Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 35


2 năm

trướctiếp

Quản gia trò chuyện với anh, ban đầu còn có ý nghĩ giúp anh giãi bày hết cõi lòng, khi nghe thấy những lời này thì trong lòng đột nhiên cảm thấy xót xa.

“Lương tiên sinh……” Quản gia nhẹ giọng nói: “Sẽ không đi đâu.”

Hoắc Lan hiển nhiên không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, nhắm mắt ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi mở mắt, ra lấy máy tính qua rồi mở lên.

Quản gia hối hận vì đã chặn anh lại trước cửa phòng: “Ngài không muốn đi xem Lương tiên sinh sao?”

Hoắc Lan ban đầu là muốn đi, nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại, cũng cảm thấy không nên bức ép người khác đến ngộp thở như thế, cũng không đi nữa mà mở ra mấy bản báo cáo đang cần xử lý.

Ruột gan của quản gia đều đang sôi lên vì hối hận.

Sự việc ngày hôm qua nháo đến ồn ào huyên náo, hơn phân nửa người của đoàn làm phim đều biết rằng Hoắc tổng bế một người từ trong phòng nghỉ ra.

Lúc ông ấy và đội trưởng đội vệ sĩ nhận được thì vội vàng cùng người đại diện của Lương tiên sinh một đường thở hồng hộc chạy tới, tận mắt nhìn thấy Hoắc Lan ôm người từ trong dải phân cách bước ra.

Người khác thì không rõ ràng lắm nhưng quản gia là người từng trải, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra là Lương tiên sinh hẳn là bị Hoắc tổng cắn nên không còn sức lực nữa.

Ban đầu ông ấy lo lắng rằng mấy năm nay Hoắc Lan lăn lộn ở thương giới dốc sức làm ăn, tuy rằng tâm tư lúc bắt đầu vẫn còn nhưng khó tránh khỏi bị nhiễm một ít bùn tanh, ám ảnh tâm lý vì từng bị bắt cóc sẽ khiến anh hình thành ham muốn cầm tù và cưỡng chế tình yêu nên mới cố ý tìm cơ hội chạy tới đây làm công tác tư tưởng cho Hoắc Lan.

Hiện tại xem ra, chỉ sợ chuyện này cũng không đơn giản như bề ngoài.

“Lương tiên sinh nói không chừng còn đang chờ ngài đến đấy.”

Quản gia suy nghĩ nửa ngày, tận lực phát huy miệng lưỡi của mình: “Bây giờ cậu ấy chỉ có một mình nằm ở trên giường bệnh truyền dịch, cơ thể vẫn còn thấy rất khó chịu.”

Quản gia lại tiếp tục: “Đã vậy còn cô đơn không nơi nương tựa, lẻ loi một mình, vừa ho khan vừa nhìn ra cửa chờ đợi… ”

Hoắc Lan: “……”

Một chiêu này của quản gia đã hữu dụng với Lương Tiêu nên ông ấy mới dùng để lừa gạt Hoắc Lan nữa, cho dù tâm trạng của Hoắc Lan đang trong kỳ nhạy cảm vẫn chưa ổn nhưng cũng hoàn toàn không dễ mắc mưu: “Cậu ấy có người đại diện của mình ở đó.”

Hoắc Lan đã ở bên giường chăm sóc cả đêm, lúc quay về thì người vẫn còn chưa tỉnh, anh nhìn cậu ngủ an ổn, lúc rời đi cũng không kinh động đến Lương Tiêu.

Cơ thể của Lương Tiêu quả thật có chút đáng lo ngại nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng, cũng không bị cảm mạo, nhiều nhất là mệt mỏi, sẽ không bị ho khan.

“Hot search sẽ chỉ có tác dụng trong một khoảng thời gian ngắn thôi.”

Hoắc Lan: “Weibo thì tự cậu ấy sẽ đích thân đăng bài, bên phía Giang Bình Triều sẽ gửi lời mời tham gia chương trình giải trí, cái đó thì người đại diện của cậu ấy cũng sẽ báo với cậu ấy để thảo luận rồi chọn lựa.”

Hoắc Lan: “Không cần phải lo đâu.”

Quản gia bị Hoắc tổng của bọn họ mạnh mẽ dứt khoát ra một đòn thật mạnh: “… Vâng ạ.”

Hoắc Lan xem qua mấy bản báo cáo, chọn ra những phần liên quan cần chú ý xử lý rồi đánh dấu.

Ban đầu anh cũng không rõ tâm tư của mình, ngày hôm qua bỗng nhiên đoàn làm phim liên lạc khẩn cấp với Tinh Quan, nói rằng đã xảy ra chuyện lớn, có một Omega ngoài ý muốn bùng nổ pheromone và bây giờ cậu ấy cần được cấp cứu lập tức.

Anh vội vàng chạy đến phim trường, nghe nói Lương Tiêu đang ở trong phòng nghỉ.

……

Hoắc Lan rũ mắt, không hồi tưởng cảnh tượng ngày hôm đó nữa.

Phòng bệnh của Lương Tiêu là do anh sắp xếp, phòng bệnh đặc biệt ở tầng trên cùng, rất yên tĩnh, chỉ có duy nhất một lối đi chuyên dụng mới có thể đi lên, sẽ không bị người nào quấy rầy.

Anh đã chỉ đạo cho bộ phận quan hệ công chúng của Tinh Quan tạo hot search. Có Tinh Quan một tay dẫn đường thì có thể bảo đảm sẽ có tác động tích cực đến cục diện.

Còn người đại diện được anh giữ lại ở phòng bệnh là người từ trước đến nay đều rất che chở cho nghệ sĩ nhà mình, chắc chắn sẽ không để Lương Tiêu chịu ủy khuất.

Các bác sĩ và y tá chữa bệnh và chăm sóc rất tỉ mỉ, họ đã giới thiệu phương án trị liệu bệnh lý cho anh từng cái một, cũng sẽ cẩn thận chăm sóc bệnh nhân.

……

Hoắc Lan từ đầu đến cuối lý giải qua một lần nhưng vẫn không thể tìm ra vị trí nào còn dư lại cho mình.

Quản gia cmr thấy nói cũng vô nghĩa, chẳng phải những vị trí đó đều bị một đám cấp dưới của anh làm rồi sao, ông ấy cảm thấy khổ đến tràn ngập thê lương: “Lương tiên sinh không phải —— không phải là rất cần tay của ngài sao?”

Quản gia tự mình nói ra những lời này đều cảm thấy thống khổ, căng da đầu, cố gắng tìm ra giá trị tồn tại cho Hoắc tổng của bọn họ: “Ngài xem đi, Lương tiên sinh mà không có tay của ngài thịt sẽ không ngủ được…”

“Cậu ấy cũng đã nói rồi.” Hoắc Lan thuật lại nguyên câu: “Thật ra là không cần.”

Quản gia: “……”

Quản gia bị Hoắc Lan hoàn toàn đánh gãy: “Ngài…… À, Tinh Quan vẫn rất cần ngài mà.”

Hoắc Lan thu hồi tầm mắt, chuyên tâm làm việc.

Quản gia đau lòng nửa ngày rồi lặng lẽ thở dài, đi ra ngoài pha cà phê.

-

Hoắc Lan xử lý xong mấy bản báo cáo, buông ra con chuột ra, nhấn nhấn vào giữa lông mày.

Tối hôm qua bất kể là làm thế nào cũng không thể an tâm, lăn lộn suốt một đêm không kịp nghỉ ngơi, sáng nay lại vội vàng xử lý chuyện hot search.

Hơn nữa đó lúc này là kỳ nhạy cảm quấy phá nên đầu của Hoắc Lan đang rất đau.

Đầu óc không thể nào tĩnh lặng nên suy nghĩ cũng loạn hết cả lên.

Rõ ràng với trạng thái trước mắt của mình thì chưa chắc sẽ giải quyết được mọi chuyện một cách thỏa đáng, Hoắc Lan đóng máy tính lại, giữ lấy bàn rồi đứng dậy, đẩy ghế tựa ra, nhắm mắt dựa người lên sô pha.

Thật ra Hoắc Lan không có ham muốn tự ngược gì, cũng hoàn toàn không giống như những gì quản gia đã nghĩ, nghiêm khắc tận tụy thức khuya dậy sớm, một lòng toàn tâm toàn ý đặt lên công việc.

Thật ra anh chỉ là rất khó khăn để đi vào giấc ngủ, đặc biệt trong kỳ nhạy cảm, cho dù có nhắm mắt nằm hàng giờ cũng chưa chắc có thể ngủ được. Thường xuyên như vậy nên đã có bản năng kháng cự, càng có khuynh hướng dựa vào công việc để áp chế sự mệt mỏi khó chịu trong người, hao hết tinh lực thì sẽ có thể chợp mắt.

Lúc bình thường thì cũng sẽ không có gì, nhưng bây giờ đang là giai đoạn mấu chốt khi đấu trí đấu dũng với Long Đào nên sẽ không chấp nhận được khi phạm sai lầm.

Không thể đi ngủ thì cũng phía cưỡng ép chính mình nghỉ ngơi.

Hoắc Lan lấy điện thoại qua, gửi tin nhắn cho quản gia bảo ông ấy đưa đến hai viên thuốc ngủ. Nhớ lại những lời mà quản gia nói trước khi đi, anh mở Weibo ra xem.

Lương Tiêu đại khái đã tỉnh, Weibo do Tinh đăng ký thay đã có hai bài đăng, trang chủ lúc mới đầu còn trống rỗng bây giờ cũng nhiều có rất nhiều tương tác.

Tinh Quan dẫn dắt dư luận thuần thục, Weibo của Lương Tiêu vừa mới đăng ký tối hôm qua mới mà hôm nay lượng fans đã lên đến 50 vạn. Vì hot search vẫn còn rất nổi nên lượt xem bài đăng Weibo của cậu đã nhẹ nhàng vượt qua ngàn vạn, số lượng chia sẽ và bình luận cũng rất khả quan.

Có một số người có lẽ là kiểu trời sinh sẽ nổi lên, còn Lương Tiêu bị tuyết tàng 5 năm, lần đầu tiên đăng bài Weibo, không có chút rụt rè lủng củng nào của người mới hoặc là kiểu phóng đại khoa trương - bệnh chung của giới nghệ sĩ, từ việc tìm từ chỗ đến thái độ đều cực kỳ khéo léo.

Bình luận có đau lòng có chúc mừng, cũng có không ít người còn nhớ thương về những cảnh tuyệt đẹp trong đoạn quảng cáo vừa phát, mong muốn cậu sẽ có nhiều ảnh chụp như thế này hơn.

Một khung cảnh hoà thuận vui vẻ.

Hoắc Lan xem qua một lượt, đem tất cả những phương pháp PR ở trong đầu quét qua một lần, xác nhận không còn gì để sót thì mới đặt điện thoại xuống.

Vô tình bị quản gia hỏi ra chuyện năm đó đã tác động đến tâm lý của anh, nhắm mắt lại cũng không bình tĩnh được.

Hoắc Lan giơ tay, chậm rãi xoa xoa thái dương.

Thời thiếu niên anh cũng không dễ ở chung với người khác gương như bây giờ, một mình ở Giang Nam học tập, không giao lưu gì với bạn bè, đối với những người chăm sóc mình cũng chỉ là sự lễ phép xa cách.

Anh cũng từng gặp được người kia, là người duy nhất sẽ ăn cơm trưa với anh.

Tuy rằng mỗi lần đều là anh quẹt thẻ nhưng lúc ấy Hoắc Lan nhỏ cũng cảm thấy rất vui vẻ. Chờ đến khi hai người thân quen hơn một chút thì lấy hết can đảm, mời người ta đến chỗ ở gần trường học của mình.

Bọn họ không học cùng một năm, Hoắc Lan chỉ biết cậu ấy đã từng xem một cuốn sách của chương trình học cấp ba, trong một lần nói chuyện phiếm thì nghe đối phương thuận miệng kể rằng, ước mơ của cậu ấy là trong tương lai được làm ở ngành sản xuất y dược, muốn được làm một bác sĩ hoặc là một dược sĩ.

Thiếu niên Hoắc Lan thấy mình có năng lực nên đã hỗ trợ đối phương học tập để đạt được tiêu chuẩn mà ngành sản xuất y dược yêu cầu.

……

Hoắc Lan không tiếp tục hồi tưởng lại nữa.

Nếu anh đã quyết định theo đuổi Lương Tiêu thì tất nhiên sẽ toàn tâm toàn ý, sẽ không có chuyện dây dưa không rõ với dĩ vãng, cũng sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.

Hoắc Lan nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy ở cửa vang lên một tiếng động nhỏ: “Để thuốc ở đó đi, lát nữa tôi sẽ uống.”

Tiếng bước chân dừng lại một chút, người bước vào giống như có chút chần chừ, không lên tiếng.

Thật ra Hoắc Lan sớm đã biết rằng quản gia lén lút bỏ thêm thuốc ngủ vào trong cà phê của mình, anh đối với loại hành vi này thì cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng mà trước sau đều chịu đựng chứ không nói: “Nước nguội thôi, không cần cà phê.”

Tiếng rót nước cũng thật nhẹ nhàng, ly nước được nâng lên rồi đặt ở trên bàn, rèm cửa được khép hờ để che bớt ánh nắng từ bên ngoài, chỉ còn lại ngọn đèn tường nhu hoà.

Hoắc Lan nhắm hai mắt nghỉ ngơi một lúc, tâm trí cũng dần thả lỏng, cơn buồn ngủ mơ hồ kéo đến: “Ông có thời gian không? Có thể giúp tôi xoa bóp huyệt Thái Dương được chứ?”

Chuyện Hoắc Lan mất ngủ là vấn đề từ lúc quay về nhà đã có, có khi dù rất mệt mỏi nhưng cũng không ngủđược, khó tránh khỏi sẽ thấy đau đầu, nhưng anh không bao giờ muốn gọi người ngoài đến gần.

Quản gia cố ý đi học qua một bộ thủ pháp mát xa, thỉnh thoảng tâm trạng của anh tốt thì sẽ để cho ông ấy giúp mình xoa bóp.

Hoắc Lan đợi một lúc, không nghe thấy tiếng trả lời, anh còn đang cau mày định nói thôi thì đã có một lực kiểu thăm dò dừng ở trên thái dương của anh.

Hoắc Lan mơ hồ cảm thấy không đúng lắm liền mở mắt ra.

Lương Tiêu đang ngồi xổm ở trước sô pha, hai tay của cậu ấn lên huyệt Thái Dương của anh, có chút thẹn thùng xấu hổ, chính là đang xấu hỏi vì lúc nãy Hoắc Lan gọi mình là “Ông”: “Thật ra anh không cần khách sáo như thế đâu.”

Hoắc Lan: “……”

Lương Tiêu không quá am hiểu về các thủ pháp xoa bóp nhưng thịnh tình không thể chối từ nên cậu cứ nghiêm túc xoay theo chiều kim đồng hồ năm vòng rồi lại xoay ngược chiều kim đồng hồ năm lần rồi sau đó đưa nước ấm cho anh.

Hoắc Lan không nghĩ ra được lý do vì sao cậu lại ở đây đây, vẫn chưa kịp phản ứng, cứ ngẩn ngơ mà mở lớn hai mắt nhìn cậu.

Ngày hôm qua Lương Tiêu suýt chút nữa đã được anh đưa đến phòng tổng thống, cả người vẫn còn chịu kích thích quá mức vì sự phát triển của chuyên kia, bị anh nhìn đến mất tự nhiên, hạ giọng xuống nói: “Tôi không ngủ được.”

Sớm biết vậy không nên nói với Hoắc tổng rồi.

Lương Tiêu tự mình đào hố chôn mình, hiện tại căng da đầu tìm lời chữa cháy, hít một hơi thật sâu, huy động tất cả các kỹ năng diễn xuất mà một diễn viên nên có: “Không thể ngủ được. Không hiểu vì sao lại như vậy nữa, cứ trằn trọc……”

“……” Đầu óc của Hoắc Lan khẽ chuyển, theo bản năng liền cho cậu câu trả lời dựa trên góc độ khoa học: “Bởi vì cậu vừa mới ngủ mười hai tiếng đồng hồ.”

Lương Tiêu: “……”

“…… À.” Lương Tiêu lập tức bị thuyết phục, lơ đễnh gật đầu: “Thảo nào mà không thể ngủ được.”

Hoắc Lan không biết lý do cậu tới đây làm gì, tận lực suy đoán: “Có chuyện gì muốn tôi xử lý sao?”

Weibo có Tinh Quan dẫn dắt thì tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề. Bên phía đoàn làm phim thì bởi vì lần tai nạn ngoài ý muốn này nên sẽ có một khoảng nghỉ ngơi, anh vừa mới rót thêm tiền vào nên hẳn là cũng không gấp gáp muốn tiếp tục quay phim.

“Long Đào tìm cậu gây phiền phức à?”

Hoắc Lan nghĩ đến khả năng duy nhất này, chống tay muốn ngồi dậy: “Ta xem một cái.”

“Không có.” Lương Tiêu nhanh chóng đè tay anh lại: “Không có bất kỳ chuyện gì xảy ra cả.”

Hoắc Lan nhướn mày.

“Tôi… Đói bụng.”

Lúc nãy Lương Tiêu đã lấy cớ không ngủ rồi nên bây giờ thật sự không dùng được nữa rồi, căng mặt lên ho khan một tiếng, lấy ra hai cái hộp cơm từ sau lưng.

“Anh Đoạn có việc nên đã đi rồi.” Lương Tiêu nhắm mắt, hạ quyết tâm vứt hết mặt mũi: “Không có ai ăn cơm với tôi ăn không vô.”

Hoắc Lan: “……”

Lương Tiêu: “QAQ.”

……

Lương Tiêu bận rộn chạy hai vòng, lấy một chiếc bàn nhỏ tới đây rồi đặt trên sô pha, chia hai hộp cơm ra, phát cho mỗi người một đôi đũa rồi nhìn lên Hoắc tổng vẫn còn đang ngây người.

Sớm muộn gĩ cũng phải đến tìm quản gia hỏi cách để xuất hiện hợp lý nhất.

Có thể đánh gãy mạch tư duy logic của Hoắc, khiến một người có kinh nghiệm phong phú ở thương trường phải chết trong lòng vài lần…

Khác với lúc trước chính là có lẽ Hoắc tổng thật sự phát điên rồi.

Hoắc Lan ở thời điểm này thông thường sẽ dễ nói chuyện, anh nhận lấy đôi đũa dùng một lần, học theo Lương Tiêu tách ra nhưng không thuần thục lắm, cúi đầu nhìn hộp cơm gồm ba món một canh.

“Không phải là đồ mua đâu.” Lương Tiêu cũng chưa phát rồ đến mức để Hoắc Lan ăn cơm hộp, mở miệng giải thích: “Tôi vừa mới đi ngang qua nhà bếp của khách sạn…”

Đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ vào ngày mưa kia được Hoắc Lan nhỏ đưa cho bức thư ấm áp, đang không nghĩ ra được mình có thể tặng lại anh cái gì thì vừa lúc nhìn thấy phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.

Phòng bếp phía sau có tiêu chuẩn vệ sinh nghiêm ngặt, cậu đã vượt qua kỳ kiểm tra sức khỏe, nhưng để vào được, cậu vẫn phải nhờ trợ lý mở một gian phòng tiêu chuẩn, tắm rửa sạch sẽ nhiều lần một cách nhanh chóng và thuần thục.

“Tôi tự mình làm đấy.” Lương Tiêu bảo đảm: “Không khó ăn đâu.”

Hôm nay logic của Hoắc Lan từ chậm hơn ngày thường chỉ đến chết tuần hoàn, nhíu mày nhìn cậu một lát, chần chờ cúi đầu rồi đưa đũa lật qua lật lại hai lần món rau xào xanh tươi.

Lương Tiêu từ nhỏ đã mường tượng đến cảnh đưa cơm cho người khác, nghĩ đến đủ loại tình huống, bây giờ lần đầu tiên là dành cho Hoắc Lan: “Anh…… nếm thử đi nhé?”

Hoắc Lan rũ mắt, không nhúc nhích đũa.

Lương Tiêu cẩn thận nghĩ xem còn thiếu phân đoạn nào nữa, do dự mỏ lúc rồi nói: “Để tôi thử độc trước cho anh nhé?”

Hoắc Lan: “… Không cần đâu.”

Anh chỉ là đang tự hỏi mình xem đây có phải lại là một giấc mơ nữa hay không, lúc nhận ra đùi đang cầm thấy rất đau thì ánh mắt mới buông lỏng một chút, thu tay về: “Cảm ơn.”

“Không cần khách khí.” Lương Tiêu thở phào nhẹ nhõm rồi cười tươi, nhìn thấy anh còn đang muốn nói thì giành lời trước, thuần thục bảo đảm: “Chỉ lần này thôi, sẽ không có lần sau đâu.”

Hoắc Lan trầm mặc một lúc rồi dịch hộp cơm lại, cúi đầu ăn mấy đũa thức ăn.

Tay nghề của Lương Tiêu tốt hơn ngoài mong đợi, chỉ là làm cơm nhà nhưng từ cách trình bày cho đến khẩu vị đều rất đáng để thưởng thức.

Hoắc Lan không thường xuyên ăn mấy thứ này, nhưng lúc bỏ vào miệng lại cảm thấy hợp miệng đến ngạc nhiên.

“Ước mơ từ nhỏ của tôi.” Lương Tiêu ăn một miếng cơm và thịt muối chiên, mơ hồ cảm thán: “Chính là lúc lớn lên có thể làm một đầu bếp.”

Hoắc Lan ngước mắt nhìn cậu.

“…… Đùa đấy.” Lương Tiêu nhanh chóng ăn ngay nói thật lại: “Tôi còn muốn làm nhà khoa học nữa.”

Khi còn nhỏ vội vàng lớn lên nên thật ra Lương Tiêu không có thời gian suy nghĩ về tương lai, mỗi lần gặp một yêu cầu trả lời thì đều là thuận miệng nói bừa ra một cái ứng phó cho qua chuyện.

Sau đó khi cậu ra mắt, người đại diện đã bắt buộc cậu phải điền sở thích, đam mê và ước mơ theo một bảng biểu rồi học thuộc lòng như lúc nhỏ, vậy nên “nghề nghiệp ước mơ từ nhỏ” của cậu mới kéo dài từ nhà khoa học, nhà du hành vũ trụ, giáo viên, bác sĩ,... rồi đến người bán vé trên xe buýt và còn cả đầu bếp nữa, vô cùng đa dạng.

Khi ấy cậu vừa ra mắt, những người qua đường nghĩ rằng sự tương phản này thật thú vị, còn bởi vì chuyện này mà từng hột trong một khoảng thời gian.

Lương Tiêu không thích nói nhiều về chuyện của mình, chỉ thuận miệng kể vài câu gíuở cho Hoắc Lan thả lỏng, cậu nhìn kỹ lại sắc mặt của anh: “Anh không thoải mái sao, có muốn uống thuốc không?”

Hoắc Lan lắc đầu: “Không sao cả.”

Hoắc Lan lại nhìn vết kim tiêm lưu lại do truyền dịch trên tay Lương Tiêu: “Còn cậu thì thấy thế nào?”

“Tôi ——” Lương Tiêu đang muốn trả lời, tâm trí khẽ nhúc nhích: “Ngủ không được an giấc.”

Hoắc Lan nhíu mày.

Lương Tiêu nhìn anh nhợt nhạt ở trước mặt, đại khái đoán được từ đầu đến cuối của mọi chuyện, tự giác đội nồi: “Thật sự là không ngủ ngon được chút nào, không được yên giấc, cứ một giấc mộng rồi đến một giấc mộng khác.”

Lương Tiêu lại thổn thức: “Lúc ấy nói không cần tay của anh là do tôi đã quá tự đánh giá cao mình rồi.”

Hoắc Lan nhìn cậu, khẽ giật mình.

Lương Tiêu liếc anh một cái, trong lòng đang vô cùng khẩn cầu trời cao phù hộ cho Hoắc tổng, ngàn vạn lần hãy chọn thuốc ngủ đi, tiếp tục căng da đầu nói bậy nói bạ: “Muốn ngủ không dám ngủ, thực sự rất mệt mỏi luôn, hơn nữa còn sợ ảnh hưởng đến trạng…”

Lời của cậu còn chưa dứt, đỉnh đầu bỗng nhiên cảm thấy có một lực nhẹ nhàng phủ lên.

Lương Tiêu lập tức cảm thấy giống như vừa trải qua hai trận chinh chiến, chính là cảm giác căng thẳng không thể thở nổi, cả người ngồi thẳng tắp bất động: “Trạng... trạng… trạng thái công việc.”

Thần sắc của Hoắc Lan hòa hoãn lại, xoa nhẹ đỉnh đầu cậu hai cái.

Giọng của Lương Tiêu bất giác nhẹ nhàng hơn: “… Hoắc tổng.”

Hoắc Lan rũ mắt: “Ừm.”

Anh thả lỏng người, ánh mắt sắc bén cũng dịu lại, mơ hồ lại lộ ra bản tính ôn nhu của thiếu niên: “Để tôi bồi cậu.”

Lương Tiêu nhìn anh, không nói ra lời nào.

“Đừng sợ.” Hoắc Lan nhẹ giọng bảo đảm, “Tôi sẽ không đi đâu hết.”

-

Quản gia ở dưới lầu đang bị tốc độ nấu cơm của các nhân viên sau bếp làm cho sốt ruột.

“Mau lên một chút.” Quản gia cứ xem điện thoại liên tục rồi lại tiếp tục thúc giục: “Chúng ta phải nhanh lên.”

Hoắc Lan chủ động muốn thuốc ngủ chứng minh rằng trạng thái bây giờ của anh thật sự rất không tốt, quản gia không dám để anh đi ngủ như vậy, bất kể là làm cách gì cũng phải dỗ Hoắc tổng của bọn họ ăn vài miếng cơm trước đã.

Nếu hiện tại đưa thuốc lên rồi Hoắc Lan uống xong rồi trực tiếp đi ngủ thì bữa ăn tiếp theo không biết sẽ là lúc nào.

Bên này quản gia đang thúc giục khách sạn, quay đầu lại thì xin lỗi và giải thích với Đoạn Minh vừa bị ngăn lại: “Đoạn tiên sinh, bây giờ Hoắc tổng thật sự không tiện…”

Đoạn Minh vội vàng khách khí: “Chúng tôi có thể hiểu được mà.”

Quản gia thật sự sợ Lương Tiêu hiểu lầm: “Mong anh hãy giải thích với Lương tiên sinh một chút, Hoắc tổng thực sự quá bận, bây giờ quả thực không có thời gian.”

Nếu là ngày thường, chỉ cần bọn họ nói vài câu thì Hoắc Lan có khả năng sẽ không nhịn được mà đi xem Lương tiên sinh. Nhưng trước mắt Hoắc tổng đang ở trong kỳ nhạy cảm, không có bất kỳ khả năng nào nói chuyện.

Quản gia đã từng có không biết bao nhiêu kinh nghiệm rồi, sầu đến mức tóc bạc mọc đầy đầu, buồn bực thở dài.

Thật ra Đoạn Minh cũng có thể hiểu được, anh ta tốt tính gật đầu: “Đúng vậy.”

Đoạn Minh chính là ở phòng bệnh bị nháo đến đau đầu, dỗ Lương Tiêu đi tìm Hoắc tổng rồi ở đường lớn lại trùng hợp bị quản gia ngăn lại, cũng khôi phục tỉnh táo.

Hoắc tổng trăm công ngàn việc, không phải là người nhàn rỗi không có việc gì làm, sao có thể quan tâm đến Lương Tiêu mọi lúc được chứ.

Đoạn Minh hiểu Lương Tiêu: “Ông cứ yên tâm, cậu ấy cũng không có chuyện gì đâu.”

Quản gia thấy đối phương thấu cảm lòng người như vậy thì không khỏi cảm động trong lòng, thở dài nói: “Hiện tại ngẫm lại, lúc trước có lẽ cũng đã hiểu lầm Lương tiên sinh rồi.”

Rốt cuộc lần này, tất cả mọi người đều cho rằng Hoắc tổng cường thủ hào đoạt.

Quản gia suy bụng ta ra bụng người, thậm chí còn mơ hồ tin rằng lần trước Lương Tiêu cũng thật sự chỉ là đơn thuần gối lên đùi của Hoắc tổng thôi, nắm lấy tay của Đoạn Minh thấm thía nói: “Đoạn tiên sinh, phải để các vị chịu ủy khuất rồi.”

Đoạn Minh trăm loại cảm xúc ngổn ngang, nắm tay nhau với ông ấy.

Ở nhà bếp phía sau cuối cùng cũng chuẩn bị xong, quản gia không kịp so đo hiệu suất công vẹc của khách sạn nhận, lấy xe chở thức ăn rồi chuẩn bị thuốc mà Hoắc Lan yêu cầu.

Đoạn Minh nhìn thấy một mình ông ấy vội vàng hết sức, tiến lên giúp ông ấy đẩy xe thức toa ăn rồi cùng quản gia bước vào thang máy.

“Cảm ơn anh.” Quản gia vô cùng cảm động, nhịn không được bày tỏ tâm can voiu Đoạn Minh: “Thật ra… Hoắc tổng lại có chút bệnh vào kỳ nhạy cảm, nên mới sợ sẽ làm ra chuyện gì có lỗi với Lương tiên sinh.”

Đoạn Minh hoảng sợ: “Chuyện đó thật sự không gấp mà.”

Quản gia sao lại không biết anh ta đang sợ cái gì, thở dài nói tiếp: “Hoắc tổng của chúng tôi vào kỳ nhạy cảm quả thật sẽ rất lãnh đạm thờ ơ với người xung quanh, có việc gì cũng chỉ gọi tôi qua đó thôi.”

Đoạn Minh nghe thấy vậy thì suy nghĩ một lúc, sau đó cũng thở dài: “Lương Tiêu nhìn có vẻ vô tư hồn nhiên, thật ra cũng không dễ dàng tin tưởng vào người xung quanh, đồ vật bên người cũng phải qua tay chúng tôi.”

Quản gia cũng biết rõ về những chuyện mà trước kia Lương Tiêu đã phải trải qua nên cũng không thấy khó hiểu, gật đầu đồng tình: “Hoắc tổng cũng giống như vậy đấy, vào kỳ nhạy cảm thì càng thể hiện rõ hơn, cũng không chịu cho người khác đến gần mình.”

Đoạn Minh nghĩ về Lương Tiêu rồi cũng gật đầu: “Lương Tiêu cũng thế, cho dù có ngủ sâu đến đâu, chỉ cần có người chạm vào mình một chút cũng sẽ lập tức tỉnh lại.”

Nhắc tới chuyện ngủ, quản gia lại càng thêm u sầu: “Giấc ngủ của Hoắc tổng thật sự rất tệ.”

Đoạn Minh buồn rầu: “Thật ra Lương Tiêu cũng hay lạ giường.”

Thang máy đinh một tiếng rồi dừng ở trên tầng cao nhất, quản gia bước ra khỏi cửa thang máy, thay anh ta ấn thang máy rồi cùng nhau đẩy xe thức ăn ra.

Đoạn Minh nhét người vào phòng tổng thống phòng ban đầu chỉ vì nghĩ rằng phải có trách nhiệm với Hoắc tổng, bây giờ cũng đã rửa sạch hiểu lầm trước mặt rồi, anh ta cũng định sẽ tìm một cơ hội để mọi người trở về an tâm nghỉ ngơi.

“Mỗi lần Hoắc tổng bước vào kỳ nhạy cảm thì thường xuyên bất động mấy ngày liền, không thể chợp mắt nổi.”

Quản gia mở cửa, vừa thấy đau lòng nhưng cũng rất tự hào: “Cũng chỉ những lúc có tôi ở cạnh thì ngài ấy mới có thể hơi nghỉ ngơi một chút được.”

“Lương Tiêu mà ở bên ngoài cũng sẽ không thể ngủ yên giấc.”

Đoạn Minh gật đầu, vừa buồn bã nhưng cũng kiêu ngạo kể: “Mỗi lần muốn an tâm nghỉ ngơi thì đều cần phải có tôi ở một bên.”

Hai người thành thật với nhau một quãng đường, mỗi người cảm thấy chỉ hận không thể được gặp đối phương sớm hơn, không hẹn mà cùng gật đầu, cùng lúc im lặng rồi thả nhẹ bước chân.

Quản gia nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ chính ra: “Hoắc tổng ——”

Quản gia: “……”

Đoạn Minh thò đầu vào: “?”

Đoạn Minh: “??”

Ánh nắng rực rỡ vào ban ngày bị bức màn kín mít che lại, ánh sáng ở trong phòng ngủ ảm đạm, đèn tường chiếu sáng nhu hòa, trong căn phòng tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Hai hộp cơm đã được giải quyết sạch sẽ đặt chồng lên nhau, đặt chỉnh tề ở trên bàn làm việc.

Người không để cho người khác tới gần mình - Hoắc Lan đang dựa người vào sô pha, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, ánh mắt mệt mỏi đã thả lỏng rồi, dựa vào người bên cạnh ngủ ngon lành.

Người chạm vào một chút là sẽ tỉnh - Lương Tiêu đang ôm lấy cánh tay của Hoắc Lan, ngủ đến quên trời quên đất, dưới lực hấp dẫn thần bí nào đó đã khiến nửa người trên dán ở trên người Hoắc tổng.

Quản gia cảm thấy giống như mình đang cô đơn một mình giữa trời khuya sương gió, nhìn sang Đoạn Minh ở bên cạnh cũng đang bi thương đến rơi lệ, thở dài một tiếng rồi đau thương đóng cửa lại.

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp