Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 44: Vẽ tranh


2 năm

trướctiếp

Thời gian thấm thoát trôi. Vào một buổi sáng nọ, Diệp Nhược Phi vẫn như thường lệ tỉnh dậy một cách khó khăn trong thời tiết lạnh lẽo, mặc dù đã ở thành Phong Châu này hơn một tuần, nhưng mà vẫn không chữa được chứng sợ lạnh của hắn.

Ra ngoài rửa mặt xong trở vào đã thấy điểm tâm nóng hổi được đặt ngay ngắn trên bàn. Dạo gần đây Diệp Nhược Phi cùng với cậu nhóc Tiểu Tam đã xây dựng được một mối quan hệ khá thân thiết, hắn thậm chí còn biết được thêm rất nhiều điều ở nơi này, như là vào những ngày trước khi tuyết rơi, người dân trong thành sẽ cùng nhau tụ tập một chỗ đốt lửa ca hát để mừng một năm trôi qua. Hay thậm chí những điều đơn giản nhất là nhà nào có tức phụ nấu ăn ngon, nhà nào có con trai đang học thi tú tài, Tiểu Tam đều rõ mười mươi. Điều này cũng chứng minh rằng nó ở trong thành rất được mọi người yêu quý.

Cậu nhóc này tính tình cũng đặc biệt năng động, sau khi quen biết Diệp Nhược Phi không lâu liền có thể bắt cầu sang làm quen với những thị vệ đi theo bên cạnh hắn, cuối cùng liền thay thế thị vệ Ất mỗi ngày giúp hắn đi mua điểm tâm.

Mà Diệp Nhược Phi trong lòng cũng thật xem trọng Tiểu Tam, cậu nhóc nhanh nhẹn đáng yêu lại còn thông minh, những ngày gần đây lúc rảnh rỗi hắn đều dạy cho nó một chút về y thuật, tỉ như chỉ cách làm sao để xem mạch chuẩn xác, người bệnh như thế nào thì mạch sẽ đập ra sao hay làm sao để phân biệt các loại thảo dược. Tiểu Tam lần đầu tiếp xúc với điều mới mẻ cho nên rất hứng thú chăm chú học hỏi, cũng tiếp thu khá nhanh, nhờ vậy mà việc xem bệnh của Diệp Nhược Phi được giúp đỡ rất nhiều.

Mặc khác, về phía công việc sửa đê của Thiên Thiên thì mọi thứ trông có vẻ cũng khá thuận lợi. Thiên Thiên rất có óc tính toán, những khoản chi tiêu cho vật liệu đều được y suy tính kỹ càng hợp lý, còn những việc như khuân vác bùn cát và gạch thì đã được thành dân cùng quân lính lo liệu.

Buổi trưa hôm nay trời có hơi nắng gắt, ngoài bờ biển, từng đợt gió nóng ẩm thổi sướt qua mặt khiến người ta khó chịu. Phía xa xa, nơi bờ đê bị nứt đang đứng một tốp người hì hục đắp gạch, xung quanh toàn là những chiếc xe nhỏ dùng để chở cát đá. Người người bận rộn đi đi lại lại đến mồ hôi đầm đìa.

Thiên Thiên đang kiểm kê lại số gạch chất trong một ngôi nhà bỏ hoang cũ nát ở gần đó, khuôn mặt nhỏ căng cứng nghiêm túc vô cùng, hai bên thái dương là từng giọt mồ hôi to tướng nhễ nhại, một tay y cầm sổ sách, một tay cầm bút thoăn thoắt viết.

"Hơn một trăm mét đê còn lại vẫn chưa gia cố, hiện tại số vật liệu có được khoảng hơn một tấn, xem ra vẫn sẽ dư dả được một ít. Thiết nghĩ là nên gia cố cho chắc chắn hơn trước đây." Vừa viết vừa lầm bầm trong miệng, mỗi lần tập trung y đều có thói quen này.

"Quốc sư." Thị vệ Giáp bước vào, mang theo một bình nước, "Nên nghỉ ngơi rồi."

"À, cảm ơn nhé." Thiên Thiên buông bút trong tay, nhận lấy bình nước uống liền mấy ngụm đầy.

"Dựa theo tiến triển này thì có lẽ rất nhanh sẽ hoàn thành." Thị vệ Giáp nói, ánh mắt lại vô tình liếc thấy nội dung bên trong quyển sổ sách trên tay Thiên Thiên. 

Nhìn những con số cùng kí tự kỳ lạ trải đầy cả trang giấy, thị vệ Giáp trong mắt hiện lên khó hiểu. Quốc sư đang viết bùa chú gì? Mặc dù nhìn rất khó hiểu, nhưng chẳng hiểu sao lại thấy có chút cao siêu.

Thiên Thiên không để ý đến ánh mắt đang dán chặt vào thứ trên tay mình của người đối diện, sau khi dùng tay áo lau đi mồ hôi, y nói: "Nhanh nhất là nửa tháng nữa. Giờ thì có thể gọi mọi người vào trong nghỉ trưa rồi."



"Vâng." Thị vệ Giáp nhận lại bình nước, xoay người ra ngoài.

Thiên Thiên thở ra một hơi, lại duỗi thắt lưng, cuối cùng mới đi ra ngoài cho người dọn bàn ăn lên.

---oOo---oOo---

Mà trong lúc này, ở Kinh Thành, Âu Dương Kỳ cùng với Âu Dương Mặc đang ngồi ở trong hoa viên.

Âu Dương Kỳ vừa mới luyện công xong, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, bấy giờ đang uống thuốc bổ mà định kỳ nha hoàn sẽ sắc cho. Âu Dương Mặc thì ngồi bên cạnh xem xét tình huống của y, sau khi xác định không có gì quá sức thì lại quay sang mở thư của Diệp Nhược Phi gửi đến mấy ngày trước, đọc đi đọc lại cái dòng cuối cùng.

"Hoàng huynh, đừng cười như một tên nhị hóa như vậy." Âu Dương Kỳ mặt than quăng qua một ánh mắt lãnh đạm.

Âu Dương Mặc nghe em trai nói vậy có chút ngượng ngùng, nhưng mà cứ mỗi lần nhìn thấy câu "Quốc sư gửi lời hỏi thăm sức khỏe bệ hạ" ở cuối lá thư là y như rằng hắn không nhịn được lại cười ngốc.

Âu Dương Kỳ thật sự nhìn không nổi, trong lòng còn có một chút ganh tỵ, y đành bưng chén thuốc lên uống để che đi cảm xúc nhỏ nhoi ấy.

"Hoàng đệ, trẫm nói này, Diệp công tử đều đã dành cả một đoạn dài để lo lắng quan tâm cho đệ đấy, trẫm chỉ có mỗi một câu nhắn gửi ngắn chưa tới mười chữ, còn không cho trẫm hưởng thụ một chút hay sao?" Âu Dương Mặc nói.

Âu Dương Kỳ hắng nhẹ giọng một cái, muốn đổi chủ đề: "Diệp Nhược Phi đều có nhắc qua nạn đê điều ở thành Phong Châu, nhưng quan trọng là nơi đó đang có dịch bệnh rất nguy hiểm."

"Ừm." Âu Dương Mặc cứ thế bị cuốn theo, "Trẫm chưa từng nghe qua tên của loại dịch bệnh này, nhưng hiện tại cũng chỉ có cách trông cậy vào hắn mà thôi. Ngược lại là chuyện chu cấp cho thành dân nơi đó lương thực cùng thuốc men tiền bạc thì chúng ta có thể giúp được."

Âu Dương Kỳ gật đầu, lại uống hết chén thuốc trong tay, sau đó mới bảo: "Đệ nghĩ sẽ hồi âm lại cho hắn."



Tất nhiên Âu Dương Mặc tán thành việc này: "Hồi âm nói rằng nội trong tháng tới trẫm sẽ cho người vận chuyển lương thực đến đấy."

"Được."

Đến buổi tối, Âu Dương Kỳ ngồi trong phòng riêng, trước mặt là bức thư hồi âm đã sớm khô mực, nhưng y dường như không để ý lắm. 

Lúc này, y đang họa.

Bức tranh trước đây Âu Dương Kỳ đã cất trong thư phòng ở phủ vương gia, lúc nào buồn chán y sẽ lấy ra ngắm nghía, nhưng hiện tại y không mang nó theo, vì vậy chỉ có thể vẽ ra một bức khác.

Nhắm mắt lại để cảm xúc ùa về, những hình ảnh về người kia bỗng chốc bao trùm cả tâm trí. Tuy rằng đã hơn một tuần y không có thời gian nhớ đến, thế nhưng chỉ cần thả lỏng một giây thôi thì tất cả những cử chỉ, lời nói, nụ cười của người nọ liền hiện ra, giống như đã sớm ghi tạc ở trong đầu.

Trong tưởng tượng của y, người nọ không vận triều phục đỏ rực vừa bắt mắt vừa nghiêm trang như khi thượng triều mà khoác lên mình bộ thường phục màu xanh nhạt, mái tóc dài búi lên một nửa, nửa kia xõa xuống phấp phới bay, đôi mắt trong suốt cong cong ánh lên nụ cười quá đỗi dịu dàng cùng xinh đẹp. Người đứng dưới tán cây anh đào rộng lớn, hướng ánh nhìn về chân trời xa thẳm với vô vàn những vì sao lấp lánh.

Âu Dương Kỳ mở mắt, bên trong tràn đầy những cảm xúc mơ hồ, khóe miệng khẽ nhếch, thế nhưng lại giống như gượng cười. Một lúc sau y mới chậm rãi thu hồi những thứ đó, với tay cầm lấy bút lông, chấm mực, bắt đầu vẽ.

Chẳng mấy chốc, khung cảnh trong đầu y đã được họa ra trên giấy, thiếu niên dung mạo làm say lòng người. Âu Dương Kỳ nhìn bức tranh còn trống một phần bên kia, suy nghĩ một chút, lại đặt bút thêm lần nữa.

Lần này vẽ ra một người có dáng hình cao hơn thiếu niên một cái đầu, trên tay cầm một bông hoa đào muốn trao cho đối phương, nụ cười trên môi mang theo vô hạn sủng nịch.

Âu Dương Kỳ ngẩng người nhìn bức tranh, cuối cùng khẽ mím môi, vẽ thêm cho người sau long mão. Như vậy liền có thể nhìn ra, nhân vật trong tranh chính là Quốc sư, người y yêu, cùng với...  hoàng huynh của y, Âu Dương Mặc.

Trong mắt vương gia trẻ tuổi lóe lên một mạt ưu thương, thế nhưng ngay sau đó y liền nhắm chặt mắt, đến lúc mở ra, cảm xúc ấy đã được che giấu vào tận sâu bên trong, khó mà thấy được.

Chờ đến khi tranh khô đi, y mới cẩn thận vuốt phẳng, sau đó cuộn lại cất vào hộp gỗ, đặt vào ngăn tủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp