Em Có Thể Thoát Khỏi Tôi Sao?

• 22 •


2 năm

trướctiếp

Chương 22: Buổi Họp Lớp

Bà nội Cố cuối cùng cũng qua cơn nguy kịch, được đưa đến phòng bệnh VIP. Mọi người trong nhà đều túc trực bên cạnh. Khi bà tỉnh lại đã là hai hôm sau. Lúc này Cố Khải Minh đang ngồi bên cạnh trông nom bà. Thấy bà tỉnh ông không khỏi vui mừng: "Mẹ, có chỗ nào mẹ khó chịu không?"

Lúc này Cố Duy Khiêm cùng Diệp Tâm đến thăm, vừa vào cửa liền nghe thấy câu hỏi kia. Nhìn đến bà đã tỉnh hai người cuối cùng cũng có thể an tâm hơn nhiều, vui mừng đi tới. Bà nội Cố nhìn thấy liền vẫy tay ý muốn gọi hai người qua.

"Tiểu Khiêm, cháu... trở về nhà đi..." Bà nội Cố giọng có phần suy yếu, thều thào nói.

Cố Duy Khiêm nắm lấy tay bà áp vào bên má, anh cũng không trả lời trực tiếp, lảng sang chuyện khác: "Bà nội mau chóng khoẻ lại thì cháu mới có thể an tâm được!"

"Có Tiểu Khiêm bên cạnh ... ta đương nhiên sẽ khoẻ lại rồi..."

"Vậy cháu sẽ hằng ngày đến thăm bà có được không?" Cố Duy Khiêm rất vui, cuối cùng bà cũng thì bà cũng tỉnh rồi. Mấy ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh luôn tự trách bản thân đã khiến bà phải lo lắng cho mình nhiều như vậy.

Bà nội Cố vỗ vỗ tay anh: "Được... được... chỉ cần cháu quay về là ta yên tâm rồi!"

Lúc này bà đưa tay về phía cô: "Tiểu Tâm, mấy ngày nay cũng... vất vả cho cháu rồi..."

Diệp Tâm nắm lấy tay bà, cô nhẹ lắc đầu, chứng kiến một cảnh vừa rồi không khỏi khiến cô nước mắt lưng tròng, cười đáp: "Mấy ngày này coi như là mấy ngày thoải mái dạo chơi thôi nội. Không vất vả ạ."

Bà nội Cố cũng tươi tỉnh hẳn lên, bà quay sang phía Cố Khải Minh nói: "Nếu con còn đuổi thằng bé đi một lần nữa ta cũng sẽ đi cùng nó!"

Cố Khải Minh gật đầu đồng ý: "Con sẽ không như thế. Mẹ khoẻ lại là tốt rồi!"

Lúc này bên ngoài mọi người cũng đã đến đông đủ. Cố Tư Thanh nhịn không được vui mừng đi đến phía Cố Duy Khiêm, cô khoác cánh tay anh nói: "Anh ba cuối cùng cũng trở về! Thật tốt quá rồi phải không bà nội!"

Mọi người ai cũng vui chỉ có hai mẹ con Cố Duy Minh là tức giận nhưng không thể làm gì chỉ có thể nuốt hận vào trong.

Đến trưa, Cố Duy Khiêm và Diệp Tâm chuẩn bị ra về, Cố Khải Minh liền giữ hai người lại, ông trầm giọng nói, trong giọng có buồn nhưng cũng có kì vọng: "Hai đứa trở về nhà đi."

"Ba, cho dù có trở về thì mọi chuyện cũng không thể thay đổi được. Việc ngày hôm ấy rồi sẽ lại tái diễn thêm lần nữa mà thôi. Mục đích của hai mẹ con họ chính là muốn con đi khỏi ngôi nhà này." Cố Duy Khiêm không chút ngần ngại đáp. Sống với nhau lâu như vậy, anh còn không biết mưu đồ của họ là gì thì đúng là thằng ngu mà.

Cố Khải Minh không khỏi thở dài thất vọng. Thời gian này mặc dù mới chỉ vài ngày nhưng mặt ông dường như có thêm vài nếp nhăn và gầy đi trông thấy. Mái tóc hoa râm ngày càng rõ ràng.

"Là ta có lỗi với mẹ con. Biết rõ mọi chuyện nhưng lại không thể làm gì. Vậy nên ta không ngăn cản con nữa. Dù vậy cũng nên để cho bản thân một đường lui. Ta năm đó chính là sợ gia đình này sẽ tan nát nên chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Ta chỉ mong con đừng để gia đình này không còn là một gia đình..."

Cố Duy Khiêm gật đầu đồng ý rồi cùng cô rời khỏi bệnh viện.

Diệp Tâm im lặng cùng anh bước đi trên phố đông người. Anh chỉ lặng im cứ thế đi về phía trước một cách vô định. Không có xác định một nơi nào hết. Phải rất lâu sau, khi anh dừng lại, lúc này mới nhận ra bản thân cứ thế mà đã đi thật xa khỏi bệnh viện.

"Đã suy nghĩ xong rồi sao?" Diệp Tâm lúc này mới lên tiếng.

Cố Duy Khiêm nghiêng đầu nhìn cô, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Anh chỉ "ừm" một tiếng.

"Vậy hẳn chúng ta nên về nhà thôi. Đi xa như vậy anh không mệt sao? Em thì mệt rồi." Diệp Tâm không khỏi thở dài, chỉ vào đôi chân đang đi giày cao gót của mình ấm ức nói.

Cố Duy Khiêm bật cười, đưa tay vẫy taxi, anh đọc địa chỉ căn hộ của cô cho tài xế. Đương nhiên cô chỉ mỉm cười không nói một lời nào cùng anh trở về nhà. Đây là chuyện của anh, cô sẽ để anh tự mình quyết định. Không trở về Cố gia có khi lại rất tốt, anh sẽ không phải nhìn thấy những người mà mình ghét, cũng không phải gò bó bản thân, không phải nhìn sắc mặt người khác mà sống như trước kia nữa. Tự do tự tại thể hiện tài năng của bản thân hết sức có thể.

Một tuần này Cố Duy Khiêm sau khi đi làm về sẽ tạt qua nhà đón cô rồi cả hai cùng vào thăm bà nội Cố. Bà cũng nhanh chóng hồi phục và xuất viện. Anh cũng đã nói hai vợ chồng vẫn sẽ dọn ra ngoài sống. Mới đầu bà không đồng ý nhưng sau đó không hiểu anh thuyết phục kiểu gì cuối cùng bà cũng vui vẻ đồng ý. Dĩ nhiên cuối tuần hai người phải trở về chơi.

Cố Duy Khiêm trở lại công ty, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi đã khiến giá cổ phiếu đang tụt dốc không phanh liền trở lại bình thường mà còn có chiều hướng tăng cao. Hôm nay là buổi họp cổ đông của Cố thị, anh là một trong những cổ đông lớn đương nhiên không thể không có mặt.

Diệp Tâm ở nhà, không khỏi cảm thấy nhàm chán. Cô cầm điện thoại, gọi đi một cuộc. Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng có chút lười nhác.

"Diệp tiểu thư hôm nay như thế nào lại cao hứng gọi điện cho em như vậy?"

Diệp Tâm đối với cách nói mỉa mai này sớm đã quen: "Lão nương hôm nay cực kì buồn chán. Nhà ngươi mau lết đến đây đi!"

Dương Tiểu Như rất không nể tình: "Đại tiểu thư à nhầm, Cố phu nhân người hẳn đã quên hôm nay là họp lớp. Người còn muốn đi nơi nào."

"A!" Quả thực những ngày này có quá nhiều chuyện, cô đúng là đã quên.

"Đại tỷ của em ơi, thiệp gửi đến tận nhà mà còn có thể quên được. Đúng là chỉ có cậu!" Dương Tiểu Như không khỏi cảm thán một trận.

"Đồ xấu xa, ngươi thế nhưng đến bây giờ mới nói!" Diệp Tâm ngồi bật dậy, đi đến trước tủ quần áo.

"Từ khi nào lại là lỗi của mình? Mình chưa hỏi tội cậu lần trước bở rơi mình thì thôi!" Dương Tiểu Như vô cùng bất bình lớn tiếng nói.

Diệp Tâm lấy ra một chiếc váy, cô nói rồi tắt điện thoại: "Gặp lại ở chỗ hẹn!"

Cô nhanh chóng thay quần áo, rồi rời khỏi nhà.

Lúc Cố Duy Khiêm trở về trời đã tối, anh vào nhà thế nhưng đèn lại không bật. Cả căn nhà tối đen. Mở đèn nhìn lướt qua một lượt, xác nhận cô không có ở nhà anh cầm điện thoại bấm một dãy số quen thuộc.

Diệp Tâm cùng Dương Tiểu Như chào hỏi bạn bè cũ một lượt, cả hai đang nói chuyện thì đằng sau có người gọi cô: "Diệp Tâm?"

Cô xoay người lại, nhìn người trước mặt có chút hoài nghi. Cô có quen anh ta sao?

"Là anh Trần Cảnh! Em không nhớ sao?" Trần Cảnh vốn rất vui mừng khi thấy cô nhưng lúc này lại có chút buồn.

"Trần Cảnh?" Diệp Tâm quả thực không thể nhớ ra.

Lúc này Dương Tiểu Như đứng bên cạnh mới lên tiếng: "Tiền bối! Lâu lắm không gặp!"

Tiền bối? Không phải là tiền bối nhút nhát lúc trước đấy chứ? Diệp Tâm thoáng ngỡ ngàng. Nhìn lại mới thấy quả thực rất giống nhưng người đàn ông trước mắt nay đã thay đổi rồi!

"Đúng rồi! Lâu lắm không gặp cả hai người!" Trần Cảnh vui mừng đáp.

Diệp Tâm vui vẻ nói: "Tiền bối thay đổi quá nhiều khiến sư muội này không nhận ra. Thất lễ, thất lễ rồi!"

"Ra ngoài cuộc sống có ai là không thay đổi! Em cũng thay đổi!" Trần Cảnh lên tiếng trêu đùa.

"Anh về nước khi nào vậy?" Diệp Tâm mỉm cười xinh đẹp nói.

"Mới tháng trước. Vừa về thì nhận được thư mời liền đi!" Trần Cảnh không ngừng nhìn cô.

Dương Tiểu Như lúc này dường như rát hiểu ý, chuồn đi nơi khác, không làm bóng đèn nữa.

Trần Cảnh vốn từ khi còn học đại học đã sớm thích cô, nhưng rất nhiều lần không dám bày tỏ. Ngày hôm nay gặp được cô xem ra ông trời không phụ lòng anh.

"Còn em? Dạo này thế nào? Có đi làm ở đâu không?" Trần Cảnh hỏi thăm.

Diệp Tâm cười cười đáp: "Em chỉ ở nhà hưởng phúc thôi!"

"Đại tiểu thư đúng là đại tiểu thư. Không như anh, lăn lộn trên thương trường thật mệt!" Trần Cảnh trêu đùa nói.

Diệp Tâm không khỏi bật cười. Lúc này điện thoại trong tay reo vang, cô nhìn Trần Cảnh nói: "Thật ngại quá, em có điện thoại!"

"Không sao, em cứ nghe đi." Trần Cảnh cũng không mấy bận tâm.

Cô đưa máy lên nghe, đầu dây bên kia ngay lập tức hỏi.

"Em đang ở đâu?"

Diệp Tâm chợt nhớ ra cô đã quên mất không báo trước với anh một tiếng: "Hôm nay em đi họp lớp quên mất không nói với anh. Anh tự ăn tối nhé!"

Trần Cảnh nghe được lời này không khỏi bất ngờ. Nhìn đến tay đang cầm điện thoại, nơi ngón áp út có một chiếc nhẫn. Tâm anh không khỏi nhói đau. Cô đã lấy chồng rồi sao?

Cố Duy Khiêm vốn không mấy để ý nhưng nghe vậy anh có chút hoài nghi. Đây không phải lần đầu tiên cô ra ngoài nhưng anh thế nhưng lại có chút không yên tâm.

"Khi nào em về? Anh tới đón em."

Diệp Tâm không khỏi cảm thấy ấm lòng. Thời gian này cảm giác của cô với anh thay đổi rất nhiều. Lúc trước anh như vậy cô chính là không để tâm đem điện thoại tắt đi. Nhưng bây giờ lại cảm thấy rất hạnh phúc.

"Không cần đâu. Em đi cùng bạn là được rồi."

"Bạn?" Cố Duy Khiêm không khỏi hỏi lại.

Diệp Tâm nhìn đến Trần Cảnh vẫn đang đợi liền nói: "Gặp anh sau!"

Cố Duy Khiêm không khỏi buồn bực. Cô thế nhưng lại làm lơ anh. Cầm điện thoại nhấn một dãy số, rất nhanh anh đã tìm được địa chỉ nơi diễn ra buổi họp lớp của cô.

Diệp Tâm cất đi điện thoại, cô ái ngại cười: "Thật ngại quá! Để anh phải chờ rồi."

Trần Cảnh cũng cười đáp lại: "Không có gì. Xem ra em sớm đã kết hôn."

"Sao anh biết em đã kết hôn?" Diệp Tâm không khỏi bất ngờ. Cô còn chưa nói!

"Cách nói chuyện điện thoại và nhẫn trên tay em..." Trần Cảnh không muốn thừa nhận nhưng sự thật thì không thể thay đổi được.

"Em kết hôn cũng gần hai năm rồi." Diệp Tâm không mấy để ý đến thái độ của Trần Cảnh. Cô nhìn nhẫn trên tay bất giác mỉm cười. Nghĩ lại cô không khỏi giật mình, cuối cùng cô cũng đã chấp nhận cuộc hôn nhân này rồi. Nhớ lần trước khi có người bạn cũ tình cờ gặp cũng hỏi như vậy thì cô chỉ cười khổ ợm ờ trả lời cho qua.

Lúc này Dương Tiểu Như chạy đến kéo tay cô, cả kinh nói: "Tiểu Tâm, người đó ... không phải ông xã của cậu sao?"

Diệp Tâm nghe vậy không khỏi kinh ngạc, cô đưa mắt nhìn theo hướng tay của Dương Tiểu Như. Quả thật nhận ra thân ảnh quen thuộc đó.

Dương Tiểu Như không ngừng kéo kéo tay cô: "Tiểu Tâm..."

"Ừm... chính là anh ấy!" Diệp Tâm lúc này mới khôi phục lại thần trí. Có trời mới biết tại sao anh lại biết được cô ở nơi này mà tới.

"Mình vốn còn tưởng bản thân bị hoa mắt! Tiểu Tâm, cậu có biết để gặp được ông xã nhà cậu khó thế nào không? Mình có nên cảm thấy đây là diễm phúc của mình không?" Dương Tiểu Như bây giờ nhìn thấy được nam thần trong tâm trí mình nhất thời không khỏi xúc động.

Diệp Tâm ngoại trừ cười khổ không biết phải làm gì hơn.

Cố Duy Khiêm đứng tại cửa lớn, anh đưa mắt đảo một vòng. Quả thật nhìn thấy cô cùng một cô gái nữa đang đứng cạnh nhau nói chuyện. Anh tiêu sái bước đến, không ngờ đứng đối diện cô còn có một người đàn ông. Tâm tình mới thoải mái một chút lại có chút không vui.

"Tâm Nhi!" Cố Duy Khiêm dừng lại bên cạnh cô, gọi một tiếng.

"Anh đến rồi..." Diệp Tâm đi đến khoác tay anh. Mặc dù rất ngạc nhiên nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh.

Cố Duy Khiêm đảo mắt nhìn người đàn ông đối diện, tay ôm lấy eo cô: "Em sao lại không ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về?"

Diệp Tâm cười cười hướng Dương Tiểu Như và Trần Cảnh giới thiệu. Đem câu hỏi của anh vứt sang một bên: "Chắc hẳn anh biết cậu ấy rồi. Dương Tiểu Như."

"Dương tiểu thư, nghe danh đã lâu!" Cố Duy Khiêm đưa tay phải ra, bắt tay với Dương Tiểu Như.

Dương Tiểu Như không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng một trận. Nam thần trong lòng cô cuối cùng cũng có thể nói chuyện cùng!

"Cố huynh, phải là em cảm thấy vinh hạnh chứ! Trước giờ anh rất ít khi xuất hiện nay gặp được là nhờ phúc của cậu ấy. Xem ra em không kết nhầm bạn rồi!" Dương Tiểu Như rất vui vẻ xưng hô thân thiết với anh.

Diệp Tâm không khỏi lườm cậu ta một cái. Cái gì mà không kết nhầm? Mới ngày nào cậu ta còn nói thật hối hận khi cùng cô kết giao. Thật không thể tin được!

"Còn đây là Trần Cảnh ca, anh ấy là tiền bối trong câu lạc bộ của bọn em!" Diệp Tâm hướng Trần Cảnh giới thiệu.

Cố Duy Khiêm nghe được từ "ca" không khỏi khó chịu. Thân thiết như vậy sao?

"Cố Duy Khiêm, lâu rồi không gặp!" Trần Cảnh đưa tay ra tỏ ý muốn cùng anh bắt tay nhưng anh lại không có một chút phản ứng.

"Trần Cảnh? Lớp trưởng?" Cố Duy Khiêm suy nghĩ một chút quả thực có chút ấn tượng về con người này.

Trần Cảnh ngượng ngùng rút tay lại, trên gương mặt không khỏi mất tự nhiên: "Là tôi!"

Anh lúc này mới nhớ ra tên lớp trưởng ngày trước luôn có bộ mặt thư sinh giờ cũng đã thay đổi nhiều rồi. Hồi trước anh luôn đối lập với nội quy nên đối với cậu bạn lớp trưởng này luôn là chướng mắt vô cùng.

"Cậu thay đổi cũng nhiều đó." Cố Duy Khiêm cười cười nói.

"Muốn theo đuổi người con gái mình yêu thì phải thay đổi bản thân thôi!" Trần Cảnh nói câu này hàm ý đều rất rõ ràng. Anh đương nhiên hiểu.

Cậu ta đang muốn nói cho anh biết người cậu ta yêu là vợ anh nên đã vì cô mà thay đổi. Ánh mắt của cậu ta nhìn cô là minh chứng rõ ràng nhất.

"Điều đó chưa chắc đúng. Để có được người con gái mình yêu có rất nhiều cách." Cố Duy Khiêm vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn cô. Anh muốn cho cậu ta biết rằng cô là của anh. Chỉ của riêng anh mà thôi!

Cô đứng nghe hai người đàn ông đối thoại mù mờ một cục không hiểu gì chỉ im lặng đứng nghe.

Dương Tiểu Như ở bên cạnh thì thầm vào tai cô: "Tiểu Tâm, cậu kiếp trước rốt cuộc đã làm gì vậy? Đàn ông vì cậu mà sẵn sàng đấu đá!"

Diệp Tâm nhìn cô bạn của mình không khỏi khó hiểu: "Cậu có ý gì?"

"Cố phu nhân, cậu đừng nói với mình cậu không biết hai người họ đang nói về vấn đề gì nhé!" Dương Tiểu Như không khỏi cả kinh một trận.

"Không biết!" Diệp Tâm hồn nhiên trả lời khiến Dương Tiểu Như chết nghẹn.

Trần Cảnh không khỏi cười mỉa mai: "Tôi đâu giống cậu sinh ra đã ở trong nhà quyền thế."

"Vậy phải nói là tôi đầu thai đúng nhà đi." Cố Duy Khiêm cười cười đáp.

Anh trước nay luôn coi số phận mình không có gì là sung sướng cả. Nếu mà nói điều duy nhất anh có được mà cảm thấy mãn nguyện nhất khi sinh ra trong nhà quyền thế chính là có được cô.

Là con riêng thì có gì mà sướng? Mẹ ruột không được ở cùng lại phải gọi một người khác làm mẹ. Bị cha lạnh nhạt. Người đời khinh thường. Có gì mà hạnh phúc? Ngoài tiền bạc ra anh còn gì?

Dương Tiểu Như cảm thấy bầu không khí có vẻ không ổn liền huých tay cô, hất hàm ra hiệu.

Diệp Tâm cũng chỉ nghe theo, cô cũng cảm thấy bầu không khí này có gì đó không bình thường, thực ngột ngạt: "Khiêm..."

Cố Duy Khiêm xoay đầu nhìn cô.

"Không phải anh còn chưa ăn gì sao? Chúng ta đi lấy đồ ăn." Diệp Tâm nhìn dãy đồ ăn buffet nói rồi kéo anh đi.

Trần Cảnh nhìn hai người rời đi. Tâm tình không mấy vui vẻ. Dương Tiểu Như vẫn đứng tại nơi đó, không nhanh không chậm nói: "Anh cũng thấy rồi đấy. Cậu ấy đã kết hôn rồi. Vậy thì tại sao anh không buông bỏ tình cảm của mình đi? Giờ anh cứ như vậy đấu đá với chồng cậu ấy chỉ khiến người ở giữa là cậu ấy chịu khổ mà thôi."

"Nếu như ngày đó anh nói ra thì có phải sẽ có cơ hội không?" Trần Cảnh uống một ngụm rượu lớn, mắt vẫn không rời khỏi bóng của hai người.

Dương Tiểu Như lưỡng lự rất lâu vẫn không biết phải nói thế nào. Cô biết rất rõ Trần Cảnh năm xưa có tình cảm với Diệp Tâm nhưng cô lại càng rõ hơn người trong lòng của cô bạn mình chỉ có duy nhất một người là Cố Duy Dực mà thôi! Cho dù ngày đó anh có nói ra cũng chỉ nhận được lời từ chối. Nhưng có lẽ cũng sẽ tốt hơn là như bây giờ. Tình huống khó xử như hiện tại cô quả thực không biết phải làm gì nữa.

Diệp Tâm sau khi kéo anh đến chỗ bàn ăn, cô không khỏi nghi hoặc nhìn anh: "Anh làm thế nào mà biết được em ở nơi này?"

Cố Duy Khiêm cười cười lấy thức ăn cho cô: "Anh đương nhiên sẽ tự có cách."

"Anh theo dõi em?" Diệp Tâm quả thực chỉ nghĩ ra được cách này. Nếu là thật thì cô sẽ không khỏi không tức giận.

"Anh đương nhiên sẽ không làm cái trò vô vị đó!" Cố Duy Khiêm lắc đầu đáp. Anh cũng không rảnh mà làm mấy việc như vậy.

Diệp Tâm cảm thấy việc này dựa trên tính cách của anh đúng là không thể. Vậy thì nguồn tin có từ nơi nào?

Cố Duy Khiêm xuất hiện ở buổi tiệc khiến bầu không khí thay đổi hẳn. Mọi người dường như xoay quanh anh, người thì tò mò đến xem rốt cuộc cô với anh là gì, có người thì đến muốn nhân cơ hội kiếm thêm ít tiền đầu tư.

Diệp Tâm đối với tình cảnh này chính là không khỏi đau đầu. Năm đó bọn họ cùng nhau kết hôn tuy báo đài đăng tin cũng chỉ nói qua về cô là một vị tiểu thư chứ không có nói rõ danh tính. Mà cô lại chỉ mời có Dương Tiểu Như làm phù dâu mà thôi. Bình thường chỉ những dạ tiệc lớn nào của Cố gia cô mới cùng anh xuất hiện vậy nên mọi người rất ít ai biết được.

Anh hẳn biết cô không thích vậy nên tìm cách từ chối, rời khỏi nơi này. Mà anh cũng không muốn cùng đám người kia nói chuyện công việc.

Trở về căn hộ, cô lười nhác ngồi trên ghế sofa, bật TV xem. Cố Duy Khiêm cởi áo vest, vắt lên tay ghế, ngồi xuống bên cô: "Tên Trần Cảnh kia, em rất thân thiết với anh ta?"

Diệp Tâm vẫn không rời mắt khỏi TV, thuận miệng đáp: "Ừm!"

Cố Duy Khiêm nhìn cô không vui nói: "Không được gặp tên đó nữa!"

"Huh? Anh có vấn đề gì sao?" Lúc này cô mới nghiêng đầu nhìn anh. Lại làm sao đây?

"Hắn ta có vấn đề!" Cố Duy Khiêm nghĩ đến ánh mắt của Trần Cảnh mà không khỏi tức giận, thực đúng là một tên đáng ghét mà! Dám nhìn vợ của anh như vậy, không những thế còn muốn tiếp cận cô, công khai khiêu chiến với anh nữa. Có nghĩ cũng đừng hòng lại gần cô.

"Vấn đề?" Diệp Tâm ngừng một chút rồi nói tiếp. "Em thấy anh mới là người có vấn đề đó."

"Anh?" Cố Duy Khiêm tức giận nhưng lại không thể bộc phát, không vui nói: "Vậy cho hỏi vấn đề của anh ở chỗ nào?"

Diệp Tâm không suy nghĩ nhiều liền nói: "Bất lịch sự!"

Cố Duy Khiêm cảm thấy nực cười: "Anh bất lịch sự?"

"Không phải sao? Anh khinh thường người ta ra mặt như vậy. Cho dù anh không thích cũng nên giữ chút thể diện cho anh ấy chứ..." Diệp Tâm chính là vì điều này nên không vui. Có cần người ta nói câu nào anh liền chặn đứng như vậy không?

"Anh ấy? Gọi thân mật đến vậy? Nhắc mới nhớ! Tiền bối? Sao trước giờ chưa từng nghe em gọi anh như vậy?" Cố Duy Khiêm hừ lạnh một tiếng.

Diệp Tâm dường như nhận ra càng nói chỉ càng đi đến bế tắc mà nguyên nhân lại chỉ là một vấn đề cực kì nhỏ. Không đáng để cãi nhau vậy nên cô nhanh chóng cười lấy lòng nói: "Anh muốn em gọi anh là 'tiền bối'?"

"Dừng!" Cố Duy Khiêm quả thực lần đầu thấy bản thân thật ngu ngốc.

Diệp Tâm đương nhiên sẽ im lặng. Cô cũng không để ý đến anh nữa, xem tiếp bộ phim truyền hình trên TV.

Cố Duy Khiêm nhìn cô một lượt. Cô bây giờ dường như bị anh nuông chiều quá rồi không còn biết nghe lời nữa.

Chiếc váy trễ vai để lộ ra bờ vai trắng mịn, anh cúi đầu hôn lên. Diệp Tâm lúc này không thể chịu đựng được sự trêu đùa của anh, né tránh đi nhưng tay anh đã nhanh chóng ôm chặt lấy vòng eo nhỏ không cho phép cô rời đi.

Cố Duy Khiêm hôn dần lên tai cô, nhẹ cắn: "Tâm Nhi!"

Diệp Tâm bị hành động của anh trêu đùa, thân hình nhỏ bé khẽ run.

Đối với sự nhạy cảm của cô, Cố Duy Khiêm mỉm cười hài lòng. Anh kéo cô ngồi lên đùi anh, mặt đối mặt. Hôn lên bờ môi đỏ mọng.

Diệp Tâm cũng rất phối hợp, cô vòng tay ôm lấy cổ anh. Ngón tay dài mảnh khảnh đan vào nhau.

Nụ hôn mãnh liệt qua đi, cô ở trong lòng anh thở gấp một hồi. Cố Duy Khiêm đưa tay kéo khoá chiếc váy, tay còn lại trượt xuống men theo eo nhỏ.

Biết được cô đã sẵn sàng, anh mới cởi bỏ quần áo trên người của mình. Chuẩn bị đi vào thì cô yếu ớt nói: "Nhẹ một chút..."

Anh mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc dài xoăn nhẹ của cô, gật đầu đồng ý.

Chậm rãi đi vào, cô đương nhiên vẫn là không quen vật to lớn kia của anh khẽ ngâm nga một tiếng.

Cô chật hẹp khiến anh muốn buông thả bản thân nhưng nhìn đến khuôn mặt nhỏ kia đang ửng hồng lại chậm rãi chuyển động. Cẩn thận, nhẹ nhàng từng chút như sợ rằng chỉ sơ sảy anh sẽ vô tình làm vỡ mất món đồ quý giá vậy.

Cô rất nhanh thích nghi được với vật to lớn kia, hai bên má trắng mịn ngày càng phiếm hồng hơn khiến anh càng muốn cô nhiều hơn. Anh hôn lên khuôn mặt cô, rồi đến đôi môi đã bị hôn đến sưng đỏ. Nơi cần cổ trắng và xương quai xanh cũng đã xuất hiện vài vết hôn.

Cố Duy Khiêm thì thầm bên tai cô: "Nói yêu anh!"

Diệp Tâm ý loạn tình mê, hỗn loạn nói: "Khiêm, em ... yêu anh..."

Chỉ cần một câu này của cô mà thôi. Anh sẽ có thể vì cô mà làm tất cả!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp