Loạn Nhịp Vì Người

Chương 149


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay dọn luôn đi.

Phó Tư Điềm chậm rãi quỳ xổm xuống trước mặt Thời Ý: "Là mình, cục cưng, mình về rồi." Cô đưa tay vuốt ve hai má Thời Ý, âm thanh mềm nhẹ như không khí.

Thời Ý nhìn thấy vệt nước lấp lóe trên má cô, nhìn thấy sự ân hận và nhu tình trong đáy mắt cô, bỗng nhiên nỗi uất ức tha thiết dâng lên không thể khống chế.

"Cậu để mình đợi lâu quá." Âm thanh Thời Ý trầm thấp, buông thả cho sự yếu đuối của bản thân.

Phó Tư Điềm vòng tay ôm lấy Thời Ý, dán lên má cô ấy, nhận lỗi: "Xin lỗi cậu, là mình không tốt."

Trên mặt ẩm ướt, trong lòng Thời Ý cũng ẩm ướt. Trong vô vàn những đêm tối thế này ở quá khứ, quả thật cô ấy đã tủi thân, giày vò như vậy mà vượt qua. Nhưng không gì có thể đánh bại được cái ôm tại giờ khắc này.

Cô ấy tựa vào lòng Phó Tư Điềm, lại không nỡ nói Phó Tư Điềm nữa.


"Phải đền cho mình." Thời Ý ủ rũ nói.

Phó Tư Điềm hít mũi, đáy mắt tràn lên vẻ dịu dàng, hôn lên tai Thời Ý: "Được."

Thời Ý run nhẹ.

Phó Tư Điềm cho rằng Thời Ý lạnh. Quả thật điều hòa hình như mở hơi thấp, chỗ Thời Ý ngồi còn đối diện với đầu gió, bờ vai và cánh tay được ôm đều lạnh như băng.

Cô dỗ dành Thời Ý: "Trên đất lạnh quá, chúng ta lên giường ngồi nhé."

Thời Ý giống như đang suy tư, vài giây sau mới nhỏ giọng nói: "Vậy cậu đừng buông mình ra." Cô ấy muốn bế Phó Tư Điềm lên giường.

Phó Tư Điềm lại nói: "Được, không buông ra. Mình bế cậu."

Một tay cô vẫn đỡ lấy lưng Thời Ý, một tay luồng qua chân đang co lên của Thời Ý, thẳng thân trên, trông như muốn bế công chúa.

Thời Ý bất ngờ, trái tim bỗng lạc nhịp, có chút lưỡng lự lại có chút rung động. Có phải quá miễn cưỡng rồi không? Cô ấy hoài nghi Phó Tư Điềm bế mình không nổi.


Dường như Phó Tư Điềm nhìn thấu sự lưỡng lự của Thời Ý, cười một tiếng, cúi đầu hôn lên chóp mũi cô ấy, nói: "Sẽ không làm cậu ngã đâu."

Chỉ đứng lên, xoay người, đi hai bước mà thôi.

Thời Ý đối mặt với cô, men say nơi đuôi mắt đỏ ửng như được nhuộm mờ. Cô ấy mím môi, rũ mắt, ngầm đồng ý cho Phó Tư Điềm thử.

Đôi mắt Phó Tư Điềm như nước, điều chỉnh tư thế, gập chân, từ từ đứng lên. Vững vàng ổn định, thực sự bế được Thời Ý lên.

Cả người Thời Ý treo lơ lửng giữa không trung, tay ôm lấy cổ Phó Tư Điềm, nhìn góc hàm dịu dàng xinh đẹp, bờ vai nhỏ bé gầy gò của Phó Tư Điềm trong bóng tối, trái tim dường như cũng lắc lư giữa không trung theo.

Quá xấu hổ, cũng quá tương phản, quá quyến rũ. Một ham muốn không đúng lúc bị kéo lên.

Thời Ý mặt không biến sắc siết chặt thỏ bông đang ôm trong tay, hít sâu, áp chế cơn sóng.


Phó Tư Điềm hoàn toàn không hay biết gì. Cô đi hai bước, khom lưng, cẩn thận đặt Thời Ý lên giường.

Thời Ý vẫn ôm khư khư cổ cô, không buông tay.

Phó Tư Điềm cũng không vùng ra, cong eo, mái tóc xoăn dài rũ xuống, vẫn giữ tư thế như vậy kéo chăn điều hòa, đắp lên người Thời Ý.

"Mình đi pha nước mật ong cho cậu." Trên đôi mắt bờ mi cô đều hàm chứa ý cười.

Thời Ý không buông tay, đôi mắt đen láy nửa là tình ý nửa là men say. "Không uống, cậu lên đây ngủ với mình."

Phó Tư Điềm mềm giọng: "Uống một chút ngày mai sẽ không bị đau đầu."

Thời Ý yên lặng nhìn cô, không nói tiếng nào.

Phó Tư Điềm mở miệng định khuyên tiếp, hàng mi dài của Thời Ý run nhẹ, bỗng nhiên thả tay ra, hỏi: "Cậu không muốn ngủ với mình phải không?"

Khẩu khí sa sút, sắc mặt ảm đạm.

Phó Tư Điềm ngớ ra, đau lòng dỗ dành: "Sao lại thế, mình pha xong sẽ ngủ với cậu ngay."
Thời Ý không nói gì, chỉ ôm con thỏ, nghiêng người, cuộn mình đưa lưng về phía cô. Hệt như một chú mèo con bị thương.

Tim Phó Tư Điềm thoáng cái trở nên đau đớn. "Không uống, vậy chúng ta không uống nữa." Ngay cả áo ngủ cũng không có thời gian thay, cô mặc nguyên quần áo nằm vào trong chăn Thời Ý, ôm lấy Thời Ý từ sau lưng.

Thời Ý ôm thỏ, tựa lưng vào Phó Tư Điềm, không nhúc nhích.

Phó Tư Điềm hôn lên tóc cô ấy, hôn lên gáy cô ấy, đầu ngón tay không ngừng đánh vòng trên cánh tay Thời Ý: "Cục cưng, cục cưng, cục cưng..."

Từng âm thanh đi vào lòng.

Thời Ý căn bản không có sức chống cự. Trong ngẩn ngơ, cô ấy cảm thấy mình thật sự say mất rồi.

"Tư Điềm..." Cô ấy gọi tên Phó Tư Điềm.

Động tác hôn của Phó Tư Điềm dừng lại.

Thời Ý buông thỏ ra, quay người lại, đối diện với Phó Tư Điềm hai giây, chui vào trong lòng Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm lập tức điều chỉnh tư thế có thể để cho Thời Ý thoải mái nhất.

"Lâu lắm rồi mình không được ngủ ngon." Âm thanh Thời Ý mang theo uể oải.

Phó Tư Điềm nói: "Không sợ, mình ở đây, cậu yên tâm ngủ nhé?"

Thời Ý nói: "Cậu ở đây, mình càng sợ hơn."

Cơ thể Phó Tư Điềm cứng lại.

Thời Ý thấp giọng nói: "Mình sợ tỉnh lại cậu đã đi mất rồi."

Những chuyện này khi hoàn toàn tỉnh táo cô ấy vĩnh viễn rất khó nói ra khỏi miệng.

"Mình mua rất nhiều con thỏ, nhưng mà chẳng có con nào là cậu. Ôm chúng nó lạnh ơi là lạnh."

Từ ban đầu muốn mua nhưng lại kiềm chế không mua, cho đến sau đó lừa mình dối người, lừa dối bản thân rằng không liên quan gì đến Phó Tư Điềm, chỉ là thích con thỏ, muốn mua thì mua, chỉ có chính cô ấy mới biết nỗi tuyệt vọng đã gặm nhấm máu thịt mình từng chút từng chút một như thế nào.
"Có đôi khi mình mơ thấy cậu về. Cậu nhặt một con thỏ lên, nói với mình rằng cậu rất thích chúng nó, cậu muốn chúng ta cùng sống trong ngôi nhà thỏ này. Lần nào mình cũng rất vui, nhưng vui một hồi mình sẽ tỉnh dậy ngay. Vì mình luôn ý thức được, tất cả chỉ là giả. Cậu sẽ không trở về."

Trong mơ mừng rỡ bao nhiêu, tỉnh lại sẽ đau khổ bấy nhiêu.

Chi bằng cứ luôn tỉnh táo.

Phó Tư Điềm ôm lại cơ thể mảnh mai mềm mại của Thời Ý, nước mắt một lần nữa ướt đẫm vành mắt.

"Không đi nữa. Thời Ý, mình về rồi, mình sẽ không bao giờ đi nữa." Cô nghẹn ngào hứa hẹn.

Thời Ý không tin: "Rồi trời sẽ sáng."

Phó Tư Điềm hôn lên đỉnh đầu cô ấy, "Thế thì mình cũng sẽ ở đây." Cô đau lòng đến run rẩy, nhưng giọng điệu lại chắc chắn trước nay chưa từng thấy: "Nhất Nhất, mình thật sự muốn sống cùng với cậu. Cho dù là trong mơ, hay là nơi này, mình đều sẽ luôn bên cạnh cậu."
"Cậu yên tâm mà ngủ, chờ ngày mai trời sáng, mình sẽ chuyển đến ở cùng cậu, được không?"

Thời Ý ôm chặt cô, một lúc sau mới đáp lại: "Được."

Phó Tư Điềm bèn xoa nhẹ tóc cô ấy, định bụng chờ cô ấy đi vào giấc ngủ với tư thế này.

Không ngờ, chưa được bao lâu, dưới cổ cô truyền đến xúc cảm ướŧ áŧ.

Phó Tư Điềm rùng mình, hơi buông lỏng Thời Ý ra, khẽ gọi: "Cục cưng?"

Vừa mềm mại vừa mê hoặc, tiếng tim đập của Thời Ý càng lớn hơn.

Cô ấy chui ra khỏi cái ôm của Phó Tư Điềm, về vị trí nằm ngang với Phó Tư Điềm, ánh mắt vẫn đọng chút sương mù, lại sáng rực như thiêu đốt người ta: "Cậu nói sẽ đền cho mình."

Vừa như làm nũng, vừa như yêu cầu. Tay Thời Ý đã lần xuống váy Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm sững người, cổ họng trượt xuống, ngay sau đó màu đỏ rực từ từ tràn qua đôi má. Cô cắn môi, đáy mắt mở ra hồ nước lăn tăn. Cô khẽ nhắm mắt, hít thở theo động tác của Thời Ý.
Là dáng vẻ dung túng.

Thời Ý nở nụ cười, hôn lên với tình yêu nồng nàn vô hạn.

Gió điều hòa cũng thổi không tan sự nóng bỏng tràn ngập trong phòng.

Cuối cùng, Phó Tư Điềm đến cả ngâm nga cũng không có sức, mới chợt phản ứng được, có phải Thời Ý tỉnh rượu rồi không?

Sao lại dây dưa như vậy.

Nhưng mệt lả rồi, không kịp hỏi ra khỏi miệng, cô nép vào lòng Thời Ý, ngủ thϊếp đi. Cô không biết rằng, sau khi cô ngủ, Thời Ý đã miêu tả vết sẹo của cô như thế nào, đã thầm rơi bao nhiêu nước mắt.

Đến khi tỉnh dậy lần nữa, sắc trời đã sáng bừng.

Thời Ý ngồi tựa vào giường dùng máy tính bảng, khóe môi khẽ cong lên, sớm phát hiện cô đã dậy.

"Chịu dậy rồi?" Cô ấy quệt nhẹ một cái lên mũi Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm vẫn còn hơi mơ màng, hỏi: "Đây là đâu?"

Thời Ý cười: "Cậu nói xem đây là đâu?"
Ánh mắt Phó Tư Điềm lướt qua Thời Ý, dừng xung quanh đám thỏ nằm đầy trên mặt đất cách đó không xa, cuối cùng cũng chậm chạp nhớ lại tất cả chuyện tối qua.

Khóe môi cô cũng tràn ra nụ cười, chống cái eo mỏi nhừ ngồi dậy, quan tâm Thời Ý: "Có đau đầu không?"

Mặt mày Thời Ý dịu đi: "Không đau. Cậu thì sao?"

"Hở?"

"Có chỗ nào không thoải mái không?" Thời Ý hàm ý sâu xa.

Phó Tư Điềm hiểu ra, lỗ tai đỏ lên ngay lập tức. Thời Ý nhớ hết à, vậy tối qua cô bị...

"Không phải cậu uống say sao?" Cô ngượng ngùng nhìn Thời Ý.

Thời Ý điềm tĩnh thong dong: "Chuyện quan trọng mình vẫn nhớ."

Phó Tư Điềm xấu hổ cuộn cả ngón chân. Thời Ý thấp giọng cười, không chọc cô nữa, vươn tay kéo cô vào lòng: "Tối qua mình có hơi thất thố."

Phó Tư Điềm tựa lên vai cô ấy, thả lỏng được một chút: "Không có. Đáng yêu lắm."
Thời Ý cười khẽ, lại nói: "Chuyện cậu đã hứa với mình mình cũng nhớ."

Phó Tư Điềm "Ừm" một tiếng.

Thời Ý dùng cằm gảy tóc trên trán cô, lấy lui làm tiến: "Nếu chưa sẵn sàng cũng không cần miễn cưỡng. Mình không sao."

Trái tim Phó Tư Điềm lại ê ẩm.

Cô ngẩng đầu hôn lên cằm Thời Ý, ngồi thẳng người, nói: "Không miễn cưỡng."

"Thời Ý, mình thật sự sẵn lòng." Vốn cô cũng chỉ là lo ngại ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Thời Ý.

Đôi mắt Thời Ý sâu thẳm, như đang xác nhận tấm lòng cô. Phó Tư Điềm kề sát lại, hôn Thời Ý một cái, nhìn vào mắt cô ấy, dịu dàng nài nỉ: "Cho mình về nhà đi."

Cuối cũng Thời Ý cũng lộ ra một nụ cười thuần khiết, ôm lấy Phó Tư Điềm, cả người đều thả lỏng.

"Không sợ mẹ cậu không có chỗ ở à?" Cô ấy cố ý hỏi.

Phó Tư Điềm nghe ra được Thời Ý ghi thù, vừa chột dạ vừa mềm lòng, chỉ nằm trong lòng cô ấy cười như đang làm nũng.
Thời Ý nhịn không được cũng cười theo, tha cho cô: "Vậy hôm nay dọn luôn đi."

Phó Tư Điềm không dám có ý kiến khác.

Sau khi đánh răng rửa mặt, hai người quyết định cùng đến nhà hàng Nam Nguyên ăn và sắp xếp công việc buổi chiều trước, sau đó mới đến chung cư của Phó Tư Điềm thu dọn đồ đạc. Lúc xuống bãi đỗ xe tạm thời ngoài tòa nhà, Thời Ý mới phát hiện, xe của Phó Tư Điềm là một chiếc Audi màu trắng, cùng loại với chiếc cô ấy lái năm đó.

Thời Ý mỉm cười, trong lời nói có ẩn ý: "Xe được đó."

Hai má Phó Tư Điềm ửng đỏ, giả vờ như nghe không hiểu, hỏi: "Chỗ để xe ở đây có cho thuê dài hạn theo tháng hoặc theo năm không?"

Thời Ý thờ ơ: "Không biết nữa." Cô ấy đưa ô che nắng cho Phó Tư Điềm, vươn tay kéo cửa xe, tự mình ngồi vào ghế lái: "Lên đi, mình đưa cậu đến bãi đỗ xe."
Phó Tư Điềm kinh ngạc, Thời Ý nâng cằm, nói: "Đi cho biết, sau này cứ đỗ ở đó là được."

Phó Tư Điềm lộ ra vẻ mặt có chút vui vẻ bất ngờ lại có chút hoài nghi, Thời Ý biết rõ còn cố hỏi: "Cậu làm gì vậy, bị đóng băng rồi?"

Phó Tư Điềm muốn hỏi cô ấy là đã mua rồi ư lại sợ hiểu sai ý sẽ xấu hổ. Thời Ý điềm nhiên như không: "Mình mua tuần trước, ngay cạnh bên chỗ để xe của mình."

Niềm vui trong mắt Phó Tư Điềm ngay lập tức nở rộ.

Thời Ý bị lây nhiễm theo, cuối cùng chịu thua, cong môi nói: "Chưa chuẩn bị xong gì hết mà dám nói chờ cậu về nhà à?"

Nụ cười tự tin của cô ấy rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

"Lần này, nhà, xe đều là mình tự mua." Cô ấy hứa hẹn với Phó Tư Điềm: "Lai Lai, sẽ không còn ai có thể đuổi chúng ta đi được nữa."

Phó Tư Điềm không cầm nổi lòng.
Cô hạ thấp ô che nắng, đến gần cửa xe bên ghế lái, cúi người xuống, thò đầu vào hôn thật sâu lên đôi môi quá biết nói chuyện của Thời Ý.

Ánh mặt trời xuyên qua kính chắn gió, cũng rơi đầy khắp người Phó Tư Điềm.

------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Nhất Nhất: Kế hoạch thành công.

------------------------------------------------------

Quà 1/6 siêu "ngọt ngào" của @铁臂阿瞳MO vẽ tặng cho con dân nhà 10e4t :)))

"Xin lỗi."

"Thời Ý, đi về phía trước, đừng quay đầu lại. Tiền đồ tựa gấm hoa."[BHTT][Edit] Loạn Nhịp Vì Người - Mẫn Nhiên - Chương 149

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp