Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 22


2 năm

trướctiếp

Lương Tiêu bối rối.

Hoắc Lan nhìn cậu.

Đầu óc Lương Tiêu suy nghĩ một chút, ngơ ngác ngước mắt lên: “... Sao thế?”

Có lẽ là cảm thấy mình không đủ thẳng thắn và hợp tác, nhiệt độ xung quanh Hoắc tổng hạ xuống, vẻ mặt hơi trầm lại: “Chính cậu đã đăng.”

Lương Tiêu suy nghĩ mất nửa ngày, trong đầu lóe lên tia sáng, đột nhiên nhớ đến ba chữ tiếng Anh tiêu chuẩn được nói ra một cách rõ ràng kia.

Lương Tiêu: “...”

Lương Tiêu: “Ồ.”

Lương Tiêu có hơi hoảng hốt, nâng tay lên ấn ấn trán.

Cậu vẫn đang ngậm một bụng máu, không phun ra cũng không nuốt được, nghẹn đến mức trước mắt như thấy sao Kim vậy.

Lương Tiêu hít một hơi thật sâu, cố gắng di chuyển cánh tay hết sức có thể, dựa vào đầu giường.

Ngàn tính vạn tính.

Cậu biết rằng đoạn cốt truyện này vẫn chưa được giải quyết, nhưng cậu thật sự cảm thấy nên kết thúc rồi.

Hoắc tổng không lấy kịch bản giống bọn họ, Hoắc tổng lấy kịch bản chậm hơn ít nhất là ba chương so với họ.

Cậu đã chuẩn bị ghi tên những người tham dự vào chuyện Long Đào lúc ấy ghi lại một lần, Hoắc tổng bọn họ vẫn còn mắc kẹt ở bí ẩn cuối cùng chưa thể giải đáp.

“... Không quan trọng.”

Khí thế được ngưng tụ đã bị lãng phí sạch sẽ, Lương Tiêu lại cảm thấy choáng váng, nhéo nhéo lòng bàn tay, miễn cưỡng lấy lại một chút tỉnh tảo: “Ngài hỏi chuyện khác đi.”

Lương Tiêu hít vào một hơi, khổ tâm dẫn đường: “Ví dụ như một số việc, sự trong sạch…”

Hoắc Lan nhíu mày: “Cậu trong sạch?”

“... Không.”

Lương Tiêu chết lặng lặp lại lời quảng cáo của kẹo cao su: “Là anh trong sạch.”

Hoắc tổng thoạt nhìn không ăn cơm mềm, vẻ mặt lạnh lùng, tầm mắt vẫn dừng lại ở trên người cậu như cũ.

Lương Tiêu nhắm mắt một chút, trấn định tinh thần lại.

Hôm nay có rất nhiều chuyện, cảm xúc dao động quá lớn. Cậu dùng thuốc ức chế, vừa rồi lại hoàn toàn không thể gọi là nghỉ ngơi, bây giờ tác dụng phụ đang khuấy đảo không chịu buông tha.

Toàn thân đều khó chịu, dường như không còn là chính mình nữa.

Nếu không nhanh thì chưa chắc đã chịu đựng được lâu.

“Hoắc tổng.”

Lương Tiêu nhìn anh, cắt bỏ hoàn toàn mọi chi tiết không đáng kể, trực tiếp nhặt ra trọng điểm: “Anh đã xem qua bệnh án của tôi chưa?”

Hoắc Lan nhíu mày.

Anh tới là để chất vấn Lương Tiêu, có một số việc phải hỏi cho rõ ràng, cũng không định sẽ mềm lòng.

Nhưng Lương Tiêu nhắc tới bệnh án kia, lại khiến anh cảm thấy… Thái độ mù quáng và không khoan nhượng như vậy thật chẳng tốt chút nào.

Hoắc Lan nhìn cậu một cái, cũng không hỏi nữa, gật đầu.

Lương Tiêu ở đầu giường cân nhắc một hồi, đang muốn mở miệng thì bất thình lình bị anh duỗi tay ôm lấy vai.

“Hoắc tổng.”

Lương Tiêu hoảng sợ, vội vàng bắt lấy mép giường: “Không ổn đâu.”

Phòng ở là thuê, lúc trước vì muốn yên tĩnh nên cậu đã chọn tầng cao nhất.

Nếu như Hoắc Lan ném cậu từ cửa sổ ra, cậu có thể sẽ không còn hình người ở thời điểm kết thúc chương này nữa.

Không đoán được là phản ứng của cậu lại lớn như vậy, Hoắc Lan sửng sốt, cánh tay hơi thu lại, cúi đầu nhìn cậu.

Lương Tiêu tranh thủ thời gian: “Bệnh án là của 5 năm trước.”

Hoắc Lan đang chống tay ở đầu giường, nghe vậy thì dừng lại: “Cái gì?”

Lương Tiêu liếc mắt nhìn cửa sổ không được khóa lại, đánh giá xem nếu mình bị ném văng ra thì khó khăn thế nào, nhân cơ hội nhanh chóng túm chặt lấy vạt áo anh.

Trên người cậu không còn chút sức nào, túm cũng túm không chặt, để đề phòng, cậu nắm lấy áo sơ mi của Hoắc tổng hai vòng: “5 năm trước, Long Đào đã từng lên kế hoạch định dùng một Omega để hãm hại đối thủ cạnh tranh của bọn họ.”

Hoắc Lan cúi đầu, nhìn quần áo của mình bị kéo chặt lấy.

Hoắc Lan nghĩ nghĩ, cũng không cố gắng tránh ra, hơi cúi vai xuống.

“Tinh Quan đã bị Long Đào nhìn chằm chằm từ rất sớm.”

Lương Tiêu vốn dĩ muốn nói từ từ, lại sợ chịu không nổi nên chỉ có thể nói nhanh, nhắm chặt mắt: “Anh có thể không rõ chuyện này cho lắm…”

“Tôi hiểu rõ.” Hoắc Lan nói.

Lương Tiêu sững sờ: “Cái gì?”

Cậu gần như không hiểu từ “rõ ràng” vừa rồi của Hoắc Lan đến tột cùng là chỉ điều gì, đầu lại choáng váng lợi hại, vừa mở mắt ra thì tầm nhìn đã tối sầm.

Hoắc Lan đỡ lấy cậu bằng một cánh tay.

Lương Tiêu chậm rãi đi tới, lấy lại bình tĩnh, mới phát hiện bàn tay ôm lấy cậu của Hoắc Lan vẫn chống ở đầu giường như cũ.

Hai người quá gần, gần đến mức dường như có thể ngửi thấy mùi tuyết lạnh trên người Hoắc Lan.

Dáng người của Hoắc tổng đứng đầu đàn A, vai rộng, tay dài, cúi người xuống như vậy, cánh tay ở phía sau cậu.

… Gần như là đang ôm.

Lương Tiêu bất giác nghĩ đến việc nên đặt người ở đâu vào thời điểm này.

Việc chính quan trọng, Lương Tiêu tỉnh táo lại thì khó khăn kéo dài lý trí: “Anh… Biết được bao nhiêu?”

Hoắc Lan híp mắt nhìn cậu một cái.

Lương Tiêu mở miệng, vốn dĩ định nói tiếp, đột nhiên mất cảnh giác, ho liên tục, đến mức suýt nữa thì nằm liệt ra giữa đường.

Ý thức hỗn loạn không rõ ràng, ngực hướng lên trên vì nóng.

Chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ bị thiêu cháy.

Vốn dĩ Lương Tiêu còn không quan tâm, nhắm mắt lại ho đến đầu váng mắt hoa, không nhịn được mà nhíu mày.

Cậu quen với Valu, thân thể đã sớm thích nghi rồi. Ngày thường chỉ có một số tác dụng phụ, rồi cũng sẽ qua hết.

Cho dù hôm nay sử dụng nhiều hơn một chút, cũng không thể nào nghiêm trọng như vậy.

Lương Tiêu cảm thấy có chút không chịu được, không thể không buông tay ra, lần mò tìm lấy cốc để uống miếng nước.

Vị trí của tủ đầu giường cậu đã nhớ khá rõ, sờ sờ hai cái thì tìm được cốc nước, cầm chắc trên tay.

Lương Tiêu ngẩn ra, ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt của Hoắc Lan.

“Tuyết rơi rồi.” Hoắc Lan nói.

Lương Tiêu có chút hoảng sợ: “??”

Hoắc tổng của bọn họ rốt cuộc cũng có tiến bộ mới.

Bây giờ khi trời đổ tuyết, Hoắc tổng thậm chí còn chủ động dự báo.

“...”

Hoắc Lan nhìn vẻ mặt cậu, liền biết cậu đang suy nghĩ cái gì, trầm mặc một lúc lâu mới áp chế tính tình, miễn cưỡng giải thích: “Không phải tôi làm.”

Lương Tiêu yếu ớt: “... Ồ.”

Hoắc Lan: “...”

Lương Tiêu: “...”

Lương Tiêu bỗng nhiên phản ứng lại, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Mây mù u ám.

Tuyết không lớn, chẳng nhìn kỹ thì dường như không nhận ra. Chỉ vào lúc ngọn đèn đường bị gió quét qua mới có thể thấy một chút trắng trắng.

Quả thật không phải là Hoắc tổng của bọn họ làm ra.

Giang Nam rất hiếm khi thấy tuyết, cậu quay phim hơn nửa tháng nên đã thả lỏng cảnh giác, không để ý nhiều đến dự báo thời tiết nữa.

Còn cảm thấy thời tiết hôm nay lạnh lẽo khác thường, hóa ra là do tuyết rơi.



Lương Tiêu uống mấy ngụm nước, suy nghĩ hỗn loạn chậm rãi xoay chuyển.

Lúc ở phim trường cậu đã nói với Tô Mạn rằng tác dụng phụ sẽ nghiêm trọng hơn so với ngày thường khi gặp phải khó khăn hoặc vào lúc thời tiết biến đổi.

Kỳ thật cũng không chỉ có tác dụng phụ của thuốc ức chế.

Thời thiếu niên cậu từng bị cưỡng chế bùng phát pheromone một lần, cố gắng chịu dựng qua thời kỳ động dục, mới có di chứng phiền toái như thế. Long Đào hẳn cũng đoán chắc được điểm này nên mới chắc chắn cậu không thể không phối hợp.

Sau đó cậu nằm ở bệnh viện nửa năm vì lý do ngoài ý muốn, đến khi cơ thể đã hồi phục cơ bản thì trở về tiếp tục nghĩ cách kiếm tiền.

Nhưng gặp phải tiết trời có nhiều tuyết rơi… Vẫn cảm thấy gian nan.

Lương Tiêu nắm chặt lấy cốc nước, không nhịn được mà nhìn Hoắc Lan.

Trong bệnh án có phần dự đoán bệnh tình, chính cậu đã từng xem qua. Tuy rằng không để nhiều ở trong lòng, nhưng vẫn biết những điều cần kiêng kị cũng có không ít.

Thời tiết biến hóa như thế này cũng gây ảnh hưởng.

Để bệnh nhân tích cực hợp tác hồi phục, bệnh viện sẽ thường nói loại chuyện này nghiêm trọng hơn so với thực tế một chút.



Trong chốc lát, cậu thậm chí còn mơ hồ lóe lên ý nghĩ có phải Hoắc Lan vì chuyện này mới cố ý tới đây hay không.

Lương Tiêu không để mình tiếp tục suy nghĩ miên man nữa, đặt cốc nước xuống, trịnh trọng nói: “Anh có biết lúc ấy người Long Đào muốn hãm hại chính là mình sao?”

Hoắc Lan gật đầu.

Lương Tiêu truy hỏi: “Bọn họ tưởng rằng anh thiết bộ nên đã chuẩn bị phương án ––––”

Hoắc Lan: “Biết.”

Lương Tiêu ngừng câu chuyện lại, tinh tế suy nghĩ một lúc lâu rồi mới thở ra.

Hoắc Lan làm sao lại có thể không biết.

Đánh cờ trên thương trường, nắm giữ huyết mạch của công ty, độ sâu tiềm ẩn sự nguy hiểm, sai một nước, thua cả bàn.

Hoắc Lan có thể khiến Tinh Quan đi đến như ngày hôm nay, đương nhiên không phải không rõ QAQ đến tột cùng là có ý gì.

Lương Tiêu tự thấy buồn cười, hắng giọng, khóe miệng hạ xuống.

Cậu thật sự cũng đã nghĩ tới, nếu về sau mình lại gặp loại chuyện này thì sẽ làm như thế nào.

Việc hại người cậu chắc chắn không làm được, nhưng làm bộ đến hướng dẫn và bỏ chạy khi người của Long Đào đang không ở cửa… Vẫn ổn.

Cho dù như thế nào, vẫn cần tìm xem trong phòng có cái gì đủ sức để đề phòng trường hợp xui xẻo gặp phải Alpha đang bộc phát.

Căn cứ theo sự phát triển sau đó, nếu lúc trước cậu thật sự làm như vậy, hơn phân nửa là Hoắc Lan sẽ bị hạ bệ.

Nhưng lúc ấy cậu vừa mới tốt nghiệp.

Mới tiến vào cái vòng này, còn có rất nhiều chuyện không được rõ ràng cho lắm.

Trước khi đi tiệc tối, trong lòng cậu còn khẩn trương mong chờ, lăn qua lộn lại không thể ngủ được, cố ý học thêm tư liệu của nhãn hiệu mình làm đại ngôn.

Đối mặt với sự dụ dỗ và cưỡng bức ngày càng nhiều, cậu lúc ấy còn chưa nghĩ ra được cách ứng phó nào ổn thỏa và chu toàn.

Lương Tiêu cười cười.

Vài phút sau, cậu có thể giải thích một cách sinh động ý tứ của QAQ cho Hoắc tổng.

-

Thấy Lương Tiêu ngẩn người suy nghĩ cho mình, Hoắc Lan ngồi một hồi, tầm mắt dừng lại ở mép giường.

Cốc vẫn còn chút nước, được để ở mép giường.

Nguy cơ lung lay tràn ngập.

Hoắc Lan không quen nhìn, muốn đem cốc nước đặt lại một lần nữa, nhưng vừa mới giơ tay thì đã bị bàn tay hơi nóng nắm lấy.

Hoắc Lan ngẩng đầu.

Lương Tiêu nhìn anh.

Thân thể không được thoải mái, đến chính Lương Tiêu có thể cũng không biết sắc mặt của mình không tốt nhường nào, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn anh.

Đáy mắt phản chiếu màu tuyết trắng.

“Hoắc tổng.”

Lương Tiêu: “Tôi chính là Omega kia.”

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp