Đại Thúc Lạnh Lùng Cưng Vợ Vô Đối (Cô Vợ Nhỏ Trọng Sinh Của Bộ Trưởng)

Chương 33: Con cừu nhỏ đáng thương


2 năm

trướctiếp

“Sao lại thế này?!”

Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam quen thuộc, giống như mùa đông ở phía bắc, vô cùng lạnh lùng và uy nghiêm.

Không cần ngẩng đầu lên, Bùi Vân Khinh cũng biết là ai, lập tức duỗi tay ra ôm lấy vòng eo của Đường Mặc Trầm, cánh tay phải nâng lên chỉ một vòng những người ở đây, vẻ cảm thì đáng thương tố cáo với anh.

“Chú nhỏ, bọn họ đánh em!”

Vừa nãy tiểu hồ ly giả heo ăn thịt hổ, đem người La gia chơi vòng vòng, nháy mắt lại trở thành con cừu con vô cùng đáng thương.

Đường Mặc Trầm nhìn theo cánh tay nhỏ của cô, liếc mặt một cái liền thấy trên cánh tay trắng nõn như ngó sen có ba dấu tay màu đỏ chói mắt, chính là vết bị mợ cả nắm lấy, chiều dài khoảng một cái tát, trong đó còn có một chỗ bị rách da, màu hồng đỏ rực, vô cùng rõ ràng.

Cho dù cô vừa lăn lộn, vừa gây chuyện, lại không nghe lời, thậm chí còn dùng một viên đạn bắn thành một lỗ máu ở trên cánh tay mình, anh cũng chưa từng động đến một ngón tay của cô, thế mà bọn họ lại dám đánh cô?!

Người đàn ông nổi giận!

Đôi mắt đen nháy lập tức co rút lại, trên mặt Đường Mặc Trầm cũng bị sự lạnh lẽo bao phủ.

“Mày còn dám tố cáo trước…”

Vốn dĩ còn muốn tranh cãi, nhưng khi vừa chạm vào ánh mắt của anh thì thắt lưng hắn sợ hãi mà co lại một vòng, miệng vẫn còn đang há hốc như một con lợn ngu ngốc.

“Đường… Bộ trưởng Đường…” lúc này La Gia Lập cũng đã phản ứng lại, gương mặt tươi cười đi xuống cầu thang: “Ngài đừng nghe con khốn…”

Con khốn?

Hai chữ này, là thứ mà cậu ta có thể gọi!

Đường Mặc Trầm vươn tay trái ra.

Giây tiếp theo, La Gia Lập giống như một cái bao tải bị quăng ngã trên mặt đất, nện xuống ngay đá cẩm thạch trước chân Bạch Phượng Cầm, bản năng muốn chống cánh tay đứng dậy, tay phải vì dùng lực mà lập tức vang lên một tiếng “răng rắc” giòn tan, cánh tay phải của cậu ta cong thành một hình dạng không thể tưởng tượng được, người lại bị ngã trở lại mặt đất, ôm cánh tay hét lên một tiếng thảm thiết giống như heo bị chọc tiết.

“Tay của tôi, tay của tôi… Đau chết mất…”

Đường Mặc Trầm rũ hàng mi dài xuống, đáy mắt lộ ra vẻ khinh thường.

Chỉ là một cánh tay bị gãy mà đã kêu thành như vậy, đúng là vô dụng!

Đáng đời!

Đôi mắt Bùi Vân Khinh hiện lên những nếp nhăn khi cười tươi.

Cô là bác sĩ, nhìn từ góc độ uốn lượn của cánh tay La Gia Lập, thì có thể biết chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc xương bị nát, bị gãy.

Bị thương xương cốt một trăm ngày, tên nhóc này không phải luôn thích vươn móng heo của mình ra với mấy cô gái nhỏ sao, lúc này chỉ sợ là đưa đến trước mặt thì cậu ta cũng không sờ được.

“Gia Lập, con trai…” Bạch Phượng Cầm ngồi xổm xuống đỡ lấy cơ thể của con trai mình, một mặt béo ú đã sớm tái nhợt không còn chút máu: “Mau… Mau gọi xe cấp cứu!”

Chị Tống lập tức phục hồi lại tinh thần, xoay người chạy vọt vào phòng khách.

Hồ Lập Bình ở bên cạnh càng sợ hãi hơn, cái tay vừa nãy túm lấy Bùi Vân Khinh còn đang phát run.

Người đàn bà này ngày thường một miệng nhanh nhảu, lúc này đã sớm bị dọa đến mức không dám ra mặt.

Nhìn tình huống thảm hại của con trai, Bạch Phượng Cầm ngẩng mặt nhìn Đường Mặc Trầm, vốn dĩ còn muốn trách mắng đối phương hai câu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông đó thì lời nói đến bên miệng bị cứng rắn nuốt trở về.

Người này là ai chứ?

Tổng chỉ huy của Liên Minh, quyền cao chức trọng, chức vị chỉ ở sau tổng thống.

Nhân vật như vậy, giết người chẳng qua cũng chỉ giống như nghiền chết một con kiến, huống chi càng không nhắc đến việc làm gãy một cánh tay của con trai bà ta.

Sợ người này dưới cơn tức giận mà đại khai sát giới, bí thư Ôn vội vàng chạy lại, nhỏ giọng mở miệng nói.

“Trên người tiểu thư còn có vết thương, trước tiên hãy đi xử lý nó đã!”

Người này đang tức giận, nói chuyện khác đương nhiên anh sẽ mặc kệ, nhưng nói chuyện của Bùi Vân Khinh thì lại khác.

Quả nhiên.

Đường Mặc Trầm thu hồi ánh mắt lại, tầm mắt dừng ở vết thương bị cào nhẹ ở trên cánh tay Bùi Vân Khinh.

“Thông báo với ông La một tiếng, cứ nói là Đường Mặc Trầm tôi dẫn người đi!” Bàn tay to ở trên lưng Bùi Vân Khinh vỗ vỗ nhẹ nhàng an ủi cô, bàn tay to lớn cẩn thận nâng cánh tay cô lên, khi Đường Mặc Trầm lại mở miệng lại lần nữa thì giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Lên xe thôi!”

Hết chương 33

TYT & Captivator team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp