Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 3


2 năm

trướctiếp

Ở cái việc đánh dấu tạm thời thế này, tổng giám đốc Hoắc không có bất kỳ ý kiến gì.

Lương Tiêu dựa lưng vào ghế, cổ áo sơ mi dài đến vai, mặc kệ bông cồn đang chuyền nước lạnh lẽo xoáy quanh gáy, đang mặc niệm 50 vạn thanh tâm mắt sáng

Cắn một cái liền đưa mười vạn, cái gì cũng không cần làm, khi nhận công việc này, cậu liền đâm đầu lao tới.

Nhưng cũng không nghĩ đến Hoắc Lan còn làm như thế này.

Đã đưa năm mươi vạn rồi, vẫn lấy cái nhíp, kẹp ít bông, thấm ít rượu thuốc mà sát trùng cho cậu, có lẽ tổng giám đốc Hoắc cũng dễ thương hơn so với bên ngoài nhiều.

“Mấy cái dòng hot search đó sẽ được phòng quan hệ xã hội Tinh Quan xử lý.”

Hoắc Lan ấn chặt cậu, sau tai vang lên một giọng nói trầm: “Đừng…”

“Đừng mơ tới việc phá rối.” Lương Tiêu đã quen với việc anh nước chảy vô tình với cậu, “mối quan hệ làm ăn, cần gì thì cứ lấy đi, ngoan ngoãn cầm tiền rời đi.”

Hoắc Lan trầm lặng, không nói nhiều lời.

Lương Tiêu chỉ nghĩ đến 50 vạn, cố lén lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Đoàn Minh, kêu anh ta kiểm tra tiền trong tài khoản, một khi nhận được tiền thì chuyển đi ngay.

Công bằng mà nói cậu không ngờ rằng Hoắc Lan sẽ tính bên sai là Tinh Quan.

Cả hai người đều gặp sự cố không mong muốn vào ngày hôm đó, nhưng suy cho cùng thì là do phía cậu không đủ cẩn thận, mới để cho các paparazzi đợi sẵn ở đó chụp được.

Cuối cùng nghệ sĩ tuyến 17 và một người đại diện không nổi đều quá cỏn con, lúc mới ra mắt, còn có thể có chút scandal bát quái, nhưng mà, sau này, không còn nổi nữa, cầm tiền cũng mua không nổi một trang báo marketing.

Để các tay săn ảnh vô tình chụp được đều phải xóa càng sớm càng tốt để tránh đầy bộ nhớ.

Ai nghĩ đến phong thủy luân phiên thay đổi.

Năm mươi vạn không phải là một con số nhỏ, tin tức của người quản lý đến dồn dập vào điện thoại là hàng loạt dấu chấm hỏi, chấm than, Lương Tiêu đang định giải thích cho anh ta hiểu cậu vô tội, thì cánh tay đang đặt trên vai cậu ép xuống: “tập trung.”

“Yên tâm.” Lương Tiêu một tay bấm bàn phím, một bên xoay người lại hết sức an ủi, “Chỉ cần anh cắn nhẹ, tôi sẽ không áp chế pheromone được…”

Nhưng Pheromone của Hoắc tổng và hào quang của anh lại tạo ra hiệu ứng mùa đông lạnh.

Lương Tiêu im lặng, nằm xuống.

Ngày đầu tiên khi tới đây, cậu mới biết được tính cách của Hoắc Tổng.

Hoắc Lan là một biến thể alpha đặc biệt.

Loại alpha này thường trông không khác gì những người bình thường, nhưng những đợt bùng phát pheromone mất kiểm soát thường xuyên xảy ra. Chỉ có cách đánh dấu định kỳ omega phù hợp hoàn hảo, mới có thể duy trì sự ổn định của pheromone.

Đối với các alpha đột biến đặc biệt, cường độ và thời gian của mỗi đợt bùng phát ngoài tầm kiểm soát là không nhất định.

Nhẹ thì chỉ là Pheromone tràn ra ngoài, dung chất điều trị thì có thể kiểm soát nó. Trong một số trường hợp nghiêm trọng, cả người có thể mất trí khi bị tác động và thậm chí không có ấn tượng gì về những gì mình đã làm.

Tình hình của Hoắc Lan lần trước đột nhiên xảy ra nghiêm trọng, khi đó cậu đang phân tâm chơi game, không cẩn thận không chuẩn bị, bị kích thích đến nỗi không kìm chế được.

Khi Hoắc tổng làm loại chuyện này, đương nhiên sẽ không để người theo dõi mình, đừng nói vệ sĩ, ngay cả quản gia cũng không có ở trong phòng.

Trong một không gian kín, chỉ có hai người họ, pheromone cùng nhau mất kiểm soát.

Cậu ở trên giường, Hoắc Lan ở trên người cậu.

Ngậm lấy cổ của cậu.

Theo lời của quản gia thì sự trong sạch của Hoắc tổng khó mà giữ được.

“Xong rồi.”

Sau gáy có chút đau. Hoắc Lan buông người cậu ra: “Đi đi.”

Lương Tiêu sững sờ một chút: “Hả.”

“Đánh dấu qua rồi.” Hoắc tổng không nhìn cậu, lạnh lùng quay người đi, “Lần sau lại liên lạc với cậu.”

Lương Tiêu: “…”

Lương Tiêu cảm thấy sự trong sạch của Hoắc tổng thiếu một chút nữa là không còn rồi, chuyện như thế này có để lại di chứng về sau.

“Hoắc tổng.” Lương Tiêu vịn vào ghế đứng dậy, phổ cập cho anh một chút kiến thức khoa học, “Dấu hiệu tạm thời trong khi alpha cắn tuyến omega, nó trích xuất một lượng nhỏ nguồn thông tin trong cơ thể omega, và tiêm pheromone của chính nó. Nó sẽ suy yếu dần đến mức bị đào thải hoàn toàn.”

Hoắc Lan nhíu mày: “Tôi biết.”

Lương Tiêu: “Không phải để ngài cắn tôi, để lại một dấu răng.”

…….

Pheromone của Hoắc tổng một mình tạo ra hiệu quả tử vong.

“Như thế này xem như gần đánh dấu, giống như, giống như lần này căn bản chưa kiềm hãm được.

Rốt cuộc thì Lương Tiêu vẫn còn lương tâm, lấy tiền người ta thay họ trừ tai họa, kiên nhẫn giải thích pheromone lạnh thấu xương của Hoắc tổng: “Lần sau nếu còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu tôi không có ở đó, có lẽ sẽ gặp rắc rối.”

Alpha biến thể đặc biệt khác với alpha thông thường bên ngoài yêu cầu độ ăn khớp cao, ngay cả dấu tạm thời cũng phải tìm được omega phù hợp với phổ pheromone, càng không được nói đánh dấu vĩnh viễn.

Một khi omega không khớp được đánh dấu là mất kiểm soát, e rằng cả hai bên sẽ bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng.

Lương Tiêu nằm sấp lại một lần nữa, ân cần động viên Hoắc tổng: “Đừng căng thẳng, việc cắn một miếng.”

Cậu vẫn luôn xác định được vị trí của mình, lần này đến điện thoại đều không đụng vào, nhấn vào màn hình điện thoại rồi ném nó sang một bên, nằm im bất động, tận tâm để mình trở thành hình dạng chiếc gối ôm.

Sau 30 giây, một lực nhẹ đã siết chặt cậu.

Lương Tiêu nín thở nhắm mắt lại.

Một omega độc thân như cậu, từ trước đến nay đều dựa vào ức chế của vòng tay giải quyết toàn bộ vấn đề. Trước khi gặp Hoắc Lan, cậu tạm thời vẫn chưa bị đánh dấu, tất cả những hiểu biết của cậu về những chuyện này thực ra chỉ xoay quanh một tệp nén sách cấm nhỏ trong điện thoại.

Nói không căng thẳng cũng là giả thôi.

Nhưng không thể kinh sợ được.

Một mặt là người quản lý đối với người của cậu không có yêu cầu gì, một mặt là cậu cũng có nhiệm vụ quan trọng trong mối quan hệ phức tạp của hai người.

Trước đây, quản gia đến nói với cậu là Hoắc Lan có dùng chất ức chế, nhưng mà ức chế lâu như vậy rốt cuộc có hại cho cơ thể, tình trạng mất kiểm soát gần đây càng ngày càng trở nên trầm trọng do dung nạp chất ức chế, cho nên ông ta phải đăng ký hệ thống tìm một omega phù hợp.

Nói cách khác, Hoắc Lan với tư cách tổng tài bá đạo đòi hỏi tiêu chuẩn cao cấp, toàn bộ kinh nghiệm lên quan đến việc đánh dấu này, chỉ được đúc kết nhờ mấy lần thực hành trước đó của họ.

Đối mặt với một người bệnh như Hoắc tổng, thanh cao lạnh lùng, Lương Tiêu cảm thấy một người kỳ cựu với vô số kiến ​​thức lý thuyết như mình, cần phải trưởng thành và nhẫn nại, trở thành người dẫn đường giữa hai người.

…. Nhịp tim hơi nhanh.

Lương Tiêu không quấy rầy Hoắc Lan, từ từ hít một hơi rồi thở ra từng chút một.

So với trong sách cấm trải nghiệm lời thề son sắt kém xa, đánh dấu tạm thời thực ra rất đau, bị trích xuất và tiêm pheromone rất khó chịu.

Nhất là lần trước Hoắc Lan mất kiểm soát.

Pheromone của alpha mạnh đến lạnh thấu xương bộc phát giải phóng, ai cũng không khống chế được nó. Khi quản gia phát hiện điều gì đó không ổn, tuyến dịch của cậu gần như bị cắn đứt rồi, toàn thân rã rời, lúc đi từ Hoắc gia ra còn đứng không nổi.

Khi đó Hoắc tổng bị ngất xỉu đã được tiêm thuốc an thần khẩn cấp, nếu không hậu quả còn nghiệm trọng hơn.

Lương Tiêu nhắm mặt lại, nhẩm đến 17 lần: “cắn một miếng 10 vạn”, thì sau gáy mới lại truyền một xẹt đau nhẹ.

Phải công nhận là năng lực học của Hoắc Lan thực sự đủ mạnh.

Cảm giác đau cũng không kéo dài quá lâu, chất pheromone lạnh thấu xương của người kia đã truyền vào cậu, đợi cậu thích ứng vài giây, lại bình tĩnh đợi anh băng bó lại triệt để, và hòa nhập vào pheromone của anh, tạo thành cái dấu ấn tạm thời tồn tại cảm giác mạnh mẽ.

Hoắc Lan đứng dậy, buông cánh tay.

Lương Tiêu vẫn chưa tỉnh lại, đọc thêm một lần nữa rồi mới mở mắt ra, Hoắc tổng đã quay lại ngồi trước bàn làm việc.

Điềm tĩnh.

Lạnh lùng.

Một cỗ máy cắn vô tình.

“Hợp tác vui vẻ.”

Lương Tiêu mặc quần áo vào, dùng cổ áo sơ mi che chặt chỗ sau gáy, một tay cài cúc áo sơ mi: “Hoắc tổng, nếu không có chuyện gì, tôi trước hết….

“Cậu nói đúng.” Hoắc Lan nói.

Lương Tiêu không theo kịp suy nghĩ trở thành chủ tịch của bọn họ: “Câu nào?”

“Nếu tôi mất kiểm soát.” Hoắc Lan nhìn cậu với một ánh mắt lạnh lùng, “Nếu không có cậu ở đây sẽ rất nguy hiểm.”

Lương Tiêu cẩn thận nhớ lại câu này xuất hiện trong đoạn nào: “Vậy phản ứng của người có thể chậm một chút.”

“…..” Hoắc Lan không tiếp nhận lời của cậu, tay phải ấn vào thái dương, quét lui quét tới mấy lần trong đoạn ghi hình phim mới. “Tuần sau gia nhập ê-kíp, chuẩn bị một chút.”

Lương Tiêu sững sờ.

Hoắc Lan đưa tay ra cũng không ngẩng đầu, lướt qua một hồi cũng không có ai trả lời cũng không có ai cầm, mắt lại nhìn xuống.

Lương Tiêu đang vặn cổ áo, nhìn qua chất lượng in ấn của bản kịch bản kia có thể nhìn ra được kinh phí kỷ lục của bộ phim truyền hình, cậu không tự chủ được, suy nghĩ một chút, không biết làm như thế này, có được coi là quy tắc ngầm không.

Rốt cuộc bây giờ mối quan hệ làm ăn trong sạch đột nhiên thay đổi khéo léo như thế.

Đã đến mức bắt đầu đưa tài nguyên rồi.

Lương Tiêu do dự 2 giây, tìm lại lập trường của mình, mỉm cười nói: “Hoắc tổng, ngài có thể đã quên rồi, tôi đến từ điện ảnh và truyền hình Long Đào.

Hoắc tổng ngước mắt lên, trên mặt anh vẽ lên một dấu chấm hỏi “Vậy thì sao”

“Tin đồn”. Lương Tiêu mỉm cười, một tay cài lại hai cúc cuối cùng trên cổ áo, giơ tay đẩy tập hồ sơ lại, “Chủ tịch của chúng tôi với Tinh Quang có chút xích mích, làm như thế này không ổn.”

Cậu cảm thấy Hoắc Lan có thể muốn bồi thường lần trước cho cậu, sau khi suy nghĩ lại cậu nói thêm: “Thực ra hai bên đều phải chịu trách nhiệm về việc vi phạm hợp đồng lần trước. Anh bồi thường là đủ rồi. Cũng là do bên tôi có chút không tốt---”

“Pheromone của tôi gần đây rất không ổn định.” Hoắc Lan ngắt lời anh.

Lương Tiêu hơi giật mình.

“Nếu lại xuất hiện ngoài ý muốn.” Hoắc tổng nói: “Tôi cần cậu ở đó.”

Lương Tiêu: “….”

May mắn thay hai người họ đều thanh bạch.

Mặt khác, nếu lời nói của Hoắc tổng nếu được truyền đi bởi một đoạn ghi âm của một tay săn ảnh khác, thì sự mập mờ đó có thể đưa họ lên hot search.

“Trong ê-kíp của Tinh Quang, tôi có thể tìm thấy cậu bất cứ lúc nào.” Hoắc Lan nói.

Lương Tiêu ho khan một tiếng, rút ​​lui suy nghĩ: “Cho dù không vào, lúc nào ngài cũng có thể tìm được tôi.”

Nói cho cùng, việc làm được lợi lớn nhất của cậu gần đây chính là thường xuyên để cho Hoắc Lan cắn.

Còn phần lớn thời gian còn lại, có thể tham gia làm nhân viên thế thân ở các đoàn phim văn thế võ thế.

Rất dễ để liên hệ.

Tính linh hoạt mạnh.

Hoắc Lan nhìn cậu một cái: “Chuyện của chủ tịch Long Đào tôi giúp cậu giải quyết.”

“Không cần.” Lương Tiêu tự lực cánh sinh, “Vấn đề không nghiêm trọng, tôi có thể tự xử lý.”

Hoắc Lan: “Tôi sẽ bố trí e-kip của Tinh Quang cho cậu.”

“Không cần.” Lương Tiêu rất hài lòng với đội ngũ hiện tại, “Ê-kíp của tôi bây giờ đủ dùng rồi.”

Hoắc Lan: “Phim văn học hiện đại.”

Phim truyền hình hiện đại không cần mặc trang phục cổ trang, phim văn học lại không cần cưỡi ngựa, đánh đấm và chạy tán loạn. Lại dễ dàng hơn phim hiện đại. Chỉ cần nắm được bản phê duyệt chất lượng. Đây chính là loại phim phổ biến nhất, ưa chuộng nhất của diễn viên nam.

“Không cần.” Lương Tiêu lắc đầu cười, hơi tức giận, “Ngài khách sáo rồi.”

“Trước khi vào tổ sẽ được trả thù lao.” Hoắc Lan nói, “Sau khi hoàn thành, sẽ được 300 vạn.”

Lương Tiêu: “….”.

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp