Loạn Nhịp Vì Người

Chương 133


1 năm

trướctiếp

Cậu ấy vẫn rất quan tâm cậu.

Đáp án này xem như không bất ngờ, cũng không nằm ngoài dự tính của Trần Hi Trúc. Từ hôm qua khi Thời Ý nói không biết Phó Tư Điềm có suy nghĩ gì, trong lòng Trần Hi Trúc đã có một linh cảm. Nói chuyện với nhau lâu như vậy, trong lời nói của Phó Tư Điềm không hề xuất hiện một cái tên thân mật nào khác, Trần Hi Trúc càng chắc chắn hơn.

Trần Hi Trúc liếm môi, đắn đo chừng mực hỏi: "Vậy... Người nhà cậu không hối sao?"

Năm đó lí do chia tay mà Phó Tư Điềm nói với Trần Hi Trúc, nguyên nhân chủ yếu là vì áp lực trong nhà.

Phó Tư Điềm lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: "Không bao lâu sau, bà nội mình mất."

Trần Hi Trúc hơi ngẩn người, vội vàng xin lỗi: "Ngại quá, mình..."

Phó Tư Điềm ngắt lời Trần Hi Trúc, cười nhẹ: "Không sao đâu, dù gì cũng đã qua lâu như vậy rồi."


Trần Hi Trúc nhìn dáng vẻ vẫn luôn rộng rãi dịu dàng của cô, rất muốn hỏi cô: Vậy tại sao cậu không liên lạc với mọi người, tại sao không trở về tìm Thời Ý. Nhưng cuối cùng Trần Hi Trúc vẫn không hỏi ra miệng...

Cô ấy không muốn làm Phó Tư Điềm khó xử. Trần Hi Trúc biết, đó hẳn là một phần mà Phó Tư Điềm không muốn nói đến. Từ lúc gặp lại đến giờ, Phó Tư Điềm gần như hỏi gì đáp nấy, Trần Hi Trúc tin rằng, những gì có thể nói, những gì muốn nói, hẳn là Phó Tư Điềm đã nói cả rồi. Còn lại những gì được khéo léo cho qua, đại khái đó là những điều Phó Tư Điềm không muốn để người khác biết, bản thân Trần Hi Trúc không nên đi sâu vào vấn đề này.

Trần Hi Trúc chuyển chủ đề, nhớ trước đó Phó Tư Điềm có nói "Cả nhà đều dọn về đây", hỏi: "Cho nên, hiện tại người nhà cậu cũng ở Hải Thành hết sao?"


Phó Tư Điềm gật đầu: "Ừ. Có điều mình không ở cùng bọn họ."

"Vậy cậu ở một mình?"

"Ừ."

"Vậy là... Hiện tại cậu vẫn còn độc thân hở?" Trần Hi Trúc nhướng mày, dáng vẻ giả vờ hóng hớt.

Phó Tư Điềm múc canh cho Trần Hi Trúc, cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Sao hả? Cậu cũng muốn giới thiệu đối tượng cho mình à?"

Trần Hi Trúc ranh mãnh nói: "Vậy cậu có hứng thú không?"

Phó Tư Điềm liếc nhìn Trần Hi Trúc, vờ ra vẻ bất đắc dĩ, nói đùa: "Là cơm không ngon, hay đồ ăn không đủ thơm?"

Doãn Phồn Lộ cười lên, gắp một đũa cà rốt cho Trần Hi Trúc, hùa theo: "Đúng đó, ăn cũng không lấp kín được miệng cậu à?"

Trần Hi Trúc ăn ý nhận lấy bậc thang Doãn Phồn Lộ đưa qua, thuận thế leo xuống: "Này! Doãn Phồn Lộ! Cậu lại nhân cơ hội gắp cho mình thứ mình không thích ăn!"


Doãn Phồn Lộ không phản ứng lại kháng nghị của Trần Hi Trúc, lại cố tình gắp thêm hai đũa, Trần Hi Trúc càng khoa trương kháng nghị, Phó Tư Điềm nhìn bọn họ cãi nhau, không khỏi cười lên theo.

Giống như không có ai để ý đến chủ đề nặng nề khi nãy nữa.

Sau khi lên món cuối, Phó Tư Điềm nói muốn thêm đồ ăn, Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ đều liên tục xua tay tỏ vẻ ăn không nổi nữa. Đang là giờ cao điểm cơm trưa, Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ lo sẽ làm chậm trễ công việc của Phó Tư Điềm, vì vậy sau khi ăn xong lại ngồi trong chốc lát, hẹn hai ngày này tìm thời gian cùng nhau đi chơi, sau đó rời khỏi.

Phó Tư Điềm đích thân tiễn bọn họ xuống lầu.

Ra đến hành lang, Doãn Phồn Lộ nhìn thấy bảng chỉ dẫn toilet, sực nhớ phải đi một chuyến, Phó Tư Điềm và Trần Hi Trúc bèn đứng trước cửa phòng bao chờ Doãn Phồn Lộ.
"Cứ toàn nói mình, bản thân đôi khi cũng lanh cha lanh chanh." Trần Hi Trúc xách túi Doãn Phồn Lộ đưa, cười mắng, trong giọng nói là sự dịu dàng khó nén.

Phó Tư Điềm theo lời Trần Hi Trúc nhìn về hướng Doãn Phồn Lộ rời đi, khóe môi cũng có đường cong nhàn nhạt, ánh mắt lại có chút mất tiêu cự.

"Hi Trúc..." Cuối cùng cô kiềm chế không được hỏi Trần Hi Trúc: "Thời Ý... Mấy năm nay Thời Ý sống có tốt không?"

Âm thanh Phó Tư Điềm rất khẽ, như thể rất do dự, rất khó khăn khi hỏi ra, Trần Hi Trúc nghiêng mặt nhìn cô, tầm mắt cô đang nhìn về nơi xa, hàng mi dài rũ xuống, che giấu đi đôi mắt sáng ngời, Trần Hi Trúc không nhìn rõ được cảm xúc của cô.

"Cậu mong mình trả lời tốt, hay là không tốt?" Trần Hi Trúc thở dài trong lòng.

Trần Hi Trúc vẫn luôn không nhắc đến, chính là muốn xem thử cô có chủ động hỏi hay không.
Phó Tư Điềm cắn môi dưới, nhìn vào hư không, tối nghĩa nói: "Tốt."

Đó là một sự thong dong dửng dưng, điềm nhiên như không khác hoàn toàn khi nói chuyện vừa nãy, tảng đá lớn đè trong ngực Trần Hi Trúc rục rịch, không thể nói rõ là nhẹ nhõm hơn chút, hay là nặng nề hơn chút.

"Không tốt lắm." Trần Hi Trúc thu lại nụ cười, trả lời.

Phó Tư Điềm nghiêng đầu nhìn cô ấy.

Trần Hi Trúc không tránh không né, thẳng thắn nói: "Sau khi cậu với cậu ấy chia tay, có một khoảng thời gian rất dài cậu ấy sống rất không tốt. Sau này đến Hải Thành, cậu ấy không còn nhắc đến cậu, mọi thứ dường như đều đã tốt lên. Nhưng mà, tụi mình không còn nhìn thấy cậu ấy cười như trước đây nữa."

"Cậu ấy cũng rất ít khi về Thân Thành. Mấy năm trước, cậu ấy vẫn luôn đón năm mới một mình ở Hải Thành. Có vẻ như hai năm nay mối quan hệ giữa cậu ấy và mẹ mới dịu đi được chút."
Phó Tư Điềm sững sờ, huyết sắc trên mặt rút đi hết. Đó tuyệt đối không phải là dáng vẻ nên có khi nghe về người yêu cũ đã buông bỏ được.

Doãn Phồn Lộ từ toilet đi ra.

Trần Hi Trúc dừng đúng nơi đúng chỗ: "Mấy năm nay, cậu ấy vẫn một mình."

Sắc mặt Phó Tư Điềm có chút hoảng hốt, nhìn Trần Hi Trúc, rồi lại nhìn Doãn Phồn Lộ từ xa đi tới gần, cuối cùng không nói gì nữa, gượng cười, tiễn bọn họ ra.

Ra khỏi cổng nhà hàng, ngồi trên xe do Thời Ý điều đến, Doãn Phồn Lộ không khỏi cảm khái: "Dường như Tư Điềm đã thay đổi rất nhiều."

"Nhưng lại dường như không có gì thay đổi." Trần Hi Trúc nói ra nửa câu sau của Doãn Phồn Lộ.

Hai người nhìn nhau cười, lại không ai bảo ai mà cùng thở dài.

"Cũng may ngoài mặt coi như trôi qua cũng không tệ lắm." Trần Hi Trúc yên tâm được chút.
Doãn Phồn Lộ hỏi: "Ngoài mặt? Cậu nhìn ra được gì rồi à?"

Trần Hi Trúc nói: "Nhìn ra được chút chút." Cô ấy trực tiếp nói với tài xế: "Bác tài, đến công ty của sếp bác đi ạ."

Trần Hi Trúc biết Thời Ý nhất định đang nôn nóng muốn biết câu trả lời.

Lộ trình từ nhà hàng Nam Nguyên đến truyền thông Phí Điểm cũng không xa, Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ nhanh chóng đến nơi. Quầy lễ tân đã nhận được chỉ thị trước, nhìn thấy Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ bèn dắt bọn họ đến thẳng văn phòng Thời Ý.

Thời Ý đang gọi điện thoại, sắc mặt rất nghiêm túc, nhìn thấy bọn họ đi vào, sắc mặt dịu lại, đứng dậy đi đến bên cạnh sofa dùng động tác tay chào hỏi mời bọn họ ngồi, chỉ chỉ lá trà, cà phê cùng đồ uống, hỏi bọn họ có uống không, Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ đều xua tay tỏ vẻ đã ăn rất no, Thời Ý cũng không khách sáo nữa.
Cô ấy ngồi xuống sofa nói chuyện điện thoại thêm đôi ba câu, qua quýt kết thúc.

"Sao nhanh vậy? Ôn chuyện thế nào rồi?" Thời Ý tự rót cho mình ly nước, dáng vẻ khi hỏi rất tùy ý, bàn tay cầm ly nước lại vô thức vuốt ve thành ly.

Trần Hi Trúc làm bạn với Thời Ý đã nhiều năm, sớm biết thừa cô ấy có thể giả vờ đến cỡ nào.

Trần Hi Trúc hiếm hoi có lòng tốt không quanh co với Thời Ý, nói thẳng: "Thoạt nhìn rất tốt, còn xinh đẹp hơn, hấp dẫn hơn cả trước kia. Nhà hàng trông cũng rất không tồi."

Thời Ý mím môi, không đáp lời.

Trần Hi Trúc nói tiếp: "Nhưng mà, mình cảm thấy cậu ấy sống không tốt."

Đôi mày thanh tú của Thời Ý cau lại, yên lặng đợi câu tiếp theo của Trần Hi Trúc.

"Mình không biết sáu năm có thể thay đổi một người bao nhiêu. Nhưng mình luôn cảm giác, cậu ấy không thật sự vui. Cậu ấy vui vẻ trông không phải như thế kia." Khi Phó Tư Điềm vui vẻ, là lông mày mang theo gió xuân, đôi mắt chứa đựng nước mùa thu rực rỡ trong vắt. Trước đây Trần Hi Trúc cũng không biết, là sau khi nhìn thấy dáng vẻ Phó Tư Điềm thật sự hạnh phúc bên Thời Ý mới sáng tỏ. Phó Tư Điềm của hiện tại, giống với cô thời trung học trước kia hơn, hoặc là, ngụy trang cao cấp hơn một chút so với cô thời trung học. Không phải thật sự vui vẻ, chỉ là biểu hiện hệt như một người bình thường không có gì không vui.
Trần Hi Trúc nói: "Hơn nữa, cậu ấy gầy quá, sao lại còn gầy hơn cả lúc trước. Mình hỏi cậu ấy, cậu ấy chỉ nói là do tạng người ăn không mập."

Lồng ngực Thời Ý lại ùn ùn dâng lên đau đớn. "Có thể do tiêu hóa không tốt. Hẳn là cậu ấy đã bỏ đi túi mật rồi." Âm thanh Thời Ý khàn khàn.

Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ biến sắc. "Sao lại như vậy..." Trần Hi Trúc không biết làm sao, nỉ non.

Đôi môi mỏng của Thời Ý mím thành một đường, ủ dột giữa hai đầu lông mày dần lộ ra.

Trong phòng lặng im vài giây, đầu ngón tay Thời Ý cầm ly sứ trắng bệch, hỏi: "Cậu có hỏi cậu ấy, mấy năm qua, sống có tốt không không?"

Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ đều ngẩn người, sau đó, đều vừa bất đắc dĩ vừa khó chịu. Trần Hi Trúc nói: "Vừa nãy, cậu ấy cũng hỏi mình câu này."

Đôi mắt đen của Thời Ý lóe lên, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng không gợn sóng cuối cùng cũng xuất hiện sơ hở.
Dọc đường này Trần Hi Trúc thở dài không biết là lần thứ mấy. Rõ ràng đều là người có tình, tại sao lại yêu không đến được kết quả.

Trần Hi Trúc nói: "Về mấy năm nay của cậu ấy, cậu ấy nói cũng không nhiều, mình cũng chỉ biết sơ sơ." Điều đầu tiên, Trần Hi Trúc lại sâu xa nói: "Cậu ấy chưa kết hôn, hiện tại cũng là trạng thái độc thân."

Thời Ý nhếch môi, một lần nữa cảm nhận được tiết tấu nhịp tim mình khôi phục lại.

Doãn Phồn Lộ bổ sung: "Hơn nữa, hẳn là trạng thái không muốn yêu đương. Cậu xem nếu cậu ấy đã độc thân, lại cố tình đeo nhẫn, có lẽ là để ngăn chặn hoa đào không cần thiết đi."

"Em gái cậu ấy tìm mình, có nói với mình rồi." Thời Ý cố gắng tìm lại âm thanh của chính mình.

Trần Hi Trúc nghi hoặc: "Em gái Tư Điềm? Cô bé biết cậu à? Vậy ngoại trừ cái này ra còn nói gì nữa không?"
Thời Ý lắc đầu, nói ngắn gọn: "Hẳn là không biết. Cô ấy cho rằng mình là bạn thân thời đại học của Tư Điềm, muốn đến hỏi mình một chút về mối tình đại học của Tư Điềm. Mình không biết quan hệ của cô ấy và Tư Điềm là thế nào, vì vậy thoái thác nói không biết."

Trần Hi Trúc đăm chiêu: "Nói đến em gái cậu ấy, mình cũng thấy có chỗ kỳ lạ." Trần Hi Trúc giải thích: "Tư Điềm nói sau khi tốt nghiệp đại học cậu ấy về Nịnh Thành trước, sau đó em gái cậu ấy có chút chuyện, cả nhà cậu ấy liền dọn đến Hải Thành. Sau khi tốt nghiệp mình có qua nhà Tư Điềm hai lần, lần đầu tiên là khi vừa mới tốt nghiệp không lâu, nhà bọn họ không có ai, hàng xóm nói nhà đó đã lâu lắm rồi không thấy người, lần thứ hai là sau khi mình với Phồn Lộ kết hôn về nước, đại khái là ba năm trước, lúc đó nhà bọn họ đã bán, người ta nói là nhà mua hai năm trước. Lúc đó mình tưởng cậu ấy kết hôn chuyển nhà, hiện tại xem ra, rất có thể khi đó bọn họ đã đến Hải Thành rồi?"
"Nhưng lúc đó hình như Phó Tư Du vẫn còn học năm ba Nịnh Đại?" Thời Ý chỉ cần một chút đã nhìn thấu.

Vô lý, cả nhà vô duyên vô cớ lại dọn đến Hải Thành xa ngàn dặm vì cô. Nhịp tim Thời Ý bỗng nhiên đập dồn dập đến choáng váng, giọng cô ấy căng chặt: "Hi Trúc, lúc trước cậu từng gặp Phó Tư Du chưa?"

Trần Hi Trúc nói: "Tình cờ gặp được một lần trên đường."

"Hai.. Hai chân của cô ấy bình thường à?"

Trần Hi Trúc hoảng sợ: "Đúng vậy. Lúc đó vóc dáng cô bé ngang ngửa Tư Điềm, mặc quần đùi, thoạt nhìn là bình thường. Đúng rồi, mình nhớ hồi mình với Tư Điềm đi làm thêm chung ở thư viện, có một lần cậu ấy còn mua một sợi dây nhảy, bảo là em gái cậu ấy nhờ mua, em gái cậu ấy muốn nhảy dây giảm cân."

Lưng Thời Ý cứng lại: "Lúc cô ấy đến tìm mình, cẳng chân bên phải mang chi giả."
Trong nháy mắt, văn phòng im ắng nghe được cả tiếng kim rơi, dường như đã tìm ra được câu trả lời sống động như thật, nhưng không một ai dám gõ phách khẳng định.

Trần Hi Trúc tin rằng, Thời Ý thông minh như vậy, khả năng Trần Hi Trúc nghĩ đến, Thời Ý nhất định cũng sẽ nghĩ đến.

Có điều, Trần Hi Trúc không biết Thời Ý có muốn tin tưởng hay không, có còn lòng tin để tin tưởng nữa hay không.

Trần Hi Trúc cũng không dám khẳng định hoàn toàn. Dù sao lòng người cũng là thứ khó đoán nhất. Nhưng mà, một tiếng "Tốt" ảm đạm của Phó Tư Điềm vẫn còn văng vẳng bên tai, Trần Hi Trúc không đành lòng: "Thời Ý."

Thời Ý nhìn Trần Hi Trúc chăm chú, đôi mắt sâu thẳm mờ mịt như biển cả, lại mơ hồ hiện lên chút ánh sáng, giống như niềm hi vọng ẩn náu dưới đáy biển đã lâu không cách nào gặp được ánh sáng.
Trái tim đang lắc lư của Trần Hi Trúc chợt đau đớn, sau đó, yên ổn lại. Mặc dù có quá mức, cô ấy vẫn muốn nói.

Trần Hi Trúc mở miệng, đã là giọng điệu quả quyết: "Mình không biết vì sao cậu ấy không giải thích với cậu, không đến tìm cậu, nhưng mình cảm thấy, cậu ấy vẫn còn quan tâm cậu, rất quan tâm cậu."

"Năm đó có lời mình không nói với cậu, vì khi ấy có nói gì với cậu đi chăng nữa, đứng trước kết quả như vậy cũng không còn quan trọng. Nhưng hiện tại, mình cảm thấy mình vẫn nên nói cho cậu biết."

Thời Ý tập trung lắng nghe, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng hơi thở đã trở nên rất nhẹ rất chậm.

"Lộc Hòa nói cậu ấy thay lòng đổi dạ. Cậu cũng hoài nghi cậu ấy không còn yêu cậu nữa. Nhưng mà, năm đó, từ đầu đến cuối cậu ấy đều chưa từng nói với mình cậu ấy không còn yêu cậu."
"Cậu ấy chỉ nói, cậu ấy không thể yêu cậu nữa."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp