Rơi Vào Ngân Hà

Chương 79: Cứu rỗi


1 năm

trướctiếp

Edit+beta: LQNN203

"Đội phó Trần, nếu không anh về nhà ngủ một lát đi, ở đây có tụi em theo dõi rồi," Ngô Thanh Đào thấy Trần Ngân Hà ngồi ở hàng phía sau ô tô tỉnh lại, đưa cho anh một chai nước khoáng, "Hai ngày nay anh không được ngủ đàng hoàng rồi."

Trần Ngân Hà nhận chai nước khoáng, vặn ra, động tác ngẩn ra một chút, nhìn nắp chai trên tay đến xuất thần. Anh vẫn như cũ chưa quen tự mình vặn nắp chai, thích Tô Dao vặn cho anh.

Trần Ngân Hà nhấp một ngụm nước, vặn nắp chai lại nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe.

Bọn họ đang theo dõi Ngô Nguyệt Oánh, lái theo cô ta vào một khu dân cư, nơi này là nhà bà của cô ta.

Người tên Bàng Cường Trần Ngân Hà đã đánh trong con ngõ lúc trước, chính là tên cưỡng hiếp phụ nữ bị Tô Dao tống vào tù sau này lại ra tù, điều tra ra hắn từng gia nhập tổ chức côn đồ do Ngô Nguyệt Oánh dẫn dắt.

Đáng tiếc Bàng Cường đã sớm bị tổ chức xoá tên, ở trong tù mấy năm, trên tay lại không có manh mối của tổ chức kia, chỉ khai ra tên của Ngô Nguyệt Oánh.

Ngô Nguyệt Oánh ngừng xe, từ trên xe bước xuống, trên tay xách theo một hộp điểm tâm.

Trần Ngân Hà nói vào bộ đàm: "Tiểu Trương."

"Rõ, đội phó Trần!" Tiểu Trương sớm đã chờ ở một bên cải trang thành nhân viên giao cơm, lái xe điện từ ven đường qua, mang theo cơm hộp lên lầu, khi đi ngang qua lặng lẽ gắn một máy nghe lén nhỏ dưới đáy hộp điểm tâm của Ngô Nguyệt Oánh.

Trần Ngân Hà đeo tai nghe. Ngô Nguyệt Oánh lên lầu, bắt đầu trò chuyện với người thân trong nhà, không có thông tin hữu hiệu nào, cho đến Ngô Nguyệt Oánh nhận một cuộc gọi.

Máy nghe lén không thể nghe giọng nói bên kia điện thoại, chỉ có thể nghe giọng của Ngô Nguyệt Oánh.

Cô ta nói một câu: "Bao Bao à, nhìn trúng một người, cũng chỉ là hàng bình thường, không đáng giá, có thể tùy tiện dùng."

Trần Ngân Hà gỡ tai nghe xuống: "Đại Vu."

Đại Vu: "Rà soát cho thấy cuộc gọi Ngô Nguyệt Oánh nhận là từ một số điện thoại trên internet, tra không ra thuộc sở hữu của ai."

Trần Ngân Hà: "Bọn chúng muốn chuẩn bị một cuộc giao dịch mới, chú ý tất cả những người Ngô Nguyệt Oánh tiếp xúc, nam nữ già trẻ, chú ý không được rút dây động rừng."

Mọi người: "Rõ!"

Trần Ngân Hà lê cơ thể mỏi mệt về đến nhà, mở cửa, vừa nhấc mắt là có thể thấy tranh đường mà Tô Dao cho anh treo trên bức tường đối diện.

Anh đổi giày đi qua, luôn cảm thấy màu sắc của tranh đường đã thay đổi, nhạt hơn trước đây, trong lòng không khỏi không thoải mái, dứt khoát tháo tranh đường xuống, mở khung ra, dùng dao gọt hoa quả gọt từng mảnh mà ăn.

Như vậy kẹo tranh của anh sẽ không phai màu.

Hứa Gia Hải mở cửa bước vào, thấy Trần Ngân Hà vô cảm nuốt kẹo, đi qua lấy kẹo của anh đi.

Trần Ngân Hà liếc mắt nhìn Hứa Gia Hải một cái, Hứa Gia Hải bị anh nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, cúi đầu nhìn nhìn từng mảnh kẹo trong chén: "Không ai muốn cướp kẹo của cậu cả."

"Có bệnh không, khi bức tranh được treo lên bên ngoài đã phủ một lớp sáp chống hóa chất, cậu hiện tại đang ăn không phải kẹo, là sáp đó."

Trần Ngân Hà vẫn nhìn chằm chằm vào Hứa Gia Hải, cho đến khi Hứa Gia Hải cầm chén đưa qua: "Cho cậu cho cậu này, ăn đi, dù sao ăn cũng không chết người."

Trần Ngân Hà ngồi ở sô pha ăn sáp, Hứa Gia Hải đi vào phòng bếp, từ tủ lạnh lấy ra bánh trôi nấu hai chén.

Trước kia phòng bếp này vẫn là sân nhà của Trần Ngân Hà, từ khi Tô Dao xảy ra chuyện tới nay anh không vào phòng bếp nữa.

Hứa Gia Hải đưa cho Trần Ngân Hà một chén bánh trôi, biết anh sẽ không ăn, vẫn gọi anh một tiếng: "Lại đây ăn này."

Trần Ngân Hà quả nhiên ngồi ở trên sô pha không nhúc nhích, cầm lấy một cái gối dựa ôm vào trong ngực, đây là động tác Tô Dao trước kia rất thích làm, ngồi trên sô pha ôm gối, xem anh ở trong phòng bếp nấu cơm, thỉnh thoảng cùng anh trêu ghẹo vài câu.

Anh đã rất lâu không nghe được giọng nói của cô.

Hứa Gia Hải bưng chén ngồi bên cạnh Trần Ngân Hà, cắn một miếng bánh trôi: "Điều tra thế nào rồi?"

Trần Ngân Hà: "Đang theo dõi Ngô Nguyệt Oánh."

Hứa Gia Hải gật đầu: "Cũng tốt, khẳng định có thể từ trên người cô ta tìm được manh mối của Tô Dao."

Trần Ngân Hà: "Cô ta cũng không biết địa điểm của cô ấy."

Hứa Gia Hải: "Có ý gì?"

Trần Ngân Hà cười lạnh một tiếng: "Bằng không cậu cho rằng tôi vì cái gì không trực tiếp bắt cô ta?"

Từ Ngô Nguyệt Oánh đến người mua cuối cùng ít nhất cách ba tầng trung chuyển, giữa những người đó cũng không biết thông tin chi tiết và nơi ở của nhau. Nếu bất luận mắc xích nào bị bại lộ gì đều sẽ rút dây động rừng, cắt đứt toàn bộ chuỗi manh mối.

Trần Ngân Hà ở trên sô pha ngồi một hồi, đứng dậy đi đến huyền quan đổi giày.

Hứa Gia Hải gọi anh lại: "Không phải vừa về sao, sao lại ra ngoài nữa?"

Trần Ngân Hà đổi giày xong: "Giao dịch mới có khả năng bắt đầu bất cứ lúc nào, tôi không yên tâm, phải tự mình đi xem."

Hứa Gia Hải: "Cậu tìm gương nhìn xem cặp mắt mình biến thành cái dạng gì rồi, không nghỉ ngơi chờ thành người mù luôn à?"

Anh ta còn chưa nói hết, cửa đã "rầm" một tiếng đóng lại.

Hứa Gia Hải rửa chén xong gọi điện thoại cho Chu Tiểu Nghiên: "Bảo cô nhuộm lại tóc nhuộm về chưa?"

Chu Tiểu Nghiên: "Vẫn chưa, mấy ngày nữa em đi nhuộm."

Hứa Gia Hải: "Nhà thì sao, tiền cho người khác mượn lấy về được chưa?"

Chu Tiểu Nghiên: "Vẫn chưa, tạm thời không mua nữa."

Hứa Gia Hải gỡ mắt kính xuống xoa xoa giữa mày: "Giá nhà ở Vân Giang gần đây tăng cao, cô còn thiếu bao nhiêu tiền, lần này tôi cho cô mượn."

Chu Tiểu Nghiên ngẩn ra một chút: "Có ý gì anh Hải, lần này là có ý gì?"

Hứa Gia Hải lỡ miệng, tự tát mình: "Cái gì có ý gì, không có ý gì hết, sao rồi, cắt đứt với những người bạn bát nháo của cô chưa?"

Nói tới cái này, Chu Tiểu Nghiên đuối lý, tìm cái cớ cúp điện thoại.

Cô ấy nằm ở trên giường, hồi tưởng lời Hứa Gia Hải nói, anh ấy nói lần này anh ấy cho cô mượn, vậy lần trước thì sao, cô bị lừa đi bốn mươi vạn là ai cho mượn?

Còn có thể là ai, dùng ngón chân đều có thể nghĩ ra.

Chu Tiểu Nghiên đột nhiên nghĩ đến, mỗi lần Trần Ngân Hà đưa cho cô tiền của người cung cấp thông tin và phí treo thưởng của cảnh sát đều là sau giờ làm việc.

Chu Tiểu Nghiên gọi điện thoại cho Tiền Du.

Ở Nam An Tiền Du là người bên cạnh Trần Ngân Hà, bởi vậy Chu Tiểu Nghiên cũng quen.

Chu Tiểu Nghiên hỏi Tiền Du về mức phí cung cấp thông tin của cảnh sát và cách nhận tiền thưởng, Tiền Du đã nói cho cô biết quy trình chính thức.

Việc nhận được tiền thưởng cần nhiều lần kiểm tra và phê duyệt ở các cấp, rất khắt khe và nghiêm ngặt, tuyệt không phải như Trần Ngân Hà, tan làm nói cô đến Cục Cảnh sát, tùy tiện bảo cô điền đơn rồi đưa tiền cho cô.

Chu Tiểu Nghiên rốt cuộc đã biết, tiền Trần Ngân Hà đưa cho cô căn bản không phải tiền công của cảnh sát, là anh và Hứa Gia Hải trợ cấp cho cô ấy.

Để cô ấy mua nhà, để cô ấy có nơi để về.

Cái này kỳ thật rất dễ dàng nhìn ra, chỉ cần là đầu óc cô ấy nhanh nhạy một chút là có thể nhìn ra, nào có cảnh sát nào giàu như vậy cho cô ấy hai trăm vạn để cô ấy mua nhà trong hai ba năm chứ.

Chu Tiểu Nghiên nắm tay vỗ vào đầu mình, cảm thấy Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải nói không sai, cô chính là đồ ngốc, không có đầu óc.

Chu Tiểu Nghiên từ trên giường ngồi dậy, gọi cho Trần Ngân Hà, không ai nhận, mãi cho đến khi điện thoại tự động cắt đứt.

Cũng đúng, anh ấy hiện tại nhất định chán ghét cô cực kỳ. Cô đã phụ chờ mong của Tô Dao, đắm mình trong trụy lạc, anh ấy khẳng định không muốn gặp cô.

Chu Tiểu Nghiên ôm con thỏ bông đầu giường trở mình, cô ấy nhớ Tô Dao, cũng thích ở cùng Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải. Muốn năm mới cùng đi Nam An ngắm tuyết với họ, sau đó lại cùng nhau trở về Vân Giang.

Anh Ngân không nghĩa khí gì cả, năm trước ăn tết trộm trở về yêu đương.

Giá như cô ấy, Tô Dao, Trần Ngân Hà, Hứa Gia Hải, bọn họ bốn người có thể vẫn luôn ở bên nhau thì tốt rồi, lại thêm Đường Chu, không biết Đường Chu hiện tại thế nào, cùng với bạn gái cũ của anh có nối lại tình xưa không.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Chu Tiểu Nghiên xuống giường mở cửa: "Tiểu tuyết."

Liêu Tiểu Tuyết chính là người bạn lần trước cô đến Cục Cảnh sát bảo lãnh, bị Hứa Gia Hải và Trần Ngân Hà bắt gặp.

Hứa Gia Hải đã mắng thẳng vào mặt cô, còn Trần Ngân Hà rất thất vọng với cô.

Cô là cố ý tiếp cận Liêu Tiểu Tuyết, Liêu Tiểu Tuyết là tình nhân mà ông chủ quán bar cũ của cô thích nhất.

Cô vẫn luôn hoài nghi ông chủ cũ của mình đã phạm phải một chuyện lớn, đã từng gửi tin tình báo cho Trần Ngân Hà cùng Tô Dao, tuy rằng cuối cùng bị chứng thực là sự kiện ô long.

Dù vậy, cô vẫn tin tưởng vững chắc, ông chủ quán bar Tiền Binh đã làm chuyện xấu.

Chu Tiểu Nghiên lao lực tâm cơ tiếp cận Liêu Tiểu Tuyết, cùng cô ta làm chị em tốt, chính là vì để moi tin tức từ trên người cô ta.

Chu Tiểu Nghiên để Liêu Tiểu Tuyết đi vào nói chuyện, thấy mặt cô ta u ám, vẻ mặt quan tâm hỏi: "Sao cậu có vẻ sầu não vậy?"

Liêu Tiểu Tuyết ngồi xuống: "Cậu còn nhớ bạn trai mình không, Tiền ca, bên cạnh có một người phụ nữ họ Ngô, nhưng rất phiền phức, ả cứ tìm mình gây chuyện. Mình biết, ả đố kỵ với mình, bởi vì mình xinh đẹp hơn ả, được Tiền ca sủng ái, lấy hết sự nổi bật của ả."

Chu Tiểu Nghiên rót một ly nước cho Liêu Tiểu Tuyết: "Vậy cậu định làm thế nào?"

Liêu Tiểu Tuyết nắm lấy tay Chu Tiểu Nghiên, năn nỉ cô nói: "Cậu cho mình mượn ít tiền đi, mình thuê người giáo huấn cô ta một chút, xem cô ta về sau còn dám khi dễ mình hay không."

Chu Tiểu Nghiên: "Cậu muốn mượn bao nhiêu?"

Liêu Tiểu Tuyết vội vàng nói: "Không nhiều lắm, năm vạn là đủ rồi, tháng sau mình sẽ trả lại cho cậu."

Chu Tiểu Nghiên làm bộ không quá vui: "Lần trước cậu mượn mình mười vạn còn chưa trả đâu, mình vốn dĩ muốn dùng số tiền này mua nhà. Giá nhà ở Vân Giang gần đây rất cao, mình muốn mua nhà sớm một chút."

"Chúng ta không phải chị em tốt sao, mình bị người ta đè đầu cưỡi cổ sao cậu còn nghĩ tới mua nhà," Liêu Tiểu Tuyết lay lay cánh tay Chu Tiểu Nghiên, thấp giọng nói, "Chờ mình giải quyết con ả họ Ngô đó, thay thế vị trí của cô ta ở quán bar, có thể kiếm rất nhiều tiền, đến lúc đó trả nhiều lên cho cậu mười tám vạn thế nào, thêm ba vạn nữa coi như tiền lãi."

Chu Tiểu Nghiên chần chờ một chút, đem năm vạn chuyển cho Liêu Tiểu Tuyết: "Vậy cậu nhanh giải quyết họ Ngô kia đi, tranh thủ lên làm bà chủ quán bar rồi trả lại tiền cho mình, mình phải mua nhà ở."

Chu Tiểu Nghiên không biết giữa Liêu Tiểu Tuyết và Ngô Nguyệt Oánh tranh đấu gay gắt thế nào, tối hôm sau, Liêu Tiểu Tuyết nghiêng ngả lảo đảo chạy vào căn nhà thuê, khóa trái cửa phòng khách lại, lại đẩy một ghế sô pha đơn chắn ở phía sau cửa.

Chu Tiểu Nghiên từ trong phòng đi ra: "Làm sao vậy Tiểu Tuyết, ai ở bên ngoài vậy?"

Liêu Tiểu Tuyết nhìn qua sợ không hề nhẹ, môi run rẩy, sắc mặt trắng bệch, lời nói không nhanh nhẹn: "Đừng, đừng, ngàn vạn lần đừng để bọn họ vào, bọn họ muốn bắt mình đi!"

Chu Tiểu Nghiên vỗ lưng Liêu Tiểu Tuyết: "Cậu trốn trước đi, nơi này là khu dân cư lâu năm, bọn họ không dám làm ra động tĩnh quá lớn đâu."

Liêu Tiểu Tuyết trốn vào phòng ngủ khóa trái cửa, Chu Tiểu Nghiên đi đến cạnh cửa phòng khách, nhìn ra bên ngoài qua lỗ mắt mèo.

Chỉ thấy hai người đàn ông có dáng người cường tráng đứng ở cửa, một người trong đó cầm trên tay một cây gậy gỗ thô.

Dường như cô đã nhìn thấy cây gậy này ở đâu đó. Bộ não của Chu Tiểu Nghiên lúc này chưa bao giờ dễ sử dụng như vậy. Cô nhanh chóng nhớ ra rằng khi Tô Dao vừa bị bắt cóc, cô đã đến gặp Trần Ngân Hà và nhìn thấy ảnh chụp hiện trường vụ án trên bàn làm việc của anh, trong đó có cây gậy này.

Chu Tiểu Nghiên cố gắng hết sức khống chế trái tim đang đập thình thịch của mình, lấy điện thoại di động ra liên lạc với Trần Ngân Hà, cô chưa kịp bấm điện thoại thì cửa đã bị đá văng từ bên ngoài.

Động tác của bọn chúng rất nhanh, giơ tay đem điện thoại trên tay cô đoạt lấy rồi ném trên sàn nhà.

Chu Tiểu Nghiên bị một bàn tay túm tóc, bọn chúng kéo cô ra bên ngoài.

Chu Tiểu Nghiên biết, bọn chúng nhận sai người.

Cô và Liêu Tiểu Tuyết trang điểm màu khói giống nhau, nhuộm tóc màu vàng giống nhau, trên người đều mặc quần áo màu đen, chiều cao cũng không sai biệt lắm, bị nhận nhầm cũng không kỳ lạ.

Chỉ cần cô nói một tiếng, cô không phải Liêu Tiểu Tuyết, Liêu Tiểu Tuyết ở trong phòng, bọn chúng liền sẽ buông cô ra, đi bắt Liêu Tiểu Tuyết chân chính.

Chu Tiểu Nghiên không nói gì, cũng không giãy giụa nữa, tùy ý để kẻ bắt cóc dùng vải bịt miệng cô lại, dùng một cái túi màu đen tròng lên đầu cô, lôi cô ra khỏi nhà.

Chu Tiểu Nghiên sợ không kịp, sợ cảnh sát còn chưa đuổi tới những người này đã chạy thoát. Quả thật cảnh sát có thể lợi dụng nhiều phương tiện khác nhau truy đuổi bọn chúng, sẽ không để cho bọn chúng dễ dàng chạy trốn.

Lỡ như thì sao, lỡ như không đuổi kịp thì làm sao bây giờ?

Thật vất vả mới bắt được một chút manh mối về Tô Dao, Chu Tiểu Nghiên không muốn từ bỏ như vậy, cô cho dù chết cũng muốn giúp Trần Ngân Hà tìm được Tô Dao trở về.

Chu Tiểu Nghiên bị nhét vào một chiếc xe tải chở thức ăn, bọn chúng tiêm thuốc cho cô, rất nhanh cô rơi vào hôn mê.

Sau khi xe tải khởi động, một chiếc xe màu đen tư nhân chậm rãi đuổi theo, Giang Bất Phàm gọi điện thoại cho Trần Ngân Hà: "Đội phó Trần, bọn chúng bắt Liêu Tiểu Tuyết đi rồi, hẳn là mang đi giao dịch."

Giọng Trần Ngân Hà ở trong bóng đêm có vẻ thập phần lạnh lẽo: "Theo sát, tôi lập tức đến, chú ý không cần rút dây động rừng."

Bọn bắt cóc rất cẩn thận, chúng chạy xe vòng vòng rất lâu, lẩn trốn và đổi xe ở giữa, Giang Bất Phàm và những người khác suýt chút nữa đã mất dấu chúng.

Trần Ngân Hà tự mình lái xe, lên đường cao tốc, đuổi kịp xe của bọn bắt cóc đã lái ra khỏi thành phố Vân Giang.

Vào lúc này, một chiếc xe tải chở sắt mất kiểm soát chạy từ một bên đến và tông vào xe của Trần Ngân Hà với tốc độ 140 thước Anh*.

*1 thước Anh (yd) = 0,9144 mét.

Trần Ngân Hà nhìn lướt qua kính chiếu hậu, nhanh chóng xoay tay lái, bánh xe cọ xát với một tia lửa trên mặt đất, chốc lát thân xe lao ra khỏi đường cao tốc.

*****

Khi Chu Tiểu Nghiên tỉnh lại cô đã bị nhốt trong một ngôi nhà gỗ.

Căn phòng rất nhỏ, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ mà ngay cả trẻ con cũng không thể trèo ra ngoài, cửa khóa từ bên ngoài, từ khe cửa có thể nhìn thấy hai người đàn ông đang đứng canh cửa, người đã được thay đổi, không phải là hai kẻ đã bắt cóc cô nữa.

Chu Tiểu Nghiên ngồi trên sàn, cô phải nghĩ xem chúng đã bắt Tô Dao đến nơi nào rồi, chúng có muốn bán cô đến chỗ cũ hay không, và phải để lại manh mối cho Trần Ngân Hà.

Chu Tiểu Nghiên gõ cửa, nói với người bên ngoài: "Tôi khát."

Một trong hai tên trông coi đi tới với một chai nước khoáng, mở cửa đưa cho cô.

Chu Tiểu Nghiên vừa uống nước vừa khóc: "Các người thả tôi ra được không, tôi sẽ đưa tiền cho các người."

Tên trông coi phớt lờ cô.

Chu Tiểu Nghiên lại cố nén thêm vài giọt nước mắt: "Các người đưa tôi đi đâu, tôi còn về nhà được không?"

Tên trông coi cười: "Là cô ngốc hay tôi ngốc, cô cho rằng tôi sẽ nói cho cô cái này?"

"Thành thật mà nói, tôi cũng không biết, kể cả ông chủ thuê chúng tôi. Cuối cùng chỉ có người mua biết." Hắn ta đóng sầm cửa lại.

Chu Tiểu Nghiên nhìn cánh cửa đóng chặt cười khổ, nghĩ thầm, bản thân thật sự là đồ ngốc, gần với kẻ bắt cóc như vậy, vẫn không tìm ra được tin tức gì.

Chu Tiểu Nghiên ngồi ở trên sàn nhà tiếp tục chờ đợi thời cơ, mãi cho đến khi trời dần tối, bên ngoài nhà gỗ truyền đến động tĩnh, những người này chuẩn bị đưa cô đi giao dịch.

Cô cúi đầu nhìn huy hiệu trước ngực mình, được làm thành cúc áo, hình con heo, kỳ thật đây là một thiết bị ghi âm nhỏ.

Cô âm thầm tìm hiểu tin tức của Tô Dao khắp nơi, trên tay không phải một chút chuẩn bị đều không có.

Cô biết mình rất ngốc, không nhớ được đồ vật gì, nghe không hiểu tiếng gì ngoại trừ tiếng Trung, cho nên cô đã chuẩn bị thiết bị ghi âm này trước, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Chu Tiểu Nghiên trộm mở công tắc thiết bị, tên trông coi tiến vào, đưa cô ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ.

Rất nhanh, một chiếc xe việt dã màu đen lái qua đây, trên xe đi xuống hai người nước ngoài, vây quanh cô kiểm tra một chút, đem cô lên xe.

Chúng bịt miệng cô, bịt tai cô và đội một chiếc mũ trùm đầu màu đen cho cô.

Xe phóng đi, khi thì đường gập ghềnh khi thì bằng phẳng, Chu Tiểu Nghiên lén lấy bả vai dụi tai. Khi còn nhỏ, cô thích dùng ngón tay ngoáy lỗ tai, lỗ tai to hơn những người khác một chút, sau khi cọ vào tai vài lần, cô nới lỏng được nút bịt tai ra.

Hai tên côn đồ nước ngoài đang nói chuyện, cô không hiểu một từ tiếng Anh mà chúng nói. May mắn thay, cô đang mở thiết bị ghi âm, đã ghi lại lời nói của chúng.

Một lúc sau, một người trong số chúng đi ra ngoài nói chuyện điện thoại trong bảy tám phút.

Chu Tiểu Nghiên mặc dù không hiểu được ngoại ngữ, nhưng cô có thể nghe thấy giọng điệu của những người này, giọng điệu của chúng rất nghiêm túc, không phải đang nói chuyện phiếm, hẳn là đang nói chuyện giao dịch.

Lái một hồi lâu, xe cuối cùng cũng dừng lại.

Chu Tiểu Nghiên bị đưa xuống xe, cô không nhìn thấy, chỉ nghe thấy tiếng sóng, liền biết trước mặt có biển. Cô nhanh chóng hiểu rằng chúng đã đưa cô xuất ngoại nhập cư trái phép.

Hai người dân đi tới từ cách đó không xa, hai tên bắt cóc sợ quá lộ liễu gây rắc rối không đáng có, liền cởi mũ trùm đầu của Chu Tiểu Nghiên, nới lỏng dây trói của cô, trong tay chúng đều có súng. Dù có mọc thêm cánh cô cũng không thể trốn thoát.

Mắt Chu Tiểu Nghiên bị ánh nắng gắt gao chiếu vào, cô nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc tàu đang tiến đến, dần dần đến gần bờ biển.

Cô nhìn xuống thiết bị ghi âm trên ngực mình, cô phải để thiết bị này ở Trung Quốc cho Trần Ngân Hà trước khi được mang lên tàu.

Đây là thời điểm bọn họ gần nhất với nhóm tội phạm đó, nếu nắm bắt cơ hội này, theo manh mối bọn họ có thể tìm ra Tô Dao.

Nhìn thấy con tàu càng ngày càng gần và sắp bị bắt đi, Chu Tiểu Nghiên lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô phải làm sao đây, làm sao có thể gửi đoạn ghi âm cho anh Ngân.

Vứt nó sang một bên cỏ chắc chắn là không được, tới sang năm cũng sẽ không ai tìm thấy, dù có tìm được thì cũng chỉ coi như một huy hiệu bình thường, không nhất thiết phải nhặt.

Bộ não không mấy thông minh của Chu Tiểu Nghiên bắt đầu chạy với tốc độ cao, cô phải nghĩ ra cách để Trần Ngân Hà có được đoạn ghi âm càng sớm càng tốt.

Trong lúc hai tên bắt cóc ngoại quốc không để ý, Chu Tiểu Nghiên đã bí mật tháo thiết bị ghi âm và nuốt vào bụng, sau đó đập đầu vào tảng đá bên cạnh.

Với một "cộp", trán cô đau dữ dội, máu nóng chảy ra từ đầu và mặt, làm mờ tầm nhìn của cô.

Cô biết rằng chỉ có người chết mới không bị bắt đi, sẽ gọi cảnh sát ngay khi bị người khác phát hiện.

Pháp y sẽ khám nghiệm tử thi của cô, mổ bụng cô và lấy thiết bị ghi âm từ dạ dày của cô.

Nếu người thực hiện khám nghiệm tử thi cô là Hứa Gia Hải, và nếu người theo dõi là Trần Ngân Hà, họ chắc chắn sẽ tìm thấy tín hiệu mà cô để lại cho họ.

Chu Tiểu Nghiên cảm thấy mình chưa bao giờ thông minh như vậy trong đời, cô là người cung cấp thông tin cho Trần Ngân Hà đã mấy năm, mười phần thông tin cô truyền đến là sai sự thật. Lần này, cô nghĩ, cuối cùng cũng là thật.

Cô ngã xuống đất, cảm giác mi mắt ngày càng nặng.

Tạm biệt anh Ngân, nhất định phải cứu được Dao Dao, chỉ cần cô ấy còn sống, anh sẽ không mờ mịt, anh là người đàn ông chói lọi như bầu trời đầy sao sáng chói.

Cũng như khi anh cứu cô khỏi tay bắt cóc năm năm trước, anh là cảnh sát đẹp trai nhất mà cô từng gặp trong đời, và là bầu trời đầy sao mà cô tuyệt vọng nhìn lên khi vùng vẫy trong vũng lầy tăm tối.

Đó không phải là tình yêu, nhưng nó cao hơn cả tình bạn, đó là sự cứu rỗi vượt lên trên cuộc đời.

Hứa Gia Hải và Đường Chu cũng phải sống tốt, tất cả mọi người phải sống tốt.

Khi hai tên bắt cóc ngoại quốc nhìn thấy Chu Tiểu Nghiên tự tử, chúng đã giận dữ đá vào người cô.

Bàn chân đập mạnh vào bụng cô, đế giày của người đàn ông rất cứng, nhưng cô không hề cảm thấy đau, chỉ cảm thấy buồn ngủ, muốn nhắm mắt ngủ.

Tên bắt cóc cúi xuống nhìn vết thương trên đầu cô, lấy lại hơi, quay đầu lại nói vài câu với đồng bọn, một trong hai người lên thuyền rời đi, người còn lại kéo cô lên xe và lái đi.

Chu Tiểu Nghiên bị bỏ rơi trong đống cỏ khô hoang tàn, cô buồn ngủ đến mức không thể chịu được nữa, từ từ nhắm mắt lại.

Một người dân đi ngang qua đã phát hiện ra cô, đồng thời gọi 110* và 120**.

*110: SĐT cảnh sát Trung Quốc.
**120: SĐT cứu thương Trung Quốc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp