Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 39


2 năm

trướctiếp

Lương tiên sinh mất đi vòng tay ấm áp của người đại diện.

Không hiểu sao trợ lý rất vui mừng, xem đi xem lại nửa ngày, lén lút trêu Đoàn Minh: “Anh Đoàn, không phải là do anh Tiêu không cần đọc viết mà đỏ mặt sao?”

Bây giờ Đoàn Minh ngoại trừ trái tim thì mọi bộ phận đều cảm thấy đau: “… Đúng vậy.”

Trợ lý cúi đầu lướt tin nhắn: “Tổng giám đốc Hoắc nói về nhà ——”

“Không được phép nhìn.” Đoàn Minh thẹn quá hóa giận, một tay che mắt cậu ta kéo ra ngoài: “Đi đi đi.”

Động tĩnh của hai người không nhỏ, Lương Tiêu đột nhiên tỉnh táo lại: “Anh Đoàn.”

Đoàn Minh: “Nếu đêm nay cậu dám lén lút chạy về, chương trình ghi hình vào sáng ngày mai, tôi sẽ để Tiểu Cung kéo xe đồ ăn, từ đây vác theo camera chạy đến Đế Đô.”

Lương Tiêu: “…”

Đoàn Minh thay cậu lo lắng cả một đêm, tâm trạng lên xuống bất thường đến mức đọc thêm mười quyển sách cũng không ổn định được, nhìn chằm chằm cậu nửa ngày, sờ lấy một quả quýt bóc sơ qua, sải bước ra khỏi cửa.

Trợ lý nghe xong thì căng thẳng: “Anh Tiêu…”

Lương Tiêu: “Tôi kéo xe.”

Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng gật đầu, đi theo ra khỏi cửa.

Lương Tiêu để nhiệt độ hạ một lúc, bóc cam rồi nhét vào miệng, cầm lấy điện thoại di động, tự mình kéo tin nhắn từ từ.

Có hai dấu cách ở đầu câu, cuối câu có một dấu chấm, rất khớp với phong cách của Tổng giám đốc Hoắc.

Không phải do quản gia gửi tới.

Lương Tiêu suy nghĩ kỹ một lúc, thật sự không nghĩ quản gia sẽ có bản lĩnh này, điều này làm cho Tổng giám đốc Hoắc tin rằng một chiếc gối ôm tốt hơn còn có thêm chức năng ghi âm.

Người sử dụng có thể chủ động mang về nhà, còn có thể ôm để nghiên cứu.

Tổng giám đốc Hoắc trong thời kỳ nhạy cảm cũng không được.

Lương Tiêu thất thần, lấy vỏ quýt làm thành một đóa hoa.

Hai ngày nay, Lương Tiêu thực sự đã dùng bất cứ giá nào, cố gắng hết sức tưởng tượng rằng nói không chừng Tổng giám đốc Hoắc cũng có hơi thích mình.

Bây giờ nhận được tin nhắn này, đột nhiên cảm thấy có hơi không chân thực.

Hẳn là Tổng giám đốc Hoắc sẽ không lấy lý do không phải đọc để dụ dỗ cậu buông lỏng cảnh giác rồi trở về nhà.

Sau đó, sau khi ôm cậu rồi đọc sách cho cậu nghe, đột nhiên sẽ lấy ra một câu hỏi đọc hiểu và yêu cầu cậu làm bài kiểm tra.

Chắc là… Sẽ không đâu.

Trong lòng Lương Tiêu thật sự không có manh mối gì, nhưng cũng không kìm được suy nghĩ của mình, cầm điện thoại di động lên trả lời tin nhắn.

“Khi nào thì anh về?”

Đoàn Minh quay trở lại, đẩy cửa lộ ra một cái đầu: “Tôi bảo Tiểu Cung đặt vé máy bay trước.”

Lương Tiêu sửng sốt một chút, buông di động xuống, ngẩng đầu nhìn: “Quay xong…”

“Quay xong.” Đoàn Minh thật sự sợ cậu chưa quay xong đã quay người bỏ chạy, nhanh chóng bẻ gãy mấy cái dấu chấm lửng kia: “Năm ngày sau.”

Lương Tiêu gật đầu.

“Đặt vé vào ngày hôm đó.” Đoàn Minh quay đầu xác nhận với trợ lý: “Trực tiếp đưa cậu ấy đến nhà Tổng giám đốc Hoắc.”

Lỗ tai của Lương Tiêu có hơi nóng, ho khan một tiếng nhưng cũng không phản bác.

Lúc đó Đoàn Minh cũng không suy nghĩ chu toàn, lúc này mới hoàn hồn, cũng mơ hồ lo lắng: “Thời kỳ mẫn cảm của Tổng giám đốc Hoắc vẫn chưa kết thúc, sẽ không sửa đề thi đấy chứ?”

Lương Tiêu phát sốt, cố gắng hết sức bổ não để học tập: “Thi thì thi.”

Đoàn Minh: “…”

Lương Tiêu đợi nửa ngày nhưng cũng không nghe thấy anh ta trả lời: “Anh Đoàn?”

Đoàn Minh tận mắt nhìn thấy trạng thái cặn bã của Lương Tiêu sau khi đọc, thật sự không thể tưởng tượng được cậu lại có tính cách cởi mở như vậy, bất ngờ thật lâu rồi mới chân thành nói: “Cậu thật sự rất thích Tổng giám đốc Hoắc.”

Lương Tiêu sững sờ, chưa kịp hỏi rõ ràng: “Cái gì ——”

Đoàn Minh lấy một quả quýt ném cho cậu, đóng cửa lại, xách trợ lý rời đi.

Sáng hôm sau.

Tổ tiết mục cố ý đến hiện trường ghi hình sớm.

Xe bán đồ ăn sáng mở cửa lúc 6 giờ, trời chưa sáng đã phải dậy bận rộn chuẩn bị mọi thứ, lượng người đến mua bữa sáng cũng ngày càng đông.

Lương Tiêu đeo khẩu trang, tổ chương trình cũng bí mật ghi hình nên cũng không ai cảm thấy khác thường. Thỉnh thoảng có khách quen tới, thuận miệng hỏi thăm vài câu về ông chủ cũ có vấn đề gì, thấy Lương Tiêu không rõ chuyện này nên cũng không ai hỏi thêm nữa.

Đoàn Minh kéo trợ lý đi thu ngân, bận rộn từ sáng sớm, bây giờ mới có thời gian ngồi xuống thở dốc.

Biên đạo mang theo camera ẩn, ghé sát vào xem Lương Tiêu làm bánh mì kẹp thịt thêm ly sữa nóng: “Ngài Lương đã từng làm cái này rồi sao?”

Lương Tiêu cười cười: “Không khó.”

“Nhìn không khó, làm mới khó.” Biên đạo nhìn thấy cậu thuần thục làm bánh nhân thịt cũng không kìm được lòng mà cảm thán: “Tay nghề của Lương tiên sinh thật tốt.”

Lương Tiêu bị khẩu trang che đi hơn phân nửa khuôn mặt, lộ ra đôi mắt cong lên, trên tay lưu loát sờ soạng một cái túi giấy, thêm rau diếp chiên trứng muối sốt cà chua, đưa cho anh ta một phần hamburger.

Biên đạo xấu hổ: “Không được không được, đang ghi hình…”

“Mời mọi người.” Lương Tiêu nói: “Trải nghiệm cuộc sống.”

Thời gian ghi hình thật sự quá sớm, hầu như cả đoàn làm phim còn chưa kịp ăn sáng, nhìn những chiếc bánh mì nóng hổi cả buổi sáng, bọn họ cũng cảm thấy đói bụng.

Lương Tiêu mất một lúc để làm khoảng mười phần ăn chia đều cho mọi người, chiên thêm mấy phần xúc xích đặt bên cạnh đĩa để dùng sau.

Camera ăn ké cảm thấy chột dạ, khiêng máy quay tìm một góc độ thích hợp, hết sức tập trung vào gương sườn mặt đang chiên trứng của cậu.

“Đúng kiểu người đàn ông của gia đình.” Biên đạo cảm thán: “Sau khi chương trình phát sóng nhất định khu bình luận sẽ hô hào muốn kết hôn.”

Đoàn Minh nhịn không được vui mừng, cố hết sức khiêm tốn: “Không quá bùng nổ…”

“Ban đầu《 Ở Trên Đường 》cũng không tập trung vào vấn đề bùng nổ.”

Biên đạo vừa ăn hamburger vừa trò chuyện với anh ta: “Phố phường, hàng ngày, gần gũi với mọi người nhất... Chủ đề chính của ngài Lương thực sự phù hợp với chúng tôi.”

Cũng không phải các khách mời khác không thích đề tài gần gũi, chỉ là ở cái vòng tròn này đã lâu, cho dù muốn trở lại cuộc sống hàng ngày của người bình thường cũng rất khó trở lại.

Đoàn Minh cũng thở dài: “Cũng không dễ dàng gì.”

“Phải chịu đựng được gánh nặng của nó.” Biên đạo nói: “Một vị khách như ngài Lương đây cũng thật hiếm gặp.”

Anh ta nói vô tâm, đầu gối của Đoàn Minh vẫn đau, trong lòng cũng có hơi chột dạ: “…Thật vất vả cho cả đoàn.”

Vô cùng hiếm gặp.

Chưa bao giờ có một khách mời nào dùng một vạn tổ chương trình đưa cho để mua một chiếc xe bán đồ ăn sáng, sau đó đưa ra mong muốn để tổ tiết mục bỏ ra một vạn để mua lại.

Biên đạo không nhịn được cười: “Thật sự không thành vấn đề, một vạn chỉ là mánh khóe quảng cáo, vốn ngân sách của chúng tôi cũng không chỉ có ít như vậy.”

Một số ước mong của khách mời rất cao, có những người muốn đi đến sa mạc Sahara hay Bắc Băng Dương, cộng với đoàn làm phim, thậm chí một vạn cũng không đủ để trả phí đi lại.

Tổ chương trình cũng không thiếu trợ cấp, họ còn không cần phải đi hàng nghìn dặm xa xôi để quay phim, lần này cũng không tính là quá nhiều.

“Được ngài Lương truyền cảm hứng, chúng tôi có ý định tạo ra một mô hình mới.”

Biên đạo tiết lộ cho anh ta: “Khi chiếc xe bán đồ ăn sáng này được ngài Lương mua lại, nó sẽ được trả lại cho chủ cũ của quầy hàng.”

Trước đây có khách quen hỏi thăm, biên đạo cũng chỉ giải thích đơn giản, trong nhà chủ quán xảy ra chuyện gì đó, cần đến tiền gấp nên mới vội bán xe đồ ăn sáng.

Mong muốn của Lương Tiêu lúc đó là có xe ăn sáng để tổ chương trình《 Ở Trên Đường 》dễ dàng di chuyển.

Nhóm của anh ta đã thảo luận qua, quyết định dứt khoát trả lại xe bán đồ ăn sáng miễn phí cho chủ quán, đồng thời theo dõi lâu dài để ghi lại những thay đổi của chủ quán sau này.

“Ý tưởng hay.”

Đoàn Minh nghe vậy thì ánh mắt sáng ngời: “Chuyện của chủ quán có nghiêm trọng không? Có khó giải quyết không?”

“Đã giải quyết xong.” Biên đạo đã giải quyết xong, gật đầu, “Một gia đình rất điển hình, một vợ một chồng cùng với một cậu con trai. Nghe nói cậu con trai là dân thể thao, rất có tài năng nhưng cậu ấy lại bị bệnh.”

Đoàn Minh: “Bệnh gì?”

“Tuyến thể bị đóng lại.” Biên đạo nói, “Một bệnh đặc trưng ở Alpha, vì nhiều lý do khác nhau mà tuyết thể phân hóa không tốt… Nếu không xử lý kịp thời, nghiêm trọng nhất có thể nguy hiểm đến tính mạng.”

Trợ lý nghe xong thì căng thẳng: “Bệnh này chữa được không?”

Biên đạo gật đầu: “Liều lượng lớn ở nồng độ cao, để pheromone của O vào sâu là được.”

Tổ chương trình đã chuẩn bị quay phim, biên đạo đã cố ý đến bệnh viện tìm hiểu: “Nguyên tắc rất đơn giản, chính là chỉ cần người có chuyên môn xử lý, nếu không rất dễ để lại di chứng.

Chi phí của phương pháp điều trị này vừa vặn khoảng một vạn tệ, cậu con trai luyện tập thể thao lại trong tuổi ăn tuổi lớn, bên trên còn có bố mẹ nghèo, trong nhà cũng không tích góp được đồng nào.

Chủ quán gấp đến độ không chịu nổi, mới nhẫn tâm bán xe bán đồ ăn sáng mà ông ta dùng để kiếm sống qua ngày.

“Pheromone O.” Trợ lý tò mò: “Có phải là pheromone của omega không?”

“Không, đó là một chế phẩm nhân tạo bắt chước theo pheromone của omega.”

Biên đạo nắm rõ thông tin, kiên nhẫn giải thích cho cậu ta: “Làm thế nào để có thể sử dụng omega để điều trị bệnh? Đúng là không muốn sống, mỗi lần chữa khỏi một alpha thì tính mạng của một omega cũng sẽ nguy hiểm…”

Lần đầu tiên trợ lý được khai sáng một kiến thức mới, nghiêm túc gật đầu.

Đoàn Minh nghe được một lúc thì lông mày hơi nhíu lại, ngẩng đầu nhìn Lương Tiêu vẫn đang bận rộn.

Lương Tiêu vừa bán được hai phần đầy đủ, vừa xoay người thì bị anh ta túm lấy: “Anh Đoàn?”

“Lúc trước cậu nói -”

Đoàn Minh thấp giọng hỏi cậu: “Lúc trước cậu phân hóa, tự trói bản thân lại?”

Lương Tiêu vẫn xấu hổ khi nhắc đến chuyện này, ho một tiếng, mơ hồ lừa gạt: “Anh Đoàn, em đã trưởng thành rồi…”

“Tôi không nói cậu còn nhỏ.” Đoàn Minh nhíu mày, “Lúc đó là cậu hay anh ấy xảy ra chuyện?”

“Anh Đoàn.” Lương Tiêu: “Mặc dù lúc ấy chúng tôi xem như là cô alpha quả omega chung một phòng, nhưng chúng tôi thật sự không xảy ra chuyện gì, anh yên tâm.”

Trên tay Lương Tiêu không tiện, khoa tay múa chân ra hiệu: “Tuyến thể của tôi tuyệt đối trong sạch, ngoại trừ Tổng giám đốc Hoắc, chưa từng bị người thứ hai cắn qua.”

Đoàn Minh: “…”

Đoàn Minh nhìn cậu trong đầu chỉ có Tổng giám đốc Hoắc, tức giận đến mức không thèm để ý đến cậu nữa, sang bên cạnh lấy một cái xúc xích trên tay trợ lý.

Chủ quán quanh năm bày sạp ở khu vực này, lượng khác ghé qua cũng đã ổn định, việc kinh doanh vẫn luôn phát đạt.

Động tác của Lương Tiêu gọn gàng, mời chào khách cũng thuần thục, kẻ đến người đi, tiếng thu tiền cả buổi sáng hầu như không dừng lại.

Thời gian bận rộn của buổi sáng qua đi, biên đạo dẫn người đi tính toán thu nhập, tiền lãi đã có không ít.

“Tùy anh.”

Vốn dĩ Đoàn Minh còn sợ chuẩn bị nhiều nguyên liệu sẽ bị hỏng, lúc này cũng có hơi hối hận: “Biết vậy mua nhiều một chút.”

Lương Tiêu thấy vẫn đủ: “Cũng không khác nhau lắm.”

Việc xử lý nguyên liệu trong xe bán đồ ăn sáng cũng có hạn, tốt hơn hết nên tiện lợi và nhanh chóng, vừa vặn có thể đáp ứng nhu cầu đi làm, đi học của khách.

Đợi đến trưa, cũng không ai sẽ đến ăn những thứ này.

“Tư liệu cũng đủ rồi.” Biên đạo xem xét qua một lượt, vui mừng không thôi, “Ngài Lương lên hình cũng rất đẹp.”

Cảnh quay ban đầu đã được đạo diễn đưa vào màn hình, biên đạo cắt đi sửa lại vài lần, định hình tình huống cụ thể: “Mấy cảnh quay này không được quay hậu cảnh, góc độ hay tiết tấu cũng không được chọn, lấy ra nói không chừng sẽ thành mọi người rửa tay nấu canh.”

Cameraman chân thành thở dài: “Miễn là tôi không quay phim, không ai biết ngài Lương đang dùng tay làm bánh.”

Mọi người cùng nhau cười, một buổi quay phim kết thúc tốt đẹp, mọi người nói vất vả vài câu rồi về chỗ nghỉ ngơi của mình.

Lương Tiêu dậy sớm, bình tĩnh trước ống kính, trở lại xe bảo mẫu do tổ chương trình sắp xếp, cũng nhịn không được mà ngáp một cái.

Sáng nay trợ lý không chịu nổi đã ngủ hai giấc, bị Đoàn Minh nhét vào một góc, mệt đến mức hai mắt cũng không mở ra được: “Kiếm tiền thật khó…”

“Ngủ với bạn.” Đoàn Minh lấy chăn quấn lấy cậu ta lại, quay về chỗ Lương Tiêu, “Trở về khách sạn thì ngủ bù một chút.”

Lương Tiêu gật đầu: “Anh Đoàn, các anh cũng nghỉ ngơi đi.”

Đoàn Minh trả lời một tiếng rồi liếc nhìn cậu một cái.

Lương Tiêu bị anh ta nhìn thì không được tự nhiên: “Anh Đoàn?”

“Tôi sẽ không đánh Thái Cực quyền với cậu.” Đoàn Minh nhìn cậu: “Rốt cuộc lúc trước cậu đã xảy ra chuyện gì?”

Lương Tiêu sửng sốt nửa ngày mới hiểu anh ta đang nói đến điều gì, cười nói: “Thật sự không có việc gì...”

Đoàn Minh nhíu chặt mày.

Lương Tiêu không nói, Đoàn Minh dùng xúc xích đút lót cho biên đạo, sau đó cũng hỏi ra nhiều thứ.

Liệu pháp kích thích pheromone omega giả để điều trị bệnh đóng tuyến thể rất phát triển trong những năm gần đây. Nếu trong vài năm trước, nghiên cứu về pheromone giả vẫn chưa hoàn thiện nên việc điều trị bệnh này có hơi phức tạp.

“Những năm trước, nhận thức về đóng tuyến cũng không chuyên sâu.”

Biên đạo có ý định quay phim về gia đình chủ quán nên cũng biết không ít chuyện: “Chính là vì điều này nên trước đây con trai của ông ấy không được chẩn đoán.”

Biên đạo: “Vẫn bị mắc kẹt không thể phân hóa. Đến mười lăm mười sáu tuổi thì sức mạnh và chiều cao bùng nổ không theo kịp, vẫn luôn bị ốm sốt, mắt thấy nếu tiếp tục như vậy thì đồng đội sẽ vượt qua cậu ta.”

Trợ lý nghe được thì lo lắng đến mức không nhịn được hỏi, nếu thật sự kéo dài bệnh này đến thời điểm nguy cấp nhất thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Biên đạo lật lại tư liệu, nếu chỉ cần Alpha phân hóa không kịp, cơ thể sẽ bị ảnh hưởng, sốt cao liên tục không hạ, nói không chừng ngay cả tính mạng cũng có thể nguy hiểm.

“Coi như do tôi suy nghĩ nhiều.” Đoàn Minh hỏi: “Lúc ấy cậu vì điều này sao?”

Lương Tiêu nghe được có hơi chấn động: “Anh Đoàn, anh thật sự là thiên phú nổi bật...”

“Vô nghĩa.” Đoàn Minh nói, “Ngoài điều này thì lý do tại sao cậu trói người khác vào thời điểm pheromone của cậu bùng nổ, chính là do đầu óc cậu có vấn đề.”

Lương Tiêu: “…”

Vốn dĩ Đoàn Minh cũng không nghĩ tới, vẫn là xem tư liệu biên đạo mang tới, phát hiện trong quá trình trị tác động của pheromone liều lượng lớn, có thể lựa chọn gây mê toàn thân hoặc trói buộc vật lý.

Anh ta cũng không muốn suy nghĩ nhiều.

......

Nhưng bốn chữ trói buộc vật lý này thật sự quá mức tinh tế.

“Đây không phải là chuyện đáng để nói.”

Đoàn Minh nghĩ không ra: “Bây giờ quá khứ của cậu là một khoảng trống, nếu cậu muốn bay cao, bây giờ phải làm rõ lý lịch của quá khứ.”

Đối với một người như Lương Tiêu, người đã biết rõ ràng về di chứng của đợt bùng phát pheromone, nếu cậu không thể giải thích rõ ràng chuyện này, chỉ sợ rằng tài khoản quảng cáo cũng có thể bịa đặt lung tung ra một trăm tám mươi loại loại lời thề son sắt, chân tướng độc quyền.

“Bản thân tôi phải biết rõ, đến lúc đó mới có thể dễ dàng ứng xử lý.”

Đoàn Minh nhắc nhở cậu: “Tất cả mọi điều nói ra phải là sự thật, không thể học lừa gạt người khác giống như lần trước…”

Lương Tiêu mỉm cười: “Là sự thật.”

Đoàn Minh ngẩn người.

“Anh Đoàn.” Lương Tiêu ngả người về phía sau, “Tôi không muốn đề cập đến, là bởi vì khi đó tôi đã làm sai.”

Đoàn Minh lo lắng: “Cậu cắn người ta à?”

“…” Lương Tiêu: “Không phải.”

Lương Tiêu sờ điện thoại di động, khéo léo tìm được một mục chuyên dùng để cất giữ tài liệu tịch thu của mình, nhanh chóng xóa sạch tang vật mà người đại diện tịch thu.

“Khoảng thời gian đó...” Lương Tiêu nói, “Tôi đã lừa dối một người.”

Đoàn Minh nhíu mày: “Cậu lừa cái gì?”

“Tất cả mọi thứ.”

Lương Tiêu cười cười: “Lừa gạt anh rằng gia đình nhà tôi vô cùng giàu có, tôi đến trước bọn họ học là do gia đình ép buộc, không mặc đồng phục học sinh là bởi vì tôi thích sự cá tính, lười lấy thẻ cơm là vì chê đồ ăn canteen rất khó ăn…”

Đó là một trường thiên về xã hội thượng lưu, so với các trường trung học công lập bình thường, loại trường đặc biệt lỏng lẻo này ngược lại tốt hơn nhiều.

Việc đi học của Lương Tiêu lúc nhỏ cũng đứt quãng, nhưng cũng mơ hồ biết rằng, nếu không muốn sống một cách mơ hồ, thì đây là con đường nhất định phải đi.

Trường trung học công lập có kiểm soát lượt ra vào, lớp học cố định, quy tắc trường học nghiêm ngặt, cậu đã thử trà trộn nhiều lần nhưng không thành công.

Loại trường tư thục không lấy giáo dục ưu tú làm mục tiêu này vốn đã rất thoải mái, học sinh không thường xuyên lên lớn, giáo viên quanh thậm chí còn không nhận ra toàn bộ học sinh trong lớp mình.

Tiểu Lương Tiêu lang thang ở các lớp một tháng, cũng không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện.

Còn thuận lợi tìm một con dê béo vô cùng dễ lừa gạt.

Thật ra đã rất lâu rồi Lương Tiêu không nhớ tới chuyện này nữa, ấn ấn trán cười nói: “Là một Alpha còn chưa phân hóa, cũng không cao hơn tôi là bao, khá gầy, còn đeo kính…”

Alpha sẽ không cải thiện thể chất cho đến khi trải qua việc phân hóa, những đứa tẻ ở độ tuổi thiếu niên hòa trộn vào nhau, thật sự cũng không có nhiều khác biệt.

Trong cuộc đời Lương Tiêu đã từng giả dạng thành một Alpha như vậy, cậu còn rất tự hào, nhịn không được nhớ lại vinh quang khi ấy: “Lúc đó tôi có thể lật đổ anh ấy bằng một tay.”

“…” Đoàn Minh không nhẫn tâm đánh thức cậu dậy, phối hợp với trợ lý vỗ tay tán thưởng cậu.

Hai tay của Lương Tiêu đan chéo nhau, rất rụt rè: “Cảm ơn, cảm ——”

Đoàn Minh một tay ném cậu vào ghế ngồi, kéo chăn quấn lấy: “Sau đó thì sao?”

Lương Tiêu: “…”

Lương Tiêu tỉnh lại: “Sau đó anh ấy tin ngay.”

Lúc đó thật ra Tiểu Lương Tiêu cũng chưa từng gặp ai dễ lừa gạt như vậy, thâm chí có hơi không đành lòng, cho nên lúc ở chung với đối phương cũng cố gắng hết sức nhẫn nhịn.

Lương Tiêu không muốn nhớ lại cơn ác mộng lúc đó, nhắm mắt lại: “Sau đó... Anh ấy đưa tôi về nhà.”

Đoàn Minh nghe mà lo lắng: “Anh ta đã làm gì?”

“Anh ấy yêu cầu tôi làm bài tập về nhà.” Lương Tiêu tuyệt vọng, “Mỗi ngày ba tiếng.”

Đoàn Minh sặc một tiếng, ngạc nhiên ngẩng đầu.

“Sau khi hoàn thành, anh ấy tự mình kiểm tra bài cho tôi, chỉ ra cho tôi xem những lỗi sai.”

Cả đời này Lương Tiêu chưa từng lọt vào cái bẫy đáng sợ như vậy: “Không học thuộc được văn sẽ để cho tôi chép lại sách giáo khoa, câu đầu tiên của mỗi ngày khi rời giường sẽ là, nhân diện bất tri hà xứ khứ.”

Đoàn Minh: “…”

Lương Tiêu: “Mỗi ngày gặp mặt đệ nhất thanh, đào hoa y cựu tiếu xuân phong.”

Đoàn Minh nghe không nổi nữa: “Cậu đã tạo nghiệt gì vậy?”

Lương Tiêu cũng không rõ mình tạo nghiệt gì: “Ban ngày y sơn tận, giơ người đi Thanh Trì, muốn nhìn ra ngàn dặm, tự treo cổ trên cành cây phía Đông Nam…”

Đoàn Minh nhắc nhở cậu: “Là Bối Xuyên.”

Hai mắt Lương Tiêu vô thần: “Tôi nói tôi.”

“…” Đoàn Minh thật sự nói không nên lời, vỗ vỗ bả vai cậu, nghẹn một lúc lâu: “Thật không dễ dàng...”

“Vô cùng không dễ dàng.” Lương Tiêu thở dài, “Nếu không phải tôi còn phải dựa vào thẻ cơm của anh ấy mà sống, khẳng định nửa đêm sx cầm bút vẽ kín mặt anh ta.”

Nhưng dù sao lúc đó Tiểu Lương Tiêu cũng mềm lòng.

Chưa từng gặp qua người dễ lừa gạt như vậy, nói đồng phục học sinh bị mất thì đi mượn đồng phục học sinh cho cậu, nói không thích mang theo thẻ cơm lười ăn cơm, ngày nào cũng mua cơm ở bên cạnh giám sát cậu.

Ngoại trừ mỗi ngày ép buộc cậu học tập, không làm bất cứ chuyện gì quá đáng.

Nửa đêm nhìn cậu đập đầu mình vào tường, còn lén lút mua quả óc chó về cho cậu bổ não.

Đoàn Minh nói không nên lời: “…Thật tốt.”

Đoàn Minh: “Sau đó, cậu phát hiện ra người ta cũng mắc bệnh này?”

Lương Tiêu lắc đầu: “Không phải lúc đó, tôi cũng không thường xuyên ở nhà của anh ta.”

Lúc đó Tiểu Lương Tiêu còn muốn trốn tránh ổ của tên lừa đảo kia, không thể bị phát hiện mình không lừa tiền theo yêu cầu của bọn họ, cách vài ngày lại bị uy hiếp một lần.

Tiểu Lương Tiêu lúc đó cũng nín thở, cắn răng bí mật làm ba công việc cùng lúc, buổi sáng ở cửa hàng ăn sáng, buổi trưa buổi chiều còn có việc khác phải làm.

May mắn là hai người không học cùng lớp, đối phương cũng không có thói quen hỏi tận gốc, Tiểu Lương Tiêu nói dối hết lần này tới lần khác, cũng miễn cưỡng lừa gạt qua.

Nhưng cuối cùng vẫn bị lộ.

Người trong ổ kia phát hiện manh mối của cậu, buộc cậu đi vớt một khoản lớn trên người con dê béo hiếm hoi kia, bằng không sẽ vạch trần cậu.

Bịa ra thân phận giả, tự nhiên cũng sẽ bị đâm triệt để.

“Tôi đã muốn chạy trốn vào ngày hôm đó.”

Lương Tiêu giật giật khóe miệng: “Ma xui quỷ khiến thế nào, nhớ tới còn có một câu bài tập làm sai chưa sửa.”

Đoàn Minh: “Hạ gục hoàn toàn những người đó?”

Lương Tiêu gật đầu: “Cũng không phải là tôi không chuẩn bị cái gì.”

Tiểu Lương Tiêu vẫn luôn muốn chạy, nên đi đâu, sau khi chạy như thế nào trốn tránh mưu sinh như ra sao, sống sót như thế nào, thật ra đã lên kế hoạch tất cả.

Mọi thứ cần chuẩn bị gần như giống nhau.

Ngày đó cậu chạy được một nửa, thế nào cũng không bỏ qua được vấn đề kia, muốn thừa dịp nửa đêm trở về lén lút sửa, đúng lúc đụng phải đối phương sốt cao đến ngất xỉu.

“Mỗi lần anh ấy sốt đều nhốt mình trong phòng, tôi cũng không biết vì sao lại như vậy.”

Lương Tiêu bóp cổ tay thở dài, hối hận nói: “Lúc đó tôi cũng không nghĩ tới, còn có thể gọi 110, 120 và 119.”

“Lúc đó cậu còn dám gọi điện thoại?” Đoàn Minh nghe được thì đau lòng: “Cũng không trách cậu được.”

“Thêm nữa, vị biên đạo kia nói, lúc đó phương pháp điều trị bệnh này cũng chưa hoàn thiện, tỷ lệ tử vong trong giai đoạn nguy kịch vô cùng cao.”

Đoàn Minh: “Nếu cậu gọi 119 rồi chạy, chỉ sợ người ta đã mất mạng.”

Lương Tiêu cảm thấy an ủi một chút: “Cũng đúng.”

Đoàn Minh hỏi: “Vậy nên cậu trói người ta?”

“…Còn có bước cuối cùng.” Lương Tiêu nói: “Vừa đúng lúc đấy tôi sắp phân hóa.”

Omega và Alpha trước khi phân hóa đều có điềm báo, Tiểu Lương Tiêu tính toán thời gian, cậu đã luôn chuẩn bị sẵn sàng.

Trong việc sử dụng các chất cảm ứng thường xuyên, điều quan trọng nhất, vốn là dẫn dắt thiếu niên omega hoàn thành quá trình phân hóa.

Lúc đó Tiểu Lương Tiêu vừa xin thuốc dẫn và ức chế miễn phí, chỉ cần tìm một chỗ cho mình dùng từng thứ một, là có thể bình an thuận lợi phân hóa.

Nhưng vào thời điểm đó thì đây là một vấn đề cấp bách.

Tuy rằng đối phương nghiêm khắc khống chế thời gian xem TV của anh, nhưng Tiểu Lương Tiêu dựa vào quạt phun nước để làm mát TV, cũng lén xem không ít chương trình.

Tiểu Lương Tiêu xem nó trên TV, chỉ cần là alpha, tuyến thể tự nhiên sẽ cộng hưởng với pheromone của omega.

Tiểu Lương Tiêu phi lễ chớ che mắt, không biết nội dung cụ thể của cộng hưởng, nhưng vẫn dựa vào bản tính nhạy bén, cảm thấy cần phải trói đối phương trước.

Đoàn Minh vô tình chọc thủng: “Cậu lén lút lấy TV của người ta trộm xem phim người lớn?”

“…” Lương Tiêu: “Đúng vậy.”

Ban đầu Đoàn Minh vì lo lắng cho cậu mà chất vấn, hiện tại đã hoàn toàn chết lặng, ấn trán: “Được rồi… Sau đó thì sao?”

Lương Tiêu ho một tiếng.

….Với vốn kiến thức phong phú khi đó, Tiểu Lương Tiêu cảm thấy nên trói đối phương lại.

Đối phương đang chìm trong mê man, so với bình thường không dễ giày vò. Tiểu Lương Tiêu tốn không ít sức lực, trói anh lại rồi sử dụng chất dẫn cho chính anh.

Trong quá trình phân hóa đầu tiên của Omega, trong trường hợp không có Alpha ổn định hoặc sử dụng các chất ức chế thì các tuyến thể không tự ổn định được.

Tiểu Lương Tiêu cũng là lần đầu tiên, lúc đầu còn có thể chống đỡ được, về sau càng ngày càng khó chịu.

Hết lần này tới lần khác tuyến thể của đối phương như đá chìm biển rộng không có nửa điểm phản ứng.

Tiểu Lương Tiêu không dám ngất đi, cũng không dám dừng lại, nắm chặt thuốc ức chế kia, run rẩy tìm cho mình một số hoạt động vừa có thể trút giận vừa có thể duy trì sự tỉnh táo, hung hăng trả thù đống sách tham khảo đè ép mình lâu nay.

Chịu đựng đến hừng đông, cơn sốt kinh hoàng trên người đối phương mới giảm bớt.

Tiểu Lương Tiêu lúc đó đã mơ mơ màng màng, kéo dây thừng trói anh ra, cũng không để ý đến việc pheromone của anh là cái gì, vội vàng thu dọn đồ đạc, nhảy qua cửa sổ chạy đi.

“Sau đó ...” Đoàn Minh nhíu chặt mày, “Hai người không gặp lại nhau nữa?”

Lương Tiêu lắc đầu: “Chưa từng gặp qua, tôi cũng không hỏi tên anh ta. Lúc ấy tôi đóng vai thành con người bất cần đời, thuận miệng đặt một cái biệt danh, cái gì hả giận thì đặt cho anh ấy.”

Đoàn Minh nổi giận: “Đừng có đùa, làm sao có thể ——”

Lương Tiêu giật giật khóe miệng: “Anh Đoàn.”

Đoàn Minh sửng sốt một chút, nhưng cũng không nói tiếp.

“Tôi thực sự không hỏi.”

Lương Tiêu cười cười: “Tôi là một kẻ lừa đảo.”

Đoàn Minh giật mình, đồng tử rụt lại, vội vàng nói: “Cái gì, sao có thể trách cậu? Cậu ——”

“Tôi có rắc rối, nhưng rắc rối này là của tôi, không phải của anh ấy.”

Lương Tiêu nói: “Tôi đã lừa dối anh ấy, đó là sự thật. Anh không biết, lúc đó anh ấy muốn trở thành quán quân…”

Rõ ràng lâu lâu lại phát sốt, thời gian học tập của bản thân cũng không đủ.

Còn muốn rút thời gian để dạy kèm cậu học tập, nói rằng học lại những điều cơ bản để không quên kiến thức.

Đoàn Minh nhìn cậu, ngực phập phồng.

“Anh Đoàn, tôi đang nói về góc nhìn của tôi.”

Lương Tiêu: “Tôi nói cho anh nghe về góc nhìn của anh ấy.”

Lương Tiêu: “Anh ấy kết bạn, đưa người đó về nhà, dành thời gian phụ đạo cho người đó, mỗi ngày giám sát người đó ăn cơm.”

“Rồi một ngày nọ, anh ấy thức dậy.” Lương Tiêu nói, “Không còn gì.”

“Lúc đó tôi...” Lương Tiêu hít một hơi, cười cười, “Thật ra chỉ là muốn tìm anh ấy lừa gạt thẻ cơm.”

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp