[Kha Chương] Thơ Ngây Có Độc

Chương 4


2 năm


[ Hãy đưa em đi, đến một nơi thật xa. Đưa em thoát khỏi nỗi cô đơn xoay vần của riêng em. ]

_ Đưa em đi _ Thái Y Lâm

Thánh Đại lấy từ trong tủ ra hộp thuốc dày đặc chữ trên nhãn dán.

"Xem kĩ các thứ cần chú ý. Đừng coi bản thân còn trẻ mà không coi trọng sức khỏe. Thuốc nên uống phải nhớ uống, những thứ khác ăn ít lại nếu không bị dị ứng để lại di chứng có mỗi cậu chịu!"

Lưu Chương không cãi lại ngoan ngoãn vâng lời, y không thể khiến Thánh Đại tức giận nữa, bác sĩ đều là kẻ giết người không thấy máu.

Thánh Đại thấy Lưu Chương ngoan ngoãn nghe lời như thế sớm đoán được y trong lòng đang lẩm bẩm điều gì, "Cậu đấy, tiếp tục ngoan ngoãn dưỡng thương cho tôi. Một tháng này cấm nhảy nhót lung tung, thương gân động cốt chưa đến 100 ngày thì không thể hồi phục mà cậu còn gặp mặt trực tiếp lão Diêm Vương đấy, nhớ ngày đều phải bôi thuốc uống thuốc. Cút cút cút!" Nhìn có vẻ cũng không có tiếp tục cố ép y nữa.

"Vâng anh!" Lưu Chương nghe thấy liền bật dậy siết chặt vai Thánh Đại với nụ cười tươi trên mặt lấy lòng xong tràn đầy sức sống chuồn khỏi. Hộp thuốc và bông băng trong tay đập lạch cạch vào nhau không biết rằng giây tiếp theo cái nào sẽ rơi xuống.

Sau khi bị thương, người trong Wave dỗ y như dỗ một vị phật lớn. Mỗi ngày y chỉ có làm 3 việc - ăn, ngủ, uống thuốc, muốn chạm vào súng tập luyện một chút đều phải âm thầm lén lút.

Lưu Chương nhanh nhẹn bước về phòng mình, ngáp một cái nghĩ hôm nay nhất định phải ngủ cho thật ngon.

Kết quả bị cuốn vào mùi bạc hà quen thuộc.

Ngửi mùi thanh mát vào ban đêm thật sự khiến người ta thoải mái nâng cao tinh thần mà. Ai đó có ý đồ đối đầu với y?

Lưu Chương phẩy phẩy tay bực bội đá bay cửa phòng, chăm chú nhìn Châu Kha Vũ đang ngồi trên giường nhả khói thuốc.

"Đừng hút nữa, ông chúa ghét khói thuốc."

Lại là Marlboro

Lưu Chương liếc mắt, giật điếu thuốc trên tay Châu Kha Vũ vứt sang một bên.

"17 tuổi đã hút thuốc, sợ không đủ chết sớm sao?"

"Ha, bị bắn trúng đầu so với ung thư phổi còn chết nhanh hơn...." Châu Kha Vũ đáp trả, sắc mặt hết sức u ám.

"... Đưa thuốc cho em." Châu Kha Vũ giữ chặt cánh tay Lưu Chương.

"Cậu nhàn rỗi thì cút sang một bên đi."

Châu Kha Vũ cũng không muốn phí lời vô nghĩa trực tiếp kéo Lưu Chương xuống giường, nhanh nhẹn cởi nút thắt trên áo lộ ra một vết sẹo màu nâu sẫm ở thắt lưng.

Mặc dù vết thương đã khép miệng nhưng khi nhìn vẫn khiến người khác giật mình. Mỗi khi trời âm u bắt đầu mưa Lưu Chương liền cảm thấy vết thương vừa ngứa vừa đau, thuốc giảm đau uống một hộp lại một hộp cũng vô dụng. Có lẽ thật sự như lời Thánh Đại nói, di chứng sẽ đeo bám theo y cả đời.

"Hừ... A." Tăm bông tẩm thuốc nước lướt qua vết thương khiến Lưu Chương cảm thấy vừa ngứa vừa lạnh, ánh mắt Châu Kha Vũ vừa lạnh nhạt lại vừa nghiêm túc.

Từ sau đêm hôm đó, quan hệ của hai người rơi vào trạng thái ngưng trệ nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.

Nhưng Lưu Chương biết, Châu Kha Vũ là đã nghe được những câu kia. Đây không phải đạt được mục đích của y sao, trong lòng Lưu Chương cười khổ, mối quan hệ của bọn họ không nên tiến thêm một bước nữa.

Hai người đều không nói chuyện, vì thế trong căn phòng chỉ còn lại một mảnh trống trải. Châu Kha Vũ vì bôi thuốc mà cách y rất gần, Lưu Chương ngẩng đầu là có thể nhìn thấy vài sợi tóc mái màu đen rũ xuống trán của đối phương, ướt át nhỏ từng giọt nước, còn có thể cảm nhận được hơi nóng của nước ấm.

Ánh đèn trong phòng y rất tối, bóng tối ngả xuống che khuất đi một nửa gương mặt nghiêm nghị của Châu Kha Vũ, chỉ để lại hàng mi kĩ càng đẹp đẽ thỉnh thoảng khẽ run rẩy, giống như một thiếu niên 17 tuổi bình thường ngây thơ giản đơn.

Châu Kha Vũ thực tế rất cao, để bôi thuốc không thể không quỳ trên giường, nghiêng người về phía trước, tư thế tựa như ôm lấy toàn bộ người Lưu Chương. Áo ngủ trên người cũng rộng thùng thình, đầu gối lộ ra theo chuyển động, bất giác chạm lướt qua đùi y.

Lưu Chương vô thức nắm chặt ga giường, cảm thấy trên mặt bỗng nóng đến khó chịu, y cảm thấy không thoải mái lùi lại phía sau nghiêng đầu.

Thật khát... muốn uống nước... Lưu Chương cựa quậy đứng dậy, muốn kết thúc quá trình bôi thuốc khó chịu này.

"Anh chạy gì, còn chưa bôi xong." Châu Kha Vũ nắm chặt lấy cổ chân Lưu Chương, kéo y trở lại cạnh mình. Y gầy hơn trước đây rất nhiều, Châu Kha Vũ nghĩ, xương dưới quần áo cũng đã nhô ra.

"Tàm tạm, cũng đã qua một tháng rồi còn bôi thuốc gì nữa. Đều tại cái lão Thánh Đại nói cái gì cần chú ý chăm sóc, phiền chết mất!" Giọng Lưu Chương nhỏ lại.

"Tránh ra, tôi buồn ngủ rồi. Ngày mai còn có việc phải làm."

Tiếng vừa hạ xuống, hai tay Lưu Chương bị Châu Kha Vũ bỗng túm lấy ép dưới thân. Tay phải vừa mới khỏi, hành động lỗ mãng khiến Lưu Chương đau đến mức nhăn mày, đối phương ngồi trên người y, từ trên cao nhìn chằm chằm, giường như đang kìm nén một bụng lửa giận.

Lưu Chương không thoát ra được, chỉ có thể yên lặng nhìn hắn. Sợi dây sắp đứt cuối cùng cũng đứt lìa, y trái lại nhẹ nhõm.

Châu Kha Vũ cũng chú ý hắn không thoải mái mà hít sâu một hơi.

"Anh biết vết thương mình rõ ràng chưa khỏi hẳn vậy mà còn muốn nhận nhiệm vụ, anh thấy mình có mấy cái mạng?"

"Anh muốn điều tra vụ Triệu thị thì dẫn theo em, không phải anh cứu em không phải vì điều này sao?"

Châu Kha Vũ nở nụ cười tự giễu, "Anh thật sự cảm thấy em là đứa trẻ con à? Cái cớ thật tệ, Khương Vân Thăng một kẻ hám tiền bạc làm sao có thể không ghi nợ. Anh cứu em, hoàn toàn là quyết định của mình không liên quan đến tổ chức. Nếu như anh muốn báo thù, thì đem em ra làm mồi nhử Triệu thị càng tốt hơn nhỉ?"

Những hộp thuốc và dải băng rơi vãi bên cạnh họ, dường như bây giờ Châu Kha Vũ mới đọc hiểu được những chữ tiếng Anh bên trên.

Hóa ra họ chưa bao giờ là giả dược của nhau mà là chất độc.

Hắn trước đây nghĩ rằng bản thân may mắn như thế nào mới gặp được Lưu Chương, hai người đồng bệnh tương lân nương tựa lẫn nhau, giãi bày nỗi đau, nhưng thực tế lại khiến vết thương của họ lần nữa mưng mủ.

"... Tôi không phải... nguyên nhân này cứu cậu. Tôi rất lâu trước đó đã..." Lưu Chương ngẩng đầu, đôi mắt đen sáng rực nhìn thẳng hắn, nghiêm túc nói.

Châu Kha Vũ nghe được trong lòng khẽ động, lực trên tay bất giác thả lỏng. Đối phương bắt lấy khe hở hắn phân tâm thoát khỏi đôi tay. Khó khăn kéo quần áo xuống thay vào đó nhanh nhẹn xoay người giữ Châu Kha Vũ trên giường.

"Ngay cả khi tay tôi bị gãy, cậu cũng không thể bẫy được tôi đâu." Lưu Chương nhẹ nhàng bóp cổ hắn, huyết quản dưới đầu ngón tay đang bình bình đập, "Kĩ thuật cơ thể tôi không tính là tốt, nhưng cậu không thể đánh được. Dẫn cậu đi tặng đầu người sao, tiểu thiếu gia?"

"Tên lừa đảo nhà anh!" Châu Kha Vũ tức giận giãy giụa nhưng bị ấn đến gần như sắp chết.

Lưu Chương cúi người ghé sát tai hắn khẽ nói, "Tôi xác thực lừa cậu." Một tay nhanh nhẹn mở cởi khuy quần tay của Châu Kha Vũ, đầu ngón tay chậm rãi trượt xuống.

"Cậu coi tôi cứu cậu là cho rằng cậu đẹp trai đi. Nhóc đẹp trai, tôi thấy nóng mắt không kiểm soát được."

Y cúi đầu nhẹ nhàng liếm môi Châu Kha Vũ, từng chút từng chút một, sau đó đưa đầu lưỡi ấm nóng tiến vào, bao lấy đối phương chầm rãi dây dưa môi hôn, đồng thời cũng tùy ý chơi đùa bộ phận dưới thân đối phương.

Cùng với sự khiêu khích thứ đó càng lúc càng hưng phấn, hơi thở của Châu Kha Vũ càng ngày càng trở nên nặng nề, tựa như có chất cồn đổ trong cổ hắn.

Lưu Chương cảm thấy tim mình cũng đang đập loạn, nó như muốn từ trong lồng ngực nhảy thoát ra ngoài. Y kìm nén sự mất khống chế của mình, không biến sắc từ trong đống băng gạc rải rác lộn xộn lấy ra một kim tiêm, đâm vào cánh tay Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ rất nhanh nhận thức được điều gì đó không ổn, nhưng lại chẳng thể kịp phản kháng. Hiệu quả của thuốc rất nhanh phát tác, tứ chi hắn bỗng chốc vô lực, cảm thấy buồn ngủ đến mức chẳng thể mở mắt nổi.

Hắn mê man nghĩ, chắc hẳn Lưu Chương đã sớm dự tính tất cả. Y cố tình để mình điều tra việc giữa y và Triệu thị, cuộc gặp mặt cuối tuần đã định, bản thân và những người khác muốn ngăn cản y.

Thế nhưng không có ai có thể cản được Lưu Chương.

Lưu Chương lưu luyến đứng dậy, nhẹ vuốt ve đôi môi của Châu Kha Vũ, môi của hắn thật mỏng, thật mát, cũng thật mềm. Hôn xuống đấy như khẽ chạm nhẹ một đám mây bay.

Khương Vân Thăng nói người môi mỏng thì là người bạc tình, ngược lại y lại hi vọng đứa trẻ mình thích nhất có thể mãi mãi làm một người không tim không phổi, vui vẻ hạnh phúc.

"Việc này không liên quan đến bất kì ai, dù là em hay anh em trong Waves. Hãy để tôi tự chấm dứt đi."

"Bài học cuối cùng dành cho em, đừng buông lơi cảnh giác với bất kì ai, cho dù là người trên giường cùng em, em trai."

Nụ cười và lời nói cuối cùng của Lưu Chương tựa như một cơn gió, rất nhẹ rồi tiêu tan.

_____

Mặc dù rất ghét bỏ bánh mì ba không lạnh băng băng ở canteen nhưng Lưu Chương vẫn gắng gượng nuốt chúng để no bụng, sau đó cầm ống nhòm tiếp tục quan sát những tay sai đi tuần bên bờ sông.

Y và Triệu thị hẹn ngày mai gặp mặt, vì thế mấy ngày nay đều quan sát nghiên cứu địa hình, mỗi ngày quên ăn quên ngủ để tìm kiếm tư liệu, trù tính kế hoạch. Mặc dù y cự tuyệt bạn bè can thiệp vào nhưng y cũng không ngu mà không chuẩn bị chút nào cho bản thân mà đơn thương độc mã tự tìm đường chết.

Triệu thị mấy năm nay quá cuồng ngược, đặc biệt lần này giữa thanh thiên bạch nhật xóa sổ mười mấy mạng người của Châu gia, người vô tội không biết là có bao nhiêu. Mọi người quá sợ hãi, bên trên chắc chắn cũng không còn có thể mắt nhắm mắt mở được nữa. Cùng với loại thuốc phiện mới không biết sẽ gây ra bao nhiêu hỗn loạn mới. Cuộc đấu này không phải trò tiêu khiển của các nhóm hắc bang bình thường, các mẫu giấy tin nhắn nhất định khi diệt cỏ phải diệt tận gốc để phòng ngừa cho tương lai.

Lần này Lưu Chương chính là muốn làm mồi nhử, mượn trận gió này, đốt lên lửa lớn đã chờ đợi rất lâu.

Ting, điện thoại trong túi rung lên. Lưu Chương lấy ra, là tin nhắn của phía cảnh sát hỏi thăm tiến triển mới nhất.

Lưu Chương dựa theo ám hiệu đã hẹn trả lời:

[Không đổi, tất cả đều trong kế hoạch, bảy giờ chiều mai bến cảng Vân Thành, AK.]

Lưu Chương thở dài một hơi, tiếp đó xóa sạch sẽ tin nhắn. Từ hôm đấy, y đơn phương cắt đứt tất cả liên lạc với mọi người. Khi đó thời gian và địa chỉ Châu Kha Vũ điều tra được đều là giả, hiện tại bọn họ không có manh mối gì, cảm giác như mình đã biến mất khỏi nhân gian vậy.

Nếu như có cơ hội sống sót quay về, y muốn nói xin lỗi với từng người một. Những người bạn trong Waves giống như người nhà của y vậy, dù cho họ hận y vì đã lừa dối, y cũng không muốn họ bị cuốn vào bất cứ nguy hiểm nào.

Châu Kha Vũ... Châu Kha Vũ, Lưu Chương trong lòng đọc đi đọc lại cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc này.

Y lại nhớ đến trước khi nhắm mắt dáng vẻ người kia còn không cam, hắn sẽ hận mình không từ mà biệt không?

Rõ ràng bọn họ mới quen biết nửa năm, y thế mà lại nảy sinh ước mong quá cao trải qua tương lai cùng nhau. Bất tri bất giác, y nhớ rất rõ từng khoảnh khắc liên quan đến hắn, Châu Kha Vũ thích làm nũng khi lạ giường, cười rất vui vẻ khi được ăn đồ vặt mình thích, khi luyện tập đều rất chăm chú nghiêm túc, khi y chúc ngủ ngon và tâm sự thì lại giống một chú cún con hiền lành.

Như thể lãng quên bụi bặm của quá khứ, thì hai người có thể thực hiện được nguyện vọng viển vông kia một cách thuận lợi.(?)

___

Lưu Chương khẽ dạo bước trong đêm tối, nín thở, chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, chỉ nghe thấy tiếng gió biển hú phía bến cảng và gương mặt thấy đau khi bị gió tạt qua. Ngọn đèn trên đỉnh đầu mờ tối hơn so với thường ngày, y không thể không lo lắng về hiệu quả che giấu thiết bị liên lạc.

Y đến một nhà máy bỏ hoang như đã hẹn, xung quanh vắng vẻ, dường như một người cũng không có, nhưng y biết toàn bộ bến cảng trong đêm đen này đều là người của cảnh sát và thuộc hạ của Triệu thị đang ẩn nấp.

"Sao chỉ có một mình cậu? Châu Kha Vũ đâu?"

Lưu Chương kiềm chế phản ứng giơ súng theo bản năng của mình, nở một nụ cười vừa hơi sợ hãi lại vừa phấn khích, nhìn chằm chằm vào người trung niên đứng ở trong góc, đối phương hẳn là Triệu Bân, đằng sau lưng là một người đàn ông cao lớn theo sát.

"Hắn bị tôi đánh ngất ở trong xe rồi." Lưu Chương gật gật đầu. Ban đầu định tìm một người giả trang làm bạn đồng hành, kết quả đối phương tạm thời thay đổi quyết định chỉ để y và Châu Kha Vũ gặp mặt. Dù sao y cũng bị thương, không thể động thủ ở trạng thái điều kiện tốt nhất, với thêm một kẻ địch tỉ lệ thắng là không lớn. Vẫn may đối phương chỉ mang theo một tên thuộc hạ, phỏng đoán hắn ta chỉ là một hacker bình thường bởi vì tiền thưởng mà đến.

"Tôi rất tò mò làm thế nào cậu bắt được Châu Kha Vũ?"

Triệu Bân nhàn nhạt hỏi. Gã khi đó không muốn giết người diệt khẩu cả nhà Châu gia, thực tế là do thái độ đối phương chọc giận gã. Đồ vật mà mình dày công vun đắp hóa ra lại làm thành chiếc váy cưới cho người khác. Đối phương còn không chủ động giao ra, uy hiếp mình có tìm thấy cũng không lấy được. Hại gã phí một phen tóm vài nhân viên nghiên cứu ra tra hỏi. Nếu đã chỉ có một nhân chứng Châu gia còn sống thì để lại vị thành niên đi, gã vẫn khá có tâm mà.

Chỉ là thuộc hạ gã phái đi ngày hôm đó đã bị tiêu diệt sạch, gã rất tò mò Châu Kha Vũ có bản lĩnh gì có thể chạy thoát, hoặc là có ai có bản lĩnh dẫn hắn chạy thoát.

"Ai không yêu tiền chứ Triệu ca." Lưu Chương phẩy tay, "Chẳng qua tiểu đệ mạo muội đi trước một bước, nhưng khi đó tiểu đệ có chút việc riêng muốn tìm hiểu rõ nên đành phải nán lại nửa năm."

"Hả?"

"Tên thật tôi là Lưu Chương." AK cầm một tấm ảnh cũ đưa qua đưa lại, "Hoặc là ông đối với hai tên Lưu Thăng và Từ Nhã sẽ quen hơn chút?"

"Ông đừng căng thẳng, tôi không phải báo thù." Lưu Chương nhìn chăm chú hai khẩu súng trên tay mình, giơ hai tay biểu thị, "Tôi từ chỗ Châu Kha Vũ biết được vài chuyện xưa. Tôi cảm thấy ba mẹ tôi quá ngốc rồi, nếu là tôi nhất định tiếp tục hợp tác với ông, mọi người cùng nhau kiếm tiền có phải tốt không? Nhưng tôi cảm thấy thuốc phiện bây giờ có thể đổi một chút, bên tôi có tài liệu ba mẹ tôi để lại, không khiêm tốn mà nói, bản thân còn thông minh hơn Châu Đình. Chúng ta hợp tác vui vẻ?" Lưu Chương nghiêng nghiêng đầu, nheo mắt cười nói.

Đối phương ngược lại không thả lỏng cảnh giác, bộ não tựa hố đen vẫn chống lại Lưu Chương như trước, "Dẫn tôi đi gặp Châu Kha Vũ trước."

Đồ chó *, Lưu Chương chửi trong lòng, thật sự là lão hồ li tinh, nên làm thế nào để kéo dài thời gian đây...

Trước tiên theo lời gã đưa đến bến cảng? Gã xác thực có hai chiếc xe ở đây, thế nhưng bên ngoài chắc chắn có càng nhiều người hơn. Hay là bây giờ trực tiếp xe nát mặt nạ? Y một địch hai không chắc sẽ kịp nhận được cứu viện.

Lưu Chương lo lắng cả người toàn mồ hôi, bộ não nhanh chóng dự tính đối án tốt nhất.

"Tôi không nhẫn nại đâu." Triệu Bân với sự do dự của y càng hoài nghi, lưu loát cầm súng đã nạp đạn lên đe dọa.

"Tôi..."

"Tên lừa đảo này!"

Lưu Chương vô thức quay đầu lại, rõ ràng không nhìn rõ mặt nhưng y lại có thể vô cùng chắc chắn là ai.

- Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ mặt xanh xao, bước chân loạng choạng, tay phải cầm súng, nhìn trông có vẻ không được tỉnh táo lắm.

"Tôi đều nghe thấy rồi, anh rõ ràng nói muốn giúp tôi báo thù kết quả lại phản bội tôi."

Hắn nâng súng, "Ông là Triệu Bân! Chính ông giết ba mẹ tôi!"

Triệu Bân ra hiệu cho thuộc hạ đằng sau hạ súng.

"Tiểu thiếu gia Châu gia, cậu ngay cả súng cũng cầm không vững, còn muốn báo thù, thật là quá tức cười mà. Trong một đêm tất cả nhà đều chết rất đáng thương nhỉ?... Vì thế đừng mơ mộng hão huyền nữa. Bây giờ hạ súng xuống, ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi, tôi đảm bảo sẽ giữ lại mạng sống và tiền bạc của cậu, cậu sau này có thể sống không phải lo lắng. "

"Dú sao lớn lên cũng đẹp như vậy, tôi cũng không nhẫn tâm xuống tay." Triệu Bân áp bào lưng Châu Kha Vũ, thân mật vỗ vai hắn.

"Tôi... tôi." Châu Kha Vũ bị động tác của gã dọa sợ cả người phát run, tay bỗng mềm oặt, súng thực sự rơi xuống đất.

Trong khi bọn họ nói chuyện, Lưu Chương nhanh chóng ấn xuống thiết bị liên lạc, không biến sắc lùi lại phía sau vài bước, chạm vào Korok ở thắt lưng.

Nếu không phải kĩ thuật súng của Châu Kha Vũ do chính mình đích thân dạy, y có thể cũng đã bị lừa. Mặc dù không biết làm thế nào Châu Kha Vũ tìm được đến đây, thế nhưng y cần phải bảo đảm chắc chắn an toàn của bọn họ.

"Tôi... ông phải hứa với tôi..." Châu Kha Vũ khi không còn súng càng thêm hoang mang, từ ngữ chồng chéo không mạch lạc.

Triệu Bân cúi người, muốn nghe rõ hơn chút, thầm nghĩ Châu Đình quả thật rất yêu thương con mình, nhưng những người chưa dính máu thì chỉ có chút bản lĩnh này.

Triệu Bân sốt ruột muốn hắn lớn tiếng hơn lại phát hiện bản thân không phát ra tiếng. Gã cảm thấy bụng có một luồng mát lạnh kinh hãi chạm đến là một tay đỏ tươi.

Máu cũng nhuộm đỏ những ngón tay trắng nhợt nhạt mà lạnh giá của đối phương, con dao bảy tấc giống như xuyên qua bụng dưới của mình.

Ngay lập tức một cơn đau xây xẩm mặt mày ập đến, Triệu Bân cả người nặng nề đổ xuống đất. Mơ hồ nhìn thấy Châu Kha Vũ cúi đầu mặt không biểu cảm, giống như người ban nãy mới phát run sợ hãi là một người khác.

"Dao của tôi chuẩn không?"

Thuộc hạ bên cạnh mới nhận thức lại, thế nhưng Lưu Chương nhanh hơn hắn ta, viên đạn đầu tiên găm vào tay, viên thứ hai ngắm đúng vào tim.

"Chạy nhanh, tiếng súng sẽ thu hút những người khác."

Lưu Chương nắm chặt tay Châu Kha Vũ, rất lạnh, Lưu Chương không khỏi rùng mình. Cả người Châu Kha Vũ vô thức phát run, như cơ thể đột ngột phản ứng sau khi giết người.

"Không sao, không sao đâu, Kha Vũ, đi cùng tôi, chúng ta phải nhanh chút." Lưu Chương vỗ nhẹ mặt Châu Kha Vũ, mười ngón tay nắm chặt tay đối phương.

Bến cảng ban đầu vắng vẻ tựa như đột ngột trở về với nhân gian. Tiếng còi báo động chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ, xen lẫn tiếng súng rời rạc, trong thiết bị liên lạc truyền tới tiếng người huyên náo không rõ, gì cũng không nghe rõ.

Lưu Chương theo kế hoạch đã tính trước dẫn theo Châu Kha Vũ điên cuồng lao chạy, tiếng nhịp tim đậm mạnh mẽ chấn động.

Y ôm lấy bảo vật quý giá nhất đời mình trốn chạy, chưa bao giờ trái tim mềm yếu lại thành tâm khẩn cầu trời đất như thế, buông tha cho một cặp tình nhân.

"Vì sao đứa nhỏ này có thể tự do đi lại mà em chỉ có thể ở trên giường! Thật không công bằng, lần này em không bị gãy xương." Lần thứ mười của ngày hôm nay Lưu Chương kịch liệt kháng nghị.

Châu Kha Vũ yên tĩnh ngồi bên cạnh ăn thanh long, tay phải hắn cuốn băng, không thể không cẩn thận ăn, thậm chí còn xem đúng thời gian đút Lưu Chương từng miếng một, đối phương thực sự quá rảnh quá ồn, không thể hoạt động thì dùng loa tích hợp để tấn công.

"Đây là hình phạt của cậu." Thánh Đại tức đến nghiến răng, không phải bản thân kiểm tra thuốc phát hiện ít đi một kim thuốc mê thì còn không biết Châu Kha Vũ sẽ ngủ đến khi nào nữa.

"Cậu thật giỏi đấy AK, thuốc mê không cần thầy dạy cũng tự thông rồi, xem ra lần sau không cần tôi phải cứu cậu nữa, tự mình khâu vết thương với bôi thuốc cho mình đi. Một tuần tiếp theo cậu muốn đi đâu cũng đừng nghĩ đến, không thì cậu trực tiếp cũng cầm formalin theo đi."

Khi Thánh Đại thay thuốc còn cố tình dùng lực, khiến Lưu Chương đau la oai oái, thiếu chút quỳ lạy Thánh Đại tại chỗ.

"Lần này là em làm sai thật sự đấy. Em có biết bọn chị bận ba ngày ba đêm mới điều tra được một ít thông tin từ phía Triệu gia không? May là Châu Kha Vũ đuổi đến kịp lúc, không em định giấu sao?" Chị Nam vừa quở trách, vừa hung hăng tức muốn vỡ đầu.

"Ưm, em xin lỗi..." Lưu Chương xoa xoa trán, là thật tâm muốn xin lỗi và cảm ơn. Y lần này có thể an toàn thoát thân may nhờ vào phía cảnh sát và các anh em trong Waves, họ không một lời kêu ca nào mà đều lao ra cứu y.

"Em..."

"Chị biết rằng em suy nghĩ đến an toàn cho bọn chị, nhưng bọn chị coi em là người nhà mà. Em như này chỉ khiến mọi người càng phiền toái càng nguy hiểm hơn thôi." Chị Nam vỗ vỗ bả vai y.

"Chị đi trước, em tiếp tục nghỉ ngơi đi." Chị nhìn sang Châu Kha Vũ vài cái rồi nháy mắt.

Thật khó khăn...

"Cậu xem báo chưa?" Lưu Chương nhạt nhẽo không còn gì để nói, "Triệu Bân không chết nhưng gã bị phán tử hình. Rất nhiều người đã bị bắt, Triệu thị lần này chắc chắn sẽ sụp đổ..."

Kỳ thực trong lòng y đang vui mừng vì Triệu Bân không chết mặc dù hắn đáng bị lăng trì.

Y không muốn Châu Kha Vũ vì thế mà dính máu, loại chuyện giết người này một khi đã làm thì không thể quay đầu, y biết điều đó sẽ khiến một người đau khổ bao nhiêu.

Châu Kha Vũ không nói chỉ yên lặng nhìn y.

"Bây giờ thân phận của cậu cũng được bên cảnh sát khôi phục rồi... không cần phải trốn nữa." Lưu Chương khó khăn nói.

Hắn cúi đầu, tóc mái đã lâu không cắt che đi đôi mắt tròn xoe.

"Cậu có suy xét đi Mĩ học đại học không? Cậu học trường quốc tế chắc là muốn xuất ngoại nhỉ. Tiền cậu không phải quá lo lắng, tôi sẽ cho cậu mượn tiền, mà phía cảnh sát chắc chắn cũng sẽ có thưởng." Lưu Chương luyên thuyên lên kế hoạch thay hắn, nói đến cuối cùng giọng lại ngày càng nhỏ đi.

"Vậy còn anh, Lưu Chương?" Châu Kha Vũ cắt ngang y, kề sát cạnh bên, hắn như đâm trúng tim đen của Lưu Chương, không thể buông tha ánh mắt của hắn.

"Anh nói nhiều như thế, còn bản thân anh thì sao? Anh cũng đã trả thù, sau này muốn làm gì?"

"Anh... ghét em không?"

"Em biết ba mẹ em có lỗi với anh..."

Ánh mắt Châu Kha Vũ đầy sợ hãi vừa mong đợi nhìn y, hệt như mỗi chữ tiếp theo Lưu Chương nói ra đều là phán quyết của hắn về vận mệnh tương lai.

"Đương nhiên không rồi." Lưu Chương luống cuống phủ nhận, trước đây y không còn lựa chọn nào khác nên đã lừa Châu Kha Vũ nhưng riêng việc này y tuyệt đối không nói dối.

"Tôi trước nay chưa từng ghét cậu, cho dù tôi không thể tha thứ cho ba mẹ cậu không xứng với sự tin tưởng của ba mẹ tôi, họ cũng không có tội như vậy."

"Cậu nhất định phải hiểu rõ, điều này không phải lỗi của cậu, còn nữa bây giờ đều kết thúc rồi." Lưu Chương giữ chặt lòng bàn tay của Châu Kha Vũ, cười an ủi, trái tim lại chua chát như quả cam đã hỏng.

Làm sao tôi ghét em được chứ, tôi dùng hết sức mới nhẫn nhịn không nói ra tôi thích em.

Vậy nên so với ai khác tôi càng hi vọng hơn, em có thể quên hết tất cả nỗi buồn, bắt đầu một cuộc sống mới.

___

"Đồ đều đã mang theo chưa? Quần áo đừng quên đấy, bên đấy hẳn là rất lạnh."

"Đến nơi nhất định gọi điện thoại cho mẹ, chú ý an toàn."

"Vâng... vâng... mẹ đừng lo lắng, con biết rồi mà."

Tiếng người ồn ào sinh ra cảm giác buồn ngủ, sân bay đâu cũng là người đến người đi, tình tiết vở kịch vui buồn li hợp lặp đi lặp lại.

Châu Kha Vũ cay mắt nhìn màn hình, máy bay của hắn còn rất lâu mới cất cánh, bên ngoài còn đang mưa bão, không biết có bị trì hoãn không?

Châu Kha Vũ ngồi trong phòng chờ ngáp. Vừa lạnh vừa ẩm ướt, mùa đông của Vân Thành thật sự khiến người ta chán ghét mà.

Lưu Chương dựa lên vai hắn, ngước mắt nhìn hắn một cái, chìa tay kéo khăn quàng cổ của Châu Kha Vũ lên, ngược lại y chỉ mặc một cái áo hoodie giống như chẳng hề sợ lạnh chút nào.

"Chú ý giữ ấm, New York bây giờ đoán chừng rất lạnh. Đồ đạc đều mang xong rồi chứ? Đến rồi nhiệt tình chút, họ hàng xa dù sao cũng vẫn là họ hàng."

"Em biết mà, Lưu Chương em trưởng thành rồi không phải trẻ nhỏ nữa đâu." Châu Kha Vũ bĩu môi.

"A chết rồi."

Châu Kha Vũ tháo kính dâm, lật tới lật lui trong balo.

"Đm!" Lưu Chương cũng cuống cuồng, "Không phải em quên mang giấy nhập học chứ? Hay là gọi anh Khương mang đến... gửi qua bưu điện kịp không? Ai da..."

Kết quả Châu Kha Vũ lấy ra hai tờ giấy, lắc qua lắc lại trước mặt Lưu Chương, bên trên dày đặc thông tin chuyến bay của hai người.

"Lưu Chương." Hắn nghiêm túc nói.

"Hiện tại là 12 giờ 18 phút đêm, máy bay còn tiếng rưỡi mới cất cánh."

"Em muốn cùng anh ngày mai đi ngắm hoàng hôn ở Manhattan."

Châu Kha Vũ lo lắng chăm chú nhìn y, đôi mắt sáng ngời hút mất hồn và trái tim của con người.

Thật như lúc này tất cả ngôi sao trên thế giới đều rơi vào trong đáy mắt hắn.

Hoàng hôn Manhattan rất đẹp, liệu rằng nó có đáng nhớ như cảnh tượng này.

"Ừ, thế nhưng anh không mang gì cả, làm sao đây?"

Lưu Chương nhìn hắn bày sẵn trận địa, bộ dạng gần như quên cả thở, không nhịn được cười haha, khiến người cạnh bên ném tới ánh mắt hiếu kì, Châu Kha Vũ thẹn quá hóa giận ôm lấy Lưu Chương, vùi đầu vào lòng đối phương, cũng không nhịn được cười đến phát run.

"Được lắm Lưu Chương, anh còn muốn mang theo ai hả?"

Fin.

Hề lố phải hơn hai tuần rồi tui không đăng gì cả. Chẳng phải do bận gì, thi cử cũng xong từ lâu, cũng không có bất cứ việc gì chẳng qua do tui lười thôi, chắc do sắp tết rồi không khí vui quá nên đâm ra làm biếng ấy. Hơn hai tuần qua tui chỉ đi mót fic, ngày đọc 4 5 fic lận, tâm trạng lên xuống thất thường luôn nhưng mà cũng tìm được nhiều fic hay với nhiều chị có chất văn hay dã man trong nhà mà buồn một nỗi là đa số các chị đều đã close cơ, biết các chị muộn quá t.t.

Dạo này tui đã dùng kiểu để dịch, edit và beta mà không có chút hứng thú nào, cứ gõ được vài chữ là thôi cất đi nên là bé fic này mất hơi nhiều thời gian. Vốn định drop bé này do tui không giải được pass của tác giả nên tui đã ẩn rồi (sorry vì lúc đó đã ẩn đột ngột) nhưng chắc trời thương nên sau hơn tuần đã tìm được cách giải rồi nhưng tui lười đến giờ mới xong nên up lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play