Kính Vị Tình Thương

Chương 303: Khúc hát kết thúc (Hạ)


8 tháng

trướctiếp

Tháng sáu, năm Thừa Khải thứ tư.

Tiền Thông chủ động đi tới nha môn Hình bộ. Lúc trước Tiền Thông là hộ vệ bên cạnh Tề Nhan, cũng là nhi tử của quản gia Tiền Nguyên, mà Tiền Thông hiện giờ là một đại nhân vật lừng lẫy nổi danh khắp kinh thành. Từ xưa đến nay, cũng chỉ có một mình hắn cáo ngự trạng khiến hoàng đế hạ tội kỷ chiếu.

Trước kia Nam Cung Tĩnh Nữ đã tuyên bố thủ dụ tìm Tiền Thông hồi kinh. Ngoài ra, nàng cũng mời hai vị đương gia của Tứ Phương tiền trang tới kinh thành để trao đổi công việc hoàng thương.

Sau mấy năm quản lý, Tứ Phương tiền trang đã lấy lại sức sống, cũng chuộc lại hơn phân nửa sản nghiệp trước đây bán đi để đổi thành tiền mặt cho triều đình. Hơn nữa, nữ đế hạ chỉ cố ý để Tứ Phương tiền trang trở thành sản nghiệp hoàng gia, trong lúc nhất thời địa vị của Tứ Phương tiền trang cứ như diều gặp gió. Không ít thương nhân có đầu óc chủ động cắt bỏ một phần sản nghiệp của mình cho Tứ Phương tiền trang, trên danh nghĩa là đầu tư, nhưng thực tế là quyên tặng. Chỉ khi làm vậy, một khoảng thời gian nữa Tứ Phương tiền trang trở thành hoàng thương, bọn họ cũng có thể hưởng được chút lộc, không xin vàng bạc đổ vào, chỉ cầu có thể thay đổi "giai cấp" đời sau, để hài tử nhà họ thoát khỏi tầng lớp thương nhân, bước lên con đường làm quan.

Cái gọi là "sĩ nông công thương", triều đình từ bao đời nay đều cho rằng: Nông là gốc của quốc gia, mà thương nhân chỉ là hạng người mua thấp bán cao để đầu cơ trục lợi, không sản xuất được gì. Cho nên mọi người áp đặt lên thương nhân một loạt biện pháp kìm hãm, tỷ như con cháu thương nhân không được học trường tư thục, không được làm quan, không thể cưới đích tiểu thư nhà quan. Ngoài ra, thương nhân không được qua lại thân thiết với sĩ tộc.

Vì vậy, tuy thương nhân nắm trong tay một lượng tài sản nhất định, nhưng tình cảnh của họ cũng không lạc quan, thường thì nha phủ địa phương có thể tùy ý lấy cớ, chỉ bằng một công văn là đã có thể tịch thu toàn bộ tài sản gia tộc của thương nhân.

Trừ phi làm đến mức tận cùng, cực kỳ giàu có như Tạ An triều trước, hoặc là Tứ Phương tiền trang ở triều này, sau lưng có thế lực bảo vệ, đạt tới cảnh giới giàu có nhất cả nước, mới có thể khiến tầng lớp sĩ tộc kính trọng ba phần.

Nhờ có thánh chỉ của Nam Cung Tĩnh Nữ, tài sản của Tứ Phương tiền trang đã tăng lên gấp vài lần. Tuy Tề Nhan đã chia tín vật của Tứ Phương tiền trang ra làm hai, nhưng sau mấy năm hợp tác, Cốc Phong và Tiền Nguyên đã thân thiết như người một nhà. Tuy sản nghiệp đã bị phân thành một nửa, nhưng Tứ Phương tiền trang không có tách ra.

Nghe nói Tề Nhan còn sống, Cốc Phong và Tiền Nguyên ăn ý quyết định, Tề Nhan vẫn là chủ nhân của Tứ Phương tiền trang, mà hai người bọn họ chỉ là đại chưởng quỹ.

Cốc Phong, tự Xuân Thụ, từng có xuất thân là tiến sĩ, nhưng sau này vì bị cuốn vào vụ án yểm thuật mà bị người ta hại cho tan nhà nát cửa. Cốc Phong cũng không tin thánh chỉ của Nam Cung Tĩnh Nữ, hắn lo triều đình muốn dẫn rắn ra khỏi hang, vì vậy sau khi thương lượng với Tiền Nguyên, hắn quyết định để Tiền Thông tới kinh thành tìm hiểu sự thật trước. Nếu Tề Nhan thật sự còn sống, còn được khôi phục thân phận hoàng phu thì hai người bọn họ vào kinh cũng không muộn.

Vì thế mới có một màn trước đó, Thượng thư Hình bộ chỉ biết tên Tiền Thông chứ chưa từng thấy chân dung, sau khi Chủ sự Hình bộ xác nhận, Thượng thư Hình bộ vội vàng tiến cung bẩm báo Nam Cung Tĩnh Nữ.

Nam Cung Tĩnh Nữ nghe nói Tiền Thông hồi kinh, trong lòng cũng lấy làm vui mừng. Từ lần trước ồn ào với Tề Nhan dẫn đến tan rã trong không vui, đã có một tháng Nam Cung Tĩnh Nữ không gặp Tề Nhan.

Trong khoảng thời gian này, đã có vài lần nàng mặt dày đến Thừa Triêu cung, nhưng đều bị Tề Nhan dùng nhiều lý do không cho nàng vào cửa. Tuy Nam Cung Tĩnh Nữ là nữ đế cao quý, nhưng đối với Tề Nhan nàng không có biện pháp nào. Nàng căn bản không thể mạnh bạo với Tề Nhan, nhưng dù nàng có nhận sai thế nào đi chăng nữa thì cũng đều không ăn thua gì.

Nam Cung Tĩnh Nữ hiểu rất rõ tính tình Tề Nhan, tuy ngày thường Tề Nhan tỏ ra điềm tĩnh, nhiều năm như vậy số lần nổi giận có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng nàng ấy là người ngông nghênh, chuyện gì đã hạ quyết tâm phải làm thì một bước cũng không nhường.

Nam Cung Tĩnh Nữ lúc nào cũng bận tâm chuyện này, cho nên cả người gầy đi rất nhiều. Nàng biết làm thế nào mới có thể khiến Tề Nhan thật sự nguôi giận, biện pháp tốt nhất chính là xử lý hai người kia, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ tạm thời không thể làm như vậy.

Nam Cung Tĩnh Nữ hy vọng Tiền Thông trở về có thể khiến Tề Nhan vui vẻ một chút, có lẽ là có thể giảm bớt sự bất mãn đối với nàng.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Dẫn Tiền Thông vào cung, trực tiếp đưa đến Thừa Triêu cung."

Thượng thư Hình bộ: "Tuân chỉ."

Sau khi Thượng thư Hình bộ rời đi, Nam Cung Tĩnh Nữ khẽ thở dài. Hiện tại nàng thật sự không còn lựa chọn nào khác, nàng biết mình không có tư cách khiến Tề Nhan thông cảm cho sự bất đắc dĩ của nàng, chỉ hy vọng thời gian...

Chỉ cần vấn đề bên phía U Châu phủ được giải quyết, nàng chắc chắn sẽ lấy lại công bằng cho Tề Nhan, chỉ có thông qua hành động mới khiến Tề Nhan hiểu nàng không như nàng ấy nghĩ, có lẽ như vậy mới thật sự tháo gỡ khúc mắc giữa nàng và nàng ấy.

Tiền Thông bị đưa tới Thừa Triêu cung, Thượng thư Hình bộ nói vài câu với thị vệ canh cửa, thị vệ lập tức cho vào.

Tuy nơi đây là hậu cung, nhưng ở trong mắt người đời Tề Nhan là nam tử, cũng không cần tị hiềm quan viên tiền triều.

Vào tới Thừa Triêu cung, hai người họ được người hầu dẫn vào chủ điện.

Nội thị: "Xin đại nhân chờ một lát, để ta đi vào thông báo một tiếng."

Thượng thư Hình bộ: "Làm phiền."

Một lát sau, nội thị đã quay lại: "Điện hạ mời hai vị vào."

Thượng thư Hình bộ dẫn Tiền Thông vào chủ điện, Tề Nhan đang ngồi bên bàn tròn.

Thượng thư Hình bộ: "Thần, Thượng thư Hình bộ Nhiếp Hòa Dự tham kiến điện hạ."

Tề Nhan: "Nhiếp đại nhân không cần đa lễ, cho ngồi."

Thượng thư Hình bộ: "Tạ điện hạ."

Tiền Thông theo thói quen âm thầm di chuyển ghế tròn, mời Thượng thư Hình bộ ngồi xuống. Tề Nhan thấy vậy thì trong mắt ẩn giấu ý cười, thể hiện sự vui mừng vì gặp lại.

Thượng thư Hình bộ: "Bẩm điện hạ, lúc trước bệ hạ có ban bố hai thánh chỉ tìm người, một là tìm kiếm người hầu lúc trước của điện hạ Tiền Thông hồi cung, thánh chỉ còn lại là mời hai vị đương gia của Tứ Phương tiền trang diện thánh để trao đổi công việc hoàng thương. Nay thần phụng chỉ dẫn Tiền Thông đến đây."

Tề Nhan gật đầu: "Làm phiền Thượng thư đại nhân đặc biệt đi một chuyến, đa tạ."

Thượng thư Hình bộ: "Đây là việc thuộc bổn phận của thần. Người đã đưa tới, thần phải đi phục mệnh."

Tề Nhan: "Tiền Thông, thay ta tiễn Thượng thư đại nhân."

Tiền Thông: "Thượng thư đại nhân, mời."

Thượng thư Hình bộ đứng dậy hành lễ với Tề Nhan: "Thần cáo lui."

Sau khi tiễn Nhiếp Hòa Dự, Tiền Thông đi vòng trở về, lập tức vén vạt áo quỳ xuống đất bái lạy: "Chủ tử, tiểu nhân đến chậm, mong rằng chủ tử thứ tội."

Tề Nhan: "Ngươi làm gì vậy, đứng lên mà nói."

Tiền Thông: "Tạ chủ tử."

Tề Nhan mỉm cười quan sát Tiền Thông, mấy năm không gặp mà Tiền Thông đã rút đi sự ngây ngô thời thiếu niên, khí chất cũng trầm ổn hơn. Tề Nhan vui mừng nói: "Đã thành gia lập nghiệp rồi sao?"

Tiền Thông khờ khạo cười, trả lời: "Lệnh của chủ nhân, Tiền Thông không dám cãi lời. Phụ thân sắp xếp cho tiểu nhân cưới một tiểu thư nhà thương gia, ba tháng trước phu nhân sinh được một nam hài, phụ thân đặt tên cho hài tử là Tiền Quảng, nhũ danh là Xuyến Xuyến."

Tề Nhan nghe vậy thì không khỏi thấy buồn cười: "Tiền gia biết cách làm giàu, tên của tiểu tử cũng hợp với gia cảnh."

Trên mặt Tiền Thông hiện lên nụ cười của một người cha: "Vì cái tên này, Cốc thúc còn cười nhạo phụ thân một trận, nói trong mắt phụ thân chỉ có tiền. Tên đôi nhi nữ 'Thông Bảo' còn tính là lịch sự tao nhã, tới đời cháu lại đặt nhũ danh là xâu tiền, cũng không sợ hài tử lớn lên bị người cùng thế hệ chê cười."

Tề Nhan: "Xuân Thụ vẫn chững chạc như vậy, ta nhìn ra cha ngươi kỳ vọng vào trưởng tôn này rất nhiều, hy vọng đứa nhỏ này lớn lên có thể kế thừa y bát của Tiền gia."

Tiền Thông: "Còn không phải vậy sao, mỗi ngày phụ thân đều phải kêu vú nuôi ôm hài tử ra trêu đùa một chút thì mới an tâm."

Tề Nhan nghe cha con bọn họ hạnh phúc như vậy, đột nhiên cảm thấy nàng đã già đi rất nhiều... Đúng là năm tháng không buông tha một ai.

Tề Nhan: "Ngươi hiện giờ cưới được hiền thê, lại có thêm ái tử...hà tất quay về đây. Không bằng ngươi ở lại kinh thành mấy ngày, ngươi ta ôn chuyện xong thì trở về đi."

Tiền Thông kiên quyết đáp: "Như vậy không được! Chủ nhân có ân giúp Tiền gia chúng ta làm lại cuộc đời, phụ thân thường nói: Nếu như không gặp được chủ nhân, đến bây giờ Tiền gia cũng chỉ là gia nô của Tạ phủ mà thôi, ngay cả ta, muội muội, còn có đứa nhỏ này đều bị xem là 'người hầu'. Là chủ nhân cho Tiền thị chúng ta thoát khỏi nô tịch, thậm chí là ủy thác trọng trách cho chúng ta. Tiền gia có gia huấn, làm người không thể vong ân, nghe nói ta quay về, phu nhân nàng ấy cũng ủng hộ. Nàng ấy còn nói, sau này chủ nhân và bệ hạ sinh ra lân nhi. Nếu may mắn, nàng ấy còn muốn cho Xuyến Xuyến tiếp tục làm tùy tùng của tiểu chủ nhân."

Lòng Tề Nhan rất chua xót, không nói đến chuyện hai nữ tử thì sao có con, mà là tình trạng nàng hiện tại...e là không thấy được mùa xuân ấm áp năm sau.

Thấy Tiền Thông kiên quyết như thế, Tề Nhan cũng không muốn gạt bỏ sự nhiệt tình của hắn. Nàng nghĩ, mình không còn nhiều thời gian, hoàn thành tâm nguyện của Tiền gia cũng tốt. Trước khi chết, nàng sẽ nghĩ cách tìm cho Tiền Thông một công việc, như thế không uổng tình cảm chủ tớ, cũng giúp con cháu hắn ấm no.

Tề Nhan: "Hiếm có người có tâm như ngươi, vậy thì ở lại đi, ta sẽ nói chuyện với Nội đình ty, ngươi cứ việc ở lại sân sau thiên điện."

Tiền Thông: "Tạ chủ nhân."

Tề Nhan: "Xuân Thụ có khỏe không? Công việc ở tiền trang thế nào rồi?"

Tiền Thông: "Xuân Thụ thúc vẫn như thế, người cũng biết...sự cố hồi tiền triều khiến Xuân Thụ thúc mất đi người nhà, thê tử chưa vào cửa cũng tái giá với người khác. Mấy năm nay, phụ thân đã tìm vài mối hôn sự cho Xuân Thụ thúc nhưng đều bị Xuân Thụ thúc cự tuyệt. Công việc ở tiền trang thì càng ngày càng tốt, ngoài ra còn có một việc, Xuân Thụ thúc mệnh tiểu nhân xin chỉ thị của chủ tử."

Tề Nhan: "Nói đi."

Tiền Thông: "Ngày trước bệ hạ hạ một ý chỉ, tìm hai vị đương gia của Tứ Phương tiền trang tiến cung trao đổi công việc hoàng thương, Xuân Thụ thúc muốn hỏi ý kiến của chủ nhân."

Tề Nhan: "Việc này là thật. Tuy ta hoàn toàn giao tiền trang cho bọn họ, nhưng ta vẫn muốn khuyên một câu, tuy hoàng thương cũng có chữ 'thương', nhưng lại khác xa thương nhân bình thường, con cháu các ngươi sau này sẽ được lợi rất nhiều. Nếu bệ hạ đã hạ chỉ thì chắc chắn là thật lòng, không cần băn khoăn."

Tiền Thông có chút ngượng ngùng, hắn gãi gãi sau đầu: "Thật sự là không gạt được chủ nhân cái gì..."

Tề Nhan: "Xuân Thụ từng chịu khổ, băn khoăn như vậy cũng có thể hiểu được. Nhưng mà, ngàn vạn lần đừng để bệ hạ biết các ngươi ngờ vực."

Tiền Thông: "Tiểu nhân đã hiểu. Lát nữa tiểu nhân sẽ viết một lá thư, mời phụ thân và Xuân Thụ thúc tiến cung."

Tề Nhan: "Đúng rồi, ba người mấy năm trước ta giao cho tiền trang thế nào rồi?"

Tiền Thông suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Ý chủ nhân là Trần đại ca, hai vị cô cô Thu Cúc và Hạ Hà?"

Tề Nhan gật đầu: "Thế nào?"

Tiền Thông: "Tiền trang vẫn luôn dựa theo phân phó của chủ nhân, chiêu đãi họ ăn ngon uống tốt, mỗi lần đi ra ngoài đều có người đi theo, quan sát mấy năm vẫn chưa phát hiện có điều dị thường. Hạ Hà cô cô được một vị góp vốn cho tiền trang nhìn trúng, trước...chính là khoảng thời gian chủ tử mất tích, phụ thân vốn định xin chỉ thị của người, nhưng mà người xảy ra chuyện. Phụ thân nghĩ, có lẽ ba vị này không thể hồi cung được nữa, đáng thương Hạ Hà cô cô không còn trẻ, vì vậy liền quyết định cử hành mối hôn sự này, hiện tại Hạ Hà cô cô đang mang thai. Trần công công tất nhiên là không thể nào lập gia đình, vẫn luôn ở trong tiền trang. Lúc ấy phụ thân cũng muốn tìm cho Thu Cúc cô cô một nhà chồng tốt, nhưng Thu Cúc cô cô nói: Nếu như không thể quay về nội đình phụng dưỡng thì nàng cũng đành nhận mệnh, nhưng không có ý chỉ của bệ hạ thì nàng sẽ không thành gia.

Tề Nhan than một tiếng: "Năm đó tình thế khẩn trương, ta không có thời gian xét kỹ, đành phải 'một lưới bắt hết' ba người bọn họ, thị phi đúng sai trong đó đến bây giờ cũng không rõ. Ngươi viết thư thì nhớ nói, khi nào bọn họ vào kinh thì dẫn theo Trần Truyện Tự và Thu Cúc."

Tiền Thông: "Tuy đã qua mấy năm, nhưng thân phận mấy người này vẫn chưa hoàn toàn xét rõ, mạo muội mang về kinh thành không phải là đang gây bất lợi cho bệ hạ sao?"

Tề Nhan: "Sẽ không, dù cho bọn họ đều có vấn đề, nhưng qua lâu như vậy cũng trở thành con tốt bị vứt bỏ. Ta hiểu chủ tử bọn họ, nàng ta không có khả năng tiếp tục thu nạp bọn họ. Hiện giờ nàng ta đã chạy trốn tới Lạc Bắc, có lạch trời cách trở thì những chuyện ở phía nam cũng ngoài tầm tay với nàng ta. Dù cho Thu Cúc và Trần Truyện Tự có thân phận thế nào đi chăng nữa thì đường lui đã đứt, chỉ có thể trung thành với bệ hạ. Thu Cúc phụng dưỡng bệ hạ nhiều năm, bên cạnh bệ hạ cũng thiếu một nữ quan đảm đương mọi chuyện. Về phần Trần Truyện Tự...coi như là thuận nước đẩy thuyền đi. Bệ hạ ban cho Tứ Phương tiền trang ân điển như vậy, cũng nên báo đáp mới được."

Tiền Thông: "Tiểu nhân đã hiểu, tiểu nhân đi viết thư ngay."

Tề Nhan: "Đi đi."

- --

Một tháng sau, Tiền Nguyên và Cốc Phong dẫn Thu Cúc và Trần Truyện Tự tiến cung. Nam Cung Tĩnh Nữ đang ở Nghị Chính điện, đích thân triệu kiến bọn họ.

Thu Cúc thấy Nam Cung Tĩnh Nữ thì lập tức rơi lệ đầy mặt, quỳ một lúc lâu cũng không chịu đứng lên.

Nam Cung Tĩnh Nữ đi xuống bậc thang, đích thân nâng Thu Cúc dậy: "Nhiều năm không gặp, ngươi quay về khiến trẫm vô cùng vui mừng."

Thu Cúc: "Bệ hạ, nô tỳ ngày đêm mong nhớ bệ hạ, còn tưởng rằng đời này không thể gặp lại bệ hạ nữa."

Nam Cung Tĩnh Nữ có chút cảm động, nhưng rốt cuộc ở đây vẫn còn người ngoài, không tiện nói quá nhiều: "Vất vả cho ngươi. Ngươi và Trần Truyện Tự đến Cam Tuyền cung chờ trẫm trước đi, vị trí của hai người các ngươi, trẫm đều giữ lại. Ngươi vẫn là nữ quan chưởng sự, Trần Truyện Tự vẫn đảm nhiệm chức vị thái giám thủ lĩnh. Đi trước đi."

Hai người cảm động đến rơi nước mắt, cả hai tạ ơn rồi rời khỏi Nghị Chính điện.

Nam Cung Tĩnh Nữ dò hỏi chi tiết quy mô, của cải và sản nghiệp dưới trướng Tứ Phương tiền trang. Sau khi bị Tề Nhan "gõ", Cốc Phong chủ động dâng sổ sách ra, Nam Cung Tĩnh giao sổ sách cho Thượng thư Hộ bộ bên cạnh, bắt đầu tán gẫu cùng hai người. Một lát sau, Thượng thư Hộ bộ viết một tờ giấy giao cho nội thị, nội thị cầm tờ giấy trình lên Nam Cung Tĩnh Nữ. Nam Cung Tĩnh Nữ mở ra thì thấy trên đó có viết một hàng chữ, là tổng số tiền Tứ Phương tiền trang kiếm được trong một năm.

Thế mà kiếm được hơn ba trăm năm mươi vạn lượng bạc trắng...

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chuyện đảm nhận chức vị hoàng thương, không biết hai vị suy xét thế nào?"

Cốc Phong đáp: "Khi nghe tin này, trên dưới Tứ Phương tiền trang đều vui mừng khôn xiết, chỉ chờ bệ hạ an bài."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Như thế rất tốt, nhưng chỉ có một chuyện... Trẫm sẽ không hỏi đến các khoản tiền trước đây của Tứ Phương tiền trang, nhưng sau khi trở thành hoàng thương, tám phần mười thu nhập từ các sản nghiệp dưới trướng Tứ Phương tiền trang phải nộp vào kho riêng của đế vương, hai phần còn lại sẽ được dùng làm bổng lộc cho thuộc hạ, còn hai vị sẽ hưởng bổng lộc hoàng gia. Vừa nãy Thượng thư Hộ bộ mới tính một chút, mỗi năm Tứ Phương tiền trang đại khái kiếm được hơn ba trăm năm mươi vạn lượng, tám phần cũng không phải là một số tiền nhỏ, các ngươi cứ suy xét cho rõ ràng."

Có lẽ là vì nể mặt Tề Nhan, cho nên Nam Cung Tĩnh Nữ ăn nói vô cùng khách khí, thậm chí còn để lại đường sống cho bọn họ cơ hội cân nhắc.

Cốc Phong và Tiền Thông liếc nhìn nhau, Cốc Phong vẫn là người đáp: "Khởi tấu bệ hạ, Tứ Phương tiền trang vốn là tài sản riêng của hoàng phu điện hạ. Tuy điện hạ giao tiền trang cho hai chúng ta quản lý, nhưng hai chúng ta không dám vong ơn. Nếu có thể trở thành hoàng thương thì trên dưới Tứ Phương tiền trang đều nở mày nở mặt, ngoài ra... Mấy năm nay, thảo dân và Tiền đại ca cũng kiếm lời được một chút, đủ để nửa đời sau áo cơm vô ưu. Tứ Phương tiền trang nguyện ý trở thành hoàng thương, còn xin bệ hạ thành toàn."

Nam Cung Tĩnh Nữ mỉm cười gật đầu, Cốc Phong này cũng là người hiểu lý lẽ.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Người đâu."

Nội thị: "Có nô tài."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Truyền chỉ, sắc phong Tiền Nguyên và Cốc Phong làm hoàng thương, chức quan chính ngũ phẩm, nhận bổng lộc chính tam phẩm. Toàn bộ sản nghiệp dưới trướng Tứ Phương tiền trang đều sáp nhập vào hoàng trang. Bắt đầu từ năm sau, cứ vào tháng chín mỗi năm sẽ bắt đầu thanh toán hết món nợ, chuyển vào trong kho. Ngoài ra, thông báo Hộ bộ đi tìm hộ tịch, đổi hộ tịch tất cả mọi người ở Tứ Phương tiền trang sang đinh, Tiền Thông và Cốc Phong lãnh hộ tịch sĩ tộc."

Cốc Phong và Tiền Nguyên quỳ xuống đất, hô to: "Tạ bệ hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Sắc trời hôm nay không còn sớm, các ngươi về trạm dịch nghỉ ngơi trước đi. Sáng sớm ngày mai, trẫm sẽ sắp xếp xe ngựa đi đón các ngươi vào cung, để các ngươi tới Thừa Triêu cung gặp mặt hoàng phu."

- --

Tháng tám, năm Thừa Khải thứ tư.

Vòng thi ân khoa thứ hai đã kết thúc, từ ba vị đứng đầu mỗi châu chọn ra một trăm lẻ tám thí sinh, tiếp tục tham gia kỳ thi đình cuối cùng.

Mấy ngày trước khi diễn ra kỳ thi đình, Nam Cung Tĩnh Nữ lại lần nữa đi tới Thừa Triêu cung. Trời đã tối, Nam Cung Tĩnh Nữ vào sân thì rõ ràng nhìn thấy dạ minh châu trong phòng Tề Nhan đang sáng, mà khi nàng lệnh người đi thông truyền thì dạ minh châu đột nhiên bị người che lại. Nội thị quay lại bẩm báo: "Hoàng phu điện hạ nói người đã ngủ."

Nam Cung Tĩnh Nữ rất bất lực, đã gần ba tháng nhưng Tề Nhan trước sau đều không chịu gặp nàng.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Các ngươi đều lui xuống đi."

Mọi người: "Vâng."

Đến khi tất cả cung nhân rời đi, Nam Cung Tĩnh Nữ đẩy cửa tẩm điện Thừa Triêu cung ra, nàng đi tới ngoài phòng ngủ rồi gõ cửa: "Duyên Quân?"

Đại điện tối đen như mực vô cùng yên tĩnh, cũng không có ai trả lời.

Nam Cung Tĩnh Nữ thở dài, nàng không dám đẩy cửa bước vào vì sợ mình tiếp tục khiến Tề Nhan không vui, càng sợ Tề Nhan khóa cửa trong.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Duyên Quân, ngươi mở cửa được không? Ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi."

Tề Nhan: "Bệ hạ thứ tội, thần thấy không khoẻ, đã ngủ rồi."

Nam Cung Tĩnh Nữ rất buồn phiền, ba tháng qua dù cho có bận rộn thế nào đi chăng nữa, mỗi ngày Nam Cung Tĩnh Nữ đều dành thời gian hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Tề Nhan. Nàng nghe ngự y nói mới biết được: Chẳng hay Đinh Dậu dùng cách gì mà sức khỏe Tề Nhan ngày một tốt lên, quả thực là kỳ tích.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Duyên Quân...đến tột cùng khi nào ngươi mới có thể tha thứ cho ta? Ta biết ta làm ngươi tổn thương, nhưng mà ta có nỗi khổ của ta. Ngươi hãy cho ta thêm chút thời gian, ta nhất định sẽ lấy lại công bằng cho ngươi."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Lần này ta tới không phải là để ngủ lại đây, mà là ta thật sự có một chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngươi. Ngươi mở cửa có được không?"

Bên trong lại tiếp tục im lặng một lúc lâu, tim Nam Cung Tĩnh Nữ khẩn trương đập thình thịch. Nam Cung Tĩnh Nữ đợi một hồi lâu, phía trong cánh cửa vang lên một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy, cũng không biết có phải là nàng ảo giác hay không, nhưng trái tim nàng cũng vì vậy mà rơi xuống vực thẳm...

Nhưng giây lát, giọng nói của Tề Nhan từ bên trong cánh cửa truyền ra, hệt như âm thanh của thiên thần: "Cửa không có khóa."

Nam Cung Tĩnh Nữ cầm lòng không đậu mà mỉm cười rạng rỡ, nàng vui mừng đẩy cửa vào như một đứa trẻ.

Trong điện tối đen như mực, chỉ có viên dạ minh châu bị phủ lụa đen trên bàn là tỏa ra chút ánh sáng mờ nhạt. Tề Nhan mặc đồ ngủ ngồi trước bàn, hình như còn có gì đó trên bàn, nhìn hình dạng thì có vẻ là một quyển sách bị úp ngược.

Nam Cung Tĩnh Nữ nín thở ngưng thần, ngay cả khi bước đi cũng phải thật cẩn thận. Nàng do dự một chút, cuối cùng ngồi xuống đối diện Tề Nhan.

Trước khi Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan cãi nhau, trong lén lút hai người chưa bao giờ phân biệt chủ vị hay thứ vị, nếu ngồi bàn tròn thì ngồi dựa gần, vai sát vai.

Nam Cung Tĩnh Nữ sợ mình ngồi quá gần sẽ khiến Tề Nhan không vui, vì vậy ngoan ngoãn giữ khoảng cách thích hợp.

Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn người trong bóng đen khiến nàng ngày đêm tơ tưởng, trong lòng vô cùng chua xót. Nàng là thê tử của nàng ấy, là mối quan hệ thân mật nhất trên đời này, nhưng đã ba tháng không được gặp mặt, chỉ có thể dò hỏi người khác tin tức về nàng ấy để giải tương tư.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Duyên Quân...sức khỏe ngươi sao rồi?"

Tề Nhan: "Nhờ hồng phúc của bệ hạ mà đã khá hơn nhiều, không phải bệ hạ nói có chuyện quan trọng cần bàn sao? Nói đi."

Thấy Tề Nhan lạnh lùng như vậy, Nam Cung Tĩnh Nữ có chút không biết phải làm sao, nàng sắp xếp lại suy nghĩ rồi nhẹ giọng nói: "Mấy ngày nữa là tới kỳ thi đình, ta muốn hỏi ngươi nên ra đề thi về chủ đề gì thì tốt, còn muốn mời ngươi cùng ta xuất hiện ở kỳ thi đình."

Tề Nhan: "Hậu cung không được tham gia vào chính sự, huống hồ chuyện lớn quan trọng như vậy, theo lý thì bệ hạ nên dò hỏi ý kiến Thượng thư sáu bộ thay vì tìm đến nơi này."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Duyên Quân, ta biết cách làm của ta thiếu thỏa đáng, không có bận tâm đến cảm thụ của ngươi. Ngươi đừng đối xử với ta như vậy, có được không?"

Đôi mắt Tề Nhan đã thích nghi với bóng tối, cộng thêm ánh sáng dạ minh châu tỏa ra, nàng thoáng trông thấy Nam Cung Tĩnh Nữ gầy hơn rất nhiều. Tề Nhan mủi lòng, nàng đáp: "Bệ hạ có chủ trương gì cho năm năm tiếp theo?" Nàng mềm lòng, giọng điệu tất nhiên cũng dịu dàng hơn.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Tất nhiên là giải quyết tai họa ngầm U Châu phủ, đồng thời từng bước thu lại binh quyền phân tán trong tay võ quan thiên hạ."

Tề Nhan hiểu Nam Cung Tĩnh Nữ ám chỉ điều gì, nàng ấy đang nói với nàng: Nàng ấy đã chính thức bắt đầu kế hoạch làm suy yếu võ quan, xử lý hai nhà Lục Đinh. Nhưng mà, đây không phải là điều thật sự làm tổn thương trái tim Tề Nhan.

Ba tháng qua, Tề Nhan đã cân nhắc rất nhiều, có lẽ suy nghĩ của nàng ít nhiều gì cũng có chút già mồm, nhưng Tề Nhan rất hy vọng khi nàng nói nàng muốn báo thù, Nam Cung Tĩnh Nữ có thể kiên định một chút. Sự chần chờ của Nam Cung Tĩnh Nữ khiến Tề Nhan đau khổ như thể "được chim bẻ ná", triều đình không cần nàng nữa, cho nên nàng không có tư cách đưa ra yêu cầu. Về mặt tình cảm, phu thê nhất thể đồng tâm, Nam Cung Tĩnh Nữ phản ứng không giống một thê tử mà giống một đế vương hơn.

Tề Nhan không muốn tiếp tục rối rắm việc này, sau ba tháng suy ngẫm, Tề Nhan nhận thức được một chuyện: Từ khoảnh khắc nàng đồng ý để Đinh Dậu giải thuốc độc áp chế đặc thù nữ tử cho nàng, có lẽ...trong tiềm thức nàng đã quyết định rời đi.

Nếu như không chữa khỏi thủy chứng thì rời khỏi nhân gian này, nếu như may mắn trị hết...nàng sẽ quay về mặc nữ trang, như vậy truy binh triều đình tuyệt đối không thể tìm được nàng. Có lẽ, cô độc sống hết quãng đời còn lại mới là kết cục tốt nhất đối với nàng.

Tề Nhan vẫn yêu Nam Cung Tĩnh Nữ da diết, chỉ là tình yêu này trộn lẫn quá nhiều yếu tố khác, không còn thuần túy nữa.

Tề Nhan mệt rồi, nàng muốn tìm một nơi thanh tĩnh để ngẫm lại kỹ càng.

Đặt mình ở trong nội đình này, Tề Nhan sẽ nhìn vật nhớ người. Mỗi lần nghĩ đến Nam Cung Tĩnh Nữ, Tề Nhan không có cách nào thoát ra để nhìn kỹ trái tim mình, xem kỹ đoạn tình cảm này.

Tề Nhan muốn hỏi bản thân, rốt cuộc người nàng yêu là ai?

Là Trăn Trăn công chúa Nam Cung Tĩnh Nữ, hay là nữ đế đương triều Nam Cung Trăn Trăn, cũng hoặc là yêu toàn bộ những gì thuộc về nàng ấy.

Tề Nhan: "Đề thi này quá nhạy cảm, hơi vô ý sẽ khiến võ quan trong thiên hạ sợ hãi, đặc biệt là vị kia U Châu."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đúng vậy, ta cũng băn khoăn chỗ này, nói đơn giản thì sợ các thí sinh không thể lĩnh ngộ, nói quá rõ lại sợ gây ra dị động."

Tề Nhan: "Không bằng...bệ hạ lấy Lạc Bắc làm đề đi, đề bài là "bàn luận lý do vì sao triều đình bị đánh bại trong trận chiến đầu tiên ở Lạc Bắc". Như thế, các thí sinh sẽ liên tưởng đến ngọn nguồn, từ chế độ điều binh, đến chính sách phòng ngự, thế nào cũng có người nghĩ đến chuyện triều đình kiểm soát quân binh địa phương lỏng lẻo, từ đó nói ra quan điểm của họ. Bệ hạ có thể căn cứ vào bài thi của thí sinh mà nhìn ra thái độ của bọn họ đối với việc phiên trấn, chọn vài vị có lý luận hợp lý, từng bước một đề bạt trọng dụng. Không đến bao lâu, trên triều sẽ tự nhiên hình thành một phe 'cải cách quân chế'."

Nghe những gì Tề Nhan nói, Nam Cung Tĩnh Nữ như được thông suốt, nàng chậm rãi vươn tay đặt lên mu bàn tay Tề Nhan.

Thấy Tề Nhan không có né tránh, Nam Cung Tĩnh Nữ mỉm cười xán lạn. Nam Cung Tĩnh Nữ nắm tay Tề Nhan, nàng cảm giác tựa như quay về nhiều năm trước, quay về lần đầu tiên nàng nắm tay Tề Nhan.

Nam Cung Tĩnh Nữ dịu dàng nói: "Duyên Quân, làm thê tử của ngươi, ta nguyện ý cho ngươi tất cả những gì ta có, bao gồm mạng của ta. Nhưng làm nữ đế, ta có quá nhiều thân bất do kỷ, ta biết...ta làm lòng ngươi tổn thương, nhưng phía bắc có công chúa tiền triều ẩn náu ở Lạc Bắc, còn có U Châu phủ nắm trong tay trọng binh. Vì hàng trăm triệu bá tánh thiên hạ này, ta không thể tùy hứng. Mối thù của ngươi, chúng ta nhất định sẽ đòi lại, nhưng trước đó ta cần phải bảo đảm việc diệt trừ hai phủ Lục Đinh không gây ra chiến tranh, không khiến bá tánh lầm than. Ta là thê tử của ngươi, cũng là chủ nhân của thiên hạ này, ta không thể hành động theo cảm tình. Xin ngươi cho ta thêm chút thời gian, ta hứa với ngươi sẽ để Ngọc Tiêu rời xa triều đình, bảo vệ nàng một đời bình an."

Tề Nhan cong cong khóe miệng: "Thần muốn hỏi bệ hạ, người bệ hạ yêu rốt cuộc là hoàng phu Vị Quốc Tề Nhan, hay là Hãn Vương thảo nguyên Khất Nhan A Cổ Lạp?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Người ta yêu là ngươi."

Tề Nhan: "Thần đã hiểu, nhưng mà từ trước đến nay không có tiền lệ hoàng hậu xuất hiện ở kỳ thi đình, thần sẽ không đi cùng bệ hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Được."

Tề Nhan: "Đêm đã khuya, bệ hạ nên trở về cung."

- --

Nửa tháng sau, đã có kết quả kỳ thi ân khoa. Nghe nói Nam Cung Tĩnh Nữ chọn học sinh Tấn Châu làm Trạng Nguyên, trong số ba người đứng đầu chỉ có một người xuất thân từ sĩ tộc.

Đây là Tề Nhan nghe Trần Truyện Tự nói, là Nam Cung Tĩnh Nữ cố ý truyền tin đến, đi cùng còn có bài thi của ba vị thí sinh. Tề Nhan cũng không có xem, hai ngày sau nàng sai người đem trả lại bài thi.

Chuyện trên triều, Tề Nhan đã không còn quan tâm nữa.

Một ngày khác, chủ sự Nội đình ty tới Thừa Triêu cung xin chỉ thị, điều động một nhóm cung tì và nội thị đi hỗ trợ. Bởi vì sau khi Nam Cung Tĩnh Nữ đăng cơ, hậu cung to lớn chỉ có bốn vị chủ tử là nữ đế, hoàng phu, Yến Dương công chúa Tề Ngọc Tiêu và Đan Dương công chúa Thượng Quan Hữu Hà, vì thế hơn phân nửa cung nhân đã bị bãi bỏ.

Tề Nhan: "Trong cung sắp tổ chức ngày lễ gì sao? Vì sao đột nhiên thiếu người?"

Chủ sự Nội đình ty: "Hồi điện hạ, ngày chín tháng mười là sinh thần lần thứ bảy mươi của Trấn Quốc Công. Mấy ngày trước bệ hạ đã hạ chỉ đón Trấn Quốc Công từ đất phong về, cũng hạ chỉ yêu cầu ngoại trừ Hàn Doãn tướng quân ra, tất cả võ quan trong thiên hạ bao gồm Đại tướng quân vương phải hồi kinh tham dự đại thọ của Trấn Quốc Công. Bệ hạ đặc biệt chấp thuận tổ chức yến hội tại Tứ Hải đài trong nội đình, chỉ là Tứ Hải đài này đã lâu không có ai dùng, có hơi cũ nên phải nhanh chóng sửa chữa. Xin điện hạ ân chuẩn."

Tề Nhan giật mình, hỏi: "Là...vị Trấn Quốc Công nào?"

Chủ sự Nội đình ty: "Hồi điện hạ, triều ta chỉ có một vị Quốc Công được sắc phong chữ "Trấn", chính là tiên thái úy Lục Quyền, Lục lão Quốc Công."

Tề Nhan hít sâu một hơi, chống tay lên môi ho khan.

Chủ sự Nội đình ty: "Điện hạ, vi thần đi tuyên ngự y cho người."

Tề Nhan vẫy vẫy tay, cố hết sức đáp: "Không cần, cần người thì ngươi cứ điều đi là được."

Chủ sự Nội đình ty: "Tạ điện hạ, vi thần cáo lui."

Sau khi chủ sự Nội đình ty rời đi, Tề Nhan ngồi yên một hồi lâu mới đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nàng đẩy cửa sổ ra nhìn về phương xa.

Tiết trời tháng tám nóng bức, nhưng Tề Nhan lại cảm thấy lạnh từ trong ra ngoài. Tiếng ve kêu có chút ồn ào, cây cỏ trong hoa viên xanh um tươi tốt.

Tề Nhan nhốt mình trong tẩm điện một ngày một đêm, ngay khi Cốc Nhược Lan chuẩn bị đi tìm cứu binh, Tề Nhan mở cửa tẩm điện ra và nói với Cốc Nhược Lan: "Giúp ta gọi Đinh Dậu tới đây."

Cốc Nhược Lan: "Đại ca, ngươi không sao chứ?"

Tề Nhan: "Không sao, chỉ là tham ngủ chút thôi, ngươi đi đi."

Đinh Dậu tới, hắn ngồi đối diện với Tề Nhan.

Tề Nhan: "Ta muốn rời khỏi nơi này, ta biết ngươi có biện pháp."

Đinh Dậu: "Sao đột nhiên nghĩ thông suốt rồi? Trước kia khuyên ngươi, không phải ngươi không nỡ sao?"

Tề Nhan: "Rốt cuộc ngươi có cách nào không?"

Đinh Dậu: "Có cách, chỉ là vì sao ngươi muốn rời đi?"

Tề Nhan: "Mặc kệ ta, ta phải rời khỏi nơi này."

Đinh Dậu sợ Tề Nhan chỉ là nhất thời khí phách, phút cuối cùng lại thay đổi, vì thế hắn cố ý hỏi: "Mang thi thể ngươi ra ngoài, thế nào?"

Tề Nhan rũ mắt, nàng ngẫm nghĩ một lúc lâu, nhàn nhạt nói: "Cũng được."

Đinh Dậu: "Chết cũng được?"

Tề Nhan: "Khi nào?"

Đinh Dậu: "Dù sao ngươi cũng chết, trước khi chết ngươi giúp ta một việc đi. Năm tháng nữa độc tố trong người ngươi sẽ được giải hết, ta đã dốc lòng nghiên cứu loại độc này năm năm, cũng muốn nhìn xem rốt cuộc ta có thể phá giải thuốc độc của chủ nhân hay không, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của ta."

Tề Nhan chớp chớp mắt: "Cũng được, ta sẽ dành nhiều thời gian ở bên Ngọc Tiêu."

Đinh Dậu thở dài nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, hắn vỗ vỗ bả vai Tề Nhan: "Ta sẽ không để ngươi chết, chờ giải độc cho ngươi xong, ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi nơi này."

Mấy ngày sau, Tề Nhan thỉnh chỉ: Nhân lúc Ngọc Tiêu còn nhỏ, hãy để Ngọc Tiêu dọn đến Thừa Triêu cung làm bạn với nàng.

Nam Cung Tĩnh Nữ đồng ý yêu cầu của Tề Nhan, phái ngươi đưa Ngọc Tiêu và Hữu Hà đến Thừa Triêu cung.

Sau khi hai đứa nhỏ dọn đến, dường như Tề Nhan cũng cười nhiều hơn. Mỗi ngày Tề Nhan đều sẽ dành một đến hai canh giờ đến thư phòng đọc sách cùng Ngọc Tiêu, cũng kiểm tra kiến thức của nàng. Mưa dầm thấm đất, Hữu Hà cũng thường xuyên chạy tới thư phòng, Tề Nhan ôm Hữu Hà vào lòng, tay cầm tay dạy Hữu Hà tập viết, đọc vài trang "Tam Bách Thiên" cho Hữu Hà học vỡ lòng.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt đã đến sinh thần của Lục Quyền. Nam Cung Tĩnh Nữ sở dĩ chọn Tứ Hải đài là bởi vì nơi đó cách rất xa Thừa Triêu cung. Nam Cung Tĩnh Nữ nghĩ có thể giấu được khắc nào thì hay khắc đấy, nhưng nàng không ngờ Tề Nhan đã sớm biết chuyện. Khi còn mấy ngày nữa là đến sinh thần Lục Quyền, Nam Cung Tĩnh Nữ mới nói Tề Nhan nghe chuyện này. Tuy nàng không yêu cầu Tề Nhan đi cùng, nhưng Tề Nhan chỉ đạm nhiên cười, chủ động nói với Nam Cung Tĩnh Nữ rằng sức khỏe nàng không tốt, Tứ Hải đài được xây trên hồ, hàn khí quá nặng, nàng không tới được.

Nam Cung Tĩnh Nữ thấp giọng giải thích: "Ý tưởng này là do Lục Quyền đưa ra, mượn sinh thần hắn để mời tất cả môn sinh của hắn lúc trước và Thượng Quan Võ. Hẳn là ngươi cũng hiểu dụng ý của ta, ngươi không muốn đi cũng được, Ngọc Tiêu và Hữu Hà đều đến tham dự."

- --

Nam Cung Tĩnh Nữ cũng sốt ruột, cho nên mới tiến hành trước kế hoạch mà nàng vốn định sẵn cho năm năm sau. Chuyện Lục Quyền tổ chức đại thọ bảy mươi tuổi ở nội đình có ý nghĩa vô cùng trọng đại, điều này không những khiến võ quan Lục phủ trong thiên hạ quay về "phái trung quân", mà còn có thể khiến Thượng Quan Võ có điều kiêng kị. Tốt nhất là có thể thừa dịp Thượng Quan Võ ở kinh thành, dùng toàn bộ thế lực của Lục Quyền cắt giảm quân lực U Châu.

Tề Nhan không nói gì, nàng chỉ im lặng nhìn chằm chằm Nam Cung Tĩnh Nữ.

Trước khi Nam Cung Tĩnh Nữ rời đi, Tề Nhan nói với Nam Cung Tĩnh Nữ: "Khi nào hết bận, thỉnh thoảng bệ hạ cứ đến nơi này của thần, chúng ta đi dạo một lúc."

Nam Cung Tĩnh Nữ cực kỳ vui mừng, nàng cho rằng Tề Nhan đã phần nào tha thứ cho nàng, bèn mỉm cười đồng ý.

Tề Nhan tiễn Nam Cung Tĩnh Nữ tới cửa, nhìn nữ đế bệ hạ không nỡ rời đi, Tề Nhan túm lấy khung cửa bên cạnh, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Sau đó, Tề Nhan nghe Ngọc Tiêu nói: Sinh thần Lục Quyền rất hoành tráng, Trấn Quốc Công càng già càng dẻo dai, còn uống hết một đấu rượu.

Sau này, Tề Nhan nghe nói tiệc mừng thọ thật ra không có vui gì. Tân khoa Trạng Nguyên nghé con mới sinh không sợ cọp, trong lúc tán gẫu, hắn nói người thảo nguyên sở dĩ vượt qua lạch trời, chiếm được vô số thành trì không phải là lỗi của triều đình, mà là minh chứng cho việc U Châu phủ "thùng rỗng kêu to". Đại quân triều đình cách Lạc Xuyên ngàn dặm, sao mà kịp thời gấp rút tiếp viện?

U Châu phủ chỉ cách thành Lâm Giang hơn trăm dặm, xảy ra chuyện lớn như vậy mà U Châu phủ thờ ơ đứng nhìn, không nhanh chóng tiếp viện.

Vị Trạng Nguyên lang kia còn nói: Tiên đế sở dĩ cho phép U Châu nắm trọng binh là vì chống lại người thảo nguyên. Hiện giờ U Châu phủ đã mất đi ý nghĩa vốn có, thậm chí có xu thế phát triển thành quốc trong quốc, theo lý thì nên xóa bỏ rồi sáp nhập U Châu vào địa phương, để Binh bộ thống nhất điều phối binh lính.

Thượng Quan Võ giận tím mặt, suýt nữa rút kiếm chĩa vào hắn, nhưng hầu hết võ quan ở đây đã được Lục Quyền "đề điểm", sao có thể mặc Thượng Quan Võ giương oai?

Hai bên đấu khẩu suýt nữa thì đánh nhau, cuối cùng vẫn là Nam Cung Tĩnh Nữ ra mặt hoà giải, nhốt tân khoa Trạng Nguyên vào thiên lao Đại Lý tự mới dẹp loạn được.

Nhưng Lục Quyền cũng mượn cơ hội này mời Thượng Quan Võ ở kinh thành một thời gian, hắn già rồi, cũng muốn "ôn chuyện" với nhi tử của cố nhân.

Thượng Quan Võ bị giam lỏng, kế hoạch thu lại binh quyền của U Châu phủ cũng bắt đầu. Tuy Thượng Quan Võ dẫn năm ngàn quân binh U Châu phủ vào kinh, nhưng Lục Quyền cũng đã tự tay chọn ra vài vị tướng quân đắc lực. Đầu tiên bọn họ trộn lẫn thuốc mê vào rượu khao quân, lại đột kích quân doanh ngay trong đêm, không tốn nhiều sức là đã bắt được mấy người này.

Những việc đó, Tề Nhan đều không để bụng.

Nhưng khi Nam Cung Tĩnh Nữ hào hứng vội vàng tới tìm Tề Nhan nói chuyện này, lòng Tề Nhan hơi lay động.

Nam Cung Tĩnh Nữ nói: "Dẫu sao Thượng Quan Võ cũng là phò mã, nàng không muốn đắc tội Đại tỷ nên định nhốt Thượng Quan Võ một khoảng thời gian, cố gắng thuyết phục hắn để đạt được mục đích trong hòa bình."

Đêm đó, Tề Nhan rất sợ hãi, rất lo âu, nàng ngóng trông thời gian trôi qua nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Tháng mười hai, năm Thừa Khải thứ tư.

Triều đình nhận được tấu chương: Người dị tộc Lạc Bắc ngóc đầu trở lại, Hàn Doãn tướng quân đang suất lĩnh mười vạn đại quân ở tiền tuyến ngăn địch.

Hàn Doãn không một mực cự thủ mà bày trận đánh vài hiệp với người thảo nguyên, hầu như ngày nào cũng có chiến báo gửi về, một ngày có tới mấy phong chiến báo được đặt trên ngự án của Nam Cung Tĩnh Nữ.

Đã nhiều năm Nam Cung Tĩnh Nữ không đón năm mới trong an bình, mới đầu năm mà chiến sự đã căng thẳng như vậy. Nam Cung Tĩnh Nữ bèn lệnh Công Dương Hòe làm tiên phong, dẫn năm vạn đại quân và lương thảo chi viện cho thành Lâm Giang.

Nam Cung Tĩnh Nữ nói cho Công Dương Hòe: "Kinh nghiệm thực chiến quý giá, mỗi ngày triều đình đều tiêu tốn mấy vạn lượng bạc, ngươi phải quý trọng cơ hội học tập lần này."

Tháng hai, năm Thừa Khải thứ năm.

Tề Nhan xuất hiện ở Cam Tuyền cung, từ sau khi Tề Nhan dọn đi, nàng không đặt chân tới nơi này thêm một lần nào nữa. Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng vui sướng, nàng đích thân ra điện nghênh đón, kéo tay Tề Nhan đi vào thư phòng.

Ngày ấy, Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan nói rất nhiều chuyện trên triều, có quân báo, có thu nhập từ thuế, có cả Thượng Quan Võ.

Nhưng không nói đến những chuyện có liên quan đến hai người các nàng.

Có lẽ là vì quá bận rộn, Tề Nhan nhận ra đã lâu Nam Cung Tĩnh Nữ không được ngủ, nhưng nàng ấy cứ kéo tay nàng, mãi không chịu buông ra.

Ngày đó, Tề Nhan im lặng một cách lạ thường, nàng ở bên Nam Cung Tĩnh Nữ cả chiều, mãi đến khi có triều thần cầu kiến thì mới đứng dậy cáo từ.

Nam Cung Tĩnh Nữ tiễn Tề Nhan đến cửa điện, siết chặt áo khoác lông chồn trên người Tề Nhan, cũng nhét lò sưởi tay chuyên dụng của nữ đế vào tay Tề Nhan: "Dạo này ban đêm trời lạnh, bảo Nội đình ty đốt nhiều địa long một chút, cũng không cần đặc biệt đi qua đây. Ngươi cứ sai người đến đây thông báo là được, nếu rảnh rỗi ta nhất định sẽ qua."

Tề Nhan lấy ngón trỏ tay phải mân mê hoa văn trên lò sưởi tay, nhiệt độ có hơi cao, nhưng đối với nàng thì vừa đủ.

Tề Nhan: "Bệ hạ, bảo trọng."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta biết rồi. Nền tuyết lạnh, cẩn thận không thôi hàn khí xâm nhập vào gót chân, mau lên kiệu liễn đi."

- --

Tháng ba, năm Thừa Khải thứ năm.

Độc tố trong cơ thể Tề Nhan đã được giải. Trong năm năm rời đi, Đinh Dậu vẫn luôn nghiên cứu chế tạo một loại thuốc có thể khiến con người ta chết giả. Trước khi vào cung, rốt cuộc hắn cũng làm ra được hai viên, một viên để thử nghiệm, viên còn lại cho Tề Nhan.

Có hai lý do vì sao phải chờ đến lúc giải hết độc trong người Tề Nhan.

Thứ nhất, Đinh Dậu lo hai loại độc tố xung khắc, thay đổi dược tính thuốc giả chết làm Tề Nhan chết thật.

Thứ hai, tuy thuốc giả chết có thể khiến người ta chết giả, nhưng vẫn sẽ gây ra tổn thương nhất định đối với cơ thể. Đinh Dậu dựa vào chu kỳ giải độc, dùng liệu pháp phá trước xây sau để tái tạo cơ thể Tề Nhan về thời điểm hắn vừa rời khỏi kinh thành. Suy cho cùng, Đinh Dậu luôn căn cứ theo tình trạng Tề Nhan khi đó để phối ra thuốc giả chết, tình trạng cơ thể thay đổi cũng có khả năng gây ra sai lệch.

Rốt cuộc ngày hôm nay cũng tới, Tề Nhan lệnh Tiền Thông dẫn Ngọc Tiêu và Hữu Hà ra Ngự Hoa Viên chơi, cũng sai Cốc Nhược Lan đến phòng bếp chuẩn bị dược thiện. Nàng cho tất cả cung nhân lui xuống, bí mật gọi Đinh Dậu vào.

Tề Nhan: "Có mang theo thuốc không?"

Đinh Dậu lấy một bình sứ ra khỏi vạt áo: "Ngươi nghĩ kỹ chưa, uống nó sẽ không có đường lui."

Tề Nhan: "Đưa cho ta."

Đinh Dậu đưa thuốc cho Tề Nhan, Tề Nhan nói: "Ngươi quay về Ngự Y viện trước đi, tránh cho người khác hoài nghi."

Đinh Dậu: "Được."

Tề Nhan cầm bình sứ ngồi xuống bàn, viết một lá thư tuyệt mệnh. Nàng vặn nút bình, đổ viên thuốc viên màu xanh biếc kia ra lòng bàn tay. Sau khi ngẫm nghĩ, nàng tìm thuốc khác bỏ vào trong bình, đặt cái bình vào lại hòm thuốc.

Tề Nhan đưa viên thuốc lên môi, cười nói: "Đây là lần cuối cùng ta tính kế ngươi, Tĩnh Nữ." Nói xong, nàng cười rồi nuốt viên thuốc xuống.

Tề Nhan tin Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ báo thù cho nàng, nhưng nàng cũng biết Nam Cung Tĩnh Nữ hiền lành, không biết sẽ kéo dài tới năm nào tháng nào.

Từ sau khi đọc "Bắc Kính Sử", Tề Nhan cảm thấy hai tên giết người này còn sống trên đời thêm một khắc nào đều là đang tra tấn nàng, càng là nhục nhã song thân nàng.

Cho nên, Tề Nhan định dùng cái "chết" của mình, cho chuyện này thêm một cái khóa vững chắc.

Tề Nhan đã thay quần áo tươm tất trước đó, nàng nắm thư tuyệt mệnh trong tay, nằm trên giường. Lồng ngực Tề Nhan đau như có lửa thiêu đốt, nàng bịt chặt miệng mình, sợ bản thân sẽ nôn thuốc giả chết ra, giống như năm đó nàng đứng trước long sàng che lại miệng Nam Cung Nhượng, có điều lúc này là nàng tự tiễn mình lên đường.

Sức Tề Nhan càng ngày càng yếu...đầu nàng nghiêng qua một bên, dần dần ngừng thở, cũng không còn nhúc nhích... Sau đó, một vệt máu tươi mới tràn ra từ miệng mũi nàng.

- --

Cốc Nhược Lan là người phát hiện thi thể Tề Nhan, khi Nam Cung Tĩnh Nữ tới thì cơ thể Tề Nhan đã lạnh. Một bàn tay nàng vẫn giữ thế bịt kín miệng, cái tay còn lại thì đặt trên mép giường, chắn ngang giữa không trung, thư tuyệt mệnh rơi xuống bên giường.

Nam Cung Tĩnh Nữ quỳ xuống mép giường, run rẩy nhặt lá thư tuyệt mệnh lên.

Bệ hạ, độc là do thần tự mình uống, hy vọng bệ hạ đừng làm khó dễ bất kỳ ai ở Thừa Triêu cung.

Nhược Lan muội tử đến từ dân gian, xin bệ hạ thả nàng về. Tiền Thông là người chân thành, cũng xin bệ hạ thu xếp hắn thỏa đáng.

Sau khi thần chết, thân phận hoàng tự của Ngọc Tiêu sẽ bị người ta soi mói, nếu muốn bảo đảm Ngọc Tiêu một đời thái bình, chỉ có thể cho Ngọc Tiêu làm con nuôi dòng bên hoàng thất.

Nhìn lại mười ba năm chúng ta kết làm phu thê, thần chưa từng hối hận, chỉ là đi đến hôm nay, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, không còn sức đi tiếp.

Nếu có thể quay ngược thời gian, thần ước gì mình chưa bao giờ xuất hiện ở Vị Quốc. Nếu vậy, bệ hạ vẫn thế, thần vẫn thế, suy nghĩ kỹ thì...toàn bộ biến cố mười ba năm qua đều do thần mà ra.

Thần cả gan, dập đầu quỳ lạy xin bệ hạ một việc cuối cùng. Thần không muốn vào hoàng lăng, cũng không muốn được chôn cất trên lãnh thổ Vị Quốc, nhưng mà...thần nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện trời đất to lớn như vậy, thế mà không có chỗ cho quan tài thần dừng chân. Thần hổ thẹn với thảo nguyên, không còn mặt mũi nào để hồn về quê cũ.

Xin bệ hạ cho phép Đinh Dậu hộ tống quan tài thần đến bờ Lạc Xuyên, ranh giới giữa Kính Vị, an táng thần ở nơi thần được sư phụ cứu. Đinh Dậu biết nơi này, xin người bảo hắn chôn cất thần bên cạnh ái mã Lưu Hỏa, khắc trên bia mộ là: Mộ của Khất Nhan A Cổ Lạp, dựng vào năm đầu Cảnh Gia.

Nam Cung Tĩnh Nữ đọc xong lá thư, cổ họng nàng nóng ran, phun ra máu tươi thấm đẫm nét mực trên lá thư.

Thu Cúc: "Bệ hạ!"

Nam Cung Tĩnh Nữ điên cuồng hét lên: "Cút! Đều cút hết cho trẫm!"

Trần Truyện Tự: "Xin bệ hạ bảo trọng long thể!"

Nam Cung Tĩnh Nữ trừng đôi mắt màu đỏ tươi, quát: "Cút đi, không có trẫm cho phép, bất cứ kẻ nào dám to gan bước vào tẩm điện này nửa bước đều sẽ bị tru di cửu tộc, giết không tha! Cút!"

Tất cả cung nhân đều rời đi, Trần Truyện Tự đi cuối cùng đóng cửa đại điện lại. Bên ngoài điện, toàn bộ cung nhân, ngự y, thị vệ đều quỳ xuống đất.

Tiếng khóc thê lương của Nam Cung Tĩnh Nữ truyền ra, mấy người bên ngoài điện cũng rơi lệ.

Tháng ba, năm Thừa Khải thứ năm.

Hoàng phu Tề Nhan hoăng thệ ở Thừa Triêu cung, hưởng thọ ba mươi mốt tuổi. Nữ đế vô cùng đau khổ, một mình trông chừng di thể hoàng phu suốt bảy ngày.

Tới sáng ngày thứ tám, Nam Cung Tĩnh Nữ khẽ vuốt ve gương mặt tái nhợt của Tề Nhan, chảy xuống huyết lệ: "Ngươi ta làm phu thê mười ba năm, ngươi lừa ta không biết bao nhiêu lần, ta đều tha thứ cho ngươi. Nhưng lần này, sao ngươi...không lừa ta nữa?"

Bảy ngày chờ đợi, đánh vỡ hy vọng của Nam Cung Tĩnh Nữ rằng Tề Nhan chỉ giả chết.

Nam Cung Tĩnh Nữ hoàn thành di nguyện của Tề Nhan, đặt thi thể Tề Nhan vào một quan tài bình thường, để Đinh Dậu dẫn thị vệ đưa đến ranh giới Kính Vị an táng.

Sau khi về triều, Nam Cung Tĩnh Nữ giống như phát điên, nàng yêu cầu ngôn quan sửa lại sử sách, xóa sạch những gì ghi chép về Tề Nhan.

Quần thần phản đối, Nam Cung Tĩnh Nữ liên tiếp chém đầu bảy tên ngôn quan. Thu Cúc cũng là người đã đọc qua thư tuyệt mệnh của Tề Nhan, cuối cùng Nam Cung Tĩnh Nữ nghe theo đề nghị của nàng, niêm phong mười ba năm sử sách từ năm Cảnh Gia thứ tám. Nam Cung Tĩnh Nữ còn không màng mọi người phản đối mà lấy lại kim sách ngọc điệp của Tề Nhan, sửa tên họ hoàng phu trên gia phả thành: Ngô Danh.

Sau đó...Nam Cung Tĩnh Nữ ban cho vị "Ngô Danh" điện hạ này thụy hiệu mười hai chữ, an táng quan tài rỗng bên cạnh hoàng lăng theo nghi lễ của đế vương.

Năm Thừa Khải thứ sáu, Nam Cung Tĩnh Nữ sắc lập Thượng Quan Phúc, nhi tử của Quỳnh Hoa công chúa và Thượng Quan Võ, làm Thái Tử. Ngoài ra, đổi họ từ Thượng Quan sang Nam Cung, thay tên là Nam Cung Phù.

Cùng năm, Thượng Quan Võ trao trả binh quyền U Châu. Hắn nghe theo đề nghị của Nam Cung Tĩnh Nữ, giả vờ chết vì bệnh, thoái ẩn thế gian.

Sau khi Thượng Quan Võ chết đi, các triều thần không còn phản đối Nam Cung Phù làm Thái Tử. Rốt cuộc thì Nam Cung Phù mang trong mình dòng máu hoàng gia, lại không cha không mẹ, vẫn tính là hợp lễ.

Năm Thừa Khải thứ bảy, nữ đế Nam Cung Trăn Trăn xử lý Lục phủ và Đinh phủ vì tội danh mưu phản, toàn bộ Đinh phủ bị diệt vong. Cân nhắc tới việc Lục Trọng Hành vì nước hy sinh thân mình, nữ đế pháp ngoại khai ân chỉ xử lý phu thê Lục Quyền, tước bỏ thân phận sĩ tộc của Lục Bá Ngôn, giáng làm thứ dân.

Bác bỏ tước vị của nhi tử Lục Bá Ngôn và Trung Liệt Hầu Lục Lan, đổi thành Huyện nam.

Cũng cho Yến Dương công chúa Tề Ngọc Tiêu làm con nuôi Chước Hoa công chúa, cho phép kế thừa toàn bộ vinh quang của Chước Hoa công chúa.

Làm xong những việc này, Nam Cung Tĩnh Nữ không màng mọi người phản đối, dẫn người đi thị sát Lạc Xuyên...

Ngày ấy, Nam Cung Tĩnh Nữ cho tất cả thị vệ lui về sau ba trăm bước, một mình đứng trước mộ Khất Nhan A Cổ Lạp.

Vì nhiều năm không có ai chăm sóc nên cỏ dại trên nấm mồ mọc um tùm. Nam Cung Tĩnh Nữ vén tay áo lên, đích thân nhổ cỏ. Cỏ dại mọc quá sâu, nên khi rút sạch cỏ thì gò đất bị san phẳng đi khá nhiều. Nam Cung Tĩnh Nữ yên lặng múc đất tới lấp đầy gò đất, nhưng đang lấp nàng lại đổi sang đào, đào đến khi hai tay bê bết máu mới lờ mờ nhìn thấy quan tài...

- --

Từ năm Thừa Khải thứ tám, nữ đế Nam Cung Trăn Trăn bắt đầu đặt ra những chính sách vì dân sinh, thường xuyên giao quyền giám quốc cho Thái Tử, sau đó cải trang vi hành.

Trong năm Thừa Khải thứ tám, đã có gần chín tháng nữ đế không ở trên triều.

Có người nói: Nữ đế bệ hạ quan tâm lê dân bá tánh, từng đi đến nhiều nơi. Nàng tìm hiểu địa phương rất kỹ, tuyệt đối không phải là cưỡi ngựa xem hoa, thậm chí hai đầu bờ ruộng, chợ hay trường tư thục, nàng đều phải đi xem một lần.

Năm Thừa Khải thứ mười, nữ đế Nam Cung Trăn Trăn thoái vị, truyền ngôi cho tân quân.

Thiên thu muôn đời, ghi vào sử sách.

Nữ đế thoái vị thì không rõ tung tích, có người nói từng gặp nàng ở Hoài Nam, có người nói thật ra nữ đế đang ở Tấn Châu, còn có người nói nữ đế bệ hạ tìm được một hải ngoại tiên đảo, hắn tận mắt nhìn thấy nữ đế bệ hạ đi thuyền ra biển...

Quỳnh Đài, vùng cực nam đại lục Vị Quốc.

Đây được xem là nơi tận cùng của trời, nơi phía nam của mây. Người dân nơi đây dựa vào ven biển để kiếm sống, nhiều thế hệ là ngư dân, thôn xóm ở đây đều là làng chài, rất ít khi có người ngoài tới.

Năm năm trước, có hai người lạ tới Quỳnh Đài, bọn họ dựng hai ngôi nhà lá ở lại một thôn nào đó.

Người ở Quỳnh Đài không quá hoan nghênh kẻ ngoại lai, nhưng hai người này có một vị là lang trung, hơn nữa y thuật cao tay, người trong thôn ai đau đầu nhức óc thì cứ đến chỗ hắn. Hơn nữa, hắn không lấy một xu nào, thuốc của hắn có thể chữa được bách bệnh.

Mà người còn lại thì có chút cổ quái, không những có màu mắt lạ mà hầu như cũng không ra ngoài. Sau ba năm chuyển tới đây, cuối cùng vị công tử dị mục kia cũng ra khỏi cửa, không ngờ vị công tử dị mục này thế mà là một vị tiên sinh dạy học. Rất nhanh hắn đã tìm được công việc tại trường tư thục duy nhất ở Quỳnh Đài, hai người cũng được bá tánh địa phương tiếp nhận.

Nhưng chuyện lạ liên tục xảy ra, đã mười mấy năm Quỳnh Đài không có người ngoài đặt chân đến, nhưng sáu năm sau khi hai vị công tử này chuyển tới, bỗng dưng có thêm trăm người ngoài nữa tới đây.

Tuy nhiên, có rất ít người nhìn thấy mặt thật vị chủ nhân của một trăm người này. Có điều toàn bộ Quỳnh Đài đều biết, năm đầu tiên người thần bí này dọn tới, người đó xây một tòa đại trạch, mà tất cả người vị này dẫn theo đều trở thành gia đinh và hộ viện trong phủ.

Trong lúc nhất thời, không ít người địa phương muốn ma cũ bắt nạt ma mới chùn bước.

Sau đó, không biết người thần bí này dùng cách gì mua lại tư thục duy nhất ở Quỳnh Đài, trở thành một vị viện trưởng không ai biết tướng mạo lẫn giới tính.

Nghe nói vị viện trưởng này rất coi trọng tiên sinh dị mục kia, thường xuyên gọi người vào phủ thảo luận học vấn, có khi nói chuyện một ngày một đêm, dăm ba bữa không ra cũng có.

Sau đó...

Vị tiên sinh dị mục này trực tiếp dọn đến đại trạch, mấy năm sau, người trong thôn mới biết được vị viện trưởng thần bí đó thế mà là một nữ tử, bởi vì viện trưởng và tiên sinh dị mục thành thân!

Hôn lễ cực kỳ long trọng, yến tiệc được tổ chức gần một tháng. Toàn bộ bá tánh Quỳnh Đài đều được chiêu đãi ăn uống, còn có không ít gương mặt xa lạ cũng tham gia buổi hôn lễ này.

- --

Trăm năm sau, lạch trời Lạc Xuyên đột nhiên khô cạn, Kính Vị hợp thành một thể. Người đời sau dần quên mất sự khác biệt giữa Kính Vị, mãi đến khi Kính Vị diệt vong, rốt cuộc không còn ai nhớ tới nữa.

Không biết bao nhiêu năm sau, có lẽ là mấy trăm năm, cũng có thể là lâu hơn, một cô gái tóc ngắn cao khoảng một mét tám, mặc áo thun và quần jean trắng đi qua một mảnh đất trũng. Trong lúc vô ý, cô phát hiện lớp đất bên dưới bị xói mòn, lộ ra hình dạng bề mặt trái đất, nhưng xung quanh không có nước. Vì thế, cô gái trẻ lấy notebook ra khỏi cặp, nhìn phong cảnh hùng vĩ bao la trước mặt và viết: Thượng cổ có một con sông lớn, tên là Lạc. Lạc Xuyên chảy cực kỳ xiết, chia ra bắc Kính nam Vị. Chợt có một ngày, phần đất ở tây bắc sụp xuống, khiến Lạc Xuyên khô cạn trong một đêm. Mất đi lạch trời, Kính Vị không còn khác biệt.

Tác giả có lời muốn nói: (lược dịch)

Đã đến lúc viết lại suy nghĩ khi kết thúc một cuốn sách, mặc dù lần này mất nhiều thời gian hơn một chút.

Bắt đầu từ ngày 9 tháng 2 năm 2019 đến ngày 13 tháng 3 năm 2020, hơn một năm, hơn một triệu từ.

Thật ra mấy ngày nay tôi có rất nhiều điều muốn nói với mọi người, nhưng đến lúc thật sự phải nói, tôi không biết mình nên nói gì nữa.

"Nữ Tướng Quân Và Trưởng Công Chúa" là câu chuyện tôi nghĩ ra khi đang mơ mộng trên xe buýt, nhìn ra khung cảnh bên ngoài.

"Xú Hiệp" là giấc mơ lang thang của tôi khi còn trẻ.

"Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần" là câu chuyện mà người bà nằm liệt giường của tôi đã kể cho tôi khi tôi còn nhỏ.

Ba cuốn sách trước không có cốt truyện, nó chỉ là một hình ảnh lóe lên như một ngôi sao băng, di chuyển tự do suốt quãng đường, tạo thành một câu chuyện trong tâm trí tôi.

"Kính Vị Tình Thương" là cuốn tiểu thuyết duy nhất mà tôi xây dựng cốt truyện.

Tôi dường như không có mơ ước gì lớn lao, điều ước lớn nhất của tôi có lẽ chỉ là trở thành một tác giả toàn thời gian và tự nuôi sống bản thân bằng chính đôi tay của mình. Là một tác giả, tôi nghĩ rằng tôi nên thử hết mọi khả năng có thể. Vì vậy, "Kính Vị Tình Thương" có thể được xem là một tác phẩm hiện thực hóa giấc mơ.

Có lẽ cuốn tiểu thuyết này không phải là cuốn thú vị nhất, nhưng nó là cuốn mà tôi đã bỏ ra nhiều công sức nhất để hoàn thành.

Dài hơn một triệu từ. Hôm nay, cuối cùng nó đã kết thúc. Thật kỳ lạ, tôi không cảm thấy tuyệt vời như tưởng tượng.

Ở đây, tôi muốn nói xin lỗi, cũng như lời cảm ơn.

Xin lỗi, tôi cập nhật chương quá chậm, đã để tất cả các bạn chờ đợi.

Cảm ơn, cảm ơn bạn vì đã không rời đi.

Với hơn một triệu từ và hơn một năm qua, sự cô độc, đau lòng và bất lực trong đó, chỉ có một mình tôi thấu hiểu.

Tôi rất vui vì mình đã vượt qua được. Tôi luôn tự nhủ: ai cũng có cảm xúc, và cuốn tiểu thuyết này rồi cũng sẽ kết thúc vào một ngày nào đó. Tôi hy vọng sau này mọi người sẽ đọc lại cuốn tiểu thuyết của tôi từ đầu đến cuối, cảm thấy thoải mái, sau đó nói với màn hình rằng: Thật tuyệt...

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp