Tiêu đều trong trạng thái ý thức hỗn loạn, có đôi khi nhìn đến xuất thần, thậm chí sẽ cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.

Không giống như ấn tượng mấy ngày chung sống này, càng như thể là đã cách đến quá mức xa xăm, lâu đến nỗi đã chỉ còn lại một dáng hình, nơi nào đó an tĩnh, mông lung như đã từng quen biết.

……

Đoàn Minh thấy cậu bỗng nhiên suy nghĩ đến thất thần, duỗi tay lung lay qua lại trước mắt Lương Tiêu: “Nghĩ cái gì vậy?”

Lương Tiêu trầm ngâm: “Nghĩ xem tôi cùng với hạch đào có phải là có đoạn tình cảm nào còn chưa dứt hay không.”

Đoàn Minh sửng sốt: “Ồ?”

Lương Tiêu không giải thích rõ với anh ta, thâm trầm, bỏ tay xuống: “Vả lại, nói đi cũng phải nói lại……”

Lương Tiêu khi được đỡ vào cửa thì vô cùng choáng, còn chưa có ý thức, bây giờ ổn định lại mới quay đầu nhìn nhìn mặt tường phía sau kệ sách: “Đây là thư phòng sao?”

Đoàn Minh vội vã đỡ cậu ngồi xuống, cũng chưa nhìn kỹ được gì nhiều, sửng sốt ngẩng đầu: “Phải không.”

Lương Tiêu còn chưa có vào thư phòng của Hoắc tổng lần nào, nhớ tới chấp niệm mấy ngày nay, bỗng nhiên không nhịn được muốn tìm hai quyển sách.

Đoàn Minh ngạc nhiên: “Sách gì chứ?”

Lương Tiêu cho đến bây giờ vẫn còn nhớ tới chuyên Hoắc tổng nói lúc trước, ba ngày này thần hồn điên đảo không nghĩ được gì, lúc này nghĩ nghĩ, bên tai lại theo nóng lên: “Chính là sách thôi.”

Đoàn Minh nghĩ tới điều gì đó: “Cậu để Hoắc tổng đánh dấu liên tục ba ngày, hai người các cậu củi khô lửa bốc, cô A quả O, độ xứng đôi cao, nhưng cậu lại vẫn là nhớ mãi không quên, rất muốn nói tốt cho anh ta để anh ta cứ thế mà ôm cậu đọc thư.”

Lương Tiêu quả thật là mơ giấc mơ như thế, khẽ cắn môi, để liêm sỉ xuống: “…… Đúng.”

Đoàn Minh thở sâu: “Hoắc tổng có sách cấm ở đây sao?”

“……” Lương Tiêu từ 《 Trăm năm cô độc 》 phía trước rời đi: “Không có.”

Đoàn Minh như thể muốn cho cậu hai ăn quyền, nhìn Lương Tiêu đảo quanh một mặt kệ sách kia, kịp thời kéo người ra: “Đây là kinh tế học, 《 Tiền chiến tranh 》.”

Lương Tiêu đổi một mặt.

Đoàn Minh ngẩng đầu nhìn giúp cậu: “Triết học lý luận.”

Lương Tiêu lại đổi mặt nữa.

Đoàn Minh: “Vũ trụ huyền bí.”

Lương Tiêu: “……”

Lương Tiêu không muốn thoát mộng: “Có tiểu thuyết không?”

“《 Tiểu thuyết Trung Quốc hiện đại Lưu Phái Sử 》.” Đoàn Minh tìm giúp cậu, “《 Tiểu thuyết sử Columbia Anh quốc 》, 《Tiểu thuyết sử lược Trung Quốc 》.”

“……” Lương Tiêu cả người đều đã an táng cho mộng tưởng của chính mình, lắc lư đỡ kệ sách, đi ra cửa.

-

Tinh Quan sẽ mở không lâu.

Hoắc Lan nhanh chóng làm xong tất thảy việc cần làm, đưa bí thư tập hợp lại văn kiện, đã kêu trợ lý lái xe trở về biệt thự.

“Lương tiên sinh đang ngủ.”

Quản gia chào đón: “Mới vừa ngủ được không lâu, còn chưa tỉnh.”

Trì hoãn thời gian họp, Hoắc Lan không yên tâm về Lương Tiêu, trước tiên cứ đuổi quản gia trở về đã.

Quản gia so với anh còn đến sớm hơn, ở trên đường lo được lo mất về Lương tiên sinh, không rõ nội tình, đưa người đưa vào phòng ngủ: “Lương tiên sinh hôm nay tinh thần không được tốt cho lắm.”

Hoắc Lan khép mi, gật đầu: “Tôi biết rồi.”

“Còn không cho Lương tiên sinh dùng thuốc ức chế sao?”

Quản gia do dự: “Lương tiên sinh hình như rất không quen với tin tức tố dồi dào như vậy.”

Hoắc Lan: “Không được.”

Nhìn Lương Tiêu khó chịu như thế anh đương nhiên là đau lòng.

Nhưng cũng không thể mềm lòng.

Mấy năm nay Lương Tiêu vẫn luôn dùng thuốc ức chế chuyên dụng, dù cho là đặc hiệu, nhưng dùng nhiều năm như vậy cũng sẽ dẫn đến nhờn thuốc.

Bản thân Lương Tiêu cũng có cảm giác vậy, theo bản năng điều chỉnh liều lượng thuốc theo tần suất tin tức tố. Hoắc Lan đã tra qua liều lượng thuốc mà cậu dùng, dường như một lần thì đều áp chế không được, ở giữa còn phải thường xuyên bổ sung thêm thuốc.

Dùng như vậy thì tác dụng phụ sao có thể nói là tốt cho được.

Bây giờ mới phát hiện, nghĩ cách để cậu giảm bớt liều lượng thuốc ức chế, trì hoãn mấy tháng, độ mẫn cảm của tuyến thể đối với thuốc ức chế tính còn có thể khôi phục ít nhiều, đến lúc đó liều lượng thuốc cũng có thể giảm xuống ít đi.

“Lương tiên sinh sẽ không chăm sóc tốt bản thân mình.” Quản gia nghĩ nghĩ, cũng đi theo thở dài, “Nếu như không có ngài ——”

Hoắc Lan: “Không phải.”

Quản gia ngẩn người: “Cái gì?”

Hoắc Lan nhắm mắt, không muốn bản thân nghĩ nhiều đến chuyện Lương Tiêu đã trải qua trong mấy năm nay.

Không phải Lương Tiêu không biết tự chăm sóc bản thân.

Mà là thật sự không chăm được, không liều mạng sẽ tránh được ảnh hưởng tới tính mạng, mà liều mạng cũng chỉ có thể liên tục dùng quá mức thuốc ức chế.

Việc này không trách cậu được.

Mấy năm nay, Lương Tiêu là như thế nào mà sống, lại gặp phải những chuyện gì. Chẳng sợ là hơi lần nghĩ nhiều, chỉ sở chính là một cây đao.

Hoắc Lan áp xuống cơn sóng đang trào dâng trong ngực, phân phó quản gia: “Mấy ngày kế tiếp, vẫn theo thường lệ đưa công việc vào phòng ngủ, không mở video hội nghị, có việc thì dùng văn bản hội báo.”

Quản gia gật đầu: “Vâng thưa ngài.”

Quản gia muốn nói lại thôi: “Nhưng mà ——”

Hoắc Lan: “Có chuyện gì?”

“Ngài cũng đừng quá vất vả.”

Quản gia do dự hạ, thấp giọng khuyên bảo: “Ít nhiều cũng nghỉ ngơi một chút.”

Lương Tiêu không dùng thuốc ức chế, tin tức tố mỗi lần động đều phải phụ thuộc cả vào đánh dấu lâm thời đến ổn định.

Trong kỳ động dục, tin tức tố của Omega xảy ra biến động rất lớn, như thể muốn cướp đi cả tính mạng vậy, không phân ngày đêm mà lăn lộn. Lương tiên sinh tự mình đương nhiên cũng không dễ chịu, Hoắc Lan mấy ngày nay cũng chưa nhắm mắt qua lần nào, cũng hoàn toàn không dễ dàng gì.

“Người vất vả chính là Lương tiên sinh.”

Hoắc Lan cảm thấy ông lo lắng sai người rồi: “Tôi không vất vả.”

Quản gia nhìn anh đến phát sầu: “Nhưng mà ——”

“Không cần phải nói nữa.” Hoắc Lan nói, “Tôi không cần nghỉ ngơi.”

Tố chất thân thể của Alpha so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, chỉ cần không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố thì sẽ không sinh bệnh hay xảy ra tình huống xấu gì.

Hoắc Lan thay Lương Tiêu đánh dấu lâm thời, cũng là giải tỏa cho tin tức tố trong cơ thể mình, mấy ngày này, bệnh trong kỳ nhạy cảm cũng từng bước thuyên giảm, cũng không cảm thấy mình cần phải nghỉ ngơi gì nhiều.

Quản gia không dám khuyên nhiều nữa, giúp anh mở cửa phòng ngủ, sửa sang lại văn kiện rồi lặng lẽ rời đi.

Hoắc Lan đóng cửa lại.

Phòng ngủ yên tĩnh, ánh nắng ngoài cửa sổ bị bức màn che đậy đến kín mít, đầu giường là ánh sáng đèn bàn dịu nhẹ.

Lương Tiêu không biết ôm thứ gì, cuộn trên đầu giường mà ngủ, trong tay hình như còn nắm chặt quyển sách.

Hoắc Lan khó lắm mới thấy cậu đọc sách, tự nhiên sinh ra chút vui mừng không rõ lý do, thả nhẹ bước chân đi qua, đỡ lấy quyển sách trong tay cậu: “……”

《Từ Điển Y Học Tri Thức Đương Đại》.

Lương Tiêu ngủ cũng không yên ổn, phút chốc bừng tỉnh: “A ——”

Lương Tiêu hơi giật mình, nhìn quyển sách trong tay Hoắc Lan: “Hoắc tổng, làm sao vậy?”

“……” Hoắc Lan: “Đau đầu.”

Lương Tiêu ho khan hai tiếng,

Hoắc Lan thật sự không muốn thấy quyển sách này, khó tránh được lạnh lùng thu lại quyển sách từ trong tay cậu rồi bỏ sâu vào trong ngăn kéo.

Lương Tiêu có chút chột dạ, nhớ tới chuyện lúc trước, lại không nhịn được mà muốn bật cười, nhịn đến khổ sở vô cùng.

Cậu vốn mơ được vào thư phòng, lại thật sự không đi vào xem một kệ sách thư kia của Hoắc tổng, duy chỉ nhớ tới mình có chút hứng thú với quyển sách kia, liền nhờ Đoàn Minh tìm giúp, sau lại lật lật xem qua.

Thật sự chịu không nổi nữa mới ngủ quên mất, Lương Tiêu thật ra cũng là mơ mơ tỉnh tỉnh, lúc ý thức được rằng Hoắc tổng đã từng coi nó như hung khí thư thì mới nhận ra quả thật là không được thích hợp.

Chỉ là bọn họ không ngờ Hoắc tổng sẽ trở về sớm như vậy.

Lương Tiêu còn chưa kịp hủy thi diệt tích, nhìn Hoắc Lan nửa ngồi xổm khóa cái ngăn kéo kia lại, thật sự nhìn không được nữa, xoay người vùi vào trong chăn vui vẻ cả nửa ngày.

Hoắc Lan cất chìa khóa xong, đem những hồi ức vui sướng trong đầu áp chế xuống, đứng dậy đi đến mép giường.

Lương Tiêu cả người vẫn còn mệt, cười một trận xong liền không chịu nổi nữa, xoa đôi mắt nằm ngửa trên giường, trong mắt đầy những ngôi sao nhỏ.

Hoắc Lan ôm lấy cậu, để cậu hơi ngồi dậy, dựa vào vai mình: “Muốn đọc sách không?”

Lương Tiêu không ngờ anh còn nhớ rõ, sửng sốt cả nửa ngày, hạ giọng nói: “…… Muốn.”

Hoắc Lan giơ tay, giúp cậu lau đi mồ hôi trên trán: “Muốn đọc sách gì?”

Lương Tiêu ngạc nhiên: “Tôi có thể tự mình chọn sao?”

Hoắc Lan không biết ý này là có gì kỳ lạ, đón lấy tầm mắt cậu, gật gật đầu.

Lương Tiêu chu miệng, hấp tấp dừng lại.

…… Trong nháy mắt, cậu thậm chí muốn người đại diện chi viện cho mình hai quyển sách cấm.

Loại ý nghĩ này nhiều nhất cũng chỉ là nghĩ mà thôi, Lương Tiêu thử để não nghĩ đến hình ảnh ảnh, còn không có thành hình gì, cả người đã thụt vào lòng ngực Hoắc tổng.

“Không thoải mái à?” Hoắc Lan nhíu mày, sờ sờ trán cậu, cúi người kiểm tra chỉ tiêu tin tức tố trên vòng tay trên tay cậu.

“Không sao.” Lương Tiêu tỉnh táo lại, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên ý thức được trong lòng ngực còn ôm đồ vật, “Hoắc tổng.”

Hoắc Lan ngước mắt.

Lương Tiêu khụ một tiếng: “…… Cái này.”

Trong vòng nhân tình, anh không phải là không đưa đồ vật cho ai, nhưng đưa đến mức cá nhân hóa như vậy, đối tượng lại đặc thù đến nước này, đây vẫn là lần đầu tiên.

Lương Tiêu hiếm khi không biết nên nói như thế nào, đành hạ giọng nói, quyết định để người nhận quà tự mình cảm nhận, nhắm mắt làm liều, đem kia bộ áo ngủ nhét vào lòng ngực Hoắc Lan.

Lương Tiêu nhắm chặt mắt, nín thở ngưng thần.

……

Lương Tiêu nhịn không được nữa, thở hổn, mở mắt.

Hoắc tổng cầm đồ cậu đưa ngồi ở mép giường, so với vừa rồi chẳng có bất cứ thay đổi gì.

Thoạt nhìn như thể không có bất cứ cảm nhận nào cả.

Lương Tiêu do dự một lúc lâu mới gắn tim lại được: “Hoắc tổng?”

Hoắc Lan giật mình, bị giọng nói của cậu kéo về, cúi đầu nhìn nhìn bộ quần áo trong lòng ngực.

Nhìn kiểu dáng hẳn là áo ngủ, đã giặt qua, nhãn cũng đã được cắt đi.

Vải dệt dán trong lòng bàn tay rất mềm mại.

Hoắc Lan ngước mắt, đón lấy tầm mắt Lương Tiêu, cố gắng hiểu ý cậu, nhẹ nhàng đặt bộ áo ngủ ở mép giường.

Hoắc Lan chần chờ thật lâu, đưa tay lên che đi phần cổ áo trên người Lương Tiêu.

Hoắc Lan hạ mắt, thở sâu, chuyển tầm mắt, hóa giải nút thắt đầu tiên của anh.

“…… Hoắc tổng.”

Lương Tiêu còn chờ anh cảm động, vậy mà không nghĩ tới Hoắc tổng sẽ cảm động đến mức này, nhanh chóng nắm lấy cái tay đặt trên cổ áo mình: “Không được.”

Hoắc Lan nhăn mi, theo lực của cậu mà dừng lại.

Lương Tiêu lắp bắp: “Sáng, ban ngày ban mặt.”

Ban ngày ban mặt, không thể vô duyên vô cớ hủy đi sự trong sạch của Hoắc tổng nhà bọn họ.

Lương Tiêu ngăn cản một lần, không làm quản gia thất vọng, run run rẩy rẩy đẩy tay ra, lừng lẫy nhắm mắt lại.

Cậu đã cố hết sức rồi.

Hoắc tổng nhà bọn họ nếu đã giải một nút thắt, thì mọi chuyện không còn là do cậu quyết định được nữa.

Lương Tiêu tim đập nhanh như sấm, thậm chí cậu đã tính sẽ nổi lên xoay chuyển cục diện sắp diễn ra, đơn giản chỉ là đem mặt ra thể hiện nỗi lòng.

Cậu lăn qua lộn lại, Hoắc Lan thì ngược lại nhắm chặt mắt, rút tay về: “Đừng nhúc nhích.”

Lương Tiêu hoảng sợ: “Tôi không thể động chút sao?”

“Không tiện.” Hoắc Lan cố kiềm chế không nhìn cậu, “Tôi nhớ không lầm thì……”

Lương Tiêu ngẩn người, mở to mắt: “Hả?”

Hoắc Lan hơi giật mình, nhận lấy tầm mắt cậu.

Hoắc Lan: “Không phải ——”

Lương Tiêu: “Không phải cái gì?”

“Muốn tôi ——”

Hoắc tổng khắc kỷ thủ lễ, đối với cậu lại phá lệ mà tôn trọng, những lời phù phiếm như vậy rất ít khi nói tới, lại càng không thể nói ra tuỳ tiện, kiềm chế một lúc lâu sau: “Thay quần áo……cho cậu.”

“Là do tôi nghĩ xằng bậy.” Hoắc Lan nhíu mi, “Không nên ức hiếp cậu.”

Trái tim Lương Tiêu lập tức rơi xuống đất: “……”

Lương Tiêu yếu ớt phun cục tức ra, trong lòng nói ngài thật đúng là ức hiếp quá đáng: “…… Không phải.”

Lương Tiêu thật sự không nghĩ ra: “Tôi muốn thay áo ngủ, cho nên mới cố ý đưa quần áo cho ngài, ngài giúp tôi thay chứ?”

Hoắc Lan cũng không nghĩ ra, chỉ là không dám hỏi, trầm mặc rời đi tầm mắt.

Lương Tiêu nghẹn sau một lúc lâu, nhìn Hoắc tổng khó khăn chột dạ, không nhịn được vui vẻ.

Lương Tiêu cười thở dài, trong lòng lại bủn rủn tê rần.

“Hoắc tổng.” Lương Tiêu phóng nhẹ sức lực, túm túm ống tay áo của anh, “Trước kia có người đưa quà cho anh sao?”

Hoắc Lan ngơ ngẩn.

“Không phải là đồ như này, xe thể thao, âu phục, danh thiếp.”

Lương Tiêu nhìn hắn: “Chỉ là…… Bạn bè.”

Lương Tiêu kỳ thật còn muốn mặt dày tiến thêm một bước, lại sợ làm anh sợ nên mới gạt qua đi: “Quà của bạn bè này.”

Hoắc Lan ngơ ngẩn nhìn cậu, môi khẽ động, không phát ra tiếng.

Lương Tiêu hoàn toàn hiểu rõ, xoa xoa cái trán, khẽ hạ khóe miệng: “Áo ngủ……”

Lương Tiêu cười cười: “Áo ngủ không phải là mua cho tôi.”

“Hai ngày trước.” Lương Tiêu mơ hồ, “Kiếm chút tiền.”

Lương Tiêu một bên nói, một bên cảm thấy chính mình từ trước đến này chưa từng nói đúng như thế bao giờ.

Mấy ngày nay ở phòng ngủ nhìn Hoắc tổng làm vệc, Lương Tiêu đã quen với ngàn vạn đơn vị tài chính, thật ra cũng từng một lần muốn đem áo ngủ cắt ngắn đi rồi mặc.

Bây giờ nghĩ lại lại thấy thật may mắn vì khi đó chưa có làm gì.

“Không phải là đồ quý giá gì.” Lương Tiêu cười một cái, “Ăn mặc qua thôi, ngài nếu như không thích thì đến lấy về đi……”

Hoắc Lan bỗng nhiên đứng dậy.

Lương Tiêu ngẩn ra, ngẩng đầu đi theo, cậu mờ mịt mà nhìn Hoắc tổng mang theo áo ngủ đi ra.

Lương Tiêu hoảng hốt rồi lại nói: “…… Cũng đúng.”

“Không thích đến như vậy sao……”

Lương Tiêu xoa nhẹ hạ đôi mắt, có chút khó hiểu, nằm trên giường cẩn thận suy tư.

Cậu lo Hoắc Lan không quen mua quần áo mới, còn cố ý giặt sạch một lần, lại còn cắt nhãn đi.

Không còn mặt mũi nào nói cho người khác, vẫn là tự mình ngồi xổm trong phòng tắm lấy gió ấm hong khô.

Lương Tiêu cẩn thận nghĩ lại một lần xem vấn đề xảy ra là do đâu, càng cẩn thận suy nghĩ, mới ngạc nhiên phát hiện ra bọn họ biết nhau mấy ngày này, Hoắc tổng dường như không thể nào mặc áo ngủ.

Chứng sợ hãi áo ngủ.

Bóng ma thời thơ ấu, xem ra áo ngủ có liên quan đến phim kinh dị.

Lương Tiêu miên man suy nghĩ, tiếc hận bóp cổ tay, buồn bực thở dài một hơi.

…… Sớm biết thì đã mua hạch đào rồi.

-

Hoắc tổng đi hình như đã quá nhanh.

Lương Tiêu nằm ở trên giường, thật sự quá nhàn rỗi, trong não đã nghĩ đễn tiểu Hoắc Lan cùng áo ngủ dây dưa trong ác mộng.

Lương Tiêu bổ não một hồi, cuối cùng thấy cảnh thiếu niên Hoắc Lan đại chiến áo ngủ, cậu mở to mắt, thở dài.

……

Dù cho nói như thế nào.

Tỉ mỉ chọn lựa quà tặng đưa ra xe, vẫn là có chút mất mát.

Lương Tiêu có chút buồn, ôm hai mắt nhắm chặt, nghe thấy tiếng cửa phòng mở thì nghiêng đầu ngó xem.

Quản gia đóng cửa lại, thật cẩn thận tiến vào.

Lương Tiêu không nghĩ ra: “Không đến mức này đi?”

Quản gia ngơ ngẩn: “Cái gì cơ?”

“Tôi chẳng qua chỉ là tặng một bộ áo ngủ thôi mà.” Lương Tiêu khó có thể tin, “Hoắc tổng không nên tức đến mức không muốn thấy tôi chứ?”

Lương Tiêu nhìn quản gia tóc trắng xoá, thấu tình đạt lý: “Ông tới ngủ với tôi à? Không cần đâu, một mình tôi cũng có thể ngủ ngon, chính là có lẽ đã vẽ trên gương trong phòng tắm hình Hoắc tổng tiểu nhân, ngày mai làm phiền ông tìm người đến lau giúp tôi một chút……”

“Ngài nói gì cơ ——” quản gia nghe xong một lúc lâu sau bỗng nhiên phản ứng lại, “Áo ngủ là do ngài đưa?”

Lương Tiêu tự thú: “Đúng vậy.”

Quản gia hiểu rồi.

Hoắc tổng mới vừa làm ầm tỏ vẻ mình không cần ngủ, bỗng nhiên lại thay sang một bộ áo ngủ không biết từ đâu ra, thì ra là hôm nay anh muốn ngủ cùng phòng với Lương tiên sinh một lần.

Đội trưởng đội bảo an nghe vậy thì hú hồn hú vía, nhanh nhanh chóng chóng, lôi kéo ông thấp giọng hỏi Hoắc tổng đến tột cùng là có ý gì, có phải là trách bọn họ bảo vệ Lương tiên sinh không đủ nghiêm mật hay không, vậy nên mới yêu cầu nửa đêm phái bảo vệ canh ở cửa ngoài lẫn cửa sổ.

Hoắc tổng chỉ tiếp nhận văn tự hội báo bây giờ lại mặc bộ áo ngủ kia, ở văn phòng Hoắc gia, gọi video hội nghị khẩn cấp cho quản lý Tinh Quan.

“Không có việc gì cả.” Quản gia thở phào khẩu khí, thành khẩn cùng Lương Tiêu nói lời cảm ơn, “Cảm ơn ngài.”

Lương Tiêu còn đang nghĩ về Hoắc Lan, có chút uể oải: “Gì chứ?”

“Hoắc tổng ——” quản gia không biết nên nói như thế nào, có chút khó khăn mà cười cười, “Hoắc tổng chưa từng vui như vậy bao giờ.”

Lương Tiêu ngẩn người.

Lương Tiêu cẩn thận nhớ lại tư thế Hoắc Lan đi ra cửa, nghĩ như thế nào cũng không thấy có tí tẹo nào liên quan đến vui mừng cả.

Ngoại trừ “Hoắc tổng tức giận vô cùng lớn, vui vẻ đều bị vứt bỏ lâu rồi”.

“Hoắc tổng đây là……”

Quản gia thấp thấp hít khí, ngực căng đến sắp nghẹn: “Là vui đến hỏng người rồi, không biết nên làm thế nào nữa.”

Quản gia: “Ngài ấy ở trong cái nhà này chưa từng vui như thế.”

Lương Tiêu nhớ tới những chuyện cũ mà quản gia đã từng nói với mình, yên lặng một lúc lâu, đáy lòng cũng theo đó trầm xuống, gật gật đầu không nói chuyện.

“Cảm ơn ngài.” Quản gia lại nói cảm ơn, “Hôm nay ngài —— có thể ngủ cùng Hoắc tổng không?”

Lương Tiêu mờ mịt: “Không phải là Hoắc tổng ngủ cùng tôi sao?”

“Hoắc tổng còn chưa bình tĩnh lại được……” Quản gia đối với tính tình Hoắc tổng nhà bọn họ rất quen thuộc, “Chờ khi bình tĩnh lại, nhất định sẽ hối hận, sẽ cảm thấy hành động vừa rồi đối với ngài là quá khinh bạc.”

Lương Tiêu: “……”

Quản gia: “Hoắc tổng hối hận thì sẽ tự phạt.”

Lương Tiêu: “……”

Quản gia: “Hoắc tổng mỗi lần tự phạt sẽ cưỡng bách mình làm chuyện mà mình không muốn làm nhất.”

“Chuyện Hoắc tổng muốn làm nhất.” Quản gia logic phá lệ rõ ràng, “Chính là ngủ cùng với ngài.”

Lương Tiêu tâm phục khẩu phục: “…… Ông nói đúng.”

“Cho nên.” Quản gia gian nan cầu tình với cậu, “Còn phải dựa vào ngài……”

Lương Tiêu chết lặng: “Dựa vào tôi không biết xấu hổ.”

Quản gia lập tức thở phào mọt hơi: “Đúng vậy.”

“……” Lương Tiêu yếu ớt gật đầu: “Được rồi.”

Lúc trước phó đài trưởng Thiên Tinh giết đến Tinh Quan, lời nói ra chỉ sợ là một ly cũng không sai.

Gian O họa quốc.

Lương Tiêu đối với bóng dáng ấy có chút chua xót, an ủi mà tự ôm chính mình, xoa mặt thở sâu.

Mặc thêm quần áo rồi lắc lư đi ra cửa, đi một mạch đến chỗ Hoắc tổng.

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp