Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 33. Muốn được anh ôm hôn


2 năm

trướctiếp

Những lời tiếp theo, kỳ thật Tần Miểu không dám nói nữa.

Lỡ như... Đây chỉ là ảo giác của cô ấy thì sao?

Đường Chi thích Giang Chi như vậy, nếu cô ảo tưởng vì những gì cô ấy nói, cuối cùng lấy giỏ tre múc nước* thì không tốt lắm.

*Giỏ tre múc nước: giỏ tre không kín, múc bao nhiêu nước cũng bị đổ ra ngoài hết, ý bảo công dã tràng ấy.

"Chính là cảm thấy rất quan tâm đến cậu."

Tần Miểu đặc biệt bổ sung thêm một câu: "Chi ca đối với cậu còn như thế, đối với fan như chúng tớ chắc là sẽ tốt hơn! "

Đường Chi: "..."

Cái gì gọi là đối với cô còn là như thế!

"Trả lại băng đô cho tớ!"

Cô vươn tay muốn đánh Tần Miểu, bất mãn nói: "Cậu để anh ruột của cậu đi mua cho cậu đi!"

Tần Miểu cười né, "Chi Chi, cậu tặng tớ, chính là của tớ, sao còn có đạo lý muốn đòi về?! "

Đường Chi gãi ngứa cho Tần Miểu, nói "Nhận lễ vật của tớ còn muốn nói xấu tớ! Búa đá chị em nhựa được không! Trả lại cho tớ! "

"Được được được." Tần Miểu cười xin tha: "Chi Chi nhà chúng ta người gặp người thích hoa gặp hoa nở, Giang Chi không thích cậu là anh ấy không có mắt, chờ cậu chia tay với anh ấy, tớ giới thiệu cho cậu một người tốt hơn! Được không? "

Cuối cùng Đường Chi cũng dừng động tác, vươn hai ngón tay ra, nghiêm túc nói:

"Muốn hai người! "

"Phốc!"

Tần Miểu vui vẻ: "Được được được được, mười người cũng được. "

Đường Chi bỗng nhiên cảm thấy mình có chút yêu Giang Chi yêu đến mức không thể tự kiềm chế, nhăn nhó thở dài một hơi: "Mười tám người, cũng không địch lại một Giang Chi nha. "

Tần Miểu nhất thời ảo não một trận. Cô ấy không nên nói những lời này.

"Chi Chi..."

Đường Chi diễn đủ rồi, dứt khoát ngửa mặt lên góc bốn mươi lăm độ nhìn trần nhà của quán cà phê, trong mắt là ánh sáng ưu thương: "Không có việc gì, Miểu Miểu, một bên tình nguyện, liền nguyện ý đánh cuộc chịu thua ~"

Tần Miểu: "..."

Ông trời ở trên, tín nữ Tần Miểu nguyện bỏ ra năm trăm đồng, xin người hãy mau đến mang cái người này đi đi.

......

Lời của Tần Miểu, ban đầu Đường Chi không nghĩ nhiều.

Sau khi trở về nhà, cô nằm một ngày, xem TV chơi trò chơi, hạnh phúc như bay lên.

Vào buổi tối cô đang nằm trên giường trước khi đi ngủ, Đường Chi đột nhiên nếm trải mùi vị nhận thức sâu sắc...

Tần Miểu lúc ấy muốn nói lại thôi lâu như vậy, không dễ dàng là kết thúc như vậy được.

Vậy Tần Miểu muốn nói cái gì?

Cô không thể nghĩ ra, cũng lười nghĩ.

Đang chuẩn bị xem một vài video rồi đi ngủ, một chút mở video Apple, rõ ràng chính là 《 Chúng ta yêu nhau 》 tập tiếp theo đang tuyên truyền.

Tiêu đề nhỏ là: ["Giang Đường" CP mở phát sóng trực tiếp ngọt ngào】

Kèm theo đó cũng là cô và Giang Chi đang ngồi trên giường, vẻ mặt cô tươi cười, mà anh thì hơi cong khóe môi, thoạt nhìn, hình như thật sự rất ngọt ngào.

Trái tim Đường Chi trầm xuống, trong đầu giống như có một ánh sáng trắng xẹt ngang...

Không lẽ, Tần Miểu lúc ấy muốn nói:

Có cảm thấy... Giang Chi có chút thích cô đúng không?

A a a...

Suy nghĩ vừa xuất hiện, tất cả cơn buồn ngủ của Đường Chi đều bay lên chín tầng mây.

Lăn qua lăn lại lăn lại trên giường, lại đột nhiên ngồi thẳng dậy, kích động đến muốn thét chói tai.

Không phải, không phải, không phải đâu, chẳng lẽ anh cũng trầm mê trong vẻ đẹp của cô rồi!

Không được để ý, không để ý, tên cẩu nam nhân căn bản không xứng có được cô...

Mặc dù khả năng này gần như bằng không, khả năng này chưa chắc là thật, nhưng tuyệt đối không cản trở Đường Chi tự ảo tưởng. Trong đầu cô bắt đầu tự ảo tưởng, cho dù là nam chính có khó thế nào cũng không thể nào thoát khỏi dưới váy thạch lựu của cô. Chỉ hận không thể chống nạnh giống như một nhân vật phản diện đứng ở trên giường cười to một trận.

Sau khi hưng phấn xong, Đường Chi lại nhào trở lại giường lấy điện thoại di động, lại một lần nữa nhấn weibo của [Giang Đường học giả], thưởng thức một chút đường mà các fan CP liệt kê ra.

Mấy người đừng nói nữa, cô xem tập 2 từ đầu tới cuối, sao không có cảm giác Giang Chi yêu cô ?!

Nếu không phải cô là người trong cuộc, thiếu chút nữa cũng tin rồi!

Để an toàn, Đường Chi lại lên Baidu tra một chút biểu hiện của nam sinh thích nữ sinh.

Trong trang tìm kiếm, rõ ràng liệt kê hết điều này đến cái khác ——

Thứ nhất, luôn nhịn không được, chủ động đi tìm cô ấy.

Thứ hai, sẽ ở trước mặt cô ấy thể hiện những biểu hiện khác nhau của bản thân.

Thứ ba, sẽ đặc biệt để ý ánh mắt của các nam sinh khác khi nhìn cô gái mình thích,v.v...

Đường Chi nhìn xuống từng cái một, luôn cảm thấy mình cùng với Giang Chi... Tất cả mọi thứ không có cái nào phù hợp.

Ngồi suy nghĩ cũng vô dụng, cô vẫn muốn thử một chút. Nếu Giang Chi thật sự thích cô, hình như có chút phiền phức.

Ngày hôm sau, khi Đường Chi đến công ty, đặt hàng mua cho mình 99 đoá hoa hồng.

Cô không biết Giang Chi có biết được chữ của co hay không, cho nên nhờ Tống Sơ Tuyết viết tấm card giúp cô.

Vẻ mặt Tống Sơ Tuyết bất đắc dĩ muốn hỏi cô lại muốn làm chuyện kỳ lạ gì, nhưng thân thể lại rất thành thật: "Viết cái gì? "

Đường Chi cũng không biết những lời tỏ tình như thế nào.

"Viết... Đợi một xíu, để em đi tìm. "

Cô lên mạng tìm kiếm, tùy tiện tìm được một mẫu, đọc cho Tống Sơ Tuyết: "Gió xuân có đẹp cũng không bằng nụ cừoi của em, mùa thu ấm áp không bằng em nhẹ nhàng nắm tay tôi."

Tống Sơ Tuyết chửi bới: "...cái này cũng quá lố rồi. "

"Không sao không sao, càng lố càng tốt." Đường Chi nhìn cô ấy viết xong, ý bảo Tống Sơ Tuyết tiếp tục viết tiếp, "Nơi này liền viết, yêu em..."

Cô tiện tay đặt một cái tên ngẫu nhiên, "Khải. "

Tống Sơ Tuyết cảm thấy đầu óc cô đại khái là bị lừa đá, mới có thể nghĩ đến chiêu này.

Hơn nữa cái chữ quá lố đến mức không giống một chữ nào mà một cậu bé mới lớn có thể viết được

"Em mỗi ngày chính sự không làm..." Chỉ biết chạy theo Giang Chi.

Tống Sơ Tuyết đau đớn vô cùng.

Cớ gì phải như vậy.

Chỉ với gương mặt này, dáng người này, từ bỏ Giang Chi một mình xinh đẹp không tốt sao?

Cho dù là bình hoa trong giới giải trí, cũng là cái đẹp nhất.

Đường Chi vỗ vỗ vai cô ấy, an ủi: "Đừng nóng vội, chờ em quay xong chương trình, thì kết thúc rồi! "

Trong lòng Tống Sơ Tuyết thầm nói, như vậy là tốt nhất.

Nhưng nhìn bộ dáng tẩu hỏa nhập ma của cô bây giờ, quả thực bị Giang Chi mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Đường Chi đặt tấm thiệp nhỏ này lên trên cùng của hoa hồng, chọn góc độ chụp vài tấm ảnh, chọn một tấm ảnh đẹp nhất, vui vẻ đăng lên vòng bạn bè chỉ cho một mình Giang Chi xem.

Tống Sơ Tuyết ở một bên nhìn, suy nghĩ đứa nhỏ này xem ra không cứu được nữa rồi.

Muốn làm Giang Chi ghen theo cách này, thật sự là quá ngốc, quá ngây thơ.

Một người không thích mình, thì làm sao ăn dấm được?

-

Bên kia, Giang Chi vừa từ trong phòng đi ra, Hoàng Chiêu liền cầm bình giữ nhiệt, vẻ mặt lo lắng nghênh đón hỏi: "Thế nào? Cổ họng cậu thế nào rồi? "

Giang Chi nhận lấy bình giữ nhiệt, uống một ngụm nước nóng, thản nhiên nói: "Cứ như vậy. "

"Chúng ta đi kiểm tra lại một chút đi? Nếu cứ kéo dài như vậy cũng không phải biện pháp..." Hoàng Chiêu thật sự sốt ruột, vấn đề dây thanh quản này giống như một quả boom không biết bị nổ lúc nào. Anh cũng hiểu điều đó đối với một ca sĩ, dây thanh quản bị tổn thương có nghĩa là gì - nó sẽ là một đã kích rất lớn. 

Giang Chi đáp lại vẫn như cũ vân đạm phong khinh: "Chữa không được. "

"A." Hoàng Chiêu nóng nảy: "Cậu đừng chán nản, nói như thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải cố gắng... Giang Chi, cậu nghe anh, anh đã nhờ người liên hệ với người ở nước ngoài rồi, cách tốt nhất..."

Lúc này thanh âm của Giang Chi trầm xuống hai phần, "Không có biện pháp, không chữa được. "

Nghĩ tới đây, đáy mắt Giang Chi khó có được nổi lên một tia nóng nảy.

Anh không muốn nói chuyện về đề tài này nữa, thần sắc mệt mỏi đi đến phòng nghỉ ngơi ngồi xuống sô pha, Hoàng Chiêu đứng tại chỗ, khuyên cũng không được, không khuyên cũng không được, chỉ có thể đứng tại chỗ thở dài.

Haiz.

Không có bệnh tật không có thảm hoạ, bỗng nhiên như vậy... Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!

Giang Chi ở trong phòng nghỉ ngơi uống trà một lát, điện thoại di động đinh keng một tiếng, là Triệu phu nhân gửi tới tin nhắn.

[ Lần này con được nghỉ ngơi cũng không về nhà. ]

[ Mẹ bảo Hoàng Chiêu tới đây mang theo chút hoa quả, hôm nay con mang theo cùng ăn trên đường với Chi Chi, mẹ tự trồng, thân thiện với môi trường nhất. ]

Giang Chi trả lời vâng, trước khi dập tắt màn hình điện thoại di động, chợt thoáng nhìn thấy vòng bạn bè nhắc nhở, là ảnh đại diện của Đường Chi.

Đầu ngón tay anh dừng lại trong hai giây, mở vòng tròn bạn bè ra.

Chi Chi đại ma vương: Cảm ơn. [ Hình ảnh ]

Giang Chi bấm vào bức ảnh.

Trong bức ảnh đó, là 99 đoá hoa hồng nở rộ, cùng với tấm thiệp nhạt được chụp cẩn thận, từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng.

Những từ ngữ khoe khoang giống hệt với phong cách của cô.

Ở khắp mọi nơi là tràn ngập sự cố ý. Bên môi anh nở ra một nụ cười rất nhạt, cho cô mộtkhen ngợi.

......

Đường Chi phát xong vòng bạn bè, cũng không có để ý nữa.

Cùng Tống Sơ Tuyết tán gẫu xong chuyện công tác, liền chuẩn bị về nhà.

Chờ cô mở điện thoại lên, vòng bạn bè rõ ràng có một dấu nhắc nhở màu đỏ 1, sợ tới mức trái tim nhỏ bé của cô run rẩy, nín thở, đầu ngón tay hơi run rẩy mở vòng tròn bạn bè.

Giang Chi like cho cô!

Cô nín thở một hơi, bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Thần kinh căng thẳng cũng trong nháy mắt thả lỏng xuống.

Nếu Giang Chi thích cô, có thể like sao?

Chịu không được gọi điện thoại có cách xa mười vạn tám ngàn dặm, sau đó bóng gió thăm dò, người tặng hoa cho cô là ai? Cô cảm thấy thế nào về anh ta? Anh ta trông như thế nào? Có trông đẹp hơn tôi không?

Tất cả hành vi đó Giang Chi đều không có, hoàn toàn tuyên bố, anh hoàn toàn không thích cô.

Đường Chi đem ảnh chụp màn hình vòng tròn bạn bè của mình gửi cho Tần Miểu, thẳng thắn nói: "Tớ cảm thấy hôm qua là cậu suy nghĩ nhiều rồi. ]

Tần Miểu:[ ??? Cái gì?! ]

Đường Chi: "Cậu xem, anh ta căn bản không có phản ứng gì. Thậm chí còn like, chúc tớ hạnh phúc. ]

Tần Miểu cầm di động, hối hận.

Lời hôm qua cô ấy chỉ nói được nửa đoạn, Chi Chi cũng đã nghĩ ra những gì cô muốn nói, thậm chí còn có hành động kiểm chứng và thăm dò.

Hy vọng thất bại, Chi Chi bây giờ chắc sẽ rất buồn.

Tần Miểu: "Là tớ nghĩ sai rồi, tại tớ coi mấy đoạn CP nên lu mờ tâm trí, Chi Chi, cậu đừng buồn nha, cậu ở nhà sao? Tớ đến tìm cậu! ]

Đường Chi: [Mau đến đây, chúng ta cùng nhau chơi đào vàng đi, trò chơi nhỏ này thật thú vị, hôm qua tớ đã chơi cả buổi chiều! ]

Tần Miểu:[... ]

Tất cả đều tại cô ấy, Chi Chi đã bắt đầu chơi trò chơi làm tê liệt bản thân.

Tần Miểu ôm tâm lý chịu đòn thỉnh tội, nhanh nhẹn chạy tới chuẩn bị an ủi tiểu khuê mật đáng thương, yếu đuối, bất lực đang thất tình của mình, dọc theo đường đi còn làm không ít dự đoán tâm lý, chuẩn bị một bụng an ủi.

Nhưng khi cô ấy bị Đường Chi kéo xuống, cùng nhau ngồi trước máy tính, Đường Chi chỉ huy cô cùng nhau đào vàng, Tần Miểu lại cảm thấy, hình như cô ấy, có chút lo lắng thái quá thì phải...

Trong quá trình theo đuổi Giang Chi mấy năm nay, Đường Chi tựa hồ đã rèn luyện ra một trái tim kiên cường...

Thậm chí, ở nhà làm công nhân thất nghiệp, Đường Chi còn gọi hai ly trà sữa!

Tần Miểu vừa nhìn thần sắc cô, vừa ấn nút điều khiển: "Cậu không buồn sao? "

"Buồn." Đường Chi lạch cạch hai cái: "Cậu làm mất một khối vàng tớ! Tớ đã bắt một quả bom và cậu đền lại cho tớ!!! "

Tần Miểu: "..."

Quên đi, nếu Chi Chi không muốn nói, cô sẽ không đề cập đến chuyện thương tâm này, lập tức xắn tay áo lên: "Tớ trái cậu phải, chúng ta mỗi người một bên! "

Thời gian hạnh phúc chỉ kéo dài hai giờ.

Hai giờ sau, điện thoại của Đường Chi vang lên, Tần Miểu liếc mắt nhìn màn hình, là Giang Chi gọi tới.

Lúc này chiến tích hôm nay của hai người bọn họ là thành tích tốt nhất, tiếng chuông vang lên nửa ngày, Đường Chi lưu luyến buông trò chơi xuống, đi nghe điện thoại.

Thanh âm Giang Chi vẫn lạnh nhạt như trước: "Xuống đây. "

"À."

Đường Chi buông điện thoại di động xuống, hỏi Tần Miểu: "Hiện tại có một cơ hội có thể tiếp xúc trực tiếp với thần tượng của cậu, có muốn đi xuống với tớ hay không?"

!!!

Tần Miểu: "Mẹ kiếp?! "

Đường Chi đứng lên thu dọn rác rưởi: "Hiện tại anh ấy đang ở dưới lầu. "

Tần Miểu giãy dụa một phen, vẫn là cự tuyệt.

"Không đi."

"Tớ cảm thấy, tớ vẫn nên gần gũi với tác phẩm của thần tượng, cách xa cuộc sống riêng tư của anh ấy một chút."

Đường Chi thu dọn rác xong, nắm lấy vali: "Vậy tớ đi đây! "

Tần Miểu cùng cô ra ngoài, cướp lấy túi rác trong tay Đường Chi: "Rác để tớ đi vứt, đợi lát nữa tớ vứt sau, rất muốn từ xa nhìn Chi ca một cái. "

Lúc này địa điểm ghi hình ở Nam Thành, Hoàng Chiêu lái xe đưa Đường Chi và Giang Chi đến sân bay.

Ghi hình phần hai tập 3, anh ta đối với chuyện đưa đón hai người cũng đã thành thói quen.

Sau khi Đường Chi ngồi lên xe, Giang Chi đưa cho cô một túi hoa quả: "Mẹ tôi cho cô. "

Cô không nghĩ tới mẹ Giang Chi lại nhớ cô như vậy, đáy lòng lướt qua một dòng nước ấm, cảm động đem túi hoa quả kia nhận lấy đặt trên đùi, mấy quả lê mấy quả táo, còn có một quả lựu tròn trịa cực kỳ to.

Đường Chi thuận miệng tiếp: "Mẹ tốt quá! "

Giang Chi không nói tiếp, ý bảo cô ngồi xuống, Đường Chi ngồi xuống bên cạnh anh, cười tủm tỉm bổ sung một câu: "Anh cũng rất tốt. "

Cô nửa điểm không cảm thấy có cái gì không đúng, chỉ có Hoàng Chiêu ngồi trước khiếp sợ đến tròng mắt đều sắp rớt ra.

Cảm giác sau khi ghi hình mấy tập, tình cảm của Chi ca cùng Đường Chi tiến triển nhanh chóng!

Bằng không vừa rồi Đường Chi nói "Mẹ", Chi ca nhất định sẽ sửa lại cho cô.

Nhưng hôm nay Chi ca thì không. Cái này giống như không nghe thấy

...

Đường Chi chờ sau khi xuất phát, mới bắt đầu xem tin tức Nam Thành tổ tiết mục đưa cho.

Nam Thành nổi tiếng với vùng sông nước trấn cổ, còn có một mẫu hoa hồng siêu lớn, đáng tiếc lúc này, mùa hoa hồng đã qua, Đường Chi tiếc hận chậc chậc: "Nên đặt Nam Thành đứng đầu, bằng không còn có thể đi biển hoa hồng chụp ảnh. "

Giang Chi không mặn không nhạt đáp: "Hôm qua không phải mới chụp sao? "

Lời này của anh nói, nhìn như cũng không có ý gì.

Lại làm cho trái tim nhỏ bé của Đường Chi đột nhiên nhảy dựng lên, tiểu radar mẫn cảm quyết đoán dựng thẳng lên.

Cái gì, đây không phải là những gì cô nói lúc trước...

Vòng mười vạn tám ngàn dặm, lại bắt đầu nói bóng nói gió ——

Chẳng lẽ, Giang Chi...

Đường Chi vội vàng ngồi thẳng người, thật cẩn thận tiếp: "Nhưng đó cũng không phải là anh tặng, nên cũng không đẹp lắm. "

Cô vừa nói, vừa nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt Giang Chi.

Đôi mắt mở to, sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu hiện nào của anh.

Giang Chi khẽ nói: "Đúng không? "

Biểu tình vốn của anh cũng không nhiều lắm, lúc này biểu tình có chút ở giữa... Mặt không chút thay đổi cùng trào phúng, ngược lại cùng biểu tình lúc cô lần đầu gặp anh không sai biệt lắm, Đường Chi lại do dự.

Rốt cuộc, anh có thích cô không? Nếu do dự, hãy thử lại.

Cô chọc vào vai anh.

"Giang Chi, anh nhìn em một chút. Nhìn em trong 10 giây, được chứ? "

Đều nói thích một người, ánh mắt sẽ không giấu được, cho dù ngoài miệng nói không, những tình cảm cũng sẽ từ trong mắt chạy ra.

Nghe vậy người đàn ông nhàn nhạt nghiêng mặt, rũ mắt nhìn về phía cô. Mi tâm dày đặc buông xuống, tạo thành một bóng đẹp. Con ngươi đen nhánh, cứ như vậy lạnh nhạt, đối diện mắt cô.

Trong xe nhất thời im lặng, kim rơi có thể nghe thấy. Đường Chi nín thở, cùng anh nhìn nhau, khó hiểu tai lại nóng lên.

Giang Chi có đôi mắt hoa đào, thật sự quá mê hoặc, nhìn ai cũng đều thâm tình. Cứ như vậy khi im lặng nhìn cô, thật sự sẽ làm cho người ta ảo giác cùng ảo tưởng. Dường như trong mắt anh, chỉ có một mình cô.

Đường Chi một trái tim bị anh nhìn đến thất thượng bát hạ, cuối cùng vẫn là mình không có cốt khí dẫn đầu bại trận.

Mười giây chưa tới, cô liền vội vàng dời ánh mắt đi, trái tim đập thình thịch.

Giang Chi đối với cô có cảm giác gì với cô hay không cô không biết, cô chỉ biết, nếu nhìn xuống, tim cô sẽ đập loạn.

Đường Chi mất tự nhiên che miệng ho, ý đồ che dấu sự xấu hổ của mình: "Phốc —— được rồi. "

Ánh mắt Giang Chi thu lại, dừng lại ngắn ngủi hai giây trên vành tai đỏ lên của cô, trong giọng nói hàm chứa một phần ý cười đè nén, "Làm sao vậy? "

Lúc này đổi lại Đường Chi không để ý tới anh.

Cô lấy ra một quả lê từ trong túi trái cây, hung tợn cắn một cái, trong lòng tự nhủ nguyên chủ nhất định chính là không thoát khỏi đôi mắt này của Giang Chi.

Quả thật quá có thể làm cho người ta ảo giác, làm cho người ta một lòng ngã vào, chân bùn lún sâu, khó có thể trốn thoát.

Quả lê do mẹ Giang Chi tự mình trồng, ngọt còn mang theo một chút chua.

Cô cầm gặm một lúc lâu, một đường này rốt cuộc không nói lời nào.

Xe một đường chạy đến sân bay, Hoàng Chiêu còn có việc, xoay người rời đi trước.

Đường Chi kéo vali của mình, do dự có nên tiếp tục thăm dò anh hay không.

Theo lý mà nói, Giang Chi hẳn là không thèm để ý đến bông hồng của cô.

Nhưng khi anh ở trên xe nói ra.

Điều này làm cho tâm lý Đường Chi có chút bất an, cô bức rức, muốn từ chỗ anh, lấy được một đáp án phủ định.

Nếu đối diện không được, như vậy... Nói làm là làm.

Đường Chi lúc này đặt mông ngồi trên mặt đất, làm bộ "Ai da! "Một tiếng.

Âm thanh tỉ mỉ chau chuốt làm nũng, nhất định có thể khiến Giang Chi chú ý.

Giang Chi đi trước mặt cô, nghe vậy xoay người, theo bản năng bước hai bước về phía vị trí của cô.

Đường Chi ủy khuất nháy mắt với anh, hai tay vươn về phía trước: "Anh có biết không?

"Em bị té, muốn được anh ôm hôn, mới có thể đứng lên được."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp