Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 41


2 năm

trướctiếp

Hoắc Lan đẩy cửa vào, thậm chí bác sĩ phụ trách còn chưa đuổi kịp.

Lương Tiêu lập tức im lặng, buông người đại diện ra ngẩng đầu lên.

Tổng giám đốc Hoắc hiếm khi ăn mặc không nghiêm chỉnh, áo vest âu phục mở tung ra, chiếc ngực phập phồng mạnh mẽ như ẩn như hiện bên dưới lớp áo sơ mi, một tay chống ngay cửa.

Tầm mắt dừng trên người cậu.

"Tổng giám đốc Hoắc mở cuộc họp vào buổi chiều mới biết."

Quản gia vừa cho người đậu trực thăng, liền thở hồng hộc đuổi theo giải thích: "Sợ không kịp, nên cố hết sức vội vàng tới......"

Quản gia đã ở nhà họ Hoắc mấy năm nay, ngoại trừ lần phấn khởi vì ngành công nghiệp dược phẩm kia, cũng hiếm khi thấy tổng giám đốc Hoắc của bọn họ thức tỉnh vai trò của mình đến mức này.

Nếu không phải do ban đêm khó tìm kiếm các phi công trực thăng đủ tiêu chuẩn, họ còn có thể đến nhanh hơn.

Quản gia thở phào vui mừng, nhưng cũng lo lắng nhìn Lương Tiêu trên giường bệnh, thấp giọng nói với Đoàn Minh: "Ngài Đoàn?"

Đoàn Minh vừa mới rót nước cho Lương Tiêu, có chút thất thần, đứng ở cửa bị trợ lý lôi đi, cậu ta nhỏ giọng nói ban nãy mua xổ số đã trúng 100 vạn (=1 triệu).

Đoàn Minh và quản gia cùng thờ ơ gật đầu, che miệng trợ lý rồi lôi người ra khỏi phòng bệnh.

Lương Tiêu nhịn một hồi, cánh tay không còn chút sức lực, thử cử động, nhưng cả người đều đã mềm nhũn.

Hoắc Lan tiến lên vài bước, chặt chẽ đỡ lấy cậu.

Lương Tiêu bị hơi thở lạnh lẽo bao bọc, ngẩng đầu một lúc mới há miệng thở dốc: "Tổng giám đốc Hoắc......"

Bác sĩ điều trị chính nhận được thông báo vội vàng chạy đến, quản gia phụ trách giải thích, chặn người ở ngoài cửa, còn chu đáo trợ giúp đóng cửa lại.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, yên tĩnh đến mức người ta có thể nghe thấy tiếng hoạt động đều đặn của máy móc to lớn.

Lương Tiêu bắt gặp ánh mắt của Hoắc Lan, không nói lời gì.

Hoắc Lan đỡ cậu một lúc, im lặng cầm lấy cái gối, đặt sau lưng cậu, giúp Lương Tiêu dựa vào.

Không biết sức lực Lương Tiêu từ đâu mà ra, đột nhiên nắm lấy cánh tay anh.

Hoắc Lan nhướng mắt.

Lương Tiêu dừng một chút, sau đó lấy lại tinh thần cười cười, buông tay ra: "......Xin lỗi."

Người đại diện ở ngoài há hốc mồm, sự việc xảy ra quá bất ngờ, thậm chí vừa rồi Lương Tiêu còn không kịp phản ứng.

Bây giờ nghĩ lại, đã xuống trực thăng rồi thì chắc chắn phải đến nhà tổng giám đốc Hoắc, rõ ràng hành trình của cậu đã sớm được báo cho Hoắc Lan.

Lúc bình thường thì bỏ đi, trong khoảng thời gian mẫn cảm này, Hoắc Lan lại đồng ý chuyện nghiêm khắc hơn nữa.

Lần trước Lương Tiêu vô tình rửa sạch cảm nghĩ, nghe quản gia nói, tổng giám đốc Hoắc vẫn luôn chực chờ điện thoại đến giây cuối cùng.

"Là lỗi của tôi, đừng trách anh Đoàn Tiểu Cung bọn họ."

Lương Tiêu hít một hơi, ngẩng đầu: "Vốn định chuẩn bị —— "

Hoắc Lan cúi người, ôm cậu vào giữa cánh tay.

Lương Tiêu sững sờ, những lời nói còn sót lại đều tan biến.

Hôm nay tổng giám đốc Hoắc trầm mặc khác thường, Lương Tiêu không yên tâm, vươn tay đặt lên lưng anh: "Sao vậy?"

"Tôi không sao." Lương Tiêu sợ anh lo lắng cho mình nên nhanh chóng giải thích, "Bác sĩ nói đây là kỳ động dục, tôi tương đối đặc biệt, không thể động dục, nên chỉ còn kỳ......"

Hoắc Lan thu tay lại.

Sức lực sau lưng đột nhiên siết chặt, tim đập dồn dập kịch liệt qua lớp vải ướt đẫm mồ hôi, hằn ở trên ngực.

Lương Tiêu ngừng nói.

Sau một hồi im lặng, Lương Tiêu rũ mắt cười cười: "......Xin lỗi."

"Là tôi nên nói xin lỗi." Hoắc Lan nói: "Tôi đã đánh giá sai về thể chất của cậu, tôi sẽ tiếp quản công việc thay cậu."

Lương Tiêu thật sự bất lực, không đủ sức để nhận lỗi, lắc đầu: "Tôi không sao."

Hoắc Lan trầm mặc giây lát, buông cánh tay ra, đặt cậu trở lại lên gối.

Sức lực hai cánh tay và vai vô cùng vững vàng, khi cậu hoàn toàn ổn định, anh mới chậm rãi rút tay ra.

Lương Tiêu nhìn anh: "Tổng giám đốc Hoắc."

Đồng tử của Hoắc Lan đông cứng.

"Thật sự không sao mà." Lương Tiêu nhìn kỹ biểu cảm của anh, cố lặp lại: "Là chu kỳ phân hóa của Omega bình thường."

Hoắc Lan đã nghe báo cáo từ xa của bệnh viện khi ở trên trực thăng, nhưng trái tim vẫn còn treo lơ lửng, một chút cũng không buông xuống được.

Hoắc Lan híp mắt: "Ừm."

Lương Tiêu thầm khích lệ bản thân, khẽ nhúc nhích bàn tay từ từ đặt lên mu bàn tay của Hoắc Lan.

Bản thân Lương Tiêu biết, trước đây cũng xảy ra mấy chuyện kinh khủng muốn chết người như này, những người xung quanh ít nhiều gì đều lưu lại di chứng, cả ngày hốt hoảng lo sợ, đặc biệt là sợ cậu xảy ra việc gì ngoài ý muốn.

Đoàn Minh là Beta, anh ta đã quen với tình trạng ba năm ngày này của cậu, thực tế vẫn tốt hơn chút.

Bọn họ trong mắt vị tổng giám đốc Hoắc - Alpha cơ thể cường tráng sức khỏe mạnh mẽ một tay đội trời đạp đất này, nói không chừng chỉ cần đưa ra chút quyết định sai sót nào, một Omega mỏng manh yếu đuối như cậu sẽ biến thành bọt biển rồi bị sóng cuốn trôi đi mất.

Lương Tiêu vô định mà suy nghĩ vẩn vơ một lúc, nhớ đến cái kết mà Hoắc Lan đã thay đổi Vân Liễm, trái tim lại đau nhói không rõ lý do.

Lương Tiêu cố bình tĩnh lại, giải thích với Hoắc Lan: "Không phải là tôi không coi trọng bản thân...... Tôi sẽ sống tốt."

Lương Tiêu nhìn anh cẩn thận rồi nhẹ giọng bảo đảm: "Chẳng phải tôi đang sống rất tốt đó sao."

Nếu nói điều này với người đại diện, có lẽ sẽ khiến người đại diện tức giận đến mức điên cuồng đập trợ lý của mình 18 lần, vỗ vai từ đầu tới cuối kể lể trách mắng 300 tội trạng, sau đó buộc cậu phải nhận lỗi từng bước từng bước một.

Nhưng lời này nói với Hoắc Lan, nói đạo lý cũng có chút thông suốt.

Lương Tiêu nhìn đường cong bờ vai lạnh lẽo cứng rắn của Hoắc Lan dưới ánh đèn, trong lòng cảm thấy không ổn, chầm chậm thu tay về.

Vừa định di chuyển, lòng bàn tay của Hoắc Lan đột nhiên lật qua.

Lương Tiêu còn chưa kịp phản ứng, cả bàn tay đã nằm trong tay anh, bị lòng bàn tay vừa ướt vừa lạnh chặt chẽ bọc lấy.

Hoắc Lan khép mắt lại.

Lúc biết tin Lương Tiêu gặp chuyện, anh còn đang trong cuộc họp.

Cuộc gọi đến từ tổ chương trình, âm thanh bị nhiễu rối loạn ồn ào, giải thích ngắt quãng, cho biết nghệ sĩ bị tai nạn và đang được cấp cứu.

Anh chưa kịp hỏi lại thì bên kia đã vang lên một tiếng hét kinh hoảng, điện thoại cũng hoảng loạn hấp tấp cúp máy.

......

Chuyện này đã xảy ra hai lần liên tiếp, Hoắc Lan không muốn suy nghĩ thêm nữa, nắm lấy tay Lương Tiêu, nhận thấy sự chênh lệch nhiệt độ giữa hai lòng bàn tay, rồi lại buông ra lần nữa.

Hoắc Lan bắt gặp ánh mắt của Lương Tiêu, gật đầu: "Tôi biết."

Lương Tiêu thật sự không có ý lăn lộn, chuẩn bị giải thích tiếp, nghe vậy liền sững sờ.

"Cậu có thể tự chăm sóc bản thân." Hoắc Lan nói: "Nhưng trên đời này luôn có những chuyện xảy ra bất ngờ."

Lương Tiêu ngẩn người một lúc lâu, cười cười, cúi đầu, kéo kéo chiếc mền hai lần.

Hoắc Lan vươn tay giúp cậu: "Lạnh?"

Lương Tiêu gật gật đầu: "Vẫn ổn."

Cả người Lương Tiêu yếu ớt, gió lạnh tràn vào từ cửa phòng đang mở đến bây giờ vẫn chưa tiêu tán, hơi nóng khó khăn lắm mới tích tụ được cuối cùng cũng tỏa ra gần hết.

Cuộc tấn công ma thuật mùa đông từ phương nam, để ấm áp trở lại, vẫn phải đợi một lúc.

Hoắc Lan nhìn cậu một hồi, sau đó đột nhiên đứng dậy.

Lương Tiêu sững sờ: "Có việc?"

"Rất nhanh." Hoắc Lan nói: "Mười phút."

Lương Tiêu nghĩ nghĩ, rất nhanh liền hiểu ra: "Ngài đang bận."

Hoắc Lan rời đi ở giữa cuộc họp, e rằng chuyện này cũng đã khiến anh mất đi lý trí.

Bây giờ bình tĩnh lại, những việc trước đây đã trì hoãn phải được xử lý càng sớm càng tốt.

Bị trì hoãn đến tận bây giờ, bên quản lý Tinh Quan bị lãng quên có lẽ vẫn đang ở trong phòng họp, khóc lóc bàn bạc về việc tổng giám đốc của bọn họ đi tìm bé Omega hoang dã hại nước hại dân nào đó.

"Không bận." Lương Tiêu hi sinh xả thân quên mình: "Tôi không sao, ngài có nhiều việc bận, một tiếng cũng được."

Hoắc Lan cảm thấy không lâu như vậy, lắc đầu, quay người lại trước khi đi ra ngoài, cởi áo khoác vest.

Lương Tiêu chớp mắt, bị bọc lại phải ngẩng đầu lên.

Hoắc Lan ôm lấy cậu, ý bảo Lương Tiêu ngồi dậy một chút, lấy áo khoác của anh mặc vào cho cậu.

Hơi thở trong veo của tuyết đọng lại trên chiếc áo vest ngăn nắp thẳng tắp, quấn lấy cậu, bao bọc cả người bên trong.

Lương Tiêu ngây ngốc, được Hoắc Lan đang nghiêm túc tỉ mỉ bọc trong áo khoác, lồng ngực phập phồng mấy lần, giọng nói hấp tấp cũng nghẹn lại.

......Anh muốn phá hủy đất nước đó hả.

Hoắc Lan chỉnh sửa trang phục cho cậu, cánh tay nâng lên hạ xuống ở không trung, nửa chừng chợt dừng lại.

Lương Tiêu nhắm chặt mắt, cầu nguyện tổng giám đốc Hoắc ngàn vạn lần đừng xoa đầu của cậu.

Nếu không trong vài phút nữa, mấy người đứng đầu Tinh Quan lại mắng mỏ bé Omega hoang dã hại nước hại dân rồi có thể tổng giám đốc Hoắc vừa ôm bé Omega hoang dã vừa tổ chức cuộc họp qua điện thoại.

Lời cầu nguyện hiệu quả hơn so với bình thường, Lương Tiêu lo lắng đề phòng nửa phút, nghe thấy tiếng bước chân của Hoắc Lan dừng ở cửa, cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra rồi vững vàng đóng lại.

Lương Tiêu căng thẳng nín thở nửa ngày, thở ra một hơi, hết sức rồi gục đầu xuống gối.

Quản gia còn đang cùng bác sĩ tìm hiểu tình hình, Đoàn Minh tìm không gian lẻn vào, nhìn thấy tư thế dở sống dở chết của cậu, liền giúp cậu kéo mặt nạ dưỡng khí xuống.

Lương Tiêu cảm thấy hơi khoa trương: "Không đến nỗi......"

"Đến nỗi, kiểu gì lát nữa cậu sẽ a a a kích thích đến thiếu oxy."

Đoàn Minh che lại cho cậu: "Không phải nói muốn ôm tổng giám đốc Hoắc ở trên giường sao?"

Lương Tiêu: "......"

Đoàn Minh biết hành động của cậu so với lời nói cách biệt tận mười phần, anh ta thở dài lo lắng: "Sao tổng giám đốc Hoắc đi vậy, xử lý việc ở công ty à?"

Lương Tiêu gật gật đầu.

"Cậu cũng thật thành thật." Đoàn Minh biết cậu không làm được, nên giúp cậu điều chỉnh lưu lượng oxy: "Lúc này ở trong sách, những Omega bất lương không thành thật đều khóc lóc xin tổng giám đốc đừng rời đi."

Lương Tiêu còn đang suy nghĩ về tình hình vừa rồi, nghe được lời này của anh ta, đột nhiên cảm thấy hơi thiếu oxy.

Đoàn Minh dừng tay lại: "Miệng của cậu tốt như vậy sao......"

"Không." Lương Tiêu kéo mặt nạ lên, chột dạ thú tội: "Tôi xém nữa cũng...... suýt nữa."

Đoàn Minh kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

Lương Tiêu xấu hổ nói với anh ta, bản thân nhảy ra nghiêm khắc lên án chính mình một lúc, nghẹn một hồi: "Khi tôi tỉnh lại."

"Khi cậu tỉnh lại làm cái gì?!" Đoàn Minh lôi kéo cậu truy hỏi: "Vừa rồi cậu suýt nữa làm cái gì? Tổng giám đốc Hoắc làm cái gì?"

"Tổng giám đốc Hoắc ——"

Lương Tiêu hít hai ngụm oxi, mặt đỏ tai hồng: "Tổng giám đốc Hoắc đã...... khoác áo cho tôi."

Đoàn Minh: "......"

Lương Tiêu che mắt, xấu hổ đỏ mặt đến mức rụt cổ: "Nếu như lúc ấy tổng giám đốc Hoắc lại...... xoa đầu tôi lần nữa."

Giọng điệu Lương Tiêu thở dài: "Có thể tôi sẽ không kiềm chế được, kéo anh ta lại khóc lóc bảo anh ta đừng đi."

"......" Đoàn Minh chịu không nổi nhớ lại nụ hôn trên cửa: "Thật...... thật đáng tiếc."

Theo xu hướng phát triển này, nếu một ngày tổng giám đốc Hoắc thật sự đè cậu lên cửa hôn, có thể anh ta phải liên lạc ngay với 120, chuẩn bị thực hiện cuộc hồi sinh tim phổi cho một Omega giấu tên.

Đoàn Minh tốt ý bảo sau này Lương Tiêu im lặng khi hôn ông Hoắc, không được nói đủ loại chi tiết về bản thân, không được xem náo nhiệt: "Tổng giám đốc Hoắc có hay xoa đầu cậu không?"

Lương Tiêu sững sờ: "Anh Đoàn!"

"Tôi chỉ hỏi chuyện xoa đầu cậu." Đoàn Minh: "Phản ứng của cậu khiến tôi nghĩ mỗi ngày đều hỏi đi hỏi lại nhiều lần."

Lương Tiêu: "......"

Lương Tiêu lấy hết sức bình sinh cố bình tĩnh lại: "Cũng —— không thường xuyên."

Lương Tiêu nhịn không được, khóe miệng căng thẳng hồi lâu mới nhếch lên: "Tổng giám đốc Hoắc...... kỹ thuật rất tốt."

Đoàn Minh: "Hả?"

"Tôi đã tự thử qua." Lương Tiêu cúi đầu, cảm thấy xấu hổ: "Còn tốt hơn rất nhiều so với tôi."

Đoàn Minh kinh ngạc không thể tưởng tượng nhìn cậu, cẩn thận nhớ lại, tự hỏi vừa rồi có phải mình vô tình, hỏi những chuyện được che giấu kĩ càng không nên hỏi.

Lương Tiêu ho khan một tiếng: "Lát nữa quay lại, tôi muốn tổng giám đốc Hoắc giúp...... giúp tôi một chút."

Đoàn Minh nghe không nổi nữa: "......Được."

Đoàn Minh bị hai người này làm khiến cho gần như phát điên, trong lòng thầm mắng chửi, không đành lòng nhắc nhở Lương Tiêu nhớ lại những gì anh ta đã nói: "Vậy cậu tự đợi lát nữa."

Lương Tiêu gật đầu.

"Đừng cởi dưỡng khí." Đoàn Minh thấp giọng nhắc nhở: "Đối xử với bản thân tốt một chút."

Đoàn Minh: "Nếu không muốn chúng ta lo lắng thì khi đối mặt với tổng giám đốc Hoắc, cậu không cần phải tỏ ra mạnh mẽ, nhớ chưa?"

Lương Tiêu sửng sốt, ánh mắt âm thầm cúi xuống, không trả lời, hợp tác đeo mặt nạ dưỡng khí vào.

Đoàn Minh cũng không cố gắng thuyết phục cậu quá, dặn xong liền xoay người ra cửa, vừa lúc gặp phải Hoắc Lan đã trở lại.

Hiếm khi thấy tổng giám đốc Hoắc khoác áo gió, khẽ gật đầu với quản lý rồi bước nhanh đến bên giường.

Xung quanh anh vẫn còn vương chút hơi ấm của nước, đôi lông mày sâu hoắm bị thấm nước càng ngày càng đen hơn, từng ngọn tóc vẫn đang lấm tấm giọt nước.

Đoàn Minh cảm thấy có thể tổng giám đốc Hoắc không phải vừa đi mở cuộc họp với ban lãnh đạo Tinh Quan.

Lương Tiêu cũng cảm thấy có gì đó không đúng, chớp chớp mắt, tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, ngẩng đầu nhìn Hoắc Lan.

Hoắc Lan bước đến mép giường.

Sự mát lạnh ẩm ướt của tuyết trên người Hoắc Lan gần như bị quét sạch hoàn toàn, lúc anh cởi áo gió ra càng rõ ràng hơn, áo sơ mi thể hiện sự ấm áp, xương quai xanh lộ ra bên cổ áo đều ửng đỏ.

Lồng ngực Lương Tiêu đột nhiên cứng đờ.

Lương Tiêu nhìn anh, khó nhọc chớp mắt, giọng nói trở nên khàn khàn: "Tổng giám đốc Hoắc......"

"Tôi không lạnh." Hoắc Lan nhìn cậu: "Tôi muốn ôm em."

Lương Tiêu không nói nên lời, vội vàng nhắm mắt lại.

Hoắc Lan ôm trọn lấy cậu.

Lồng ngực và bờ vai trầm mặc vững vàng, Hoắc Lan chống một đầu gối vào mép giường, bảo vệ tấm lưng hơi run rẩy của Lương Tiêu, ôm cả người cậu vào trong lồng ngực.

"Đừng sợ." Hoắc Lan xoa xoa đầu của cậu, nhẹ giọng nói: "Không khó chịu nữa."

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp